Hào Môn
Kiếp Này Chẳng Gặp Người Năm thứ hai sau khi ly hôn với Triệu Kinh Tầm, tôi lại một lần nữa gặp anh ta. Anh ta ôm eo tình nhân mới, mỉm cười đưa tôi một tấm thiệp cưới. “Diện Hà, tôi sắp kết hôn lần hai, đứa con mà cô sinh hãy mang đi đi.” “Mẹ tôi không thích một người con dâu như cô, tất nhiên cũng không thích đứa trẻ do cô sinh ra.” Tôi sững sờ rất lâu, sau đó quay lại biệt thự nhà họ Triệu. Nhưng trong góc tối, anh ta lại bắt lấy tôi. “Đã quay về rồi thì tôi sẽ không để em đi nữa đâu, vợ à.” “Một đứa con không giữ chân được em, vậy thì sinh thêm một đứa nữa.”
Gió Xuân Không Hẹn Trước Sau khi chia tay với Trần Gia Ngôn, tôi lại ở bên cạnh chú của anh ta. Một cuộc hôn nhân chính trị đã gắn kết hai gia đình. Hai năm sau, con gái chúng tôi ra đời. Trong thời gian đó, Trần Gia Ngôn ở nước ngoài, mải miết theo đuổi ánh trăng sáng trong lòng suốt năm năm mà không có kết quả, cuối cùng mới từ bỏ và quay về nước. Lần gặp lại, anh ta nhìn chăm chú vào con gái tôi và chú ấy, ngây người ra. “Nhìn xem, đứa trẻ này trông giống hệt tôi hồi nhỏ, thậm chí còn có chút giống tôi bây giờ nữa.” Tôi ngẩn ra một chút, sau đó bật cười. “Bởi vì đây là con gái của tôi và chú của anh, giống anh là chuyện bình thường. Con bé nên gọi anh một tiếng anh họ mới đúng.” Trần Gia Ngôn lập tức như vỡ vụn: “Năm đó em yêu anh như thế, sao lại có thể ở bên người khác?” Tôi bình tĩnh bế con gái từ tay anh ta. “Trần tiên sinh, những chuyện quá khứ của chúng ta đã từng được người người biết đến, cần gì phải nhắc lại?”
Bụi Trần Lắng Đọng Vị hôn phu của tôi cầu hôn chị gái tôi. Mọi người đều nghĩ tôi sẽ làm loạn. Ngay cả chị ấy cũng khuyên tôi nên nhường chị em một chút. Nhưng không ai ngờ, tôi bình thản chúc phúc cho họ. Thậm chí còn công bố hôn sự giữa tôi và thái tử giới hào môn, Thẩm Vọng. Xin lỗi nhé. Từ giờ, tôi không diễn phim ngược tâm nữa, mà đổi sang kịch bản nữ chính sảng văn.
Cùng Bạn Trai Đánh Rơi Mặt Mũi Sau khi chia tay, tôi phát hiện mình mang thai. Trong nhà sắp xếp buổi xem mắt với một gia đình giàu sang quyền thế. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể chấp nhận đi gặp đối tượng xem mắt. Muốn hỏi anh ta có thể vui vẻ làm ba của con tôi hay không. Vừa vào cửa, tôi ngây ngẩn cả người. Bạn trai cũ mặt đen như than ngồi ở chỗ ngồi, thấy tôi xuất hiện, thần sắc kinh ngạc. Mẹ tôi nhiệt tình giới thiệu: “Y Y, đây là người thừa kế của Cố thị.” Không phải bây giờ anh nên chuyển gạch ở công trường sao? Bạn trai cũ đứng dậy, cười như không cười nhìn tôi: “Hôm nay em không đi nhà hàng làm phục vụ à?”
Hạ Hòa Tôi và ảnh đế là cặp vợ chồng hờ giả vờ yêu thương nhau. Trước mặt người khác, anh ta vờ yêu tôi như mạng, vì tôi mà đánh nhau với người đàn ông khác. Sau lưng, anh ta lại hận tôi đến tận xương tủy, bên ngoài nuôi một cô bồ nhí xinh đẹp. Anh cùng cô ta đeo nhẫn cưới, gọi cô ta là vợ ngoan. Anh em của anh đều gọi cô ta là chị dâu. Tôi không khóc không ầm ĩ, chỉ âm thầm xóa đi những tin nhắn trước đây anh ta nói sẽ mãi mãi yêu tôi. Chúng tôi là mối tình đầu, dây dưa với nhau nhiều năm. Cho đến khi tôi bị bệnh, dần dần quên hết mọi thứ về anh ta. Anh ta bắt đầu hoảng sợ. Cố ý tạo ra những bất ngờ lãng mạn cho tôi, nghĩ mọi cách để tôi khỏe lại. Nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi yêu người khác.
Vạch Mặt Kẻ Dối Trá Cô học sinh nghèo được mẹ tôi tài trợ đã giả mạo thân phận của tôi ở trường. Ở cổng trường đông người qua lại, cô ta nhanh chóng bước lên xe trước tôi, và lớn tiếng gọi tôi, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: “Chiêu Chiêu, tôi biết chúng ta quan hệ tốt, tính toán mấy chuyện này lại làm tổn thương tình cảm.” “Nhưng, chúng ta không cùng đường, cô không thể lúc nào cũng đi nhờ xe của tôi được, cứ lợi dụng mối quan hệ mà để tài xế nhà tôi đưa cô về.” Lời vừa dứt, xung quanh ai nấy đều ném ánh mắt khinh bỉ về phía tôi. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ đỏ mặt vì xấu hổ, không biết phải đối phó ra sao. Nhưng không may cho cô ta, tôi vừa tái sinh. Vì vậy, trước mặt mọi người, tôi không ngại kéo cô ta ra khỏi xe, leo lên xe, rồi phun một ngụm nước bọt vào mặt cô: “Cho cô sống mấy ngày yên ổn, cô thật sự không biết mình là ai rồi.” “Còn nói là tài xế nhà cô, cô thử gọi một tiếng xem, ông ấy dám trả lời không.”
Tạ Quân Phỉ Ngày thứ hai sau khi một nữ ngôi sao nổi tiếng gặp tai nạn xe hơi qua đời, bố tôi đã đưa con gái riêng của ông ta về nhà và bảo tôi sống hòa thuận với cô ta. Thậm chí, ông ta còn nói với mẹ tôi rằng nên coi cô ta như con ruột, dù sao thì cô ta cũng vừa mất mẹ. Nhìn cô gái xinh đẹp đang nép sau lưng bố, tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô ta. Dù sao, mẹ của cô ta cũng chính là người mà chúng tôi thuê người hại chet mà.
Mong Em Một Đời Hạnh Phúc Trước khi kết hôn, Thẩm Duật Phong và tôi có một thỏa thuận hôn nhân, điều khoản quan trọng nhất trong đó chính là không được phép công khai cuộc hôn nhân của chúng tôi. Sau khi cưới, anh được mời tham gia phỏng vấn. Phóng viên: “Chào tổng giám đốc Thẩm.” Thẩm Duật Phong: “Đúng vậy, tôi đã kết hôn.” Phóng viên: “…Sáng nay ngài đã ăn gì vậy?” Thẩm Duật Phong: “Vợ tôi họ Khương.” Phóng viên: “Chuyện đó…” Thẩm Duật Phong: “Tôi rất yêu cô ấy.” Phóng viên: …Anh trai à, ai cũng nhìn ra được anh vừa mới kết hôn luôn đấy.
Duyên Ngộ An Ninh Tôi đã làm thư ký cho Lục Tùy suốt bảy năm, và làm người tình trong bóng tối của anh ta chín năm. Đến một ngày nào đó khi tôi 29 tuổi, tỉnh dậy trên giường anh, anh dặn dò tôi: “Tháng Tư, hãy để trống lịch cho anh dùng để kết hôn.” Tôi sững sờ tại chỗ, mắt đỏ hoe. Anh lại bật cười: “Em không nghĩ rằng anh định kết hôn với em chứ?” Tôi hỏi anh: “Vậy… em là gì trong mắt anh?” Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Em cũng hiểu Lục gia là hạng người gì rồi, vào nhà anh sẽ không tránh được việc bị làm khó dễ, chịu ấm ức. Giữ em bên ngoài vẫn thoải mái hơn, cũng là để bảo vệ em.” “Nghe lời đi, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không ảnh hưởng đến chúng ta. Anh vẫn yêu em nhất.” Nhưng chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng mình không còn yêu anh nữa.
Tôi là thiên kim thật sự, nhưng từ nhỏ đã bị người khác bế nhầm đi. Sau khi được nhà họ Thẩm tìm về, tôi bị ném cho con trai tàn tật của nhà họ Phó để làm vợ. Lần đầu gặp mặt, anh ta đã tự buông bỏ bản thân. “Cút, tất cả cút đi!” “Sao? Thấy tôi tàn phế rồi liền tìm một người phụ nữ quê mùa đến để sỉ nhục tôi à?” Về sau, anh ta trả thù kẻ địch, giành lại quyền lực trong tay. Tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. Nhưng người đàn ông lại ấn tôi xuống xe lăn, ôm chặt lấy tôi, giọng nói vừa lạnh lùng vừa lộ ra sự hoảng loạn. “Em không được đi!” “Em là vợ tôi, tôi không cho phép em đi!” Thấy tôi mãi không trả lời, anh ta đột nhiên rơi hai hàng nước mắt. “Vợ à, em không thể bỏ rơi tôi… hu hu hu…”
Tấm Vé Bước Vào Hào Môn Mẹ tôi đã đánh đổi cả mạng sống để đổi lấy tấm vé bước chân vào hào môn cho tôi. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, bà ép người cha ruột có khối tài sản hàng nghìn tỷ phải nhận lại tôi. Ngay giây đầu tiên bước chân vào nhà họ Lệ, chị gái tôi cầm ly rượu vang, ánh mắt liếc qua tôi như thể quét một lớp bụi bẩn: “Không cần biết mày từ đâu đến, từ nay hãy biết thân biết phận.” Anh trai thì dụi điếu xì gà, giọng trầm hơn: “Đã bước chân vào cửa nhà họ Lệ thì phải tuân thủ quy tắc của nhà họ. Liệu mà sống cho tử tế.” Tôi hiểu, họ không thích tôi. Vậy nên cũng chẳng mấy khi xuất hiện trước mặt họ để làm chướng mắt. Cho đến một ngày, khi hoa khôi trường đổ cả bình mực vào ly nước của tôi, ép tôi phải uống. Chị gái tôi tá/t cho cô ta một cái nảy lửa. Anh trai tôi ra lệnh: “Cô uống hết ly nước đó đi.” Lúc ấy tôi mới hiểu, quy tắc của nhà họ Lệ là: bảo vệ người nhà đến cùng.
Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ Bạn trai nói ba anh ấy không thích tôi, rồi đột ngột chia tay tôi. Tôi uống say rồi đi cầu xin quay lại. Sáng tỉnh dậy, bên cạnh tôi là ba anh ấy. Dưới sàn còn có một chiếc tất da và vài cái bao bì bị xé nát. Người đàn ông mở mắt, nhìn tôi như đang thẩm vấn phạm nhân. “Nhớ mình nói gì tối qua không?” “Tôi nói gì?” “Em nói: ‘con nợ cha trả là chuyện đương nhiên”.” Trời ơi! Sao tôi lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ?
Tái Sinh Trong Hận Thù Thời điểm nhà giàu nhất đến cô nhi viện tìm tôi, vị thiên kim giả đang đứng trên sân thượng nói muốn tự tử. Tôi ra sức cứu cô ta, bản thân lại vô ý ngã xuống, liệt nửa người vĩnh viễn. Trước khi chết, tôi nghe được tiếng cô cười nói bên tai mình: “Vốn chỉ là màn kịch nhỏ, còn may mà chị lại tin.” Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại thời điểm mà cô ta muốn nhảy lầu. “Chị à, chị đã tìm được ba mẹ, mà em cái gì cũng không có, không bằng chết đi cho xong.” Tôi nhếch miệng cười, buông cánh tay đang giữ lấy cô ta ra. Tặng em gái món quà bị liệt suốt đời nhé. Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu!
Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.
Tam Ca Tự Diễn Chồng tôi – người đàn ông lạnh lùng, c ấ m d ục, gần đây có chút kỳ lạ. Ra ngoài cùng tôi thì phải che kín từ đầu đến chân, chuông cửa vừa vang lên đã lập tức chui tọt vào tủ quần áo, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên tay tôi. Cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện trong điện thoại anh ấy có một bản ghi chú được đặt mật khẩu: “Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi từ năm mười tám tuổi xuyên tới năm hai mươi tám tuổi.” “Tin tốt là: tôi thật sự ở bên cô gái mình đã thầm yêu nhiều năm.” “Tin xấu là: trong nhà không có ảnh cưới, tôi không đeo nhẫn cưới, đồ vest trong tủ cũng không phải cỡ của tôi.” “…Xong rồi, tôi là kẻ thứ ba.” Tôi: Hả??
Phương Vân Cẩm Ngày đính hôn, em gái kế vì muốn cướp vị hôn phu của tôi, không ngần ngại phát đoạn clip giường chiếu của mình với anh ta lên màn hình lớn, chỉ để ép tôi chia tay. Tôi nhìn cô ta và người đàn ông đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi: “Con gái riêng và thiếu gia giả, đúng là trời sinh một cặp.”
Tôi Là Mặt Trời Kiêu Hãnh Ai cũng biết Giang Dịch sẽ cưới tôi. Nhưng ai cũng biết rằng, anh ta không cam tâm chỉ cưới mình tôi. Tôi chỉ là một cô nhi. Dựa vào đâu mà có thể chiếm trọn tình yêu của một thiếu gia nhà giàu? Vậy nên khi cô gái rực rỡ kia ngấm ngầm tuyên chiến với tôi. Tôi không chút do dự mà đăng ký nhập ngũ. Tôi vốn dĩ là ánh mặt trời rực rỡ. Hà cớ gì phải phụ thuộc vào ai khác?
Thiên Kim Hàng Thật Giá Thật Khi tôi và bố của “Ngôi sao điện ảnh” bước ra từ cùng một biệt thự, bị paparazzi chụp được, hôm đó, bảng xếp hạng hot search của mạng xã hội đã bị sập. Cư dân mạng liên tục chỉ trích tôi, bảo rằng tôi không thể trèo lên người ngôi sao điện ảnh, nên đã chạy theo bố của anh ta, thật sự không từ thủ đoạn nào để tiến vào cánh cổng hào môn. Bạn gái của ngôi sao điện ảnh trong một cuộc phỏng vấn đã ám chỉ tôi: “Yên tâm đi, Cố gia sẽ không để những người không sạch sẽ bước vào cửa đâu.” Nhưng cô ta không biết rằng, tôi chính là chị gái của ngôi sao điện ảnh, và bố của cậu ta cũng chính là bố của tôi. Quả thật, tôi không thể để người như cô ta bước vào cửa nhà chúng tôi.
Sống Lại Tôi Cùng Hệ Thống Tàn Sát Tứ Phương Tôi là thiên kim thật. Trói định với hệ thống ăn dưa. Ngày đầu tiên trở về hào môn, cả nhà đều đọc được suy nghĩ của tôi. [Mẹ bảo dưỡng tốt thật, chẳng trách sau khi ly hôn với ba vẫn có thể làm streamer hở hang.] Mẹ ruột vốn định lập quy củ với tôi sắc mặt trắng bệch. Tôi liếc nhìn thiên kim giả đang khóc lóc. [Ồ, có thai rồi, là của anh cả hay anh hai nhỉ?] Hai anh em liếc nhìn nhau, biểu cảm kỳ quái. Ba ruột khoan thai đến muộn. Tôi “Chậc.” một tiếng. [Thì ra là của ba.] …
Tham Hống Vô tình xuyên không đến bảy năm sau. Tôi phát hiện nam thần trường học, người luôn ghét bỏ tôi, đã trở thành chồng tôi, lại còn mỗi ngày quấn lấy tôi không rời. Vậy nên, sau khi trở về hiện tại, tôi lập tức chạy đến tỏ tình với anh. Tuy nhiên, nam thần khi còn là thiếu niên lại nhìn vết hôn rõ ràng trên cổ tôi, giọng điệu lạnh lùng: “Đã có bạn trai rồi thì đừng đến quấy rầy tôi.” Tôi không thể giải thích nổi, đành quay người định rời đi. Nhưng anh lại nắm lấy tay tôi, ánh mắt đau đớn: “Không phải em muốn tôi làm tình nhân trong bóng tối của em sao?” “Em dỗ dành tôi thêm vài câu, có khi tôi sẽ đồng ý.”