Danh sách truyện mới cập nhật
Cửa Hàng Tang Lễ Tôi tên là Quách Thanh, gia đình tôi làm nghề kinh doanh dịch vụ cho người chết, tức là cửa hàng lo tang lễ. Mọi người xung quanh đều kiêng kỵ ngành nghề này, bạn gái tôi cũng vì nghề nghiệp của tôi mà chia tay. Ở một góc của thị trấn nhỏ, có một cửa hàng không lớn, đó chính là nhà tôi. Nghề tổ chức tang lễ là nghề truyền thống của gia đình, nhưng dòng họ của chúng tôi rất ít người. Tôi nhớ rằng gia đình mình luôn sống trong hoàn cảnh khó khăn, nghe nói là vì học các bí thuật đạo môn nên bị trời phạt, vì thế mà gia tộc tôi luôn đi kèm với “ngũ tệ tam khuyết”. (Ngũ tệ là năm điều tệ hại hay xấu xa mà người ta có thể gặp phải trong cuộc đời, bao gồm: nghèo khó, bệnh tật, đơn độc, tai họa và mạng sống ngắn ngủi. Còn tam khuyết là ba thứ mà người ta có thể thiếu thốn trong cuộc sống, bao gồm: phước đức, công danh và tuổi thọ)
Minh Tinh Tuyến 18 Tôi, một nữ minh tinh tuyến 18. Nhưng bởi vì một đoạn video ngoài ý muốn mà lên hot search. Trong video, tôi ôm một con mèo nhỏ tội nghiệp không còn luyến tiếc gì hít mạnh một hơi, tiếng cười điên cuồng. “Đây là mèo con nhà ai vậy~ha ha ha ha~hóa ra là của nhà mẹ, moa! moa! moa!” “Con mèo nhỏ đáng yêu như vậy~moa~sinh ra đã muốn được mẹ hôn đến chết~moa~” Vào một ngày nọ. Ảnh đế lạnh lùng, kiêu sa trong mắt mọi người Đàm Ngọc đã ép tôi vào góc tường, từ giữa mái tóc đen lộ ra một đôi tai hồ ly. “Hồ ly cũng rất dễ hít, em có muốn suy nghĩ một chút hay không?” Tôi: ?!!
Trèo Cành Cao Ta và thư sinh tuấn tú đang hò hẹn thì tình cờ bắt gặp trúc mã vừa thắng trận trở về. Hắn chặn đường chúng ta, mắt đỏ ngầu: “Không phải nàng đã nói sẽ đợi ta về sao?” Thời cuộc thay đổi chóng vánh, trước đây ta cần một chỗ dựa lớn nhưng giờ ta cần một người đến ở rể. Ta sắp xếp lời lẽ chuẩn bị cãi chày cãi cối nhưng vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện, sau lưng trúc mã cũng đi theo một cô nương nũng nịu.
Dương Hoa Lạc Tần Tử Quy Đề Ta sinh ra đã là kẻ tôi tớ, số kiếp đưa đẩy khiến ta xuyên không thành một nha hoàn, năm nay tròn tám tuổi, vừa bị bán vào nhà họ Lục, một gia tộc danh giá nức tiếng trong vùng, chuyên về thư hương lễ nghi. Nhà họ Lục, tổ tiên từng có người đạt đến danh hiệu Thám Hoa, thăng tới chức Thừa tướng. Nhưng dạo gần đây, con cháu trong nhà chẳng mấy xuất chúng, chỉ còn giữ danh vọng mà lánh ở chốn vùng đất nhỏ Vũ Châu. Tuy nhiên, con lạc đà gầy vẫn lớn hơn con ngựa, dù nhà họ Lục ngày càng suy yếu, không còn vinh quang như thuở trước, nhưng ở Vũ Châu, vẫn thuộc hàng thế gia đệ nhất. Lục gia nổi danh là dòng dõi văn nhân thanh tao, gia phong nghiêm ngặt, yêu cầu đối với gia nhân cũng không hề thấp. Những đứa trẻ tám, chín tuổi như ta thường bị mua về, rồi được giao cho ma ma quản sự giáo dưỡng trong vòng hai năm. Ma ma sẽ dạy từ việc thêu thùa, nữ công cho đến gia quy phép tắc, thậm chí còn mời quản gia hiểu biết sâu rộng dạy học chữ, tránh để nha hoàn chỉ là phường vô học, làm tổn hại thanh danh Lục gia. Sau khi được đào tạo hai năm, sẽ tùy theo tư chất mà phân công.
Không Là Nữ Phụ Tôi trở thành nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết, vì bảo vệ nữ chính mà suýt bị xâm hại, vừa bước vào lớp đã bị mọi người bịa đặt trước mặt: “Bạch Á sao, đừng nhìn vẻ ngoài thanh cao của cô ta, thực ra sau lưng đối mặt với con trai thì dâm lắm!” “Các cậu không biết đâu, ba ngày trước, tôi tận mắt nhìn thấy cô ta đi theo một người đàn ông vào ngõ nhỏ trước trường học…” Mặt đối phương đầy vẻ đê tiện, trong lớp nói năng vô sỉ, nhất thời khiến cả lớp cười ồ lên. Nữ chính bạch liên hoa đứng một bên, vẻ mặt lo lắng muốn thay tôi giải thích nhưng lại chậm chạp không chịu giúp tôi nói ra sự thật lúc đầu. Nam chính thanh mai trúc mã với tôi từ nhỏ, vì muốn bảo vệ danh tiếng của bạch liên hoa, cũng lựa chọn lạnh lùng đứng nhìn trước cảnh người nọ vu oan giá hoạ cho tôi. Còn tôi không vội không vàng, nắm chặt chiếc điện thoại đã mở sẵn chế độ ghi âm trong tay, nhanh chân đi đến trước mặt hắn ta, chỉ vào hắn ta lớn tiếng nói: “Vương Việt, chẳng phải mấy ngày trước cậu tỏ tình với tôi bị từ chối sao? Nhục đến nỗi phải ở trước mặt nhiều bạn học như vậy bịa đặt vu khống tôi để trả thù sao?”
Bạc Đầu Yên Ngày đám du côn đến đập phá, phu quân của ta là Hạ Minh Viễn đang tổ chức sinh nhật cho quả phụ bạch nguyệt quang mà hắn đã bảo vệ cả đời. Nhi tử nợ tiền cờ bạc, không biết trốn đi đâu. Bọn du côn lục tung nhà, còn đánh vỡ đầu ta, một lão bà tử sáu mươi lăm tuổi. Máu tươi che mờ cả mắt, bọn du côn xì một tiếng nhổ nước bọt vào người ta. ‘‘Phi, hóa ra chỉ là một lão bà tử cô độc!” Ta cười khẽ, đúng vậy, phu quân của ta suốt mấy chục năm như một, làm quản gia, bảo vệ bên cạnh quả phụ kia, hai người nương tựa lẫn nhau, cùng nhau bạc đầu. Hai tháng mới về nhà được nửa ngày. Ta, người đã sinh con dưỡng cái cho hắn, hầu hạ cha mẹ chồng, chẳng phải là một lão bà tử cô độc sao?
Thẩm Tri Vi Khi nhìn thấy tờ hưu thư đó là lúc ta vừa mới ngơi tay sau cả đêm chăm sóc bà mẫu đang trọng bệnh. Mở đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, ta nghe Trình Triết Nam nghiêm nghị nói: “Ta biết nàng không phạm lỗi gì, nhưng vì Mặc Vũ Nhu đã bị hưu, ta cũng đành phải hưu nàng mới có thể bảo vệ nàng ấy.” Mặc Vũ Nhu vừa bị hưu, lập tức có người vì nàng ta mà bỏ thê tử của mình, vậy thì nữ nhân bị giễu cợt, đẩy lên đầu sóng ngọn gió lúc này, không ai khác chính là ta. Trình Triết Nam vì nàng thanh mai mà hắn luôn đơn phương này, đã tốn rất nhiều tâm tư. Ta tức giận, ngất lịm đi. Khi tỉnh lại, bên tai là tiếng ồn ào. “Thẩm tiểu thư, người mau tỉnh lại đi.” Ta cau mày mở mắt, người đang lo lắng nhìn ta là Mặc Vũ Nhu. Nàng ta mặc một bộ đồ màu xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo có chút yếu đuối, dường như chỉ cần nói lớn tiếng cũng sẽ khiến cho nàng ta giật mình. Ta loạng choạng đứng dậy, vịn tay nha hoàn gần đó, đẩy đám người ra, chạy về viện của mình. Nhìn bức tranh mới thêu nửa mặt treo trong phòng, ta siết chặt tay, cuối cùng cũng tin rằng, ta đã được tái sinh về ba năm trước, lúc này ta vẫn chưa đính hôn với Trình Triết Nam.
Khương Chi Năm thứ ba Khương Chi theo đuổi Châu Tư Nam, anh ta lại phải lòng một nữ sinh đại học xinh đẹp. “Đợi anh chơi chán rồi, anh sẽ ngoan ngoãn về cưới em.” Dựa vào hôn ước đã định từ trước, Châu Tư Nam không ngần ngại thay đổi người yêu liên tục. Anh ta nghĩ chắc đầu óc tôi ngu ngốc, không thể rời xa anh ta. Nhưng lần này tôi không nói gì, chỉ quay lưng bước ra khỏi vòng tay anh ta. Châu Tư Nam vẫn không chịu cúi đầu dỗ dành tôi. Anh ta ôm cô gái kia trong lòng, đánh cược với người khác: “Tôi còn không hiểu cô ấy sao? Không đến một tháng nữa sẽ lại khóc lóc như chó xin tôi quay lại.” Nhưng Châu Tư Nam không đợi được tôi quay lại, mà chỉ nhận được thông báo hủy hôn. Châu Tư Nam vốn luôn ngạo mạn, điên cuồng nắm lấy cánh tay tôi, đôi mắt đỏ hoe run rẩy hỏi: “Em thật sự không cần anh nữa sao?”
Tranh Đấu Hậu Trạch Biểu muội từ Sóc Châu vừa mới vào phủ, kế mẫu đã khuyên bảo ta phải đề phòng nàng. Nàng nhảy múa làm chân bị thương, vị hôn phu của ta liền lo lắng tìm danh y khắp nơi đến khám cho nàng. Kế mẫu nhân cơ hội này xúi giục, bảo ta hãm hại nàng trong yến tiệc Trâm Hoa. Ta đồng ý ngay. Nhưng kế mẫu không ngờ, cuối cùng người bị đuổi khỏi yến tiệc Trâm Hoa lại là con gái của bà.
Chủ Mẫu Nan Mưu Gả cho Vệ Quốc Công Triệu Vân Ngạn, không phải chuyện đáng mừng gì. Hắn ta có một kiều thiếp, là tiểu thanh mai của hắn. Còn có một bông hồng đỏ từng cứu mạng hắn ta, nuôi ở bên ngoài, mập mờ không rõ ràng. Một người đồng hành cùng hắn từ thời thơ ấu, một người khiến hắn thời niên thiếu kinh ngạc. Dù sao đi nữa cũng không bằng vị trí chính chính thê là ta đây. Mẹ ta khóc nói tính cách ta quá ngây ngô thẳng thắn, không thể sưởi ấm được trái tim phu quân, những ngày sau này biết sống thế nào? Ta an ủi bà, ta không cầu chân tình, không hại thiếp thất, tự tôn tự ái,sao lại không sống tốt qua ngày?
Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đá bạn trai, không ngờ hắn lại trở thành ảnh đế nổi tiếng. Khi phóng viên phỏng vấn hỏi hắn có từng động lòng với ai không, hắn không e dè chút nào trả lời: “Có, hồi đại học.” Phóng viên kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Vậy… hai người thế nào rồi?” Tạ Dịch Bạch trầm mặc một chút, ánh mắt ảm đạm. Ngay khi phóng viên chuẩn bị hòa giải thì hắn nói: “Cô ấy đá tôi.” Giọng điệu ấy đầy oán trách. “Vậy… nguyên nhân hai người chia tay là gì?” Phóng viên như quên mất nhiệm vụ, muốn hỏi thêm. “Cô ấy nói tôi nhóm máu B, cô ấy cũng nhóm máu B, cô ấy sợ sinh ra một đứa 2B.”
Tình Kiếp Danh Lợi Phu quân vì muốn theo đuổi ta, đã mua cho ta bánh ngọt suốt ba năm. Khi hắn trở về thần sắc luôn luôn thoả mãn, quần áo xộc xệch. Cho đến khi tiểu nương tử bán bánh ngọt mang thai. Nàng ta hóa ra là Trưởng Công chúa lưu lạc nhân gian, phu quân ta trở thành Trạng nguyên phò mã. Còn ta sau khi chết mới biết hắn là Phong Đô Đế Quân chuyển thế, ta chỉ là công cụ để hắn vượt qua tình kiếp. Giờ đây lòng ta đã chết, nhảy xuống sông Vong Xuyên, nhớ lại thân phận thật của mình— Không cao không thấp, chính là loại thân phận mà khi Phong Đô Đế Quân hắn gặp mặt phải dập đầu ba cái.