Ngôn Tình
Váy Công Chúa Màu Đen Tôi và Lục Tây Châu là cặp vợ chồng bị giới thượng lưu xem như trò cười nổi tiếng. Anh ta vì Bạch Nguyệt Quang, tức giận đuổi theo tàu cao tốc mà gặp tai nạn, hai chân tàn phế. Tôi thì thầm yêu thanh mai trúc mã Chu Độ suốt 10 năm, vậy mà vẫn không dám thổ lộ. Sau khi kết hôn, ngày nào chúng tôi cũng sống trong oán hận. Tôi châm chọc anh ta: “Đến đứng còn không nổi, còn muốn học người ta theo đuổi vợ à?” Anh ta lạnh lùng mỉa mai: “Ai như có người kia, ngay cả tỏ tình cũng không dám.” Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về thời trung học. Lần này, tôi lấy hết dũng khí, chuẩn bị tỏ tình với thanh mai trúc mã. Tối hôm ấy, cậu thiếu niên đôi chân lành lặn lại đỏ mắt, ép tôi vào tường: “Thật sự muốn ở bên cậu ta à? Vậy coi như tôi đã chết rồi sao?”
Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn thân của tôi bị người yêu đá.Tôi khuyên nhỏ: “Đừng có mê trai quá mà rối não. Một thằng nhãi con mà cũng khiến mày bỏ ăn bỏ uống hả?”Cho đến khi tôi tình cờ gặp anh trai của nhỏ ở nhà nó.Năm đó tôi đứng đút tay túi quần, nhìn anh trai người ta mà nghĩ: chưa thấy ai bám người như tôi, vậy mà vẫn có người còn bám hơn cả tôi.
“Mai tối đi chơi không?”Tin nhắn lẽ ra gửi cho cô bạn thân, lại bị tôi lỡ tay gửi nhầm cho sếp.Nhìn thấy dấu chấm hỏi mà sếp nhắn lại, tôi lập tức rơi vào trạng thái hoảng loạn.Không ngờ, chỉ một giây sau, khung chat hiện lên một dòng tin mới:“Tuần sau được không?”
Sau khi cưỡng hôn nam thần lạnh lùng của trường, tôi… nghe được tiếng lòng của cậu ta.【Vợ ơi đáng yêu quá đi mất, muốn hôn thêm lần nữa quá trời luôn~】【Tôi biết mà, cô ấy cũng thích mình!】【He he he, từ nay tôi cũng là người có vợ rồi nhé.】【Ấy khoan, sao vợ lại nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ vậy… Có phải đang ghét mình không?】【Vợ ơi đừng rời xa tôi mà QAQ】Ủa? Cái gì mà “cao lãnh học bá” nghiêm túc, lạnh lùng?Sao trong đầu lại lắm lời như cái loa phát thanh vậy nè?!
Để theo đuổi nam chính,mỗi ngày tôi đều đặt phần ăn sáng tự tay làm vào hộc bàn của anh ấy.Cho đến một ngày, trước mắt tôi xuất hiện dòng bình luận nổi bật:“Bạn nữ phụ kia, cậu đặt lâu như vậy mà không phát hiện là đặt nhầm sao?”“Đó là bàn của phản diện mà!”“Nhưng mấy người có nhận ra không, từ khi nữ phụ đưa nhầm bữa sáng, tên phản diện nhà nghèo, gầy trơ xương vì không có tiền ăn cơm, hình như mập lên chút xíu rồi.”“Chứ sao nữa, nữ phụ làm sandwich mà như dồn đồ ăn cho lừa ăn, thịt rau nhét đủ cả, thiếu điều tự mình chui vào luôn thôi!”“Haiz, phản diện này cũng tội, còn tưởng nữ phụ thật lòng thích mình, ai ngờ người ta chỉ là đưa nhầm thôi.”Bước chân tôi dừng lại ngay cửa lớp.Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên.Chỉ thấy ở hành lang phía trước,một thiếu niên gầy gò, trông có vẻ u ám, đang nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực.
Ảo Tưởng Vòng Cổ Sau khi tôi và Thẩm Đình Châu liên hôn thương mại, tình cảm giữa chúng tôi vẫn luôn lạnh nhạt. Ba mẹ hai bên nhìn không nổi nữa, đành ra lệnh cho chúng tôi phải bồi dưỡng tình cảm. Thẩm Đình Châu: “Có yêu cầu gì, em cứ việc nói ra, tôi đều có thể đáp ứng.” Tôi: “Vậy anh về nhà đeo vòng cổ đi.” Giọng Thẩm Đình Châu có phần nhẫn nhịn: “Em…” “Em tìm nhầm người rồi, tôi không phải là loại người có thể chơi trò dạng này với em.” “Em cũng đừng như vậy, không hay đâu.” Tôi: “Được thôi, vậy tôi tìm người khác.” Đêm đó, anh cầm tay tôi khóa chặt trên chiếc vòng cổ, mắt đỏ hoe nói: “Ngoài tôi ra, đừng ai hòng làm chó của em.”
Trúc Mã Ôm Vào Lòng Mẹ trúc mã cứ ngỡ con trai mình là gay nên bèn phái tôi đi thăm dò. Ngày nào tôi cũng ăn vận mát mẻ để trêu chọc Chu Thanh Cố. Lúc ăn cơm thì cọ chân vào đùi cậu ta, nói chuyện toàn lời lẽ ong bướm, hễ cúp điện là lại sờ soạng cậu ta từ trên xuống dưới. Thế nhưng cậu ta vẫn dửng dưng như không, còn cuộn tôi trong chăn rồi ném ra khỏi cửa. Về sau, tôi và một anh học trưởng cùng trường cứ dính lấy nhau như hình với bóng, cậu ta mới bắt đầu cuống lên, âm trầm chặn tôi lại trong phòng ngủ: “Gạ gẫm tôi vẫn chưa đủ à? Còn muốn gạ gẫm người khác nữa, hay lắm!”
Tôi bắt gặp sếp tổng công ty và cô thư ký đang đút vịt quay cho nhau ăn. Sau đó, cô thư ký đỏ mặt dúi vào tay tôi một bao lì xì to tướng: “Phí bịt miệng đấy.” “Chị cứ yên tâm, đợi em làm bà chủ rồi, sẽ tăng lương cho chị.” Tôi lặng lẽ tháo nhẫn cưới sau lưng, chúc cô ta sớm toại nguyện. Buổi tối, sếp nhìn vào ngón tay trần của tôi, lạnh lùng hỏi: “Nhẫn đâu?” Tôi ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc… rơi vào bồn cầu rồi.”
Người Hầu Ngoan Ngoãn Muốn Tạo Phản Tôi là đại tiểu thư kiêu căng của giới thượng lưu Bắc Kinh. Khi Tạ Lâm và mẹ anh ta đến nhà tôi, tôi đã đá đổ vali của anh ta. “Con chó hoang từ đâu tới, cũng xứng để bổn tiểu thư gọi là anh sao?” Anh ta không nói gì, lặng lẽ dựng vali dậy. Sau khi Tạ Lâm sống ở nhà tôi, tôi coi anh ta như người hầu sai bảo, anh ta cũng không một lời oán hận. Sau này, tôi uống say được bạn học nam đưa về nhà. Sau khi mở cửa, Tạ Lâm kéo mạnh tôi vào lòng anh ta. “Con chó hoang thối tha! Anh làm tôi đau rồi, mau buông tôi ra!” Tôi bất mãn gào lên với anh ta. Anh ta lại vác tôi lên ném lên giường, thong thả cởi dây lưng trói hai tay tôi lên đỉnh đầu. Khóe miệng Tạ Lâm cong lên, nhẹ nhàng nói bên tai tôi. “Đại tiểu thư…” “Chó hoang, sao có thể nghe lời chứ?”
Bạn Thân “Đáng Quý” Tôi và bạn thân cùng gả vào nhà họ Dư, trở thành chị em dâu. Cô ta được cả nhà nuông chiều đến mức trở thành một con vợ ngốc nghếch. Giữa tháng Bảy nắng nóng, cô ta đem miếng thịt hạch có giòi nấu chín rồi cho cháu trai tôi, bé Tráng Tráng, ăn. Thấy vậy, tôi lập tức đưa Tráng Tráng đến bệnh viện rửa ruột. Thế mà bạn thân tôi lại trốn sau lưng chồng tôi, nũng nịu: “Không phải lỗi của bé đâu, bé chỉ thấy có miếng thịt nên muốn nấu cho con trai ăn thôi mà.” “Em chồng à, có phải bé ngốc quá không, làm gì cũng không nên hồn hết hu hu hu…” Tráng Tráng tỉnh lại liền cùng mẹ chồng tôi vu oan, đổ hết tội hại nó trúng độc lên đầu tôi. Từ đó, tôi phải chịu cảnh bạo hành suốt bao năm trời, khắp người không có lấy một chỗ lành lặn. Đến đêm Giao thừa, tôi bị chính Tráng Tráng tàn nhẫn lột da, mất máu đến chết. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về đúng ngày bạn thân tôi đem miếng thịt đầy giòi kia đi nấu.
Tặng Em Hoa Hồng Mới Là Lãng Mạn Phó Triệt mắc bệnh ung thư, phải phẫu thuật nên cần cạo trọc đầu. Cậu ta rất sợ. Để cổ vũ cậu ta, tôi vừa khóc vừa cắt đi mái tóc dài của mình. Khi tôi cạo trọc đầu đến trường, Phó Triệt cười đến mức không đứng vững. “Ngốc con, cậu thích tôi đến mức đó sao?” Ánh mắt trêu ghẹo xung quanh khiến tôi hoang mang và lúng túng. Thì ra, Phó Triệt không hề bị bệnh. Cậu ta đánh cược với người khác. Cược rằng tôi sẽ hy sinh đến mức nào vì cậu ta. Có người hỏi Phó Triệt, có phải đã động lòng với tôi rồi không. Cậu ta ngậm điếu thuốc, cười khẩy đầy tùy tiện. “Một kẻ biến thái có thể ra tay tàn nhẫn với chính mình, tôi có điên mới thích cô ta.” Sau này, nghe nói có người tỏ tình với tôi. Phó Triệt mặt mày tối sầm, chặn tôi lại giữa đường: “Không được nhận thư tình của người khác.” “Đồ ngốc, em dễ bị lừa như vậy, ngoài tôi ra, còn ai có thể thật lòng với em?”
Chiến Lược Quyến Rũ Ông Chủ Câm Dựa Vào Bình Luận Hệ thống giao nhiệm vụ cho tôi là phải chinh phục đại lão giới Kinh Thành – Thẩm Hoài Uyên. Nhưng anh ấy không biết nói. Giữa chúng tôi, trên giường dưới giường đều không có bất kỳ trao đổi nào. Thời hạn chiến lược sắp kết thúc, vậy mà tôi vẫn chưa thể chiếm được trái tim anh ấy. Lúc tôi đang sốt ruột đến mức vò đầu bứt tóc, trước mắt bỗng hiện lên một dòng bình luận đạn: [Anh ấy mặc kệ cô là vì cô mang bánh quy cho người đàn ông khác, chỉ cần làm phần y như vậy cho anh ấy là được.] [Tối qua dây dưa không dứt là vì cô khen người khác đẹp trai, nếu cô thực sự không chịu nổi, cứ bóp cổ anh ấy là được.] [Anh ấy thích bị cô bóp cổ, tin tôi đi, tối nay cứ tát anh ấy thẳng tay!] Tôi làm theo từng dòng bình luận. Anh ấy bị tôi dỗ đến ngoan ngoãn phục tùng. Hệ thống sốt ruột đến mức gào ầm lên: “Các người như vậy là gian lận!” Bình luận đạn: [Cái hệ thống chết tiệt đó thì biết gì, nữ chính của chúng tôi chỉ có thể ăn thịt chứ không thể ăn khổ.] Sau này, chiến lược thành công, Thẩm Hoài Uyên cũng khôi phục như trước. Tối hôm anh ấy đề nghị chia tay. Anh ấy giữ chặt tay tôi áp vào cổ mình, lạnh lùng cười nói: “Dù tối nay em có bóp chết anh, anh cũng sẽ không dừng lại.”
Thầm Yêu Anh Trai Kế Năm thứ 3 tôi thầm yêu anh trai kế của mình. Nhân lúc có hơi men tiếp sức, tôi lấy hết can đảm, trực tiếp cùng anh trai kế của tôi – Tuân Khâm, lăn lên giường. Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, trước mắt bỗng hiện lên từng hàng từng hàng bình luận. 【Tôi thừa nhận phụ nữ chúng ta thích thứ gì nhất định phải lấy cho bằng được, nhưng mà cưng ơi, giờ nhiệm vụ duy nhất của cưng là phải chạy thật nhanh!】 【Nam chính của chúng ta nổi tiếng là tổng tài cấm dục, ngoài nữ chính là ánh trăng sáng thì ai cũng không được đụng vào đâu đấy!】 Tuy rằng trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng tôi rất quý trọng mạng sống của mình. Vì vậy lập tức đặt một tấm vé máy bay, nhanh như chớp rời khỏi nơi này. Năm năm sau, lúc đón người tại sân bay, tôi run rẩy nhìn người anh trai kế trước mặt. Tôi quay sang nói với con trai mình: “Bảo bối, mau chào cậu đi con.” Tuân Khâm nghe thấy, khoé môi hơi cong lên, mỉm cười lạnh lùng. “Anh cho em thêm một cơ hội nữa, gọi ba hay gọi cậu đây?”
Sao Anh Không Dỗ Em Nữa Rồi Tôi và Thẩm Dã lại cãi nhau đòi chia tay. Hôm định đi xin lỗi, tôi chơi trò “Đại mạo hiểm”, rút trúng thử thách: gắp món ăn trong bát của người đứng nhất khối. Tất cả mọi người đều nghĩ Thẩm Dã sẽ ngăn cản. Người luôn đứng thứ hai như Thẩm Dã chỉ cười nhạt: “Cũng tốt, tiện thể quyến rũ cậu ta luôn đi, kéo điểm cậu ta xuống, tôi không ngại đâu.” Trước mắt tôi, từng hàng bình luận hiện ra: 【Nam chính lại tự cao nữa rồi, rõ ràng chỉ cần bảo bối dỗ một câu là mềm lòng ngay, quay lại liền.】 【Cả ngày sau khi cãi nhau vẫn xem lại tin nhắn đến mức cháy màn hình, vậy mà cứ đẩy bảo bối ra xa. Lỡ cô ấy thật sự chạy theo người khác thì đến lúc đó chỉ có mà khóc.】 【Bực chết cái cậu này rồi. Bảo bối à, hay là cô thử nhìn người đứng đầu khối xem? Cậu ta luôn thầm mến cô, trong nhà còn giấu đầy ảnh cô đấy.】 【Cô chỉ cần chạm nhẹ vào cậu ta thôi, cậu ta cũng sẽ run lên vì kích động!】 Nhìn Thẩm Dã chẳng hề quan tâm, tôi cầm đũa lên nói: “Được, tôi đi thử xem.” “Đúng lúc cũng muốn làm quen cậu ấy.”
Chiêu Chiêu, Ta Hối Hận Rồi Khi đó, ta cưu mang nữ nhi của một vị huyện lệnh đang tiến kinh kêu oan, giúp nàng rửa sạch nỗi oan cho cả tộc. Không ngờ, vị tiểu tướng quân thanh mai trúc mã của ta lại vì nàng mà đến trước mặt ta, đòi hủy hôn. Nữ nhi huyện quan kia ăn nói táo bạo, cũng tinh thông y thuật, tiểu tướng quân nhất quyết phải cưới nàng, làm náo động cả kinh thành. Để tránh thị phi, gia đình bèn đưa ta xuất kinh du học. Nào ngờ khi ta học thành trở về, vừa hay gặp buổi yến hội đầu xuân, lại nghe tin vị Tướng quân Trì Yến thâm tình ấy đã có ba phòng thiếp thất. Hắn giấu diếm thê thiếp, gửi thiệp đến cho ta: “Chiêu Chiêu, ta hối hận rồi.”
Cảnh Xuân Tươi Đẹp Ta và Ninh vương thành thân vào đêm hôm đó, hắn bức ta lập thệ. Ba năm sau, nhất định phải cùng hắn hòa ly. Ninh vương, tính tình khó lường, âm trầm lạnh lẽo. Ta không dám nhiều lời, vội vàng đáp ứng. Về sau, hắn trở thành Trữ quân, kỳ hạn ba năm sắp tới. Ta dò hỏi: “Đến lúc ta rời đi, ngươi có ban cho ta ít ngân lượng không?” Hắn liếc nhìn ta một cái. “Ừm.” Ta lại hỏi: “Vậy cửa hàng thì sao? Hoặc là một tòa nhà?” Hắn bỗng bật cười: “Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện… không cùng ta hòa ly sao? Như vậy, hết thảy mọi thứ của ta, đều sẽ là của ngươi.” Ta: “A?” Hắn cúi người áp sát, giọng nói dịu dàng dụ dỗ: “Kể cả… ta.”
Âm Mưu Hoa Hồng Tôi mang thai khi đang ở trong tù. Lúc sinh con, tôi bỏ trốn. Từ đó, viên giám ngục trở thành một người đàn ông già không ai muốn, phải nuôi con một mình. Ba năm sau. Tôi đang lừa một chàng trai ngây thơ. Thì một bóng người cao lớn bất ngờ còng tay tôi lại. “Giả mạo thân phận với cấp trên, mức án khởi điểm là 3 năm.” “Ngủ với người ta mà không chịu trách nhiệm, tội càng nặng thêm một bậc.” ??
Tám Năm Ánh Sao Tôi đã ở bên Trần Triều Sinh suốt 8 năm, từ khi anh ấy còn vô danh cho đến lúc ánh hào quang chói lọi. Và rồi, anh ấy bắt đầu nổi loạn. Bên cạnh anh ta, các nữ minh tinh mập mờ xuất hiện hết người này đến người khác. Mà giữa tôi và anh, điểm giao nhau ngày một ít. Đến cả lời chúc sinh nhật, cũng chỉ còn là vài câu khách sáo lạnh nhạt. Tôi hỏi anh: “Còn kết hôn nữa không?” Anh chỉ cười qua loa: “Chị à, đợi thêm một chút nữa.” Anh nói, anh mới 26 tuổi, đang ở độ tuổi cần phấn đấu. Nhưng tôi không đợi được nữa rồi, qua năm nay, tôi đã 35. Fan của tôi thấy bất bình thay, mắng Trần Triều Sinh vô trách nhiệm, lãng phí tuổi xuân tươi đẹp của tôi. Fan của anh ta cũng nhảy vào khẩu chiến: “Thanh xuân ai mà chẳng là thanh xuân?” Hôm sau, khi mọi người còn đang đoán già đoán non, tôi đã đến Ireland. Đăng bức ảnh tôi đăng ký kết hôn với người ngoài giới. “Đừng đoán nữa! Chúng tôi đã chia tay trong êm đẹp rồi!” “Mọi người chúc phúc cho tôi đi!” Ngày hôm đó, top 3 hotsearch bị tôi chiếm trọn: #Hứa Chu và người lạ kết hôn ở Ireland. #Kết hôn ở Ireland không được ly hôn. #Đỉnh lưu Trần Triều Sinh quỳ gối xin làm người thứ ba.
Giáo Sư Giả Tạo Tôi phải lòng thầy giáo dạy luật của cháu trai mình – Thẩm Thương Nhạc. Nửa đêm tôi nhắn tin cho anh: [Thầy Thẩm, anh có thiếu vợ không?] Anh lạnh lùng đáp lại năm chữ: [Chủ nghĩa không kết hôn.] Tôi theo đuổi anh suốt một thời gian dài, thế nhưng tảng băng cao ngạo ấy chẳng hề có dấu hiệu tan chảy. Sau khi buông tay một cách dứt khoát, tôi chấp nhận buổi xem mắt do gia đình sắp xếp. Ngày đi xem mắt, tôi bị Thẩm Thương Nhạc nhốt trong xe để nói chuyện. Ánh mắt anh thâm sâu lạnh lẽo, nhưng khóe môi lại mang theo ý cười hỏi tôi: “Không phải em nói, tôi là người chồng duy nhất của em sao?”