Ngôn Tình
Quả Báo Thượng Lưu Chị dâu của tôi là một mỹ nữ đần độn, chỉ biết cắn môi, chu miệng và khóc lóc. Ngày mở tiệc mừng tôi thi đậu đại học, chị ta nhầm nước tẩy bồn cầu với si-rô rồi cho nó vào nước trái cây của tôi. Khiến cổ họng tôi bị bỏng nặng, không bao giờ có thể hát được nữa. Vì thế tôi bị trường nhạc danh tiếng cho thôi học, tương lai một màu tăm tối. Tôi yêu cầu chị ta bồi thường. Chị ta chắp hai ngón trỏ, cúi đầu yếu ớt nói: “Chị chỉ là quá ngốc thôi, không phân biệt được nước tẩy bồn cầu với si-rô, chứ có phải chị cố ý đâu.” Anh trai bị vẻ đẹp thanh thuần của chị ta hấp dẫn, quay sang quát tôi. “Mày đâu phải không nói được, chỉ là không hát được thôi, có gì ghê gớm! Vợ anh nhát gan, nếu mày dọa cô ấysợ, anh sẽ không tha cho mày!” Tôi mất kiểm soát cảm xúc, lao lên đánh họ. Nhưng bị anh trai đá văng xuống lầu, đầu nát tơm. Khi mở mắt ra, tôi đã quay về ngày mở tiệc mừng đỗ đại học.
Cẩm Nang Lên Vị Trí Của Tình Cũ Khi tôi đang chuẩn bị quyến rũ Hạ Chấp Tiêu, lại vô tình nhìn thấy em gái của anh ta cưỡng hôn anh ngay trước mắt. Một hàng chữ đạn lóe lên trước mắt: 【Đã chẳng có quan hệ máu mủ, nam chính còn nhịn gì nữa?】 【Đợi đến lúc nữ chính đau lòng ra nước ngoài, anh ta sẽ biết thế nào là giam giữ, là ép buộc yêu thương.】 【Nữ phụ thật rẻ mạt, nam chính còn chẳng muốn chạm vào, vậy mà ngày nào cũng nghĩ cách quyến rũ anh ta.】 【Đừng mơ tưởng nữa, nam chính chỉ muốn đè nữ chính xuống giường mà thôi.】 Vậy là, khi Hạ Chấp Tiêu thu dọn hành lý ra nước ngoài để theo đuổi tình yêu. Tôi thì ôm theo số tiền tích góp được, bỏ trốn. Lúc anh ta gọi điện cho tôi, tôi đang mặc váy cưới. “Bảo bối, sao em không liên lạc gì với anh? Không nhớ anh sao?” Tôi chửi thầm tên tra nam: “Ai là bảo bối của anh? Tôi sắp kết hôn rồi, đừng có gọi bậy.”
Trấn Bắc Vương Chồng ta vốn là Trấn Bắc Vương, lại không biết xấu hổ che giấu thân phận cùng ta trải qua cuộc sống vợ chồng ở nơi thâm sơn cùng cốc trong một thị trấn hẻo lánh như này hơn ba năm. Sau này hắn gạt ta nói muốn đi nơi khác làm ăn, thực ra là dẫn quân ra bắc chinh chiến. Nhưng hắn không biết, hắn chân trước vừa đi, ta sau lưng hắn làm chuyện mờ ám, đó là ta cố ý “c/h/ế/t” đi. Nửa năm sau, trong kinh thành đột nhiên có thêm một cửa hàng giấy vàng, chuyên đảm nhận việc thay người viếng mộ đốt giấy tiền vàng mã. Đêm đó canh ba, ta ở mộ phần đốt giấy cho người vợ đã khuất của một vị quý nhân. Đang ngồi đốt đốt, trước mộ đột nhiên xuất hiện một hình bóng quen thuộc. Ta chăm chú nhìn. Trời đất thánh thần thiên địa hội ơi. Sao con ma hoang ở mộ phần này lại giống ông chồng hờ của ta thế này!
Trong lễ kỷ niệm 10 năm thành lập công ty, tôi uống quá chén, về đến nhà thì vừa nôn vừa tiêu chảy.Ban đầu định nhắn tin xin nghỉ phép với sếp.Kết quả lại gửi thành: “Sếp ngủ chưa?”“Em muốn mời anh.”Gửi xong thì tôi ngất lịm đi ngủ luôn.Tỉnh dậy thấy tin nhắn WeChat của Cố Vân Chu, tôi chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ.Tin nhắn gửi sau 15 giây, tên keo kiệt độc miệng: 【Thẩm Chi Chi, em chắc chắn muốn ngủ không?】Tin nhắn gửi sau 25 giây, tên keo kiệt độc miệng: 【Thẩm Chi Chi, sợ rồi à?】Tin nhắn gửi sau 35 giây, tên keo kiệt độc miệng: 【Biết là em nghèo, nhà nghỉ anh không ở được, để anh đặt khách sạn.】Tin nhắn gửi sau 5 phút, tên keo kiệt độc miệng: 【Khách sạn Hilton, phòng 1106, cho em 15 phút.】Tin nhắn gửi sau 10 phút, tên keo kiệt độc miệng: 【Anh đến rồi, đi tắm trước đây.】Tin nhắn gửi sau 15 phút, tên keo kiệt độc miệng: 【Tắm xong rồi, em tới đâu rồi?】Tin nhắn gửi sau 35 phút, tên keo kiệt độc miệng: 【Thẩm Chi Chi, em dám đùa anh à?】
100 Vé Tàu Anh Sẽ Cưới Em Yêu xa suốt năm năm, cứ mỗi nửa tháng, Phí Tư Niên lại ngồi tàu cao tốc bảy tiếng đồng hồ để đến thăm tôi. Dù trời có mưa bão, dù anh sốt cao, anh vẫn đến đúng hẹn. Người ướt sũng từ đầu đến chân, nhưng món quà kỷ niệm dành cho tôi vẫn còn nguyên vẹn. Phí Tư Niên cẩn thận đặt vé tàu vào một cuốn sổ lưu niệm, mỉm cười nói: “Y Y, đợi đến khi đủ một trăm tấm vé rồi em hãy mở ra, biết đâu sẽ thấy nhẫn cầu hôn của anh.” Thế là tôi cứ đợi hết năm này qua năm khác. Khi số vé đã tích đủ 99 tấm, tôi quyết định bước bước cuối cùng. Nhưng ngay trước cửa nhà anh, tôi nhìn thấy nến xếp thành hình trái tim, và dưới đất đầy rẫy dây ruy băng đã dùng xong. Bạn anh nói: “Tiểu Bạch lấy chồng rồi, cậu còn cầu hôn gì nữa? Chiếc nhẫn này cũng gần trăm triệu đấy, vậy Đổng Y Y phải làm sao?” Phí Tư Niên thờ ơ trả lời: “Chỉ là muốn hoàn thành giấc mơ thời niên thiếu thôi.” “Tôi sắp kết hôn với Y Y rồi, không phải người trong lòng, thì cưới ai mà chẳng vậy.”
Thay Nàng Xuất Giá Phụ mẫu qua đời, ta được di mẫu đón về phủ, định gả ta cho biểu ca, ý muốn thêm một tầng thân thích. Trịnh Mặc Lâm không thích ta. Hắn ghét ta tay vụng chân quê, tiếng nói khàn khàn, eo lưng thô kệch. Hắn liếc ta một cái đầy xem thường: “Muốn làm dâu nhà họ Trịnh, ngươi phải sửa hết những tật xấu trên người mình.” Khi ấy ta mới hiểu, làm con dâu nhà thế gia, quả thật chẳng dễ dàng. Sáng sớm phải dậy sớm luyện lưng cho mềm mại, ta run rẩy không vững, ngay cả lúc than khổ cũng phải ép giọng nũng nịu như trẻ con. Qua một canh giờ thì học thêu thùa. Hạt châu nhỏ như hạt gạo, phải xuyên lỗ ở giữa, rồi tỉ mỉ đính lên khăn tay. Buổi chiều đội sách trên đầu, kiễng chân mà bước. Tối đến lại chong đèn sao chép kinh thư, chữ nhỏ như đầu ruồi khiến ta đau đầu muốn vỡ óc. Nửa năm trôi qua, ta vẫn học không nổi. Di mẫu xót ta, cãi nhau một trận dữ dội với hắn: “Ta biết trong lòng con vẫn chưa quên tiểu thư họ Lâm, nhưng A Châu không phải là nàng ta, con giày vò nó như vậy để làm gì?” Hắn lạnh giọng: “Vậy thì ta cưới tiểu thư họ Lâm.” Người mà hắn ngày đêm canh cánh trong lòng, vừa hay mới mất vị hôn phu. Cuối cùng, ta cũng không cần tiếp tục làm một kẻ thay thế không đủ tiêu chuẩn nữa. Hôm sau, hắn hầm hầm bỏ đi. Phủ Chu sai người đến cầu thân, muốn cưới vợ cho vị công tử bệnh tật quanh năm. Di mẫu xót biểu muội, không nỡ để nàng vừa gả đi đã phải thủ tiết. Ta nhìn những đầu ngón tay chi chít vết kim, khẽ nói: “Di mẫu, để ta thay biểu muội xuất giá.”
Ly hôn ba tháng, tôi phát hiện mình mang thai.Trong buổi gặp mặt ra mắt sếp mới, tôi nôn đến mức ói cả nước vàng, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt nặng nề của chồng cũ.Tôi bán nhà, nghỉ việc, trong đêm thu dọn đồ đạc tính chuồn đi ngay, thế mà lại bị chặn ở sân bay.“Chạy vội vậy? Nói xem lần này tại sao mới vén váy đã muốn biến luôn?”Sếp mới được điều xuống đột ngột, tổ chức cuộc họp khẩn.Tôi ngồi trong phòng họp, nghe mấy tiếng xì xầm bên cạnh, tâm trí cứ để đâu đâu.Tôi chẳng quan tâm sếp mới là ai, chỉ quan tâm đứa bé trong bụng mình.Rời xa Lục Thời Xuyên ba tháng, hôm nay mới phát hiện mình có thai.Con của cái đồ cặn bã đó!Trong lòng tôi âm thầm rủa cho tổ tiên mười tám đời nhà anh ta, thì xung quanh đột nhiên vang lên một tràng vỗ tay, còn có tiếng kêu kinh ngạc.Tôi ngẩng đầu lên nhìn, lập tức giật nảy mình!Người đàn ông đứng trên bục, cao lớn tuấn tú, lại chính là Lục Thời Xuyên?
Mùi Son Của Em Tôi để điện thoại trong túi mà quên khóa màn hình. Đến khi phát hiện thì… tôi đã gửi hơn 600 sticker cho sếp lạnh lùng của mình. Giữa một loạt sticker “Mami, đói đói” là những tin nhắn phản hồi đầy bất lực của anh ấy: 【Tôi là sếp của em.】 【Đói thì đi ăn.】 【Spam vô ích thôi.】 【Được rồi, tăng lương cho em được chưa?】 【……】 【Được rồi, tôi là mami của em.】 【Lên phòng tôi, tôi cho em ăn.】
Tầng Trên Của Tôi Là Anh Chàng Đẹp Trai Anh chàng đẹp trai tầng trên, cao 1m88, da trắng, mũi cao, sáu múi, đeo kính gọng vàng, trông thì có vẻ lạnh lùng cấm dục, nhưng thực ra lại rất dữ dội. Tối đầu tiên tôi chuyển đến, tầng trên đã ầm ĩ suốt cả đêm. Nóng bỏng thật đấy, dữ dội thật đấy. Giá mà tôi không bị ảnh hưởng nghiêm trọng thì tốt biết mấy. Đến khi họ lại chuẩn bị bắt đầu nữa, tôi thật sự không chịu nổi. Mở nhóm chat của cư dân chung cư, tôi tìm ngay WeChat của anh đẹp trai ở căn 802 tòa E. “Tôi chào bạn, bạn là cư dân căn 802 tòa E đúng không?” “Hai người có thể nhỏ tiếng lại không?” “Ồn đến mức tôi không ngủ nổi luôn rồi…” Đối phương trả lời: “Tôi đang tăng ca ở công ty.” Tôi bật dậy như thể vừa được hồi sinh sau cơn bạo bệnh, ngay lập tức ngửi thấy mùi drama bùng nổ. Giây tiếp theo, đối phương chuyển khoản tám trăm. Đối phương: “Người anh em, giúp tôi chặn cửa lại, tôi về ngay đây.”
Tạm Biệt, Chú Nhỏ Sau khi tôi thổ lộ tình cảm với chú nhỏ Lý Duật Lễ, anh dẫn tôi đi gặp một cô gái đang ngồi trên xe lăn. Cô ấy tên là Phương Duyệt Hề, cũng là vợ tương lai của anh. Lý Duật Lễ nói, Phương Duyệt Hề vì cứu anh mà mất đi đôi chân và cả ước mơ, nên anh phải có trách nhiệm với cô ấy. Tôi không hiểu. Cứu mạng thì nhất định phải lấy cả đời ra để báo đáp sao? Anh không trả lời câu hỏi của tôi. Kiếp trước, tôi không tin rằng Lý Duật Lễ không yêu mình, nên cứ liên tục thử thách giới hạn của anh. Cho đến khi chính mắt tôi thấy anh đứng yên nhìn người đối diện bẻ từng ngón tay tôi, nghe tôi gào thét trong đau đớn, nhưng ngay cả một cái nhíu mày anh cũng không có. Lúc đó, tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Sau này, vì vết thương quá nặng nên tôi không thể tiếp tục công việc trong phòng phẫu thuật, cuối cùng rơi vào bế tắc và cắt cổ tay tự sát. Lần nữa tỉnh lại. Tôi không chút do dự nộp đơn xin vào tổ chức Bác Sĩ Không Biên Giới. Từ bỏ thân phận cháu gái nhà họ Lý.
Vào sinh nhật hai mươi tuổi, ba mẹ bảo tôi chọn một người trong hai người – Thẩm Diễn hoặc Cố Khê Châu – để làm đối tượng liên hôn.Ngay lúc tôi chuẩn bị đưa ra lựa chọn, trước mắt bỗng hiện ra từng hàng từng hàng bình luận bay ngang.“Cầu xin đừng chọn Thẩm Diễn, Thẩm Diễn không có ý định cưới mà! Bây giờ mà kết hôn thì làm sao còn cơ hội nổi tiếng trong giới giải trí, làm sao công khai ở bên nữ minh tinh hạng A Dương Hi được chứ!”“Nhưng cũng không thể chọn Cố Khê Châu, anh ấy là kiểu người kiêu ngạo như vậy, cưới một người mình không yêu vì lợi ích thương mại thì chẳng khác nào tra tấn cả đời.”“Bây giờ thật sự rất phiền công chúa con nhà quyền quý ở Kinh Thành này đấy! Có thể sắp xếp cho cô ta bị tai nạn xe được không? Tôi chỉ muốn mấy anh nam chính tỏa sáng một mình thôi!”Tôi nhìn đám bình luận đó, cạn lời, không thèm lên tiếng.Ngay lúc đó, bình luận lại tiếp tục cuồn cuộn.“Fan nam bảo vệ Cố Khê Châu cút được không, đừng thay anh ấy quyết định. Ai nói anh ấy không yêu nữ chính? Ngày nào cũng tập cơ bụng, trong mơ xuân người xuất hiện cũng toàn là nữ chính.”“Cũng đừng thay Thẩm Diễn quyết định……”Tôi cau mày, vỗ bàn đứng phắt dậy.“Đừng ồn nữa! Rút thăm, ai thì là người đó!”Tôi nhắm mắt, vừa niệm “ú òa ú ớ”, vừa chỉ đại một người, sau đó không chút do dự đặt tấm ảnh rút được xuống trước mặt ba mẹ.Cố Khê Châu!Cả hai tròn mắt nhìn nhau, vẻ mặt ngỡ ngàng đầy nghi hoặc.“Giao Giao, ba mẹ biết con từ nhỏ đã thích Thẩm Diễn, hay là suy nghĩ lại đi?”Tôi gật đầu ngay tắp lự: “Được, vậy con suy nghĩ lại.”Nói thật thì tôi đã mang theo đáp án sẵn trong lòng mà rút thăm, cứ tưởng hai chọn một thế nào cũng sẽ trúng Thẩm Diễn.
Đôi Khi Yêu Là Cho Nhau Tự Do Sau khi quốc gia diệt vong, ta và công chúa cao quý kim chi ngọc diệp đều trở thành quân kỹ. Ca ca ta khi ấy là tướng lĩnh của phản quân, được phép chọn một người trong số quân kỹ để mang đi. Ta và ca ca từng làm nô bộc trong phủ công chúa hơn mười năm, sống nương tựa lẫn nhau. Nhìn thấy công chúa yếu ớt đáng thương, y phục xốc xếch, trong mắt ca ca tràn đầy xót xa. Không chút do dự, huynh ấy chọn mang công chúa đi. Khi cẩn thận bế công chúa rời khỏi, ca ca còn quay lại nói với ta: “Sẽ không lâu đâu, ca ca sẽ nhanh chóng đến cứu ngươi.” Ta không nhịn được mà cười nhạo. Kiếp trước, hắn cũng đã nói với ta những lời như thế. Ta chờ đợi rất lâu. Khi bị thay phiên nhục mạ, khi tay chân bị bẻ gãy, ta vẫn không ngừng gọi tên ca ca. Nhưng hắn không đến. Hắn ở bên tiểu công chúa, quỳ lạy trước tượng Phật, cầu nguyện cho nàng được bình an. Kiếp này, ta chủ động bò lên giường của hoàng tử địch quốc. Về sau, ca ca quỳ trước mặt ta, máu me đầm đìa, giọng run rẩy cầu xin: “Ca ca sai rồi… Xin hãy tha cho chúng ta…”
Tôi Không Muốn Làm Nữ Phụ Độc Ác Nữa Khi nhận ra mình là nữ phụ độc ác, tôi đang cưỡng bức nam chính trên giường. Trên giường, Thẩm Thanh Diễn căm phẫn nhìn tôi. Nghĩ đến số phận bi thảm sau này sẽ bị anh ta đích thân hành hạ đến chết, tôi nịnh nọt cười: “Bảo bối đừng giận mà, em là đang dạy anh cách yêu đương đấy.” Nói xong, tôi hôn lên môi anh ta một cách thân mật: “Đây là hôn, học được chưa?” Thiếu niên mặt lạnh tanh, nhưng vành tai lại đỏ ửng. Anh ta thật sự tin rồi. Sau đó, trước khi nữ chính xuất hiện, tôi đã trả lại nam chính đã được tôi thuần hóa đến mức chủ động cầu hôn cho cô ta, rồi lặng lẽ rời đi. Không ngờ, khi gặp lại, Thẩm Thanh Diễn lại trói tôi trước mặt mọi người. Ánh mắt anh ta hung dữ: “Em dạy anh hôn, là để anh yêu người khác sao?”
Nam Thần Đã Mưu Tính Từ Lâu Sếp đến nhà tôi chúc Tết, lại bị ba mẹ tôi tưởng nhầm là… đối tượng xem mắt. Anh ấy chặn tôi ngay trước cửa phòng, giọng lạnh đến thấu xương: “Công ty có quy định cấm yêu đương, cô quên rồi à?”
Kết Hôn Rồi Tôi Lại Yêu Kết hôn được nửa năm, Thẩm Nghiên Chu vẫn luôn hờ hững với tôi. Một hôm nọ, tôi bắt gặp một nữ đồng nghiệp có những cử chỉ thân mật, mờ ám với anh ngay tại văn phòng. Tôi nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Nếu anh đã có người mình thích, thì chúng ta ly hôn đi!” Đúng lúc đó, điện thoại reo lên là bà nội anh gọi chúng tôi về ăn cơm. Tối hôm đó, anh uống say bí tỉ. Nắm lấy cổ chân tôi, từ từ tiến lại gần. Anh gằn từng chữ: “Ly hôn?” “Anh đã tốn bao nhiêu công sức mới đưa em vào hộ khẩu. Muốn ly hôn, trừ khi anh chết.”
Như Hoa Xuân Gặp Nắng Để theo đuổi Khương Mẫn, tôi đã giả vờ làm một cô gái ngoan suốt năm năm. Nhưng cuối cùng, anh ấy lại đi trước một bước và tỏ tình với người khác. Tôi khóc sướt mướt tại nhà anh, bị em trai anh vô tình nhìn thấy. Khương Nhượng vẫn giữ vẻ đơn thuần ngoan ngoãn, vội vàng lau nước mắt cho tôi. Sau đó, trong một lần tụ tập bạn bè ở quán bar, tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bàn bên cạnh: “Thời gian này sao anh Nhượng trông vui thế nhỉ?” Trong làn khói mờ ảo, Khương Nhượng chống đầu bằng một tay, cười ngạo mạn mà đầy quyến rũ: “Chờ cô ấy thất tình lâu rồi.”
Vì Nàng Mà Đến Tại yến tiệc cập kê, vị hôn phu của ta nắm tay một nữ tử thong dong bước vào. Hắn nói muốn cùng ta hủy bỏ hôn ước. Trước mắt ta, bỗng nhiên hiện lên từng hàng từng hàng chữ kỳ quái. 【Nữ chủ, đừng đồng ý a! Nam chủ ngoài miệng cứng rắn, trong lòng mềm nhũn, rõ là muốn ngươi mở miệng cầu hắn!】 【Nam chủ miệng nói từ hôn, kỳ thực trong lòng sốt ruột đến ch .t rồi ấy chứ!】 【Cười ch .t mất, chỉ cần nữ chủ chịu xuống nước, đừng nói là nữ phụ, nam chủ có khi còn dâng cả mạng cho nàng!】 Ta quay đầu, chỉ thấy thần sắc của Hạ Du Xuyên lạnh lùng, nhưng lại ôm chặt nữ tử kia trong lòng. Trong đáy mắt hắn, lại lộ ra một tia chờ mong rất khó nhận ra. Ta không chút do dự, gật đầu đáp: “Được.” Quay người liền lập hôn ước với tiểu công tử phủ Tướng quân.
Tôi kiên trì không mệt mỏi nhắn tin trêu ghẹo cậu đầu gấu của trường bằng tài khoản ẩn danh.【Cưng ơi, đường cong eo của cưng thật là gợi cảm, cơ bụng cũng đẹp quá trời luôn.】【Hồng hồng, mềm mềm.】【Thật sự muốn cắn một miếng cưng ghê á~】Tôi rất thích nhìn cậu ta nổi giận, càng hung dữ tôi lại càng mềm nhũn chân.Nhưng đến khi thật sự câu được cậu ta rồi…Tôi mới phát hiện, cậu ta lại chính là thiếu gia nhà họ Trình – đại thiếu gia quyền thế tiếng tăm lừng lẫy.Tôi hoảng hồn lập tức chia tay, chặn số, xóa tài khoản, dứt tình không chút lưu luyến.Vậy mà ngay giây sau, lưng tôi liền đập vào một lồng ngực vững chãi.Cậu ta siết chặt tôi trong lòng, giọng khàn khàn, lạnh lẽo như dao cứa:“Lại giỡn mặt tôi hả?”
Theo Đuổi Chú Đến Cùng Tôi thích chú của bạn thân tôi, nhưng chú chỉ coi tôi như một đứa trẻ. Chú đã nhiều lần thể hiện sự không hứng thú với tôi. Được thôi, dù sao tôi cũng chỉ thích yêu đương nên với ai mà chẳng được. Tôi liền chuyển mục tiêu sang anh em của chú. Tối hôm đó, chú của cậu ấy giữ chặt tay tôi, ngón tay vuốt ve sống lưng tôi: “Muốn chơi đến vậy, thì chơi với tôi.”