Danh sách truyện mới cập nhật
Hợp Đồng Lăng Xê Khi dây thép bị đứt trong quá trình quay phim, tôi ngã bị thương, mất trí nhớ. Sau khi tỉnh lại, tôi bấm gọi số có lưu tên “chồng” trong danh bạ. Ảnh đế cười châm chọc: “Lại diễn trò xiếc gì mới à? Vậy thì cô nhớ cho kỹ đây, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có tác dụng lăng xê bản thân cả hai thôi.” Tôi ngạc nhiên trước sự chán ghét hiện rõ qua lời nói của anh ta, đang định đặt câu hỏi lại bị Thương Bắc Ngạn đẩy cửa bước vào cắt ngang. Đại lão tư bản máu lạnh vô tình trong lời đồn ấn điện thoại tôi xuống, nở nụ cười cưng chiều lại ấm ức: “Vợ à, lần sau đừng có hễ cãi nhau với anh là lại tìm người khác để xào cp nhé.” “Anh ghen tị chết mất.”
Thế Tử Phu Nhân Trưởng Công chúa tổ chức tiệc cài trâm để chọn con dâu, các tiểu thư quý tộc có mặt đông đủ, nhưng Trưởng Công chúa lại chỉ chọn mình ta. Người ta đều nói con trai độc nhất của Trưởng Công chúa có một quý thiếp, được sủng ái vô cùng. Sau khi cưới ta, hắn lại gặp được chân ái, và muốn cùng nàng ấy du ngoạn bốn phương. Không sao cả, ta cũng không cưới hắn để cầm sắt hoà minh, ta chỉ cần tương kính như tân là đủ rồi.
Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn, Ta Bị Cả Phủ Tướng Quân Nghe Được Tiếng Lòng Sau một giấc ngủ, ta xuyên qua thành nha hoàn quét dọn của phủ Tướng quân. Toàn bộ gia đình họ đều có thể nghe được tiếng lòng của ta. Nhìn lão gia, phu nhân, thiếu gia và tiểu thư của Lâm phủ tụ họp đông đủ, ta vừa quét rác vừa lắc đầu. 【Tiểu thư dáng dấp thật đẹp, thật muốn dính lấy nàng, đáng tiếc bị Phượng Hoàng nam lừa, cuối cùng còn bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ.】 Ta thấy sống lưng vốn thẳng tắp của tiểu thư bỗng nhiên run lên. 【Đại thiếu gia cũng ngốc, còn coi kẻ đó là huynh đệ, đến lúc chết thì cả hai chân đều bị chặt đứt, thật là thảm thương, chậc chậc chậc.】 Đại thiếu gia vừa uống nước vào liền phun hết ra. 【Lão gia phu nhân thật hồ đồ, dốc hết tâm huyết để cho tên phượng hoàng nam đó đọc sách, cuối cùng lại bị hắn vu cáo là phản quốc, chém đầu cả nhà.】 Sắc mặt lão gia và phu nhân đồng loạt biến đổi, suýt chút nữa thanh kiếm trên tay cũng rơi xuống đất. Ánh mắt mọi người nhìn vị cô gia tương lai cũng trở nên vô cùng phức tạp.
Em Rất Nhớ Anh! Tôi đã yêu thầm kẻ thù không đội trời chung của anh trai mình. Trước mặt mọi người, anh trai tôi và anh cạnh tranh khốc liệt trên thương trường. Còn sau lưng, tôi lại lén lút qua lại vui vẻ với anh. Cho đến một ngày… Anh trai tôi phát hiện ra bí mật. Tôi vừa thở dốc khi ngồi trên xe Giang Cảnh Lan, vừa bắt máy. Chiếc Porsche của anh trai tôi bất ngờ xuất hiện trong gương chiếu hậu. Chỉ nghe thấy tiếng cười lạnh của anh ấy. “Tần Chỉ Yên, cho em ba giây.” “Hoặc là tự mình lăn xuống đây.” “Hoặc là để anh mày húc thằng họ Giang xuống.”
Châm Ngôn Tử Thần Gần đây xuất hiện một cuốn tiểu thuyết vô cùng kỳ quặc. Mỗi ngày, vào lúc nửa đêm, nó sẽ được cập nhật. Mỗi lần cập nhật, sẽ có một người chết. Cách thức chết của họ giống hệt với nội dung trong tiểu thuyết. Và tôi, chính là người tiếp theo mà nó tiên đoán sẽ chết.
Oán Hận Ngút Trời Trước khi ta chết, mẫu thân mang theo thứ muội đến gặp ta. “Tri Nhận, Thẩm gia không thể rời xa Hầu phủ.” Chỉ một câu nói, đã quyết định danh phận kế thất của Thẩm Thư Dao. Mẫu thân nắm tay ta: “Nàng tự nguyện đến Hầu phủ và hứa sẽ mãi không phản bội. “Con yên tâm, nàng tuyệt đối sẽ không để hài tử của mình cướp đi vị trí thế tử của A Nguyên.” Nhưng lòng người dễ đổi, nào có cái gì gọi là mãi mãi không phản bội. Đến năm thứ ba sau khi Thẩm Thư Dao gả vào Hầu phủ, nàng đã chiếm được trái tim của Vũ An Hầu. A Nguyên thông tuệ của ta ngày càng trở nên tầm thường. Cuối cùng, nó bị chính phụ thân ép chết, nhường đường cho nhi tử của Thẩm Thư Dao. Lần nữa mở mắt ra, đã là mười tám năm sau. Nữ nhi của Thẩm Thư Dao quỳ trước mặt ta: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp không muốn thị tẩm!”
Bản Giao Hưởng Tội Lỗi Tôi bị nhốt trong buồng vệ sinh vào ngày tổ chức tiệc đính hôn, và thứ chờ đón tôi là một xô nước bẩn. Vị hôn phu của tôi dựa vào cạnh cửa, nụ cười đầy ẩn ý. “Thẩm tiểu thư, đời này cô chưa từng nếm trải cảm giác bị dội nước bẩn lên đầu phải không? Cảm giác thế nào?” “Cũng khá sảng khoái.” Tôi cười còn rạng rỡ hơn cả anh ta. “Nhưng khi thấy người trong lòng anh khóc lóc nằm bẹp trên sàn thì tôi lại càng sảng khoái hơn.”
Mẹ Nhỏ, Đừng Chạy! Người chồng giàu có đã chết, không để lại cho tôi một đồng nào. Tôi tức đến nỗi gần như phát điên, nhưng vẫn phải nắm chặt lấy hai chân của hai con trai kế. Cậu con trai út, Kỳ Duật, ngoan ngoãn, nũng nịu, hoàn toàn không có chút tính nổi loạn của một học sinh trung học. Thế nhưng cậu con trai lớn, Kỳ Thâm, lại lạnh lùng, thậm chí còn không cho tôi bước vào văn phòng tổng giám đốc của hắn. Tôi tưởng rằng hắn cực kỳ ghét tôi, cho đến tối hôm tổ chức tang lễ. Kỳ Duật mắt đỏ hoe, trông thật tội nghiệp: “Mẹ nhỏ, con sợ quá, mẹ nhỏ ôm con ngủ được không?” Và giữa đêm khuya, Kỳ Thâm lại leo lên giường của tôi: “Nếu em trai có thể, tại sao tôi lại không thể?” “Mẹ nhỏ không được thiên vị.”
Sau Khi Ly Hôn, Con Trai Dẫn Tôi Nằm Thắng Lúc ly hôn, chồng trước muốn tranh quyền nuôi dưỡng con trai với tôi. Anh ta nói một cách chắc chắn: “Nếu không thì hỏi ý kiến con xem?” Con trai cầm điện thoại, bình tĩnh nhìn tôi: “Mẹ thật sự dự định ly hôn sao?” “Ừ.” Tôi gật đầu. “Vậy được rồi.” Thằng bé cúi đầu xuống tiếp tục chơi game. “Con ở với mẹ con. Cha cho mẹ phần lớn tài sản đi, không thì con sợ mẹ không nuôi nổi con.”
Ôn Ngọc Trước khi trút hơi thở cuối cùng, A tỷ bảo ta rằng kẻ hại chết nàng chính là Hàn Anh. Vì lời này mà ta đã ôm hận với Hàn Anh suốt mười năm. Ngay cả khi sắp lìa đời, trong lòng ta vẫn còn tính toán xem làm sao để giết được hắn. Nhưng sau khi ta qua đời, Hàn Anh lại tự mình đào bới đống đổ nát, nhặt lấy từng mảnh hài cốt của ta, dựng linh vị khắc mấy chữ “Ngô Thê Ôn Ngọc.” Vị đô đốc Đông Xưởng tàn nhẫn, quyết đoán ấy lại quỳ trước bài vị của ta, nước mắt tuôn rơi, không ngừng cầu khẩn: “Ngọc nhi, nàng hãy xuất hiện trong giấc mộng của ta, cầu xin nàng.” Sau khi ta qua đời, Hàn Anh ngày càng trở nên lạnh lùng, u ám. Đến một đêm tuyết lớn, hắn bị sát thủ ta sắp đặt chặn đường. Hắn không hề chống cự, để mặc cho sát thủ cắt đứt tứ chi, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không buông khối ngọc ngậm chặt trong miệng. Đúng khoảnh khắc đó, ta mới hiểu ra, A tỷ đã lừa dối ta. Tiếng khóc trong niềm hối hận của ta vang vọng khắp núi đồi, ta cầu xin thần linh hãy cứu lấy Hàn Anh. Sau một tia sáng chói lòa, ta trở về khoảnh khắc đầu tiên gặp Hàn Anh.
Hàng Xóm Bất Ổn Hàng xóm đối diện sau khi mang thai đã yêu cầu tôi đưa con mèo của mình đi. Sáng sớm đã gửi cho tôi một tin nhắn dài như bom tấn: [Xin chào, tôi là 503, vợ tôi mang thai được hai tháng rồi, mong cô có thể đưa con mèo đi.] [Thứ nhất, vợ tôi sợ mèo, nếu không cẩn thận bị mèo dọa mà sinh non thì cô phải chịu trách nhiệm.] [Thứ hai, nếu con mèo kêu sẽ không tốt cho việc dưỡng thai của vợ tôi, cô phải chịu trách nhiệm.] [Thứ ba, nếu con mèo của cô ra ngoài chạy lung tung, không may đụng phải vợ tôi thì cô phải chịu trách nhiệm.] Tôi nhìn chú mèo con mới ba tháng tuổi trong lòng mà chìm vào suy tư. Chỉ thế này thôi mà cũng có thể đe dọa được một bà bầu sao? Không biết còn tưởng đứa con nhà gã là tôi đẻ hộ. Vì thế, tôi quay sang chụp lại màn hình rồi chuyển tiếp vào nhóm chat của cư dân, kèm theo dòng chữ: [Xin chào mọi người, vì vợ hàng xóm 503 của tôi mang thai rồi nên sợ mèo.] [Mong mọi người hợp tác đưa thú cưng trong nhà đi, nếu không sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm!] Trong nháy mắt, cả nhóm chat cư dân đều nổ tung.
Thân Mật Quá Mức Vào ngày trúc mã của tôi kết hôn với người khác, tôi đã gặp phải tai nạn máy bay. Người đến thu dọn thi thể tôi chính là Trần Dập Châu, người mà tôi từng vô cùng ghét bỏ. Anh bỏ lại tất cả để tự sát và cùng tôi xuống hoàng tuyền. Ở một kiếp sống khác, giữa cơn mưa lớn, tôi đã gõ cửa nhà Trần Dập Châu. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của anh, tôi nắm lấy tay áo của anh và nói: “Trần Dập Châu, chúng ta kết hôn nhé?” Mắt người đàn ông đỏ hoe, nhưng anh lại dửng dưng hất tay tôi ra: “Chơi đùa với tôi thấy vui không?” Đêm đó, tôi rùng mình vì lạnh dưới mưa. Trần Dập Châu mở cửa với vẻ mặt tức giận, thở dài rồi kéo tôi vào lòng: “Thẩm Đường, tôi thực sự giống như một con chó mà em nuôi.”