Ngôn Tình

Lời Thề Ứng Nghiệm

Lời Thề Ứng Nghiệm Dự sinh còn tám ngày, Lâm Hành Giản và Bạch Nguyệt Quang đã quay lại với nhau. Anh hỏi tôi: “Có thể bỏ đứa bé không?” Tôi nói: “Có thể.” Tôi nắm tay anh, yêu cầu anh đẩy tôi từ tầng 18 xuống. Nhường chỗ cho Bạch Nguyệt Quang của anh. Nhưng Lâm Hành Giản lại sợ hãi. Anh nắm chặt tay tôi, đảm bảo: “Là anh hồ đồ. Nếu anh còn ngoại tình, anh sẽ chết không được tử tế.” Sau đó anh thực sự ứng nghiệm lời thề. Để lại cho tôi và con một khoản bảo hiểm lớn.

Yêu Lại Từ Đầu

Yêu Lại Từ Đầu Khi Lương Ký Hàn hiểu lầm tôi khiến Bạch Nguyệt Quang của hắn bị sảy thai, hắn nhất quyết đòi ly hôn. Một năm sau, chúng tôi tình cờ gặp lại, hắn bị tai nạn xe, gãy cả hai chân. Bạch Nguyệt Quang cũng đã rời xa hắn. Hắn nheo mắt, cười nhạt đầy chế giễu: “Thế nào? Muốn xem tôi có hối hận khi ép cô ly hôn không à?” Ngày đó, hắn đã nói hắn không bao giờ hối hận. Nhưng rồi sau này, trong căn nhà gỗ nhỏ bị bão tuyết vây kín, khi cả hai cùng quấn chung một chiếc chăn, hắn nắm lấy tay tôi, thấp giọng nói: “Tôi biết, chuyện cô ấy sảy thai không liên quan gì đến em.” Rồi sau nữa, hắn đứng dậy được, Bạch Nguyệt Quang quay lại bên hắn. Nhưng khi tôi chuẩn bị rời đi, hắn giữ chặt cổ tay tôi, giọng nói run rẩy: “Là em khiến tôi yêu lại em một lần nữa. Em dám đi thử xem…”

Nhân Duyên Trời Định

Nhân Duyên Trời Định Sau khi hòa thân, ta bị ép tái giá với con trai của lão Khả Hãn, chịu đựng nỗi nhục khi phải hầu hạ hai phu quân. Thân hình yếu đuối của nữ tử Trung Nguyên, làm sao chịu nổi việc cưỡi ngựa bắn cung mỗi ngày cùng đám người man rợ? Hắn cợt nhả, nắm lấy cổ chân ta, cúi sát bên tai thì thầm: “Mềm mại như thế này, nếu phụ hãn ngươi biết được, liệu có hối hận vì chết quá sớm không?”

Tổng Tài Bá Đạo Và Trợ Lý Hậu Đậu

Tổng Tài Bá Đạo Và Trợ Lý Hậu Đậu Khi xin nghỉ phép, tôi lỡ tay gõ thiếu chữ “h” trong câu “Tôi bị sốt” và gửi cho tổng giám đốc. Trong lúc đầu óc mơ màng, tôi liền gõ liền mấy câu: “Giám đốc Bùi, xin hãy thỏa mãn tôi! Xin anh thương xót tôi! Tôi thực sự không chịu nổi nữa rồi!” Cuối cùng, mắt tôi tối sầm, rồi lại lỡ tay nhấn gửi thêm một câu: “Huhu, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ với anh thôi!” Tổng giám đốc im lặng mất năm phút, sau đó nhắn lại: “Chịu đựng thêm chút nữa được không? Tôi còn một cuộc họp.”

Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần

Vương Gia Điên Cuồng và Vương Phi Bất Cần Vị hôn phu của ta gặp chuyện mất trí nhớ. Tại yến tiệc trong cung, hắn chỉ liếc qua đã bị đích tỷ cuốn hút. Khi người bên ngoài hỏi đến ta, hắn chỉ nhíu mày, nhàn nhạt đáp: “Có đích tỷ cao quý như vậy, một thứ nữ tầm thường như nàng, làm sao có tư cách xứng với bổn vương?” Đích tỷ ngay lập tức đắc ý ra mặt. Còn ta, chỉ thở dài thay nàng. Bởi vì nàng chẳng hề biết, người nam nhân này, tận sâu trong cốt tủy, là một kẻ điên rồ đến mức nào.

Kiếp Này Không Tha Thứ

Kiếp Này Không Tha Thứ Giang Ứng là chồng tôi. Khi bị bắt cóc, hắn lại chọn cứu cô em gái kế của tôi. Còn tôi, trong vụ nổ, hóa thành tro bụi. Sống lại một đời, tôi đeo cặp sách, đi ngang qua con hẻm nhỏ nơi Giang Ứng bị bắt nạt. Giang Ứng nằm trên đất, thoi thóp hấp hối, lần này, tôi chọn cứu người bên cạnh hắn. Về sau, hắn quỳ xuống trước mặt tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: “Du Du, lẽ ra em nên cứu anh…”

Chạm Đến Trái Tim Nhỏ

Chạm Đến Trái Tim Nhỏ Tôi là ánh trăng sáng của người yêu cũ. Một người bạn từng kể rằng, người thanh mai trúc mã hàng xóm của tôi đã tìm một “bản sao” của tôi. Lúc đầu, tôi chẳng mấy bận tâm. Cho đến khi dịp Tết, tôi về nước và trong bữa cơm, mẹ của anh hàng xóm lại dùng giọng đùa cợt quen thuộc hỏi tôi: “Cô con dâu tương lai của nhà tôi định bao giờ về làm dâu đây?” Tôi liếc nhìn anh ấy, người đang im lặng, rồi nở nụ cười, ném lại câu hỏi: “Dì hỏi anh ấy đi, người vừa âu yếm đến khó chia khó rời với anh ở ngoài cửa ấy, cô con dâu tương lai của dì, bao giờ về nhà mình đây?”

Trở Thành Phu Nhân Của Tổng Tài Sau Khi Từ Bỏ Kẻ Tồi

Trở Thành Phu Nhân Của Tổng Tài Sau Khi Từ Bỏ Kẻ Tồi Tôi đã ở bên Thẩm Yến suốt mười năm. Trong ngày cưới của chúng tôi, ngay giữa buổi lễ, anh nhận được một cuộc điện thoại rồi bỏ mặc tôi đứng đó, rời đi không chút do dự. Tôi giật lấy chiếc máy ảnh polaroid từ tay phù dâu, chụp một bức ảnh của người đàn ông đẹp trai nhất trong đám khách mời, rồi dán nó đè lên khuôn mặt của Thẩm Yến trong ảnh cưới. Quay người lại, tôi hỏi anh ta: “Cưới không?” Người đàn ông hơi nheo mắt, giọng trầm thấp: “Cưới.”

Trường Tương Tư

Trường Tương Tư Ta và Tiêu Cẩn thành thân vào ngày hôm đó, hắn vì cứu “hảo huynh đệ” của mình mà bỏ mặc ta trước mặt mọi người. Kết quả, hắn bị thuốc nổ làm nát hai chân, đôi mắt cũng mù lòa. Ta từ chối cùng Tiêu Cẩn bái đường lần nữa. “Hảo huynh đệ” của hắn xúi giục người nhà họ Tiêu chặt đứt hai chân ta, làm mù mắt ta, để ta “xứng đôi” với Tiêu Cẩn. Trong đêm thành thân, khi “hảo huynh đệ” của hắn náo động phòng, ta châm ngòi thuốc nổ, cùng bọn chúng đồng quy vu tận!

Nhân Duyên Trong Gió

Nhân Duyên Trong Gió Ta nhặt được Lục Nghiễn Tu mất trí nhớ, mang hắn về nuôi bên mình. Ngày hắn khôi phục trí nhớ và rời đi, hắn vung tay áo, biến ra một đống trân châu. “Đếm cho đủ xem có bao nhiêu hạt, đếm đúng rồi, ta sẽ trở lại.” Nói xong, hắn quay lưng bước đi, không mang theo chút lưu luyến nào. Ngày đầu tiên, ta đếm được ba mươi hai hạt. Cảm thấy hơi đói, ta đứng dậy đi ăn cơm. Ngày thứ hai, vất vả lắm ta mới đếm được một trăm hạt. Có chút buồn ngủ, ngả đầu liền thiếp đi. Ngày thứ mười, ta không đếm nữa, mà cẩn thận nhét số trân châu đó vào người, bước ra ngoài cửa. Sáu năm sau, Lục Nghiễn Tu đi ngang qua đây, thấy ta gục trên bàn đá đang đếm trân châu, không nỡ lòng nên tiến lại gần. “Đã nhiều năm trôi qua, nàng đã đếm rõ ràng chưa?” “Chỉ còn năm mươi ba hạt.” Ta trả lời. Lục Nghiễn Tu chau mày, ánh mắt đầy phiền muộn nhìn ta: “Ngốc nghếch! Đếm sai rồi!” Không sai mà, sáu năm nay, ta đã dùng số trân châu đó để mua đàn ông, mua nhà, mua đất. Cuối cùng, chỉ còn lại năm mươi ba hạt này.

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân

Hạnh Phúc Giữa Hoa Xuân Ca ca của ta bỏ trốn khỏi hôn lễ. Ta bất đắc dĩ phải thế chỗ huynh ấy, cùng vị nghĩa muội giao hảo bái đường thành thân. Nhưng đến lúc vén tấm khăn voan đỏ, lại lộ ra gương mặt của ca ca nàng. Người ấy chính là Bùi tiểu tướng quân danh tiếng lẫy lừng, một mình đóng giữ Lương Châu! Lúc này, trên dung nhan thanh tú của Bùi Văn Quý đầy vẻ tự nhiên, hắn bóp giọng nói: “Phu quân, nên uống rượu giao bôi rồi.” Ta: ???

Kế Mẫu Mẫn Hợp

Kế Mẫu Mẫn Hợp Năm ta tám tuổi, phụ thân nạp kế thất. Các thúc bá thẩm nương trong nhà dọa nạt rằng: “Nhà có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Bà ta tất sẽ hãm hại con, vì con đường tương lai của con bà ta.” Kiếp trước, ta ngu muội tin lời bọn họ, khắp nơi chống đối kế mẫu, khiến nàng cùng phụ thân dần sinh hiềm khích, lòng người cách biệt. Sau này, phụ thân tử trận sa trường. Đại phòng không có đích tử, tước vị rơi vào tay Nhị thúc. Muội muội ta bị coi như công cụ liên hôn, ép gả cho kẻ bất tài vô đức. Ta tính tình bướng bỉnh, không chịu khuất phục, bị thẩm nương kiếm cớ đánh đập, vứt vào Tây viện tự sinh tự diệt. Khi thoi thóp sắp chết, chính kế mẫu, người bị bức phải rời phủ dẫn theo người nhà mẹ đẻ phá cửa xông vào, chạy đến bên ta. Ta còn chưa kịp gọi nàng một tiếng “nương”, đã ôm nỗi hối hận mà từ giã cõi đời. Một sáng tỉnh dậy, ta kinh hãi phát hiện mình trọng sinh, trở về ngày thứ hai sau khi kế mẫu bước chân vào cửa.

Gió Thổi Chim Bay, Cây Động Lòng

Gió Thổi Chim Bay, Cây Động Lòng Trong lúc lịch kiếp, ta vô ý bị một đạo thiên lôi đánh trúng. Không hiểu vì sao, ta biến thành một đứa trẻ ba bốn tuổi, không chút tu vi, ngay cả con gà cũng không giết nổi. Rồi bị kẻ thù không đội trời chung nhặt về nhà. Hắn nhìn ta một hồi lâu, rạch ngón tay ta, nặn vài giọt máu nhỏ vào pháp khí trong tay. Ngay khi tiếp xúc với máu, pháp khí lập tức phát ra ánh sáng đỏ rực. Nhìn luồng sáng đó, hắn lẩm bẩm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thảo nào có dáng dấp của cố nhân, hóa ra… quả thực là cốt nhục của cố nhân. A Khê, ta thật không ngờ, nàng từ khi nào đã cùng kẻ khác qua lại, còn có cả hài tử!” Ta, kẻ đang ngồi một bên ôm ngón tay bị đau, kêu la ầm ĩ: ??? Đồ ngu! Có bao giờ ngươi nghĩ đến khả năng… ta chính là cố nhân của ngươi không?

Kiều Niệm

Kiều Niệm Ngày Cố Thanh Hoài thành hôn cùng nữ chính, chẳng một ai báo cho ta hay. Ta lo ngại đôi tay hắn mỗi khi trở trời lại đau, bèn cất công mua da chồn may thành bao tay, định đem tặng. Nào ngờ vừa bước đến, lại vô tình bắt gặp hắn cùng nữ chính đang thử hôn phục và mũ miện. Nàng tựa hồ có chút bận tâm, khẽ hỏi Cố Thanh Hoài: “…Việc của chúng ta, thực sự không cần nói với Kim Kim một tiếng sao?” Cố Thanh Hoài chau mày đầy chán ghét: “Nàng ta ngay cả một bông hoa cũng thêu không tốt, coi như biết cũng chỉ sẽ cùng ta náo.” Mãi đến lúc này ta mới vỡ lẽ, hóa ra hắn cũng không thích cô nương bị mù một con mắt. Về sau, ta nhận sính lễ của người khác, lấy chồng ở Cô Tô, dỗ dành vị công tử ăn chơi kia đèn sách, cuối cùng giúp chàng ấy đỗ Giải Nguyên. Lần nữa gặp lại Cố Thanh Hoài, là tại yến tiệc mừng phu quân ta thăng quan. Vừa trông thấy ta bước ra rót rượu, hắn liền thất thần làm rơi chén, bị cứa thương bàn tay. Ta hảo tâm đưa khăn, bình thản mà ôn tồn hỏi: “Cố đại nhân, đến mùa đông, tay người có còn đau không?” Nào ngờ khi hắn trông thấy vẻ điềm nhiên của ta, mắt hắn lại thoáng đỏ hoe.

Bí Thuật Sư

Bí Thuật Sư Công chúa để mắt đến phu quân của ta, phu quân lấy cớ đã có gia thất để khéo léo từ chối nàng. Ngày hôm sau, công chúa ném đầu ta xuống chân phu quân. “Giờ thì chàng không còn gia thất nữa rồi.” Phu quân không rơi một giọt nước mắt, ôm đầu ta lên xe ngựa của công chúa. Công chúa không biết rằng, người mà nàng cướp đi là bí thuật sư đáng sợ nhất Trung Nguyên.

Trò Chơi Tru Tâm

Trò Chơi Tru Tâm Khi đang cùng vị hôn phu đi chọn nhẫn kim cương, tôi tình cờ lướt qua một bài viết đang rất hot trên mạng: [Cô bạn thân sắp dùng hôn nhân để thay đổi giai cấp, tôi thật sự rất ghen tị, phải làm sao đây?] Phần lớn bình luận đều là an ủi tác giả của bài viết. Chỉ có một bình luận nói: [Vậy thì tìm cách phá hỏng, cướp lấy cơ hội.] Ngay dưới, một dòng chữ nhỏ hiện lên, tác giả đã thích bình luận này. Lông mày tôi khẽ nhíu lại. Ngay sau đó, điện thoại của Chu Diễn ở ngay bên cạnh nhận được hai tin nhắn WeChat: “Anh Chu, tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể trơ mắt nhìn anh bị lừa dối.” “Giang Phồn khi đi du học ở nước ngoài đã mang thai trước khi kết hôn và sinh con cho người đàn ông khác. Anh có biết chuyện này không?”

Rung Động Tuổi Mười Tám

Rung Động Tuổi Mười Tám Yêu thầm cậu nhỏ trên danh nghĩa, nhưng lại sợ bị người lớn phát hiện, thế nên tôi đã đề nghị với anh một mối quan hệ bí mật. Tạ Chi Hành hừ lạnh một tiếng: “Bí mật cũng không được, tôi không thích con nít.” Nhưng khi thấy đàn anh cùng trường đợi tôi dưới nhà để hẹn hò. Tạ Chi Hành lại như phát điên, đẩy tôi vào góc cửa sổ tầng hai. Tiếng kêu rên bị nụ hôn của anh nuốt trọn, giọng nói khàn khàn của anh vang bên tai tôi: “Im lặng.” “Chúng ta đang yêu bí mật mà, nếu bị phát hiện thì phải làm sao?”

Vân Ca

Vân Ca Sau khi rơi xuống vực rồi được cứu trở về. Từ lúc đó, ta không còn mù quáng say mê Tiết Vọng nữa. Không còn chạy theo hắn, chẳng còn chăm lo, ân cần với hắn, cũng không còn lấy lòng hay nuông chiều hắn. Ta chỉ ở lì trong Phật đường, ngày ngày thành kính tụng kinh. Ngay cả khi hắn đến thông báo muốn từ hôn, ta cũng chỉ gật đầu nói một câu “Được thôi.” Sau đó lại quỳ xuống tiếp tục cầu nguyện: “Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát khai ân.” “Hôm đó dưới vực sâu, ta vì bị trúng độc nên mới bất đắc dĩ làm bẩn vị công tử kia.” “Chỉ một đêm đó, hẳn là sẽ không mang thai được đâu, phải không?” “Hắn chắc sẽ không tìm ra ta đâu, phải không?”

Tình Yêu Của Tiểu Mãn

Tình yêu của Tiểu Mãn Mười năm thích Vệ Chiêu, hắn vẫn luôn chê ta ngốc nghếch. Về sau, vì cứu hắn mà ta trúng cổ độc, lời nguyền khiến ta sẽ yêu người đầu tiên mà ta nhìn thấy khi mở mắt. Kẻ ăn chơi không ai coi trọng kia lại chưa bao giờ chê bai ta. Hắn hái hoa cho ta, tìm ánh sáng của đom đóm khó gặp giữa mùa đông, dịu dàng dỗ dành mỗi khi ta gặp ác mộng. Khi biết ta mất tích mấy ngày, Vệ Chiêu không nhịn nổi nữa, cuối cùng tìm thấy ta trên giường của gã ăn chơi nhà họ Cố. Hắn túm lấy cổ áo ta, toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, từng chữ như nghiến qua kẽ răng: “Tránh xa tên vô dụng đó ra, ta cưới nàng.” Ta ngẩng đầu, bối rối nhìn hắn. Nhưng Tiểu Mãn đã có người trong lòng rồi mà.

Xuyên Đến Bên Nàng

Xuyên Đến Bên Nàng Phu quân nuôi từ bé của ta là trạng nguyên tương lai. Hắn lợi dụng ta để thành danh, sau đó trở mặt cưới người trong lòng, còn diệt cả tộc ta, đày ta vào ngục tối. Trong ngục tối âm u, hắn và tân nương nắm tay nhau, lạnh lùng nhìn ta: “Ta đã nói, nhục nhã ngày hôm đó, ta sẽ trả lại gấp ngàn lần!” Chớp mắt, ta bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không hiểu nổi giấc mơ này là điềm báo hay là nỗi lo lắng trong lòng. Sáng hôm sau, ta và Thôi Ninh Viễn cùng ngồi xe ngựa đến học đường nhưng nửa đường lại đâm phải một người. Người bị đâm ngã ngửa đầu dậy, lộ ra khuôn mặt thanh tú lạ thường, đôi mắt sáng ngời linh hoạt. Thôi Ninh Viễn khựng lại: “… Vị cô nương này?” Ta vô tình liếc nhìn sau lưng hắn, trong lòng kinh hãi vô cùng. Khuôn mặt này, người này, chẳng phải chính là Đường Lộ, tân nương mà Thôi Ninh Viễn yêu đến tận xương tủy trong giấc mơ đêm qua sao?