Ngôn Tình

Nhật Ký Hắc Hóa Của Tạ Tiểu Cẩu

Nhật Ký Hắc Hóa Của Tạ Tiểu Cẩu Sau khi cứu rỗi thành công nam chính Yandere. Ta hỏi: “Có thể cho ta làm hoàng hậu không?” Tạ Ngộ Triều im lặng không nói. Vì vậy ta bỏ mặc hắn, giả chết trở về thế giới ban đầu. Tay trái trà sữa tay phải gà rán, một mạch đánh lên trận thăng hạng năm mươi sao. Hệ thống đột nhiên phát ra cảnh báo: [Nhiệm vụ thất bại, nam chính đã hắc hóa, xin hãy lập tức trở về thế giới ban đầu để cứu rỗi lần thứ hai!] Ánh sáng trắng lóe lên, ta ngậm ống hút trở về thế giới nhiệm vụ. Đây là năm thứ năm sau khi ta chết, Tạ Ngộ Triều cũng đã trở thành bạo quân khiến người ta nghe tiếng mà sợ mất mật. Thanh kiếm dài lạnh lẽo trong tay hắn kê ngang cổ ta: “Hừ, lại đến thêm một đồ giả.” “Trẫm ghét nhất chính là khuôn mặt này, nói đi, thích chết kiểu gì?”

Sau Khi Nữ Phụ Ngọt Ngào Sụp Đổ

Sau Khi Nữ Phụ Ngọt Ngào Sụp Đổ Khi tỏ tình với Lục Kỳ Niên, tôi đột nhiên phát hiện anh ấy là nam chính trong một cuốn tiểu thuyết, mà nữ chính lại không phải là tôi. Tôi lập tức sụp đổ, khuôn mặt méo mó, giật phăng bức thư tình từ tay anh. “Tôi mang mùi mực sách, sao dám đụng tới mùi tình dục trên người anh?” “Tạm biệt.” Lục Kỳ Niên: ? Về sau, tôi bị Lục Kỳ Niên ôm chặt trong lòng mà hôn điên cuồng. Trong lúc thở dốc, anh lạnh lùng cười nhạt: “Dốc hết tâm tư để quyến rũ em, vậy mà em lại nói tôi lẳng lơ?” “Thật là giỏi.”  

Dụ Dỗ Kẻ Mất Trí

Dụ Dỗ Kẻ Mất Trí Kết hôn với kẻ thù không đội trời chung đã 3 năm, anh ta gặp tai nạn giao thông rồi mất trí nhớ. Ký ức của anh dừng lại ở năm mà mối quan hệ giữa chúng tôi tệ hại nhất. Anh nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ tôi, giọng run lên. “Là ai cắn?” Nghĩ đến tối qua anh cắn tôi đến mức cả gương mặt ướt sũng, tôi đỏ bừng mặt. “Chó cắn đấy…” Sau đó, tôi tình cờ phát hiện anh đang lên mạng cầu cứu. “Sau khi mất trí nhớ mới phát hiện mình đã kết hôn với người mình thầm yêu 10 năm, nhưng cô ấy hình như đang nuôi chó bên ngoài… Các anh em, tôi nên làm gì đây?!”

Niên Niên Tuế Tuế

Niên Niên Tuế Tuế “Ai cũng biết, bên cạnh Tấn Vương Tiêu Hoài Cẩn có một con chó điên tên là Lưu Niên. Nàng trung thành tuyệt đối với Tiêu Hoài Cẩn, nghe lời răm rắp. Những kẻ bị nàng cắn, không chết thì cũng tàn phế. Về sau, Tiêu Hoài Cẩn thuận lợi đăng cơ làm Hoàng đế, ban cho ta một chén rượu độc. “Bấy nhiêu năm ngươi đi theo Trẫm vất vả rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.” Ta bình thản uống cạn. Mạng nợ của hắn từ năm mười hai tuổi, cũng đến lúc hoàn trả. Không ngờ, ta lại được tái sinh về năm mười hai tuổi. Mới phát hiện bấy lâu nay, bản thân đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng.

Một Câu Chuyện Dễ Thương

Một Câu Chuyện Dễ Thương Tôi ôm cái bụng bầu năm tháng đi khám thai, bác sĩ liếc nhìn tôi một cái rồi hỏi: “Cô đi tìm đàn ông khác rồi à?” Tôi sững người, lập tức nổi đóa: “Anh là bác sĩ thì khám bệnh cho đàng hoàng, đừng có bịa chuyện!” Hắn nhìn tôi một lúc lâu, rồi tháo kính xuống, đôi mắt đen thẫm như mực. Hắn bước đến trước mặt tôi: “Kiều Y, là tôi đây, Tống Tiêu.” Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ cuối, như đang cố nhắc tôi điều gì đó. Tống Tiêu… chết rồi… Chính là ông chồng tôi lấy vội trong một cuộc hôn nhân chớp nhoáng rồi mỗi đứa một nơi từ đó đến giờ. Hắn có vẻ rất thích biểu cảm vừa kinh ngạc vừa chột dạ của tôi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc như đang đợi tôi trả lời sao cho hắn hài lòng.

Mùa Hạ Rực Rỡ Của Tiểu Bướm

Mùa Hạ Rực Rỡ Của Tiểu Bướm Mẹ tôi bảo tôi mang đồ đến cho bạn gái của anh trai. Tôi đẩy cửa bước vào. Vừa hay bắt gặp một mỹ nam đang c/ởi trầ/n, cơ bụng săn chắc khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu chúc phúc. Giọng run run, nghẹn ngào thốt ra: “Ch…chị dâu… chào chị!” Sau lưng vang lên tiếng anh trai, giọng lạnh tanh: “Lịch sự lắm, nhưng chị dâu em ở phía sau.” ???

Thiên Kim Trở Về

Thiên Kim Trở Về Khi nhiệm vụ sắp kết thúc, thiên kim thật cầm một miếng ngọc bội tìm đến chồng tôi, độ hảo cảm của anh với tôi đột ngột giảm xuống 0. Tôi bị cưỡng ép trói lên bàn mổ, anh nói muốn lấy thận của tôi cho thiên kim thật. “Đây là những gì cô nợ Noãn Noãn, dù có đền mạng, cô cũng đáng đời!” Người anh trai cùng lớn lên với tôi cũng lạnh lùng nói. “Nếu quả thận này bị đào thải, thì sẽ lấy quả thận còn lại.” Trên bàn mổ, máu của tôi không ngừng chảy, tôi chết thảm dưới dao mổ của chồng mình. Người bạn thanh mai trúc mã nghe tin chạy đến, tức giận bùng nổ. “Chết như vậy là quá nhẹ nhàng cho cô ta! Đã cướp đoạt cuộc sống của Noãn Noãn, cô ta đáng phải chết vạn lần.” Hệ thống thông báo tôi thất bại nhiệm vụ, trước khi bị xóa sổ hoàn toàn tôi đã yêu cầu. “Đã thất bại rồi, vậy hãy lấy lại điểm tích lũy trước đây của tôi, đôi mắt của Hạ Cảnh Thâm, vận may sự nghiệp của anh trai tôi với đôi chân của người bạn thanh mai trúc mã.”  

Phụ Thân Dẫn Ta Đi Tạo Phản

Phụ Thân Dẫn Ta Đi Tạo Phản Phụ thân ta tạo phản thành công, không biết nên khoe khoang thế nào cho phải: “Phế đế vẫn còn phong vận, tiền thái tử kia khá có tư sắc, đều ban cho nữ nhi của ta!” Cha con ông ta tức đến mức thổ huyết. Ta còn kích động hơn: “Ban cho con làm gì! Ban chết đi!”

Trở Thành Chị Dâu Của Tình Địch

Trở Thành Chị Dâu Của Tình Địch Sau khi ly hôn với Lục Tử Mặc tròn một năm, tôi tình cờ gặp lại hắn ở hành lang bệnh viện phụ sản. Hắn đang đi cùng mối tình đầu trong lòng – Sở Vũ Yên – đến khám sức khoẻ. Tôi thì bế theo đứa con ba tháng tuổi đến tiêm ngừa. Hắn đếm ngón tay tính tháng, mặt đầy kinh ngạc hỏi tôi: “Giang Oản, em… em lúc đó rõ ràng đã mang thai rồi, sao còn đồng ý ly hôn?” Tôi âm thầm chửi thề trong bụng: Đương nhiên là phải ly hôn rồi, vì đứa bé có phải của anh đâu!

Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp

Sau Khi Cùng Thứ Tỷ Gả Vào Hầu Phủ Làm Thiếp Cha vì muốn thăng quan tiến chức, liền đưa ta và muội muội vào hầu phủ làm thiếp. Trước khi nhập phủ, chúng ta đã hứa với nhau rằng sẽ không tranh sủng, nhất định phải phân chia đồng đều. Thế nhưng, sau khi nhập phủ suốt nửa tháng, hầu gia chỉ ở lại trong phòng ta. Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, cảm thấy vô cùng có lỗi với muội muội, nên chủ động đi tìm nàng nhận sai. Thế nhưng, ta còn chưa kịp mở miệng, muội ấy đã vội vàng kéo tay ta, áy náy nói: “Tỷ tỷ, muội có lỗi với tỷ! Rõ ràng đã nói là sủng ái đồng đều, vậy mà suốt nửa tháng nay muội lại chiếm giữ hắn, là muội sai! Tối nay nhất định muội sẽ bảo hầu gia sang phòng tỷ!” Nhìn khuôn mặt tràn đầy hổ thẹn, không hề có chút giả dối của nàng, ta sững sờ… “Không phải hầu gia vẫn luôn ở trong phòng ta mỗi đêm sao?” Đang lúc hai chúng ta đều ngây ngẩn không hiểu chuyện gì, từ bên ngoài có hai nam nhân bước vào. Bộ dạng y hệt nhau…

Tình Yêu Dành Cho Em

Tình Yêu Dành Cho Em Người con gái trắng trẻo trong lòng lão đại giới kinh thành đã trở về nước. Anh bỏ cả cuộc họp quốc tế, vội vã chạy đi đón. Mọi người đều nói bọn họ sắp kết hôn. Là con chim hoàng yến ngoan ngoãn bên cạnh anh, tôi lập tức cuỗm tiền bỏ trốn. Trước khi xuất ngoại, tôi gửi tin nhắn chào tạm biệt lão đại: 【Tôi sắp ra nước ngoài, tạm biệt.】 Kết quả, không cẩn thận gõ nhầm chữ “nước” thành “đường”. Vừa quay đầu đã bị một nhóm người áo đen chặn ngay tại sân bay. Người đứng đầu nghiến răng nghiến lợi: “Bây giờ, em chơi đùa hơi quá rồi đấy?”

Hoa Nở Sau Mưa

Hoa Nở Sau Mưa Năm 1985, đầu đông. Mạnh Phiến Nhiên khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, gõ cửa rồi bước vào văn phòng bí thư chi bộ. “Báo cáo, tôi muốn xin giấy đăng ký kết hôn.” Bí thư Dương nhận ra đây chính là vị hôn thê của doanh trưởng Hạ, cười vui vẻ chúc mừng: “Bác sĩ Mạnh sắp có hỷ sự rồi, đến lúc đó nhớ cho chúng tôi được hưởng chút không khí vui mừng nhé.” Mạnh Phiến Nhiên gật đầu, mỉm cười. Nhưng trên tờ đơn xin kết hôn mà cô cầm về, ở mục tên chú rể, người cô viết xuống lại không phải là ba chữ “Hạ Chiêu Lãng”. Quả thật cô sắp kết hôn, nhưng chú rể của Mạnh Phiến Nhiên không phải là Hạ Chiêu Lãng, người mà cô hằng mong nhớ, mà là một người chưa từng gặp mặt, được gia đình sắp xếp hôn nhân ở thủ đô. Viết xong đơn, cô cẩn thận cất nó vào ngăn kéo sâu nhất. Trong đó vẫn còn ba trăm tệ mà cô đã dành dụm để làm sính lễ giúp Hạ Chiêu Lãng. Đôi mắt hạnh của cô thoáng tối lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua chát.

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu

Gả Cho Chú Là Có Nhà Lầu Tôi bị kẻ thù của cha tôi bắt cóc. Hắn đòi tiền chuộc một triệu tệ. Không ngờ cha tôi ngay cả một nghìn tệ cũng không muốn bỏ ra, trực tiếp đem tôi gả cho hắn làm vợ. “Hắn không trả tiền, mày tin tao giec mày không.” – Hắn dọa sẽ ném tôi xuống biển. Tôi run cầm cập, răng va lập cập: “Tin.” Một năm sau, cha tôi gọi điện tới. Người đàn ông hét vào điện thoại: “Tiền tôi không cần nữa, người ông mau đến mà rước về, lão tử không phải bảo mẫu trông con giùm ông!” Cúp máy xong, hắn cắn điếu thuốc, mặt mày cáu bẳn, vò lấy chiếc quần nhỏ xinh xắn của tôi mà giặt như trút giận.  

Tâm Hướng Minh Nguyệt

Vì một bát cơm th/iu, ta đã hầu hạ kẻ ngốc nghếch ngây dại là Tống Trường An suốt 7 năm. Tưởng rằng hắn sẽ mãi ngây dại như vậy, chẳng ngờ một lần rơi xuống nước lại khiến đầu óc hắn bỗng chốc tỉnh táo. Từ đó, người Tống gia cũng không còn coi trọng ta. Ánh mắt Tống Trường An nhìn ta như ban phát: “Ngươi chăm ta 7 năm, dẫu không có công lao thì cũng có khổ lao. Tuy ta không thể cưới ngươi, nhưng vị trí thiế/p thất, vẫn có thể cho được.” Tất cả mọi người đều nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn thuận theo, tiếp tục cúi đầu khom lưng sống qua ngày trong Tống gia. Thế nhưng ta bưng lên một bát cơm trắng, đặt trước mặt Tống Trường An. “Ngày trước bởi cơm mà kết duyên, nay cũng nên bởi cơm mà đoạn tuyệt.” Nói đoạn, ta xoay người bước vào cửa Thôi phủ, không hề ngoảnh lại. Dù sao cũng là hầu hạ người, hầu ai mà chẳng là hầu?

Ở Làng, Em Rất Nhớ Anh

Ở Làng, Em Rất Nhớ Anh Sau khi thiên kim thật trở về, tôi quay lại sống ở thôn quê. Vị hôn phu cũ đang ở tận nước Anh nhắn tin cho tôi: “London đang có tuyết, anh rất nhớ em. Em đang làm gì thế?” Tôi trả lời: “Đang cho gà ăn.” Tần Du Lễ lại nhắn: “Trước Giáng Sinh, em sẽ mang theo mấy con gà sang thăm anh chứ?” Tôi từ chối: “Không được, bà tôi mà biết sẽ đá /nh ch .t tôi mất. Với lại, đừng nhắn tin cho tôi nữa. Vị hôn thê của anh giờ đã đổi người rồi.”

THANH THANH MUỐN ĐƯỢC YÊU THƯƠNG

Bạn thời thơ ấu của Cố Nhất Thần kết hôn.Anh ta là phù rể.Chỉ là không ngờ, lễ cưới vừa bắt đầu, anh ta liền biến thành chú rể.Anh ta nắm tay cô dâu, hôn lên môi cô ấy.Khi phát biểu, Cố Nhất Thần nhìn về phía tôi:“Thanh Thanh, anh đã suy nghĩ rất lâu và cuối cùng quyết định nói câu này với em trong lễ cưới.”Bạn của Cố Nhất Thần lặng lẽ xuất hiện xung quanh tôi, như sợ rằng tôi sẽ lao lên sân khấu, phá hỏng không khí buổi lễ.“Suốt những năm qua, cảm ơn em đã ở bên anh, nhưng rất tiếc, người anh muốn cưới là một cô gái khác…”Hai tháng sau, trong một lễ cưới với khung cảnh tuyệt đẹp.Bức ảnh tôi làm cô dâu, hôn Mạnh Dịch Lâm, được lan truyền điên cuồng trong vòng bạn bè.Nghe nói sau khi biết tin, Cố Nhất Thần đã đập vỡ ngôi nhà mới mà anh ta vừa dọn vào.

CHUỖI PHẬT CHÂU TRÊN ĐỈNH NÚI TUYẾT

Sau khi tôi chết, thanh mai trúc mã của tôi quỳ từng bước cầu xin để có được chuỗi Phật châu.Từ đó, anh trở nên thanh tâm quả dục, sống như một người xuất gia, được người đời tôn xưng là “Phật tử của giới quyền quý kinh thành”.Ở địa phủ, tôi vất vả năm năm nấu canh cho Mạnh Bà, đổi lấy một thân phận mới, nặn ra một gương mặt giống mình trước đây đến bảy, tám phần rồi trở lại nhân gian.Tôi chỉ muốn lén nhìn anh ấy một lần.Nhưng không ngờ lại bị anh chú ý, tôi trở thành “thế thân” của chính mình, bị anh đưa về nuôi dưỡng như một con chim hoàng yến trong lồng.Mà anh cũng chẳng hề giống như lời đồn đại trước đây là người sống trong giới cấm dục.Một lần say rượu, tôi trách móc anh:“Anh làm như vậy có thấy có lỗi với cô thanh mai đã chết của mình không?”Anh cười cưng chiều:“Em đang thay chính mình mà bất bình sao?”Tôi trợn to mắt, không thể tin được.

Không Kết Hôn

Không Kết Hôn Yêu đương với Tần Chân sáu năm, hắn vô số lần đòi chia tay, nhưng lần nào tôi cũng khóc lóc, làm loạn, thậm chí còn dọa t/ự s/á/t để níu kéo. Ai cũng biết Tần Chân là một tên lăng nhăng chính hiệu, nhưng tôi lại là một cô gái ngốc nghếch, yêu hắn đến mức không thể sống thiếu hắn. Năm tôi tám tuổi, có người trong bàn tiệc đùa giỡn, nói tôi cũng không còn nhỏ nữa, hỏi Tần Chân có định chịu trách nhiệm với tôi không. Lúc ấy hắn đã say, bị ép đến mức không còn cách nào khác, bèn buột miệng nói sẽ cưới tôi. Nhưng tôi thì hoảng sợ. Yêu đương thế nào là chuyện của tôi. Nhưng kết hôn? Chuyện đó thì không.

CHỊ GÁI TÔI HẠ THUỐC THÁI TỬ BẮC KINH RỒI BỎ CHẠY

Sau khi giúp chị tôi hạ thuốc hoàng tử Bắc Kinh, chị ấy bỏ chạy, còn tôi thì không kịp trốn, rồi bị anh ấy bắt giữ.Anh ta cắn nhẹ vào tai tôi, giọng đầy đe dọa: “Em cũng không muốn nhà mình phá sản đâu, phải không?”Ngày hôm sau, dù toàn thân đau nhức, tôi vẫn lén đi gặp người mà gia đình sắp đặt hôn nhân cho tôi.Nhưng hoàng tử bất ngờ xuất hiện, cười lạnh và nhìn tôi: “Vội vàng bỏ đi như vậy, hóa ra là để đi xem mắt với em trai tôi.”Tôi chột dạ đến mức không dám ngẩng đầu lên, lại muốn chạy trốn.Anh ta xông vào phòng tôi, bế tôi lên đùi mình, tay cầm một chiếc lông vũ, lắc lư trước mắt tôi.“Muốn tôi làm anh rể của em đã đành, giờ còn muốn làm chị dâu của em trai tôi à.”“Em nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?”

Cố Ý Dụ Dỗ 1

Cố Ý Dụ Dỗ 1 Tôi và chồng ly hôn xong, như ý nguyện gả cho lão Vương ở sát vách. Còn chồng trước của tôi cũng như ý nguyện cưới cô góa phụ tên là Hồ Lệ Tĩnh. Vốn tưởng đôi bên mỗi người một nhà, ai nấy yên ổn, nhưng cái gã chồng cũ cùng cô vợ mới của anh ta lại muốn gây chuyện. Chồng cũ chạy sang nhà tôi nói tôi không biết xấu hổ, nói tôi và lão Vương đã lén lút cấu kết với nhau từ lâu. Còn vợ anh ta thì nay chạy sang nhà tôi mượn muối, mai lại chạy sang mượn tiền, mà hễ có dịp là liếc mắt đưa tình với lão Vương nhà tôi. Chồng cũ thì nhiệt tình thích giúp người, vợ hắn mặt dày lại sang gọi “người đàn ông nhà tôi” qua giúp, muốn người đàn ông của tôi gánh nước, bổ củi cho ả. Tôi đời nào chiều theo bọn họ!