Ngôn Tình

Muôn Kiếp Vẫn Cần Có Em Khi chúng tôi yêu nhau nhất, Hứa Thụ Bạch đã nói với anh em của mình rằng nếu cô dâu tương lai của anh không phải là tôi, thì họ nhất định không được đến dự đám cưới của anh. Sau đó, Hứa Thụ Bạch kết hôn, cô dâu không phải là tôi. Anh em của anh ta quả thực không đến tham dự đám cưới đó. Đám cưới kết thúc, Hứa Thụ Bạch chất vấn họ. Người đàn ông từ trước đến nay vẫn không ưa tôi đã đấm thẳng vào mặt anh ta, đôi mắt đỏ ngầu. “Hứa Thụ Bạch, kẻ phụ bạc người chân thành là đáng chết nhất.” “Nhưng tại sao người chết lại là Nam Dương.”

Năm thứ ba sau khi công lược, tôi phát hiện mình mang thai.Hệ thống lại bảo rằng nó đã nhầm nữ chính.Tôi cảm động đến phát khóc, lập tức bỏ trốn ngay trong đêm.Mười phút sau, người chồng tổng tài lẽ ra phải ở nước Anh của tôi xuất hiện trong phòng ngủ.Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt tổn thương, môi hơi mím lại: “Ở mục lý do ly hôn, em ghi là anh quá mạnh bạo, có thể sửa được mà.”“Sau này anh sẽ nhẹ nhàng hơn, được không?”Nhìn thấy màu mắt khác thường của anh ấy, tôi bật khóc: “Từ nhỏ em đã sợ rắn.”

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Tôi thầm mến trúc mã suốt bảy năm. Dưới sự cổ vũ của bạn thân, tôi mang bánh gato và hoa, ngồi xe cả đêm đến để tỏ tình với cậu ấy. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt tôi lại là họ đang hôn nhau trong sân bóng rổ ồn ào tiếng nói cười. Trúc mã ôm eo bạn thân của tôi, giọng điệu lạnh nhạt hỏi: “Cậu đến đây làm gì? Không thấy tôi đang bận sao?” Tôi lúng túng, chưa kịp lên tiếng giải thích. Bạn cùng phòng của cậu ta đứng bên cạnh cười khẩy: “Bạn gái tôi đến tặng bánh gato cho tôi, liên quan gì đến cậu chứ?”

Vào phòng sinh, tôi phát hiện bác sĩ đỡ đẻ cho tôi là người chồng cũ của mình .Tôi kéo tay y tá, năn nỉ cô ấy mau chóng gây mê cho tôi, nhưng có vẻ đã quá muộn.“Chúng ta ly hôn chưa đầy một năm mà em đã có con rồi, chồng mới của em giỏi hơn tôi nhỉ?”Anh ta cầm dao phẫu thuật, mắt lộ rõ sự giận dữ, lạnh lùng nhìn tôi.Tôi cố tình giả vờ ngất, nhưng không thể chịu nổi vì đứa trẻ trong bụng không biết điều.Chân nhỏ của nó đạp mãi trong bụng tôi, đau đến nỗi tôi không kìm được mà bật thốt tiếng chửi thề.“Chết tiệt, cái tên Lữ Tống khốn kiếp nhà anh, nhanh mau lôi con trai anh ra khỏi người bà đây!”

Việc tôi theo dõi hành tung của “thái tử Bắc Kinh” đã bị mẹ anh ta phát hiện.Bà không chỉ không truy cứu, mà còn bỏ ra năm triệu để thuê tôi giám sát anh ta.Bà yêu cầu tôi phải báo cáo mọi chi tiết về anh ta cho bà.Mỗi ngày tôi đều nhắn tin cho bà ấy:“Con trai bà trưa nay ăn mì xào Tân Cương.”“Con trai bà đang xem SpongeBob trong giờ học.”“Con trai bà tắm xong rồi, đang quấn khăn đứng ngoài ban công hóng gió.”“Con trai bà đã ở trong nhà vệ sinh hơn một tiếng, nghi ngờ bị táo bón, khuyên nên ăn nhiều rau xanh.”……Sau đó “thái tử” phát hiện tôi, cười lạnh một tiếng:“Nhà vệ sinh không chỉ có mỗi công dụng này đâu.Em có muốn biết không?”

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.

Chỉ Đỏ Dẫn Lối Khi ta xuyên đến thân xác Trần Tứ Nương, nàng vừa bị gả đi làm… minh hôn. Không khí trong quan tài ngột ngạt đến mức khó thở, ta điên cuồng cào đất, đập nắp quan tài, chỉ mong có thể thoát thân— Giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nói. Một hồn ma dung mạo thanh tú, cử chỉ đoan chính khẽ do dự hỏi ta: “Hay là… ta cho nàng mượn cây trâm nhé?”

Em trai tôi bị lừa tiền, bố nhập viện, đột nhiên có một ông lão tìm tôi nói: “Năm mươi triệu, cưới không”Nhìn vào hợp đồng ghi rõ một tháng năm mươi triệu, tôi đã đồng ý cưới, ai ngờ người tôi cưới là cháu trai trưởng của ông.Vừa bước vào phòng bệnh, tôi nghe thấy một giọng nói kim loại: “Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ đã đến, nhiệm vụ đầu tiên là để cô ấy hôn và đánh thức ký chủ dậy.”Tôi: ?Ai đang nói chuyện vậy?Giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy tức giận vang lên: “Bộ cậu bị điên à, tôi đang hôn mê mà!”Tôi: ???

Tôi Mang Thai Với Anh Trai Kế Chỉ một đêm hỗn loạn, tôi bất ngờ mang thai con của anh trai kế. Nghĩ lại dạo trước khi cả nhà ăn cơm, ba mẹ giục cưới, anh lại đáp: “Con có người mình thích rồi.” Tôi tối sầm mặt mũi, xong rồi, tôi thành tiểu tam mất rồi. Tôi lập tức nộp đơn xin học cao học ở nước ngoài, chuẩn bị bỏ đứa bé rồi trốn ra nước ngoài để né nạn. Lúc đang ngồi ngoài phòng chờ đến lượt vào phẫu thuật, cổ tay tôi bất ngờ bị ai đó nắm chặt. Là anh trai kế. Anh nhìn tôi, giọng lạnh lẽo, cố chấp: “Em ghét anh đến thế sao?” “Thà phá thai rồi bỏ trốn ra nước ngoài, cũng không thèm nói với anh một lời, phải không – em gái yêu quý của anh?”

Trong buổi ghi hình chương trình tạp kỹ, vì hiệu ứng chương trình, tôi phải gọi điện cho người yêu cũ.Tôi cứ tưởng anh ta đã chặn tôi từ lâu rồi, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng ngái ngủ: “Muốn quay lại à?”Fan nổ tung, còn tôi cũng choáng váng theo.Không còn cách nào khác, tôi đành dồn hết can đảm hỏi: “Anh có thể cho em mượn 100 vạn tệ được không?”Sau đó, anh ép tôi vào tường.Anh nói: “Quay lại nhé? Anh có nhiều 100 vạn tệ lắm, tất cả đều là của em.”

Tôi và ánh trăng sáng của mình gặp lại nhau, lúc này mẹ anh ấy đang túm tóc mẹ tôi mà chửi rủa là “đồ độc phụ.”Rõ ràng anh không nhận ra tôi, nhưng trái tim tôi vẫn đập loạn nhịp.

Sau khi tái sinh, tôi quyết định bỏ qua gã đàn ông tồi tệ và yêu chồng tôi trước.Nhưng người chồng tương lai dịu dàng, chu đáo kia, giờ đây lại là một gã trai ngông cuồng.Khi đối mặt với lời tỏ tình của tôi, anh ta khinh bỉ đáp: “Tôi thà kết hôn với xe còn hơn là với cô.”Sau này, anh ta đuổi theo tôi như thể “hỏa táng trường truy thê”, khóc lóc trước cửa phòng tôi.“Vợ ơi, anh không thể sống thiếu em!”

Kiều Oánh Oánh Ta gặp phải giặc cướp trên đường vào kinh, bị bắt lên sơn trại.Vì muốn giữ mạng, ta dốc hết tâm cơ lấy lòng vị nhị đương gia lạnh lùng, cấm dục, lại giết người không chớp mắt kia.Hắn điên cuồng ép buộc ta cả đêm, đến lúc trời sáng, chỉ khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt ta.“Đừng khóc nữa, từ nay về sau, ngoan ngoãn đi theo ta.”Nhưng đi theo hắn, sớm muộn gì cũng kiệt sức đến chết.Nhân lúc sơn trại hỗn loạn, ta tìm cơ hội phóng hỏa giả chết, trốn về nhà.Nào ngờ chưa được mấy ngày, Cẩm y vệ đã kéo đến lục soát.Mà vị Chỉ huy sứ đi đầu kia, chính là nhị đương gia đêm đêm siết chặt eo ta, gọi ta “Kiều Kiều”.

Ba Năm Bên Nhau Từ nhỏ tôi đã bị bắt cóc và tra tấn. Sau đó may mắn được cứu, lại phải gả cho một người đàn ông nghèo nhưng diện mạo anh tuấn. May mắn hơn là lúc mang thai được bảy tháng, cha mẹ ruột tìm được tôi. Chỉ đáng tiếc là, tôi cùng đứa con trong bụng cùng nhau chết trên đường về nhà nhận người thân. Đêm hôm đó, tại cảng có mấy chiếc máy bay tư nhân đáp xuống, làm chấn động cả Hồng Kông. Không ai biết, người đàn ông một thân sát khí đi xuống cầu thang kia. Là Tần Cửu Xuyên đại ca đã ở ẩn nhiều năm ở Hồng Kông, cũng là… người đàn ông làm chồng của tôi ba năm. Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà tôi đã mua. Nhưng tôi – người ngày ngày tự tay cài cúc áo cho hắn, sẽ không trở về nữa.

Bạn Giường Đêm trước hôn lễ, tôi phát hiện ra Hứa Châu và bạn gái cũ của anh ấy vẫn duy trì mối quan hệ kiểu “bạn giường”. Hai người hễ muốn là gọi, gọi xong là gặp. Bất kể xa xôi thế nào, bên kia đều sẽ lập tức chạy đến. Anh em của anh ta hỏi: “Cậu rốt cuộc nghĩ gì vậy? Đã sắp làm đám cưới với Tuyết Trà rồi, còn lằng nhằng không dứt với đàn chị. Nếu không dứt được thì lúc trước chia tay làm gì?” Hứa Châu châm điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Giữa tôi với cô ấy, ngoài chuyện đó ra, chẳng hợp nhau điểm nào. Còn tôi và Tuyết Trà thì lại hoàn toàn ngược lại, haizz.” “Yên tâm đi, tôi biết chừng mực. Mỗi lần chúng tôi gặp nhau chỉ là giải quyết nhu cầu, không ôm ấp, không qua đêm, tuyệt đối không ảnh hưởng đến cuộc hôn nhân của tôi và Tuyết Trà.”

Tôi đã thích Lệ Hoài Kinh mười năm, kết hôn thương mại với anh ấy bốn năm, chúng tôi có một con trai ba tuổi, và trong bụng còn một em bé sáu tuần.Nhưng ánh trăng sáng trong lòng anh ấy lại không phải là tôi.Tôi từng nghĩ rằng với điều kiện ưu việt của bản thân, tôi có thể làm tan chảy trái tim anh ấy. Thực ra, đó chỉ là sự tự tin mù quáng của tôi.Sau khi kết hôn, ngoài những lúc trên giường, anh ấy chưa từng thể hiện chút tình cảm nào với tôi.Lúc nào anh ấy cũng giữ dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị, không dễ gần.Một tháng trước, tôi lấy hết can đảm đề nghị ly hôn với anh ấy.Anh ấy lại lạnh mặt hỏi: “Tại sao?”Tôi nói: “Không còn yêu nữa.” Anh ấy tức giận đến mức đập cửa bỏ đi.Tôi không hiểu, tôi chỉ muốn nhường chỗ cho ánh trăng sáng của anh ấy, anh ấy tức giận vì điều gì?Sau đó, khuôn mặt anh ấy không còn giữ được sự bình tĩnh, điềm đạm như trước nữa.Anh ấy siết chặt eo tôi, nhẹ nhàng cắn vào tai tôi thì thầm:“Tô Niệm Niệm, anh chỉ yêu em.”“Bốn năm trước, với năng lực của Lệ Hoài Kinh này, anh hoàn toàn không cần bất kỳ cuộc hôn nhân thương mại nào.”“Vợ à, gọi một tiếng ‘chồng’ nghe xem nào!”

Tôi Làm Mẹ Kế Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo Tôi bị ràng buộc với hệ thống nuôi con, nhiệm vụ của hệ thống là phải nuôi một nhóc con âm u, điên điên khùng khùng thành một trai lớn vui vẻ, lạc quan. Chiến lược hoàn thành xong sẽ nhận được ngay 5 trăm vạn (~17,5 tỷ). Tôi vui vẻ nhận lời. Nhưng ai ngờ, sau khi xuyên sách… Nhóc con ngoan ngoãn, hơi điên hơi u ám của tôi, lại biến thành thái tử gia của giới nhà giàu Bắc Kinh?! Mà giờ phút này, thái tử gia ấy đang đè tôi trên nắp quan tài của ba hắn. Đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn: “Mẹ nhỏ, con đói.” Tôi: ??? Hệ thống nuôi con, có chuyện gì vậy hả?? Hệ thống: 【Mẹ nhỏ cũng là mẹ.】 【Cô nói xem, nam chính có đủ âm u, có đủ điên khùng chưa?】

Hồi Ức Tháng Hai Người yêu cũ từng đeo còng tay cho tôi. Anh ta mặc trên người bộ đồng phục cảnh sát, chính trực quang minh, bên cạnh còn có một cô bạn gái trẻ trung, xinh đẹp. Tại đồn cảnh sát, anh ta công tư phân minh, ánh mắt lạnh nhạt: “Làm gì thì nói nấy, đừng nói dối.”

Kiếp Này Không Hẹn Ngày Gặp Lại Mang thai sáu tháng, tôi vui vẻ làm xong kiểm tra thai kỳ, chờ chồng cùng về nhà. Vậy mà lại vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa anh ta và bác sĩ. “Quý tổng, thai nhi phát triển rất tốt, nhưng làm vậy có phải quá tàn nhẫn với vợ anh không?” “Dù sao cũng là thụ tinh trong ống nghiệm, dùng trứng của Tri Hạ chẳng phải cũng giống nhau sao?” “Quý tổng, vợ anh đã mang thai sáu tháng rồi, nếu biết đứa con trong bụng không phải ruột thịt của mình, cô ấy sẽ đau lòng đến mức nào chứ? Cô ấy yêu anh như vậy, thế mà anh lại vì người đó…” “Đủ rồi, chuyện này nhất định không thể để Thanh Vũ biết.” “Tri Hạ bị bệnh tim, không thể mang thai, đứa trẻ này là món nợ tôi phải trả cho cô ấy. Nếu năm đó không nhờ cô ấy cứu mạng, tôi đã chết từ lâu rồi…” “Còn về Thanh Vũ, cả đời này tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, coi như bù đắp.” Kết quả kiểm tra thai kỳ hiển thị mọi chỉ số của thai nhi đều rất khỏe mạnh. Nhưng lòng tôi như rơi xuống hầm băng. Hóa ra, việc Quý Bạc Hoài kiên quyết làm thụ tinh nhân tạo chỉ để tráo trứng của tôi thành của Lục Tri Hạ. Tôi đã chịu đựng sáu tháng ốm nghén, mất ngủ, nhưng lại đang mang trong bụng con của anh ta và một người phụ nữ khác. Tôi lặng lẽ đăng ký lại, đặt lịch hẹn phá thai. Quý Bạc Hoài, anh thật sự nghĩ rằng năm đó người cứu anh là Lục Tri Hạ sao?