Ngôn Tình
Buông Tay Quá Khứ Tại một bữa tiệc xa hoa của giới thượng lưu Bắc Kinh, vị thiếu gia nổi tiếng phong lưu đã cầu hôn tôi. Anh ta đã công khai đặt tên tôi cho một chiếc du thuyền trị giá hàng trăm triệu. Và còn dùng hàng nghìn chiếc drone để tạo nên tên tôi trên bầu trời đêm. Nhưng ngay trước lễ cưới, tôi vô tình nghe thấy anh ta cười nhạo với bạn bè: “Du Hoan lúc nào cũng vùi đầu vào những thứ chết chóc, trên người lúc nào cũng có mùi xác chết, tôi thậm chí còn không thể hôn nổi cô ấy. Cô ấy đã theo đuổi tôi suốt bảy năm trời, vậy nên tôi mới muốn xem cô ấy sẽ trông thảm hại như thế nào khi vào ngày cưới tôi bỏ trốn với người khác.” Mọi người xung quanh đều cười ồ lên. Đêm đó, Bắc Kinh mưa tầm tã, tôi đã lái xe suốt ba tiếng đồng hồ dưới trời mưa. Toàn thân ướt sũng, tôi gõ cửa nhà của người đàn ông quyền lực ở Bắc Kinh, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Anh từng nói muốn cưới tôi, lời hứa đó vẫn còn hiệu lực chứ?” Phó Cảnh Xuyên nhìn tôi một cái, rồi ôm tôi vào lòng: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Lúc đó anh đã nói, sẽ không có ly hôn, trừ khi anh chết đi.”
Chuyến Đi Đếm Ngược Ngày Chia Tay Nửa tháng trước ngày cưới, Thẩm Mục Châu nói muốn dừng lại. Mấy năm nay công việc bận rộn, anh chưa từng có thời gian ở bên tôi một cách trọn vẹn. Vốn dĩ chưa bao giờ là người lên kế hoạch, vậy mà lần này anh lại dành trọn một đêm để chuẩn bị hành trình du lịch mười ngày. Chỉ là anh không biết. Tôi đã thấy. Thấy anh trò chuyện với người khác. Anh gọi chuyến đi lần này là 【 đếm ngược chia tay 】.
Tôi từ bỏ cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối để cưới một chàng trai nghèo tên Chu Diệp. Ngày cưới, ba tôi u/ố/ng thuo’c đ/ộc 44. Tôi ôm x/á/c ba, tuyệt vọng gào khóc, m/á/u thấm đỏ cả váy cưới trắng tinh. Ngay lúc ấy, dòng chữ bình luận hiện lên trước mắt tôi: 【Cha của nữ phụ ch /t cũng đáng, đại phản diện đáng lẽ phải ch .t từ lâu rồi.】 【Nam chính giả nghèo tiếp cận nữ phụ chỉ để báo thù, giờ cuối cùng cũng quay về bên nữ chính rồi!】 【Nữ phụ còn chờ nam chính quay lại cưới à? Đúng là nằm mơ.】 Ngày làm tang lễ cho cha, tôi cầm kết quả giấy báo sảy thai, đứng sát mép tầng thượng của tòa nhà Chu thị. Chu Diệp chạy đến, bước chân loạng choạng, giọng run rẩy chưa từng có: “Ôn Ninh, anh xin em… đừng nh/ả/y.”
Chồng Tôi Yêu Con Gái Của Người Giúp Việc, Tôi Chọn Cách Buông Tay Bảy năm ngày cưới, chồng tôi nắm tay con gái của người giúp việc trong nhà, nói với tôi rằng, cô ta có thai. Đứa trẻ là của anh ta. Anh ta nhìn tôi, ánh mắt có phần áy náy nhưng chẳng bao nhiêu. “Chúng ta ly hôn đi.” “Chi Chi đang mang thai, con bé vừa tốt nghiệp đại học, tương lai còn đang rộng mở. Anh không thể để người khác chỉ trỏ sau lưng cô ấy được, anh phải cho cô ấy một danh phận.” Tôi vung tay tát thẳng vào mặt cô gái kia, giận dữ gằn hỏi: “Tại sao? Trên đời này thiếu gì đàn ông…” Mặt cô ta đỏ bừng lên, nhưng giọng nói lại chẳng hề sợ hãi: “Chị à, gia đình chị đã giúp đỡ em nhiều năm, em luôn biết ơn. Nhưng tình yêu là ích kỷ. Em không thể vì lòng biết ơn mà từ bỏ tình yêu của mình.” “Huống chi, chị và anh Yến Huy đã kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa có con. Cả cơ nghiệp lớn như vậy, chẳng lẽ không có người kế thừa?” Tôi bật cười khẩy. Nếu cô ta thích nhặt rác đến vậy, tôi tất nhiên sẽ thành toàn cho họ. Chỉ là cơ nghiệp này… e là đứa con trong bụng cô ta còn chưa đủ tư cách để thừa kế.
Cô Ấy Sao Còn Chưa Đến Yêu Tôi? Tôi theo đuổi nam thần lạnh lùng Trì Mạc suốt 3 năm, anh ấy chưa từng đáp lại. Cuối cùng, bạch nguyệt quang của anh trở về nước. Tôi bình tĩnh nói với hệ thống: “Tôi mệt rồi, cậu đi đi.” Hệ thống im lặng một lúc: “Có lẽ… cô muốn đổi mục tiêu công lược không?” Tôi gật đầu. Lần này, hệ thống im lặng lâu hơn hẳn. Tôi nghe thấy tiếng nghiến răng ken két vang lên trong đầu. “Thẩm Thanh Quýt! Tôi vừa thử thăm dò một chút mà cô đã mắc câu rồi?” “Cô muốn đổi ai? Thằng đàn em trà xanh kia, hay là tên cấp trên bụng dạ khó lường?” Tôi: “?” Khoan đã, giọng này sao nghe quen thế…
Áp Sát Bước Trùng Nguyên Thanh mai trúc mã bắt đầu chán ghét tôi – con bé vừa dính người, vừa tự ti, lại còn nói lắp. Tôi học lại rồi thi vào cùng trường với anh ấy, thế mà anh lại tỏ vẻ bực bội, cố tình phân rõ giới hạn với tôi ở mọi phương diện. Nhưng anh không biết, tôi không phải vì anh mà đến. Sau này, tôi vượt qua tật nói lắp, trong buổi lễ phát biểu của tân sinh viên, khi tôi chân thành nói lời cảm ơn tới người anh trai tôi biết ơn nhất. Thanh mai trúc mã ngẩn người đứng dậy. Nhưng lại bị một người khác giữ lại. Bạn cùng phòng của anh ta cười cợt buông thả: “Anh bạn tránh ra chút, cản đường em gái tôi tặng hoa rồi.”
Tôi Không Còn Thích Cậu Chủ Nữa! Tôi đã theo đuổi cậu chủ nhà họ Giang suốt 3 năm, cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Thì ra tôi chỉ là nữ phụ ác độc, xinh đẹp nhưng mờ nhạt, trong một cuốn tiểu thuyết học đường. Cố tình quyến rũ Giang Triệt, còn hạ thuốc anh ta. Cuối cùng bị anh ta trả thù, chết thảm ngoài đường. Để tránh cái kết bi thảm đó, tôi bắt đầu tránh xa anh ta. Nhưng chẳng hiểu vì sao, cậu chủ cao quý, lạnh lùng ấy lại phát điên khi thấy tôi ở bên người đàn ông khác, kéo tôi vào lòng không chút do dự. Đuôi mắt anh đỏ bừng, giọng khàn khàn, đầy ấm ức xen chút cố chấp: “Không phải đang câu dẫn tôi sao? Sao lại không câu nữa rồi?”
Là Thanh Mai, Cũng Là Định Mệnh Trời Ban Trước ngày thi đại học, cậu bạn học mới mà tôi thầm yêu lại nổi giận. Chỉ vì một câu tôi nói: tôi không muốn nhìn thấy cậu ta. Cậu ta liền bảo tôi chuyển trường rời đi: “Trường số 10 cũng khá đấy, đợi khi cô ấy hết giận, tôi sẽ gọi em quay lại.” “Đừng làm khó tôi, Chi Chi.” Tôi gật đầu đồng ý. Thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. Anh bạn thân của cậu ta khuyên nhủ: “Cậu quên rồi sao, Chi Chi bị khiếm thính, để cô ấy một mình đến trường khác lỡ bị bắt nạt thì sao?” “Các cậu lớn lên cùng nhau, trước đây lại thích cô ấy như vậy, thật sự nỡ đuổi cô ấy đi à?” Cậu ta nhướn mày: “Đó là chuyện của trước kia rồi, thanh mai sao so được với định mệnh trời ban, cậu không biết à?” “Hơn nữa, chưa đến ba tháng, tôi sẽ gọi cô ấy về.” Ba tháng sau, khi cậu ta gọi điện bảo tôi quay lại. Một thiếu niên ngạo nghễ đứng bên tôi khẽ cười bên tai tôi, nơi có máy trợ thính: “Bé con, hôn nhau thì phải nhắm mắt lại.” “Còn nữa, không được nghe điện thoại của đàn ông lạ.”
Si Mê Như Thế Tạ Kỳ rất phiền cô thanh mai nhỏ của anh. Nhưng từ sau khi cô ấy dọa tự sát, anh đã thay đổi, thay đổi thành một người vô điều kiện nuông chiều cô ấy. Thậm chí khi cô ấy rạch vào mặt tôi, anh cũng chỉ che cô ấy ra sau lưng: “Cô ấy sắp chết rồi, em còn tính toán với cô ấy làm gì?” Vì thế tôi không tính toán nữa. Lặng lẽ rời khỏi thế giới của anh. Cho đến một đêm khuya nào đó. Anh nhìn thấy người anh em quyền lực nhất trong giới công khai chuyện tình cảm. Tôi mặc áo sơ mi nam cao cấp, tựa vào lòng một người đàn ông cao lớn tuấn tú, hôn lên má anh ấy. Đêm đó mưa như trút nước. Tạ Kỳ như phát điên mà chạy đến gõ cửa nhà anh ấy: “Bảo Bối, anh biết em đang cố tình chọc giận anh, em ra đây chúng ta nói chuyện được không?”
Hóa Ra Tiểu Đáng Thương Lại Là Thái Tử Gia Bệnh Kiều Khi vừa đặt chân vào học viện quý tộc, để không bị bắt nạt, tôi đã để mắt đến Tống Kỳ Duệ – người cũng cô đơn, lạc lõng như tôi – định bụng cả hai có thể sưởi ấm cho nhau. Ai mà ngờ, người đó lại chính là thái tử gia bị cả trường cô lập. Hóa ra, kẻ làm trò hề chỉ có mình tôi! Tôi lập tức thu dọn đồ đạc trong đêm, định ôm đùi người khác để bỏ trốn. Nhưng cậu đã sớm chuẩn bị xích sắt, giọng nói u oán vang lên: “Thế còn tôi thì sao? Bé con không cần tôi nữa à?”
Vị Ngọt Của Trái Mướp Đắng Vị hôn phu của tôi lén lút tài trợ tiền cho một cô bé. Tôi ngồi xe đi ngang qua trường học của cô bé, phát hiện cô kéo tay một thiếu niên có chiếc áo sơ mi đã giặt đến bạc màu, khẽ khàng gọi anh ấy là “anh Từ”. Thiếu niên có dáng vẻ thanh tú, cao ráo, đẹp đẽ tựa như một cây bạch dương. Tôi nói: “Đưa cậu ấy qua đây.” “Tiểu thư?” Tôi hơi ngẩng đầu, giọng điệu thản nhiên: “Không làm gì cả, chỉ là cũng muốn tài trợ một chút thôi.”
Thiên Vị Tôi và thái tử giới Kinh – Thẩm Nghiêm Chi, từ nhỏ đã được định sẵn hôn ước. Mọi người đều nghĩ tôi và anh ấy chắc chắn sẽ kết hôn. Nhưng trong đầu Thẩm Nghiêm Chi chỉ có hình bóng Bạch Nguyệt Quang của anh ta. Anh ta nói: “Giang Lê, em yêu ai cũng được, đừng yêu tôi.” Không yêu thì thôi, thế gian này đâu thiếu đàn ông. Sau đó, tôi cũng lén quen bạn trai. Một giờ sáng, bạn trai tôi vẫn chưa về, còn từ chối cả cuộc gọi video của tôi. Hạ Kiến Châu nhắn lại: 【Không tiện…】 Tôi nổi giận: 【Không nghe thì chia tay!】 Video vừa kết nối, thấy được khung cảnh bên anh ta, tôi lập tức cúp máy. Hạ Kiến Châu gửi tin: 【Sợ rồi chứ gì? Vị hôn phu của em đang ngồi ngay cạnh tôi, tôi có thể nghe sao?】
Chim Hoàng Yến Bỏ Trốn Rồi Ngày người trong lòng của kim chủ trở về, tôi bị ốm nghén. Kim chủ do dự một lúc rồi mới mở miệng: “Như em thấy đấy, cô ấy mang thai rồi. Tôi không thể bỏ mặc mẹ con họ được.” Tôi ôm chặt khoản phí chia tay 30 triệu, vội vã lên tiếng cắt ngang: “Không, không phải mang thai! Chỉ là dạo gần đây tôi ăn nhiều đồ vặt quá, đầy bụng nên mới nôn thôi.” “Anh tuyệt đối đừng có nghĩ phải chịu trách nhiệm với tôi!” Nói xong, tôi cầm thẻ ngân hàng vội vàng bỏ trốn. Ba tháng sau, kim chủ chặn tôi lại ở quê nhà. Anh ta cầm trong tay một tờ giấy xét nghiệm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng tròn vo của tôi, nghiến răng nghiến lợi: “Thức ăn trong bụng em hóa tinh rồi à? Lớn đến mức ra hình dạng thai nhi luôn rồi?”
Chị Kế Cùng Nam Lọ Lem He Rồi Tôi là người chị kế độc ác của Lọ Lem trong một câu chuyện đam mỹ. Sau khi phá hỏng chiếc váy hắn định mặc đi dự tiệc… Tôi bị nhốt trên gác mái. Lọ Lem – một thiếu niên xinh đẹp, khuôn mặt điềm tĩnh cúi xuống, giọng lạnh lùng kể từng chuyện tồi tệ tôi đã làm với hắn. Nhưng thấy tôi vẫn không hề tỏ ra hối lỗi. Hắn suy nghĩ một chút, những ngón tay thon dài kéo nhẹ dải lưng váy tôi, nghiêng đầu cười khẽ: “Công bằng mà nói… “Chị đã xé váy tôi. “Tôi cũng nên xé váy của chị chứ nhỉ?”
Ba Năm Sau, Nhất Định Phải Về Sau một đêm hoang đường với chú, tôi liền muốn chạy trốn, ra nước ngoài du học. Sau đó, người đàn ông lòng dạ độc ác không chớp mắt nói: “Xuất ngoại cũng được, ba năm sau nhất định phải về nước.” Vài năm sau, tôi mang theo đứa bé vừa ra khỏi sân bay, đã bị vệ sĩ của Phó Cận Niên “mời” lên xe. Tôi run rẩy ngụy biện: “Cháu… cháu kết hôn rồi…” Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười quen thuộc, không có chút ấm áp, “Nhiễm Nhiễm, để con của anh theo họ người khác, lá gan của em cũng đủ lớn rồi đấy.”
Quy Tắc Nuôi Chim Hoàng Yến Năm đó, khi tôi mắc chứng sợ xã hội nặng nhất, tôi đã bao nuôi một anh công nhân thô kệch. Mỗi lần hẹn anh ấy qua đêm, tôi đều hồi hộp đến mức không thở nổi. “Xin, xin hỏi… tối nay anh có rảnh… làm cái đó với tôi không?” Anh ấy cúi đầu, khẽ cắn một cái lên khuôn mặt đang đỏ bừng của tôi. “Muốn cái đó hả, phải trả thêm tiền.” “Không, không thành vấn đề!” Tôi vội vã gật đầu lia lịa. Mãi đến khi tôi bất ngờ phá sản, đành đau lòng nói lời chia tay, định thả tự do cho anh ấy. Anh công nhân đang hút thuốc sau cuộc yêu nghe xong, bỗng lười biếng rút ra một tấm thẻ đen Amex, tiện tay đưa cho tôi. “Cầm lấy, tiếp tục bao nuôi tôi.” “Ai cho phép em thả tôi tự do vậy?”
Dẫn Con Gái Về Gặp Bạn Trai Cũ Bạn trai chăm sóc tình cũ đang mang thai, tôi lập tức rời đi. Sáu năm trước, hắn biết tình cũ mang thai ngoài ý muốn, liền bỏ mặc tôi để đến bệnh viện ngày đêm chăm sóc cô ta. Sau đó, sợ tôi ghen tuông làm ầm lên, ảnh hưởng đến tình cũ, hắn thẳng tay gửi tôi ra nước ngoài du học. Sáu năm sau, hắn mời tôi đến dự đám cưới của hắn và tình cũ. Không ngờ lại phát hiện tôi còn dẫn theo một đứa trẻ có vài nét giống tôi. Chưa đợi hắn mở miệng hỏi, tôi đã chủ động giới thiệu: “Đây là Man Man, con gái tôi.” Kỷ Dực như phát điên, hét lên với tôi: “Chu Dĩnh, sao em dám tự ý kết hôn rồi sinh con mà không hỏi ý tôi!” “Không phải chính anh từng nói sao? Chỉ cần tôi không làm phiền anh với Lâm Nguyệt Nguyệt, tôi muốn thế nào cũng được mà.”
Chồng Tôi Là Yêu Ma Mê Hoặc Sau 5 năm kết hôn vì liên minh thương mại, chồng tôi bắt đầu có dấu hiệu kỳ lạ. Anh ấy thường nửa đêm đi tập thể hình, ra ngoài đều xịt nước hoa. Nhưng lại không cho tôi đụng vào người anh, thái độ lịch sự mà xa cách. Tôi không hiểu lý do là gì. Cho đến một đêm nọ, tôi giả vờ ngủ. Tôi nhìn thấy anh đang đối mặt với một chiếc đuôi hình trái tim uốn cong, Vừa đánh vừa khóc: “Tất cả là lỗi tại cái đuôi chết tiệt này, vợ không còn yêu tôi nữa, hu hu hu…” Tôi: ???
Chất Dị Ứng Trong Tình Yêu Tôi nhào lên người học thần lạnh lùng định tiến xa thêm một bước, lại phát hiện ra anh dị ứng với phụ nữ. Tôi hoảng loạn lục tìm điện thoại gọi 120. Trước mắt đột nhiên hiện ra hàng loạt bình luận như đạn bắn: 【Nữ phụ cút ra xa giùm được không? Suýt nữa hại chết nam chính rồi, khát thì tự đi tìm gậy mà dùng.】 【Yêu quá đi mất, nam chính chỉ chạm được vào nữ chính, gặp mấy người khác là dị ứng.】 【Đợi nữ chính xuất hiện, nam chính cấm dục kiểu gì cũng biến thành cuồng nhiệt cho xem.】 Nhìn thấy anh được cứu tỉnh lại, bản năng vẫn muốn chạm vào tôi. Tôi lạnh nhạt né tránh: “Tạm biệt nhé, thầy bói nói anh khắc tôi.” Sau khi rời khỏi anh, tôi chơi trò mạo hiểm, nhận lời tỏ tình của một đàn em ngoan ngoãn như cún con. Ngay tối hôm đó, tôi bị Tạ Cảnh Dã nhốt vào tầng hầm. Anh cắn lấy vòng cổ, đưa tới tay tôi, ánh mắt đầy bệnh hoạn xen lẫn một chút rối loạn: “Bảo bối, tôi làm còn tốt hơn tên mặt trắng kia.” “Thử tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không ngất nữa đâu.”
Làm Chó Con Của Tôi Bạn trai tôi vì muốn tìm cảm giác kích thích, đã dụ tôi uống thứ rượu có pha thêm thứ gì đó. Nhưng đúng lúc thuốc bắt đầu phát tác, anh ta lại bị một cuộc gọi từ Bạch Nguyệt Quang gọi đi. Tôi vừa định mở miệng, trước mắt lại hiện lên một loạt dòng chữ: 【Tên cặn bã đáng chết! Sao có thể bỏ rơi nữ chính của chúng ta lúc này chứ! Tức chết tôi rồi!】 【Lại đi tìm Bạch Nguyệt Quang nữa rồi, nữ chính thật sự thảm quá mà!】 【Đừng nghĩ đến tên cặn bã đó nữa, mau đi tìm bác sĩ Cố ở phòng bên cạnh đi! Anh ấy yêu cô lắm đó!】 【Đừng do dự nữa, bác sĩ Cố mới là liều thuốc giải của cô mà!】 Không nghĩ được gì thêm nữa, tôi cố chịu đựng sự khó chịu trong người, gõ cửa phòng bên cạnh: “Bác sĩ Cố, cứu tôi…”