Nữ Cường
Lòng Đa Nghi Của Đế Vương Vào năm thứ mười sau khi mẹ ta xuyên không đến đây, phụ hoàng đã thay lòng đổi dạ. Hắn từng khen mẹ ta có tư tưởng mới lạ “Mọi người đều bình đẳng”, giờ lại thành “Yêu ngôn hoặc chúng.” Hắn từng hứa với mẹ ta chỉ có một vợ một chồng nhưng đêm nào cũng có người mới được khiêng vào Dưỡng Tâm điện. Sau đó, để được trở về nhà, mẹ đã nghĩ đủ mọi cách. Có lúc mẹ cố tình ngâm mình trong hồ ở ngự hoa viên, có lúc chạy lên Lâu Tẩy Tinh nhảy xuống. Nhưng mẹ không về được nhà. Bởi vì mẹ đã ngã hỏng đầu rồi. Lần này, mẹ nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mất phụ hoàng.
Phượng Hoàng Nam Cút Đi Sau khi sinh xong, vừa được đẩy ra khỏi phòng sinh, chồng tôi liền nói muốn bàn với tôi một chuyện. “Con là do em muốn sinh, sau này tự em nuôi. Đừng có lúc nào cũng mong người khác giúp. Mẹ anh không nợ gì em cả.” Tôi gật đầu: “Không vấn đề.” Vậy là sau khi ở cữ xong, tôi bế con về nhà ba mẹ đẻ. Ba mẹ vui mừng đón lấy đứa bé. “Từ nay đứa nhỏ mang họ, nhập hộ khẩu nhà mình! Nhà mình có người kế nghiệp rồi!”
Tuyết Rơi Trắng Trời Trong lễ cưới, Đoạn Tri Hứa ném bó hoa cưới trong tay xuống, ngay trước mặt tất cả mọi người dắt theo cô thanh mai trúc mã rời khỏi hiện trường. Chỉ còn lại tôi – cô dâu hữu danh vô thực – bị khách mời đến dự lễ cưới nhìn như xem trò khỉ, chỉ trỏ bàn tán. Người anh em thân thiết của anh ta, Lục Dữ An, bất ngờ nhảy lên sân khấu, mặc kệ ánh mắt xôn xao của đám đông, nhìn tôi đầy sâu sắc: “Mạn Mạn, em cũng nhìn anh một lần đi được không? Anh có điểm nào thua kém Đoạn Tri Hứa chứ?” “Cho anh một cơ hội, để quãng đời còn lại anh được chăm sóc em, được không?” Tôi không do dự chút nào, khoác tay anh ta, quyết tâm hoàn thành buổi lễ đến cùng. Năm đó, dưới sự dịu dàng tấn công không ngừng của anh ta, tôi yêu anh ta một cách toàn tâm toàn ý. Lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi kết hôn. Lục Dữ An đưa tôi đến núi Phúc Sơn trượt tuyết, nhưng lại vô tình gặp Giang Lạc Nhan – người xuất hiện một mình. Khi tôi quay người rời đi thì bị cô ta va vào. Lúc xe cứu thương đến, Lục Dữ An không nghĩ ngợi gì mà bế Giang Lạc Nhan lên xe: “Mạn Mạn, em đợi ở đây nhé, anh đưa Lạc Nhan đến bệnh viện kiểm tra trước đã!” Tôi sững sờ nhìn người đàn ông luôn miệng nói yêu tôi, lại có thể không chút do dự đẩy tôi ra ngoài thế giới của anh ta…
Phụ Nữ Hà Tất Làm Khổ Phụ Nữ Bạn gái hiện tại của bạn trai cũ vừa vào làm ở phòng tài vụ, lập tức nhắm thẳng vào tôi mà gây sự. Báo cáo chi phí của tôi thì nửa năm chưa duyệt, lúc thì viện cớ hóa đơn không hợp lệ, lúc thì kiếm chuyện hành hạ đủ đường. Tôi tìm cô ta nói lý, bảo đừng có mà chơi cái trò đấu đá nữ nhi. Cô ta trả lời mặt tỉnh bơ: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang làm đúng quy trình thôi.” Đến gần ngày khóa sổ, cô ta lại quăng cho tôi một khoản công tác phí lớn, nói hóa đơn chưa kiểm tra nên không được duyệt. Nhưng rõ ràng việc đó là trách nhiệm của phòng tài vụ. Tôi nén giận làm thay phần của cô ta, tra xong hóa đơn đưa lại, thì cô ta lại lạnh lùng nói: “Phải xếp hàng, tháng sau quay lại.” Tháng sau? Tháng sau là khóa sổ rồi, hóa đơn không được duyệt sẽ mặc định vô hiệu. Tôi cười nhạt: Được thôi, không duyệt thì thôi. Dù sao cái đơn này cũng là lãnh đạo nhờ tôi làm hộ mà.
Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ Năm tôi học lớp 10, một nữ sinh nghèo do thanh mai trúc mã của tôi tài trợ chuyển đến trường chúng tôi. Cô ấy bình thường, quê mùa, có chút rụt rè, nhưng trong đôi mắt lại cẩn thận che giấu tình cảm dành cho Tiêu Vân Trạch. Mọi người trong trường đều cười nhạo cô ấy si tâm vọng tưởng, còn nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Niệm Sơ, cậu phải cẩn thận đấy, Tiêu Vân Trạch mà dính vào Vệ Tiểu Hoa thì chẳng khác nào dính phải keo con voi, dứt mãi cũng không ra.” “Có một người ngày nào cũng bám theo trúc mã của mình như thế, thật là buồn nôn.” “Đúng vậy, Niệm Sơ, không sợ trộm cắp, chỉ sợ kẻ luôn nhòm ngó. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ vấp ngã vì Vệ Tiểu Hoa thôi.” Người nói câu này dường như cũng cảm thấy có chút hoang đường, nên lại bổ sung: “Nhưng mà chuyện đó cũng không thể nào xảy ra, ai lại vì Vệ Tiểu Hoa mà từ bỏ cậu chứ? Trừ khi là điên rồi.” Tôi không nói gì.
Người Phụ Nữ Điên Không Cần Thể Diện Vào ngày kỉ niệm tròn bảy năm ngày cưới, trong bảo tàng Tình yêu tan vỡ, tôi nhìn thấy bức ảnh chị kế của chồng. Bên dưới bức ảnh là chữ ký của anh ta: “Xin lỗi em, cả đời này anh chỉ có thể bảo vệ em dưới danh nghĩa người nhà.” Chồng tôi gửi tin nhắn đến: [Chị anh về nước rồi, chúng ta sẽ tổ chức kỷ niệm ngày cưới sau nhé.] Tôi nhìn dòng chữ ấy, chợt nở nụ cười. Cố Thừa Trạch, lúc kết hôn tôi đã nói mình là một người phụ nữ điên, anh thật sự không nên chọc giận tôi.
Truy Thê? Trễ Rồi Tại buổi tiệc tụ họp thương nghiệp của gia tộc, một bác trong nhà họ Giang hỏi tôi: “Bao giờ thì định có con vậy?” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười: “Tôi có rồi.” Cả đám người ngay lập tức quay sang chúc mừng Giang Ngôn: “Chúc mừng nhé!” Tôi và anh kết hôn đã mười năm, trong mắt người ngoài, điều tiếc nuối duy nhất chính là chưa có con. Bây giờ cuối cùng cũng xem như trọn vẹn rồi. Chỉ tiếc là… Giang Ngôn chỉ hơi nhíu mày, cằm siết chặt, chẳng có lấy chút vui vẻ nào. Tan tiệc, anh chặn tôi lại: “Tống Chân Chân, chúng ta đã ly hôn ba tháng rồi, em còn muốn nói dối để buộc chặt anh nữa à?” Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Tôi có nói đứa bé là của anh sao?”
Tái Sinh Từ Tàn Tro Năm thứ sáu sau khi kết hôn, người chồng xưa nay ăn chay niệm Phật, lạnh nhạt vô dục của tôi bỗng nhiên tát tôi một cái. Lý do là vì đứa con riêng của anh ta với tiểu tam bị tai nạn xe, anh ta cho rằng là tôi thuê người làm chuyện đó. Khoảnh khắc đó, tôi bỗng nhiên không muốn nhịn nữa. Chỉ muốn buông bỏ tất cả, làm cho mọi người cùng sống không yên. Về sau, anh ta điên cuồng tìm cách bù đắp, nhưng chẳng thể nào quay lại được nữa.
Nha Hoàn Bất Đắc Dĩ Khương Đường xuyên vào một quyển tiểu thuyết trạch đấu, hóa thân thành nha hoàn hồi môn của nữ chính. Theo cốt truyện gốc, nhân vật mà nàng xuyên vào vốn là một kẻ dựa vào sắc đẹp để tìm cách bò lên giường nam chính khi nữ chính mang thai. Tuy nhiên, kết cục của cô ta lại thê thảm: bị đuổi khỏi phủ, sung quân đến thôn trang và chết cóng giữa mùa đông. Khương Đường hiểu rõ, nữ chính Lục Cẩm Dao trong truyện là cao thủ trạch đấu, luôn gặp may mắn và đầy quyền lực. Chỉ cần nàng bám theo nữ chính, giữ thái độ ngoan ngoãn, cuộc sống sẽ dễ dàng thăng tiến, hưởng thụ sung túc, chẳng lo thiếu ăn thiếu mặc. Khương Đường vốn nghĩ mình chỉ cần nằm yên mà sống vui vẻ. Hằng ngày ở trong phòng uống trà, tận hưởng cuộc sống an nhàn và âm thầm “đẩy thuyền” cho cặp đôi nam nữ chính. Cuộc sống sẽ yên bình, không cần lo toan. Thế nhưng, mọi chuyện đảo lộn khi nữ chính mang thai, sức khỏe yếu ớt, chẳng thiết ăn uống, còn nam chính lại bất ngờ tuyên bố đuổi hết tất cả đám nha hoàn. Khương Đường: “Ủa? Đang yên đang lành sao lại thế này?” Cô chỉ mới hưởng được chút phúc lợi, còn chưa tận hưởng đủ cuộc sống an nhàn! Là một nha hoàn ở Hầu phủ, công việc của Khương Đường đáng lý là ổn định, lương cao, có tiền tiêu mỗi tháng và thỉnh thoảng còn được tiền thưởng. Nếu về hưu, nàng hoàn toàn có thể sống tự do với một sản nghiệp nhỏ, trở thành địa chủ nhàn nhã. Vậy nên, Khương Đường lập chí phải trở thành một nha hoàn mẫu mực, quyết tâm giữ vững vị trí. Thế nhưng, không ngờ nàng càng cố gắng cẩn thận, lại vô tình trở thành… chị em dâu với nữ chính.
Thiên Kim Không Giả Học muội trong nhóm chat giả mạo thân phận tôi, nói mình là con nhà giàu. Tôi chỉ thấy kỳ lạ: khi nào ba tôi lại có thêm một cô con gái thế? Sao tôi không biết?
Thành Toàn Cho Phượng Hoàng Nam Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chồng tôi đứng bên giường bệnh, thẳng thừng thú nhận anh và mối tình đầu – Bạch Nguyệt Quang của anh có một đứa con riêng bên ngoài. “Nếu không phải vì em, Phương Tĩnh Nghi cũng sẽ không què mất một chân. Chúng ta nợ cô ấy một đứa con. Nhưng em yên tâm, ngoài đứa con đó ra, anh chưa từng vượt qua giới hạn nào cả.” Ngay cả con trai tôi cũng lên tiếng: “Mẹ, vì mẹ mà dì Phương và ba đã bỏ lỡ cả đời. Chuyện nhỏ này, mẹ cũng không thể tha thứ cho ba sao?” Bọn họ đứng trước giường bệnh của tôi, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngoài cuộc. Tức đến mức tôi lên cơn đau tim, cấp cứu không kịp. Lúc mở mắt ra, tôi không ngờ mình đã quay về ba mươi năm trước. Người đàn ông trẻ tuổi tên Trương Vệ Đông nhìn tôi chăm chú: “Hứa Lệ Nhiên, tuy em không xinh đẹp, cũng chẳng có học thức, nhưng anh vẫn muốn cưới em.” Lần này, tôi đẩy tay anh ta ra, thản nhiên nói: “Tôi không muốn.”
Song Hỷ Lâm Môn Tiểu thanh mai của chồng tôi qua đời vì khó sinh, để lại một cặp con gái sinh đôi. Tôi vừa định từ chối yêu cầu nhận nuôi của chồng thì từng dòng bình luận hiện ra trước mắt. 【Nữ chính ngốc thật đấy! Làm tôi sốt hết cả ruột! Sau này một đứa gả vào nhà giàu, một đứa thành minh tinh lớn, phúc của cô còn ở phía sau cơ mà!】 【Cô gấp gì chứ? Con gái ruột là nữ chính trong truyện nuôi con này mà, chắc chắn sẽ nhận nuôi thôi, không thì cốt truyện sao mà tiếp diễn?】 Chớp mắt đã hai mươi lăm năm trôi qua, dưới sự dạy dỗ tận tâm tận lực của tôi, hai cô con gái sinh đôi quả nhiên thành công rực rỡ như lời bình luận từng nói. Nhưng đúng vào ngày tiệc đính hôn của con gái lớn, tiểu thanh mai đã qua đời từ nhiều năm trước của chồng tôi bất ngờ xuất hiện, cô ta thân mật khoác tay hắn, mặt mày hớn hở nói: “Nhờ chị chăm sóc chu đáo, con gái của tôi và Thẩm Dục mới có thành tựu như vậy, nếu không thì người già nua xấu xí hôm nay đã là tôi rồi đó~” Chồng tôi thậm chí còn đề nghị ly hôn để cưới lại tiểu thanh mai, nói là để một nhà bốn người đoàn tụ. Còn tôi không khóc, cũng không làm loạn. Chỉ mỉm cười khẽ khàng: “Được thôi!”
Ly Hôn Không Phải Kết Thúc Vì chồng tôi làm vỡ hai chiếc bát khi rửa chén, tôi thấy buồn cười nên quay lại một đoạn video ngắn. Không ngờ video đó lại bỗng dưng nổi tiếng, chỉ trong ba tiếng đã vượt mốc 100.000 lượt thích, hơn 110.000 bình luận. Bình luận đứng top đầu là: 【Anh ta cố tình đấy, để lần sau cô khỏi bắt anh ta rửa bát nữa.】 Tôi đọc bình luận ấy cho chồng nghe như một câu chuyện vui, ai ngờ anh lại nổi giận. Về sau, tôi thành công trong sự nghiệp, sống xinh đẹp tự do một mình. Chỉ còn anh ta loay hoay trong mớ bòng bong do chính mình tạo ra. Chẳng có gì lạ cả, từ nhỏ tôi đã rất biết nghe lời khuyên.
Mỗi người bạn trai của tôi đều là con nhà giàu.Ngay lần đầu gặp người bạn trai thứ sáu, anh ấy đã khen tôi:“Em là cô gái đặc biệt nhất mà anh từng gặp.”Nhưng anh ấy không biết rằng, để có được lần gặp mặt hoàn mỹ như vậy, tôi đã phải tính toán từng bước từ trước.Không biết mọi người có từng tưởng tượng rằng, nếu có cơ hội hẹn hò với con nhà giàu và là người tự gây sự nghiệp, thì các bạn sẽ chọn ai?Hiện tại, tôi đang đứng trước sự lựa chọn đó.Tất nhiên, cơ hội quý giá này là do tôi đã chuẩn bị cẩn thận trong nhiều năm, từng bước từng bước tiến lên, và khi thời cơ đến, tôi đã tự giành lấy nó.
Bạn Trai Bảo Tôi Trả Tiền Đám Cưới Cho Em Gái Ba tôi bỏ ra hai trăm nghìn, đặt trước khách sạn tổ chức tiệc cưới cho tôi.Thế nhưng bạn trai lại muốn tôi nhường khách sạn đó cho em họ của anh ta.“Tiền của em cũng là tiền của anh, em gái anh được gả đi trong vinh quang, thì mặt mũi chúng ta cũng rạng rỡ.”“Chúng ta sẽ chuẩn bị thêm năm trăm nghìn làm của hồi môn cho em ấy.”Tôi tức đến bật cười, em họ anh ta kết hôn thì liên quan gì đến tôi?Bạn trai mất kiên nhẫn: “Em đừng có nhỏ nhen thế, dù sao ba em cũng có tiền, bỏ thêm hai trăm nghìn nữa là được mà.”Tôi lập tức hủy đặt chỗ, tiện thể gọi điện cho công ty, khôi phục mức lương cũ của bạn trai.Nếu anh ta giỏi như vậy, thì tự mình trả tiền thuê khách sạn cho em họ đi.
Chồng Nhường Cho Tiểu Tam, Tôi Nắm Giữ Tiền Tài Dẫn con trai và con dâu tương lai đi mua ba món trang sức vàng, tôi vô tình bắt gặp chồng mình đang ngoại tình.Lão già năm mươi tuổi ấy, vậy mà còn mặt mũi nào ôm hôn nồng nhiệt với một cô gái trẻ trung giữa phố.Không chỉ vậy, hai người còn đã có kết tinh tình yêu.Con trai tôi giận đến mức muốn xông lên, đánh cho cặp đôi chó má kia một trận.Nhưng tôi nhanh chóng giữ nó lại.“Làm người phải giữ bình tĩnh. Bố con ngoại tình thì cứ để ông ta đi, mình chỉ cần tiêu tiền của ông ta là được!”“Con không tiêu, sớm muộn gì cũng có người khác tiêu hộ!”Nói rồi, tôi vui vẻ bước vào cửa hàng trang sức, một hơi tiêu gần mười vạn.Con trai và con dâu tương lai thì cứ tưởng tôi tức đến mức mất hết lý trí.Nhưng bọn nó đâu biết rằng…Lão già kia thực ra chẳng còn nhảy nhót được bao lâu nữa đâu.
Trả Giá Cho Tình Yêu Tối hôm quyết định ly hôn với Lục Tự Nam, thực sự rất bình thường. Chẳng có gì xảy ra cả. Không có cuộc cãi vã điên cuồng, cũng không có lời mắng chửi quá mức. Chẳng qua là anh ta vừa mới bỏ mặc tôi một mình ở rạp chiếu phim. Ngay sau đó đã xuất hiện trong nhóm bạn cùng trường – “Tôi nghe nói chị Ôn Kiều đã về nước rồi?” “Xong rồi, lần này lại có bao nhiêu nam sinh vì cô ấy mà bỏ vợ bỏ con đây.” “Yên tâm đi, không đến lượt họ đâu, anh Lục đã đi đón rồi.” “Đính kèm ảnh.” Trong ảnh, chồng tôi mặc một chiếc áo khoác dạ đen dài đến đầu gối, tay cầm bó hoa nhài. Ôm chặt ánh trăng trong mộng thời niên thiếu của anh ta. Nhìn kỹ, khóe mắt còn có nước mắt rơi.
Tái Sinh Trong Đêm Tối Bóng tối yên lặng không một tiếng động, như hỗn độn chưa khai mở.Nguyễn Thời Ý không thể nào mở mắt, không thở nổi, không sao nhúc nhích được. May mà cơn đau tim thấu xương hành hạ nàng đã lâu cũng biến mất. Ừm… Có lẽ nàng đã chết rồi.
Trái Tim Khó Giữ Mẫu thân ta tướng tá thô kệch, còn phụ thân thì mặt mày như ngọc. Người đời đều nói hầu gia rất tình cảm. Cho đến khi nạp thiếp, ông lại nhẫn tâm đòi mẫu thân ta “kiệu Tịch Nhan”. “Nàng ấy nói không có kiệu Tịch Nhan thì không chịu nhập phủ. “Chỉ là một cái kiệu thôi mà, đừng có keo kiệt thế.” Nhưng mọi người đều biết, đó không chỉ là một cái kiệu. Mắt mẫu thân đỏ hoe, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười: “Nhan Nhi nhớ lấy, không giữ được trái tim đàn ông thì hãy nắm lấy mạng của hắn.”
Sau Khi Nhận Tro Cốt Của Gã Cặn Bã Đã lựa chọn DINK suốt mười tám năm. (DINK: Double Income, No Kids – vợ chồng cùng đi làm, không sinh con.) Chồng tôi lấy lý do tôi không sinh con để đòi ly hôn. Tiểu tam gọi điện khiêu khích, mắng tôi là “con gà mái già không biết đẻ”. “Tôi còn trẻ, lại đang mang thai con trai, cô lấy gì đấu với tôi!” Cô ta gào lên trong điện thoại, hoàn toàn không biết rằng tôi đang ở nhà tang lễ, nhận tro cốt của gã đàn ông khốn nạn đó.