Danh sách truyện mới cập nhật
Tiểu Đầu Lĩnh Sơn Tặc Cha ta đi cướp, mang về một nam hài tám tuổi. Cái vẻ ngỗ ngược đó, giống hệt như con sói con ta gặp khi đi theo cha đến Mạc Bắc lúc còn nhỏ. Tất cả mọi người đều quỳ lạy hắn, gọi hắn là điện hạ. Ta thì cầm ná bắn vào gáy hắn. Cha ta sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, túm lấy gáy ta nhét ta vào gầm bàn. “Hắn là thái tử.” Ta thò đầu ra khỏi gầm bàn, chớp chớp mắt hỏi: “Thái tử là thứ gì? Có lợi hại hơn ta, một tiểu đầu lĩnh sơn tặc không?” Mười năm sau, ba nghìn cấm vệ quân đóng quân ngoài Lưu Vân trại, đón thái tử Phong Mặc hồi kinh. Ta trốn trong đống cỏ khô không ai để ý, than trời trách đất.
Vong Ơn Bội Nghĩa Sau khi cung đấu thắng lợi, nhi tử của ta trở thành hoàng đế, còn ta thì sau khi nó đăng cơ đã bị ban cho lụa trắng. Trước khi chết, ta mới biết được rằng hoàng đế vẫn luôn cho rằng ta không phải là mẫu thân thân sinh của nó, ta vì muốn giữ con mà giết hại mẫu thân thân sinh của nó, nó đã nhẫn nhịn nhiều năm, cuối cùng cũng báo được mối thù lớn. Ta nghe xong cảm thấy vô cùng hoang đường. Ta giải thích với nó: “Năm đó thái y cùng với bà đỡ đều có mặt, huống hồ ta cũng không phải là không thể sinh con, hà cớ gì phải cướp con của người khác.” Nhưng nó lại nói: “Trẫm chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy, ngươi tàn hại phi tần, khiến mẫu tử chúng ta ly tán, đáng phải tự mình đền tội.” Ta bị thái giám bên cạnh nó siết cổ đến chết, mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về mười năm trước, lần này, cứ như ý nó vậy.
Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi Ngày hoàng thượng cưới thiên kim của thừa tướng, mọi người đều nói hoàng hậu điên rồi. Cung nữ vây thành một vòng dưới gốc cây đại thụ trăm năm ở điện Đoan Dương, ai nấy đều hốt hoảng. “Hoàng hậu nương nương, người mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!” “Hoàng hậu nương nương, chắc chắn hoàng thượng có nỗi khổ tâm, người hãy nghe ngài ấy giảo biện…à không là giải thích!” Ta nghe thấy bên dưới một mảnh oanh yến yến truyền đến, chỉ thấy ồn ào, bèn bực bội ngoáy ngoáy tai, buông lời khoác lác: “Hoàng thượng đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, bỏ rơi vợ con, hôm nay bản cung liền muốn nhảy xuống từ đây, sau đó đụng đầu, về sau mất trí nhớ, quên tên đàn ông phụ tình kia!” “Hoàng hậu nương nương, hãy suy nghĩ lại!” “Hoàng hậu nương nương, trong thoại bản đều là giả, người sẽ chỉ bị gãy tay gãy chân thôi, chứ không mất trí nhớ đâu!” Nghe vậy, ta bắt đầu có chút do dự, dù sao thì gãy tay gãy chân cũng không dễ nhìn. Đang lúc ta do dự, thái giám hô một tiếng “Hoàng thượng giá lâm”, dọa đến ta dưới chân trượt một cái, ngã thẳng xuống. Trong nháy mắt, tiếng ồn ào hỗn loạn tràn vào tai, chất lỏng ấm áp chảy từ trán ta chảy xuống, ta chỉ biết cuối cùng mình bị người ta bế lên, mơ mơ màng màng nghe thấy một câu: “Đốt hết thoại bản trong cung cho trẫm!” Ý thức dần mơ hồ, ta liền dựa vào cổ hắn ngủ thiếp đi.
Thợ Sửa Đèn Đường Nửa Đêm Công ty làm ăn không tốt, đã sa thải nhiều người, trong đó có tôi. Rảnh rỗi gần một tháng, tôi mới tìm được việc. Đó là công việc của thợ sửa đèn đường, bắt đầu làm từ bảy giờ tối đến mười hai giờ đêm. Cho đến khi tôi gặp người phụ nữ áo trắng đó, tôi mới kinh hoàng nhận ra mình đang làm công việc gì.
Nuôi Dưỡng Nữ Phụ Ác Độc Thành Nhà Tư Bản Sau khi tiền bồi thường từ việc giải tỏa 10 căn nhà được chuyển vào tài khoản, tôi phát hiện ra mình là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết – mẹ của nhân vật phản diện. Lúc này, cục bông nhỏ trong vòng tay tôi chỉ biết phun bong bóng sữa, sau này lớn lên sẽ vừa ngốc nghếch vừa giàu có, mỗi khi mở miệng lại nói: “Cho cô 500 triệu, mau cút đi.” Cuối cùng, con bé làm đủ mọi điều ác, và chết không toàn thây. Để thay đổi tương lai bi thảm của con bé, tôi cầm chiếc thẻ ngân hàng với dãy số không đếm xuể, quyết tâm bước lên con đường giả nghèo. “Con yêu à, ban ngày mẹ làm bảo mẫu, ban đêm còn phải đan áo len thuê cho người ta, mẹ là một bà mẹ đơn thân vĩ đại phải làm hai công việc một ngày! Con không được tiêu tiền bừa bãi đâu nhé!”
Nhật Ký Làm Di Nương Khi ta còn làm đại nha hoàn ở phủ Tuyên Bình hầu, cuộc sống trôi qua sung sướng giốngnhư tiểu thư vậy. Tam tiểu thư tuy là con thứ của hầu phủ, hơn nữa mẫu thân chỉ là một di nương không được sủng ái, nhưng phu nhân hầu phủ lại là người độ lượng, hiền đức, đối xử với đích thứ như nhau. Dù là con của ai sinh ra, các tiểu thư thiếu gia đều được ăn mặc dùng đồ tinh xảo xa hoa, người nào cũng được nuôi dưỡng sung sướng, quý giá như vàng ngọc. Ta là đại nha hoàn nhất đẳng, đồ ăn thức uống đều là đồ tốt mà tam tiểu thư thưởng xuống. Công việc hằng ngày chỉ là hầu hạ tam tiểu thư đọc sách viết chữ, đánh đàn thêu hoa, nói chuyện vui đùa, đúng là mười ngón tay không dính nước mùa xuân, so với tiểu thư nhà giàu cũng chẳng kém cạnh gì. Người ta đều nói rằng đại nha hoàn như ta sau này sẽ theo tiểu thư xuất giá, rồi đến lúc thích hợp sẽ hầu hạ cô gia, trở thành trợ thủ đắc lực của tiểu thư trong nội trạch. Nói cho dễ hiểu thì chính là di nương, thiếp thất. Đúng vậy, trở thành di nương chính là mục tiêu phấn đấu cuối cùng của ta – một đại nha hoàn.
Âm Ngọc Tôi gửi nhầm ảnh selfie của mình vào nhóm tân sinh viên xong bị trêu là quá lộ liễu rồi. Chỉ có một người không cười tôi, anh ta nói: [Bạn học này, thứ cô đeo trên cổ là ngọc để trong miệng người chết, cô vứt nó đi.] Tôi tức tới bật cười: [Đây rõ ràng là miếng ngọc mẹ mua để cầu bình an cho tôi.] Nhưng giọng điệu anh ta nghiêm túc: [Mẹ cô muốn dùng thân thể cô dưỡng ngọc, để anh trai đã chết của cô mượn xác hoàn hồn.]
Thay Đổi Nhân Duyên Cha đã hứa gả ta cho Thế tử Tĩnh An hầu nhưng vào đêm tết Nguyên tiêu ta lại đem lòng yêu mến vị hôn phu của thứ muội ngay từ cái nhìn đầu tiên, rồi riêng tư trao đổi tín vật. Khiến cho cha phải thay đổi canh thiếp, đổi cả duyên phận. Sau khi thành thân mới biết phu quân của mình thích nam nhân, ta không chịu được nhục nhã, làm loạn trong phủ nhưng lại bị hành hạ đến chết. Còn thứ muội và Thế tử Tĩnh An hầu lại đàn sắt hòa ca, khiến người người ghen tị. Mở mắt ra lần nữa, ta và thứ muội đã trọng sinh vào trước đêm Nguyên tiêu. Khi ta ngoan ngoãn nhận lời gả cho Thế tử, thứ muội lại đến gần ta, che miệng thì thầm: ” Trưởng tỷ, tới gần nam nhân sẽ chết.”
Tình Mệnh Trong Tay Hệ thống bắt ta đi công lược Ma Tôn, ta từ chối. “Ai thèm đi đeo đuổi tên khốn kia cùng bạch nguyệt quang của hắn chứ, ta không có sở thích bị ngược nhá!” Hệ thống: “Nếu nhiệm vụ thất bại ngươi sẽ chết đấy.” Vài năm sau, đúng như lời nó nói, vào một ngày lành tháng tốt, ta cần tiền gấp, lại tình cờ nhặt được Ma Tôn ở bên đường. Thanh niên tuấn tú mất trí nhớ nhìn ta, ngơ ngác hỏi: “Ta là ai? Ngươi là ai?” Ta ghé vào tai hắn, thì thầm như ma quỷ: “Ta là hôn thê của ngươi, ngươi nợ ta rất nhiều tiền, quên rồi sao?”
Tình Không Biết Từ Đâu Đến Để giúp bạn thân theo đuổi tổng tài bá đạo mà cô ấy thầm mến. Mỗi ngày tôi đều giả vờ theo đuổi anh em tốt của tổng tài để điều tra hành tung của hắn. Mọi người thân thiện đặt cho chúng tôi cái tên là “cặp đôi chó liếm”. Tôi không để tâm, vì bạn thân thì chút tiếng xấu này có là gì. Sau đó, khi Bạch Nguyệt Quang của tổng tài về nước, bạn thân rất buồn, quyết định buông tay. Tôi cũng dứt khoát chặn luôn anh em tốt của tổng tài, thề không xuất hiện dưới cùng một bầu trời với họ nữa. Ai ngờ mắt đoá hoa lạnh lùng kia lại đỏ ngầu lên, chặn tôi lại trong góc rồi hôn tôi mãnh liệt: “Có lần nào tôi không đáp lại hay từ chối em chưa?” “Lừa tình thì phải trả giá đắt, ngoan ngoãn đi.”
A Diệu Kiếp trước, vì nuôi sống muội muội cùng mẫu thân, ta đã tự bán rẻ mình. Nhưng khi muội muội lớn lên, ta lại bị ghét bỏ. “Nếu không phải tỷ tỷ có quan hệ với Tô lão gia thì mối duyên lành của ta sao lại tan vỡ, Tô công tử thích ta như vậy, chàng vốn định cưới ta làm vợ.” Muội muội quên mất, Tô lão gia là khách đầu tiên của ta. Đêm đó, ta vì muốn chữa bệnh sốt cao cho muội muội mới hạ mình tự tiến cử chuyện chăn gối. Mà lúc đó, trúc mã của ta cũng đã nói sẽ đến cưới ta. Sau đó, mẫu thân giúp muội muội hạ thuốc ta, ta đau đớn chết ngay tại nhà. Nước mắt của họ rơi trên mặt ta: “Cuối cùng thì cả nhà này phải sống, chúng ta cũng là bất đắc dĩ thôi.” Sống lại một đời, ta tỉnh dậy vào ngày muội muội sốt cao.
Công Chúa Thanh Nhạc Ta yêu vị Thái phó lạnh lùng kia, nhưng trong mắt hắn ta chỉ có Dung Trăn, Hoàng muội của ta. Ngày ta và Hoàng muội bị bắt cóc, hắn ta đã chọn Hoàng muội, quay đầu lại nói với ta câu duy nhất có chút hơi ấm trong nhiều năm qua: “Công chúa Thanh Nhạc, Giang mỗ ta đi rồi sẽ về, xin nàng hãy bảo trọng.” Nhìn bóng hai người rời đi, ta nản lòng thoái chí, tháo trâm cài trên tóc xuống, cắt đứt dải lụa buộc ngang eo. Khi rơi xuống vực, ta dường như nghe thấy tiếng hét của hắn ta. Hóa ra, một người lạnh lùng như hắn ta, cũng sẽ vì ta mà mất bình tĩnh. Mở mắt ra lần nữa, ta trở về năm năm trước, ngày hắn ta vừa trở thành Thái phó của ta.