Trang chủ Thể loại Hệ Thống

Hệ Thống

Sau Khi Bị Hệ Thống Trói Buộc, Tôi Quyết Định Chạy Trốn

Sau Khi Bị Hệ Thống Trói Buộc, Tôi Quyết Định Chạy Trốn Trúc mã rất ghét bị công lược. Chín mươi chín người công lược, kẻ thì chết, kẻ thì điên. Có người còn nhảy từ cao ốc xuống, gào thét: “Tôi chết rồi thì hắn nhất định sẽ hối hận.” Tôi hỏi hắn: “Tại sao anh không thích bọn họ vậy?” Trúc mã đáp: “Người công lược đều đáng chết.” Mãi cho đến sau này, hệ thống công lược liên kết với tôi. Tôi run rẩy, quyết định tránh xa hắn. Ai ngờ đêm đó, hắn giam tôi lại trước gương, giọng khàn khàn. “Tịch Tịch ngoan, anh dạy em cách công lược nha.” “Đừng khóc, đừng khóc, Tịch Tịch của chúng ta là làm bằng nước sao?” “Sao còn khóc vậy, có phải muốn anh lấy miệng bịt miệng em không?”

Xuyên Không Thành Mẹ Của Tổng Tài Bá Đạo

Xuyên Không Thành Mẹ Của Tổng Tài Bá Đạo Tỉnh lại sau giấc ngủ, tôi phát hiện mình đã trở thành mẹ của tổng tài bá đạo chuyênngược đãi vợ trong tiểu thuyết… Mẹ kiếp. Thấy con trai vì bạch nguyệt quang mà sống dở chết dở, tôi tát cho hắn một cái. Thấy con dâu bụng mang dạ chửa quỳ dưới mưa, tôi tát cho hắn một cái. Thấy bạch nguyệt quang nói lời lẽ giả tạo hãm hại người khác, tôi tát cho hắn một cái. Con trai túm lấy tay tôi: “Mẹ, con là người thừa kế duy nhất của nhà mình!” Tôi cười lạnh, giơ tay tát thêm một cái: “Đồ hỗn láo! Lão nương cùng cha ngươi hôm nay sẽ sinh thêm một đứa nữa.” Bố đứa trẻ định nói gì đó, tôi lại giơ tay lên. “Anh không đồng ý?” Cố Hoài bờ môi run lên: “… Sinh, sinh bao nhiêu cũng được.”

Tạ Đường! Sinh Nhật Vui Vẻ

Tạ Đường! Sinh Nhật Vui Vẻ Tôi là thiên kim thật của Phủ Thừa tướng. Khi tôi trở về, thiên kim giả đã chết. Nàng ta trở thành ánh trăng sáng trong lòng tất cả mọi người. Còn tôi lại trở thành thế thân của nàng ta. Cha mẹ tìm kiếm bóng hình nàng ta trên người tôi. Huynh trưởng nguyền rủa sao người chết không phải là tôi. Ngay cả phu quân của tôi, khi ân ái với tôi cũng gọi tên nàng ta. Rốt cuộc, là tôi công lược thất bại rồi. [Ký chủ, trước khi biến mất, tôi có thể giúp cô hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.] Tâm nguyện cuối cùng sao? Tôi cười cười: “Vậy thì hãy để ‘ánh trăng sáng’ của bọn họ trở về đi.”

Giành Lấy Tân Sinh

Giành Lấy Tân Sinh Chuyện phòng the của cô gia khác hẳn người thường, khiến nữ tử khó mà chịu đựng nổi. Tiểu thư vì muốn tỏ ra hiền huệ, độ lượng nên đã tìm cho cô gia một nha hoàn thông phòng. Nha hoàn kia không ra gì, mới hầu hạ cô gia được bảy đêm thì tắt thở. Tiểu thư biết chuyện lại mắng nàng không biết liêm sỉ, phóng túng vô độ, lột sạch quần áo rồi ném vào ổ ăn mày. Sau đó, tiểu thư lại bắt đầu nhìn chằm chằm vào mặt ta. Ta bị trói chặt đưa vào phòng cô gia, run rẩy không thôi. Nhưng nửa đêm, trong phòng lại vang lên tiếng kêu thảm thiết của cô gia.

Bay Đến Bên Anh

Bay Đến Bên Anh Lần thứ ba nhầm mục tiêu công lược, cuối cùng tôi quay đầu nhìn về phía bạn cùng bàn. Cậu ấm nhà họ Chu, giữa đôi lông mày thường xuyên vương một vẻ u ám. Nổi tiếng với tính tình thất thường kỳ quặc. Tôi nhẹ nhàng chọc chọc vào vai bạn cùng bàn. Chu Thời Yến cứng người, suýt bẻ gãy cây bút chì trong tay. Hắn quay lại nhìn tôi, mặt không cảm xúc: “Nói đi, lần này lại muốn tôi giúp cậu theo đuổi chàng trai nào nữa?”

Xuyên Thành Mẹ của Phản Diện

Xuyên Thành Mẹ của Phản Diện Xuyên thành mẹ kế độc ác của phản diện, hệ thống yêu cầu tôi không được phá vỡ thiết lập nhân vật. Tôi nhìn đứa trẻ năm tuổi bên chân mình, hung dữ đổi cốc sữa trong tay thằng bé thành nước ép khổ qua. Cũng từ đó, không cho phép nó được kén ăn. Nuôi thú cưng cũng phải tự xúc phân. Sau này khi điền nguyện vọng đại học, tôi còn lén sửa nguyện vọng của nó. Nhiều năm sau, phản diện thành công vang dội. Tôi tưởng mình sắp gặp họa lớn. Không ngờ nó lại đứng trước mặt giới truyền thông nói: “Người tôi biết ơn nhất chính là mẹ tôi, tình yêu của bà ấy đã đồng hành cùng tôi lớn lên, là bà ấy đã chỉ cho tôi phương hướng cuộc đời.” Khoan đã, có phải có chỗ nào không đúng không?

Thần Vi

Thần Vi Tôi và Giang Lương Thành đã đệ đơn ly hôn. Ngoại trừ tiền, những thứ khác tôi đều không cần. Giang Lương Thành đút tay vào túi, cười lạnh: “Đứa con trai mà cô thương như mạng cũng không cần nữa à?” “Không cần nữa.” Bởi vì, điều ước ngày sinh nhật năm tuổi của thằng bé là, “Ba và mẹ có thể ly hôn được không? Con muốn dì Mạn Mạn làm mẹ của con.”

Khương Mộng

Khương Mộng Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, ta chỉ cần chết đi là có thể rời khỏi thế giới này. Thế nhưng, khi ta treo mình trên dải lụa trắng, Tiêu Tự – kẻ luôn chán ghét ta – lại như phát điên ôm ta xuống. Hắn gầm lên, giọng khàn đặc: “Khương Mộng, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến trẫm và Vân Nhi thành thân, nàng không được chết!” Ta ngước đôi mắt trống rỗng lên, trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ. Lúc đỡ đao cho Tiêu Tự, ta trúng phải kịch độc, đôi mắt đã hoàn toàn mù lòa. “Sao ta có thể tận mắt nhìn chàng thành thân được chứ?”

NPC trong trò chơi kinh dị đều là hàng xóm của tôi

Sau khi bị kéo vào phó bản trò chơi có tên【Khu Phố Hạnh Phúc】, hệ thống yêu cầu chúng tôi thành lập một gia đình hạnh phúc: một cha, một mẹ, một đứa con. Ai không làm được, bị x/óa s/ổ tại chỗ. Bố mẹ tôi cùng em họ đứng sát vào nhau, ba người tạo thành một thể thống nhất. Chỉ chừa lại tôi, lẻ loi và luống cuống. Ngay lúc tôi nhắm mắt chuẩn bị chờ ch/ết, một bác bảo vệ khu phố bỗng vui vẻ chào tôi: “Tiểu Chu à, con về rồi hả?” Tôi mới sững người nhận ra Các NPC trong trò chơi này… hình như đều là hàng xóm cũ của tôi. 【Chào mừng đến với phó bản k/inh d/ị: Khu Phố Hạnh Phúc】 【Hãy nhớ rằng, các người là một gia đình hạnh phúc.】 【Người chơi vui lòng tìm đúng người thân của mình trong thời gian quy định để được vào khu dân cư.】 【Trong suốt trò chơi, phải hòa thuận với hàng xóm và giành được sự công nhận của họ, mới có thể sống sót rời khỏi khu phố.】 【Nếu không x/óa s/ổ tại chỗ.】 【Chúc các bạn… may mắn sống sót】 Ngay khi âm thanh thông báo kết thúc, đám người lập tức tản ra, cuống cuồng đi tìm “người nhà” của mình. Tất cả chúng tôi đều rất rõ Trong loại trò chơi k/inh d/ị này, nhiệm vụ chính là thánh chỉ. Không hoàn thành thì chỉ có con đường ch/ết. Không ai dám chống lại luật chơi. Trong tình huống nguy cấp, tiềm năng sinh tồn của con người được đẩy lên cực hạn. Chẳng mấy chốc, hầu như ai cũng đã tìm được bạn đồng hành. Chỉ còn mình tôi đứng trơ trọi giữa quảng trường trống, thành một “vùng chân không” rõ rệt. Tôi là người dư thừa nhất ở đây. Ba mẹ tôi… đang ôm chặt lấy em họ tôi Chu Kiều Kiều. Tôi nhìn ánh mắt cảnh giác và chán ghét của em họ, rón rén bước tới gần, đưa mắt cầu xin họ: “Ba… mẹ…” Tôi nức nở gọi. Mẹ nhìn thấy tôi, ánh mắt thoáng lộ vẻ xót xa, định giơ tay ra gọi tôi. Nhưng bị ba tôi kéo lại ngay lập tức, ông lạnh lùng quát khẽ: “Bà làm gì thế? Nhiệm vụ nói rõ chỉ được ba người, bà gọi nó qua chẳng phải muốn hại ch/ết cả nhà mình à?” “Bà nghĩ tới Kiều Kiều đi!” Mẹ còn muốn nói gì đó, nhưng em họ lại bật khóc: “Ba mẹ con mất sớm, gặp chuyện thế này con cũng đành chịu. Con không phải là con ruột, nên đáng lẽ phải biết thân biết phận.” “Chị ấy mới là con gái ruột của hai người, hãy quan tâm chị ấy đi…” Nói rồi, nó đẩy tay mẹ ra, mắt đỏ hoe: “Chỉ là, con vẫn luôn xem dì như mẹ ruột, con…con thật sự rất ngưỡng mộ chị.” Chưa kịp nói hết, mẹ tôi đã vội vàng kéo nó lại, gấp gáp an ủi: “Kiều Kiều, đừng nói linh tinh. Trong lòng dì, con chính là con gái ruột.” Sau đó, bà ta lén liếc nhìn tôi, nghiến răng nói: “Chị con mệnh lớn, chắc chắn không sao đâu.” Những lời ấy lọt vào tai tôi rõ ràng như d/ao c/ứa. Tôi khựng lại giữa đường, tim lạnh ngắt như tro tàn. Em họ tôi mồ côi vì ta/i n/ạn xe từ nhỏ, rồi được đưa về sống cùng gia đình tôi. Lúc đó, điều kiện kinh tế nhà tôi cũng chẳng khá gì, cái ăn cái mặc đều phải tính từng đồng. Một lần hiếm hoi mua được một con gà quay, tôi chỉ được ăn phần xương vụn. Trong khi nó được ăn nguyên chiếc đùi gà. Mẹ tôi còn dặn tôi: “Không được đụng vào cái đùi còn lại, để dành cho Kiều Kiều.” Tôi thèm đến mức nước miếng chảy ròng. Nó nhìn tôi, cười hả hê, nhỏ giọng dụ dỗ: “Chị mà sủa như ch/ó một tiếng, em sẽ cho cắn một miếng.” Tôi yếu đuối không cưỡng lại được, cuối cùng nhỏ giọng “gâu” một tiếng. Nó bật cười khanh khách, quay đầu đi khoe với cả lớp rằng tôi học ch/ó sủa chỉ vì một miếng đùi gà. Từ đó, không ai còn chơi với tôi nữa. Nó kéo theo một đám bạn, vứt kẹo bánh xuống đất, mặt đầy gh/ê t/ởm: “Muốn ăn không? Lại kêu một tiếng đi.” “Chu Nhuyệt à, cái bộ dạng lết lết liếm chân của chị thật buồn nôn.” Tôi về nhà khóc lóc kể với ba mẹ. Họ chỉ nói: “Sao người ta chỉ cô lập con mà không ai cô lập nó? Chắc chắn là do con có vấn đề.” Tôi nghẹn ngào nói là do em họ bày trò chia rẽ. Ba tôi tát tôi một cái như trời giáng, túm tóc tôi lôi ra ngoài cửa, giận dữ: “Dám vu oan cho em con? C/út ra ngoài, hôm nay khỏi ăn cơm!” Tôi đứng đó, bụng đói meo, ánh mắt của hàng xóm xung quanh như kim châm vào da thịt. Một lần rồi lại một lần, Họ chưa bao giờ đứng về phía tôi. Dù là những chuyện nhỏ nhặt hay là vấn đề sinh tử Họ luôn chọn em họ tôi. Tôi lẽ ra nên sớm hiểu ra điều đó rồi.

Nhớ Mãi Trong Tim

Nhớ Mãi Trong Tim Ta vô tình bị trói buộc với hệ thống thăng cấp của nam chính và phải đến cứu giúp hắn mỗi khi gặp nguy nan. Ta tận tâm tận lực làm nhiệm vụ, ngoan ngoãn đi theo cốt truyện. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta từ biệt nam chính, chuẩn bị hồi hương thành thân. Thế nhưng, vào ngày thành thân, kiệu hoa mới đi được nửa đường thì bị người chặn lại. Trong cơn binh hoang mã loạn, rèm kiệu bị mũi kiếm hất tung lên. Thanh âm của nam chính vang lên: “Là nàng tự xuống, hay để ta bế nàng xuống?”

Kẻ Cắp Điểm Số

Kẻ Cắp Điểm Số Người đứng đầu lớp là crush của tôi. Tôi đã theo đuổi cậu ta suốt hai năm, mới biết rằng cậu ta trói buộc với hệ thống “vạn người mê”. Tôi càng theo đuổi cậu ta, điểm thi đại học của cậu ta càng cao. Cậu ta vừa mập mờ với các học bá lớp khác, vừa mập mờ với tôi. Khi tôi muốn từ bỏ, cậu ta lại cho tôi một chút dịu dàng. “Thực ra cậu rất đáng yêu, con trai đều thích kiểu con gái hiền lành như cậu.” “Nếu tôi không lạnh lùng với cậu một chút, tôi sẽ bị rối loạn ‘tâm đạo’ mất.” Tôi giống như một con cá lớn đã cắn câu, bị cậu ta kéo qua kéo lại, hết lần này đến lần khác. Cho đến một lần trước kỳ thi thử, tôi nghe thấy âm thanh phát ra từ người cậu ta: [Chúc mừng ký chủ đã khiến Hạ Lan Hương bỏ lỡ bài thi của mình để mua đồ dùng học tập cho cậu, giá trị quyến rũ tăng 13. Trong kỳ thi thử lần này, ký chủ sẽ đạt điểm cao hơn lần trước 13 điểm!] Kết quả thi công bố, cậu ta quả thật đạt 698 điểm, cao hơn 13 điểm so với lần trước là 685 điểm. Mọi người đều tôn thờ cậu ta, chỉ có tôi là cảm thấy rùng mình.  

Sống Lại Tôi Cùng Hệ Thống Tàn Sát Tứ Phương

Sống Lại Tôi Cùng Hệ Thống Tàn Sát Tứ Phương Tôi là thiên kim thật. Trói định với hệ thống ăn dưa. Ngày đầu tiên trở về hào môn, cả nhà đều đọc được suy nghĩ của tôi. [Mẹ bảo dưỡng tốt thật, chẳng trách sau khi ly hôn với ba vẫn có thể làm streamer hở hang.] Mẹ ruột vốn định lập quy củ với tôi sắc mặt trắng bệch. Tôi liếc nhìn thiên kim giả đang khóc lóc. [Ồ, có thai rồi, là của anh cả hay anh hai nhỉ?] Hai anh em liếc nhìn nhau, biểu cảm kỳ quái. Ba ruột khoan thai đến muộn. Tôi “Chậc.” một tiếng. [Thì ra là của ba.] …

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc

Thiên Kim Thật Là Nữ Phụ Ác Độc Tôi xuyên không vào một câu chuyện ngôn tình ngọt sủng, trở thành nữ phụ độc ác. Là con gái ruột được đưa về nhà, tôi vừa mới trở về thì ba mẹ ruột đã nói với tôi: “Con phải nhường nhịn em gái một chút, nó đã không còn ba mẹ rồi.” Tôi cười lạnh. “Tôi không cần phải tha thứ cho họ, tôi muốn họ sống trong sự day dứt và hối hận. Cho đến khi chet cũng phải chịu đựng sự dày vò.” “Tôi sẽ chet vào lúc họ yêu thương tôi nhất, và xem họ đau đến xé lòng, như thế mới thú vị.” “Hahahaha!” Khi nói điều này, tôi cười thoải mái đầy ngạo mạn, trong mắt chỉ toàn là sự hả hê. Lấy đức trả oán ư, hừ, không bao giờ, cả đời này cũng không bao giờ có chuyện đó. Cô nhất định phải chịu đau khổ giống như tôi thì mới coi là lời xin lỗi. Vì sao? Vì sao người có được cái kết tốt đẹp lại không thể là tôi chứ?

Cả Nhà Tôi Tuyệt Nhất

Cả Nhà Tôi Tuyệt Nhất Nhiệm vụ công lược thất bại, tôi trở về thế giới thực bên cạnh gia đình bình thường. Cha mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều, em trai kính mến. Cho đến khi hệ thống tìm đến tôi một lần nữa: “Sau khi cô rời khỏi nhiệm vụ, mọi người đều biết thiên kim giả đang giả vờ bị trầm cảm để giành sự cưng chiều.” “Đối tượng cô cần công lược có trạng thái ngày càng tệ hơn, thậm chí có xu hướng tự sát.” “Còn có em trai cô, mỗi ngày đều khóc đến ngất xỉu trước mộ cô.” “Cô có thể quay lại thăm họ không?”

Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi

Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tôi thật không ngờ, một ngày nào đó tôi lại có thể cùng mẹ mình xuyên không. Kích thích không? Chính tôi cũng thấy vậy. Chuyện này kể ra cũng không dài, chỉ vì đêm hôm trước tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, sáng hôm sau mẹ gọi tôi dậy không biết bao nhiêu lần mà tôi vẫn bám chặt giường không chịu rời. Điều này khiến mẹ tôi, người đang nấu bữa trưa, đeo tạp dề, tay phải cầm muỗng, xông thẳng vào phòng để “dạy bảo” tôi. Trong cơn bối rối, đầu tôi chưa kịp suy nghĩ, chân đã bật dậy chạy, rồi lại đ//âm thẳng đầu vào… trán của mẹ. RẦM! Đầu óc tôi tối sầm, mắt nổ đom đóm, tai ù ù. Sau đó, tôi không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, thứ đập vào mắt tôi là một căn phòng xa hoa đến mức khó tin. Đây rõ ràng là một căn phòng công chúa! Dù não tôi lúc này vẫn hơi “đơ”, nhưng tôi hiểu rõ đây chắc chắn không phải nhà mình. Ngồi đờ người một lát, tôi quyết định bước xuống giường, vừa đi vừa nhìn quanh, cảm nhận lớp thảm mềm mại không biết làm từ chất liệu gì dưới chân. Rồi tôi vô thức đi đến trước gương— Ngực tôi! Rõ ràng trước đây chỉ là hai chiếc bánh bao nhỏ xíu, sao giờ lại thành C-cup thế này! Chưa kịp mừng rỡ, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra… gương mặt này, hình như cũng không phải của tôi. Hả???

Xóa Bỏ Nam Chính

Xóa Bỏ Nam Chính Ngày đầu tiên bạch nguyệt quang của Cố Hoài Quân trở về, ta bị hắn ta đánh vào mặt trước mặt quần thần. Ngày thứ hai, nghi thức phong hậu bị hoãn vô thời hạn. Sau đó, ta như một nha hoàn, quỳ trước mặt hắn ta và bạch nguyệt quang, dâng trà hầu hạ, nhìn hai người họ ân ân ái ái. Cuối cùng, nốt chu sa là ta cũng chỉ trở thành một vệt máu muỗi trên tường. “Ting ting! Kiểm tra ký chủ công lược thất bại!” “Đếm ngược: 5, 4, 3, 2, 1!” “Bắt đầu chế độ xóa sổ nam chính!” Ta: “???” Hệ thống: “Sống vốn đã không dễ dàng, có thể đổ lỗi cho người khác thì đừng đổ lỗi cho chính mình!”

Nữ Phụ Bị Ép Phải Độc Ác

Nữ Phụ Bị Ép Phải Độc Ác Tôi bất cẩn bắt cóc kẻ ác thì phải làm sao bây giờ? Trong khoảnh khắc sinh tử, tôi lặng lẽ đặt câu hỏi trên diễn đàn. Cư dân mạng: “Hôn đi, trước khi chết cũng phải nhục mạ anh ta chút.” Sau khi hôn xong tôi đã chết, … Kẻ ác giết người không chớp mắt lại lên án: “Cô thật biết chơi, ban nãy chính là nụ hôn đầu của tôi.”

Định Mệnh

Định Mệnh Tôi mang thai con của nhân vật phản diện, và để sống sót, tôi đã lên kế hoạch chạy trốn. Dù sao thì trước khi xuyên vào cuốn sách, tôi đã biết rằng Trì Tranh sẽ không cho tôi, một nhân vật phụ vô dụng, sinh ra dòng máu của hắn. Vào ngày trước khi tôi dự định trốn thoát, Trì Tranh ôm tôi và nói: “Em chỉ là thế thân của cô ấy, hãy an phận một chút, đừng làm khó cho anh.” An phận cái gì chứ! Vào tối hôm sau, tôi giả vờ nhảy xuống vách đá, thực chất là lén lút bỏ trốn ra nước ngoài để sống cuộc sống tự do. Nghe nói đêm đó, Trì gia gặp phải chuyện lớn, người thừa kế duy nhất đã trở nên điên cuồng. Còn ba tháng nữa mới đến ngày dự sinh, tôi bị một đám người mặc đồ đen bắt đi. Bị bịt mắt, giọng nói trêu chọc của một người đàn ông vang lên bên tai tôi: “Tiếp tục chạy đi, bảo bối.” “Nếu em còn dám rời xa anh, em có tin anh và em sẽ cùng nhau xuống địa ngục không?”

Trò Chơi Ngược Tra

Trò Chơi Ngược Tra Ta đã được trùng sinh. Kiếp trước, Bạch thị mà ta cưng chiều hết mực đã đẩy ta xuống dòng sông băng giá mà chết đuối. Chết thật uất ức, chết thật nhục nhã, chết thật không cam lòng. Ta được trùng sinh vào lúc nàng ta vừa mới trở thành quả phụ. Nàng khóc lóc tìm ta cầu cứu như kiếp trước: “Biểu ca, ta sợ, chàng ở bên ta được không?” Ta điên rồi mới ở bên nàng ta. Đồ nữ nhân lòng dạ rắn rết. Nàng ta và đám nhi nữ vô tâm của nàng đều đi chết hết đi. Ta sẽ nuôi dạy hài tử ruột thịt của ta thật tốt. Cố gắng hết sức để chúng có tương lai tốt đẹp. Nếu còn hồ đồ thì ta sễ tự tát cho mình hai cái! Thế nhưng, từ miệng nữ nhi của nàng, ta biết được một sự thật còn kinh khủng hơn.

Giành Lại Hạnh Phúc Của Bản Thân

Giành Lại Hạnh Phúc Của Bản Thân Sau khi bị chồng cùng con trai đưa vào viện dưỡng lão, cuối cùng hệ thống cũng nhớ đến tôi. Lúc đó, tôi đã là một bà lão tóc bạc phơ ngồi xe lăn. Hệ thống xin lỗi tôi, lại ngạc nhiên trước cảnh ngộ khốn cùng của tôi. [Ký chủ, điểm tích lũy của cô đâu?] Tôi ngước đôi mắt đục ngầu, đếm trên đầu ngón tay. Kết hôn lập gia đình, sự nghiệp của chồng, con trai bệnh nặng… [Cô không giữ lại chút nào sao?] “Có chứ, sáu mươi tám tuổi bị tai nạn xe hơi què chân, chồng với mối tình thời thanh mai trúc mã nối lại tình xưa, con trai lười chẳng thèm quan tâm, tôi ở viện dưỡng lão chờ chết.” Hệ thống im lặng, đưa ra đề nghị bồi thường. “Vậy thì… Tôi đến đây thế nào thì về thế ấy, trả lại toàn bộ điểm tích lũy cho tôi.” Lúc đến, tôi là một thiếu nữ tràn đầy nụ cười, lúc đi cũng phải như vậy.