Ngôn Tình
Bệnh viện, tình cờ gặp lại anh chàng tôi từng thầm thương trộm nhớ.Anh nhìn đứa bé trong lòng tôi, nghiến răng nghiến lợi:“Anh tìm em bao năm nay, thế mà em lại đi lấy chồng, sinh con rồi sao?”Ồ.Đ,ọc tru,yệ/n t,ạ,i pa,ge B,ắ/p c ả,i da ng y e uNgược đời thật, anh chơi trò đổ vấy này tài ghê.Tôi chỉ cười nhạt:“Biết sao được, chồng tôi chọn đúng quá, sinh một đứa vẫn chưa đủ đâu.”
Ngày Anh Vắng Mặt, Tôi Rời Đi Chúng ta đã hẹn cùng chụp ảnh trăm ngày cho con gái. Nhưng vào phút chót, Diệp Vân Châu lại lỡ hẹn. Lúc buổi chụp đang diễn ra, con gái đột nhiên quấy khóc, tôi ôm con đi quanh để dỗ dành. Qua tấm kính của studio, tôi bất ngờ nhìn thấy Diệp Vân Châu. Anh ta quỳ một chân xuống đất, cẩn thận nâng niu bụng bầu của một cô gái, thành kính hôn lên đó. Sau này, khi anh ta nhìn thấy đơn ly hôn tôi đưa ra, vẻ mặt đầy đau đớn. “Em có biết phụ nữ trong thời kỳ cho con bú không thể ly hôn không?” Tôi bình thản đáp: “Có quy định đó thật, nhưng chỉ áp dụng với nam giới mà thôi.”
Tan làm về đến nhà, nhỏ bạn thân hỏi tôi có muốn đi spa không.Tôi mệt rã rời, nằm bẹp trên giường nhắn lại:“Không muốn đi, không muốn ra ngoài, hôm nay mệt quá rồi.”Rửa mặt xong, nhìn vào gương thấy mình nhếch nhác, bẩn thỉu.Nghĩ lại một chút, thôi thì đi cũng được.Tôi mở lại WeChat.“Muốn đi rồi, ra đây một lát.”Năm phút sau, điện thoại hiện lên tin nhắn của sếp.“Địa chỉ.”
Hôm đó, con trai của cô bạn thân nghịch điện thoại của tôi, đúng lúc sếp – người đàn ông lạnh lùng nổi tiếng – nhắn tin dặn đặt vé máy bay.Sếp: “Thứ hai, mười giờ, New York.”Tôi: Hôn hôn jpg.Sếp: “?”“Tin nhắn công việc chỉ cần báo ‘đã nhận’ là được.”Tôi: Hôn hôn jpg.Sếp: “Được rồi, vé để tôi tự đặt.”Tôi: Hôn hôn jpg.Sếp: “Cô…”Tôi: Hôn hôn + ngại ngùng jpg.
Sau một đêm say khướt, tôi tỉnh dậy trên giường của anh trai bạn thân.Người đàn ông tôi đã thầm yêu suốt hai mươi năm, luôn lạnh lùng và hờ hững.Nhìn dấu vết ân ái khắp cơ thể anh, tôi vội vàng mặc quần áo rồi bỏ chạy.Tôi trốn sang nhà vị hôn phu thanh mai trúc mã.Không ngờ, cả thành phố náo loạn vì Lục Sĩ Nhiên đi tìm tôi.Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh và tự kiềm chế ấy, lại ép tôi vào góc tường, mắt đỏ hoe hỏi:“Tại sao em không chọn anh?”
Ám Vệ Bận Rộn Làm ám vệ thật bận rộn. Vì kiếm tiền, ta đồng thời làm ám vệ cho sáu vị hoàng tử. Bởi vì quy củ của ám vệ là không bao giờ lộ mặt, cho nên việc ta làm thêm chưa từng bị phát hiện. Vì thế, ta to gan lớn mật, lại nhận thêm công việc từ phủ Thất hoàng tử. Kết quả, ngày đầu tiên nhậm chức, Thất hoàng tử liền sai ta đi ám sát ám vệ số một bên cạnh Đại hoàng tử. Chết tiệt, đó chính là đại hiệu của ta mà.
Bước Vào Game Kinh Dị, Bị Boss Si Tình Bám Chặt Mất trí nhớ, lạc vào trò chơi kinh dị. Vừa vào ván đầu, tôi đã đụng ngay phải tên Boss biến thái với xúc tu đầy m áu, đang vung dao tàn sát người chơi. Tất cả mọi người đều lặng lẽ mặc niệm cho tôi. Thế mà ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, đại Boss lại lúng túng lấy quần áo lau vết m áu trên tay: “Bảo bối à, sao em lại tới đây?” “Chờ chút, anh đi rửa tay ngay đây.” “Đừng giận nhé.” “Nào, cho anh hun một cái đi.” Bình luận trực tiếp nổ tung. 【Boss có vào nhầm game không vậy?】 【Đây là trò chơi kinh dị, không phải bản tình cảm đâu!】 【Chẳng lẽ tên Boss khét tiếng lại là một tên cuồng yêu?】
Ngày thi đại học kết thúc, anh trai đến đón tôi, bị bạn học đồn nhảm là bạn trai tôi.Tối hôm đó, nam thần học bá từng là mối tình thầm lặng của tôi đột nhiên “sống lại”, nhắn 99+ tin chúc mừng:“Chúc mừng em trưởng thành, chúc sự nghiệp tình yêu đều viên mãn.”“Có điều bạn trai em trông hơi lớn tuổi, anh ta đối xử với em tốt không?”“Anh thấy con trai hơn ba tuổi là quý như vàng rồi, mà nhìn anh ta thì không chỉ hơn ba tuổi đâu.”“Không có ý gì khác đâu, anh chỉ hơn em hai tuổi thôi.”“Anh ta chắc bước vào giai đoạn chững lại của sự nghiệp rồi nhỉ, chứ anh thì mới bắt đầu khởi nghiệp.”Ngay giây tiếp theo, WeChat hiện chuyển khoản: mười lần 52.000 tệ.Tôi: ???
Ông nội qua đời, tôi được gửi gắm đến chốn thành thị, nương nhờ vị hôn phu đã được định sẵn từ nhỏ.Người đến đón tôi là một chàng trai tuấn tú, ngũ quan sáng sủa, trạc tuổi tôi.“Anh 21 tuổi, là hôn ước do ông nội sắp đặt. Em muốn cưới trước rồi yêu, hay yêu trước rồi cưới, anh đều được.”Từ đằng xa, một người đàn ông trung niên mặc vest chỉnh tề bước tới, dáng cao chân dài, khí thế bức người.Mặt đen sì như đáy nồi, giọng trầm thấp:“Sao? Em thấy tôi không vừa mắt à?”
Tôi là thế thân cho mối tình đầu của Chu Cảnh Hoài.Anh ta cần gương mặt tôi, tôi cần tiền của anh ta.Chúng tôi vẫn luôn phối hợp ăn ý, cho đến khi anh ta phá sản.Tôi không do dự, lập tức thu dọn đồ đạc trong đêm chuẩn bị rời khỏi anh ta, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy bình luận nổi lên:【Nữ phụ này đúng là tuyệt tình, nam chính vừa phá sản là cô ta chạy còn nhanh hơn thỏ, chẳng trách sau này nam chính quay lại việc đầu tiên là báo thù cô ta.】【Loại người nhỏ nhen, thấy người sa cơ là đạp, chẳng bao giờ làm nổi nữ chính đâu.】【Không để lại cho nam chính dù chỉ một đồng, chuyện này đúng là không bênh nổi, nữ phụ độc ác thật sự.】Bình luận càng lúc càng đáng sợ, thậm chí còn có người nói tôi vì áy náy nên đã quỳ xuống xin lỗi Chu Cảnh Hoài.Tôi hoảng hốt, lập tức hủy vé xe về quê, gọi điện cho Chu Cảnh Hoài.“Chồng ơi, anh đến đón em đi, trời mưa rồi, em không về nhà được.”
Đại Phu Nhân Phó Gia Năm thứ tư sau khi yêu đương bí mật. Tôi tình cờ gặp Phó Thời Cẩm ở quán bar gọi hai em tay vịn, trái ôm phải ấp. Có người trêu ghẹo: “Phó nhị thiếu, không sợ bạn gái khóc nhè à?” Giọng điệu của anh ta lẳng lơ: “Dù sao cũng là trêu đùa, tôi sẽ không cưới cô ấy.” “Tôi đường đường là nhị thiếu gia, vị trí phu nhân của tôi sao có thể là con gái của bảo mẫu chứ?” Đêm đó, mưa lớn cả thành phố. Cả đêm tôi không về. Phó Thời Cẩm lo lắng gọi điện thoại cho anh cả của anh ta: “Anh, dùng các mối quan hệ của anh, giúp em tìm Hiểu Hiểu nhé! Cô ấy sợ nhất là sấm sét.” Cậu ấm của Phó gia tắt điện thoại, ngược lại thấp giọng dụ dỗ dưới người tôi: “Ngoan, chủ động một chút, vị trí đại thiếu phu nhân của Phó gia cho em ngồi.”
Năm mười tám tuổi, tôi nhặt được một tên “đại ca”, tên này có máu mặt có tiếng trong trường, không ai muốn gần anh ấy cả.Tôi đã cố gắng rất lâu nhưng vẫn không thể làm cho trái tim anh ấy ấm lên. Sau đó, cô bạn thanh mai trúc mã của anh ấy xuất hiện.Lúc đó tôi mới nhận ra, anh ấy thật sự cũng có một mặt dịu dàng như vậu, chỉ là không phải dành cho tôi.Ngày tôi quyết định buông tay anh, tôi đã nói dối rằng mình chỉ đi một lát rồi sẽ quay lại ngay.Thế nhưng tôi không bao giờ quay lại nữa.Bảy năm sau, chúng tôi gặp lại nhau tại phim trường. Anh ấy giờ đây đã trở thành Ảnh đế, bắt lấy tôi mà chất vấn:“Đi một lát rồi quay lại?”“Em rốt cuộc đã đi đâu vậy?!”
Người tôi thích không thích tôi, nhưng anh ấy vẫn cưới tôi.Anh ấy tên là Diệp Nhiễu, là thanh mai trúc mã của tôi.Năm 7 tuổi, anh ấy đã chuyển đến ở nhà tôi, mọi người xung quanh thường đùa rằng anh ấy là “chồng nuôi từ bé” của tôi.Năm tôi 20 tuổi, đột nhiên mắc bệnh nặng, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân.Mẹ tôi hay tin vào thần linh, nên tìm người bói toán, và thầy bói nói, việc này phải cưới để giải hạn cho tôi.Và câu nói “chồng nuôi từ bé” trở thành sự thật.Diệp Nhiễu thật sự trở thành chồng tôi. Nhưng tôi biết, anh ấy chưa bao giờ thích tôi.Vì mặc cảm tự ti, anh ấy thậm chí còn ghét tôi, nghĩ rằng tất cả sự quan tâm của tôi đều là sự thương hại.
Đêm trước khi Bạch Nguyệt Quang của Phó Cảnh Thâm trở về.Để giữ thể diện, không bị đá ra khỏi nhà, tôi cố tình dùng tài khoản phụ nhắn tin cho chính mình.【Chị ơi, chị lâu lắm rồi không đến, em nhớ chị quá!】【Chị ơi, khi nào chị mới ly hôn với ông già đó, em đợi chị lâu lắm rồi!】【Chị ơi, chị nhẫn tâm để em làm kẻ thứ ba cả đời sao?】Tôi nghĩ rằng nếu Phó Cảnh Thâm thấy những tin nhắn này, anh ta sẽ nổi trận lôi đình.Sau đó hai chúng tôi sẽ cãi nhau, rồi tức giận mà chia tay.Nhưng không, anh ta chẳng hề nổi giận.Thậm chí còn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh như thể chẳng có gì xảy ra.Khi tôi còn đang ngơ ngác, tài khoản phụ bỗng nhận được một lời mời kết bạn.Tin nhắn đính kèm: “Đàn ông với nhau, đừng tưởng tôi không nhìn ra trò vặt của cậu.”Tôi chết lặng.
Đọa Tiên Ta theo A nương lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”
Ở buổi họp lớp mọi người chơi trò cá cược, tôi bị ép gửi một tin nhắn mờ ám cho kẻ thù không đội trời chung của mình.Tôi lặng lẽ gõ một dòng:“Tự nhiên rất muốn hôn cậu, là sao nhỉ?”Đầu dây bên kia phản hồi ngay lập tức, gửi một dấu hỏi chấm, rồi bắt đầu xả loạt tin nhắn mắng tôi tới tấp.Mọi người xung quanh cười phá lên, trêu:“Này, bỏ đi thôi, rõ ràng Tề Tầm chỉ coi cậu là anh em mà.”Nhưng đúng giây tiếp theo—Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Tề Tầm gọi thẳng cho tôi một cuộc thoại.Vừa nhấc máy, anh ta đã gấp gáp hỏi:“Ở đâu? Hôn thế nào? Hôn bao lâu?“Dám trêu tôi thì cậu xác định đi.”Tất cả mọi người chết lặng.Bao gồm cả tôi.
Giao Nhân Người hầu dâng lên một giao nhân, nói rằng loài này có thể khóc ra ngọc trai. Ta cầm roi ngựa đặt lên cằm hắn, ánh mắt đối diện với một khuôn mặt đầy ngạo mạn và cố chấp. “Ngươi đừng mơ lấy được nước mắt của ta.” “Ồ? Thật vậy sao?” Sau một trận roi phạt, trên thân thể trắng nõn của hắn xuất hiện vô số dấu vết đỏ. Ta ra tay rất có chừng mực, không làm rách da hay chảy máu, chỉ khiến da thịt sưng đỏ. Thân thể cơ bắp săn chắc như ngọc, những vết đỏ như nứt vỡ, đẹp đến lạ kỳ. Hắn cắn răng chịu đựng, quả thật không rơi một giọt nước mắt nào. Sau đó, ta dùng tay dò vào nơi dưới lớp vảy cá của hắn, một chỗ nhạy cảm, nóng bỏng và ẩm ướt không thể không mở ra, để ta thăm dò. “Đừng… xin ngươi…” Chớp mắt, những giọt lệ như mưa, rơi xuống không ngừng.
Gió Ngừng Trời Sáng Khi hay tin Quý phi có thai, phu quân liền đón về tiểu thanh mai vốn thủ tiết. “Hiện nay muội muội của ta đã được sắc phong Quý phi, lại còn hoài thai đứa con duy nhất của Thánh thượng.” “Chương gia ta từ nay chẳng cần phải nương tựa vào cái gia tộc lụn bại như Thôi gia các ngươi nữa. Ta muốn thuận theo tâm ý của bản thân, đón người nữ tử ta yêu về làm bình thê.” Đúng là buồn ngủ lại gặp người đưa gối. Ta vừa nghe Quý phi tự chuốc họa, lén lút tư thông cùng thị vệ, đang bối rối lo việc thoát thân thế nào, thì phu quân đã vội vàng mang về một kẻ thế mạng. “Nếu đã vậy, ngôi vị chủ mẫu của Chương gia cứ nhường cho nàng ta, ta tự xin rời đi.”
Sếp đột ngột xông vào hiện trường, giật phăng bó hoa 99 đóa hồng mà tôi định tặng đàn anh.Anh ấy một tay vò nát lá thư tình, một chân giẫm lên bó hoa, đôi mắt long lanh như sắp khóc, nghiến răng chất vấn:“Bảo sao không chịu công khai với tôi, hóa ra em còn nuôi thêm một người bên ngoài à?”“Một công khai, một lén lút, em bận bịu thế chịu nổi không?”Chết tiệt, đơn xin nghỉ việc của tôi làm thế quái nào lại biến thành thư tình cơ chứ?!
Những Năm Tháng Còn Lại Năm 30 tuổi, tôi quyết định nghỉ việc. Cũng là lúc kết thúc mối tình đơn phương chẳng ai hay biết này. Tôi đã mất năm năm để đi từ vị trí trợ lý lên làm thư ký trưởng của Lục Tư Niên. Thêm ba năm nữa để khiến anh ta không thể rời xa tôi. Và cuối cùng, chỉ mất năm phút để viết đơn từ chức, một giây để gửi đi.