Danh sách truyện mới cập nhật
Giáo sư Mạnh rất kiêu ngạo Tôi đã thích anh trai của chồng bạn thân, giáo sư đại học Mạnh Quan Hạc. Giữa đêm khuya, tôi nhắn tin cho hắn: [Chồng à, anh thật đẹp trai.] Hắn trả lời tôi hai chữ: [Tự trọng.] Theo đuổi hơn một tháng, bông hoa lạnh lùng không hề lay chuyển. Tháng thứ hai, bạn thân khóc lóc nói muốn ly hôn. Tôi vỗ ngực: “Mình sẽ đi cùng cậu!” Rồi gửi tin nhắn cho Mạnh Quan Hạc: [Đàn ông lớn tuổi, nhìn là biết không ổn!] [Tạm biệt, không gặp lại nữa!] Tối hôm đó, tôi bị Mạnh Quan Hạc nhốt trong phòng, nước mắt rơi xin lỗi: “Tôi sai rồi.” Hắn cười lạnh: “Muộn rồi.”
Sau Khi Sống Lại Ta Quyết Định Buông Thả Bản Thân Kiếp trước ta chết một cách tủi nhục, sau khi sống lại ta quyết định buông thả bản thân, cái gì phu quân hài tử, đều đi gặp quỷ hết đi! Đời trước ta sống trong uất ức, chết cũng thật uất ức. Phu quân mà ta một lòng ái mộ ghét bỏ ta, ném ta vào Phật đường, không cho cơm nước, cũng không cho phép ta ngủ, muốn ta sống sờ sờ chịu chết. Hài tử mà ta vất vả nuôi lớn trở mặt không nhận ta, chỉ đợi ta chết để mẹ ruột của hắn thay ta làm chính thất. Trước khi ta chết, thân thể gầy gò như que củi, thậm chí ta phải cắn đầu ngón tay uống máu để giải cơn khát. Ta cứ ngỡ cái chết là sự giải thoát. Nhưng nào ngờ thứ nữ mà ta thật lòng thương yêu, sau khi ta chết còn đứng trước quan tài mà mắng ta chết thật tốt. Đời này ta sống lại, quyết định buông bỏ tất cả. Cái gì phu quân, hài tử, phụ đạo; Cái gì lấy phu làm trời, lấy tử làm trục. Đi chết đi! Ai yêu ai thì cứ mặc!
Ninh Vũ Khi làm gián điệp, ta từng cứu một công tử khôi ngô tuấn tú, nhân lúc hắn mất trí nhớ, ta lừa hắn làm vị hôn phu của mình. Hắn tin là thật, đỏ mặt xin cưới ta. Ngày hoàn thành nhiệm vụ, ta nhận lệnh phải tiêu diệt tất cả những người biết chuyện. Chỉ đành tự tay kết liễu sinh mạng hắn. Không ngờ hắn chẳng những không chết, mà nhiều năm sau còn trở thành Nhiếp chính vương quyền lực bậc nhất. Về sau, ta thất bại và bị bắt. Nhìn ta trong dáng vẻ thảm hại, hắn từ từ siết chặt sợi dây đỏ buộc trên cổ chân. “Ôn Ninh, sao không chạy nữa? “Còn… đêm động phòng mà nàng nợ ta, cũng đến lúc trả rồi chứ?”
Cặn Bã Mau Tránh Đường Kiếp trước, ngày tôi thành danh, tôi đã vạch trần quá khứ từng bị bắt nạt thời trung học. Mà cô gái bắt nạt tôi là Như Hạ, lại không chịu nổi dư luận đổ dồn mà chọn cách tự sát. Nhưng không lâu sau khi cô ta tự sát, vị hôn phu của tôi là Tiêu Mặc lại nhảy lầu từ tòa nhà khách sạn tổ chức hôn lễ trước sự chứng kiến của giới truyền thông. Trước khi chết, anh ta chỉ để lại một câu: “Bao nhiêu năm qua, vì muốn chuộc tội cho cô ấy mà tôi đã ở bên cô, tại sao cô vẫn không chịu buông tha cho cô ấy!” Thế nên một lần nữa được sống lại, lúc Tiêu Mặc từ chối lời tỏ tình của Như Hạ, bị Như Hạ trả thù, tôi đã không chọn cách báo cảnh sát để ngăn cản. Kiếp này, tôi không muốn vì những kẻ không xứng đáng mà một lần nữa phải chịu cảnh bắt nạt.
Xuyên Vào Truyện Điền Văn Xuyên vào vai một ác bà bà trong truyện điền văn, vừa mở đầu đã gặp ngay cảnh tiểu nhi tử xúi giục ta bán cháu gái để trả nợ cờ bạc cho hắn. Ta vung tay tát hắn một cái: “Cút đi! Đồ ngu!” Hắn kéo tay áo ta, vừa khóc vừa nói: “Nương, Trương đại nương đã dẫn người môi giới đến rồi, nương không không thể đổi ý được!” Trương đại nương đứng ngoài cửa lớn tiếng gọi: “Tống đại nương, con bé Chiêu Đệ nhà ngươi xinh đẹp lắm, bán vào kỹ viện thì được ba mươi lượng bạc đó!” Ta hỏi bà ta: “Nam đinh thì bán được bao nhiêu?” “Nam đinh là sức lao động, nếu bán vào cung làm thái giám có thể được đến một trăm lượng bạc!” Ta ồ một tiếng, rồi đá thẳng tiểu nhi tử đến chân bà ta: “Vậy ta bán Chiêu Muội!” “Nương, Chiêu Muội là ai chứ? Con là Diệu Tổ đây mà!”
Ánh Sao Rực Rỡ Bố mẹ tôi rất nổi tiếng, nhưng tôi chỉ có thể thấy họ qua TV. Họ luôn ở tuyến đầu của chiến tranh, bảo rằng môi trường nguy hiểm, rồi bỏ tôi lại cho bà ở quê chăm sóc. Nhưng sau đó, họ lại nhận nuôi con gái của đồng nghiệp. Họ đưa cô bé ấy đi khắp nơi, bù đắp mọi thiếu sót họ nợ tôi, cho cô ấy tất cả tình thương. Cô bé ấy trở thành bảo bối của họ, chẳng cần qua màn hình lạnh lẽo của “Ngôi sao rực lửa 12m12” mà vẫn được ở bên bố mẹ mỗi ngày. Đến khi họ cuối cùng cũng nhớ ra tôi, thì sau một trận sốt cao, tôi đã quên hết mọi cảm xúc dành cho họ rồi.
Cứu Vớt Tiểu Thư Não Tình Ta xuyên không thành nha hoàn của nữ chính trong truyện ngược, trong đó ta chỉ là một pháo hôi, bởi vì nữ chính mà chết thảm Vì muốn bảo toàn mạng sống, ta khuyên nàng rằng nữ tử phải chuyên tâm vào sự nghiệp, tránh xa nam nhân, không thể làm não yêu đương. Tiểu thư nói: “Tân khoa Trạng Nguyên có hoàn cảnh bi thảm, khiến người ta thương xót.” Ta đáp: “Tiểu thư, thương xót nam nhân, sợ rằng sẽ phải chịu khổ cả đời.” Tiểu thư lại nói: “Vậy ta dùng tiền mua thơ và tranh của hắn, giúp đỡ hắn thì sao?” Ta đáp: “Tiểu thư, tiêu tiền cho nam nhân, chắc chắn sẽ gặp xui xẻo suốt tám đời.” Tiểu thư rất tức giận, nàng nói: “Nhưng hắn nói, dù không có tiền, cũng sẽ nuôi ta suốt đời!” Ta đáp: “Cẩn thận kẻo hắn nuôi người bằng cơm thừa đấy!”
Linh Hồn Trở Về Đây là năm thứ 10 kể từ khi ta qua đời, ta nhìn thấy phu quân của ta như thế nào từ thế tử Hầu phủ trèo một mạch đến vị trí Thừa tướng. Hắn nạp thiếp, lại tục huyền, thê thiếp trong hậu viện thừa tướng không yên ổn, thường xuyên xảy ra tranh chấp, cũng có người chết đi nhưng hắn luôn mắt nhắm mắt mở, không để những chuyện này vào lòng, giống như khi ta chết, hắn cũng không rơi một giọt nước mắt vì ta. Trong mắt hắn, Mục Chi ta chỉ là một tiểu nha hoàn hầu hạ bên cạnh hắn lúc hắn còn làm thế tử mười năm trước, vì hầu hạ lâu ngày, mới may mắn trở thành thiếp thất.
Lại Gặp Quân Đêm bái đường thành thân, nhưng phu quân của ta vẫn chưa về. Ngược lại ta nghe nói Hình bộ thượng thư đương triều liên thủ với nữ bộ khoái giang hồ và phá được một vụ kỳ án. Anh hùng và nữ hiệp đi đâu cũng có đôi có cặp, bọn họ được dân gian tôn sùng và trở thành một câu chuyện tình đẹp được người đời truyền miệng. Có vẻ như ta, một vị hôn thê được mai mối đàng hoàng, vô cùng thừa thãi. Quý tộc Thái Nguyên đều giễu cợt ta vì ta đã đi theo Thiệu Ngọc hỏi han ân cần hắn nhiều năm đến vậy, thế mà ta còn không nhanh bằng Lục bộ kia chỉ mới quen được hắn có hai tháng. Nhưng bọn họ không biết, ngay lúc Thiệu Ngọc liều mạng dùng thân mình để chặn mũi tên cho nữ bộ khoái, ta đã một mình bước qua con đường tuyết phủ kín than lửa nóng hổi, thành công lấy thư từ hôn về. Thiệu Ngọc vẫn nghĩ rằng ta chỉ đang giận dỗi hắn, hắn đang chờ xem khi nào ta sẽ tự tìm tới xuống nước với hắn. Mãi cho đến khi căn bệnh đậu mùa bùng phát khắp nơi trong kinh thành, ta đề xuất lấy thân mình để thử thuốc. Vì việc này nên hắn cảm thấy hơi cảm động, hắn tưởng rằng cuối cùng ta vẫn không nhịn được lo lắng cho hắn. Nhưng ta lại dứt khoát đi vòng qua người Thiệu Ngọc đang dang rộng hai tay đi về phía mình. Ngược lại ta khóc lóc rồi nhào vào trong lòng của tên ám vệ trẻ tuổi ở phía sau hắn: “Thật tốt quá, Thẩm Yến, may mà ngươi không sao!”
Con Đường Hoàng Tuyền Trong làng, cô góa phụ trẻ đã tự sát. Cô mặc một bộ váy đỏ rực, treo cổ lên cây liễu trăm năm ở đầu làng. Không ai biết cô đã làm cách nào để treo mình lên cao như vậy; nhưng mọi người đều nói rằng cô muốn hóa thành lệ quỷ để báo thù.
Vả Mặt Bạn Trai Cũ Cặn Bã Hai giờ sáng, tôi vẫn đang nướng đùi gà bên ngoài Đại học Thanh Hoa. Bất ngờ, tôi gặp phải bạn trai, bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp dễ thương. Ánh mắt của hai người họ nhìn nhau đầy tình tứ. “Cho một đùi gà nướng. Cảm ơn.” Anh ta không nhìn thẳng vào người bán hàng, nên không nhận ra tôi đang giận dữ sau lớp khẩu trang. Cô gái nói giọng trong trẻo: “Gia Minh, sao chỉ mua có một cái vậy?” “Chúng ta ăn chung.” Giọng nói dịu dàng của Hồ Gia Minh, tôi đã lâu không được nghe thấy. Cô ấy gật đầu e thẹn, quay sang thấy tôi chưa nướng, liền hỏi: “Sao chị không nướng đi?” “Trả tiền trước.” Tôi trả lời lạnh lùng. “Ồ, 15 đồng một cái phải không?” Cô gái vừa nói vừa lấy điện thoại ra thanh toán, Hồ Gia Minh lập tức ngăn lại, “Để anh trả. Làm sao có thể để con gái trả chứ.” Nụ cười rạng rỡ của cô gái khiến tôi đau nhói. “150 đồng.” Tôi nói giọng lạnh lùng. “Cái gì?” Hồ Gia Minh tưởng mình nghe nhầm, mặt đầy vẻ không tin được. Khi tôi kéo khẩu trang xuống, anh ta hoàn toàn sững sờ.
Duy Nguyện Chiêu Chiêu Khi ta mười tuổi, mẹ sinh ra đệ đệ. Tổ mẫu đã bán ta cho một kẻ buôn người với giá mười lạng bạc. Ta bị đưa đến trước mặt một nam nhân trông yếu ớt và lạnh lùng. Khi thấy ta, hắn nổi cơn giận dữ. Ta rụt rè cúi đầu xuống, hắn nhìn ta rồi thở dài và nói: “Thôi được, trước mắt cứ ở lại trong phủ đi.” Sau đó, cha mẹ đến tìm ta. Hắn lạnh lùng đưa tay đẩy ta ra phía sau lưng và nói: “Phủ Minh Vương chỉ có một Minh An Quận chúa, còn về con gái của hai người, ta không biết.”