Ngôn Tình

Mười Bảy Năm Hôn Nhân Cũng Chỉ Là Giấc Mộng

Mười Bảy Năm Hôn Nhân Cũng Chỉ Là Giấc Mộng Vào ngày kỷ niệm mười bảy năm kết hôn, chồng tôi đang cùng tình nhân mới đi khám thai. Tôi đã cùng anh ta trải qua mọi gian khổ trong những năm đầu lập nghiệp, để rồi khi cuộc sống cuối cùng cũng khởi sắc, người anh ta chọn để sẻ ngọt lại không phải tôi. Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã có tuổi, lại không có lấy một đứa con, rời khỏi anh ta sẽ chẳng thể tìm được ai tốt hơn, nên mới càng lúc càng trắng trợn, không kiêng nể gì nữa. Anh ta không chỉ có gia đình bên ngoài, có cả con riêng, mà đứa trẻ đó lại có quyền thừa kế hợp pháp tài sản của anh ta. Lúc mối quan hệ giữa hai chúng tôi căng thẳng đến tột độ, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, buông một câu đầy lý lẽ: “Quy tắc tồn tại tức là hợp lý.” Phải thôi, luật pháp chỉ ràng buộc được người có đạo đức. Mà trên đời này, không thiếu kẻ bỉ ổi đến mức chẳng còn chút đạo đức nào để mà ràng buộc. Vậy thì tôi sẽ dùng quy tắc để đánh bại quy tắc. Dùng “hợp lý” để lật đổ cái gọi là “hợp lý” của anh ta. Dù sao thì, một tờ giấy đăng ký kết hôn, người bị trói đâu phải chỉ có một mình tôi. Tôi chẳng vướng bận gì, từ trước đến nay chưa từng sợ “cá chết lưới rách”. Người nên sợ, vốn không phải là tôi.

Mong Em Một Đời Hạnh Phúc

Mong Em Một Đời Hạnh Phúc Trước khi kết hôn, Thẩm Duật Phong và tôi có một thỏa thuận hôn nhân, điều khoản quan trọng nhất trong đó chính là không được phép công khai cuộc hôn nhân của chúng tôi. Sau khi cưới, anh được mời tham gia phỏng vấn. Phóng viên: “Chào tổng giám đốc Thẩm.” Thẩm Duật Phong: “Đúng vậy, tôi đã kết hôn.” Phóng viên: “…Sáng nay ngài đã ăn gì vậy?” Thẩm Duật Phong: “Vợ tôi họ Khương.” Phóng viên: “Chuyện đó…” Thẩm Duật Phong: “Tôi rất yêu cô ấy.” Phóng viên: …Anh trai à, ai cũng nhìn ra được anh vừa mới kết hôn luôn đấy.

Muôn Vẻ Hoa Nở

Muôn Vẻ Hoa Nở Tôi vừa hết cữ, mẹ chồng liền sinh con thứ hai. Bà cảm thấy mình đã có tuổi, liền bảo tôi: “Một con cừu cũng phải chăn, hai con cừu cũng phải chăn, hai đứa trẻ cứ giao cả cho con chăm cả đi.” Chồng tôi là người hiếu thuận một cách ngu muội, lập tức đồng tình với mẹ, hai mẹ con cùng ép tôi phải đồng ý. Vì chuyện này, tôi đã cãi nhau một trận lớn với họ. Tôi tìm bạn thân than thở, cô ấy lại nhắc tôi một câu: “Chi bằng cậu điều tra thử xem, đứa bé đó rốt cuộc là mẹ chồng cậu lớn tuổi mà sinh ra, hay là con riêng mà chồng cậu lén lút có với người khác?”

Ngược Dòng Thời Gian Vì Mẫu Thân

Ngược Dòng Thời Gian Vì Mẫu Thân Ta và trúc mã đang ở trong hoa viên thì đột nhiên xuất hiện một cô bé, nàng tự xưng là con gái tương lai của ta và trúc mã. Thế nhưng cô bé này lại nói, sau này ta trở thành hoàng hậu, lại tư thông với người khác, tính tình hay ghen, hại chết hoàng tự, nên dù có bị biến mất, nàng cũng phải chia rẽ chúng ta. Nhìn cảnh cô bé cố hết sức ghép đôi trúc mã của ta với những cô nương khác, ta không kìm được nở nụ cười lạnh trong lòng. Nhưng nàng không biết rằng, ta đã nhìn thấy toàn bộ câu chuyện trong giấc mơ.

NGƯỜI CHỒNG BÁ ĐẠO

Trong nhà có một ông chồng bá đạo chỉ để ngắm chứ không được chạm vào.Trên WeChat thì có một bé cún con chỉ để trêu đùa chứ không thể hôn tới.Nhà nào có tiểu thư danh giá mà lại thành giống như tôi thế này.Phiền quá đi~Phiền đến nỗi tôi cầm điện thoại lên nhắn tin cho bé cún con.“Em yêu, yêu em nhất, đợi chị trộm được tiền của chồng sẽ nuôi em nhé~”Nhắn xong, tôi đầy tội lỗi liếc nhìn về phía Bạch Xuyên.Anh ấy đang nhìn điện thoại, vẻ mặt xuân tình phơi phới, thậm chí tai còn hơi ửng đỏ.

Vương Gia, Xin Tự Trọng

Vương Gia, Xin Tự Trọng Ta bán thân chôn cha, tự nguyện đem chính mình bán cho Cửu vương gia tàn nhẫn độc ác. Hắn không hề hay biết, ta thực chất là sát thủ ẩn danh đang ngấm ngầm tiếp cận. Đến ngày ám sát, ta thất thủ. Cửu vương gia bẻ quặt hai tay ta ra sau, đôi tay to lớn thô ráp với vết chai mỏng vuốt ve bên hông ta. “Quá gầy rồi, sau này ăn nhiều một chút.”

NGƯỜI LỚN TUỔI MỚI BIẾT THƯƠNG EM

Cha tôi vì muốn trả nợ đã lên kế hoạch đưa tôi đến một nơi ăn chơi của giới thượng lưu ở kinh thành.May mắn thay, thanh mai trúc mã của tôi cũng có mặt ở đó. Đúng lúc tôi định nhờ anh ấy cứu mình, trước mắt tôi bỗng hiện lên vài dòng chữ:【Tội nghiệp nữ chính, đừng mong đợi gì ở thanh mai trúc mã của cô. Anh ta đang lên kế hoạch lấy trái tim của cô để cứu ánh trăng sáng của mình đấy.】【Mau cầu cứu người đàn ông ngồi bên trái, người đó lớn tuổi hơn và biết trân trọng người khác.】【Đừng do dự, anh ta chính là vì cô mà đến.】【Đừng để vẻ ngoài dữ dằn của anh ta hù dọa, chỉ cần gọi một tiếng “Cố gia”, anh ta sẵn sàng vì cô mà đánh đổi cả mạng sống.】Không chút do dự, tôi lăn lộn bò đến chân người đàn ông mà dòng chữ chỉ dẫn, cười khổ cầu xin:“Cố gia, xin ngài thương tôi.”

Tiêu Gia Một Nhà Thân Thiết

Tiêu Gia Một Nhà Thân Thiết Hai ngày trước, mẹ chồng tôi lập một nhóm gia đình tên là “Tiêu gia một nhà thân thiết”. Trong nhóm có ba mẹ chồng, chồng tôi và ba chị gái của anh ấy. Lúc đầu, chồng tôi cũng thêm tôi vào nhóm, nhưng ngay sau đó mẹ chồng đã đá tôi ra. Tôi ngơ ngác hỏi chồng chuyện gì xảy ra, anh ấy ấp úng nói mẹ chỉ muốn gửi tin nhắn cho nhóm thôi nhưng lại nhầm tay, giờ nhóm đã giải tán rồi. Sau này tôi mới biết nhóm đó vẫn còn, chỉ có mỗi “người ngoài” như tôi là không có mặt. Rồi sau đó, mẹ chồng bị tai nạn xe, tôi lập tức bị kéo vào nhóm trong đêm. Chị cả: “@Em dâu, mẹ bị tiêu chảy ra quần rồi, mau tới đây!” Chị hai: “@Em dâu, viện phí chưa đóng, mau chuyển tiền đi!” Chị ba: “@Em dâu, một mình em sao chăm sóc nổi? Mẹ còn chưa có ai nấu cơm nữa. Ba mẹ em chẳng phải đã nghỉ hưu rồi sao? Bảo họ cùng tới giúp đi, dù sao cũng là người một nhà mà!” Tôi: “@Mọi người: Người một nhà? Thử gọi một tiếng mẹ nghe xem nào?” Chị cả: “?” Chị hai: Đầu cô bị vào nước à? Chị ba: “Đ.ệt!” Tiêu Bắc: “@Vợ, rút lại lời đó ngay!” Ba chồng: “Tố chất đâu?!!” Tôi: “Đã rời nhóm!”

Người Công Lược Không Được Yêu

Người Công Lược Không Được Yêu “Ngoan nào, há miệng to thêm chút nữa…” “Ngậm vào, ừm…” Ống nội soi đẩy thẳng tới tận cổ họng Trình Vân Kiết, khiến cô chảy cả nước mắt vì phản xạ sinh lý. May mà cuối cùng ống nội soi dạ dày cũng được đưa vào xong. Hai tiếng sau. Trong phòng làm việc của bác sĩ, bầu không khí căng thẳng đến mức tưởng chừng không còn chút không khí nào lưu chuyển. “Mạnh phu nhân, bỏ thai đi vẫn còn khả năng chữa trị.” Bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng, từng lời từng chữ đều nặng nề khuyên nhủ Trình Vân Kiết. “Cô còn trẻ, ung thư dạ dày có thể điều trị được, sau này vẫn có thể sinh con.” Trên bàn là kết quả nội soi và bản siêu âm chồng lên nhau. Trình Vân Kiết gần như không nhận ra tay mình đang run. Là niềm vui khôn xiết khi cuối cùng cũng mang thai sau 5 năm dài đằng đẵng, là cơn ác mộng bất ngờ ập tới không hề báo trước. Cô không kìm được đưa tay áp lên bụng dưới vẫn còn bằng phẳng. Chờ đợi suốt 5 năm, cuối cùng cũng đợi được con mình đến, vậy mà giờ cô lại mắc ung thư, sắp ch .t rồi.

NHẶT ĐƯỢC NHẬT KÝ CỦA HỌC BÁ

Ở chợ đồ cũ, tôi tình cờ mua được cuốn nhật ký của học bá cấp ba Thịnh Tư Niên – người từng thầm thích tôi.Nhìn thấy tên anh ấy đứng đầu bảng xếp hạng đại gia, tôi cảm thán mình đã bỏ lỡ cơ hội lớn.Không ngờ, em trai của Thịnh Tư Niên lại gọi điện cho tôi.“Cô Giang, nghe nói cô mua được cuốn nhật ký của anh tôi, có thể trả lại được không?“Anh tôi đang nổi trận lôi đình vì tôi làm mất cuốn nhật ký, còn định gửi tôi đến sa mạc Sahara.“Biệt thự số 109 đường Yến Tây, cô mau mang nó đến đây, gấp lắm rồi, cứu mạng tôi với.”

Đừng Gửi Gấm Thư Nhung

Đừng Gửi Gấm Thư Nhung Thẩm gia thất thế, công tử bị giáng chức đầy đi ngàn dặm. Dưới mưa tuyết ở thập lý đình, hắn đứng suốt một ngày, vậy mà chỉ chờ được một phong hôn thư bị trả lại từ thanh mai, cùng lý do nàng mang bệnh. Từ đó, ba năm lưu lạc nơi Nhai Châu, hắn giết người ta đưa đao, hắn trọng thương ta gãy chân. Từng nhát đao, từng vết máu, hắn chém ra một con đường về kinh thành. Hắn nói: “Ngươi và ta đã cùng một đường, vậy thì nên nắm tay nhau đến bạc đầu. Kiều Thư, ta muốn cưới nàng.” Thế nhưng đến ngày vào kinh. Tiểu thư phủ Thượng thư kiêu ngạo đứng giữa trời tuyết mịt mù, hai mắt đỏ hoe. Thẩm Vân Đình xưa nay luôn lãnh đạm, lần đầu tiên không thể kiềm chế cơn giận ngút trời. Hắn gầm lên: “Nàng ta muốn đứng, cứ để nàng đứng đến chết!”

Thanh Hà Biệt Mộng

Thanh Hà Biệt Mộng Ta và Vệ Thanh Hà tuổi nhỏ quen biết, nhìn nhau mà chán ghét, cuối cùng lại nam cưới nữ gả, bạch đầu giai lão. Cả đời sống trong dè dặt nghi kỵ, mỗi lần nổi giận, gốm sứ trong phòng đều chịu họa lây. Người trong lòng của hắn là đóa hoa kiều diễm, còn ta lại là con sư tử Hà Đông hung hăng dữ tợn. Mở mắt ra, ta trở về năm ấy, khi đôi ta còn như người xa lạ. Lần này, ta quyết tâm thành toàn cho hắn và đóa hoa kiều diễm kia, để hắn được trọn vẹn tâm nguyện đời trước. Thế nhưng hắn lại chủ động bắt chuyện với ta: “Không biết tại hạ có từng gặp qua cô nương ở đâu rồi chăng?” Ta trừng mắt liếc hắn: “Mở to mắt ra mà nhìn, cô nãi nãi ta, ngươi cũng xứng gặp sao?” Đời trước hắn chán ghét nhất là ta thô lỗ, lời này đủ để hắn quay người bỏ đi rồi. Thế mà hắn lại bám như kẹo kéo: “Vừa gặp cô nương, lòng tại hạ liền sinh hảo cảm.” Ta lạnh lùng cười: “Tất nhiên rồi, ta sắp trở thành đại tẩu của ngươi đấy.”

Sự Trừng Phạt Hoàn Hảo

Sự Trừng Phạt Hoàn Hảo Sau ba năm kết hôn, tôi vô tình phát hiện chồng mình nhắn tin với người khác. 【Nghe lời chị đi, em hãy bỏ đứa bé, rồi anh quay về với gia đình của mình.】 Sau đó, thám tử tư mà tôi thuê báo lại rằng, người phụ nữ kia cũng đã có chồng. Vì vậy, vào một đêm khuya, tôi tìm gặp người đàn ông đó. “Chào anh, vợ anh đang mang thai con của chồng tôi. Anh nói xem… chúng ta nên làm gì bây giờ?” Người đàn ông cười khẩy, nửa đùa nửa thật: “Vậy cô cũng mang thai con của tôi đi?”

Ngươi Thấy Chăng, Đông Tàn Đã Qua

Ngươi Thấy Chăng, Đông Tàn Đã Qua Trong buổi họp lớp, mối tình thanh xuân từng bỏ rơi Lục Châu Ngang đã trở về. Chơi Thật lòng hay mạo hiểm, anh chọn thật lòng. Có người hùa theo trêu chọc: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay người anh yêu có mặt ở đây không?” Anh siết chặt ly rượu, giọng nói trầm thấp: “Có.” Nhưng tôi không đi họp lớp. Vậy nên, người anh yêu không phải tôi. Đêm hôm đó, tôi xé nát tờ kết quả kiểm tra thai kỳ, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”

Nỗ Lực

Nỗ Lực Ở bên Thái tử gia giới giải trí Bắc Kinh đã ba năm, quan hệ giữa chúng tôi vẫn rất rõ ràng sòng phẳng. Ăn một bữa – hai vạn. Hẹn hò – mười vạn. Ngủ một đêm – ba mươi vạn. Một ngày nọ, tôi phát hiện mình có thai. Bộ não mất mấy giây mới phản ứng lại, tôi nhìn người đàn ông khí chất cao quý lạnh nhạt phía đối diện, ngơ ngác hỏi: “Anh, anh có mười nghìn vạn không?”

Tâm Hướng Minh Nguyệt

Vì một bát cơm th/iu, ta đã hầu hạ kẻ ngốc nghếch ngây dại là Tống Trường An suốt 7 năm. Tưởng rằng hắn sẽ mãi ngây dại như vậy, chẳng ngờ một lần rơi xuống nước lại khiến đầu óc hắn bỗng chốc tỉnh táo. Từ đó, người Tống gia cũng không còn coi trọng ta. Ánh mắt Tống Trường An nhìn ta như ban phát: “Ngươi chăm ta 7 năm, dẫu không có công lao thì cũng có khổ lao. Tuy ta không thể cưới ngươi, nhưng vị trí thiế/p thất, vẫn có thể cho được.” Tất cả mọi người đều nghĩ ta sẽ ngoan ngoãn thuận theo, tiếp tục cúi đầu khom lưng sống qua ngày trong Tống gia. Thế nhưng ta bưng lên một bát cơm trắng, đặt trước mặt Tống Trường An. “Ngày trước bởi cơm mà kết duyên, nay cũng nên bởi cơm mà đoạn tuyệt.” Nói đoạn, ta xoay người bước vào cửa Thôi phủ, không hề ngoảnh lại. Dù sao cũng là hầu hạ người, hầu ai mà chẳng là hầu?

Nụ Cười Đoạn Tuyệt

Nụ Cười Đoạn Tuyệt Lục Minh vì bạch nguyệt quang của mình mà muốn hủy hôn với tôi. Tôi sảng khoái đồng ý. Tất cả mọi người đều không tin tôi sẽ từ bỏ vị thái tử gia mới nổi của giới kinh thành này. Tôi cười nhạt, công ty của anh ta cũng sắp bị tôi làm cho phá sản rồi, có gì mà không bỏ được chứ?!

Truy Thê Hỏa Táng

Truy Thê Hỏa Táng Tôi đã đóng vai một người vợ hoàn hảo suốt bảy năm, nhưng giờ không thể tiếp tục nữa. Tôi từng nghĩ rằng mình có thể cảm hóa chồng, khiến anh ấy yêu tôi. Nhưng thực tế chứng minh – không có cửa. Thế nên, tôi quyết định ly hôn. Ngay trong ngày kỷ niệm năm năm kết hôn. Sau khi ly thân, tôi hoàn toàn thả lỏng bản thân, tận hưởng cuộc sống tự do. Nhưng chưa kịp vui vẻ được bao lâu, tôi đã bị chồng bắt về. Tôi không ngờ… người buông thả hơn lại chính là anh ta. Tôi co rúm người trong góc, run cầm cập. Anh kéo lỏng cà vạt, cúi người, khẽ cười: “Ơ? Hóa ra em cũng biết sợ à?”

Ta Tự Tới Non Cao

Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.

Nữ Đế Cẩm Đàn

Nữ Đế Cẩm Đàn Ta vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ ở bãi tha ma. Một con hoạt thicó lòng tốt cứu ta, dùng máu thịt của mình nuôi dưỡng ta lớn lên. Ban ngày, chúng ta nằm trong quan tài nghỉ ngơi, ban đêm hắn dẫn ta đi đào mộ, trộm mả, phát tài từ của cải của người chết. Năm mười bảy tuổi, người trong cung tới mang ta đi, họ nói rằng ta là công chúa thật bị bế nhầm từ nhỏ. Ta mừng rỡ không thôi, nghĩ rằng từ nay mình đã có cha mẹ. Nhưng sau này ta mới biết, họ không nỡ để giả công chúa đi hòa thân, nên muốn bắt ta làm người thế thân. Ta định đào tẩu, nhưng hoạt thi lại ngăn cản ta. Hắn nói: “Vừa rồi, Tử Vi đế tinh đã nhập vào mệnh bàn của ngươi. Cẩm Đàn, hãy đi hòa thân đi.”