Hào Môn

Cô Gái Nhỏ Bạch Tuyết

Cô Gái Nhỏ Bạch Tuyết Cô bé miền núi tôi tài trợ mang theo một giỏ mì kiều mạch đến để cảm ơn. Vừa định mở cửa, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một hàng bình luận: 【Đại tiểu thư đừng để cô ấy vào, vị hôn phu của cô sẽ yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên đấy!】 【Anh ta sẽ ép cô hủy hôn, khiến cô phải rời xa quê hương, mãi đến bảy năm sau mới hối hận.】 Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của tôi chợt khựng lại.

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ

Ai Dám Dựa Vào Tình Yêu Để Chiếm Hữu Núi Phú Sĩ Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Sở Tư Lễ gây họa bị người lớn trong nhà bắt được, anh ấy đều kéo tôi ra làm bia đỡ đạn, bắt tôi cầu xin giúp. Tôi không muốn, anh ấy lại kiên nhẫn dỗ dành: “Tiểu Diệp, anh trai bị đánh, em không thấy đau lòng sao?” Anh ấy vốn có khuôn mặt đẹp trai, lúc dỗ người thì giọng nói lại dịu dàng đến mức khiến lòng người mềm nhũn, tôi hoàn toàn không có sức chống đỡ. Cứ thế mãi, anh ấy nắm được điểm yếu trong tính cách của tôi, cũng ngày càng làm càn vô độ. Bây giờ nghĩ lại, chính tôi đã nuông chiều anh ấy đến hư hỏng. Khiến anh ấy cho rằng, bất kể anh ấy làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, tôi vẫn sẽ đứng yên chờ anh ấy quay về. Nhưng lần này, tôi không định dung túng anh ấy thêm nữa.

Cát Mã Đốn Châu

Cát Mã Đốn Châu Bố từng nói tôi là Cát Mã Đốn Châu, viên ngọc trên thảo nguyên. Thế mà giờ đây tôi lại đứng giữa bữa tiệc xa hoa đầy những tiếng cười gượng gạo, những chiếc mặt nạ xã giao và lời tâng bốc giả tạo. Bọn họ cười tôi tay trắng, châm chọc tôi là loài tơ hồng phải dựa dẫm vào Giang Thịnh để tồn tại. Tôi núp trong một góc cố gắng thở đều, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn từ 10 năm trước. “Con gái nhỏ trên thảo nguyên của ba, không biết giờ con đã trở thành nhà thám hiểm vĩ đại chưa. Ba đã mua một khoản đầu tư cho con, hôm nay đến hạn rút rồi. Ba tặng con làm quà, trên con đường tự do mà con luôn mơ ước, ba muốn giúp con một tay!” “Nếu đọc tin này mà xúc động đến phát khóc, thì về nhà uống với ba một ly nhé! Cho ba gặp lại cô con gái 27 tuổi của mình. Không làm thám hiểm cũng được, chỉ cần con sống đúng với mình. Ba mãi mãi là hậu phương vững chắc của con!” Bên cạnh tôi là lời nhắc nhở đầy lạnh nhạt của người đàn ông rằng tôi phải biết thân biết phận, đừng mất mặt. Lúc ấy, tin nhắn của ba như xé đôi linh hồn tôi: Một nửa bị níu lại bởi quá khứ đầy ấm áp, một nửa vẫn gồng mình sống như một cái xác không hồn.

Mong Em Một Đời Hạnh Phúc

Mong Em Một Đời Hạnh Phúc Trước khi kết hôn, Thẩm Duật Phong và tôi có một thỏa thuận hôn nhân, điều khoản quan trọng nhất trong đó chính là không được phép công khai cuộc hôn nhân của chúng tôi. Sau khi cưới, anh được mời tham gia phỏng vấn. Phóng viên: “Chào tổng giám đốc Thẩm.” Thẩm Duật Phong: “Đúng vậy, tôi đã kết hôn.” Phóng viên: “…Sáng nay ngài đã ăn gì vậy?” Thẩm Duật Phong: “Vợ tôi họ Khương.” Phóng viên: “Chuyện đó…” Thẩm Duật Phong: “Tôi rất yêu cô ấy.” Phóng viên: …Anh trai à, ai cũng nhìn ra được anh vừa mới kết hôn luôn đấy.

Tam Ca Tự Diễn

Tam Ca Tự Diễn Chồng tôi – người đàn ông lạnh lùng, c ấ m d ục, gần đây có chút kỳ lạ. Ra ngoài cùng tôi thì phải che kín từ đầu đến chân, chuông cửa vừa vang lên đã lập tức chui tọt vào tủ quần áo, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên tay tôi. Cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện trong điện thoại anh ấy có một bản ghi chú được đặt mật khẩu: “Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi từ năm mười tám tuổi xuyên tới năm hai mươi tám tuổi.” “Tin tốt là: tôi thật sự ở bên cô gái mình đã thầm yêu nhiều năm.” “Tin xấu là: trong nhà không có ảnh cưới, tôi không đeo nhẫn cưới, đồ vest trong tủ cũng không phải cỡ của tôi.” “…Xong rồi, tôi là kẻ thứ ba.” Tôi: Hả??

Đổi Một Tấm Chân Tình

Đổi Một Tấm Chân Tình “Em chết rồi thì anh có thể cưới cô ấy, chẳng phải anh vui lắm sao?” Tôi đứng bên cửa sổ, nghiêng đầu hỏi anh ấy, nửa người thò ra ngoài cửa sổ. Cơn gió ấm áp của buổi hoàng hôn thổi bay tà áo của tôi, như đôi cánh của loài chim đang dang rộng. Giang Cận đứng bên cạnh tôi, một tay đút túi quần. Ánh nắng chiều dịu dàng chiếu lên người anh, tạo nên bóng sáng đan xen tuyệt đẹp như một bức tranh tạp chí, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại khó mà diễn tả. Thấy tôi có vẻ muốn nhảy thật, anh không bước lên một bước nào, chỉ thản nhiên nói: “Du Khương, em nghĩ kỹ chưa? Nhảy từ tầng 29 xuống, em sẽ biến thành một đống thịt nát đấy.” Đây chính là thái độ của Giang Cận, ngay cả vẻ ngoài cũng không muốn giả bộ chút nào. Tôi cảm thấy thật vô vị, quay đầu nhìn về phía những đám mây rực rỡ ở xa, bĩu môi một tiếng: “Giang Cận, em thấy chúng ta như thế này thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả, hay là…” Chúng ta hủy hôn ước đi.

Tình Nhân Giả Mạo

Tình Nhân Giả Mạo Sau ba năm Chu Kinh Hoài giả nghèo, cuối cùng tôi cũng vượt qua được bài thử thách của anh ta. Anh ta cho rằng tôi là người xứng đáng để kết hôn cùng anh ta. Vì muốn tôi gả cho mình, anh ta mua hết toàn bộ bảng quảng cáo LED ở khu Nam Thành, chỉ để tôi thấy được lời xin lỗi của anh ta. Sau đó là một tháng pháo hoa rợp trời, anh ta cầu hôn tôi. Nhưng đến năm thứ tư sau khi kết hôn, anh ta lại bao nuôi một cô gái trẻ trung non nớt đầu tiên. Lúc tôi phát hiện ra, anh ta chẳng hề hoảng loạn, chỉ lạnh nhạt nghiền nát điếu thuốc, ánh mắt hờ hững nhìn tôi: “Em chắc chắn muốn làm ầm lên à? Âm báo tin nhắn từ tài khoản ngân hàng không đủ cảm động sao?” Tôi sững người, há miệng nhưng không nói nổi một lời nào.

Giải Mộng Nấm Đầu Người

Giải Mộng Nấm Đầu Người Tôi mở một phòng livestream giải mộng. Không chỉ tiên đoán cát hung cho người sống, mà còn giải mã được cả lời của người chết trong mơ. Một người đàn ông hỏi rằng, sau khi người thân qua đời, hắn thường mơ thấy trên quan tài mọc ra những bông hoa đỏ như máu. Hắn muốn biết giấc mơ ấy có ý nghĩa gì. Cư dân mạng trong phòng livestream đồng loạt nói rằng hắn quá nhớ thương người thân và khuyên hắn nén đau thương. Nhưng chỉ mình tôi biết, đó không phải hoa, mà là “nấm đầu người”, một loại nấm biến hóa từ oán khí của người bị hại. Và kẻ mơ thấy nó, chính là hung thủ.

Gia Đình Tôi Phát Điên Rồi!

Gia Đình Tôi Phát Điên Rồi! Để tìm lại thiên kim giả đã mất tích, gia đình tôi cưỡng ép trích xuất ký ức của tôi. Họ khăng khăng rằng suốt ba năm qua, chính tôi đã bắt nạt cô ta, khiến cô ta bỏ nhà ra đi. Tôi cười thê lương, mặc cho ký ức bị lôi ra từng chút một. Từng cảnh tượng hiện lên rõ ràng—người bị bắt nạt chưa bao giờ là cô ta, mà luôn là tôi. Bố mẹ tôi phẫn nộ đến mức tay run rẩy siết chặt lấy tôi, gần như sắp ngất đi. Anh trai tôi siết chặt hàm răng đến bật máu, đôi mắt đỏ hoe vì giận dữ. Tôi ngước lên, bối rối nhìn họ trong vòng tay họ: “Các người… là ai?”

Tạ Quân Phỉ

Tạ Quân Phỉ Ngày thứ hai sau khi một nữ ngôi sao nổi tiếng gặp tai nạn xe hơi qua đời, bố tôi đã đưa con gái riêng của ông ta về nhà và bảo tôi sống hòa thuận với cô ta. Thậm chí, ông ta còn nói với mẹ tôi rằng nên coi cô ta như con ruột, dù sao thì cô ta cũng vừa mất mẹ. Nhìn cô gái xinh đẹp đang nép sau lưng bố, tôi và mẹ nhìn nhau mỉm cười. Chúng tôi tất nhiên sẽ đối xử tốt với cô ta. Dù sao, mẹ của cô ta cũng chính là người mà chúng tôi thuê người hại chet mà.

Phản Ứng Cai Nghiện

Phản Ứng Cai Nghiện Năm tôi 18 tuổi, bắt gặp cảnh tượng khiến cả đời không quên: Bên trong nhà vệ sinh nữ, cậu bạn học cùng lớp là Phó Dịch Xuyên, đang lúng túng cài khuy áo ngực cho một bạn nữ sinh nghèo. Gương mặt nghiêm túc, tay chân vụng về, nhưng lại đầy cẩn trọng. Năm tôi 26 tuổi, nghe theo sắp xếp của gia đình, lấy Phó Dịch Xuyên làm chồng. Nhưng cả giới thượng lưu ở thủ đô đều biết, trong thư phòng của anh ta, có một bức tranh chân dung được khoá kỹ, là hình của cô nữ sinh nghèo năm ấy. Năm thứ ba sau khi cưới, tôi đề nghị ly hôn. Anh ta im lặng rất lâu rồi mới ký vào đơn. “Về sau nếu cần giúp gì, cứ nói với anh.” Sau đó, tôi khoác tay đối tác của văn phòng luật đến tham dự tiệc rượu. Một người bạn thân đùa: “Hai người lúc tranh biện thì như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, ai mà ngờ giờ lại tay trong tay.” Đêm đó, số điện thoại của Phó Dịch Xuyên sau mấy tháng không liên lạc, lại sáng lên: “Hồi đó em nhất quyết đòi căn hộ ven sông… là vì có thể nhìn thấy văn phòng luật của anh ta phải không?”

Làm Dâu Nhà Hào Môn

Làm Dâu Nhà Hào Môn Trong ngày cưới, chú rể trước mặt toàn thể quan khách bỏ mặc tôi mà rời đi. Tôi chẳng nói một lời, xoay người bước vào phòng thay đồ tháo váy cưới. Mọi người đều tưởng tôi quá đau lòng nên định bỏ đi. Ai ngờ, tôi thay đồ xong lại mỉm cười vui vẻ bước ra mời rượu từng bàn. Một người đàn ông đổi lấy một tỷ, chỉ có kẻ ngốc mới từ bỏ cơ hội này.

Tôi Và Bạn Thân Là Thiên Kim Thật!

Tôi Và Bạn Thân Là Thiên Kim Thật! Tôi và cô bạn thân đều là thiên kim tiểu thư bị lưu lạc bên ngoài từ nhỏ. Sau khi được tìm về, chúng tôi luôn giữ liên lạc, chia sẻ mọi chuyện với nhau. Tôi nói mình là bảo bối của cả gia đình, bố mẹ cưng chiều, anh trai lúc nào cũng quấn quýt. Cô ấy kể rằng mình rực rỡ tỏa sáng, khiến bố mẹ tự hào vô cùng. Cho đến ngày chúng tôi gặp lại nhau. Tôi vì ung thư dạ dày mà chán ăn, gầy gò như que củi, vậy mà cả nhà vẫn khăng khăng cho rằng giấy chẩn đoán của tôi là giả. Cô ấy vì trầm cảm mà ăn uống vô độ, béo tròn như cái phao cứu sinh, ngày nào cũng bị gia đình chửi rủa “đồ lợn béo”. Sau một hồi im lặng, chúng tôi đồng thanh mở miệng: “Hay là… đừng giả vờ nữa, bỏ trốn thôi?”

Thiên Kim Giả Mang Thể Chất Cá Chép Gấm

Thiên Kim Giả Mang Thể Chất Cá Chép Gấm Thiên kim thật khóc lóc tìm đến nhà. Bố mẹ là của cô ấy, anh trai được cưng chiều là của cô ấy, và vị hôn phu quyền thế kia cũng là của cô ấy. Nghe nói bố mẹ nuôi của thiên kim thật, tức là bố mẹ ruột của tôi, nhà chỉ có bốn bức tường. Hửm? Chuyện này có khó gì đâu. Dù sao tôi cũng có thể chất cá chép gấm. Mang theo mẹ ruột và em trai làm giàu phát đạt. Tự mình trở thành hào môn chẳng phải tốt hơn sao?

Sau Khi Kết Hôn Với Phản Diện Miệng Độc

Sau Khi Kết Hôn Với Phản Diện Miệng Độc Tôi là thiên kim nhà họ Tần, vừa mới phá sản. Để cứu công ty, cha gả tôi cho Lục Châu, một ông trùm công nghệ mới nổi. Không ai biết, Lục Châu chính là người yêu cũ từng bị tôi đá. Đêm tân hôn, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Đừng tưởng tôi còn thích em. Cưới em chỉ là giải pháp tạm thời. Đợi xong vụ thâu tóm, chúng ta ly hôn.” Ngay khoảnh khắc ấy, một loạt dòng bình luận như “hiện hồn” trước mắt tôi: 【Phản diện này ngoài miệng cứng rắn, trong tim mềm nhũn.】 【Nữ phụ à, đừng tin hắn! Tôi thề đấy, mỗi tối hắn đều nhìn ảnh cô rồi chảy nước miếng.】 【Phản diện ngoài miệng: Đừng tưởng tôi thích em. Trong lòng: Huhu sao vợ chưa tới ôm tôi vậy?】 【Nữ phụ ngốc nghếch, cô chỉ cần gọi một tiếng “chồng yêu”, là hắn sẽ hóa cún con vì tình yêu, quấn lấy cô không rời.】 Nhìn Lục Châu đang chuẩn bị rời đi, tôi thử gọi một tiếng: “Chồng à?” Thân hình anh lập tức khựng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi, như thể giây tiếp theo sẽ nhào tới và nuốt chửng tôi không chừa một mẩu.

Tôi Là Người Qua Đường Trong Truyện Thiên Kim Thật Giả

Tôi Là Người Qua Đường Trong Truyện Thiên Kim Thật Giả Tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đạo văn. Tôi không phải là thiên kim thật, cũng chẳng phải thiên kim giả. Mà là bà chủ của tiệm tạp hóa nhỏ ở đầu thôn. Trong cuốn tiểu thuyết đạo văn đó, nữ phụ bẩm sinh đã độc ác, sự tồn tại của cô chỉ để làm nền cho nữ chính toả sáng, bị nữ chính “vả mặt”. Thế nhưng, tôi tận mắt thấy đứa trẻ ấy bị các anh trai ấn đầu chui vào ống quần người khác, học tiếng chó sủa… Chỉ để đổi lấy một miếng củ cải khô lót bụng.  

Thiên Kim Giả Trong Nhà Tôi

Thiên Kim Giả Trong Nhà Tôi Con gái của bảo mẫu đến nhà tôi ở nhờ trong kỳ nghỉ hè Bố mẹ tôi vì nể tình bảo mẫu nên đối xử với cô ấy rất tốt, quan tâm hết mực. Cô ấy dần hòa nhập vào gia đình tôi, siêng năng, hiểu chuyện, miệng ngọt, tính tình cởi mở. Cô ấy thường xuyên nhờ tài xế nhà tôi đưa đi gặp bạn bè, bố mẹ tôi cũng vui vẻ đồng ý. Cho đến một ngày, tôi tan làm sớm, vô tình nghe thấy cô ấy ngọt ngào làm nũng với mẹ tôi: “Dì ơi, dù sao chị Băng Băng cũng chọn không sinh con mà.” “Chi bằng dì nhận con làm con gái nuôi đi, sau này con cưới anh họ của con, con của bọn con cũng coi như là người trong nhà, chẳng phải là quá tốt sao? Dì có cháu bế, gia đình càng thêm gắn kết!”

Dấu Ấn Dưới Da

Đêm tân hôn với Giang Dần, tôi nhìn thấy hình xăm trên người anh ấy. Là một đóa tử la lan. Cành hoa cùng lá uốn lượn từ vùng bụng dưới của Giang Dần – nơi kín đáo nhất – len lỏi kéo dài đến hõm lưng – chỗ nhạy cảm nhất trên cơ thể anh. Vừa hoang dã, vừa gợi cảm, vừa mê hoặc. Thế nhưng tôi lại như bị dội nguyên gáo nước lạnh, mọi khao khát phút chốc tiêu tan. Tôi là kiểu người vừa điên vừa độc lập, lòng chiếm hữu mạnh đến nỗi không thể chịu nổi việc “đồ của mình” lại có dấu vết do người khác để lại. Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, hỏi thẳng anh ta: “Người để lại hình xăm này cho anh, là ai?”

Bụi Trần Lắng Đọng

Bụi Trần Lắng Đọng Vị hôn phu của tôi cầu hôn chị gái tôi. Mọi người đều nghĩ tôi sẽ làm loạn. Ngay cả chị ấy cũng khuyên tôi nên nhường chị em một chút. Nhưng không ai ngờ, tôi bình thản chúc phúc cho họ. Thậm chí còn công bố hôn sự giữa tôi và thái tử giới hào môn, Thẩm Vọng. Xin lỗi nhé. Từ giờ, tôi không diễn phim ngược tâm nữa, mà đổi sang kịch bản nữ chính sảng văn.

Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai

Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai Em trai dẫn về một cô gái “trà xanh”, vì cô ta mà còn định chuyển nhượng cả căn nhà của ân nhân cứu mạng. Tôi xoay người, rút giấy chứng nhận con nuôi ra, từng chữ từng câu nói rõ với cậu ta: “Lâm Hàng, cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi!” “Nhà họ Lâm không cần một người vong ân bội nghĩa như cậu!”