Danh sách truyện mới cập nhật

Kẻ Trộm Hoa Hồng Sau một năm kết hôn, tôi đề nghị ly hôn với chồng. Chỉ vì trên áo anh ta có mùi nước hoa. Tôi chưa từng xịt nước hoa, bởi anh bị viêm mũi dị ứng. “Giang Chi, em lại nổi giận vì chuyện gì thế? Em biết mà, em không rời xa anh được đâu.” Tôi không khóc, cũng không làm ầm lên, chỉ im lặng đưa bản thỏa thuận ly hôn cho anh. Nghiêm túc lặp lại một lần nữa: “Chúng ta ly hôn đi. Em nghiêm túc đấy.”

Anh Thích Gia Quy À? Lần đầu tôi tới nhà bạn trai, tôi sốc nặng vì mấy cái “gia quy” quái đản của nhà hắn. Nhà hắn coi đàn ông là trời, mỗi ngày tôi phải báo cáo sáng tối, tự kiểm điểm mấy chỗ mình làm chưa tốt. Lỡ làm sai thì phải chịu phạt. Cưới nhau rồi thì trong ba năm phải đẻ hai đứa, nhất định phải có một thằng con trai, vì “không con nối dõi là đại bất hiếu”. Chỉ khi nào sinh được con trai mới được coi là không phụ lòng tổ tiên. Mẹ hắn còn gửi cho tôi một bộ gia quy dài tận 98 trang, bắt tôi phải học thuộc lòng. Tôi chỉ nhếch mép cười khinh, gia quy nào quản được tôi. Tôi không quậy banh nhà họ đã là phước phần rồi. Sau này, gia đình họ lại biết tôi có một đống tài sản, liền định ở rể để hưởng trọn gia sản nhà tôi. Tôi liền bảo tên chồng kia cũng thử học mấy cái “gia quy” nhà tôi xem sao. Kết quả, hắn phát điên luôn.

Ly Hôn Đổi Vận Tôi bị tai nạn giao thông và mất trí nhớ. Chồng tôi đề nghị ly hôn. Anh ấy nói rằng, chúng tôi gặp tai nạn trên đường đến Cục Dân chính để ly hôn. Tôi bình thản gật đầu: “Đã vậy thì, chúng ta đi thêm một chuyến nữa.” Hai tháng sau, anh ta đỏ hoe mắt tìm đến tôi: “Cho anh vay 2000 vạn (~70 tỷ), công ty sống lại rồi. Tụi mình sống tốt với nhau từ giờ nhé.” Tôi vung tay tát cho anh ta 2 cái: “Có bao giờ anh nghĩ đến khả năng… tôi chưa từng mất trí nhớ?” “Tôi chỉ là ước gì mình có thể quên đi việc từng yêu thứ ghê tởm như anh thôi!”

Mẹ Tôi Nói Bà Không Trọng Nam Khinh Nữ Mẹ tôi phản đối tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bà nói lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, bà yêu thương tôi và em trai như nhau. Nhưng mỗi lần nghỉ lễ về quê, lúc trở lại thành phố, bà gói tổ yến và a giao* cho em trai, còn lén nhét trứng gà và sữa đậu nành vào hành lý của tôi. * A Giao là một loại dược liệu quý trong y học cổ truyền Trung Hoa, còn được gọi là cao da lừa. Đến lúc phát hiện ra, sữa đậu nành đã đổ, trứng cũng vỡ nát hết. Laptop bị dính nước, hỏng hoàn toàn, mọi dữ liệu đều mất sạch. Tôi vì một sai lầm nghiêm trọng mà bị công ty sa thải. Tôi sống mơ hồ, mệt mỏi, một bước hụt chân ngã xuống cầu thang. Đến khi tỉnh lại, tôi lại quay về đúng ngày nghỉ lễ Trung thu vừa trở về quê.

Bạch Nguyệt Quang Của Vị Hôn Phu Muốn Dựa Con Thăng Vị Từng là ánh trăng sáng trong lòng Thái tử gia giới Bắc Kinh, để hoàn toàn nắm giữ trái tim anh, cô ta ôm con trốn ra nước ngoài bảy năm. Giờ quay về, dắt theo đứa bé trông giống Thái tử gia tới chín phần, tới nhận thân. Nhìn tôi – người đang được gọi là “Thái tử phi của giới Bắc Kinh”, cô ta khinh khỉnh liếc mắt. “Hừ, cũng chỉ là thế thân của tôi thôi. Chưa từng nghe nói nữ chính ôm con quay về thì nữ phụ phải tự động nhường chỗ à?” Tôi bật cười: “Thế cô từng thấy tư bản nhường chỗ cho công cụ sinh sản chưa?”

Vì Tình Mà Trưởng Thành, Vì Yêu Mà Cứu Rỗi Từ khi học mẫu giáo, tôi và Tưởng Tự chưa từng có ba ngày không gặp mặt. Nhưng kể từ khi hai nhà bàn chuyện đính hôn cho chúng tôi… Anh đã tránh mặt tôi suốt một năm trời. Anh chặn hết tất cả phương thức liên lạc của tôi; bảo vệ công ty anh nói người lạ và Tô Thiển Nhiễm không được phép vào; chỉ cần tôi xuất hiện trong tầm mắt anh, anh lập tức quay đầu rời đi… Sau này bạn bè anh cũng không chịu nổi nữa, lén dẫn tôi đi tìm Tưởng Tự. Khi tôi đến nơi, giọng nói lạnh lùng của Tưởng Tự vang lên từ khe cửa phòng bao: “Chỉ cần vẫy tay một cái là chạy tới như con đồ chơi.” “Vừa không có năng lực, lại chẳng có cá tính, đính hôn với cô ta tôi còn thấy mất giá.”

Gửi cho nhỏ bạn thân một tấm ảnh mặc đồ JK khoe da trắng eo thon, ai ngờ lại gửi nhầm cho anh trai tổng tài nhà nó.【Bé ơi, sexy không?】Bên kia im lặng một lúc: 【Em đang quyến rũ anh đấy à?】Tưởng là bạn thân đang khen mình đẹp như yêu tinh, hôm sau tôi còn vui vẻ mặc luôn bộ JK đó đến nhà nó.Kết quả là bị ông anh trai kia kéo thẳng vào phòng, tay siết chặt eo tôi:“Tiểu trà xanh, quyến rũ đến tận cửa nhà anh rồi hả?”Tôi: ????Không phải chứ…Anh bị gì vậy?!

Thanh Mai Trúc Mã Lúc tôi tỉnh lại, câu chuyện đã gần đi đến hồi kết. Nữ chính được tất cả mọi người yêu thương, bao gồm cả ba tôi, anh tôi và vị hôn phu của tôi. Còn tôi thì đang thoi thóp nằm trên giường bệnh trong bệnh viện. Ngay trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, cái kết mà nguyên tác đã định sẵn cho tôi thì trước giường bệnh bỗng xuất hiện một người. Cậu thiếu niên ấy toát lên vẻ rạng rỡ đầy sức sống, ánh mắt ngông nghênh và kiêu ngạo. Cậu ta đứng đó, nhìn tôi từ trên cao xuống, với vẻ mặt vừa bất cần vừa trêu chọc: “Cậu quên tớ rồi à?” Cậu ta nói: “Thanh mai trúc mã sẽ không bao giờ phản bội. Lý Tô Diệp, tớ đến rồi, tớ sẽ đưa cậu trở lại, giành lại tất cả.”

Tân Hôn Biến Thành Địa Ngục Bởi vì giá trị vũ lực quá cao, nên tôi tận 33 tuổi mới lấy được chồng. Ngay trong đêm tân hôn, cả nhà chồng đã nhào vô giật bộ đồ trang sức, xé rách quần áo của tôi, ép tôi đi giặt… quần lót cho ba chồng. “Cô dâu mới phải giặt đồ cũ cho nhà chồng, đây là phong tục ở quê chúng tôi đó.” “Không muốn giặt thì đưa tiền lì xì, mười vạn một cái quần lót.” Tổng cộng 16 cái, không hơn không kém. Vừa đúng bằng tiền hồi môn của tôi! Muốn thử độ phục tùng à? Tôi quay đầu nhìn chồng mới cưới. Anh ta liếc mắt một cái, cười như không cười: “Biết là em không muốn giặt rồi, vậy thì đưa tiền nhanh gọn đi. Vợ người ta cưới về ngày đầu tiên cũng phải đưa hết tiền hồi môn cho nhà chồng đó thôi.” Đù má nó chứ. Tôi không tin một trận đập không giải quyết được bọn họ. Nếu một trận không đủ, thì hai trận!

Mười Ngày Nữa Em Sẽ Quên Anh Mẹ, chú Đoạn, hồ sơ du học của con được duyệt rồi. Con quyết định sẽ ra nước ngoài.”Trong phòng khách yên ắng, giọng nói của Hướng Vân Lộc vang lên nhẹ nhàng như giọt nước rơi xuống mặt hồ, gợn sóng rất khẽ.Mẹ Hướng ngồi đối diện trên ghế sofa, nghe vậy thì mừng rỡ không thôi:“Nhanh vậy sao? Khi nào con đi?”“Mười ngày nữa.”Bà Hướng không ngờ lại gấp đến thế. Vừa xúc động, khóe mắt bà lại ánh lên vẻ không nỡ:“Vậy để mẹ giúp con thu dọn hành lý ngay bây giờ. Lần đầu con đi xa, lại là ra nước ngoài, mẹ thật sự không yên tâm. Mẹ đã liên hệ với một người bạn cũ, con trai bác ấy cũng đang học ở London. Nếu có chuyện gì thì con cứ tìm cậu ấy, không cần ngại. Mà con với cậu ấy từng được hai bên gia đình định sẵn hôn ước từ nhỏ đấy, nếu hợp thì làm bạn trai bạn gái, không thì làm bạn cũng được.”Hướng Vân Lộc khẽ gật đầu:“Dạ, mẹ.”Nghe con trả lời như thế, mẹ Hướng thoáng ngỡ ngàng:“Vân Lộc, con đồng ý rồi sao? Vậy là con và bạn trai trước kia… chia tay rồi à?”Cô lập tức im lặng.Ba Đoạn như bừng tỉnh ra điều gì đó, đập mạnh tay xuống bàn:“Nó không chịu về gặp gia đình, rõ ràng là chẳng nghiêm túc gì với con cả. Chia tay là đúng rồi!”“Bạn trai? Bạn trai nào cơ?”Một giọng nói đột ngột phá vỡ không khí trầm lắng trong phòng.

Ở bên Thái tử gia giới Kinh thành đã ba năm, giữa chúng tôi vẫn là quan hệ minh bạch, giá cả rõ ràng.Ăn một bữa – hai mươi vạn.Hẹn hò – một trăm vạn.Ngủ một đêm – ba trăm vạn.Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai.Sau vài giây chết lặng, tôi nhìn người đàn ông cao quý, lạnh nhạt ngồi đối diện, buột miệng hỏi:“Anh này, anh có một nghìn vạn không?” (~38 tỷ)

Một Đèn Sáng Suốt Tháng Năm Mười hai tuổi năm ấy, chỉ vì ba lượng bạc, nương liền đem ta bán cho một bà mối. Bà mối kia khôn ngoan, lại dùng năm lượng bạc bán ta cho Vương gia trong trấn làm con dâu nuôi từ bé. Chỉ là ta không đủ khôn khéo, lang quân chán ghét, cha mẹ chồng không ưa, ngày ngày bị đánh mắng, trên người chẳng còn chỗ nào lành lặn. Cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, đã trở thành chuyện thường như cơm bữa. Mùa đông năm ta 16 tuổi, một lần nữa bị nhốt vào phòng củi. Áo mỏng thân lạnh, gió lớn thổi cửa sổ vang lên “ù ù”. Ta vớ lấy dao chẻ củi sau cửa, phá khóa mà ra. Trong bóng đêm lặng lẽ lên thuyền xuôi về phương Nam.