Ngôn Tình

Truy Thê? Trễ Rồi

Truy Thê? Trễ Rồi Tại buổi tiệc tụ họp thương nghiệp của gia tộc, một bác trong nhà họ Giang hỏi tôi: “Bao giờ thì định có con vậy?” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười: “Tôi có rồi.” Cả đám người ngay lập tức quay sang chúc mừng Giang Ngôn: “Chúc mừng nhé!” Tôi và anh kết hôn đã mười năm, trong mắt người ngoài, điều tiếc nuối duy nhất chính là chưa có con. Bây giờ cuối cùng cũng xem như trọn vẹn rồi. Chỉ tiếc là… Giang Ngôn chỉ hơi nhíu mày, cằm siết chặt, chẳng có lấy chút vui vẻ nào. Tan tiệc, anh chặn tôi lại: “Tống Chân Chân, chúng ta đã ly hôn ba tháng rồi, em còn muốn nói dối để buộc chặt anh nữa à?” Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Tôi có nói đứa bé là của anh sao?”

BẠN THÂN CỦA ANH TRAI MỚI LÀ CỰC PHẨM

Anh trai tôi, một ảnh đế đình đám, trong lúc say rượu đã mở livestream kể khổ:“Em gái tôi chưa bao giờ thích tôi, cũng chẳng ủng hộ giấc mơ làm diễn viên của tôi! Nó còn đánh tôi nữa.”“Nó chỉ thích bạn thân của tôi, chẳng thèm quan tâm đến anh trai mình!”Cư dân mạng lập tức lao vào chỉ trích tôi. Bất đắc dĩ, tôi phải lên Weibo giải thích:“Hồi nhỏ, anh ấy mê mấy trò kỳ quặc, tự đổi tên thành ‘Táng Ái’ (Chôn Tình), còn thích ra sân trường đứng dưới mưa như dân chơi bất cần đời. Có kéo cũng không chịu vào!”“Mà kéo anh ấy về, anh ấy còn trách ngược rằng tôi phá đôi cánh tự do của anh ấy, định hủy luôn ‘thiên đường’ của anh ấy.”Anh trai đỏ mặt, cãi lại:“Thế còn chuyện em thiên vị bạn anh, không thèm để ý đến anh thì sao?”Ta xoa trán, cười bất lực:“Bạn anh để tóc ngắn gọn gàng, còn anh thì để mái dài che hết mặt. Vì sợ mất mặt, nên em mới nhờ anh ấy đi họp phụ huynh hộ thôi, có gì sai chứ?”Sự việc này không chỉ giải quyết được lời trách móc của anh trai, mà còn khiến cư dân mạng có một trận cười lớn.Cư dân mạng cười ầm lên, mấy công tử nhà giàu ở Bắc Kinh còn trực tiếp gửi 10 hộp thuốc lá Hoa Tử để chế giễu.Tôi giả vờ cười: “Cảm ơn ‘anh em’ đã gửi quà Carnival, vẫn là bạn thân của anh đáng tin hơn!”

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật

Phu Quân Ta Cùng Cả Nhà Hắn Đều Là Phế Vật Kế mẫu gả ta cho một kẻ vô dụng, còn mỹ danh nói rằng: “Đại tiểu thư nhà chúng ta tính tình nóng nảy, chỉ có gả cho loại người này mới có thể chịu đựng được cái tính xấu ấy.” Nhà chồng của ta, từ cha mẹ chồng đến đệ đệ chồng, đúng thật là một lũ vô dụng. Bị người ta bắt nạt đến tận cửa, vậy mà chỉ biết lặp đi lặp lại vài câu: “Được.” “Có thể.” “Cũng được.” Chỉ có với ta, mới chịu nói thêm vài chữ: “Nương tử nói phải.” “Tẩu tẩu nói gì thì là thế ấy.” “Con dâu muốn, thì lấy.” “Ai cũng không được bắt nạt con dâu.” Kẻ lưu manh dám trêu ghẹo ta bị đánh gãy chân, kẻ có ý đồ bất chính với ta thì mất mạng. Ta quay đầu nhìn cả Triệu gia. Không thể nào là bọn họ làm, đúng không?

Viên Mãn

Viên Mãn Tân hoàng đế bỏ rơi ta, cưới ánh trăng sáng của hắn. Từ đó, cả nhà ta bắt đầu buông thả. Biên ải bị tấn công, cha ta: Bệnh cũ tái phát, không dậy nổi. An ninh kinh thành không tốt, đại ca ta: Nghỉ phép năm, đừng làm phiền. Hộ bộ không có tiền, mẹ ta: Nghèo, không cho vay được. Tân hoàng đế nổi giận: Các ngươi là cái thá gì? Trẫm có đầy người! Được thôi~ Tiếp tục buông thả. Sau đó, huynh trưởng của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế phái đi nghênh địch, suýt nữa bị giết. Huynh thứ của ánh trăng sáng bị tân hoàng đế lôi đi phá án, ba ngày sau thì sợ ngây người. Mẹ của ánh trăng sáng vì muốn chống lưng cho con gái mà đã tiêu hết cả tiền dành dụm. Ô hô~ Cứ buông thả mãi, cứ sung sướng mãi~~~

Người Mẹ Không Im Lặng

Người Mẹ Không Im Lặng Sau khi con gái tốt nghiệp đại học, thằng rể nuôi từ bé gửi cho tôi một danh sách. Tôi tưởng hai đứa yêu nhau định đi du lịch tốt nghiệp, đang chuẩn bị chuyển cho chúng hai triệu tệ để chơi cho vui vẻ. Ai ngờ lướt đến một khoản chi phí sửa chữa mà không ghi rõ dùng để làm gì, tôi nghi ngờ nên gọi điện hỏi. Cậu ta trả lời tỉnh bơ: “Đó là tôi đặt trước phẫu thuật vùng kín cho Tuyết Tình, ra ngoài ở cùng nhau kiểu gì cũng dễ xảy ra chuyện, Tuyết Tình trong mắt mọi người luôn là cô gái trong sạch, tôi không thể để cô ấy bị dị nghị.” Người cậu ta nhắc đến – Tuyết Tình – chính là con gái của người giúp việc nhà tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì cậu ta nói tiếp: “Tuyết Tình khác với mấy đứa con gái nhà giàu như Lâm Tư Nhã, tụi kia có chơi bời cỡ nào cũng có người chịu trách nhiệm, còn Tuyết Tình thì không được phép có chút vết nhơ nào. Cô chuyển hai mươi triệu qua đi, cứ coi như là quà bù đắp tôi tặng cô ấy, sau chuyến đi tôi đảm bảo ‘mỗi người một ngả’, không bao giờ gặp lại nữa. Cô cũng yên tâm giao con gái và công ty cho tôi!” Tôi tức đến phát điên. Nó dám qua lại với con gái người giúp việc, Còn muốn cưới con gái tôi, tiếp quản công ty tôi? Nằm mơ!

Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ

Trở Thành Bà Mẫu Của Đích Tỷ Để chống lưng cho quả hồng mềm đích tỷ, ta đã cùng nàng gả vào một nhà. Nàng gả cho tiểu tướng quân. Còn ta thì gả cho cha của tiểu tướng quân. Sau khi thành thân, tiểu tướng quân từ chiến trường mang về một đóa bạch liên hoa đang mang thai. Tỷ tỷ lau nước mắt, hiếm khi cứng rắn nói: “Muội muội, ta muốn hòa li.” Ta: “Được, tỷ hòa li thì ta cũng hòa li.” Ai ngờ, thư hòa li còn chưa đưa đến tay tiểu tướng quân thì nghe nói hắn bị phạt quỳ ở từ đường. Cha hắn mặt không biểu cảm cầm gia pháp, đánh hắn đến da tróc thịt bong: “Nghiệt tử, muốn cha ngươi biến thành người không vợ cứ việc nói thẳng.”

Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng

Ngày Anh Quay Lại Trời Lại Hửng Nắng Tôi lấy ảnh bạn trai cũ làm hình nền máy tính. Thầy hướng dẫn nhìn thấy, im lặng một lúc. “Em quen người này à?” Tôi không nghĩ ngợi gì, buột miệng đáp: “Đây là bạn trai em.” Hôm sau, thầy nhiệt tình mời tôi đến nhà ăn cơm. Vừa mở cửa, tôi và… Giang Nhượng nhìn nhau chết trân. “Con trai à, ba đưa bạn gái con về rồi đây.” Tôi nhìn quanh xem có cái lỗ nào để chui không. Năm đó rõ ràng là tôi đá anh ta cơ mà…

Chạm Đến Trái Tim Nhỏ

Chạm Đến Trái Tim Nhỏ Tôi là ánh trăng sáng của người yêu cũ. Một người bạn từng kể rằng, người thanh mai trúc mã hàng xóm của tôi đã tìm một “bản sao” của tôi. Lúc đầu, tôi chẳng mấy bận tâm. Cho đến khi dịp Tết, tôi về nước và trong bữa cơm, mẹ của anh hàng xóm lại dùng giọng đùa cợt quen thuộc hỏi tôi: “Cô con dâu tương lai của nhà tôi định bao giờ về làm dâu đây?” Tôi liếc nhìn anh ấy, người đang im lặng, rồi nở nụ cười, ném lại câu hỏi: “Dì hỏi anh ấy đi, người vừa âu yếm đến khó chia khó rời với anh ở ngoài cửa ấy, cô con dâu tương lai của dì, bao giờ về nhà mình đây?”

TÔI CHỈ LÀ NHÂN VẬT PHỤ TRONG TIỂU THUYẾT

Em trai tôi bị lừa tiền, bố nhập viện, đột nhiên có một ông lão tìm tôi nói: “Năm mươi triệu, cưới không”Nhìn vào hợp đồng ghi rõ một tháng năm mươi triệu, tôi đã đồng ý cưới, ai ngờ người tôi cưới là cháu trai trưởng của ông.Vừa bước vào phòng bệnh, tôi nghe thấy một giọng nói kim loại: “Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ đã đến, nhiệm vụ đầu tiên là để cô ấy hôn và đánh thức ký chủ dậy.”Tôi: ?Ai đang nói chuyện vậy?Giây tiếp theo, một giọng nói trong trẻo nhưng đầy tức giận vang lên: “Bộ cậu bị điên à, tôi đang hôn mê mà!”Tôi: ???

Kiếp Này Không Tha Thứ

Kiếp Này Không Tha Thứ Giang Ứng là chồng tôi. Khi bị bắt cóc, hắn lại chọn cứu cô em gái kế của tôi. Còn tôi, trong vụ nổ, hóa thành tro bụi. Sống lại một đời, tôi đeo cặp sách, đi ngang qua con hẻm nhỏ nơi Giang Ứng bị bắt nạt. Giang Ứng nằm trên đất, thoi thóp hấp hối, lần này, tôi chọn cứu người bên cạnh hắn. Về sau, hắn quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: “Du Du, lẽ ra em nên cứu anh…”

Có Không Giữ Mất Lắp Camera 4k

Có Không Giữ Mất Lắp Camera 4k Hỏi: Có bộ tiểu thuyết nào nữ chính động lòng trước, ban đầu nam chính rất lạnh nhạt với nữ chính, nhưng sau đó lại phải theo đuổi người ta sấp mặt không? Đáp: Tôi mắc bệnh ung th//ư, vào ngày nhận được kết quả, tôi đã trả tự do cho Bùi Chiêu và hoàn toàn biết mất khỏi thế giới của anh ấy. Nhưng tôi quả thật rất có khiếu làm bi//ến thái, trong nhà lắp đầy những đôi mắt của tôi. Camera 4K cho tôi thấy tất cả mọi thứ của Bùi Chiêu một cách vô cùng rõ nét. Tôi cứ nghĩ anh ấy sẽ cảm thấy như trút được gánh nặng, ai ngờ đâu cái người chỉ mong tôi c.h.ế.t quách đi cho rồi ấy lại quỳ lạy trước mặt Phật Tổ hết lần này đến lần khác. Chỉ cầu xin để tôi có thể sống tiếp.  

Bạch Nguyệt Quang Năm 65 Tuổi Đổ Bệnh

Bạch Nguyệt Quang Năm 65 Tuổi Đổ Bệnh Năm 65 tuổi, Tần Chiết An đón mối tình đầu Bạch Nguyệt Quang của ông ấy về nhà, bởi vì bà ấy mắc bệnh Alzheimer. Bà quên hết tất cả, chỉ còn nhớ mình từng yêu Tần Chiết An. Và rồi, bà ấy trở thành công chúa nhỏ trong ngôi nhà này. Còn tôi. Chăm sóc Tần Chiết An. Chăm sóc con trai, chăm sóc cháu nội. Và chăm sóc luôn cả mối tình đầu mắc bệnh của chồng. Cho đến khi tôi làm đổ một nồi súp bò. Tôi ly hôn.

Dấu Ấn Dưới Da

Đêm tân hôn với Giang Dần, tôi nhìn thấy hình xăm trên người anh ấy. Là một đóa tử la lan. Cành hoa cùng lá uốn lượn từ vùng bụng dưới của Giang Dần – nơi kín đáo nhất – len lỏi kéo dài đến hõm lưng – chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể anh. Vừa hoang dã, vừa gợi cảm, vừa mê hoặc. Thế nhưng tôi lại như bị dội nguyên gáo nước lạnh, mọi khao khát phút chốc tiêu tan. Tôi là kiểu người vừa điên vừa độc lập, lòng chiếm hữu mạnh đến nỗi không thể chịu nổi việc “đồ của mình” lại có dấu vết do người khác để lại. Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, hỏi thẳng anh ta: “Người để lại hình xăm này cho anh, là ai?”

CƠ HỘI CÓ ĐƯỢC EM

Bạn trai hot boy của tôi ngoại tình với một cô nàng “trà xanh”.Nhưng người cậu của “trà xanh” lại vừa gặp đã phải lòng tôi, còn cố tình muốn bồi thường ‘chính mình’ cho tôi.“Em không muốn mỗi lần gặp cặp đôi cặn bã đó, họ đều phải cúi đầu gọi em một tiếng ‘mợ’ sao?”“Em không muốn vào dịp Tết, họ gặp em phải dập đầu ba cái chào năm mới sao?”“Em không muốn vừa nhấm hạt dưa, vừa uống trà, chỉ vào mặt họ mà mắng, rồi nói ‘mợ cũng chỉ vì tốt cho hai đứa thôi’ sao?”Chết tiệt…Tim tôi rung động rồi!

Tranh Giành Nhân Duyên

Tranh Giành Nhân Duyên Mộc vương rơi xuống vực mất trí nhớ, quên mất quận chúa người chàng từng yêu, cưới một thôn nữ như ta làm vợ. Quận chúa khóc lóc cầu xin ta đừng làm liên lụy đến tiền đồ của Mộc vương. Ta giúp chàng khôi phục trí nhớ, giúp hai người nhận ra nhau, rồi tiễn họ rời khỏi thôn trở về kinh thành. Một tháng sau, thị vệ của quận chúa mang đến tin tức họ đại hôn. Còn mang theo binh khí sáng loáng và ngọn lửa ngút trời, tàn sát dân làng, thây nằm la liệt. Ta và con trai bị một thanh kiếm dài đâm xuyên qua, tưới dầu lên, sống sờ sờ bị thiêu thành người than. Lần nữa mở mắt ra, đứa con trai bốn tuổi nước mắt lưng tròng lay ta. “Mẹ, con mơ thấy ác mộng.” 

Hoa Khôi Kinh Thành Xuyên Không

Hoa Khôi Kinh Thành Xuyên Không Tôi vốn là hoa khôi đầu bài nức tiếng kinh thành, vậy mà lại xuyên không thành tiểu hoa tai tiếng trong giới giản trí thời hiện đại. Còn bị nhét vào một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu của các minh tinh. Chỉ để làm nền cho sự hấp dẫn của các nữ khách mời khác. Hừ, chẳng phải chỉ là nổi bật giữa đám phụ nữ sao? Là hoa khôi đứng đầu, tôi đây chuyên nghiệp lắm.

Thời Gian Ghi Dấu Thanh Xuân

Thời Gian Ghi Dấu Thanh Xuân Tôi bị mắc chứng mù mặt, nên đã nhầm lẫn giữa trùm trường và học sinh giỏi. Khi trùm trường hẹn đánh nhau trong con hẻm, tôi ôm sách vở chạy đến hỏi bài. Còn khi học sinh giỏi đang giảng bài cho các bạn, tôi lại cầm chổi xông vào bảo vệ các bạn học. Cho đến một lần nữa tôi lại nhận nhầm người, trùm trường không chịu nổi nữa, túm cổ áo tôi hỏi: “Châu Kiến Tinh, đến bạn trai mình trông thế nào mà em cũng không biết à?” Học sinh giỏi gạt tay hắn ra, ánh mắt lạnh lùng: “Cô ấy đến tìm tôi.” Thế là xong đời.

Gió Ngừng Trời Sáng

Gió Ngừng Trời Sáng Khi hay tin Quý phi có thai, phu quân liền đón về tiểu thanh mai vốn thủ tiết. “Hiện nay muội muội của ta đã được sắc phong Quý phi, lại còn hoài thai đứa con duy nhất của Thánh thượng.” “Chương gia ta từ nay chẳng cần phải nương tựa vào cái gia tộc lụn bại như Thôi gia các ngươi nữa. Ta muốn thuận theo tâm ý của bản thân, đón người nữ tử ta yêu về làm bình thê.” Đúng là buồn ngủ lại gặp người đưa gối. Ta vừa nghe Quý phi tự chuốc họa, lén lút tư thông cùng thị vệ, đang bối rối lo việc thoát thân thế nào, thì phu quân đã vội vàng mang về một kẻ thế mạng. “Nếu đã vậy, ngôi vị chủ mẫu của Chương gia cứ nhường cho nàng ta, ta tự xin rời đi.”

Không Cùng Lối

Không Cùng Lối Kết hôn 12 năm, người chồng có thu nhập hàng chục triệu của tôi lại phải lòng cô lễ tân mới đến công ty. Cô ta gần 40 tuổi, không xinh đẹp bằng tôi, thân hình cũng không bằng, vậy mà chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã mang lại giá trị tinh thần to lớn cho chồng tôi. Tống Nhạc mệt mỏi nói với tôi: “Ly hôn đi, nhà xe đều để lại cho em. Thẩm Tri Ngư, em có thể buông tha cho anh không?” Tôi cụp mắt, nhàn nhạt đáp: “Được.” Sau đó, tôi mua một cuốn lịch, khoanh tròn mỗi ngày. Đếm ngược đến ly hôn, 30 ngày.