Danh sách truyện mới cập nhật

Ông nội qua đời, tôi được gửi gắm đến chốn thành thị, nương nhờ vị hôn phu đã được định sẵn từ nhỏ.Người đến đón tôi là một chàng trai tuấn tú, ngũ quan sáng sủa, trạc tuổi tôi.“Anh 21 tuổi, là hôn ước do ông nội sắp đặt. Em muốn cưới trước rồi yêu, hay yêu trước rồi cưới, anh đều được.”Từ đằng xa, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề bước tới, dáng cao chân dài, khí thế bức người.Mặt đen sì như đáy nồi, giọng trầm thấp:“Sao? Em thấy tôi không vừa mắt à?”

Gần đây anh tôi trả lời tin nhắn rất nghiêm túc, trong khi trước kia anh ấy toàn gọi tôi là “em cầu” cơ mà.Tôi: 【Anh ơi, hết tiền rồi, cứu em với.】Tôi còn gửi kèm một sticker mèo tội nghiệp ôm cái bát vỡ, ánh mắt van xin.Anh tôi: 【?】Tôi lập tức gửi hết hồ sơ y tế và hóa đơn viện phí vì sơ ý bị gãy chân, còn chụp thêm cận cảnh cái chân đang bó bột.Anh tôi: 【……】【Tiền viện phí lát nữa anh chuyển cho em.】Tôi: 【Yeah! Em tuyên bố anh chính là người đàn ông đẹp trai và tốt bụng nhất thiên hạ, em yêu anh chết đi được~】Anh không nói gì nữa.Một tháng sau, tôi đã bình phục, gửi tin nhắn rủ anh về nhà ăn cơm.Anh: 【Nhanh vậy à?】Tôi: 【Nhanh gì mà nhanh? Đã một tháng rồi đó.】Anh im lặng ba phút rồi trả lời: 【Vậy được, anh chuẩn bị chút đồ trước.】Hôm sau, tôi đứng trước cửa nhà, trợn mắt nhìn ông sếp.Tôi: “Anh đến đây làm gì?”Anh ta: “Không phải em gọi tôi tới à?”Tôi nhìn cái ảnh đại diện y hệt anh tôi… mắt tối sầm lại.Xong đời rồi! Hóa ra suốt thời gian qua tôi toàn gửi nhầm tin nhắn cho sếp!

Anh Rể Giả Mạo Vì một ván cá cược điên rồ, Cảnh Thiếu Xuyên đem tôi “đặt cược” cho anh trai song sinh của mình. Tôi giả vờ không biết gì, ngang nhiên quấn lấy anh ta suốt cả đêm cuồng nhiệt. Sáng hôm sau, tôi vừa đỏ mặt vừa lí nhí nói với Cảnh Thiếu Xuyên: “Giúp em mua thuốc bôi đi…” Anh khựng lại, nhíu mày: “Em thấy không khỏe ở đâu?” Tôi thỏ thẻ đáp: “Đêm qua anh mạnh tay quá, làm em bị đau…” Ánh mắt anh rõ ràng sững sờ, nhưng tôi đã kịp nhào vào lòng anh, cố tình làm nũng ngọt ngào: “Nhưng mà… cảm giác đêm qua khác hẳn mọi khi. Em thích lắm…”

Gần Như Có Được Tôi mơ mơ màng màng mà hái được đóa hoa cao lãnh của trường A Đại. Hơn nữa còn là đóa hoa ngầu nhất, chất nhất. Anh ta như một loại độc dược, từng sợi tóc đều như đang câu dẫn tôi. Mỗi lần gặp mặt, tôi đều không nhịn được mà muốn lại gần dính lấy anh. Thế nhưng lại luôn bị anh lạnh lùng đè tay lại: “Tự trọng một chút, được không?” Yêu nhau mấy tháng, đừng nói là cơ bụng, đến vùng bụng tôi còn chưa được sờ vào. Tôi thấy cũng chẳng có gì thú vị nữa, nên đề nghị chia tay. Đóa hoa cao lãnh giữ thân như ngọc kia ngay lập tức sụp đổ phòng tuyến. “Không phải nói là đạt được rồi sẽ không trân trọng sao, em còn chưa có được tôi mà?” “Hứ, quả nhiên chỉ mê cái vỏ ngoài của tôi thôi!” “…Vỏ ngoài thì vỏ ngoài, quay lại đây.”

Chồng tôi là Thẩm Việt, sau t/a.i n/ạ//n giao thông đã mất trí nhớ không còn nhớ tôi, người vợ đang mang thai của anh. Nhưng anh lại ôm chặt “bạch nguyệt quang” Lê Tri Tri, dịu dàng gọi cô ta là “vợ yêu”. Trước mặt tôi, anh và Lê Tri Tri tình tứ công khai, còn lớn tiếng đòi ly hôn để cưới cô ta. Tôi thuận theo ý anh, ký vào đơn ly hôn, rồi vào viện bỏ đi đứa con trong bụng. Ba tháng sau, giữa đêm, Thẩm Việt gõ cửa nhà tôi. Anh nhìn chằm chằm vào bụng tôi, giờ đã phẳng lì, hoảng loạn hỏi: “Con của chúng ta đâu rồi?!” Tôi bật cười: “Tôi đã ly hôn rồi, giữ lại đứa trẻ để cản trở chuyện tôi tái giá à?”

Con trai bị sốt, tôi đưa thằng bé đến bệnh viện, không ngờ bác sĩ điều trị lại là người yêu cũ.Đoạn Vân Sơ hỏi một cách hờ hững: “Con tôi à?”Tôi bật cười vì tức: “Anh đang đùa à? Có chỗ nào giống anh không?”Đoạn Vân Sơ nghiêm túc nhìn gương mặt đứa trẻ: “Mắt, mũi, miệng đều khá giống.”“…” Tôi.Con trai bị sốt, tôi đưa thằng bé đến bệnh viện, không ngờ bác sĩ điều trị lại là bạn trai cũ của tôi.Đoạn Vân Sơ nhìn tôi, giọng đầy mỉa mai: “Chia tay một năm, con đã hai tháng?”Tôi cũng chẳng vừa: “Đúng vậy, chia tay xong hôm đó tôi đã ở bên người dự bị. Anh ấy giỏi lắm, không vô dụng như ai kia.”Sắc mặt Đoạn Vân Sơ đen lại thấy rõ. Anh ta liếc nhìn tôi rồi mở hồ sơ bệnh án.“Trẻ dưới sáu tháng còn có kháng thể từ mẹ, mới hai tháng đã phát sốt, cô thật có bản lĩnh.”Tôi bực bội: “Tối qua ân ái với chồng, làm bé bị đá rơi chăn. Anh khám được thì khám, không khám được tôi đổi bác sĩ khác.”Đoạn Vân Sơ nhíu mày nhẹ, liếc tôi một cái: “Sốt cao quá, phải truyền nước. Ra đại sảnh chờ đi.”Tôi chẳng buồn cãi thêm, đợi anh ta kê đơn xong thì bế con rời đi.

Khi Nhà Chồng Không Còn Giả Tạo Cuối năm, tôi ký được một hợp đồng lớn, được chia hoa hồng năm triệu tệ. Công ty khen thưởng tôi người đang mang thai tám tháng, được nghỉ thai sản sớm. Mẹ chồng hỏi vì sao không đi làm, tôi nằm trên sofa, nửa đùa nửa thật: “Công ty làm ăn không tốt nên cho con nghỉ rồi. Chắc sau này chỉ có thể ở nhà làm nội trợ thôi.” Không ngờ, bà lập tức giáng một cái tát vào lưng tôi: “Vậy còn không mau dậy đi giặt đồ, nấu cơm đi!” “Mang có mỗi đứa con gái mà định nằm không ăn bám nhà tôi à?!” Đúng lúc chồng tôi là Tôn Lỗi về tới, kéo mẹ vào phòng trẻ con. Tôi ấm ức, bật camera giám sát mà họ chưa biết, muốn xem anh rốt cuộc đứng về phía ai. Nhưng không ngờ, những gì tôi nhìn thấy lại khiến sống lưng lạnh buốt…

Tin Nhắn Khiêu Khích Của Tiểu Tam Chồng tôi tài trợ cho một nữ sinh nghèo, và cô ta gửi tin nhắn khiêu khích đến tôi. Trong ảnh, cô ta mặc bộ đồ ngủ của tôi, nằm trên giường của tôi. [Chị ơi, chị già rồi, da dẻ chảy xệ, khi cười còn có nếp nhăn, xấu chết đi được.] [Nhưng em thì khác, em mới mười chín tuổi, vẫn còn trong trắng, đàn ông nào mà từ chối nổi em chứ.] [Anh ấy vừa ôm em, suýt nữa làm em kiệt sức…] Từng chữ từng câu, thật không thể chịu nổi. Mười chín tuổi thì đã sao? Tôi không thèm đôi co với cô ta, chỉ đánh dấu mờ bức ảnh của cô ta và gửi thẳng vào nhóm lớp đại học của cô ta. Chẳng bao lâu sau, Chu Hằng gọi điện đến: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi so đo với một cô gái mới lớn? Cô có biết hành động này sẽ gây ra bao nhiêu rắc rối cho cô ấy không? Khương Nhiên, cô thật sự khiến người ta phát tởm!” Tôi chẳng buồn đáp lại một câu, cúp máy ngay lập tức và chặn mọi liên lạc của anh ta. Chẳng sao cả, đồ bẩn rồi, tôi cũng không cần nữa.

Khi mẹ của Thái tử gia ở kinh thành mang tiền đến định “đuổi” tôi đi,Tôi đang bận… chọn bạn gái cho con trai bà ta.“Hai triệu, rời khỏi con trai tôi.”Cô này eo chưa đủ thon, tôi lắc đầu.“Năm triệu, tốt nhất cô nên biết điểm dừng.”Cô này mông không đủ cong, tôi lại lắc đầu.“Mười triệu! Đừng thách thức giới hạn của tôi!”Cô này mặt hơi… công nghệ quá, vẫn lắc đầu.“Hai mươi triệu! Giá cuối cùng! Không thể hơn nữa!”Ồ, cô này được đấy! Da trắng, chân dài, mặt xinh!Tôi gật đầu cái rụp!Chuyển ảnh qua cho Thái tử gia xem.“Đinh” một cái.Tôi nhận được hai tin nhắn.Hai mươi triệu.Năm triệu.Ơm…Tôi ngẩng đầu lên, sững người.Khoan đã… nãy giờ bà ấy lải nhải cái gì thế nhỉ?

Ngọt Tựa Lan Tâm Ta có một loại năng lực đặc biệt — có thể phân biệt thiện ác qua mùi hương. Người tốt thì thơm. Kẻ xấu thì thối. Duy chỉ có vị hoàng đế được đồn là bạo ngược vô đạo kia — lại có mùi đắng. Nhân lúc không ai để ý, ta len lén nhét cho chàng rất nhiều bánh đường. Chàng ôm lấy đống bánh, lạnh lùng nhìn ta, nói: “Người trước kia cũng từng cho trẫm ăn bánh, là muốn trẫm ch.t. Còn ngươi thì sao?” Ta đáp: “Ta muốn người ngọt ngào hạnh phúc, trường mệnh bách tuế.”

Tôi Không Là Kẻ Bị Lợi Dụng Nữa Năm tôi 50 tuổi, tôi phát hiện Dương Kiến Quân có nhân tình bên ngoài, con riêng của họ cũng đã 10 tuổi. Tôi đau khổ tột cùng, muốn anh ta cho tôi một lời giải thích. Kết quả, anh ta lạnh nhạt buông một câu: “Ly hôn đi.” Tôi đem chuyện ngoại tình của anh ta kể với 4 đứa con, hy vọng bọn trẻ sẽ đứng về phía tôi. Nào ngờ, bọn chúng lại thản nhiên nói: “Đàn ông thành đạt ai mà chẳng có người bên ngoài.” Con gái út còn mỉa mai tôi là bà già xuống sắc, không có chí tiến thủ, lạc hậu với thời đại. Nó bảo nếu là nó, nó cũng ra ngoài tìm người khác. Điều khiến tôi đau lòng hơn nữa là hai đứa cháu gái tôi nuôi lớn cũng đứng về phía Dương Kiến Quân. Cháu gái của anh ta thì khỏi nói, mẹ cô ta chính là bạn thân của tiểu tam kia, đứng về phía bạn là điều hiển nhiên. Còn cháu gái ruột tôi… thật sự khiến tôi đau đớn.

Thâm Tình Đến Muộn Trước khi nhận nhiệm vụ cuối cùng, tôi hỏi Phó Cận Thần lần cuối cùng: “Anh có thể cưới em không?” Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Được.” Tôi và hệ thống cùng lúc ch .t lặng: “Tiêu rồi.” Chẳng phải đã thỏa thuận, chỉ cần bị từ chối đủ 100 lần, tôi có thể trở về thế giới thực sao? Hóa ra… tất cả chỉ là một phen hú vía. Bởi vì ở nhiệm vụ cuối cùng, tôi lại vô tình trở thành vật thế mạng cho mối tình đầu của anh. Phó Cận Thần đã ở bên cô ấy ba ngày, rồi mới nhớ ra tôi — Và điều chờ đón anh, lại là tin tôi hy sinh trong nhiệm vụ.