Ngôn Tình
Hủy Hôn Càng Sớm Càng Tốt Tôi đã cùng Tạ Trầm đi từ tay trắng đến khi sở hữu khối tài sản kếch xù, vậy mà bạn gái cũ của anh ta lại đứng trước mặt tôi nói một câu: “Tôi sẽ từng bước giành lại Tạ Trầm từ tay cô.” Ủa? Lúc loài người tiến hóa, có phải cô ta trốn kỹ quá nên lỡ mất không? Mấy lời súc sinh như vậy mà cô ta cũng nói ra được sao. Kết quả, hay thật, tôi tưởng lịch sử tiến hóa chỉ bỏ sót mỗi cô ta. Ai ngờ còn sót thêm một tên nữa.
Cho Đến Năm Sáu Mươi Tuổi Tôi trúng xổ số năm nghìn vạn. Tôi định tặng mỗi đứa con một căn hộ view sông, thêm mỗi đứa một nghìn vạn tiền mặt. Một tuần sau là sinh nhật sáu mươi tuổi của tôi. Tôi định nhân lúc bọn trẻ về mừng sinh nhật, sẽ trao món quà bất ngờ này cho chúng. Không ngờ, đến tận nửa đêm hôm đó, tôi vẫn không thấy bóng dáng đứa nào. Hôm sau mới biết — thì ra bọn chúng đi dự tiệc kỷ niệm ngày cưới của chồng cũ và người phụ nữ kia. Chúng tặng bà ta quà đắt tiền, còn gọi thân mật là “mẹ”. Cô cháu gái nhỏ mà tôi cưng chiều như bảo bối ngẩng đầu, giọng mềm mềm ngọt ngào: “Bà Thu à, bà đẹp lắm luôn á, còn hiền hơn cả bà nội của cháu nữa. Bà làm bà nội cháu được không? Tuần sau trường mẫu giáo cháu có hội thao, bà với ông nội đến xem cháu thi nha?”
Hạ Màn Một Vở Kịch Giả Dối Bạn trai tôi gửi cho bạn cùng phòng một tấm ảnh selfie. Anh ta không biết rằng máy tính của bạn tôi đang kết nối với màn hình lớn trong hội trường trường học. Cả hội trường cùng nhau được “thưởng thức” bức ảnh đó. Các bạn học đều nói sẽ cùng tôi diễn cho trọn vẹn vở kịch phục thù này.
Khi Chồng Hiện Tại Gặp Lại Bạn Trai Cũ Năm tốt nghiệp đại học, tôi chọn cách “giả chết” để cắt đứt với bạn trai thời sinh viên là nam thần học bá, sau đó lập tức kết hôn với thiếu gia hào môn. Ba năm sau, chồng tôi đã trở thành một nhân vật quyền lực ở kinh thành, còn bạn trai cũ lại trở thành gương mặt nổi bật trong giới tài chính. Hai người họ hợp tác rất ăn ý. Chỉ có điều, ánh mắt bạn trai cũ nhìn tôi lại không hề bình thường. “Phu nhân Yến nhìn quen mắt quá, giống hệt mối tình đầu đã sớm qua đời của tôi vậy.” Anh ta mỉm cười nhã nhặn với tôi. Còn tôi thì không thể nào cười nổi. Về sau, trong một chuyến đi chơi, tôi vừa đặt chân xuống máy bay đã bị anh ta đánh ngất và đưa đi. Người đàn ông ôn hòa kiềm chế ấy nâng cằm tôi lên, khẽ cười nói: “Phu nhân Yến, cô cũng không muốn Tổng giám đốc Yến biết giữa chúng ta từng có chuyện gì… đúng không?”
Biến Quà Sinh Nhật Bạn Trai Tặng Thành Phí Chia Tay Trước khi ra nước ngoài tìm mối tình đầu, Thẩm Dạ đã chuyển vào tài khoản của tôi một khoản tiền khổng lồ. Kèm theo một lời nhắn: “Sống tốt nhé.” Tôi hiểu ý anh ta, không níu kéo gì thêm. Cầm tiền, biến mất khỏi thế giới của anh. Nửa tháng sau, anh ta lôi tôi ra khỏi vòng tay của một nam người mẫu: “Ồ, sống cũng thoải mái nhỉ.” Tôi cười gượng: “Cũng nhờ anh cho nhiều phí chia tay quá mà.” Anh trầm mặc vài giây, rồi đột nhiên gầm lên giận dữ: “Chia tay cái đầu cô! Đó là quà sinh nhật tôi tặng cô đấy!”
Trọng Sinh Xong Tôi Không Làm Bảo Mẫu Miễn Phí Nữa Tôi là một người giúp việc sống tại nhà, năm nay 58 tuổi. Ở kiếp trước, khi con dâu tôi mang thai, con trai tôi van xin tôi nghỉ việc về chăm sóc vợ nó. Tôi bảo có thể đưa tiền để họ thuê bảo mẫu, hoặc để mẹ vợ nó qua chăm. Nhưng con dâu lại nói tôi là “bảo mẫu vàng”, lại là bà nội ruột, chăm chắc chắn chu đáo hơn người ngoài. Nếu tôi không chịu thì sau này đừng mong gặp cháu, con sinh ra cũng sẽ không mang họ Trần nữa. Tôi đành miễn cưỡng ở nhà chăm cháu. Ai ngờ con gái tôi cũng cho rằng tôi thiên vị, đem luôn con mình gửi sang bắt tôi chăm cả hai đứa. Tôi dậy sớm, thức khuya, bỏ tiền bỏ công chăm lo cho cả hai nhà. Vậy mà đến khi tôi bị chẩn đoán ung thư, con trai và con gái tôi đều để mặc tôi sống ch .t tự lo. Tôi uất nghẹn qua đời trên đường đến nhà con trai. Không ngờ ông trời có mắt, cho tôi sống lại.
Chồng Hợp Pháp Luôn Muốn Xây Dựng Hình Tượng “Trai Hư Đào Hoa” Sau khi gia đình phá sản, tôi bị gả cho Châu Tự Hành – kẻ đào hoa bậc nhất trong giới – thông qua một cuộc liên hôn. Ngày đầu tiên kết hôn, anh ta ném thẳng một chiếc thẻ ngân hàng lên bàn trước mặt tôi, lạnh lùng nói: “Thứ duy nhất tôi có thể cho em, là tiền.” Không chỉ thế, anh ta còn cực kỳ ghét bỏ tôi, thậm chí còn tự mình gánh hết việc nhà, cũng không để tôi đụng tay vào bất cứ thứ gì trong nhà. Cứ như vậy suốt 3 năm, tôi quyết định ly hôn. Khi cầm đơn ly hôn bước đến cửa thư phòng, tôi lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào của anh ta: “Ba năm rồi, tôi đã chăm sóc cô ấy suốt 3 năm! Mỗi tháng đưa cô ấy 10 triệu, ngày nào cũng nấu ăn cho cô ấy, thế mà vẫn không thể khiến cô ấy cảm động.” Giọng tức giận của người anh em thân thiết của anh ta vang lên rõ ràng: “Tôi đã bảo cậu năm đó đừng làm màu, thân là chồng người ta mà lại còn bày đặt giả vờ làm ‘trai hư đào hoa’ làm gì chứ?!”
Ánh Trăng Sáng Trở Về, Tôi Và Bạn Thân Cùng Nhau Chạy Trốn Tôi bị đại ca hắc đạo cưỡng ép chiếm đoạt, còn bạn thân tôi bị ép gả cho một doanh nhân thành đạt. Ngày tham gia tiệc gia đình của đại ca— Tôi và bạn thân sững sờ nhìn nhau. Hóa ra, đại ca hắc đạo và doanh nhân thành đạt là anh em ruột. Hai người họ bận rộn kiếm tiền. Còn tôi và bạn thân cũng bận rộn… tiêu tiền. Cho đến khi cô con gái nuôi của họ trở về từ nước ngoài— Người giúp việc ai nấy đều nói, cô ta chính là ánh trăng sáng mà cả hai thiếu gia cầu mà không được. Bạn thân tôi: “Tớ gom góp được chút tiền, chạy không?” Tôi: “May mà tớ đã tích trữ không ít vàng thỏi, cùng chạy đi!” Ai ngờ, khi tôi bước qua cầu dẫn lên máy bay, lại phát hiện mình lên nhầm chuyên cơ riêng của đại ca hắc đạo. Hắn nhếch môi cười tà mị: “Người phụ nữ này, tôi nên xử lý em thế nào đây?”
Xuyên Thành Bạn Gái Cũ Xinh Đẹp Của Nam Chính Nổi Loạn Tôi xuyên thành bạn gái cũ xinh đẹp của nam chính đang trong thời kỳ nổi loạn. Trong căn phòng thuê chật hẹp. Tôi đang bực bội giục cậu ta ăn nhanh lên. Cậu thiếu niên với cánh tay đầy hình xăm đầu lâu, mặt lạnh tanh: “Đừng quát tôi, xin lỗi đi, xin lỗi tôi.” Tôi làm bộ giơ tay định đánh: “Mau ăn đi! Ăn cơm mà cũng cần người dỗ à? Mau lên!” Cậu ta theo phản xạ rụt người lại, miệng vẫn cố chấp lặp lại: “Xin lỗi! Xin lỗi!” Tôi lại giơ tay lên. Cậu ta nghiêng đầu né tránh, giọng yếu dần: “Chờ sau này tôi có tiền, người đầu tiên tôi đá là cô… cô chờ đấy…” Sau này cậu ta thật sự thành công, nổi tiếng rực rỡ. Trong buổi họp báo rực sáng ánh đèn, cậu ta đắc ý liếc nhìn tôi. Tôi không nói lời nào, đêm đó tự biết điều thu dọn đồ đạc rời đi. Vậy mà người đàn ông ấy lại “phịch” một tiếng quỳ xuống, ôm chặt lấy chân tôi, giọng nói vừa ấm ức vừa hoảng loạn. “Em không cần anh nữa sao?” “Sao em có thể không cần anh nữa?” “Em dựa vào cái gì mà không cần anh?” “Em định để anh chết sao…”
May Mắn Cũng Là Một Loại Năng Lực Tham gia show thực tế quân đội, chỉ vì lơ đãng một chút, tôi bắn trúng mười điểm giữa hồng tâm. Lên hot search luôn. Dân mạng nhìn tư thế tôi cầm súng, rần rần đoán tôi từng được huấn luyện chuyên nghiệp. Ai ngờ bị khui ra mấy tấm ảnh tôi cầm khẩu súng săn tàn tạ đi săn trong rừng. Anti móc mỉa tôi, biết dùng súng hỏng chút xíu mà cũng đòi xây dựng hình tượng xạ thủ thần thánh. Tôi thật sự không phải tay bắn tỉa gì đâu. Chỉ là từ nhỏ đã chạy nhảy trong núi, chơi mấy khẩu súng săn lởm khởm, nên bắn cũng hơi… chuẩn một tí thôi.
Mưa Rào Bất Chợt Tôi lao đi trong mưa để gặp Phó Yến Từ, lại tận mắt chứng kiến anh và mối tình đầu ôm hôn dưới cơn mưa tầm tã. Áo sơ mi của anh mở rộng nơi cổ áo, để mặc cô ta để lại dấu đỏ ngay trên yết hầu. Đó là lần đầu tiên sau hai năm bên nhau, tôi thấy anh thực sự có cảm xúc. Hôm ấy, tôi để lại chìa khóa căn hộ, lặng lẽ dọn đi. Gặp lại nhau trong một buổi tiệc rượu. Tôi bị vu oan ăn cắp sợi dây chuyền có giá trên trời, nhưng cũng không chịu bấm gọi số của Phó Yến Từ để nhờ anh làm chứng. Lúc giằng co, Phó Yến Từ băng qua đám đông, chậm rãi bước về phía tôi. Trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, anh cúi người, đắp áo vest lên vai tôi đang run rẩy: “Thà nghiến nát răng cũng không chịu gọi cho tôi, hận tôi đến mức đó sao?”
Thổ Lộ Sai Người Huhuhu, tôi thầm thích một chàng trai đứng đầu khoa hóa. Trời ạ,tôi tỏ tình nhưng lại gửi nhầm người, thế là tôi vội vàng chạy đến phòng máy của trường. Nhưng người mà tôi tỏ tình nhầm là Giang Chí thủ khoa tin học kẻ thù không đội trời chung của tôi. Ngay lúc tôi định đập đầu vào tường vì quá xấu hổ, Giang Chí chặn đường tôi lại,cậu ta cười nhếch mép: “Nghe nói cậu thầm thích tôi?” Hả? Tôi quên mất, dân giỏi tin mà muốn tìm ID thì dễ như chơi… Huhuhu.
Yêu Thử Nhẫn cưới của chồng tôi bị tình nhân bé nhỏ của anh ta ném thẳng vào bồn cầu. Anh ta thản nhiên giải thích: “Lên giường quên tháo ra, cô nhóc ấy nóng tính quá.” “Em nhìn lại anh đi, anh đã thành ra thế này rồi, em không định chấp nhặt một cái nhẫn nhỏ chứ?” Thậm chí còn khuyên tôi cũng nên ra ngoài “nếm thử của lạ” xem sao. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì chiếc nhẫn cưới của tôi… cũng đang nằm trên giường của một cậu trai trẻ. Lấy anh mà suy ra, chắc anh cũng sẽ không tính toán với tôi đâu nhỉ? Vậy mà tôi không ngờ, anh lại đỏ mắt chất vấn: “Thử thì được. Nhưng sao em lại nghiêm túc chứ?”
Anh Rể Giả Mạo Vì một ván cá cược điên rồ, Cảnh Thiếu Xuyên đem tôi “đặt cược” cho anh trai song sinh của mình. Tôi giả vờ không biết gì, ngang nhiên quấn lấy anh ta suốt cả đêm cuồng nhiệt. Sáng hôm sau, tôi vừa đỏ mặt vừa lí nhí nói với Cảnh Thiếu Xuyên: “Giúp em mua thuốc bôi đi…” Anh khựng lại, nhíu mày: “Em thấy không khỏe ở đâu?” Tôi thỏ thẻ đáp: “Đêm qua anh mạnh tay quá, làm em bị đau…” Ánh mắt anh rõ ràng sững sờ, nhưng tôi đã kịp nhào vào lòng anh, cố tình làm nũng ngọt ngào: “Nhưng mà… cảm giác đêm qua khác hẳn mọi khi. Em thích lắm…”
Tình Cũ Chẳng Rủ Cũng Tới Đêm trước ngày cưới, Mục Xuyên ôm cô thanh mai của anh ta, nói với tôi rằng muốn có một đêm tự do. Anh ta nói, sau đêm nay, cả đời này anh ta sẽ một lòng một dạ với cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tôi nhìn anh ta rất lâu, rồi gật đầu đồng ý. Khi bước ngang qua người tôi, anh ta còn hào phóng nói: “Đêm nay em cũng có thể ra ngoài tìm một người đàn ông, anh đảm bảo tuyệt đối sẽ không để tâm.” “Tôi không cần phải ra ngoài.” Tôi đi thẳng đến trước mặt người anh em thân thiết nhất của anh ta. Nhìn vào đôi mắt đẹp đó đầy lưu luyến: “Đêm nay, ngủ cùng nhau nhé?” Anh ta có thanh mai, chẳng lẽ tôi không có mối tình đầu?
Thời Gian Và Anh Vừa Đúng Lúc Tôi đã sống 23 năm trong nhung lụa, là một đại tiểu thư được cưng chiều từ bé. Thế mà chỉ trong một đêm, tôi bị nói thẳng vào mặt rằng mình chỉ là đồ giả. Tôi cùng hành lý bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, ngay cả vị hôn phu cũng bị người ta cướp mất. Nhưng anh ấy lại lập tức đi tìm tôi, nắm chặt tay tôi trước mặt mọi người, lạnh lùng nói: “Vị hôn thê tôi nuôi từ nhỏ, các người nói đổi là đổi được à?”
Công ty tổ chức tiệc liên hoan, ông sếp cao lãnh của tôi uống say khướt, ôm chặt lấy tôi rồi bắt đầu phát rồ lên: “Bảo bối à, mật khẩu thẻ ngân hàng của anh là 168658, trong thẻ có năm trăm triệu, mật khẩu thanh toán là 990203, mật khẩu điện thoại là 980980, trong túi quần còn có năm chục nghìn tiền mặt…” Một kẻ tham tiền như tôi đột nhiên cảm thấy trời lạnh cắt da, chỉ muốn thò tay vào túi quần anh ta để… sưởi ấm. Không ngờ chưa kịp mò thấy tiền, đã sờ phải một thứ cứng cứng lạ lạ… Tôi: “?” Gì vậy trời? Ngay giây tiếp theo, ông sếp bụng dạ khó lường nở một nụ cười mờ ám, ép tôi vào góc giường, ánh mắt lạnh lẽo, giọng khàn khàn dụ dỗ: “Bảo bối, một đường đi thẳng vào tim anh, được không?”
Vì Em Là Ninh Ninh Sau khi uống say, tôi chạy tới gõ cửa nhà sếp mình, người tôi thầm yêu bấy lâu vừa khóc vừa mắng anh ta là đồ bạc tình. Mắng chán chê rồi, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Ninh Ninh, qua đây. Em gõ nhầm cửa rồi đấy.”
Chú Rể Không Phải Anh 【Tôi không thể ở bên cô ấy, nên chỉ có thể bù đắp bằng cách dồn hết sự ưu ái cho cô ấy.】 Sắp đến ngày cưới, tôi thấy bài đăng trên vòng bạn bè của bạn trai. Ảnh lại là gương mặt nghiêng đang ngủ của một cô gái khác. Bài đó hiển thị cho tất cả mọi người, chỉ chặn mình tôi. Tôi bất giác bật cười. Ngày cưới, bạn trai mặc vest chú rể đến rước dâu. Hắn vẫn chưa biết, chú rể hôm nay… không phải là hắn nữa rồi.