Danh sách truyện mới cập nhật

Định Mệnh Giao Thoa Phu quân của ta rơi xuống sông, bị một nữ tử xuyên không nhặt được bên bờ sông. Nữ tử xuyên không giấu hắn trong nhà suốt ba năm, đến khi ta tìm được hắn, thì hắn đang ở trong chuồng lợn cho lợn ăn. Vừa thấy ta, hắn liền quỳ sụp xuống đất, cầu xin ta đưa hắn về nhà. Nữ tử xuyên không chắn trước mặt ta, xòe tay nói: “Ta nuôi hắn ba năm, phí nuôi dưỡng ba ngàn lượng, một tay giao tiền, một tay giao người.” Ta cầm xấp ngân phiếu dày cộm trong ngực, mỉm cười nói: “Nhà ta sa sút, không có tiền rồi. Nếu đã vậy, ta tặng vị phu quân này cho ngươi luôn.”

Hoa Nở Trong Gió Xuân Sau khi khổ công tìm danh y chữa khỏi bệnh cho Tiêu Thịnh Trạch, hắn đã cùng ta viên phòng. Ta vui mừng khôn xiết, Cứ ngỡ rằng cuối cùng hắn cũng đã yêu thương người thê tử xung hỷ này. Nhưng rồi ta lại biết được rằng hắn đã thành công cầu hôn nhà họ Triệu từ lâu. “Vậy… tại sao chàng còn muốn cùng ta viên phòng?” “Uyển Ngọc của ta yếu đuối, sợ đau. Ta cần dùng nàng để luyện tập trước, tránh làm nàng ấy bị thương trong đêm động phòng.” Thì ra, người mà hắn ngày nhớ đêm mong, Vẫn luôn là vị thiên kim nhà họ Triệu kia. Chỉ vì sợ bản thân sống chẳng bao lâu, nên mới không dám cưới nàng ấy. May mắn thay, lão phu nhân đã trả lại khế ước bán thân cho ta, Chọn ngày lành, ta sẽ rời khỏi phủ này.

Sau Khi Giả Làm Con Nhà Giàu Người khác đi học thì giấu thân phận, giả nghèo giả khổ, còn tôi lại giả làm tiểu thư nhà giàu. Đến lần thứ n tôi tiện tay tặng túi Chanel, mời cả lớp ăn ở khách sạn năm sao, và ôm hôn hot boy trong khu vườn nhỏ. Cuối cùng, Tống Nhứ Nhứ đã dùng hệ thống hoán đổi với tôi. Buồn cười thật. Cô ta không biết rằng, tôi đã chờ ngày này từ rất lâu rồi!

Thiên Tuế Giang Sơn Ta là nha hoàn của Hầu phủ, đêm thiếu gia say rượu, cưỡng ép ta phá giới. Hắn nếm qua tư vị liền ghiền, quấn lấy ta suốt bốn năm trời, nhưng chưa bao giờ chịu cho ta danh phận. Ta hiểu rõ trong lòng, người thiếu gia thực sự yêu thương, chính là biểu tiểu thư đã có hôn ước. Nhưng vị hôn phu của biểu tiểu thư là một kẻ tàn tật tính khí thất thường, nàng sống c/h/ết không chịu gả qua đó. Lão phu nhân thương xót nàng, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra cách thế thân. Ánh mắt bà rơi xuống người ta, người có vài phần giống biểu tiểu thư: “Đào Chi, Hầu phủ nuôi ngươi bấy nhiêu năm, ngươi cũng nên vì Hầu phủ mà làm chút việc rồi. Biết phải làm thế nào chứ?” Ta ngoan ngoãn dập đầu sát đất: “Nô tỳ biết, nô tỳ nguyện thay biểu tiểu thư xuất giá.”

Thảm Họa Cá Chình Chị họ nhiều năm không có con, đi bơi ở sông thì bị cá chình ngắm trăng chui vào người. Kết quả chưa đầy hai tháng, bụng chị ấy đã to lên, thậm chí có thể thấy rõ “thai động”. Tôi khuyên chị mau chóng đi bệnh viện kiểm tra, nếu không cá chình bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra ngoài. Nhưng chị họ lại ôm bụng cười hớn hở: “Em biết gì chứ, con trai chị trời sinh có thần lực, ở trong bụng đã có thể bảo vệ mẹ rồi.” Sau đó, chị họ ngất xỉu ở nhà, tôi đưa chị đến bệnh viện, bác sĩ lấy ra từ tử cung của chị từng con cá chình nhỏ. Tử cung của chị bị nhiễm trùng nghiêm trọng, từ đó về sau không thể mang thai được nữa. Chị hoàn toàn căm hận tôi, đã đ â.m tôi đến ch .t, rồi vứt x á.c xuống sông cho cá chình ăn. “Con trai tao là bị mày nguyền rủa nên mới mất! Mày đi ch .t đi!” Ngay cả mẹ ruột tôi cũng cho rằng tôi xen vào chuyện người khác, tự làm tự chịu, nên đã giúp chị họ che giấu nguyên nhân cái ch .t của tôi. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngày chị họ đi bơi.

Đại lão giới kinh thành Chu Kinh Nam bệnh nặng thoi thóp, ngay cả vị hôn thê cũng bỏ chạy.Thế mà tôi lại quyến rũ được anh ta phá giới, thành công lên vị trí chim hoàng yến.Lén lút muốn mang thai con anh ta, đợi anh ta qua đời rồi thừa kế khối tài sản tỷ đô.Vì vậy, mỗi đêm roi da, đồ y tá và đủ loại đạo cụ đều được mang ra sử dụng.Thậm chí anh ta vừa xuất viện sau trận bệnh nặng, tôi cũng quấn lấy không buông suốt đêm.Kết quả là, Chu Kinh Nam chưa tắt thở, tôi đã sắp không chịu nổi.Ban đêm mộng du cũng vô thức kiểm tra hơi thở, bắt mạch xem anh ta còn sống không.“Sao vẫn còn thở vậy trời, phiền thật.” Trong mơ tôi thất vọng quay người đi.Chu Kinh Nam không mở mắt, giữ chặt cổ tay tôi: “Giang Dĩ Phù, đừng nóng vội thế.”“Những bộ chiến bào của em vẫn chưa mặc hết đâu, anh nhất thời chưa chết được đâu.”

Luân Hồi Báo Ứng “Kiếp trước, tôi bị lừa bán vì giúp một cô bé đang đến kỳ kinh nguyệt tìm nhà vệ sinh.” Khi mở mắt ra, cô bé với gương mặt ngây thơ nhìn tôi, nói: “Em xin lỗi chị. Họ nói chỉ cần em giúp họ lừa một sinh viên đại học, em sẽ được đi học cấp ba.” “Chị đã học đại học rồi, chắc chị hiểu chuyện này quan trọng với em thế nào.” Vậy là tôi bị mắc kẹt vĩnh viễn ở ngôi làng hẻo lánh đó. Ngày ngày chịu đựng sự tra tấn của vô số gã đàn ông. Còn cô bé kia thì dẫm lên xác tôi, trở thành sinh viên đại học đầu tiên của ngôi làng lạc hậu đó. Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi bị đám dân làng điên cuồng chúc mừng cô ta hành hạ đến ch .t. Họ cười nói: “Giờ Nha Nha đã là sinh viên đại học rồi, sau này muốn lừa loại phụ nữ nào mà chẳng được?” Mở mắt ra, tôi quay trở lại thời khắc cô bé với đôi mắt đỏ hoe, trên quần dính đầy vết m áu, cầu xin tôi đưa đi tìm nhà vệ sinh.

Tôi nghi ngờ rằng người mà tôi đang thả thính không ổn.Mấy ngày nay tôi đã thay ba đôi tất lưới, vậy mà anh ta vẫn chẳng có phản ứng gì!Hôm nay, tôi quyết định chơi tất tay, đổi sang Balenciaga.Tôi nhắn: “Chơi không? Xé được đấy.”Khung chat bên kia hiển thị [Đối phương đang nhập…]Chờ mãi chẳng thấy hồi âm.Bất ngờ, anh ta nhắn lại một câu:[Tôi đang… chiếu màn hình trong cuộc họp…]

Công Chúa Nhỏ Bắc Kinh Người từng theo đuổi chồng tôi – công chúa Bắc Kinh bất ngờ qua đời. Trong di thư của cô ấy chỉ có một dòng chữ: “Điều tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời này, là Vạn Tư Giai mãi mãi bỏ lỡ Tống Chí Viễn.” Tống Chí Viễn ép tôi đến linh đường của cô ấy để xin lỗi, nhưng trên đường đi chúng tôi gặp tai nạn xe hơi. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về ngày đầu tiên cùng Tống Chí Viễn đến thành phố này. Tôi đẩy anh ta về phía công chúa Bắc Kinh: “Phú quý ngập trời này, anh cứ việc nhận lấy.” Tôi chúc anh ta đạt được điều mong muốn. Cũng muốn anh ta tận mắt chứng kiến cuộc sống hoàn mỹ của mình tan thành mây khói như thế nào!

Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.

Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý Người ôn văn nhã nhặn như phu quân của ta lại dùng của hồi môn của ta để nuôi dưỡng ngoại thất suốt mười sáu năm.Đứa con trai nhỏ mà ta hết lòng dạy dỗ không chỉ là con riêng của ngoại thất;Mà còn căm hận ta ngăn cản bọn họ đoàn tụ, ngày đêm mong muốn ta ch.ết đi.Tâm ta như tro tàn, chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn hy vọng.Khi định rút trâm tự vẫn, ta bỗng chốc tỉnh ngộ.Nếu ta tự sát, chẳng phải là để cho gian phu dâm phụ nhởn nhơ sung sướng sao?Chờ gì đến kiếp sau? Đời này ta phải báo thù!

Kẻ Hèn Nhát Chỉ Biết Hung Hăng Với Người Nhà Hàng xóm dùng máy bay không người lái để quay lén tôi khi tôi đang cho con bú. Tôi tức giận kể lại với chồng. Kết quả là anh ta nói tôi tự mình đa tình, còn cười nhạo tôi: “Đã xấu còn lắm trò.” Ba mẹ tôi nghe được chuyện này, lập tức chạy đến nhà ngay trong đêm: “Đồ vô dụng chỉ biết bắt nạt người trong nhà, ngoài việc vênh váo trước mặt phụ nữ, mày còn biết làm gì nữa!”