Hào Môn

Kiếp Này Chẳng Gặp Người Năm thứ hai sau khi ly hôn với Triệu Kinh Tầm, tôi lại một lần nữa gặp anh ta. Anh ta ôm eo tình nhân mới, mỉm cười đưa tôi một tấm thiệp cưới. “Diện Hà, tôi sắp kết hôn lần hai, đứa con mà cô sinh hãy mang đi đi.” “Mẹ tôi không thích một người con dâu như cô, tất nhiên cũng không thích đứa trẻ do cô sinh ra.” Tôi sững sờ rất lâu, sau đó quay lại biệt thự nhà họ Triệu. Nhưng trong góc tối, anh ta lại bắt lấy tôi. “Đã quay về rồi thì tôi sẽ không để em đi nữa đâu, vợ à.” “Một đứa con không giữ chân được em, vậy thì sinh thêm một đứa nữa.”

Vạch Mặt Kẻ Dối Trá Cô học sinh nghèo được mẹ tôi tài trợ đã giả mạo thân phận của tôi ở trường. Ở cổng trường đông người qua lại, cô ta nhanh chóng bước lên xe trước tôi, và lớn tiếng gọi tôi, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: “Chiêu Chiêu, tôi biết chúng ta quan hệ tốt, tính toán mấy chuyện này lại làm tổn thương tình cảm.” “Nhưng, chúng ta không cùng đường, cô không thể lúc nào cũng đi nhờ xe của tôi được, cứ lợi dụng mối quan hệ mà để tài xế nhà tôi đưa cô về.” Lời vừa dứt, xung quanh ai nấy đều ném ánh mắt khinh bỉ về phía tôi. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ đỏ mặt vì xấu hổ, không biết phải đối phó ra sao. Nhưng không may cho cô ta, tôi vừa tái sinh. Vì vậy, trước mặt mọi người, tôi không ngại kéo cô ta ra khỏi xe, leo lên xe, rồi phun một ngụm nước bọt vào mặt cô: “Cho cô sống mấy ngày yên ổn, cô thật sự không biết mình là ai rồi.” “Còn nói là tài xế nhà cô, cô thử gọi một tiếng xem, ông ấy dám trả lời không.”

Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai Em trai dẫn về một cô gái “trà xanh”, vì cô ta mà còn định chuyển nhượng cả căn nhà của ân nhân cứu mạng. Tôi xoay người, rút giấy chứng nhận con nuôi ra, từng chữ từng câu nói rõ với cậu ta: “Lâm Hàng, cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi!” “Nhà họ Lâm không cần một người vong ân bội nghĩa như cậu!”

Thật Giả Tình Thâm Con gái ruột bị bắt cóc suốt 17 năm cuối cùng đã được đưa trở về nhà. Mẹ ôm chặt lấy cô ấy vào lòng, không ngừng gọi: “Tim gan của mẹ ơi, con gái yêu của mẹ ơi.” Thế nhưng ánh mắt cô ta lại dán chặt vào tôi, giả vờ ngây thơ hỏi: “Bây giờ con đã về rồi, vậy chị gái có phải nên trở về nhà mình không?” Cô ta tưởng tôi là kẻ được nhận nuôi, kẻ đã ăn cắp cuộc sống sung túc lẽ ra thuộc về mình. Nhưng lại không hề nhận ra, ngay khi nói ra câu ấy, cả căn nhà lập tức rơi vào im lặng.

Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.

Làm Dâu Nhà Hào Môn Trong ngày cưới, chú rể trước mặt toàn thể quan khách bỏ mặc tôi mà rời đi. Tôi chẳng nói một lời, xoay người bước vào phòng thay đồ tháo váy cưới. Mọi người đều tưởng tôi quá đau lòng nên định bỏ đi. Ai ngờ, tôi thay đồ xong lại mỉm cười vui vẻ bước ra mời rượu từng bàn. Một người đàn ông đổi lấy một tỷ, chỉ có kẻ ngốc mới từ bỏ cơ hội này.

Tái Sinh Trong Hận Thù Thời điểm nhà giàu nhất đến cô nhi viện tìm tôi, vị thiên kim giả đang đứng trên sân thượng nói muốn tự tử. Tôi ra sức cứu cô ta, bản thân lại vô ý ngã xuống, liệt nửa người vĩnh viễn. Trước khi chết, tôi nghe được tiếng cô cười nói bên tai mình: “Vốn chỉ là màn kịch nhỏ, còn may mà chị lại tin.” Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại thời điểm mà cô ta muốn nhảy lầu. “Chị à, chị đã tìm được ba mẹ, mà em cái gì cũng không có, không bằng chết đi cho xong.” Tôi nhếch miệng cười, buông cánh tay đang giữ lấy cô ta ra. Tặng em gái món quà bị liệt suốt đời nhé. Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu!

Hào Môn Tranh Đấu Kỷ niệm tám năm ngày cưới, tôi tự tay chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, từ lúc trời vừa sáng đợi đến khi đêm buông, rồi từ đêm đợi đến sáng. Ngôn Nghiêm vẫn không quay về. Tôi gọi điện chất vấn, anh còn chưa kịp trả lời, con trai đã giành lời nói trước. “Ba ơi, canh của dì đã nấu xong rồi, ba mau qua đây đi.” “Má con ở đâu cũng không bằng dì, ba mau ly hôn với má đi, để dì làm má của con nhé.” Ngôn Nghiêm không nói gì, anh ngầm chấp thuận. Tôi thành toàn cho các người.

Sau Khi Kết Hôn Với Phản Diện Miệng Độc Tôi là thiên kim nhà họ Tần, vừa mới phá sản. Để cứu công ty, cha gả tôi cho Lục Châu, một ông trùm công nghệ mới nổi. Không ai biết, Lục Châu chính là người yêu cũ từng bị tôi đá. Đêm tân hôn, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Đừng tưởng tôi còn thích em. Cưới em chỉ là giải pháp tạm thời. Đợi xong vụ thâu tóm, chúng ta ly hôn.” Ngay khoảnh khắc ấy, một loạt dòng bình luận như “hiện hồn” trước mắt tôi: 【Phản diện này ngoài miệng cứng rắn, trong tim mềm nhũn.】 【Nữ phụ à, đừng tin hắn! Tôi thề đấy, mỗi tối hắn đều nhìn ảnh cô rồi chảy nước miếng.】 【Phản diện ngoài miệng: Đừng tưởng tôi thích em. Trong lòng: Huhu sao vợ chưa tới ôm tôi vậy?】 【Nữ phụ ngốc nghếch, cô chỉ cần gọi một tiếng “chồng yêu”, là hắn sẽ hóa cún con vì tình yêu, quấn lấy cô không rời.】 Nhìn Lục Châu đang chuẩn bị rời đi, tôi thử gọi một tiếng: “Chồng à?” Thân hình anh lập tức khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi, như thể giây tiếp theo sẽ nhào tới và nuốt chửng tôi không chừa một mẩu.

Gió Xuân Không Hẹn Trước Sau khi chia tay với Trần Gia Ngôn, tôi lại ở bên cạnh chú của anh ta. Một cuộc hôn nhân chính trị đã gắn kết hai gia đình. Hai năm sau, con gái chúng tôi ra đời. Trong thời gian đó, Trần Gia Ngôn ở nước ngoài, mải miết theo đuổi ánh trăng sáng trong lòng suốt năm năm mà không có kết quả, cuối cùng mới từ bỏ và quay về nước. Lần gặp lại, anh ta nhìn chăm chú vào con gái tôi và chú ấy, ngây người ra. “Nhìn xem, đứa trẻ này trông giống hệt tôi hồi nhỏ, thậm chí còn có chút giống tôi bây giờ nữa.” Tôi ngẩn ra một chút, sau đó bật cười. “Bởi vì đây là con gái của tôi và chú của anh, giống anh là chuyện bình thường. Con bé nên gọi anh một tiếng anh họ mới đúng.” Trần Gia Ngôn lập tức như vỡ vụn: “Năm đó em yêu anh như thế, sao lại có thể ở bên người khác?” Tôi bình tĩnh bế con gái từ tay anh ta. “Trần tiên sinh, những chuyện quá khứ của chúng ta đã từng được người người biết đến, cần gì phải nhắc lại?”

Lời Tỏ Tình Muộn Màng Thời điểm tôi khốn cùng nhất, Hạ Vấn Tân đã cưới tôi. Mọi người đều đồn rằng anh chỉ cưới tôi để làm trái ý em gái tôi. Nhưng sau khi anh qua đời trong một tai nạn xe, anh lại để lại toàn bộ di sản cho tôi. Và một chiếc máy ghi âm. Nhẹ nhàng bật lên, giọng nói khàn khàn của anh vang lên — Anh nói: “Tống Đường Âm, em có thể thích anh một chút được không?” Nhiều năm sau, tôi mới dần hiểu được tình yêu mãnh liệt và vĩ đại mà anh che giấu dưới vẻ lạnh lùng, xa cách. Lần nữa mở mắt ra, tôi đã trùng sinh. Mẹ nuôi nắm tay tôi, dịu dàng nói: “A Âm, con đi thay em gái con ngồi tù có được không?”

Phương Vân Cẩm Ngày đính hôn, em gái kế vì muốn cướp vị hôn phu của tôi, không ngần ngại phát đoạn clip giường chiếu của mình với anh ta lên màn hình lớn, chỉ để ép tôi chia tay. Tôi nhìn cô ta và người đàn ông đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi: “Con gái riêng và thiếu gia giả, đúng là trời sinh một cặp.”

Kẻ Bắt Nạt Là Thiên Kim Giả Tôi bị cô gái giàu nhất lớp bắt nạt suốt ba năm, hóa ra cô ta là thiên kim giả còn tôi là thiên kim thật. Chỉ qua một đêm, bố mẹ cô ta đã cưng chiều tôi đến tận xương tuỷ, còn người anh trai bắt nạt tôi đã quỳ xuống trước mặt tôi và khóc lóc thảm thiết. Tôi cười còn cô ta hoảng sợ.

Duyên Ngộ An Ninh Tôi đã làm thư ký cho Lục Tùy suốt bảy năm, và làm người tình trong bóng tối của anh ta chín năm. Đến một ngày nào đó khi tôi 29 tuổi, tỉnh dậy trên giường anh, anh dặn dò tôi: “Tháng Tư, hãy để trống lịch cho anh dùng để kết hôn.” Tôi sững sờ tại chỗ, mắt đỏ hoe. Anh lại bật cười: “Em không nghĩ rằng anh định kết hôn với em chứ?” Tôi hỏi anh: “Vậy… em là gì trong mắt anh?” Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Em cũng hiểu Lục gia là hạng người gì rồi, vào nhà anh sẽ không tránh được việc bị làm khó dễ, chịu ấm ức. Giữ em bên ngoài vẫn thoải mái hơn, cũng là để bảo vệ em.” “Nghe lời đi, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không ảnh hưởng đến chúng ta. Anh vẫn yêu em nhất.” Nhưng chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng mình không còn yêu anh nữa.

Mười Năm Như Một Giấc Mộng Chồng qua đời, tôi tái hôn với một người đàn ông đã thầm yêu tôi mười năm. Anh là chủ tịch một công ty niêm yết, điềm tĩnh, kiềm chế, nghiêm túc và luôn giữ kỷ luật, rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi luôn nghĩ anh không có tình cảm gì với tôi, cưới tôi chẳng qua vì bị gia đình giục, cần một người vợ cho xong. Cho đến một ngày, tôi nghe thấy anh lén dạy con gái nhỏ đang tập nói gọi mình là ba. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nhìn thấy cuốn nhật ký anh viết hồi trung học, ghi lại những cảm xúc thầm lặng dành cho tôi. Cho đến một ngày, khi anh say rượu và mất kiểm soát cảm xúc, ôm chặt tôi mà khóc không thành tiếng: “Anh biết em chưa thể quên được anh ta, anh biết anh không thể sánh với một người đã khuất. Nhưng liệu em có thể… có thể thích anh một chút, dù chỉ một chút thôi được không?”

Lỡ Yêu Bố Của Người Yêu Cũ Bạn trai nói ba anh ấy không thích tôi, rồi đột ngột chia tay tôi. Tôi uống say rồi đi cầu xin quay lại. Sáng tỉnh dậy, bên cạnh tôi là ba anh ấy. Dưới sàn còn có một chiếc tất da và vài cái bao bì bị xé nát. Người đàn ông mở mắt, nhìn tôi như đang thẩm vấn phạm nhân. “Nhớ mình nói gì tối qua không?” “Tôi nói gì?” “Em nói: ‘con nợ cha trả là chuyện đương nhiên”.” Trời ơi! Sao tôi lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy chứ?

Vân Lãm Tôi được gia đình đón từ vùng quê Giang Nam trở về, cô em kế chê bai bộ sườn xám tôi đang mặc, mỉa mai rằng tôi có phải vẫn bó chân, sống trong thời nhà Thanh không. Tôi chỉ cười mà không nói, lặng lẽ pha trà, dịu dàng đưa chén trà đã pha sẵn thuốc xổ cho cô ta.

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.

Thiên Kim Thật Tung Hoành Tứ Phương Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, sau lưng họ còn dẫn theo một “thiên kim giả” và một “thiếu gia giả”. Mẹ tôi áy náy giới thiệu: “Sau khi lạc mất con, ba và mẹ vì quá đau lòng nên mẹ đã nhận nuôi anh trai, còn ba con thì nhận nuôi em gái… “Nam Nam, sau này họ chính là anh chị em ruột của con, được không?” Tôi nhìn những gương mặt có nét giống nhau kỳ lạ kia, ngây thơ vô tội nói: “Tất nhiên chúng ta là anh chị em ruột rồi… Dù sao thì, anh trai giống mẹ như đúc, em gái cũng giống ba y hệt… “Chỉ có mình con là khác biệt, vừa giống ba vừa giống mẹ…” Lời vừa dứt, sắc mặt cả nhà liền thay đổi. Còn tôi, chỉ khẽ cười. Cái gì mà thiếu gia giả với thiên kim giả chứ. Chẳng qua chỉ là cho con riêng một danh phận mà thôi. Đời trước, tôi ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận, nhưng lại bị thiếu gia giả và thiên kim giả hợp lực hãm hại đến phát điên, bị cha mẹ đuổi khỏi nhà, chết thảm ngoài đường. Đời này. Đừng hòng ai sống yên ổn!

Thiên Kim Hàng Thật Giá Thật Khi tôi và bố của “Ngôi sao điện ảnh” bước ra từ cùng một biệt thự, bị paparazzi chụp được, hôm đó, bảng xếp hạng hot search của mạng xã hội đã bị sập. Cư dân mạng liên tục chỉ trích tôi, bảo rằng tôi không thể trèo lên người ngôi sao điện ảnh, nên đã chạy theo bố của anh ta, thật sự không từ thủ đoạn nào để tiến vào cánh cổng hào môn. Bạn gái của ngôi sao điện ảnh trong một cuộc phỏng vấn đã ám chỉ tôi: “Yên tâm đi, Cố gia sẽ không để những người không sạch sẽ bước vào cửa đâu.” Nhưng cô ta không biết rằng, tôi chính là chị gái của ngôi sao điện ảnh, và bố của cậu ta cũng chính là bố của tôi. Quả thật, tôi không thể để người như cô ta bước vào cửa nhà chúng tôi.