Ngôn Tình
Âm Mưu Đã Lâu Sau khi người thanh mai trúc mã của tôi – Hạ Lăng – thức tỉnh thành một yêu ma cấp S, cậu ta luôn cần tôi để xoa dịu cơn phát tình. Tôi dự định sẽ kết khế ước với cậu ta vào sinh nhật của cậu ta, nhưng lại vô tình nghe được cậu ta phàn nàn với bạn: “Yêu ma kết khế ước chẳng khác gì đeo gông chung tình, chạm vào người khác thì sẽ bị phản phệ.” “Hoa khôi không chịu kết khế ước với tôi, còn Giang Lệnh Du thì cứ tự mình dính lấy, phiền chết được.” Tôi hoảng loạn bỏ chạy, vô tình xông vào một căn phòng tối. Tôi thấy chú nhỏ của Hạ Lăng đang dùng dải ruy băng tôi vừa tháo ra để… thủ dâm. Gương mặt anh đỏ ửng, ánh mắt khẩn cầu: “Em có thể… cho anh ăn no được không?” Sau đó, vào lúc Hạ Lăng phát tình, cậu ta run rẩy gọi điện cho tôi: “Đến với tôi được không? Tôi cần em.” Chú nhỏ nghe vậy liền nổi cơn ghen, cắn tôi, giọng khàn khàn, hèn mọn: “Chủ nhân, đừng bỏ rơi anh.”
Tôi lại một lần nữa trêu chọc nam chính lạnh lùng mà không được hồi đáp, tức đến mức dùng toàn bộ điểm tích lũy yêu cầu hệ thống đổi đối tượng chiến lược. Trước khi biến mất, để trả thù, tôi cố ý khiến Thẩm Dụ buồn nôn: “Em có thai rồi.” Anh ta chưa từng chạm vào tôi, quả nhiên sắc mặt lập tức tối sầm lại. Tôi mãn nguyện lắng nghe âm thanh thông báo của hệ thống trong đầu: 【Chúc mừng ký chủ~ Điểm tích lũy đã về 0!】 【Đổi mục tiêu chiến lược, thất bại!】 Tôi: 【?!】 Mở mắt ra lần nữa, đập vào mắt là đôi con ngươi xanh lục dọc lạnh lẽo của Thẩm Dụ: “Không tin, trừ khi để tôi đích thân kiểm tra.” Tối hôm đó, giường… sập.
Tình Yêu Đến Muộn Sau khi thái tử gia Kinh Khuyên mà tôi thầm mến gặp tai nạn, tôi trở thành chuyên gia phục hồi chức năng của anh. Đóa hoa lạnh lùng ngày nào giờ đây đã suy sụp tinh thần. Vì mất đi đôi chân, anh trở nên cáu kỉnh và dễ nổi giận, không ai dám đến gần. Chỉ có tôi là không biết mệt mỏi nhặt lại thức ăn mà Bạc Sơ Hành ném xuống, còn cõng anh ra ngoài chơi bóng đá. Vào đêm trước khi anh có thể đi lại được, tôi trói chặt hai tay anh lại, ấn anh lên xe lăn và hôn đến khi thở không ra hơi. Ngày hôm sau, tôi trực tiếp cầm tiền lương bỏ trốn. Sau này, Bạc Sơ Hành bắt gặp tôi ở cửa sau nhà ảnh đế. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng đỏ của tôi, cười lạnh nói: “Giản Thính Hạ, đã hôn tôi rồi còn dám hôn người đàn ông khác, em có tin ngày mai tôi sẽ phong sát hắn không?”
Ta Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Rơi Vào Bể Tình Tôi và phật tử cấm dục là kẻ thù không đội trời chung. Vậy mà trong một đêm say, chúng tôi lại lên giường với nhau, tạm gác lại mọi ân oán. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi hoảng hốt bỏ chạy ngay lập tức. Hai năm sau, tôi bị hắn chặn lại ở sân bay, trên tay còn bế theo một đứa bé. “Đứa bé là con của anh sao?” Hắn nhìn tôi chằm chằm. Tôi chột dạ cúi đầu, lí nhí nói: “Là của c/hó …” Ngay khi hắn vừa chắc chắn mình là cha đứa trẻ, một người đàn ông khác bất ngờ khoác tay lên vai tôi. “Tôi là chồng cô ấy,họ Cẩu”
Dải Ruy Băng Dâu Tây Tôi là nữ phụ “làm màu” trong truyện thanh xuân vườn trường. Để đối đầu với nữ chính, tôi đã khóc lóc lừa gạt nam phụ trung thành Lương Tấn Niên: “Thật ra chúng ta là nam nữ chính trong một cuốn truyện thanh xuân vườn trường. Nếu anh không tốt với tôi, tôi sẽ chết mất.” Anh ấy tin là thật, để mặc tôi sai bảo, hành hạ suốt một thời gian dài. Sau kỳ thi đại học, tôi không nói một lời đã biến mất. Lúc gặp lại, anh đã trở thành thương nhân hô mưa gọi gió, quyền thế ngập trời. Trên bàn rượu, chỉ vì thanh mai trúc mã cầu hôn tôi. Tối hôm đó, Lương Tấn Niên với đôi mắt hoe đỏ, trói chặt tay tôi, phát điên lên: “Cô dám lấy hắn ta thử xem?”
Thỏ Hoang và Cáo Kiêu Sau khi thể chất yêu tinh của tôi được đánh thức, ngày nào tôi cũng đói đến phát điên. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi nhắm trúng một anh công nhân thô kệch, vai rộng eo thon ở công trường gần nhà. Thỏa mãn ôm ấp suốt một tháng, bỗng dưng nhận được cuộc gọi của mẹ tôi. “Dì tìm cho con một đối tượng xem mắt rồi, đẹp trai lắm, lại còn siêu giàu!” Hạ Lâm nghe thấy, không cãi không ồn, tự giác rút lui. Ngày hôm sau, nhà hàng sân thượng tầng cao nhất. Đối tượng xem mắt mặc vest chỉnh tề ngồi đối diện tôi, trên cổ còn in rõ dấu dâu tây tôi vừa để lại hôm qua. “Lại gặp rồi, Thỏ Con.” “…”
Chuyện Tình Ở Địa Phủ Tôi và cô bạn thân ch .t cùng ngày. Vừa gặp nhau ở địa phủ, hai đứa ôm nhau khóc như mưa. Khóc xong, bạn thân tôi bảo: “Nãy gặp một anh chàng da ngăm, dân thể thao, chuẩn gu mày luôn.” Tôi phấn khích: “Tao vừa thấy một anh chàng thư sinh trắng trẻo lạnh lùng, đúng kiểu mày mê luôn ấy!” Một tháng sau, cả hai đứa bị Diêm Vương bắt về. Ngài bảo Hắc Bạch Vô Thường bị tụi tôi làm phiền đến mức nghỉ việc cả tháng rồi. Hình phạt là: tụi tôi tạm thời phải thay ca. Thế là tôi và bạn thân, mỗi đứa ôm một cây gậy khóc tang với cái xích bắt hồn, đứng ngơ ngác giữa đường Hoàng Tuyền. Ba giây sau, đồng thanh: “Đi nhà bạn trai cũ của tao/mày trước!”
Tuệ Tuệ Thời An Bị mẹ ruột nghi ngờ ngực quá nhỏ do phát triển kém, tôi bị bà lôi đi khám bác sĩ. Mà bác sĩ lại là bạn trai cũ, vừa mới chia tay không lâu. Anh ta vẻ mặt lạnh nhạt, giọng điệu xa cách: “Vén áo lên tới xương quai xanh, cởi nội y.” Còn cố tình châm chọc tôi: “Đúng là nhỏ thật.” Tôi nghiến răng, đẩy trách nhiệm: “Ngực nhỏ là do bạn trai cũ không biết cố gắng.” Chưa kịp nói xong, tôi đã bị anh ta ép lên giường khám, giọng trầm thấp nguy hiểm vang lên bên tai: “Khám chưa đủ kỹ.” “Có vẻ như tôi phải tiếp tục cố gắng.”
Chờ Hạ Không Thành Trước đây tôi là một kẻ nghèo cao ngạo, chỉ cần tình yêu của Hạ Kỷ Dã. Sau khi bị anh ta phong sát một lần, tôi đã biết điều hơn, ngoan ngoãn nhận lấy tài nguyên anh ta cho. Chỉ là, không còn yêu anh ta nữa. Sau đó anh ta bị tai nạn xe, nhập viện. Lúc đó tôi đang tham gia tuần lễ thời trang ở nước ngoài, vừa trở về là vào đoàn phim ngay. Đến khi anh ta hồi phục xuất viện, đôi mắt đỏ hoe, đè tôi lên khung cửa. “Anh từng bị tai nạn xe…” Tôi nhìn anh ta, ánh mắt không hiểu, không nói lời nào. Anh nghiến răng, trong mắt không giấu được sự tủi thân: “Em thậm chí… một lần cũng không đến thăm anh.”
Nếu Mặt Trời Còn Có Thể Lên Mùa hè năm thi đại học kết thúc. Tôi tỏ tình với Tạ Diễn, người tôi thầm thích suốt bao năm. Anh cười giễu cợt: “Muốn thích em thì tôi đã ở bên em từ lâu rồi. Em là con gái, có thể tự trọng một chút không?” Sau đó, tôi quay lưng bước vào đại học và bắt đầu hẹn hò với một bạn trai. Tạ Diễn phá hỏng mối tình vớ vẩn đó của tôi. Anh đè tôi xuống, giọng khàn khàn mang theo vẻ mê hoặc khiến người ta không cách nào kháng cự: “Hắn đã từng chạm vào chỗ này chưa…”
Thầy Chu, Xin Tha Cho Tôi Em trai tôi gây chuyện ở trường, cầu xin tôi giả làm phụ huynh của nó. “Nữ thần ơi, thầy chủ nhiệm của em đẹp trai lắm! Lái Bentley, mặc vest như người mẫu, còn là cựu sinh viên xuất sắc của Stanford nữa!” Ồ? Nếu có một đàn anh đẹp trai thế này, làm sao tôi lại không biết được? Tôi mặc sườn xám phối tất đen, vui vẻ lên đường. “Hứa Trạch Trung, mẹ em trông trẻ quá.” Tôi sững người. Quên chưa hỏi em trai xem thầy giáo nó tên gì. Không phải chứ? Đây chẳng phải là người yêu cũ mặt lạnh của tôi sao? Em trai tôi nước mắt lưng tròng, hoảng loạn buột miệng: “Thầy ơi, đây là… mẹ kế của em.” Sau này, thầy Chu đè tôi vào trong xe: “Mẹ kế của Hứa Trạch Trung, em cũng không muốn để người khác biết chuyện của chúng ta, đúng không?”
Ký Ức Mười Năm Bạn trai vũ phu bị tôi báo công an. Người tiếp nhận vụ án lại là bạn trai cũ. “Hơn ba mươi cú, cú nào cũng né chỗ hiểm, ra đòn cũng được đấy chứ?” “Cũng tạm, đều là bạn trai cũ dạy cả.” Vài tháng sau, khi tôi giơ tay đấm đá hắn. Hắn lập tức xoay người khóa chặt tôi lại. “Hay là để dành sức làm chuyện khác thì hơn?”
Tôi là một đứa mê trai đẹp.Lần thứ 99 tỏ tình với nam thần của lớp – Từ Cẩn Nhiên, tôi vẫn bị anh lạnh lùng từ chối.Tôi tình cờ nghe được đám bạn của anh cười đùa:“Xong rồi, lần này cậu từ chối mà trông có vẻ do dự đó nha.”“Nghe nói nhỏ đó muốn thi cùng trường đại học với cậu đấy.”“Không khéo sau kỳ thi tụi tôi lại phải uống rượu mừng cưới của hai đứa cậu mất!”Từ Cẩn Nhiên ném quả bóng rổ về phía họ với vẻ mặt ghét bỏ:“Đừng lôi tôi vào với cái loại con gái nông cạn đó, tôi phát ói.”Ngày khai giảng.Tôi cầm theo mấy chiếc bánh cupcake vừa nướng, đứng ngay cổng trường thì đụng mặt Từ Cẩn Nhiên.Anh nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, nhưng rồi lại ngượng ngùng quay mặt đi:“Lần sau đừng làm nữa, tôi không thích đồ ngọt.”Tôi lúng túng nhìn về phía nam thần cách đó không xa.Haiz…Giờ phải giải thích thế nào với Từ Cẩn Nhiên đây, người thích ăn ngọt thật ra là bạn trai tôi mà.
Chú Cún Cam Tâm Tình Nguyện Phó Duật bị tai nạn, mất trí nhớ, ký ức dừng lại ở năm 19 tuổi – khoảng thời gian anh ta tệ bạc nhất. Khi tôi đến tìm anh, anh hoàn toàn xem tôi như người xa lạ, ánh mắt lạnh lùng và xa cách. “Vợ? Cô lừa tôi à? Tôi sao có thể kết hôn được!” Thấy anh phản ứng gay gắt như vậy, tôi đành phải rời đi trước. Nhưng từ sau lần gặp đó, ngày nào anh cũng tìm đủ 800 lý do để xuất hiện trước mặt tôi, nói là tình cờ gặp gỡ. Một tháng sau, anh cầm số điện thoại của tôi đi khoe với đám bạn thân. Bọn họ suýt phát điên: “Không phải chứ anh trai, cả tháng trời anh bận rộn chỉ để xin được số của vợ anh à?”
Gần Như Có Được Tôi mơ mơ màng màng mà hái được đóa hoa cao lãnh của trường A Đại. Hơn nữa còn là đóa hoa ngầu nhất, chất nhất. Anh ta như một loại độc dược, từng sợi tóc đều như đang câu dẫn tôi. Mỗi lần gặp mặt, tôi đều không nhịn được mà muốn lại gần dính lấy anh. Thế nhưng lại luôn bị anh lạnh lùng đè tay lại: “Tự trọng một chút, được không?” Yêu nhau mấy tháng, đừng nói là cơ bụng, đến vùng bụng tôi còn chưa được sờ vào. Tôi thấy cũng chẳng có gì thú vị nữa, nên đề nghị chia tay. Đóa hoa cao lãnh giữ thân như ngọc kia ngay lập tức sụp đổ phòng tuyến. “Không phải nói là đạt được rồi sẽ không trân trọng sao, em còn chưa có được tôi mà?” “Hứ, quả nhiên chỉ mê cái vỏ ngoài của tôi thôi!” “…Vỏ ngoài thì vỏ ngoài, quay lại đây.”
Mạc Thượng Giang Tôi mặt dày bám lấy Giang Triệt suốt 5 năm. Tưởng rằng anh cũng động lòng với tôi, nhưng khi có người hỏi anh có định cưới tôi không. Giang Triệt cười nhạt, giọng điệu giễu cợt: “Chỉ là bạn giường thôi, si tâm vọng tưởng.” Sau này gặp lại, bên cạnh anh là người đẹp, nhưng anh lại cứ dây dưa không dứt với tôi. Tôi mỉa mai: “Muốn tôi làm người thứ ba của anh sao?” Đôi mắt người đàn ông tối lại: “Tô Vân Mạc, em dám nói thêm một câu nữa thử xem?”
Hết Mình Cũng Chỉ Vì Em Trong giờ học, tôi cố tình nhắn tin cho vị giáo sư dạy thay: “Chồng à, tối nay có thể ‘bịch bịch bịch’, nhưng mà chỉ cần anh cười thôi là coi như vô hiệu.” Khóe môi người đang đứng trên bục giảng khẽ cong lên. … Tối đó, tôi tức giận mắng anh không tuân theo luật chơi. Giáo sư thì chậm rãi mở một hộp bcs siêu mỏng 0.01 mới toanh. “Anh cười rồi thì đúng là vô hiệu thật mà.” Tôi: “??”
Nhật Ký Quan Sát Kim Chủ Tự Ti Kim chủ của tôi luôn cảm thấy bản thân chẳng có giá trị gì. Lúc nào cũng cảm thấy mình không xứng đáng với bất kỳ điều gì, mỗi lần mở miệng đều là những lời thỉnh cầu đầy tự ti. “Xin chào, cho phép tôi mạo muội hỏi một câu, tôi có đủ tư cách để làm kim chủ của em không?” “Xin lỗi vì đã làm phiền, em có cho phép tôi ôm em một lát khi về nhà buổi tối không? Chỉ 3 giây thôi cũng được.” “Làm ơn để tôi dọn sạch giỏ hàng của em, đó sẽ là vinh hạnh của tôi, phiền em rồi.” “Thật xấu hổ, ngoài chút tiền thối tha này tôi chẳng có gì để cho em cả, nên xin em, hãy nhận hết đi.” Tôi: ? Không phải chứ, bây giờ kim chủ đều theo kiểu này sao?
Tiểu tổ tông của Tô Dịch Tôi đặt trà sữa trong giờ học, shipper đứng ngoài cửa lớp gọi to: “Tiểu Tổ Tông của Tô Dịch, trà sữa của cô tới rồi đây!” Giảng viên môn Luật mới đứng trên bục giảng, từ từ ngẩng đầu lên. “Tự giới thiệu chút.” Hắn đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, mỉm cười nói: “Tôi tên Tô Dịch.”
Chỉ Có Mình Anh Yêu Điểm Yếu Của Tôi Vì muốn tôi chấp nhận chuyện vụng trộm giữa anh ta và thư ký của tôi, Tần Dịch không ngần ngại đem em trai mình đặt lên giường tôi. Cậu thiếu niên 17 tuổi, thành tích xuất sắc, dáng vẻ tuấn tú lạnh lùng, bị ép phải cúi đầu, đứng trước mặt tôi, đưa tay định cởi thắt lưng quần. Tôi không nỡ nhìn thấy vẻ mặt bị sỉ nhục của cậu, bèn nói: “Thằng nhóc như cậu cởi thắt lưng làm gì? Sao không cởi cặp sách rồi đi làm bài tập đi?” Về sau, bên cạnh Tần Dịch hết người này đến người khác thay phiên xuất hiện, cuối cùng anh ta cũng có chút ý định lập gia đình, hỏi tôi: “Bây giờ bên cạnh em chẳng có ai phải không? Hay là chúng ta kết hôn đi?” Tôi nhìn Tần Vô Xá cách đó không xa, đang trò chuyện vui vẻ với giới quyền quý, phong thái ung dung, khẽ cười mà như không: “Bên cạnh tôi đúng là không có ai.” “Nhưng trên giường thì có. Chính là người năm xưa anh tặng, anh không nhớ sao?”