Ngôn Tình
Thư Nhã Từ nhỏ, tôi đã được chọn làm con dâu tương lai của nhà họ Bùi. Năm 20 tuổi, tôi gả cho Bùi Túc, một người mắc chứng tự kỷ. Năm năm hôn nhân, Bùi Túc vẫn luôn chán ghét tôi. Không chấp nhận bị tôi chạm vào, càng đừng nói đến chuyện chung giường. Sau đó, anh ấy gặp một cô gái. Trước mặt cô ta, anh thu lại hết thảy sự cáu kỉnh, vụng về mà ngoan ngoãn. Anh viết nhạc tặng cô, cũng chuẩn bị quà cho cô. Ngay cả thư phòng, nơi anh cấm tôi bước vào cũng mở cửa đón cô ấy một cách không giữ lại gì. Tôi biết… Bùi Túc đã có người mình thích. Mà tôi cũng chẳng muốn tiếp tục chăm sóc anh nữa. Vì vậy, tôi tìm đến lão gia nhà họ Bùi, nói rõ: Tôi muốn ly hôn.
Ôn Ngọc Trước khi trút hơi thở cuối cùng, A tỷ bảo ta rằng kẻ hại chết nàng chính là Hàn Anh. Vì lời này mà ta đã ôm hận với Hàn Anh suốt mười năm. Ngay cả khi sắp lìa đời, trong lòng ta vẫn còn tính toán xem làm sao để giết được hắn. Nhưng sau khi ta qua đời, Hàn Anh lại tự mình đào bới đống đổ nát, nhặt lấy từng mảnh hài cốt của ta, dựng linh vị khắc mấy chữ “Ngô Thê Ôn Ngọc.” Vị đô đốc Đông Xưởng tàn nhẫn, quyết đoán ấy lại quỳ trước bài vị của ta, nước mắt tuôn rơi, không ngừng cầu khẩn: “Ngọc nhi, nàng hãy xuất hiện trong giấc mộng của ta, cầu xin nàng.” Sau khi ta qua đời, Hàn Anh ngày càng trở nên lạnh lùng, u ám. Đến một đêm tuyết lớn, hắn bị sát thủ ta sắp đặt chặn đường. Hắn không hề chống cự, để mặc cho sát thủ cắt đứt tứ chi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không buông khối ngọc ngậm chặt trong miệng. Đúng khoảnh khắc đó, ta mới hiểu ra, A tỷ đã lừa dối ta. Tiếng khóc trong niềm hối hận của ta vang vọng khắp núi đồi, ta cầu xin thần linh hãy cứu lấy Hàn Anh. Sau một tia sáng chói lòa, ta trở về khoảnh khắc đầu tiên gặp Hàn Anh.
Oan Gia Đối thủ một mất một còn, sau khi mất trí nhớ bị tôi lừa về nhà làm chồng. Tôi nấu canh cho anh ta ăn, còn sưởi ấm giường và ngủ cùng anh ta. Anh ta tưởng rằng tôi rất yêu anh ta. Thực tế, tôi đang âm thầm cướp hết việc làm ăn của anh ta. Tôi đang mừng thầm, lại bất ngờ nghe thấy anh ta gọi điện thoại trong phòng, giọng điệu tức giận: “Cứ giao thêm việc làm ăn cho cô ấy đi, tối qua cô ấy còn không ngủ với tôi!”
Lừa Hôn Chàng hotboy học giỏi nghèo khó mà tôi bao nuôi vẫn luôn rất ngoan ngoãn. Cơ bụng sáu múi săn chắc, eo thon quyến rũ, còn cho tôi sờ sờ, hôn hôn. Nhưng anh quá nghe lời, thật sự chẳng thú vị chút nào. Tôi bỗng cảm thấy chán ghét. Sau một lần ăn sạch Tạ Thỉ Nhiên, tôi lạnh lùng đề nghị chia tay. “Cậu chẳng có chút chiếm hữu nào cả, chúng ta không hợp nhau đâu.” Không ngờ, ngày hôm sau tôi lại bị bắt cóc. Trong tầng hầm, nước mắt chàng trai rơi lã chã. “Nếu ngay từ đầu biết bé cưng thích kẻ điên thì tôi đã không giả vờ rồi.” Giây tiếp theo, anh giật phăng chiếc máy trợ thính của mình ra. Giọng nói khàn khàn vang lên: “Ngoan, đừng kêu, tôi không nghe thấy gì đâu.”
Tinh Dã Tan Trong Tuyết Để làm quen với “cơ bắp mama”, tôi liên tục tặng quà trong phòng livestream. Cuối cùng, anh ấy đã nhắn tin riêng cho tôi. 【Chị gái, tặng nhiều quà quá rồi, để em cho chị xem chút phúc lợi nhé.】 Video mở ra, anh ấy đeo tạp dề, những đường nét cơ bắp ẩn hiện theo từng động tác nhảy, nốt ruồi đỏ trên xương quai xanh lại càng thêm gợi cảm. “Đừng tặng quà nữa, làm bạn gái tôi đi, phúc lợi xem miễn phí.” Vài ngày sau, tôi được cử đi đón sếp mới. Nhìn thấy anh ấy giây đầu tiên, tôi sững người. Gương mặt này, nốt ruồi đỏ này, chẳng phải giống y như “cơ bắp mama” hay sao? Đầu tôi lập tức rối tung lên, theo bản năng gửi tin nhắn cho “cơ bắp mama”: 【Bảo bối, phúc lợi của bạn gái còn hiệu lực không? Muốn xem anh nhảy trong bộ đồ công sở.】
Anh Là Chồng Của Em Phải Không? Sau tai nạn xe, trí nhớ của tôi bị xáo trộn. Tôi đã nhận nhầm vị thái tử Kinh Khuyên nằm ở giường bên cạnh, người đang trong tình trạng hôn mê, thành vị hôn phu đã bị thương khi đang cố cứu tôi. Mỗi ngày, em đều đến khóc lóc bên giường anh. “Chồng ơi, anh hãy tỉnh lại đi, chúng ta còn chưa kết hôn và sinh em bé mà.” “Chồng à, anh có nỡ để em thành góa bụa không? Chồng ơi, anh nói gì đi mà.” Ngày xuất viện, tôi lấy lại được trí nhớ và vội vàng bỏ trốn. Ngày hôm sau, tôi bị trói vào giường bệnh của người đàn ông đó. Người đàn ông trên giường cười một cách nguy hiểm: “Vợ yêu, nụ hôn chào buổi sáng của anh hôm nay đâu rồi?”
Kiều Oánh Oánh Ta gặp phải giặc cướp trên đường vào kinh, bị bắt lên sơn trại.Vì muốn giữ mạng, ta dốc hết tâm cơ lấy lòng vị nhị đương gia lạnh lùng, cấm dục, lại giết người không chớp mắt kia.Hắn điên cuồng ép buộc ta cả đêm, đến lúc trời sáng, chỉ khẽ lau giọt lệ nơi khóe mắt ta.“Đừng khóc nữa, từ nay về sau, ngoan ngoãn đi theo ta.”Nhưng đi theo hắn, sớm muộn gì cũng kiệt sức đến chết.Nhân lúc sơn trại hỗn loạn, ta tìm cơ hội phóng hỏa giả chết, trốn về nhà.Nào ngờ chưa được mấy ngày, Cẩm y vệ đã kéo đến lục soát.Mà vị Chỉ huy sứ đi đầu kia, chính là nhị đương gia đêm đêm siết chặt eo ta, gọi ta “Kiều Kiều”.
Lặng Lẽ Rung Động Làm bạn giường của Phó Chi Hoài đến năm thứ ba. Thì ánh trăng sáng của anh ly hôn. Tối hôm đó, tôi liền thu dọn hành lý, rời khỏi Bắc Kinh. Không lâu sau, Phó Chi Hoài đè tôi xuống giường. Giọng nói kia khàn khàn, hơn nữa còn ẩn chứa sự tức giận. “Như thế nào đây, vừa mới nghe tin ánh trăng sáng của em ly hôn, thì đã vội vàng muốn đá tôi rồi hả? “Chẳng lẽ tôi là loại người rẻ mạt lắm sao? Để mặc em tùy tiện đùa giỡn ư?” “Bảo bối à, coi như tôi cầu xin em, cứ tiếp tục đùa giỡn tôi đi!” Tôi:……?
Phúc Báo Của Chú Rể Bỏ Trốn Chú rể bỏ trốn cùng bạch nguyệt quang ngay giữa lễ cưới. Vừa ra khỏi cửa thì gặp t/ai n//ạ n xe. Bác sĩ nói: “Thương tích quá nặng, phải c/ắ/t c/ụt chân mới cứu được!” Tôi lau nước mắt, nói với bác sĩ: “Không được. Ít nhất cũng phải giữ cho anh ấy một cái x//á c còn nguyên vẹn.”
Cưng Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Bạn trai chê ngực tôi …quá to. Anh ta đưa tôi 500 triệu, bảo tôi đi phẫu thuật thu nhỏ vòng một. Ngay lúc đó, một người bí ẩn chuyển khoản cho tôi 5 tỷ, kèm lời nhắn: “Đừng nghe anh ta.” Tôi cầm điện thoại, nhắn cho anh em chí cốt của bạn trai: “Muốn tôi nghe lời anh, chuyển tiền thôi thì chưa đủ đâu.” Anh ta lập tức trả lời: “Cô đang nói gì thế? Tôi không hiểu.” Tôi: “Thế thì thôi. Tôi đi viện đây.” Quả nhiên, anh ta bắt đầu cuống lên: “Cô còn muốn gì nữa?” Tôi: “Anh có 18 không?” “Tôi 24.” “Nói suông không tin được. Cho tôi xem thử.” Sau đó, anh ấy dùng hành động thực tế… khiến tôi không xuống nổi giường.
Trò Chơi Tình Ái Của Thái Tử Thái tử của giới thượng lưu Bắc Kinh để mắt đến tôi rồi. Thái tử cho tôi hai mươi triệu, bảo tôi giả làm bạn gái của anh ta để dỗ bà nội vui vẻ. Tôi cười đến méo cả miệng. Ba tháng sau, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta trở về nước. Thái tử cảnh cáo tôi: “Cậu tránh xa cô ta ra.” Tôi cười khẩy: “Tôi biết chứ, tôi đâu có tranh dành cậu với cô ta.” “Tôi sợ cô ta tranh cậu với tôi!”
Y Nữ Sở Tương Ba năm sau khi gả cho nam phụ thâm tình, hắn dẫn nữ chính đến trước mặt ta. Hắn đưa cho ta một tờ hưu thư, muốn ta cùng hắn diễn một vở kịch. Hắn nói nam chính đã phụ bạc nữ chính, nhưng vẫn không chịu buông tay, cứ dây dưa mãi. “Nguyệt Dao gả cho ta, hắn mới thực sự tin rằng Nguyệt Dao đã không cần hắn nữa. “Đã diễn thì phải làm cho trọn vẹn, chỉ là uất ức cho nàng, phải đến Sâm Châu ở một thời gian.” Ta hiểu rõ, ký tên vào hưu thư, thu dọn hành lý. Chỉ là lúc sắp rời đi, Tiêu Cẩn An lại gọi ta lại. “A Tương, ta sẽ không phụ nàng, chuyện này xong, ta sẽ lập tức đi đón nàng về!” Ta mỉm cười gật đầu. Hôm ấy trời mưa to, gió lớn, có lẽ Tiêu Cẩn An không nghe được câu trả lời của ta. Ta nói: “Không cần đón ta.” Bởi vì ta sẽ không đến Sâm Châu chờ hắn. Cũng sẽ không quay về nữa.
Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Kẻ Vô Dụng Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?
Một Đôi Trời Định Ngày ta sinh ra, quạ đen bay lượn quanh mái nhà, người trong thôn đều nói ta không may mắn. Cha mẹ sớm đã bán ta cho đồ tể làng bên. Nhưng nhà đồ tể ấy lại chịu lời nguyền, nam nhân trong nhà không ai sống qua ba mươi, mà đồ tể kia còn lớn hơn ta tròn mười tuổi. Về sau, đồ tể chê ta tuổi tác nhỏ không chịu cưới, ta vội vã ôm lấy hắn: “Ta được nhà ngươi nuôi lớn, từ nhỏ đã nói sẽ làm con dâu nuôi từ bé. Ta sinh ra đã mang điềm xấu, ngươi thân lại chịu lời nguyền, chúng ta chính là một đôi trời định!”
Nhật Xuất Tang Du Tận thế zombie, ai ai cũng lo sợ. Để tìm nơi trú ẩn, tôi giả vờ ngây thơ vô tội gõ cửa nhà của Tang Du. Tôi biết hắn có một căn hầm bí mật, và đã lên kế hoạch giam cầm tôi từ rất lâu rồi…
Chúc Niên Tuế Tuế Ta là Thỏ Ngọc, nhưng lại lạc vào vòng tay lạnh lẽo của Đế Quân trên đỉnh Chung Sơn. Khi ta vừa hóa thành người, hắn lạnh lùng bảo ta biến về nguyên hình thỏ. Về sau khi ta định biến thành thỏ, hắn lại khẽ dỗ dành ta hóa thành người.
Tình Nhẹ Như Nước Gần đây, Phó Dĩ Sơ đặc biệt ra sức trong chuyện đó. Tôi gần như gãy cả thắt lưng, vậy mà anh vẫn không chịu dừng lại. Mãi đến khi tin tức anh kết hôn lan ra, tôi mới bừng tỉnh. Thì ra, đây chính là dấu hiệu chia tay. Tôi đã thấy sự giằng xé trong đáy mắt anh, nên nhân lúc anh đi công tác, tôi chu đáo gửi tin nhắn chia tay. Ai ngờ hành lý còn chưa kịp thu dọn xong, Phó Dĩ Sơ đã quay về. Anh kéo lỏng cà vạt, từng bước từng bước ép sát tôi: “Xem ra mấy ngày qua tôi vẫn chưa đủ cố gắng, mới để em rảnh rỗi đến mức suy nghĩ vẩn vơ như vậy!”
Đời Này, Chỉ Cần Một Cố Yến Chu Là Đủ Rồi Tôi đã làm chim hoàng yến của Cố Yến Chu suốt ba năm. Đến năm thứ tư, bạch nguyệt quang của anh quay về. Nhận ra bản thân sắp thất nghiệp, tôi bắt đầu buông thả. Lần đó anh lại nổi giận, đập cửa bỏ đi, tôi chẳng hề vội vã, thong thả cắt trái cây cho mình, ăn xong mới nhắn tin cho anh. “Bảo bối à, anh đang ở đâu vậy?” “Bên ngoài tối lắm, lạnh lắm, em tìm anh suốt, đi khắp nơi cũng không thấy anh đâu cả.” Tin nhắn anh trả lời nhìn như nghiến răng nghiến lợi mà gõ ra: “Ninh Vãn, anh đang đứng dưới lầu, hứng gió lạnh suốt ba mươi phút.” “Em tìm kiểu gì vậy hả?”
Lúc chia tay với Đình Vân Thâm, tôi và anh ta cãi nhau đến mức rất khó coi.Anh ta đập hết tất cả những thứ có thể đập, mắt đỏ bừng, gào vào mặt tôi:“Tô Uyển, nếu lần nữa phải cúi đầu trước em, tôi không bằng con chó!”Vài năm sau, nhà tôi phá sản.Anh ta chuyển cho tôi năm trăm vạn.Bạn thân của anh ta hỏi:“Cậu không phải thề là không bao giờ quan tâm đến cô ta nữa sao?”Đình Vân Thâm thở dài:“Cậu không hiểu đâu. Tô Uyển xưa nay luôn kiêu ngạo, nhưng hôm nay… cô ấy đã cúi đầu rồi.”Bạn thân anh ta ngơ ngác:“Cô ấy cúi đầu lúc nào? Hai người còn chưa gặp mặt à.”Đình Vân Thâm nói rất nghiêm túc:“Cô ấy nhận tiền của tôi. Cô ấy muốn quay lại với tôi.”Bạn thân anh ta tức đến bật cười:“Cậu chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng người ta, người ta từ chối kiểu gì?”“Trả lời tôi đi!”
Vãn Vãn Thẩm Vọng là món đồ chơi tôi mua về. Tôi luôn thích bắt nạt hắn và vẽ lên người hắn trong lúc thăng trầm. Cho đến khi nhìn thấy những bình luận lên án tôi. [Lại dám nhục nhã nam chính như vậy, không hổ là nữ phụ ác độc.] [Nhưng tôi cảm thấy biểu tình của nam chính hình như rất sảng khoái.] [Cái rắm, ánh mắt nam chính nhìn cô ta, rõ ràng là muốn giết chết cô ta.] Tôi cong môi, cúi người nâng cằm hắn, thờ ơ nói: “Muốn giết tôi sao? Thẩm Vọng.” Thẩm Vọng nhìn tôi, đuôi mắt phiếm hồng, trầm mặc không nói. Sau đó tôi bị hắn giam cầm. “Em hợp tác với người ngoài muốn giết anh, chơi đủ rồi thì vứt bỏ anh, bỏ đi là đi ba năm.” Thẩm Vọng cắn lên vai tôi, vừa tàn nhẫn vừa tuyệt vọng: “Khương Vãn, em mà còn chạy nữa thì anh thật sự sẽ giết chết em.”