Danh sách truyện mới cập nhật

Vào ngày cưới, anh bỏ mặc tôi một mình tại lễ đường và biến mất không một dấu vết.Tôi ôm bụng bầu bốn tháng, gọi cho anh ta rất nhiều cuộc điện thoại. Ban đầu anh không nghe, rồi sau đó trực tiếp tắt máy. Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời thì thầm:“Lần đầu tiên thấy chú rể bỏ trốn khỏi đám cưới.”“Kết hôn chỉ vì lỡ có con thì có ai chấp nhận nổi, bị bỏ cũng phải thôi.”Tôi đứng đó giữa cơn gió, bối rối đến không biết phải làm gì, chỉ biết liên tục xin lỗi và trấn an những vị khách lần lượt rời đi.Cả một ngày dài, tôi đứng đợi anh ở góc phố, đợi đến khi mọi người đã tản đi hết, nhưng anh vẫn không xuất hiện. Lúc ấy, một cô bác đứng gần đột nhiên nói một câu bâng quơ:“Giang Thâm trông giống con trai của vợ trước ba cô nhỉ, có khi nào là đến để trả thù cô không.”Trên đường trở về, câu nói ấy cứ lởn vởn trong đầu tôi, không sao xua đi được. Trong cơn mê muội, tôi va chạm với một chiếc xe tải. Và thế là tôi cùng đứa con bốn tháng trong bụng, vĩnh viễn ra đi dưới gầm xe ấy.

Văn án Mọi người vẫn luôn truyền miệng, rằng nếu quan tài không thể đóng được là vì khi sinh thời còn chấp niệm, từ niệm mà hoá thành ma, nếu không hoá giải, thì các thế hệ sau sẽ gặp tai ương. Công việc của Yến Tam Hợp chính là hoá giải tâm ma cho người đã khuất. Có một ngày nàng bị Tạ tam gia cuốn lấy, nói hắn có tâm ma. Yến Tam Hợp: Ta không lo chuyện người sống. Tạ tam gia: Ai cũng nói ta đoản mệnh, ngươi coi như là ta đặt cọc trước đi. Sau đó, người khắp kinh thành đều không hiểu nổi, Tạ tam gia hôm nay đến tiệm son, ngày mai đến tiệm trang sức. Cửa hàng trang sức: Tam gia, ngài muốn gì thế? Tạ tam gia: Lấy lòng nương tử. Đợi đã, không phải hắn nói là không muốn khiến cho cô nương nhà người ta phải làm quả phụ thủ tiết sao? Ai mà xui xẻo thế? Yến Tam Hợp: Ta.

Tình Yêu Với Đại Ma Vương Ta mang thai con của nhân vật phản diện, nhưng nhân vật phản diện Ứng Hoài lúc này lại bị phong ấn dưới Huyền Uyên. Vì để cho hài tử có cha, ta quyết định nghĩ cách cứu hắn, không ngờ lại tự mình rơi vào Huyền Uyên.

Lỡ Yêu Kẻ Thù Của Anh Trai Đối tượng yêu qua mạng bỗng nhiên đưa ra yêu cầu. Tôi hoảng sợ. Lý do đơn giản là vì hắn là đối thủ một mất một còn của anh trai tôi. Hai người bọn họ từ nhỏ đã không đội trời chung. Tôi dùng acc phụ trêu chọc hắn là vì muốn giúp anh trai tôi trút giận. Ai biết hắn thật sự bị tôi trêu chọc, vứt cũng không xong. Sau đó chuyện bị bại lộ. Tôi bị hắn đè vào góc tường, hôn đến tay chân như nhũn ra. Giọng hắn dịu dàng lại cố chấp: “Ngoan, nói cho chồng nghe, anh và anh trai em, ai thương em hơn?”

Tiểu Hồ Ly Năm hắn bảy tuổi, nàng còn hai ngày nữa là thành tinh, vì hắn nàng mất đi tiên đan mà mình luyện trong mười ba năm. Năm hắn hai mươi tuổi, nàng cứu sống hắn. Năm hắn hai mươi mốt tuổi, họ lại gặp nhau một lần nữa. Duyên phận giữa nàng và hắn, không biết là lương duyên hay nghiệt duyên?

Bỗng Chốc Thành Vương Phi Chuyện lạ ? Lạ đến kỳ quặc? Nàng đang yên ổn sống hạnh phúc ở thế kỷ 20 bỗng dưng bị chết oan uổng không rõ nguyên nhân. Thì ra là Tống Tử nương nương năm xưa vất vả nhào nặn ra loài người đang tìm cách xoay chuyển lại tình hình Được lắm ,người thời đại mới tự dưng bay về làm con dân nhà đại Đường Chẳng những chiều cao từ 1m70 bây giờ lùn xuống hơn 1m50, giọng nói lại còn ỏn ẻn kiểu gì ý! Thôi thì để thực hiện giấc mộng làm nữ cường nhân của mình Nàng sẽ dựa vào “Y học Trung Quốc thời hiện đại” chạy vào Vương phủ cứu người lấy tiền thưởng. Ai ngờ bị tên Vương gia chọn trúng nàng làm người bên gối của hắn. Ngày nào ái tình cũng vô cùng hào phóng, chưa kể đến đêm đêm nàng toàn bị hắn kéo vào bể dục mất hồn, số lần hắn ‘quấy rầy’ nàng không thể đếm hết nổi. Thế là từ nay về sau ngoài việc chữa trị cho ông cụ già trong Vương phủ nàng còn phải “làm yên lòng’ nhi tử của lão. Thêm một việc nho nhỏ nữa đó là chút ‘việc vặt’ đối với hai ả thị thiếp của tên vương gia chết tiệt vì ghen tị mà thích mở mồm ‘dạy dỗ’ nàng. Nàng chỉ có một thân mà kiêm nhiều chức như vậy, quả nhiên lời lẽ lợi nhuận ở cổ đại cũng không dễ kiếm đâu!

Tôi sống chung với Trần Vọng Tân ba năm, thỉnh thoảng lên giường, nhưng không bao giờ hôn nhau.Mối quan hệ của chúng tôi thuần túy chỉ là chuyện nam nữ.Cho đến một ngày, tôi vô tình bắt gặp anh và cô thư ký thân mật, để cô ấy ra vào không gian riêng tư của anh một cách thoải mái.Tôi hiểu và tinh ý nhường chỗ cho họ.Đêm rời đi, tôi gửi cho anh một tin nhắn coi như lời tạm biệt:[Tôi về quê lấy chồng rồi, sau này đừng liên lạc nữa.]Sau đó, khi tôi tiễn người mà mình vừa đi xem mắt ra về. Quay lại, ánh mắt tôi liền chạm phải Trần Vọng Tân.Anh không còn giữ được vẻ mặt ôn hòa và lý trí như mọi khi; anh mất kiểm soát mà dồn tôi vào góc tường:“Hắn có điểm nào hơn tôi? Tiền, quyền… hay là giỏi chiều chuộng em hơn tôi?”

Sau khi tôi được nhận lại gia đình hào môn, cô con gái giả đã xây dựng một mối quan hệ tình cảm sâu sắc với vị hôn phu của tôi.Vấn đề làm sao thực hiện hôn ước trở thành một việc nan giải.Mẹ tôi vung tay quyết định: “Vậy thì cùng gả đi!”Thế là tôi và cô con gái giả cùng gả vào nhà họ Lục.Cô ấy gả cho anh cả, Thái tử gia, còn tôi gả cho em trai, một người trầm tĩnh như Phật tử.Từ chị em trở thành chị em dâu, nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục truyền thống cạnh tranh đối đầu.Cô con gái giả: “Công ty tôi lợi nhuận năm vạn rồi!”Tôi: “Tôi sáu vạn.”Cô con gái giả: “Chồng tôi 18cm, có cơ bụng!”Tôi: “Chồng tôi cũng có.”Cô con gái giả: “… Lần sau thi tiếp!”Sau này, nữ thư ký của Thái tử gia bỏ thuốc để quyến rũ anh ta.Cô con gái giả khóc lóc thảm thiết: “Chồng tôi có tiểu tam, tôi muốn ly hôn.”Tôi vừa xoa cái lưng đau nhức, vô thức đáp lại: “Chồng tôi cũng có.”Cô con gái giả vẫn đỏ mắt đáng thương nhìn tôi.Tôi: “Vậy tôi cũng ly hôn nhé?”Chồng Phật tử của tôi: “?”

Sẽ Không Tha Thứ Chủ tử của ta xuất thân cao quý, con người thanh tao như cúc. Bị Quý phi hãm hại, nàng không cãi lại một câu nào, là ta một thân một mình theo nàng vào lãnh cung, hết mực che chở cho nàng. Vì rửa sạch oan khuất cho nhà mẫu của nàng, ta nuốt xuống thù hận, chủ động mượn sức Hiền tần, kẻ đã từng ngược đãi ta. Vì bảo vệ nàng chiến thắng trong cuộc chiến đoạt vị, ta không tiếc hại chết Quý phi, tay nhiễm máu tươi cùng tội nghiệt không thể tha thứ. Chờ đến khi nàng ngồi lên được ngôi vị Hoàng hậu, nàng lại đẩy ta đi chịu tội. Nàng bình tĩnh làm rõ hết mọi việc: “Hoàng Thượng, thần thiếp xưa nay không tranh không đoạt, càng không muốn ngôi vị này.” “Mọi việc đều do ả làm, thần thiếp chưa từng thấy cảm kích.” Ta bị cắt lưỡi đưa vào Thận Hình Ty, chịu đủ bảy mươi hai hình phạt tra tấn, cuối cùng ôm hận mà chết. Mở mắt ra lần nữa, ta về tới cái ngày cùng nàng ta bước vào lãnh cung.

Tuyệt Tình Cổ Nhiếp chính vương trúng phải tuyệt tình cổ, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, hắn tìm đến ta và Tống Thanh bởi vì chúng ta là song thánh nữ của Miêu Cương, mà giải tuyệt tình cổ chỉ có một cách, chính là thánh nữ nguyện ý lấy máu nuôi dưỡng cổ trùng của hắn, tự mình trở thành tử cổ của hắn. Hắn hứa rằng: “Ai có thể cứu ta, ngôi vị vương phi của nhiếp chính vương sẽ thuộc về người đó.” Tống Thanh không muốn bị tuyệt tình cổ trói buộc, ép ta đi cứu người: “Tỷ tỷ, sau khi tỷ cứu hắn mặc dù cũng sẽ trúng tuyệt tình cổ nhưng tỷ cũng sẽ trở thành vương phi! Tỷ sẽ không trơ mắt nhìn người ta chết chứ?” Sau đó, nhiếp chính vương cướp ngôi thành công, ta cũng trở thành hoàng hậu, được vạn người kính ngưỡng. Còn Tống Thanh, thánh nữ cuối cùng, lại không giữ được trong sạch, suýt nữa bị vạn ngàn cổ trùng của tộc nhân cắn chết. Ta phái người đi cứu nàng nhưng nàng lại vì ghen ghét, muốn phóng hỏa thiêu chết ta nhưng lại bất cẩn cùng ta đồng quy vu tận. Mở mắt lần nữa, chúng ta đã trở về ngày nhiếp chính vương hứa hẹn. Nàng không chút do dự lựa chọn ngôi vị vương phi. Ta cười. Quên mất không nói với nàng, việc nhiếp chính vương trúng cổ là một trò lừa bịp. Hắn chỉ muốn lừa một thánh nữ Miêu Cương về, ngày ngày lấy máu tim nuôi dưỡng hắn.

Người đàn ông trước mặt tôi là đại ca xã hội đen.Nhân lúc anh bị mất trí nhớ, tôi đã nói dối rằng chúng tôi là người yêu của nhau.Những việc nên làm, không nên làm, chúng tôi đều đã làm cả.Nhưng những kẻ dám lừa anh ta đều đã chết.Và bây giờ, anh ta đang dí súng vào đầu tôi.01Tôi không ngờ rằng Văn Ứng Giác lại hồi phục trí nhớ nhanh đến vậy.Nói thật, tình huống hiện tại có chút hỗn loạn.Tôi đang ngồi trên đùi anh ta, chiếc áo sơ mi trắng nửa mặc nửa cởi vắt vẻo trên cánh tay, anh ta cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.Vạt áo xộc xệch, trên cổ còn in vài dấu đỏ đậm, vài giây trước, đôi mắt ấy còn ngập tràn dục vọng.