Hào Môn
Tổ Tiên Hiển Linh Rồi Thông thường, người ta cúng tổ tiên là để cầu bình an. Tôi mang theo thẻ ngân hàng của mình, chỉ mong cầu một đêm đổi đời thành đại gia. Ngày hôm sau, tài khoản của tôi bỗng xuất hiện một khoản tiền khổng lồ, mà dù có đầu thai ngàn lần cũng chưa chắc kiếm được. Tôi phát tài rồi ~ Nhưng vui quá hóa buồn, cảnh sát đã tìm đến tận cửa nhà tôi. Cuối cùng, tôi bị các chú cảnh sát bắt giữ vì tội “trộm cắp”.
Kẻ Bắt Nạt Là Thiên Kim Giả Tôi bị cô gái giàu nhất lớp bắt nạt suốt ba năm, hóa ra cô ta là thiên kim giả còn tôi là thiên kim thật. Chỉ qua một đêm, bố mẹ cô ta đã cưng chiều tôi đến tận xương tuỷ, còn người anh trai bắt nạt tôi đã quỳ xuống trước mặt tôi và khóc lóc thảm thiết. Tôi cười còn cô ta hoảng sợ.
Kiếp Này Chẳng Gặp Người Năm thứ hai sau khi ly hôn với Triệu Kinh Tầm, tôi lại một lần nữa gặp anh ta. Anh ta ôm eo tình nhân mới, mỉm cười đưa tôi một tấm thiệp cưới. “Diện Hà, tôi sắp kết hôn lần hai, đứa con mà cô sinh hãy mang đi đi.” “Mẹ tôi không thích một người con dâu như cô, tất nhiên cũng không thích đứa trẻ do cô sinh ra.” Tôi sững sờ rất lâu, sau đó quay lại biệt thự nhà họ Triệu. Nhưng trong góc tối, anh ta lại bắt lấy tôi. “Đã quay về rồi thì tôi sẽ không để em đi nữa đâu, vợ à.” “Một đứa con không giữ chân được em, vậy thì sinh thêm một đứa nữa.”
Lời Tỏ Tình Muộn Màng Thời điểm tôi khốn cùng nhất, Hạ Vấn Tân đã cưới tôi. Mọi người đều đồn rằng anh chỉ cưới tôi để làm trái ý em gái tôi. Nhưng sau khi anh qua đời trong một tai nạn xe, anh lại để lại toàn bộ di sản cho tôi. Và một chiếc máy ghi âm. Nhẹ nhàng bật lên, giọng nói khàn khàn của anh vang lên — Anh nói: “Tống Đường Âm, em có thể thích anh một chút được không?” Nhiều năm sau, tôi mới dần hiểu được tình yêu mãnh liệt và vĩ đại mà anh che giấu dưới vẻ lạnh lùng, xa cách. Lần nữa mở mắt ra, tôi đã trùng sinh. Mẹ nuôi nắm tay tôi, dịu dàng nói: “A Âm, con đi thay em gái con ngồi tù có được không?”
Hào Môn Tranh Đấu Kỷ niệm tám năm ngày cưới, tôi tự tay chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, từ lúc trời vừa sáng đợi đến khi đêm buông, rồi từ đêm đợi đến sáng. Ngôn Nghiêm vẫn không quay về. Tôi gọi điện chất vấn, anh còn chưa kịp trả lời, con trai đã giành lời nói trước. “Ba ơi, canh của dì đã nấu xong rồi, ba mau qua đây đi.” “Má con ở đâu cũng không bằng dì, ba mau ly hôn với má đi, để dì làm má của con nhé.” Ngôn Nghiêm không nói gì, anh ngầm chấp thuận. Tôi thành toàn cho các người.
Thác Ái Ngày hoàn tất thủ tục ly hôn, tôi đã đặt vé tàu cao tốc về quê. Điện thoại, chứng minh thư, thẻ ngân hàng chỉ còn ít tiền, đó là tất cả những gì tôi có trong những năm qua. Quản gia gọi điện cho tôi, nói rằng tôi còn một số đồ đạc chưa chuyển đi. “Vứt hết đi, tôi không cần nữa.” Ông ấy lại nói, tiểu thiếu gia đang khóc đòi mẹ. “Thằng bé sẽ sớm có mẹ mới thôi, chính là người mà nó vẫn luôn mong nhớ.” Đứa con trai tôi sinh ra, thật sự rất giống cha của nó. Ngay cả người phụ nữ mà bọn họ yêu cũng là cùng một người. Trước đây tôi từng buồn, tại sao người đó không thể là tôi. Bây giờ tôi nghĩ, không yêu thì thôi, cũng chẳng sao. Trước khi tàu cao tốc khởi hành, tôi nói với đầu dây bên kia một câu cuối cùng. “Anh nói anh ta hãy yên tâm, cả đời này, tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh ta nữa.” *THÁC ÁI ; quá yêu (lời nói khiêm tốn, tỏ ý cám ơn đối với sự yêu thương của người khác)
Tự Mình Làm Nữ Vương Tôi bị ôm nhầm, bạn cùng phòng mới là người thừa kế ngàn vạn của gia đình. Sau khi cô ta trở về, tôi bị đuổi khỏi nhà cha mẹ nuôi, bạn trai cũng bị cô ta cướp mất, còn bị cô ta dẫn đầu cô lập ở trường học. Nhưng tôi chẳng hề quan tâm đến đám rác rưởi mà cô ta mang đi. Bởi vì, tôi đã sớm có tài sản hơn trăm triệu rồi.
Em Gái Bị Ôm Nhầm Con gái Mạnh gia bị ôm nhầm, nghe được tin này, tay tôi khẽ run lên, sau đó vội vàng chạy về nhà. Cuối cùng cũng xác nhận là ôm nhầm rồi! Rốt cuộc cũng không phải nghe em gái giả Mạnh Dao gọi tôi là anh trai mỗi ngày nữa.
Bố Mẹ Nuôi Của Thiên Kim Thật Sau khi trọng sinh, tôi không nhận lại bố mẹ ruột trong gia đình hào môn. Chúc họ và cô “thiên kim giả” sống hòa thuận, yêu thương nhau. Còn tôi, trở thành bảo bối nhỏ trong vòng tay của bố mẹ nuôi. Nhiều năm sau, bố mẹ ruột hối hận, chủ động tìm đến cầu xin nhận lại con. Tôi chỉ nhẹ nhàng đáp: “Họ cưng chiều thiên kim giả, vậy thì tôi sẽ dốc lòng yêu thương bố mẹ nuôi của mình.” Về sau, cả mẹ ruột và mẹ nuôi đều bị bắt cóc. Tôi nhìn bọn bắt cóc, rồi quay đầu nói: “Xin lỗi cô ạ, cháu phải cứu mẹ cháu trước đã.”
Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai Em trai dẫn về một cô gái “trà xanh”, vì cô ta mà còn định chuyển nhượng cả căn nhà của ân nhân cứu mạng. Tôi xoay người, rút giấy chứng nhận con nuôi ra, từng chữ từng câu nói rõ với cậu ta: “Lâm Hàng, cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi!” “Nhà họ Lâm không cần một người vong ân bội nghĩa như cậu!”
Trùng Chắn Họa Tôi vừa béo vừa xấu, còn vị hôn phu thanh mai trúc mã của tôi lại là thiên chi kiêu tử. Hắn cực kỳ chán ghét tôi, đến năm mười tám tuổi thì đề nghị hủy hôn. Hắn nói rằng, hắn đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình. Dù bị bà nội nhốt trong nhà, hắn vẫn nghĩ đủ cách để trộm tín vật đính hôn giữa tôi và hắn. Tôi cố gắng kìm nén khóe miệng đang muốn nhếch lên, làm theo ý hắn, hủy đi tín vật đính hôn, chấm dứt mối hôn ước đã tồn tại suốt mười năm. Trúc mã đắc ý vô cùng, nhưng hắn không biết, đời hắn tới đây là tàn rồi. Tôi chính là “trùng đỡ tai ương” mà bà nội hắn chọn cho hắn, không có tôi, hắn sắp trở nên vừa xấu vừa béo, vận hạn liên miên. Còn tôi, sẽ có được một cuộc đời mới.
Hào Môn Tranh Đấu Kỷ niệm tám năm ngày cưới, tôi tự tay chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, từ lúc trời vừa sáng đợi đến khi màn đêm buông xuống, rồi từ đêm đợi đến sáng. Ngôn Nghiêm vẫn không quay về. Tôi gọi điện chất vấn, anh còn chưa kịp trả lời, con trai đã giành lời nói trước. “Ba ơi, canh của dì đã nấu xong rồi, ba mau qua đây đi.” “Má con ở đâu cũng không bằng dì, ba mau ly hôn với má đi, để dì làm má của con nhé.” Ngôn Nghiêm không nói gì, anh ngầm chấp thuận. Tôi thành toàn cho các người.
Vạch Mặt Kẻ Dối Trá Cô học sinh nghèo được mẹ tôi tài trợ đã giả mạo thân phận của tôi ở trường. Ở cổng trường đông người qua lại, cô ta nhanh chóng bước lên xe trước tôi, và lớn tiếng gọi tôi, đủ để mọi người xung quanh nghe thấy: “Chiêu Chiêu, tôi biết chúng ta quan hệ tốt, tính toán mấy chuyện này lại làm tổn thương tình cảm.” “Nhưng, chúng ta không cùng đường, cô không thể lúc nào cũng đi nhờ xe của tôi được, cứ lợi dụng mối quan hệ mà để tài xế nhà tôi đưa cô về.” Lời vừa dứt, xung quanh ai nấy đều ném ánh mắt khinh bỉ về phía tôi. Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ đỏ mặt vì xấu hổ, không biết phải đối phó ra sao. Nhưng không may cho cô ta, tôi vừa tái sinh. Vì vậy, trước mặt mọi người, tôi không ngại kéo cô ta ra khỏi xe, leo lên xe, rồi phun một ngụm nước bọt vào mặt cô: “Cho cô sống mấy ngày yên ổn, cô thật sự không biết mình là ai rồi.” “Còn nói là tài xế nhà cô, cô thử gọi một tiếng xem, ông ấy dám trả lời không.”
Phương Vân Cẩm Ngày đính hôn, em gái kế vì muốn cướp vị hôn phu của tôi, không ngần ngại phát đoạn clip giường chiếu của mình với anh ta lên màn hình lớn, chỉ để ép tôi chia tay. Tôi nhìn cô ta và người đàn ông đứng bên cạnh, khẽ nhếch môi: “Con gái riêng và thiếu gia giả, đúng là trời sinh một cặp.”
Gió Xuân Không Hẹn Trước Sau khi chia tay với Trần Gia Ngôn, tôi lại ở bên cạnh chú của anh ta. Một cuộc hôn nhân chính trị đã gắn kết hai gia đình. Hai năm sau, con gái chúng tôi ra đời. Trong thời gian đó, Trần Gia Ngôn ở nước ngoài, mải miết theo đuổi ánh trăng sáng trong lòng suốt năm năm mà không có kết quả, cuối cùng mới từ bỏ và quay về nước. Lần gặp lại, anh ta nhìn chăm chú vào con gái tôi và chú ấy, ngây người ra. “Nhìn xem, đứa trẻ này trông giống hệt tôi hồi nhỏ, thậm chí còn có chút giống tôi bây giờ nữa.” Tôi ngẩn ra một chút, sau đó bật cười. “Bởi vì đây là con gái của tôi và chú của anh, giống anh là chuyện bình thường. Con bé nên gọi anh một tiếng anh họ mới đúng.” Trần Gia Ngôn lập tức như vỡ vụn: “Năm đó em yêu anh như thế, sao lại có thể ở bên người khác?” Tôi bình tĩnh bế con gái từ tay anh ta. “Trần tiên sinh, những chuyện quá khứ của chúng ta đã từng được người người biết đến, cần gì phải nhắc lại?”
Duyên Ngộ An Ninh Tôi đã làm thư ký cho Lục Tùy suốt bảy năm, và làm người tình trong bóng tối của anh ta chín năm. Đến một ngày nào đó khi tôi 29 tuổi, tỉnh dậy trên giường anh, anh dặn dò tôi: “Tháng Tư, hãy để trống lịch cho anh dùng để kết hôn.” Tôi sững sờ tại chỗ, mắt đỏ hoe. Anh lại bật cười: “Em không nghĩ rằng anh định kết hôn với em chứ?” Tôi hỏi anh: “Vậy… em là gì trong mắt anh?” Anh ôm tôi vào lòng, vỗ về: “Em cũng hiểu Lục gia là hạng người gì rồi, vào nhà anh sẽ không tránh được việc bị làm khó dễ, chịu ấm ức. Giữ em bên ngoài vẫn thoải mái hơn, cũng là để bảo vệ em.” “Nghe lời đi, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thương mại, không ảnh hưởng đến chúng ta. Anh vẫn yêu em nhất.” Nhưng chính khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nhận ra rằng mình không còn yêu anh nữa.
Tái Sinh Trong Hận Thù Thời điểm nhà giàu nhất đến cô nhi viện tìm tôi, vị thiên kim giả đang đứng trên sân thượng nói muốn tự tử. Tôi ra sức cứu cô ta, bản thân lại vô ý ngã xuống, liệt nửa người vĩnh viễn. Trước khi chết, tôi nghe được tiếng cô cười nói bên tai mình: “Vốn chỉ là màn kịch nhỏ, còn may mà chị lại tin.” Lần nữa mở mắt, tôi quay trở lại thời điểm mà cô ta muốn nhảy lầu. “Chị à, chị đã tìm được ba mẹ, mà em cái gì cũng không có, không bằng chết đi cho xong.” Tôi nhếch miệng cười, buông cánh tay đang giữ lấy cô ta ra. Tặng em gái món quà bị liệt suốt đời nhé. Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn đâu!
Tam Ca Tự Diễn Chồng tôi – người đàn ông lạnh lùng, c ấ m d ục, gần đây có chút kỳ lạ. Ra ngoài cùng tôi thì phải che kín từ đầu đến chân, chuông cửa vừa vang lên đã lập tức chui tọt vào tủ quần áo, ngày nào cũng nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên tay tôi. Cho đến một ngày, tôi vô tình phát hiện trong điện thoại anh ấy có một bản ghi chú được đặt mật khẩu: “Ngủ một giấc tỉnh dậy, tôi từ năm mười tám tuổi xuyên tới năm hai mươi tám tuổi.” “Tin tốt là: tôi thật sự ở bên cô gái mình đã thầm yêu nhiều năm.” “Tin xấu là: trong nhà không có ảnh cưới, tôi không đeo nhẫn cưới, đồ vest trong tủ cũng không phải cỡ của tôi.” “…Xong rồi, tôi là kẻ thứ ba.” Tôi: Hả??
Tôi Là Mặt Trời Kiêu Hãnh Ai cũng biết Giang Dịch sẽ cưới tôi. Nhưng ai cũng biết rằng, anh ta không cam tâm chỉ cưới mình tôi. Tôi chỉ là một cô nhi. Dựa vào đâu mà có thể chiếm trọn tình yêu của một thiếu gia nhà giàu? Vậy nên khi cô gái rực rỡ kia ngấm ngầm tuyên chiến với tôi. Tôi không chút do dự mà đăng ký nhập ngũ. Tôi vốn dĩ là ánh mặt trời rực rỡ. Hà cớ gì phải phụ thuộc vào ai khác?
Quỷ Mượn Thọ Anh trai tôi đã cùng chị dâu về quê để dâng hương và mừng thọ cho cụ bà. Cụ bà trăm tuổi đã đưa cho anh tôi một phong bao lì xì. Nhưng khi mở ra, anh phát hiện bên trong là một xấp tiền âm phủ cùng một lọn tóc trắng. Cha mẹ chị dâu vội vàng giải thích rằng cụ bà đã già lú lẫn, nhầm lẫn đặt nhầm tiền thật thành tiền âm phủ. Lọn tóc trắng chỉ mang ý nghĩa chúc “bách niên giai lão”. Thế nhưng, sau khi trở về, anh tôi đột nhiên ngã quỵ và phải nhập viện.