Trang chủ Truyện mới

Danh sách truyện mới cập nhật

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên

Gió Khởi Từ Thảo Nguyên Lúc gả cho Thôi Hành, ta mới 10 tuổi. Hắn lâm trọng bệnh, Thôi gia xem bát tự của ta với hắn cực kỳ hợp mệnh, liền hạ sính lễ cầu thân. Ta chẳng muốn gả cho một kẻ mang bệnh, nhưng phụ thân ta một lòng muốn bám víu quyền quý, liền ép ta ngồi lên kiệu hoa. Ngày thành hôn, ta khóc lóc dữ dội trong tân phòng, cứ nằng nặc đòi về nhà tìm mẹ. Ta đói bụng, muốn ăn bánh trái mẹ làm, còn muốn nghe mẹ kể chuyện trước giờ đi ngủ. Đang khóc lóc thì người phu quân trên danh nghĩa của ta bước vào phòng. Hắn kinh ngạc nhìn ta, thân hình khựng lại: “Trời đất ơi, người ta cưới vợ, ta đây thì rước về một đứa con gái.” Ta khóc đến hắn không chịu nổi, đành rút từ trong ngực ra một viên đường phèn, mặt đầy lúng túng: “Đừng khóc nữa, từ nay ta chính là… nương của muội.” Ta ngơ ngác cắn viên đường trong miệng: “…Hả?”

NGƯỜI YÊU CŨ CỦA KIM CHỦ QUAY VỀ TÔI LIỀN BỎ ĐI

Sau khi người yêu cũ của Tần Tấn quay về, anh ấy nói chia tay với tôi.Hôm tôi dọn đồ rời đi, anh ngồi trên ghế sofa, bình thản nhìn tôi thu dọn hành lý, sau đó còn tiễn tôi ra cửa, đưa tôi lên xe.Như một người bạn bình thường, anh hỏi:“Em còn muốn yêu đương không? Có cần anh giới thiệu ai cho không?”Tôi đáp: “Ừ, được thôi.”Nụ cười của anh khựng lại đôi chút, rồi tùy tiện đưa tôi một tấm danh thiếp.Người đó… là đối thủ mạnh nhất nhưng cũng là đồng minh của anh.Về sau, có một đêm khuya, tôi bị người đàn ông kia hôn đến mức tay chân mềm nhũn.Nhưng ngay trước cửa nhà, tôi va phải Tần Tấn.Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi tôi, rõ ràng đã quên mất chuyện tấm danh thiếp kia, chỉ lạnh lùng cười:“Tốt nhất đừng để anh biết là thằng nào làm.”

Mẹ Kế Độc Ác Không Hề Độc Ác

Mẹ Kế Độc Ác Không Hề Độc Ác Xuyên thành mẹ kế độc ác, hệ thống giao cho tôi nhiệm vụ cảm hóa hai anh em phản diện trong truyện. Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt – một lớn một bé – đang đầy cảnh giác nhìn tôi, tôi khẽ nhếch môi, lạnh lùng ra lệnh: “Cậu kia, đi nấu cho tôi một bàn tiệc Mãn Hán thịnh soạn. Mà thôi, chắc tay nghề chưa đủ đâu, nấu đủ ăn là được. Còn cô bé kia, đi giặt quần áo cho tôi, tiện thể lau luôn cái sàn.” Hai đứa nhỏ không phản kháng lấy một câu. Thế là tôi chính thức bước vào cuộc sống làm “đại lão” chuyên nằm chờ cơm bưng nước rót. Tôi quấn tấm drap lên người, đứng trên giường khí thế ngút trời: “Đã thấy trẫm giá lâm, còn không quỳ?” Hai đứa nhỏ lập tức cung kính quỳ xuống: “Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Bố tụi nhỏ vừa đẩy cửa bước vào liền đơ ra như hóa đá. Con trai mặt không đổi sắc nhét cho anh ta một tấm thẻ xanh vào tay: “Bố, sau này bố chính là Quý phi của Hoàng thượng rồi. Tối nhớ hầu hạ cho tốt nha.” Bố tụi nhỏ đờ đẫn như thể cả thế giới này đều phát điên rồi.

Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm

Cuộc Gọi Lúc Nửa Đêm Tôi là con gái của hoa khôi nhà máy, nhưng số mẹ tôi rất khổ. Bà sinh tôi chưa được hai năm thì đã bị s át hại. Hai mươi năm sau, vào một đêm nọ, tôi tình cờ phát hiện ra một chiếc hộp dưới gầm giường. Bên trong có một chiếc điện thoại cũ. Tôi vừa cầm lên, cuộc gọi từ mẹ liền vang lên: “Mau ra cổng nhà máy đón mẹ, không thì sẽ muộn mất!”

Cưới Trước Yêu Sau

Cưới Trước Yêu Sau Hôm trước ngày cưới, vị hôn phu của tôi đánh gãy mũi chồng người yêu cũ, chỉ vì muốn bênh vực cô ta, kết quả bị khép vào tội cố ý gây thương tích cấp độ hai, đeo luôn vòng tay bạc. Anh ta bảo tôi, hãy đợi anh ta 2 năm. Nhưng Khương Chanh tôi, có học thức, có ngoại hình, lý lịch trong sạch, gia đình đàng hoàng, tôi dựa vào đâu để đi đợi một kẻ phạm tội? Dựa vào việc anh làm gì cũng bốc đồng, bạo lực, không suy nghĩ? Dựa vào chuyện trong một ngày đặc biệt như vậy mà anh nỡ khiến tôi mất mặt ê chề? Hay là dựa vào việc anh vẫn nhớ mãi không quên, si tình khắc cốt với mối tình đầu?

Du Thanh Trùng Sinh Ký

Du Thanh Trùng Sinh Ký Sau khi “bạch nguyệt quang” của chồng tôi kết hôn, anh ta đã nh/ảy lầ/u t/ự t/ử. Trước khi nh/ảy, anh ta còn cẩn thận để lại di chúc. Muốn đem toàn bộ tài sản của mình để lại cho đứa con riêng chưa chào đời trong bụng “bạch nguyệt quang”. Đứa con ngoài giá thú khiến người ta phát tởm. Còn tôi – chính thất, vợ hợp pháp – thì đến một cổ phần công ty cũng không có. Cuối cùng trở thành nhân viên đi làm thuê cho “bạch nguyệt quang”. Lần nữa sống lại. Nhìn người đàn ông trước mắt, trong ánh mắt tôi thoáng hiện lên một tia chán ghét. Thích làm nam chính si tình lắm đúng không? Vậy thì lần này, tôi sẽ tiễn cả anh và “bạch nguyệt quang” cùng xuống địa ngục.

Đổi Lại Long Phụng Song Sinh

Đổi Lại Long Phụng Song Sinh Cặp song sinh long phụng chào đời, cả nhà đều vui mừng khôn xiết. Mẹ nhìn em trai đầy yêu thương, bố thì bế em gái, cưng chiều chẳng rời tay. Đúng lúc đó, trên không trung xuất hiện vài dòng bình luận bay lơ lửng như đạn pháo: 【Cuối cùng thì bộ truyện loạn luân giả cũng bắt đầu rồi, đây là lần đầu nam nữ chính gặp nhau nhỉ?】 【Tôi spoil tí nha! Con gái bị bố tráo với con gái của bạch nguyệt quang, con trai thì bị mẹ đổi với con trai cậu em trai. Sau này hai đứa con tráo đó lại yêu nhau với thân phận “anh em”!】 【Tôi thích nhất là lúc hai đứa chưa biết sự thật mà vẫn cứ loạn luân giả, hồi hộp chết đi được ấy!】 Vậy tức là… Cặp em trai em gái hiện tại, đều là giả? Tôi sững người nhìn chằm chằm mấy dòng chữ giữa không trung. Sau đó, tôi lặng lẽ tráo lại hai đứa trẻ năm xưa.

Cạm Bẫy Tình Yêu

Cạm Bẫy Tình Yêu Tôi là nữ phụ trong một câu chuyện thanh xuân vườn trường, một hồ ly tinh ngực lớn nhưng não nhỏ. Bình thường, tôi chỉ thích làm hai việc: quyến rũ nam chính và hãm hại nữ chính. Nhưng đáng tiếc, cả hai việc ấy tôi đều không làm thành công. Cuối cùng, tôi bị lộ bộ mặt thật và nhục nhã bị đuổi học. Để ngăn cản kịch bản đó xảy ra, tôi lập tức tìm một chỗ dựa khác, tránh xa nam chính như tránh rắn rết. Thế nhưng, nam chính, người vốn luôn mang dáng vẻ cao ngạo thanh tao trong nguyên tác, lại phát điên mà dồn tôi vào góc tường. Tay anh ta siết chặt lấy eo tôi, vạt váy đồng phục của tôi bị nhàu nát. Giọng anh ta trầm thấp, mang theo sự mê hoặc và một chút điên cuồng khó nhận ra: “Tô Tô, chẳng phải em đã từng nói… em thích tôi nhất sao?”

Cát Chảy

Cát Chảy Tôi mang thai ngoài ý muốn. Nhưng Tạ Huyền ghét trẻ con. Buổi tối hôm ấy, tôi dò xét thái độ của anh. Bàn tay anh đặt hờ trên eo tôi, giọng điệu lười biếng, cười như không cười: “Gì đây, em có thai rồi à?” Tôi hoảng hốt phủ nhận. Anh vuốt ve tóc tôi, giọng nói dịu dàng: “Bé con ngoan, chúng ta không cần có con.” Nhưng tôi đã thực sự mang thai. Vừa hay lại nghe người ta bàn tán: “Lương Ly theo Tạ tổng lâu như vậy mà vẫn chưa lên được danh phận, xem ra giấc mộng gả vào hào môn cũng xa vời.” “Cô ta ngốc quá, có một đứa con chẳng phải là ép cưới được rồi sao?” “Cô thì biết gì, Tạ Huyền căm ghét con riêng nhất. Nếu cô ta dám làm vậy, một xác hai mạng cũng chẳng phải chuyện gì khó.” Vì sự an toàn của mình và đứa bé, tôi phải tìm lý do rời đi ngay trong đêm. 【Tôi không muốn làm chim hoàng yến nữa, tôi muốn sống một cuộc đời bình thường. Cảm ơn anh vì tất cả những gì đã cho tôi suốt những năm qua.】 Nửa tháng sau. Tôi trốn ở một thị trấn nhỏ miền Nam. Vừa hỏi một bà mẹ bầu bên đường về kinh nghiệm mang thai, thì đột nhiên bị một cánh tay mạnh mẽ kéo vào lòng. Giọng anh trầm khàn, mang theo chút mệt mỏi: “Bé con, rốt cuộc ai là người phát minh ra cái từ ‘chim hoàng yến’ vậy? Anh không phải là bạn trai của em sao?”

Cát Chảy

Chương 4
Hiện đại
Chân Dung Con Gái Tôi

Chân Dung Con Gái Tôi Tôi phát hiện một bức tranh không thể nhìn được trong ngăn sách của con gái. Trên đó còn viết một câu: “Em gái Đại Lôi đứng đường, mua một đêm tặng một đêm.” Lúc đó tôi chợt hiểu ra lý do tại sao con gái gần đây lúc nào cũng cúi người khom lưng. Vì vậy, tôi tìm được tài khoản WeChat của cậu bạn đã viết những dòng chữ đó và gửi một tin nhắn: “Bạn có ở đây không?”

TRẢI NGHIỆM NGƯỜI NGHÈO

Lúc tôi đang nhặt rác trên phố, cha tôi ngồi ở ghế sau chiếc Maybach, lặng lẽ nhìn tôi chăm chú. Bên cạnh ông là những người bạn học của tôi — họ chế giễu và nhục mạ tôi, nhưng ông hoàn toàn phớt lờ, trong ánh mắt chỉ có niềm tán thưởng sâu sắc. Chỉ trong chốc lát, chiếc xe sang lao vút đi. Tôi còn đang ngơ ngác nhìn theo phương hướng chiếc xe rời đi, thì một lực đẩy mạnh bất ngờ khiến tôi ngã nhào xuống đất. Bên tai vang lên tiếng cười độc ác như của ác ma:“Một con nhà quê cũng mơ mộng hóa phượng hoàng à?”“Dám mơ tưởng đến Maybach, đúng là không biết lượng sức mình — phạt!”

An Vân

An Vân Khi cô thư ký của Đường Diệp lần thứ mười chín lượn lờ đến trước mặt tôi, tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. Hết trò, cô ta dứt khoát rút ra tờ giấy khám thai, chìa ra thị uy giữa chốn đông người. Tôi dịu giọng nhắc nhở: “Lo mà dưỡng thai cho tốt, có chuyện thì tìm ba của đứa bé.” Cô ta tức đến sôi máu, hét lên: “Cô định làm con rùa rụt cổ đến bao giờ?” Cạn lời thật. Cô ta mãi mãi không hiểu nổi một chuyện – Giành đàn ông ấy à? Tôi thấy chán từ lâu rồi. Giành chén cơm của đàn ông, mới là chuyện đáng chơi.