Ngôn Tình

Sau Khi Nuôi Một Mỹ Nhân Ngư, Tôi Không Xuống Giường Nổi

Sau Khi Nuôi Một Mỹ Nhân Ngư, Tôi Không Xuống Giường Nổi Tôi nuôi một mỹ nam ngư. Nước mắt của anh ta là ngọc trai, có thể bán được rất nhiều tiền. Hôm nay, như thường lệ, tôi lại bắt anh ta khóc, thì trước mắt bỗng hiện ra dòng bình luận: 【Cười chết mất, nam chính định tỏ tình với chị gái bá đạo, kết quả bị đánh bất tỉnh, bị vác về nhà, ngày nào cũng bị bắt nạt, nước mắt thì bị đem bán lấy tiền, đúng là thảm thật!】 【Chị gái bá đạo không biết chứ, nam chính là thái tử tộc nhân ngư đấy! Nếu chị ta chịu làm thái tử phi, thì giàu sang phú quý hưởng không hết, thế mà lại cứ thích trói anh ta, đánh đập mỗi ngày.】 【Mà chị gái lần nào cũng đánh ngay giữa đuôi cá, chẳng lẽ không biết ở đó là chỗ nào sao? Nghĩ thôi cũng thấy đau thay nam chính rồi.】 【Lầu trên nhầm rồi, chưa chắc là đau đâu, rõ ràng là sướng thì có! Không tin thì nhìn đi, mỗi lần chị gái dừng tay, nam chính lại tự động lấy đuôi cá cọ vào tay chị ấy đấy!】 Tay tôi đang đánh đuôi cá cũng khựng lại. Trước mắt, mỹ nam ngư vẫn giữ vẻ xấu hổ và phẫn nộ, nhưng lại âm thầm ưỡn người, đưa đuôi cá tới gần tôi hơn. Đúng lúc ấy, lại một dòng bình luận xuất hiện: 【Hóng cảnh chị gái bá đạo sau khi kiếm đủ tiền rồi vứt bỏ nam chính, để rồi nam chính hóa thú, ngày ngày ngược lại chị gái đến phát khóc! Tội nghiệp chị ấy, vẫn chưa biết gì cả!】

CHIM HOÀNG YẾN CỦA LÃO ĐẠI BỎ CHẠY RỒI

Bạch nguyệt quang của ông trùm giới kinh doanh đã trở về nước.Anh ấy vứt bỏ cả hội nghị quốc tế, không chờ được mà lao đến đón cô ấy.Mọi người đều nói bọn họ sắp kết hôn rồi.Là “chim hoàng yến” hiểu chuyện nhất bên cạnh anh ta, tôi lập tức gom tiền và bỏ trốn.Trước khi ra nước ngoài, tôi nhắn tin tạm biệt anh ấy:【Tôi sắp ra nước ngoài, tạm biệt.】Trước khi ra nước ngoài, tôi nhắn cho anh ta một tin từ biệt:【Tôi sắp ra nước ngoài rồi, tạm biệt.】Không ngờ lại gõ nhầm chữ “nước ngoài (国)” thành “ngoại tình (轨)”.Ngay sau đó, tôi bị một nhóm người mặc đồ đen chặn ngay tại sân bay.Người dẫn đầu nghiến răng nghiến lợi nói:“Bây giờ em chơi bạo vậy à?”

GIẢ VỜ LÀ HỌC SINH NGOAN

Tôi luôn giả vờ là học sinh ngoan trước mặt đại ca trường – Phí Dã.Cho đến một lần hỗn chiến trong quán bar, anh cầm gậy bóng chày, tôi cầm chai bia, cả hai nhìn nhau chết trân.Phí Dã: “Thẩm Chiêu Chiêu, sao cậu lại ở đây? Nói xem nào?”Tôi cố biện minh: “Tôi nói tôi đến quán bar để ăn trái cây, cậu tin không?”Phí Dã: “Tin.”

ẢNH ĐẾ LÀ BẠN HỒI NHỎ CỦA TÔI

Ảnh hồi nhỏ của ảnh đế Lục Thời Miễn mặc váy bị ai đó đăng lên mạng.Mà bức ảnh đó… chỉ có mình tôi có! Ba p cai dang yeuBị anh ta ép vào tường, tôi cứng miệng nói:“Chỉ là một tấm ảnh thôi mà!”“Vậy tôi đăng ảnh hồi nhỏ cô mặc quần thủng đít lên Weibo nhé?”“Thà chết chứ không chịu nhục!”

Hòn Đảo Cô Độc

Hòn Đảo Cô Độc Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc gặp với Giang An sau hai ba ngày lại diễn ra trong đồn cảnh sát. Và với tư cách là vợ hắn, tôi cũng không ngờ phải đến bảo lãnh hắn ra vì một lý do kỳ quặc như vậy.

Thiêu Rụi Si Tâm

Thiêu Rụi Si Tâm Theo đuổi anh hàng xóm suốt mười năm, cuối cùng anh ấy lại… giới thiệu em trai mình cho tôi. Tôi đang buồn bã thì trước mắt chợt hiện ra một loạt bình luận: 【Nam chính chỉ giỏi “giả vờ”, nữ chính lại quá cam chịu, tức muốn xỉu luôn á!】 【Muốn xem nam chính “chủ động làm tới” chứ không phải “giả vờ trốn tránh”! Vì sợ nữ chính ngại tuổi tác, nên lấy em trai ra thử phản ứng? Đồ chó má.】 【Tiếc cho cậu em trai, vì nữ chính mà tập suốt để có cơ bụng, eo chó, vai cá mập… Vậy mà trong mắt chị ấy chỉ có ông anh.】 【Không đổi nam chính được à? Tôi thấy cậu em có vẻ “rất chủ động” đấy chứ.】 【Bé cưng à, sao không chọn cả hai đi? Anh thì ôn nhu nham hiểm, em thì hoang dã ngầu lòi!】 【Mấy chị em phát ngôn kiểu hổ sói thế này là sao chứ! Nhưng mà tui cũng muốn xem~】 Cả người tôi run lên, tim đập dồn dập, đầu ngón tay cũng kích động đến run rẩy. Cả hai luôn sao? Thật sự được à…? Vậy thì… tôi không khách sáo nữa nhé.

Một Cuộc Đời

Một Cuộc Đời Năm tám mươi tuổi, Thẩm Tri Lễ qua đời, chúng tôi đã sống bên nhau hơn năm mươi năm. Ông ấy nói mình bị vô sinh, nhưng trái tim chỉ thuộc về một mình tôi. Nhưng hóa ra ông ấy giữ mình trong sạch cả đời vì một người phụ nữ khác.

Hoàng Yến Bị Giam Cầm

Hoàng Yến Bị Giam Cầm Năm thứ hai làm chim hoàng yến của Thái tử gia Hỗ Giới, tôi mang thai. Sau khi người nhà hắn biết được, lấy ba ngàn vạn đuổi tôi đi. Tôi nhận tiền, suốt đêm ôm bụng lớn chạy trốn. Nghe nói, Thái tử gia luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế nổi điên trước mặt mọi người, đào ba thước đất cũng phải tìm được tôi. Bốn năm sau, tôi bị bắt trên đường đón con gái đi học về. Đón lấy ánh mắt lạnh như băng của hắn. Tôi cứng đầu nói nhảm: “Tôi kết hôn rồi, xin anh tự trọng.” Không ngờ hắn kéo tôi vào trong ngực, ngữ khí tàn nhẫn: “Làm sao em biết được, tôi đây là thích vợ người ta?” 

Đại Phu Nhân Phó Gia

Đại Phu Nhân Phó Gia Năm thứ tư sau khi yêu đương bí mật. Tôi tình cờ gặp Phó Thời Cẩm ở quán bar gọi hai em tay vịn, trái ôm phải ấp. Có người trêu ghẹo: “Phó nhị thiếu, không sợ bạn gái khóc nhè à?” Giọng điệu của anh ta lẳng lơ: “Dù sao cũng là trêu đùa, tôi sẽ không cưới cô ấy.” “Tôi đường đường là nhị thiếu gia, vị trí phu nhân của tôi sao có thể là con gái của bảo mẫu chứ?” Đêm đó, mưa lớn cả thành phố. Cả đêm tôi không về. Phó Thời Cẩm lo lắng gọi điện thoại cho anh cả của anh ta: “Anh, dùng các mối quan hệ của anh, giúp em tìm Hiểu Hiểu nhé! Cô ấy sợ nhất là sấm sét.” Cậu ấm của Phó gia tắt điện thoại, ngược lại thấp giọng dụ dỗ dưới người tôi: “Ngoan, chủ động một chút, vị trí đại thiếu phu nhân của Phó gia cho em ngồi.”

Chị Gái Ác Nữ Và Anh Trai Phản Diện

Chị Gái Ác Nữ Và Anh Trai Phản Diện Chị gái tôi là nữ phụ độc ác. Anh trai tôi là nhân vật phản diện bị điên. Tôi được bọn họ mỗi người một tay ngọt ngọt ngào ngào nuôi nấng trưởng thành. Trong buổi họp mặt, chị gái tôi dẫn đầu nhóm chị em đi chèn ép nữ chính. Tôi đeo cặp xách, xông vào phòng khách. Ném bài kiểm tra tóan không đạt điểm chuẩn của tôi vào trong ngực chị: “Chị, giáo viên bảo em kêu chị đến trường.” Trên mặt chị tôi vẫn còn đang treo nụ cười ác ý. Chị cầm bài kiểm tra của tôi trong tay, giọng nói suy sụp: “Đây là lần thứ chín trong tháng này em bị gọi phụ huynh đến trường rồi đó!” Trên bàn đàm phán thương trường, anh tôi là kẻ lòng lang dạ sói. Đang lúc muốn nhẹ nhàng một cách thô bạo ký họp đồng chiếm đoạt sản nghiệp của nam chủ bá vương. Tôi đẩy cánh cửa phòng nghỉ ngơi ra, ném máy chơi game vào tay anh tôi. Không thèm nhìn không khí căng thẳng đang bao trùm toàn bộ phòng họp, nói: “Màn này em chơi mãi không qua, anh giúp em đánh qua cửa này trươc đi.” Anh kéo một tay ôm tôi ngồi lên đùi anh, bất đắc dĩ ôm tôi thở dài: “Bảo bối, trò này không phù hợp với em đâu.” Anh nói: “Ngày mai anh đi thu mua một công ty trò chơi mới, chuyên sản xuất trò chơi cho em.”

Nghịch Lý Chó Liếm

Nghịch Lý Chó Liếm Tôi thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã suốt sáu năm, vậy mà cậu ấy lại phải lòng bạn cùng phòng của tôi. Tôi làm quân sư cho cậu ấy, lắng nghe cậu ấy thổ lộ nỗi tương tư. Đổi lại được một câu: “Tê Tước, cậu nhất định đừng thích tớ đấy nhé.” Trong buổi tụ họp, cậu ấy công khai tỏ tình trước mọi người. Bạn cùng phòng liếc tôi một cái, ánh mắt nửa cười nửa không: “Tôi không quen những người vướng víu không rõ ràng với các cô gái khác.” Ánh mắt xung quanh như kim nhọn đâm vào tôi. Thẩm Nghê Lan cuống quýt giải thích: “Tôi với Tê Tước chỉ là…” Tôi giơ tay lên, mỉm cười, cho mọi người thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay. “Tôi có bạn trai từ lâu rồi.”

Như Mặt Trời Chói Lọi

Như Mặt Trời Chói Lọi Ta và Lục Mặc Ương từng tương tri tương ái suốt một đời. Sau khi cùng trọng sinh, lại ăn ý mà tránh né việc tái ngộ. Kiếp trước, khi mới mười tám tuổi, hắn đã đỗ trạng nguyên. Lúc cỡi ngựa du phố mừng vinh quy, hắn cứu ta – kẻ bị đám nữ tử hoài xuân chen lấn mà rơi xuống từ trà lâu – chúng ta vừa gặp đã thương. Khi đến cửa cầu hôn, sính lễ phong phú, cho ta đủ thể diện. Về sau đối với ta như thuở ban đầu, chưa từng có ngoại thất hay thông phòng. Ta cũng yêu hắn như sinh mệnh. Thế nhưng khi sống lại, hắn lại không đón lấy ta lúc rơi xuống từ trà lâu.

Trùng Sinh Chi Mệnh

Trùng Sinh Chi Mệnh Sau khi nhảy xuống thành lâu, ta được tái sinh vào ngày Thái tử bị thương. Thái tử đẩy ta xuống hố nước bẩn, thái độ đầy chán ghét: – Đừng chạm vào Cô, ngươi khiến Cô cảm thấy buồn nôn. Kiếp trước, ta cõng Tiêu Trạch rời khỏi nơi hoang dã, được Hoàng thượng ban hôn, trở thành Thái tử phi. Chỉ không ngờ rằng, ta yêu hắn như sinh mạng, hắn lại căm ghét ta tận xương tủy. Mới ngày thứ ba sau đại hôn, hắn liền nạp trắc phi, cốt muốn làm ta khó chịu. Sau này nước mất nhà tan, hắn bỏ lại ta, đem theo Trắc phi chạy trốn, đến tận lúc đó ta mới hiểu rằng, trái tim hắn không hề có ta, nhưng tất cả đã muộn rồi. Ta đành ôm hận nhảy thành… Sống lại kiếp này… Ta nhìn bản thân Tiêu Trạch bị thương khá nặng, nhưng lại đẩy ta ra, không cho phép ta tới gần. Ta cười lạnh. Vậy ngươi ở cứ chỗ này chờ chết đi.

Thứ Tử Lên Ngôi

Thứ Tử Lên Ngôi Đích tỷ tính kế để gả ta cho vị hôn phu của nàng. “Dù hắn chỉ là một thứ tử thấp hèn nhưng cũng đủ xứng với ngươi rồi.” Nàng ta không ngờ rằng, tên thứ tử đó ngày sau sẽ quân lâm thiên hạ. Còn nàng ta phải quỳ xuống chúc ta thiên tuế.

Cú Quay Xe Định Mệnh

Cú Quay Xe Định Mệnh Công khai tỏ tình với anh trai hàng xóm mình yêu thầm ba năm. Anh ta lại nắm tay hoa khôi, nói tôi là đồ đeo bám. Trong tiếng đùa giỡn và cười nhạo của mọi người, đầu óc tôi trống rỗng. Ma xui quỷ khiến, tôi gọi tên của nam thần học đường. “Lâm Kỳ, có muốn yêu đương với em không?” Anh nói: “Được đó.” 

Ba Năm Bên Nhau

Ba Năm Bên Nhau Từ nhỏ tôi đã bị bắt cóc và tra tấn. Sau đó may mắn được cứu, lại phải gả cho một người đàn ông nghèo nhưng diện mạo anh tuấn. May mắn hơn là lúc mang thai được bảy tháng, cha mẹ ruột tìm được tôi. Chỉ đáng tiếc là, tôi cùng đứa con trong bụng cùng nhau chết trên đường về nhà nhận người thân. Đêm hôm đó, tại cảng có mấy chiếc máy bay tư nhân đáp xuống, làm chấn động cả Hồng Kông. Không ai biết, người đàn ông một thân sát khí đi xuống cầu thang kia. Là Tần Cửu Xuyên đại ca đã ở ẩn nhiều năm ở Hồng Kông, cũng là… người đàn ông làm chồng của tôi ba năm. Hắn vẫn mặc chiếc áo sơ mi rẻ tiền mà tôi đã mua. Nhưng tôi – người ngày ngày tự tay cài cúc áo cho hắn, sẽ không trở về nữa.

Xuyên Thành Con Của Nữ Phụ Độc Ác

Xuyên Thành Con Của Nữ Phụ Độc Ác Tôi xuyên vào bụng của nữ phụ đang mang thai, trở thành một đứa trẻ mới sinh. Ba tôi là ảnh đế, sau khi say rượu cùng mẹ tôi xuân phong nhất độ mà có tôi. Nhưng trong tiểu thuyết, tôi căn bản không được sinh ra! *春风一度; [chūnfēngyīdù] ; Hán Việt: XUÂN PHONG NHẤT ĐỘ ; giao hợp; làm tình.  

Cha Đã Muộn Mất Rồi

Cha Đã Muộn Mất Rồi “Mẹ ngươi đâu?” Cha hỏi tôi, trên người còn vương mùi son phấn của thiếp thất của ông ta. “Mẹ tôi ch//ết rồi, từ ba ngày trước.” Tôi chỉ vào di hài của mẹ, dửng dưng nói cho ông ta biết. Người cha xưa nay vốn được xưng là tỉnh táo đã hoàn toàn phát điên. 

Nguyện Kiếp Không Sai

Nguyện Kiếp Không Sai Để với được thái tử, em gái giả vờ rơi xuống nước, lại rơi vào trong lòng gã công tử nổi tiếng ăn chơi bậc nhất kinh thành. Vì để không phải gả cho gã, ả tự nói dối người rơi xuống nước là tôi. Vài năm thành hôn, tôi tỉ mỉ trù tính mọi thứ, quản lý hậu trạch, trải lót tiền đồ cho gã công tử ăn chơi kia. Nhưng chỉ đổi lại mấy lời trách móc đầy hận thù của gã. “Nếu không phải vì cô, ta đã sớm song túc song phi* với Uyển Nhi rồi, Uyển Nhi sao còn phải chịu khổ ở Đông cung nữa chứ!” *Song túc song phi: Ý chỉ tình cảm yêu đương thắm thiết. (nữa thì các bà tự tra nha, ốm quá lười tra) Tôi cười khẩy phế gã. Không ngờ, khi lại mở mắt ra, tôi được tái sinh ở trong quá khứ. Lần này tôi chọn thái tử.

Yêu Chiến Thần Vương Gia

Yêu Chiến Thần Vương Gia Ta trúng phải tà thuật, sẽ yêu người đầu tiên nhìn thấy sau khi mở mắt. Ta bịt mắt bằng vải trắng, gọi cha đến, sau khi chắc chắn không có gì sai sót mới tháo vải trắng ra. Trước mắt là bức họa của chiến thần vương gia đã tử trận sa trường từ nhiều năm trước, tướng mạo anh tuấn, đôi mày mang sát khí lạnh lẽo của người từng chinh chiến nơi sa trường. Thế là, ta như phát điên yêu chàng. Ta vừa mừng vì chàng không còn nhưng cũng buồn vì chàng đã mất. Kết quả là không lâu sau, chiến thần vương gia sống lại xuất hiện trước cửa nhà ta. “Nghe nói nàng yêu ta đến chết đi sống lại, không thể sống thiếu ta, nên ta đến xem thử.” Ta: “…”