Ngôn Tình
Buổi tụ họp hôm đó, nhân lúc mất điện, tôi cưỡng hôn nam thần của trường. Bên tai là tiếng thở dốc ẩm ướt, tôi hoảng loạn bỏ chạy. Nửa đêm, đại ca trường học – Phó Dã – đột nhiên phát điên trong nhóm chat: “Mé nó, là ai làm nát môi ông hả?!” Chết tiệt! Chẳng lẽ người tôi vừa cưỡng hôn… là cậu ta?!
Cẩm Nang Thăng Chức Từ Người yêu Cũ Tôi chuẩn bị về nước kết hôn theo sắp đặt của gia đình nên liền bịa đại một lý do để đá anh người yêu nghèo của mình. “Em thích đàn ông hư hỏng trên giường, anh quá nhạt nhẽo.” Sau đó, cha tôi bảo tôi tham dự tiệc sinh nhật của cậu ấm nhà họ Tạ ở Bắc Kinh, ngầm ý muốn tôi bám lấy anh ta. Tôi tự tin tiến lên chuẩn bị câu dẫn anh ta, nào ngờ phát hiện ra anh ta chính là người yêu cũ bị tôi đá! Tôi đang định chuồn mất thì nghe anh nói: “Chạy nhanh vậy, có phải em chột dạ rồi không?” Có người tò mò về mối quan hệ của chúng tôi, liền dò hỏi: “Cậu Tạ và cô Thẩm rất thân thiết sao?” Tạ Quy Ngạn liếc mắt nhìn tôi: “Không thân.” “Tuần trước cô ấy vừa đá tôi.” Tôi: “…”
Thì Ra Từ Đầu Đến Cuối… Luôn Là Anh Năm tôi nghèo rớt mồng tơi, tôi đã nhắm trúng Thái tử gia giới quyền quý thủ đô – Chu Tẫn, dụ dỗ anh ta rơi khỏi thần đàn. Anh ta trông thì lạnh lùng, nhưng thực ra lại chẳng hề biết tiết chế. Tôi đã kiếm đủ lợi, dần dần cũng không chịu nổi nữa. Đúng lúc Bạch Nguyệt Quang – người có hôn ước với anh ta – quay về với vẻ kiêu kỳ. Lần cuối cùng ân ái, tôi không nỡ rời đi, khẽ vuốt lấy cơ ngực anh, nhẫn tâm nói lời chia tay: “Tôi chán rồi.” Ngay giây sau, cổ chân tôi bị nắm chặt. Chu Tẫn cười lạnh một tiếng, thong thả kéo tôi – kẻ đang muốn bỏ trốn – quay lại từng chút một: “Thật sao?” “Chán rồi là muốn chạy à… Em nghĩ tôi là kẻ ngu dễ bị lừa sao?”
Em Hối Hận Rồi, Cho Em Cưới Lại Được Không? Vừa uống hết bát chè mà người tôi thầm thích là Lý Kiến Quốc đưa đến, trước mắt tôi bỗng xuất hiện hàng loạt dòng chữ bay lơ lửng: 【Trời má, trong nước có bỏ thuo’c, lát nữa thuo’c phát tác, tên khốn Lý Kiến Quốc sẽ gọi đội trưởng tri thức trẻ đến c//ư.ỡ/n/g h/i..ế/p nữ chính, còn định dùng thân thể cô ấy để đổi lấy suất về thành cho nữ phụ nữa!】 【Đúng vậy! Đội trưởng sẽ nói nữ chính là người lẳng lơ chủ động quyến rũ hắn. Cô ấy tiêu đời rồi, xem ra nam phụ nữ phụ sắp lên đời thành nam chính nữ chính luôn!】 【Không, vẫn còn cơ hội! Nam chính Thiệu Phong mới là người thật lòng với nữ chính, tối nay anh ấy trực đêm ở kho thóc, nếu nữ chính tới tìm ngay bây giờ thì vẫn kịp cứu vãn!】 Tôi ch .t sững khi nhìn thấy mấy dòng chữ ấy. Tìm đến Thiệu Phong, người mà tôi vừa mới huỷ hôn? Tôi không làm được! Nhưng… chân tôi lại không thành thật, cứ thế hướng về phía kho thóc mà đi.
Bắt Đầu Lại Với Người Từng Bỏ Lỡ Em Lúc biết mình là nữ phụ độc ác trong truyện, tôi đang… nghe lén ngoài cửa.Trong phòng, nữ chính đang khóc lóc thổ lộ với vị hôn phu của tôi:“Chú nhỏ! Năm đó nếu không phải vì muốn cắt đứt hy vọng của em, anh đâu có vội vàng đính hôn.”“Giờ em đã trưởng thành rồi, nếu anh vẫn không chịu chấp nhận em, thì ngày mai em sẽ tùy tiện tìm một người trao thân!”Ngay giây tiếp theo, vị hôn phu của tôi tức đến mức hôn cô ta ngay tại chỗ.Tôi sốc đến mức lùi lại mấy bước, đâm sầm vào một bức tường thịt.Người phía sau khẽ nghiêng đầu, cúi sát tai tôi, thì thầm:“Anh ta bẩn rồi. Hay là đổi người đính hôn đi?Suy nghĩ một chút về tôi xem nào… Thím nhỏ~”
Tuyết Tuyết Của Anh Năm mười bảy tuổi, tôi nhặt được một thằng ngốc mang về nhà. Hắn mất trí nhớ, nhưng trông rất điển trai. Tôi lừa hắn là vị hôn phu của tôi. Hắn tin thật. Nhưng sau đó, khi nhớ lại mọi chuyện, thân phận thật của hắn lại là con nhà giàu có quyền thế. Hắn quay về thế giới của mình, không chút luyến tiếc. Hai năm sau gặp lại, tôi tận mắt nhìn thấy, thằng ngốc ngày xưa giờ đang dùng mũi giày nghiền lên ngón tay người khác, lạnh lùng nói: “Vô dụng.” Tôi định chạy trốn thì hắn gọi tôi lại: “Vị hôn thê, em cũng mất trí nhớ rồi à?”
Tạm Biệt Quá Khứ, Chào Em Tương Lai Tôi đang chỉnh sửa bản thiết kế váy cưới trong studio thì Cố Cảnh Thâm đẩy cửa bước vào. “Thanh Nhã, anh có chuyện muốn bàn với em.” Biểu cảm anh có chút ngập ngừng khiến tim tôi chợt thắt lại. Kết hôn năm năm, tôi hiểu anh quá rõ rồi. “Chuyện gì vậy?” Tôi đặt bút chì xuống. “Công ty có một khách hàng quan trọng sắp kết hôn, hy vọng em có thể giúp thiết kế váy cưới.” Tôi gật đầu: “Chuyện tốt mà, khi nào cần?” “Tháng sau, thời gian hơi gấp.” Anh tránh ánh mắt tôi. “Khách hàng là một cô gái, tên là Bạch Vũ Phi.” Bạch Vũ Phi? Cái tên này nghe quen quen. Tôi chợt nhớ ra, cô ấy là thư ký mới của Cố Cảnh Thâm, mới hai mươi tư tuổi, rất xinh đẹp. “Cô ấy sắp cưới rồi à? Với ai?” Tôi hỏi bâng quơ. Cố Cảnh Thâm cứng đờ cả mặt: “Chuyện đó… em gặp cô ấy rồi sẽ biết.”
Tỉnh Giấc Giữa PO Văn, Tôi Vả Sập Dàn Nam Chính Buổi tụ họp bạn bè, “nữ huynh đệ” của bạn trai mang sữa cho tất cả mọi người. Nhưng đến lượt tôi thì lại hết mất. Cô ta khoa trương kêu lên: “Aiya, đều tại tôi sơ suất mang thiếu một chai rồi. Em dâu sẽ không trách tôi chứ?” Tôi vừa định nói không sao cả thì bỗng nhiên nhìn thấy dòng bình luận hiện lên: 【Quả nhiên là bảo bối em biết chơi, nhiều năm rồi mới về nước, mà quà hội ngộ lại là sữa.】 【Sữa này rốt cuộc từ đâu ra, thật khó đoán quá~】 【Chú ý ánh mắt nam chính nhìn em gái bảo bối kìa! Sau này cô ấy chắc chắn khổ sở lắm đây, hehe…】 Lúc này tôi mới nhận ra mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết po, mà “nữ huynh đệ” kia chính là nữ chính. Chẳng bao lâu nữa, tất cả những người đàn ông trong phòng, bao gồm cả bạn trai tôi, sẽ trở thành những kẻ quỳ rạp dưới váy cô ta. Hiện tại, bạn trai tôi đang định đưa sữa của anh ấy cho tôi, nhưng lại bị “nữ huynh đệ” ngăn lại, nói rằng tôi không xứng để uống. Không khí trở nên căng thẳng, tôi khẽ mỉm cười, gật đầu: “Đúng là tôi không xứng thật.” “Dù sao tôi cũng bị dị ứng với sữa của đồ hèn hạ.”
Ly Hôn Rồi Mới Biết Anh Ấy Là Chồng Ngoan Để ly hôn, tôi bịa chuyện mình ngoại tình. Người chồng trước nay luôn lạnh lùng bỗng dưng sụp đổ: “Vậy thì em chia tay hắn đi, cớ gì lại đòi ly hôn với anh?” “Chuyện của em và hắn thì liên quan gì đến anh chứ?” “Là gã đàn ông tồi ngoài kia xúi giục em sao?” “Không thể nào! Chỉ cần anh chưa đồng ý, gã kia mãi mãi chỉ là ‘trai bao’ bên ngoài, cứ mơ đi!” Ơ… tôi nhớ rõ đây là cuộc hôn nhân thương mại mà?
Xử Mẹ Kế Xuyên không thành nữ chính trong tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm, tôi quyết định chơi lớn, “tặng” mẹ kế độc ác lên giường tổng tài nam chính. Sáng hôm sau, tôi xông vào bắt gian, kèm theo món quà đặc biệt cho ông bố bỏ vợ con: một video nóng hổi. “Ba thân yêu, cái người đàn ông này… vừa mới ăn nằm với vợ ba xong đó…”
Chồng Câm Kết hôn với ông chồng câm ba năm, vậy mà hắn vẫn chưa thèm động vào tôi. Nhìn chiếc váy ngủ ren mỏng trên người, rồi lại nhìn bóng lưng hắn rời đi không chút do dự, tôi quyết định không nhẫn nhịn nữa, trả hắn tự do. Sáng hôm sau, khi đang chuẩn bị lấy ra tờ đơn ly hôn, bỗng nhiên trong đầu vang lên một giọng nói lạ hoắc: 【 Vợ sao còn chưa thay váy ngủ? 】 Tôi sững người, ánh mắt lập tức dừng lại trên người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh ở bàn ăn đối diện. Đầu tai Cố Yến Bạch dần đỏ lên, nhưng tiếng lòng của hắn thì vẫn cứ vang dội không kiêng nể: 【 Hình như vợ đang nhìn mình? 】 【 Trời ạ, sao mà vợ đáng yêu thế này, thật muốn hôn một cái, rồi lại làm cái này cái kia với ẻm… 】 【 Nhưng mà mình có xứng với cô ấy không? Không được, chết tiệt, nhịn không nổi nữa ——】 Ngay giây tiếp theo, trong không khí bỗng vang lên âm thanh… khoá quần bị kéo xuống.
Khổ Hạnh Nhân Biết được bạn trai mình là nam chính, còn tôi chỉ là nữ phụ ác độc, tôi đã mang thai con của anh ấy. Tôi giấu đi kết quả xét nghiệm thai kỳ, bịa chuyện: [Tôi không cảm nhận được tình yêu của anh nữa, đến đây là kết thúc. Chúng ta chia tay đi.] Ba ngày sau, tôi khóc lóc thảm thiết trong quán bar để giải tỏa cơn nghiện yêu. Một đôi tay từ phía sau ôm lấy tôi: “Bảo bối, tối nay em muốn anh yêu em như nào đây?”
Khó Cưỡng Tôi là con dâu mà mẹ kế của Thẩm Kinh Xuyên tỉ mỉ lựa chọn. Anh ta căm ghét mẹ kế, vì vậy cũng căm ghét tôi. Ba năm kết hôn, số lần anh ta ngủ lại trong nhà đếm trên đầu ngón tay. Chưa từng chạm vào tôi, luôn tránh tôi như tránh rắn rết. Dưới một sự trùng hợp trớ trêu, tôi lại ngủ với anh họ của anh ta—Thẩm Kinh Hách. Số phận trêu ngươi, tôi còn uống phải thuốc giả và mang thai con của anh. Sau này. Thẩm Kinh Xuyên nói: “Thư Thư, em và con, tôi đều muốn!” Thẩm Kinh Hách liếc anh ta một cái đầy khinh miệt: “Tránh ra! Cách xa vợ con tôi ra.”
Chim Trời Và Núi Tất cả mọi người đều cho rằng tôi không thể rời xa Giang Niệm Từ. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm con thiêu thân của anh ta suốt 3 năm. Cho đến khi Chu Ngọc Sơn quay trở về. Trong phòng bao, Giang Niệm Từ ôm eo một người phụ nữ khác, nhắn tin cho tôi. “Gửi chiếc váy mới tới đây, váy này bẩn rồi không dùng được nữa.” Tin nhắn vừa gửi đi, một dấu chấm than to tướng hiện lên – anh ta đã bị tôi chặn. Anh ta nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi, cho đến khi thấy tôi xuất hiện trong buổi tiệc mừng cậu cả nhà họ Chu trở về nước. Lúc đó, anh ta mới nhận ra, bản thân chỉ là một người thay thế. Mà ngọn núi cao không thể chạm tới trong miệng tôi bấy lâu nay – từ đầu đến cuối đều là chỉ Chu Ngọc Sơn. Hôm ấy, anh ta gọi tôi lại. Dưới ánh đèn vàng vọt, ánh mắt anh ta đầy mỉa mai: “Chu Dư, mẹ nó, cô dám đùa giỡn tôi à?”
Thẩm Miên Sau vụ tai nạn xe, tôi thường xuyên giật mình tỉnh giấc. Vị hôn phu để em trai sinh đôi của anh ta thay thế, dỗ tôi ngủ. Nửa đêm, tôi quấn lấy người đàn ông lạnh lùng cao quý ấy, ngẩng đầu đòi hôn. Lại bị anh ta không chút nể tình đẩy ra. “Tôi nhớ anh nói sẽ giúp tôi tìm lại ký ức cơ mà?” Mắt tôi đỏ hoe, ấm ức trách móc. “Hay là… anh chê tôi chỉ nhớ được từng đó thôi?” Người đàn ông nghiến răng, cuối cùng vòng tay qua eo tôi. Chỉ là anh quá tận tâm, ôm tôi đi khắp biệt thự để “tìm lại ký ức”. Ba ngày sau, tôi nức nở xin tha, nói rằng chữa trị không nổi nữa rồi. Anh dịu dàng dỗ dành, động tác vẫn như cũ: “Ngoan, nghĩ thêm chút nữa đi.” Nửa tháng sau, vị hôn phu trở về nước, tận mắt chứng kiến quá trình “trị liệu” của chúng tôi. Anh ta đỏ mắt, phát điên tại chỗ. “Tôi còn chưa từng chạm vào cô ấy, ký ức từ đâu ra vậy hả?!”
Giữa Hè Tim Đập Bạn trai cũ của tôi là Ôn Hàng đang ôm lấy eo tôi, tôi tựa vào anh , khẽ cười: “Sao thế? Bác sĩ Ôn không thích em gái mưa của mình à?” Giọng anh trầm thấp vang lên bên tai: “Em mong tôi thích cô ta sao?” Câu nói đầy tính cảnh cáo. Tôi nhẹ nhướn mày: “Đúng vậy.”
Nhật Ký Dạy Kèm Sau kỳ thi đại học, tôi nhận dạy kèm cho một cậu thiếu gia. Vừa bước vào nhà chủ, đã nghe thấy tiếng tranh cãi: “Má à, người khác được tuyển thẳng thì liên quan gì đến con?” “Thành tích đội sổ mà còn mơ vào trường trọng điểm? Ha, chắc chỉ có má mới tin chuyện đó. Muốn làm gia sư của con á? Không có cửa đâu! Kêu cô ta trả tiền lại đi!” Tôi định chào bà chủ rồi rút lui cho lịch sự, ngẩng đầu lại đụng ngay một gương mặt khôi ngô đang đỏ bừng. Thiếu gia nhìn tôi chăm chú, mở lời có chút căng thẳng: “Cái đó… Ý tôi là, phí giờ học tính thiếu rồi, trả lại rồi thì đưa thêm cũng được.” “Tôi tên Lục Phi Trì, giới tính nam, sở thích nữ, cao 1m87, nặng 78kg, dài 18…” “Tôi muốn chọn cô… à không, ý tôi là chỉ muốn cô làm gia sư cho tôi, sinh viên được tuyển thẳng vào Bắc Đại là lựa chọn thích hợp nhất!” Phu nhân họ Lục: ? Tôi: ……
Sau Khi Phá Sản, Tôi Nghe Được Tiếng Lòng Của Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Nhà tôi phá sản, tôi bất đắc dĩ phải hạ dược kẻ thù không đội trời chung của mình. Nhưng đúng lúc đó, tôi lại nghe được tiếng lòng của anh ta: 【Bảo bối đáng yêu quá, lúc hạ dược còn run rẩy nữa chứ.】 【Chậc~ bảo bối gầy thế này, không biết có chịu nổi mấy tiếng tiếp theo không đây.】 【Dù gì chút nữa cho dù bảo bối có khóc lóc cầu xin, tôi cũng sẽ không dừng lại đâu…】 Tôi vừa bước vào cửa, chân liền khựng lại. Trên giường, khuôn mặt của Tần Vọng đỏ bừng, khó chịu đến mức phải kéo áo sơ mi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi: “Nóng quá… Thẩm Tư Miểu, rốt cuộc em đã cho tôi uống cái gì?” Cùng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng lòng của anh ta vang lên dữ dội: 【Bảo bối thích kịch bản cưỡng chế, tôi phải giả vờ kiềm chế một chút.】 【Eo của bảo bối nhỏ quá, muốn ôm chặt.】 【Tay của bảo bối cũng nhỏ, muốn hôn.】 【Chân của bảo bối trắng thế này, nếu đặt lên vai tôi thì…】 Tôi kinh hãi trợn mắt: “Đồ biến thái! Anh đừng có qua đây a a a!”
Búp Bê Liên Kết Sau khi công ty phá sản, tôi kết hôn với vệ sĩ thô kệch. Anh tỉ mỉ chuẩn bị nhẫn kim cương, tôi lại tùy tiện tặng anh một con búp bê. Anh nghiêm túc nhận lấy, còn thay váy mới cho nó. Ai ngờ con búp bê lại liên kết mật thiết với tôi. Đêm đến, tôi ngủ riêng với anh, nhưng lại cảm giác như bị ai đó ôm chặt. Dường như có râu ria cọ vào trán, tôi nghe thấy tiếng anh thì thầm khàn khàn. “Bẩn thỉu… Cô ấy không thích mày sao? Không sao, cô ấy cũng không thích tao.”