Nữ Cường
Cố Ý Dụ Dỗ Phát hiện chồng ngày càng dành nhiều thời gian cho hai mẹ con nhà đó, cho nên tôi bắt đầu có ý định cố tình “thả thính” lão Vương bên cạnh. Chồng tôi đi chẻ củi, gánh nước cho người phụ nữ kia, tôi vội kêu lão Vương sang chẻ củi, gánh nước cho mình. Chồng tôi mua thịt cho hai mẹ con ấy, tôi liền chủ động sang nhà lão Vương nấu nướng, cùng cha con họ ăn thịt kho. Chồng tôi sốt sắng đưa hai mẹ con cô ta đến bệnh viện, tôi lại yếu ớt gõ cửa nhà lão Vương bên cạnh…
Công Chúa Phản Kích Nhi tử bị tiểu thiếp của phu quân xúi giục, không nhận ta là mẫu thân. “Ngươi không phải nương của ta! Lan di nương chưa từng ép ta đọc sách, nàng mới là nương của ta!” “Phụ thân chỉ có một nhi tử là ta, ta ham chơi một chút thì sao chứ? Lan di nương nói, cho dù ta không đọc sách, thì sau này toàn bộ phủ Công Chúa cũng đều là của ta.”
Nữ Tướng Quân Ta vì cứu Thẩm Nam Phong mà bị hủy dung. Hắn bất đắc dĩ phải cưới ta. Đêm tân hôn, hắn trợn mắt giận dữ, quát ta: “Ngươi là ả đàn bà rắn rết xấu xí vô cùng! Tự biên tự diễn trò này, chẳng qua là muốn chia rẽ ta và Yến Nhi!” Người khắp kinh thành đều đồn ta vì muốn gả cho Thẩm tướng quân đang được nhiều người theo đuổi mà không từ thủ đoạn, làm mất hết thể diện của phủ Trấn quốc tướng quân. Mười năm phòng không gối chiếc, cho đến trước khi chết, ta chỉ nhận được một câu của hắn: “Nếu có kiếp sau, ta thà tàn phế cũng không cưới ngươi.” Từng chữ như dao đâm vào tim. Từng câu như máu chảy thành sông. Mở mắt lần nữa, ta đã trở về đêm hắn bị ám sát. Thẩm Nam Phong, lần này, mong hai người đàn cầm sắt hòa minh, bạc đầu giai lão.
Ta Không Sống Lại Sau khi cùng người trong lòng định thân, ta bị khuê mật hãm hại, bị ép gả cho huynh trưởng của nàng. Nàng toại nguyện, gả cho vị hôn phu vốn thuộc về ta. Sau khi thành thân, trượng phu chưa từng chạm vào ta, ngày đêm hoang lạc cùng nam nhân. Bà mẫu mắng ta là con gà mái không biết đẻ trứng. Chỉ vì nhiễm phong hàn, ta bị giam trong tiểu viện chờ ch.t. Lúc sắp trút hơi thở cuối cùng, có kẻ nói có thể giúp ta trọng sinh. Ta khẽ lắc đầu, cự tuyệt.
Vào phút cuối cùng của thời hạn nộp nguyện vọng, tôi đã đổi từ Thanh Hoa sang Bắc Đại.Sau khi tắt máy tính, tôi cảm thấy như đã giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cho đến khi dựa vào lưng ghế và vô tình nhìn vào bức ảnh ba người đặt trên bàn.Trong ảnh, ba người đứng trước cổng trường Thanh Hoa, tôi tinh nghịch lè lưỡi, còn phía sau, bên trái là Bùi Ngôn Triệt và bên phải là Tống Tinh Dã.Bùi Ngôn Triệt với ánh mắt lạnh lùng luôn dõi theo tôi, nét mặt đượm chút cưng chiều.Tống Tinh Dã thì thản nhiên khoác vai tôi, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, nhìn tôi với ánh mắt mang chút chiếm hữu.Tôi cười tự giễu, xé bỏ mảnh giấy note dán trên ảnh, hơi ngả màu vàng.Trên đó viết: “Ôn Dự Từ, Bùi Ngôn Triệt, Tống Tinh Dã sẽ cùng nhau vào Thanh Hoa!”
Trường Mệnh Báo Thù Phu quân của ta là một vị tướng quân. Năm ta tròn hai mươi, hắn đã bỏ lại ta, vì nước mà hy sinh. Ta một mình nuôi nấng hài tử, quán xuyến mọi việc trong phủ, thậm chí còn giúp con giành được tước vị. Khi đã bước qua tuổi lục tuần, ta lại vô tình trông thấy đứa con trai đã trở thành Hầu gia, mang theo đứa cháu ngoan của ta tiến vào một tòa trạch viện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ trong viện như những mũi dao đâm thẳng vào tim ta. Hóa ra hài tử của ta lại gọi người khác là mẫu thân. Hóa ra bốn mươi năm thủ tiết của ta chỉ là một trò cười, bởi phu quân ta vốn chưa từng chết. Khi sự thật phơi bày, nỗi hận trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào: Tất cả đều phải chết.
Vứt Bỏ Tra Nam Tôi Thấy Nhẹ Nhõm Vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn, Lục Dĩ An đã đặt một viên kim cương hồng ở cửa hàng đồ hiệu. Tôi mở hộp quà với niềm hân hoan, vậy mà bên trong lại là món tặng kèm của cửa hàng đó. Tối hôm đó, thư ký của Lục Dĩ An đăng một bài lên mạng xã hội. Trên ngón áp út thon dài của cô ta là một viên kim cương hồng lấp lánh. Bên dưới còn kèm một dòng chữ: “Ông trời đã tặng tôi món quà tuyệt vời nhất, chính là gặp được anh.” …
Nghịch Thiên Nữ Đế Phu quân của ta và ca ca đều yêu cùng một nữ nhân, mà nàng ta lại sắp thay ta đi hòa thân. Vì nàng ta, phu quân bỏ rơi ta ngay trong tiệc cưới; ca ca trói ta lại để tạ tội với nàng. Đại quân áp sát biên giới, ta bị treo lên cổng thành, vạn mũi tên xuyên tim. Bọn họ nói ta tội ác tày trời, chết cũng không đáng tiếc, chỉ cầu xin người trong lòng nguôi giận mà quay về với họ. Nữ nhân được nâng niu trong lòng bàn tay rưng rưng nước mắt, vẻ mặt kiên cường: “Chuyện cũ đã qua, vì thiên hạ thái bình, ta vẫn phải đi hòa thân.” Sau này, nàng ta hối hận, trốn về, vẫn được vạn dân ca tụng. Còn ta thì phơi thây nơi hoang dã, bị sói hoang cắn xé. Nhưng may mắn thay, ta được trọng sinh. Vừa mở mắt ra, tiểu tiện nhân đó đang định nhảy xuống sông. “Đoán xem lần này tướng quân và hoàng thượng sẽ trừng phạt ngươi thế nào?” Máu nóng dâng trào, ta tung cước đá thẳng nàng ta xuống sông, rồi khi nàng ta há miệng kêu cứu, ta ghìm chặt đầu nàng ta xuống nước. “Ta muốn xem xem ngươi có thể giả vờ giỏi đến mức nào đây!”
Tuế Tuế Vô Ưu Ta là người đề nghị từ hôn với Cố Ngọc Hoài, hôm đó trời nắng đẹp vô cùng. “Cố Ngọc Hoài, chúng ta thôi đi.” “Đời người một kiếp, đáng lẽ nên ở bên cạnh người trong lòng mình, chớ để lãng phí thanh xuân tươi đẹp.” Trước đây ta ngày ngày mong chờ hôn kỳ mau đến, rồi lại mau đến hơn nữa. Nhưng hôm ấy, giữa trời tuyết bay đầy, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Hắn vô thức thốt ra: “Tuế Tuế.” Mà tên ta là Vô Ngư. Lúc đó ta mới hiểu, người trong lòng hắn vốn không phải ta. Những năm tháng thiếu nữ của ta, hóa ra chỉ là một mối tình sai lầm. Ta không cần, cũng không muốn. Từ đó về sau, ta theo sư phụ xuống Giang Nam hành y, vô tình gặp lại Cố Ngọc Hoài. Hắn nhìn ta bên cạnh sư phụ, đôi mắt lập tức đỏ hoe. “Tuế Tuế?” Nhưng ta là Vô Ngư.
Tuyệt Tình Tần Gia Bà mẫu móc ra một tờ hưu thư đặt vào tay ta. Ta giật mình: “Mẹ, đây là thứ cha để lại cho người trước khi mất sao?” “Không, đây là nhi tử ta để lại cho ngươi.” Cái gì? Thừa dịp ta mang thai, muốn lấy mệnh ta? “Đừng lo lắng, nửa năm sau sẽ lại nạp ngươi vào cửa làm thiếp, đồ cưới của ngươi trước hết cứ để ta giữ cho, sau này chúng ta vẫn là người một nhà.” Đời trước ta đào mồ người khác, nên đời này phải làm người một nhà với các ngươi sao!? Ta vuốt ve bụng đã nhô cao, ra lệnh cho tâm phúc: “Đi, chúng ta đi phá từ đường của Tần gia trước đã!” “Không được, đó là tổ tông của Tần gia.” Hừ, đó là tổ tông nhà ngươi, chứ không phải tổ tông nhà ta!
An Vân Khi cô thư ký của Đường Diệp lần thứ mười chín lượn lờ đến trước mặt tôi, tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. Hết trò, cô ta dứt khoát rút ra tờ giấy khám thai, chìa ra thị uy giữa chốn đông người. Tôi dịu giọng nhắc nhở: “Lo mà dưỡng thai cho tốt, có chuyện thì tìm ba của đứa bé.” Cô ta tức đến sôi máu, hét lên: “Cô định làm con rùa rụt cổ đến bao giờ?” Cạn lời thật. Cô ta mãi mãi không hiểu nổi một chuyện – Giành đàn ông ấy à? Tôi thấy chán từ lâu rồi. Giành chén cơm của đàn ông, mới là chuyện đáng chơi.
Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?
Mẹ Chồng Nàng Dâu Sau khi kết hôn, mẹ chồng cho rằng bà có thể kiểm soát tôi. Bà muốn tôi trả lại toàn bộ sính lễ cho nhà bà. Theo lời bà, bây giờ kết hôn không giống như ngày xưa nữa, sính lễ chỉ là một hình thức, hoàn thành nghi thức là đủ rồi. Người trẻ thì không nên dựa dẫm vào cha mẹ. Vì vậy, tôi quyết định trả luôn con trai bà lại cho bà.
Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Hầu Phủ Ta là chủ mẫu của Hầu phủ, một tay nuôi dạy đích tử nên người, vậy mà sau khi hắn đỗ trạng nguyên lại nhất quyết không cưới ai khác ngoài một nữ tử thương hộ. Từ đó không màng hoạn lộ, cam tâm tình nguyện trợ giúp nàng ta chăm lo việc buôn bán. Ta ra sức kéo hắn trở về chính đạo, lại bị truyền rằng tranh sủng với con dâu, trở thành ác mẫu nổi danh khắp kinh thành. Cuối cùng bị phế bỏ danh vị, trong cơn nhục nhã tức giận, ta t r eo c ổ t ự v ẫ.n. Sau khi trọng sinh, ta buông tay mặc cho Hầu phủ trên dưới bị con dâu dỗ dành đến ngoan ngoãn phục tùng, nâng nàng ta lên tận mây xanh. Sau đó chỉ vào thứ tử do nha hoàn sinh ra, minh châu lấm bụi, ta cất giọng: “Hắn vừa gọi ta là mẹ, đúng không? Trời đất chứng giám! Chỉ liếc mắt một cái, ta đã biết đó mới là cốt nhục thân sinh của ta!”
Ly Hôn Xong Anh Ấy Quỳ Xuống Xin Tôi Quay Lại Trong buổi họp lớp, mối tình thanh xuân từng bỏ rơi Lục Châu Ngang đã trở về. Chơi Thật lòng hay mạo hiểm, anh chọn thật lòng. Có người hùa theo trêu chọc: “Tổng giám đốc Lục, hôm nay người anh yêu có mặt ở đây không?” Anh siết chặt ly rượu, giọng nói trầm thấp: “Có.” Nhưng tôi không đi họp lớp. Vậy nên, người anh yêu không phải tôi. Đêm hôm đó, tôi xé nát tờ kết quả kiểm tra thai kỳ, vừa dịu dàng vừa nghiêm túc nói: “Lục Châu Ngang, chúng ta ly hôn đi.”
Tôi Ly Hôn Trong Tiệc Mừng Thọ Của Anh Ông xã tôi, Hạ Hoài An, trong tiệc mừng thọ 60 tuổi, đột nhiên tuyên bố muốn cùng bạch nguyệt quang về quê sống ẩn dật.Mọi người đều nghĩ tôi sẽ phản đối, nhưng tôi lại gật đầu đồng ý.Mấy chục năm còn chẳng làm anh ta yêu tôi, vậy thì… thả tự do cho anh ta thôi.Nhưng trước khi anh ta đi, tôi yêu cầu, ra đi tay trắng.Bởi vì căn nhà này, khối tài sản này, gần như đều do tôi một tay gây dựng.Hạ Hoài An lạnh lùng cười nhạo:“Cô chỉ biết tiền! Tôi về quê sống đời thanh đạm, không cần tiền cũng sống tốt!”Tôi chỉ thấy anh ta quá ngây thơ.Cái mà anh ta tưởng tượng là “ẩn cư nơi điền viên” sống trong ngôi nhà tiện nghi, trồng ít rau, có hàng xóm thân thiện.Nhưng thực tế anh ta sắp đối mặt chính là, căn nhà cũ nát từ lâu, mỗi sáng mở mắt ra là đống việc đồng áng không bao giờ hết, một thôn làng vắng ngắt không bóng người, gián và chuột chạy đầy nhà, bệnh tật thì không có nổi một bệnh viện kịp thời cứu chữa.
Không Cưới Đàn Ông Đã Ly Hôn Năm thứ hai đính hôn với Lục Văn Cảnh, anh ta lén đăng ký kết hôn với thanh mai trúc mã. Khi tôi đến cục dân chính, hai người họ đang hôn nhau say đắm. Thấy tôi, Lục Văn Cảnh điềm nhiên giải thích: “Dao Dao tuần sau phải phẫu thuật tim, cô ấy muốn có một tờ giấy kết hôn.” Tôi bình tĩnh tháo nhẫn đính hôn, đi nghỉ lễ 1/5 với cô bạn thân. Bạn bè của anh ta khuyên anh ta nên đến xin lỗi tôi. Lục Văn Cảnh lạnh lùng cười nhạt: “Cô ấy đã từng đính hôn với tôi, ai còn muốn cưới nữa? Cứ chờ xem, vài hôm nữa kiểu gì cô ta cũng khóc lóc quay lại cầu xin tôi thôi.” Nhưng sau đó, khi thấy tôi đốt cuốn nhật ký ghi lại chuyện tình của hai đứa, anh ta như phát điên. Anh ta cầu hôn tôi công khai trên Weibo. Tôi nằm trong vòng tay người bạn thân nhất của anh ta, Chu Thần, đầu ngón tay còn tê rần – bình luận một câu: “Tôi không cưới đàn ông từng có vợ.” Lục Văn Cảnh tức đến nôn ra m áu, van xin tôi chỉ cần liếc nhìn anh ta một lần.
Tình Yêu Không Tha Thứ Tình cờ nghe thấy âm thanh ái muội phát ra từ phòng vị hôn phu.“Anh, anh chỉ yêu em thôi, đúng không?”Thẩm Tuấn thở dốc, giọng đầy kìm nén.“Anh chỉ yêu em. Đợi cô ta sinh con xong, anh sẽ xử lý cô ta.”Giọng cô gái dịu dàng nhưng nguy hiểm đến rợn người.“Anh à, hãy ở lại địa ngục với em mãi mãi đi.”Thì ra, hắn đã sớm lén lút qua lại với cô em gái nuôi ít nói, trầm lặng suốt nhiều năm.Hắn chìm đắm trong thứ tình cảm bệnh hoạn, sai trái đó, không cách nào thoát ra được.Tôi khẽ nhếch môi, lặng lẽ quay đi.Bọn họ muốn ôm nhau trong bóng tối? Tôi sẽ khiến Thẩm Tuấn phải nhìn thấy ánh sáng.Nếu hắn từng thật sự được yêu thương, từng trải qua tình thân, tình bạn, tình yêu đúng nghĩa, từng nhìn thấy thế giới rộng lớn ngoài kia…Liệu hắn còn có thể chấp nhận sống mãi trong góc tối ẩm mốc ấy không?Tôi rất mong chờ.
Tôi Không Cần Sự Cứu Rỗi Của Bất Kỳ Ai Hứa Lâm Xuyên vì cô thư ký mới mà đốt một màn pháo hoa hết 100 vạn (~3,5 tỷ). Anh ta còn không quên nhắn tin cho tôi: 【Vãn Tinh, đợi đến kỷ niệm 10 năm kết hôn, anh sẽ tặng em một màn pháo hoa thật đẹp.】 Đó là điều tôi đã ước 10 năm trước. Khi đó nghèo, sau khi đăng ký kết hôn, chúng tôi chỉ thắp vài cây pháo que. Giờ nhìn màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, tôi lật lại video công khai yêu nhau năm xưa, chụp màn hình đăng lên vòng bạn bè: 【Kết cục, đều như vậy cả.】 Tối hôm đó, Hứa Lâm Xuyên không về nhà. Hôm sau, tôi gửi nhanh cho anh ta một bản thỏa thuận ly hôn. Kèm theo đó, là một lá thư gửi chậm từ mười năm trước. Trên đó, chính tay Hứa Lâm Xuyên từng viết: 【Hôm nay, có yêu Vãn Tinh nhiều hơn một chút không?】
Gió Tan Lời Thề Sau khi chia tay, tôi uống say rồi đi tìm anh ta. Anh ta gọi bạn đến quay video lại. Ép tôi thề rằng sẽ không bao giờ làm phiền anh ta nữa. Sau này, anh ta gặp tai nạn và quên hết những ký ức không yêu tôi. Người dây dưa trở thành anh ta.