Danh sách truyện mới cập nhật

Từng Bước Chìm Đắm Hạ Du Bạch là anh trai trên danh nghĩa của tôi. Anh nhập học sau tôi, nhưng lại được tuyển thẳng vào lớp thiếu niên của đại học A vì đạt điểm tuyệt đối tất cả các môn. Sau khi tốt nghiệp, anh dùng thủ đoạn quyết đoán để tiếp quản công ty, một mình vực dậy giá trị thị trường của doanh nghiệp tăng gấp đôi. Vì vậy, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn vượt trội hơn tôi, còn tôi thì luôn bị anh ấy quản thúc. Tôi chán ghét cái vẻ tự phụ trầm ổn của anh đến tận xương tủy. Thế là vào một đêm mưa, tôi đã bỏ thuốc anh, muốn xem người này xấu mặt. Ai ngờ khi định rời đi, tôi lại không thể nào mở được cửa phòng. Người đàn ông từ phía sau nắm chặt lấy eo tôi. Đằng sau cặp kính nửa gọng là nụ cười tràn đầy tự tin và thong thả của anh. “Khóc gì chứ? Chỉ là phản ứng sinh lý bình thường thôi mà.” “Hay là nói em lại không chịu học hành đàng hoàng trong giờ sinh học?” “Xem ra, anh cần phải dạy kèm cho em một chút rồi.”

Tôi bao nuôi một nam sinh viên ngây thơ.Dù có hơi nghèo một chút, nhưng cậu ấy sở hữu tám múi cơ bụng, eo săn chắc, vừa có thể ra ngoài giao tiếp, lại có thể vào bếp nấu ăn.Cho đến một ngày, khi tôi tình cờ đi ngang qua trường học của cậu ấy, lại phát hiện cậu ấy đang đánh nhau với người khác.Gương mặt hung dữ, khí thế ngút trời.?Tôi sững sờ.Đây vẫn là chú chim hoàng yến dịu dàng ngoan ngoãn của tôi sao?

Cặp Đôi Cặn Bã Bạn trai đã lén thêm một bức tranh của ánh trăng sáng vào trong triển lãm tranh của tôi. Tôi bất mãn, ánh trăng sáng lại giả bộ làm mình làm mẩy. “Dĩ Trúc, cô có thể đừng ích kỷ nhỏ mọn như thế được không? Bức tranh này chỉ thể hiện tình bạn thuần túy giữa tôi với Mộc Tắc mà thôi.” Tôi cười lạnh, quay đầu đốt cmn bức tranh đó. “Thuần tuý? Chỉ sợ là gian tình mới đúng!” “Bức tranh rác rưởi như thế mà cũng xứng đáng được trưng trong triển lãm tranh của tôi?”

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi Hoàng hậu thích chỉ hôn. Trong tiệc cung yến, Hoàng hậu tùy tiện chỉ tay, chỉ vào đích tỷ đã có hôn ước, cho ấu tử của thừa ân hầu là Trần Thiên Hữu. Chưa đầy hai năm, đích tỷ bị bạo hành gia đình đến mức sảy thai, khóc lóc vào cung cầu Hoàng hậu chủ trì công đạo, nhưng lại bị nàng ta trách cứ. “Hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự do bản cung chỉ định từ trước đến nay đều là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ngươi đây là đang nghi ngờ bản cung sao?” Trần Thiên Hữu càng ngày càng quá đáng, yêu cầu thê thiếp hầu chung một chồng, đích tỷ không chịu nổi nhục, tự vẫn mà chết. Hoàng hậu biết chuyện thì giả mù mưa sa lau vài giọt nước mắt: “Cũng là người không có phúc khí, đáng thương cho tấm lòng tốt của bản cung.” Ngón tay khẽ động, lại chỉ sang ta. Ta cười đáp ứng, có lẽ nàng ta không biết, ta vừa mới cẩu thả cùng với phu quân Hoàng Thượng của nàng ta ở trong chùa. Lúc này trong bụng, còn mang thai long chủng.

Nữ Đế Trọng Sinh Kiếp trước, ta được Thái tử Yến quốc để mắt tới, theo hắn đến Yến quốc xa xôi, trở thành Hoàng hậu. Không chỉ hưởng hết phú quý, hắn còn vì ta mà không mở hậu cung, chỉ sủng ái một mình ta. Nhưng tỷ tỷ lại gả cho một vị tướng quân què chân, cả đời lận đận, hai người giày vò lẫn nhau. Trở về sau khi được tái sinh, tỷ ấy đã giành trước ta, cùng Thái tử làm chuyện mờ ám, khiến mọi người đều biết. Phụ hoàng vì giữ thể diện, bất đắc dĩ phải thành toàn. Tỷ tỷ cười cong cả mắt: “Muội muội, cuối cùng thì vận may trời cho này cũng đến lượt tỷ. Lần này, đổi lại là muội ở lại đây, từ từ tiêu hao cùng đám tôm tép nhãi nhép kia đi.” Ta cũng cười. Tỷ ấy không biết, đằng sau sự sủng ái dành cho Hoàng hậu, là vực sâu vạn trượng. Đây không phải là vận may trời cho, mà là… Địa ngục trần gian.

Hôm đó, đại ca trường đánh nhau, tôi chọn ngay một chỗ xem kịch vui đẹp nhất. Kết quả, đại ca tung một cú đấm, tôi không kịp tránh, ăn ngay một đấm vào mặt. Tôi khóc ròng, nhân cơ hội này bắt đại ca làm người hầu cho tôi một tháng. Đại ca nghiến răng nghiến lợi đồng ý. Đến khi hết hạn, đại ca được “tự do”, tôi lại quay sang bắt anh trai làm người hầu. Ai ngờ, Chí Nham (tên đại ca) đỏ mặt kéo tay tôi đặt lên ngực mình: “Cậu lấy lý do gì mà chọn hắn? Hắn hầu hạ cậu tốt hơn tôi sao?” “Hắn có giàu như tôi không? Hắn có mua bánh kem, trà sữa cho cậu không?” “Hắn có sẵn sàng làm ‘cún’ cho cậu như tôi không?” “Từ giờ để tôi tiếp tục làm người hầu của cậu, được không? Cậu muốn sai bảo thế nào cũng được.”

Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”

Người yêu cũ công khai bạn gái mới, để không thua kém anh ta, tôi cũng tìm một bức ảnh trên mạng của một bộ vest nam và đăng công khai.Sau đó, tôi phát hiện ra ánh mắt của sếp tôi- người mỗi ngày mắng tôi tám trăm lần – nhìn tôi ngày càng kỳ lạ.Anh ta không mắng tôi nữa.Cũng không bắt tôi làm thêm giờ nữa.Còn tặng tôi túi Chanel.Và chuyển vào tài khoản của tôi 500.000 nhân dân tệ.Tôi không thể nào hiểu nổi.Cho đến một ngày, tôi phát hiện trong nhà của sếp cũng có một bộ vest giống hệt như trong ảnh.

Mẹ tôi nói: “Chồng tốt phải được dạy dỗ từ nhỏ.”Thế là, tôi bắt đầu “nuôi dưỡng” cậu bé thanh mai trúc mã.Cho cậu ấy ăn, chơi bóng cùng cậu ấy, dạy cậu ấy giữ “đạo đức đàn ông.”Sau này, có một cô gái tỏ tình với cậu ấy.Cậu trúc mã: “Xin lỗi, tôi đã có chủ từ năm 6 tuổi rồi!”

Kẻ thù không đội trời chung, hung hăng ngạo mạn, bỗng nhiên bị mù.Mất việc, mất luôn bạn gái.Có lẽ anh ta Không còn đường lui, nên đành phải tìm đến tôi.Nuôi anh ta nửa tháng, bỗng một hôm tôi tình cờ thấy tin nhắn trong điện thoại.“Cậu nhóc, giả mù cũng khéo lắm nhỉ.”“Định ăn bám đến bao giờ?”Đêm đó, tôi lặng lẽ thay bộ đồ ngủ hình gấu cotton thành váy lụa siêu nóng bỏng.

Độc Sư Vân Cẩm Mẹ giấu ta trong một ngăn bí mật, lúc đó ta cứ nghĩ bà muốn chơi trò trốn tìm với mình. Nhưng bà lại dùng một miếng vải nhét chặt vào miệng ta, nghiêm nghị dặn rằng bất kể có chuyện gì xảy ra cũng không được lên tiếng. Qua khe hở nhỏ của ngăn bí mật, ta tận mắt chứng kiến một trăm ba mươi hai mạng người của Tấn gia bị giết hại, thi thể chất thành núi, máu chảy thành sông. Kẻ dẫn đầu cuộc thảm sát là một nam tử phong nhã, vận trường bào trắng như tuyết, chính là Trung thư lệnh Tống Minh của Đại Hạ. Hắn dùng chiếc khăn trắng lau sạch vết máu loang trên lưỡi kiếm, vừa lau vừa nở một nụ cười lạnh lẽo đầy âm khí: “Kẻ tiện dân thấp hèn mà cũng vọng tưởng lay động thế gia trăm năm, thật không biết lượng sức mình.” Vậy nên, gia tộc của hắn cũng đáng phải bỏ mạng dưới tay một kẻ tiện dân như ta.