Ngôn Tình
Đề Đăng Nhập Mộng Tôi là sủng phi của Bạo quân, nhưng bây giờ tôi thực sự muốn mặc kệ. Bạo quân ăn gà, tôi cướp đi cái đùi gà. Bạo quân ngủ, tôi lại cướp chăn của hắn. Viên ngọc quý mà bạo quân ban tặng, ngay hôm sau tôi đã treo nó lên cổ chó cưng. Bạo quân nổi giận, nói sẽ dùng trượng đánh c.hết tôi. Tôi tiếp tục mặc kệ, trực tiếp cởi quần áo nằm dài trên sạp, “Mau, tới đ.ánh chế.t ta đi.” Thế nhưng, hắn lại đột nhiên thay đổi ý định rồi.
Đèn Lòng Không Độ Kẻ Trong Mộng Hứa Nghiễn Hàn đã chet. Trước lễ tang, vợ của anh là Diệp Trích Tinh, thu dọn di vật của chồng thì phát hiện một quyển album dày cộp. Bìa ngoài viết hai chữ — [Tình cảm chân thành]. Cô mở ra, từng mảnh ký ức trong đó lại không hề có bóng dáng người vợ là cô. Mà là Thẩm Niệm Hoan — cô gái mà năm xưa Hứa Nghiễn Hàn từng nhận nuôi. Trước giờ Diệp Trích Tinh vẫn luôn nghĩ, tình cảm của Hứa Nghiễn Hàn dành cho Thẩm Niệm Hoan chỉ là sự quan tâm của người trưởng bối đối với hậu bối. Thế nhưng lúc này, trong album là đủ mọi khoảnh khắc về Thẩm Niệm Hoan: khi cười, khi ngủ, khi rơi nước mắt… Mỗi một tấm ảnh đều chan chứa tình cảm của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình yêu. Ngay dưới bức ảnh Thẩm Niệm Hoan mặc váy cưới ngày xưa, còn có một dòng chữ: “Đời này không thể cưới người mình yêu, thà qua loa mà sống cho xong.”
Giáo Sư Thẩm, Vợ Anh Lại Đến Quán Bar Rồi Giáo Sư Thẩm, Vợ Anh Lại Đến Quán Bar Rồi – A Tử Hữu Lộ Hồi cấp 3, tôi từng thầm yêu nam thần học bá Thẩm Thâm. Nhưng Thẩm Thâm lại cực kỳ chán ghét tôi, đến nhìn tôi một cái cũng không muốn. Sau này, trong buổi họp lớp khi đã trưởng thành, có người hỏi anh: “Giáo sư Thẩm sao lại gấp gáp rời đi vậy?” Anh mỉm cười nhã nhặn: “Bởi vì vợ tôi sợ ngủ một mình.”
Bạn Trai Của Tôi Là Người Hay Đỏ Mặt Bạn trai của tôi là một người rất dễ đỏ mặt. Tôi thích trêu chọc anh, thích nhìn anh đỏ mặt từ tai đến tận cổ. “Anh trai ngày nào cũng tập thể hình, chắc chắn dáng người rất đẹp nhỉ? Để em xem một chút nào.” “Anh trai, hôn em một cái có được không?” Sau đó, cô bạn thanh mai trúc mã của anh chế nhạo tôi: “Cô cũng quá làm nũng rồi đấy, không nhận ra là anh ấy chẳng muốn để ý đến cô sao?” Cô ta nói không sai, anh thực sự lạnh lùng với tôi, gần như chẳng có phản ứng gì. Sau khi tôi đề nghị chia tay, anh chặn tôi vào góc tường, gương mặt đỏ bừng đến đáng sợ: “Sao? Chơi chán tôi rồi, định đổi mục tiêu à?”
Phản Diện Điên Cuồng Giả Vờ Thuần Khiết Hệ thống bắt tôi phải chinh phục nam chính thuần khiết. Thế nên, tôi tùy ý trêu chọc Tạ Trì Yến. Ban ngày quấn lấy anh ta nói lời ngọt ngào, ban đêm lại bám lấy ngủ chung cùng anh ta. Đến cả mỗi sáng, tôi cũng phải đợi anh ta đỏ mặt hôn tôi một cái chào buổi sáng, tôi mới chịu để anh ta rời giường. Dưới thế tấn công nhiệt tình của tôi, chú cún nhỏ thuần khiết chẳng mấy chốc đã hoàn toàn rơi vào lưới tình. Chúng tôi nhanh chóng tỏ tình, yêu đương, đính hôn. Nhưng ngay đêm đính hôn, hệ thống bỗng nhiên xuất hiện, phát ra âm thanh chói tai: “Bảo cô chinh phục nam chính thuần khiết, sao cô lại chinh phục phản diện điên cuồng vậy hả!” “Anh ta có chữ nào liên quan đến thuần khiết không? Mỗi lần cô trêu chọc anh ta, anh ta liền mua thêm một món đồ nhỏ, chỉ chờ tối nay dùng trên người cô.” “Người ta sắp chạy lên cao tốc rồi, cô còn ở đây chơi đuổi hình bắt chữ sao?” Tôi hoảng hốt định bỏ chạy, nhưng vừa xoay người thì đã đâm thẳng vào lòng ngực Tạ Trì Yến. Khóe môi người đàn ông mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng lực siết quanh eo tôi lại vô cùng mạnh mẽ: “Bảo bối, sáng nay em vẫn chưa hôn chào buổi sáng anh.” “Tối nay chúng ta từ từ bù lại, được không?”
Đối Thủ Một Mất Một Còn Đè Tôi Lên Giường Ngoài ý muốn bị chuốc thuốc mê, tôi lăn giường cả ngày lẫn đêm với kẻ thù truyền kiếp của mình. Sau đó, bạn tốt của tôi hỏi tôi cảm thấy thế nào. Để giữ thể diện, tôi mạnh miệng nói: “Đẹp chứ có xài được đâu, tớ chưa có cảm giác gì cả thì anh ta đã xong rồi.” Chuyện này tình cờ bị kẻ thù không đội trời chung nghe được. Anh mỉm cười, kiên quyết đem tôi lôi về cái khách sạn đêm hôm trước hai chúng tôi đã lăn giường cùng nhau. Sau đó đem tôi đè ở dưới thân, thong thả ung dung gỡ xuống máy trợ thính trên lỗ tai, dùng khẩu hình ý bảo tôi. “Tháo xuống rồi sẽ không dừng lại.” “Bé cưng à, đừng khóc lóc cầu xin sự thương xót như đêm đó.” “Dù sao… tôi cũng không thể nghe thấy tiếng em rên la.”
Làm việc thêm giờ sửa phương án đến mức muốn ói.Vào viện, lại nằm chung phòng với sếp cuồng công việc.Tôi ôm bụng, vừa đau vừa cố tỏ ra mạnh mẽ chào anh ta: “Trùng hợp ghê ha, Tổng giám đốc Kỷ, anh cũng viêm ruột thừa à?”Ánh mắt anh ấy rời khỏi màn hình máy tính, nhìn sang tôi, ngoắc tay gọi lại gần: “Cô đến đúng lúc lắm, phương án của cô vẫn còn chỗ cần sửa!”Tôi cố gượng cười: “Ha ha… Anh cũng tận tâm quá rồi đó…”Anh nhìn tôi đầy oán trách, nói: “Có người chẳng phải từng bảo, không có căn hộ rộng thênh thang thì đừng mơ theo đuổi chị gái à? Tôi không cố gắng thì lấy gì mà mua nổi nhà lớn?”Cứu tôi với!Câu đó… hình như đúng là tôi từng nói thật!
Cung nữ Bạch Chỉ Năm thứ mười làm cung nữ, Thái tử bất ngờ ban cho ta một hộp phấn kẻ lông mày làm từ vỏ sò. Hắn nói đôi mày dài của ta tựa liễu, nếu tô thêm, nhất định sẽ càng thêm phong tình. Ngày hôm sau, ta vốn muốn xuất cung trở về nhà. Cung nữ khi đủ mười tám tuổi sẽ được thả về xuất giá. Cha mẹ đứng chờ ngoài cổng cung, mỉm cười gọi: “Chỉ nhi!” Ta cũng vẫy tay, cười tươi đáp lại. Nữ quan Chu Mi Thọ bỗng chặn đường, lạnh lùng cười nhạo: “Ngươi dám ăn trộm hộp phấn kẻ lông mày Thái tử ban cho ta, tiện nhân đáng chết!” Ta bị đánh chết ngay trước cổng cung. Hóa ra, Thái tử và Chu Mi Thọ vốn là thanh mai trúc mã. Hai người cãi nhau giận dỗi, Thái tử mới ban hộp phấn cho ta, chỉ để kích thích nàng ấy. Lúc ta chết, đôi uyên ương ấy lại ôm chặt lấy nhau, hòa giải như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã quay lại đêm Thái tử ban thưởng hôm ấy.
Đừng Làm Em Phải Quên Anh Tôi tham gia hoạt động, đóng vai người vợ bị bạo hành. Kết quả bị người tốt bụng đưa thẳng vào đồn công an. Cảnh sát mặt đen như đáy nồi: “Chia tay tôi xong là tìm ngay cái loại này hả?” Tôi: “…Anh biết mà, tôi yêu mù quáng.”
Trước kỳ thi đại học, thiếu gia nhà họ Hách – Hách Cảnh Thâm – bị hoa khôi trường chia tay dứt khoát như rơi xuống vực.Tôi vừa nhai bánh bao vừa lượn qua bên cạnh anh ấy – lúc đó đang chẳng buồn học hành gì:“Anh thấy em với hoa khôi có nét giống nhau không? Hay là anh thử theo đuổi em đi?”Anh im lặng vài giây, rồi đưa cho tôi bó hoa hồng vốn chuẩn bị để tặng hoa khôi.Tôi thì chẳng ngại gì việc “kiếm chác”, mỗi tháng đều đòi anh chuyển cho một triệu tệ.Anh chẳng nói nhiều, lần nào cũng chuyển hai triệu.Sau khi kết hôn, mỗi tuần bốn lần quan hệ vợ chồng, đúng giờ đúng giấc, phục vụ tận tình.Ai nấy đều nói thiếu gia Hách cuối cùng đã gặp được tình yêu đích thực.Cho đến một ngày, trợ lý thì thầm báo cho tôi:“Phu nhân, cô thư ký mới bên cạnh thiếu gia hình như chính là hoa khôi năm đó.Hách tổng dường như rất thích cô ta, đến mức đem căn phòng nghỉ ngơi mà cô thích nhất chuyển cho cô ta rồi…”
Về Bên Anh Con trai tôi lái chiếc xe đồ chơi chạy loạn khắp nơi, không may làm trầy xước một chiếc Maybach. Từ trên xe bước xuống một người – không ngờ lại là bạn trai cũ của tôi. “Cái thói hễ có chuyện là lái xe xả giận này, y hệt em hồi trước.” “Anh còn dám nói em à? Lái xe tệ như vậy, rõ ràng là cùng khuôn đúc với anh!” Vừa dứt lời, nét mặt lạnh lùng của anh lập tức biến mất. Còn tôi thì chết sững tại chỗ. Giờ mà rút lại lời, liệu có kịp không?
Phụ Tử Tranh Kiều Ta lỡ đem lòng yêu một cặp phụ tử nên tâm trạng rối bời, chẳng biết nên chọn phụ thân hay nhi tử? Phụ thân là danh y trứ danh chốn Kinh thành, tiếng lành vang xa, đức tài vẹn toàn. Trừ việc lúc trẻ hồ đồ nhặt về một đứa con trai to xác, còn lại chẳng chê vào đâu được. Còn nhi tử ấy à, ngoài dung mạo ra thì toàn là tật xấu, thậm chí còn có chút điên khùng.. Hôm ấy, ta đem mọi chuyện nói rõ với người già hơn, lòng vô cùng tiếc nuối: ” Tạ Tịch Vân, từ nay về sau, ta chỉ có thể gọi chàng là phụ thân.” Tạ Tịch Vân nén giận đến cực điểm, nghiến răng nghiến lợi bật ra từng chữ: “Gọi phụ thân cũng được, nhưng trước tiên ngươi hãy rút tay ra khỏi quần ta đi đã.”
Không Chờ Anh Nữa Khi tôi phát hiện ra mình là nữ phụ độc ác trong một cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo, thì… Tôi đang ngồi trong lòng tổng tài ấy làm nũng. Trong truyện, tôi là cô em gái nuôi độc ác của nam chính, vì yêu nam phụ mà không có được, nên nhiều lần hãm hại nữ chính. Cuối cùng bị anh trai nuôi của tôi – nam chính thuê người thay nhau làm nhục, dẫn đến điên loạn, cô độc sống hết đời còn lại trong trại tâm thần. Nhưng mà— Người anh trai nuôi từng chỉ yêu mỗi nữ chính bé nhỏ thuần khiết ấy, giờ đang siết chặt eo tôi, Kìm chế hôn lên môi tôi, hôn đến mức chân tôi mềm nhũn, đẩy cũng không đẩy ra được.
Trèo Cành Cao Ta đã bỏ ra năm văn tiền để mua một thiếu niên sa cơ lỡ vận. Ta dỗ ngọt hắn, sai bảo làm việc như trâu ngựa để hầu hạ mình. Một ngày nọ, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hắn và một ám vệ: “Điện hạ, vài ngày nữa chúng ta sẽ trở về Sở Quốc.” “Nữ tử này… Điện hạ định xử lý thế nào?” Nguyên Hành khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng: “Oanh Oanh chỉ là một nữ tử thấp hèn, lại mồ côi phụ mẫu. Nếu nàng ta biết thân phận thật của bổn vương, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để trèo cành cao, bám riết không buông.” “Thôi được rồi, ai bảo nàng ta có dung mạo khuynh thành cơ chứ? Đến lúc đó, bổn vương sẽ đặc ân cho nàng ta làm thị thiếp thông phòng. Nàng ta hẳn sẽ mang ơn đội nghĩa.” Hóa ra, hắn chính là Ngũ hoàng tử của Sở Quốc. Lần này giả nghèo khó, chẳng qua chỉ để đùa vui với ta mà thôi. Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, ta cũng đang đóng kịch. Ta là tiểu thư được nuôi dưỡng ở trang viên của phủ Quốc Công. Bảy ngày nữa, ta sẽ thay tỷ tỷ chính thất để sang Sở Quốc hòa thân. Người ta phải cưới chính là vị Thái tử hoàng huynh của Nguyên Hành kia.
Thập Niên 80, Tôi Không Làm Người Vợ Tốt Nữa Sau khi thủ tiết sống như góa phụ suốt 30 năm vì Lục Tự Cảnh, tôi trọng sinh rồi. Kiếp trước, Lục Tự Cảnh không cam tâm với cuộc hôn nhân này, vừa cưới xong đã bỏ tôi lại, từ chức rồi rời quê đi làm ăn xa. Tôi cứ ngỡ lòng người cũng là máu thịt, tôi đối tốt với anh ta, một ngày nào đó anh ta sẽ nhận ra tấm chân tình ấy. Tôi thay anh ta trông nom gia đình. Thay anh ta chăm sóc cha mẹ bị liệt nằm liệt giường suốt hơn 20 năm. Nhưng đến phút cuối cùng tôi mới phát hiện, Lục Tự Cảnh lại lén lút sống cùng người tình cũ, dựng nên một gia đình mới sau lưng tôi. Tôi khóc hỏi anh ta vì sao lại đối xử với tôi như thế. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt, như thể tôi chỉ là thứ bùn nhơ dưới đất. “Diệp Tố Tâm, cô làm sao lại tưởng rằng tôi sẽ vì một người như cô mà giữ mình? Loại đàn bà không học thức, không giáo dưỡng như cô, cô xứng sao?” Khoảnh khắc đó, tim tôi như tro tàn. Hóa ra tất cả những hi sinh cả đời của tôi chỉ là một trò hề. Được sống lại lần nữa, tôi quyết định buông tha anh ta, bước ra khỏi vũng bùn ấy để sống một cuộc đời huy hoàng của riêng mình.
Chồng tôi ngày nào cũng đến đón tôi tan làm, không ngờ hôm nay lại bị đồng nghiệp mới của tôi chặn lại. “Chị Minh, xe bên kia là của nhà chị à? Chồng chị lại tới đón tan làm nữa hả?” Tôi nghiêng đầu, thấy Vương Mạn trang điểm tinh tế, dáng vẻ tao nhã nhìn chăm chăm chiếc Land Rover bên kia đường, rồi khoác tay tôi. “Nắng gắt quá, để em che dù đưa chị qua!” Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nắng chiều tháng Tư êm dịu. Nắng gắt sao?
Mười Năm Phù Hoa Năm đó, khi tình cảm còn thuần khiết nhất, Kỷ Hoài Xuyên đã dùng tay không đào bới đống đổ nát để kéo tôi ra, cõng tôi chạy suốt tám cây số để tìm người cứu giúp. Chuyện này trở thành tấm bùa hộ mệnh của anh ấy trong tình yêu. Thế nhưng vào ngày kỷ niệm mười năm, tôi lại vô tình lướt thấy một bức ảnh thân mật của anh ôm người khác. Khung cảnh phía sau chính là cực quang Iceland mà anh không có thời gian cùng tôi đi ngắm. Cô gái nhỏ nép vào lòng anh, nụ cười rạng rỡ đầy tự do. “Anh bảo thích tấm này lắm, nên em đăng lên đây~”
Vì Đôi Ta Yêu Nhau Sau ba năm theo chân ông trùm giới cảng, đúng ngày anh ta đính hôn, tôi ôm bụng bỏ trốn. Năm năm sau, tôi dắt con gặp lại anh ta. Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, đuôi mắt đỏ hoe. “Ba đứa nhỏ đâu?” “…Ch-t rồi.” “Tốt, ch-t rồi thì tốt.” “Vậy giờ đứa nhỏ là của tôi.” Tôi: ?
Đóa Hoa Cao Lãnh Bị Lừa Đối tượng hôn ước của tôi là nhị thiếu gia của một tập đoàn lớn. Mới gặp mặt hai lần, anh ta đã huênh hoang khoe khoang: “Em có biết Thịnh Yến không? Anh trai ruột của anh đấy, cũng là người thừa kế của tập đoàn nhà anh. Anh ấy từ nhỏ đã rất thương anh.” “Em chỉ là con bé nhà quê lên thành phố thôi, sau này cứ yên tâm theo anh.” “Anh trai anh cũng sẽ rất rộng rãi với em.” Rộng rãi? Đúng là rộng rãi thật. Tôi lén nhìn bức ảnh cơ bụng trong điện thoại. Đều là Thịnh Yến gửi cho tôi cả.