Nữ Cường

Livestream Gọi Hồn, Ai Gan Lớn Thì Vào Tôi livestream gọi h//ồ/n, bất ngờ kết nối với con trai của một vị tài phiệt. Hắn đưa ra một tấm bát tự. Tôi liếc nhìn, thản nhiên nói: “Người sống thì không thể gọi h//ồ/n.” Hắn cười nghiêng ngả, đập bàn liên tục: “Đó là bát tự của mẹ ruột tôi, bà đã mất nhiều năm rồi.” Tôi nhìn hắn, giọng bình tĩnh: “Bà ấy đang ở tầng hầm thứ 3 dưới nhà anh. Không trụ nổi nữa đâu, tốt nhất anh nên tranh thủ gặp bà lần cuối.” Hắn cười càng dữ hơn, mỉa mai: “Nhà tôi chỉ có một tầng hầm thôi. Cô có lừa cũng lừa cho kỹ một chút đi!” Rồi tiện tay re/p/o/rt luôn livestream của tôi. Tối hôm đó, hắn quỳ sụp trước mặt tôi, run rẩy cầu xin: “Cầu xin cô, cứu lấy mẹ tôi…” Ấn tinh hóa quan sát, thân x/á//c thành trận pháp. Mở qua/n t/ài cầu phát tài, đinh bảy tấc đóng chặt luân hồi. Vụ này… hơi khó xử. Cứu thì vẫn cứu được thôi. Nhưng mà, phải trả thêm tiền.

Người Biết Xuân Về Ta dây dưa với Tạ Diễn Hạc suốt mười hai năm, hắn vẫn chẳng hề thích ta. Ngày thành thân, kiệu hoa gặp sự cố, ta bị rước nhầm vào Vĩnh Xương hầu phủ. Nghe đồn, tiểu hầu gia mệnh mang sát khí, khắc cha mẹ, lại là kẻ bệnh tật sắp ch.t. Tạ Diễn Hạc lông mày sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, như trút được gánh nặng. “Đã gả nhầm rồi thì đừng dây dưa nữa. Nếu sau này ngươi thành quả phụ, ta có thể nạp ngươi vào phủ.” Ta chỉ “ừm” một tiếng, xoay người rời đi. Hắn không biết, ta trời sinh mệnh cẩm lý. Ai càng xui xẻo, ta càng vượng người đó. Thiếu ta, Tạ Diễn Hạc e rằng sẽ xui tận mạng.

Bạn Gái Cũ Báo Giá Bạn trai sắp được thăng chức, đặc biệt mời sếp và đồng nghiệp đến nhà ăn cơm, vậy mà chỉ đưa tôi đúng… năm mươi tệ (khoảng 180k) để đi chợ. Khi tôi tỏ vẻ nghi ngờ, anh ta lại làm ra vẻ khó xử: “Em yêu, em cũng biết mà, anh phải tiết kiệm để mua nhà cưới em, nên sinh hoạt thường ngày phải bớt xén một chút!” “Anh tin vào năng lực của em, năm mươi tệ làm mâm cơm mười món một canh chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?” Vì muốn bạn trai thuận lợi được thăng chức, tôi đành tự bỏ tiền túi, dốc lòng chuẩn bị thực đơn. Thế nhưng, đúng lúc tôi cầm thực đơn đến tìm anh bàn bạc, lại vô tình nghe thấy anh ôm cô bạn thanh mai trúc mã khoe khoang: “Con nhỏ đó ngu lắm, mai kiểu gì cũng chuẩn bị cả bàn tiệc cho anh, chỗ tiền nó tiết kiệm giúp anh còn đủ để mua nước hoa tặng em!” Tôi đứng trước cửa, không bước vào. Ngày hôm sau, tôi vẫn chuẩn bị nguyên một bàn tiệc thịnh soạn. Kết quả? Bạn trai tôi vừa thấy mâm cơm đã quỳ xuống.

Thanh Ly Ngày phụ thân mở tiệc khoản đãi khách quý. Ngay giữa tiền sảnh, mã nô trong phủ lại ném y phục nhỏ của ta ra trước mặt bao người. Chúng nhân nhất thời chấn kinh. Khi tràng cảnh lắng xuống, kẻ đối đầu trong triều liền nhân cơ hội mỉa mai châm chọc. Tình lang của ta cũng thản nhiên tuyên bố từ nay không còn liên quan gì đến ta nữa. Vì muốn giữ thể diện cho phủ, tộc nhân định ép ta gả cho mã nô. Ta khẩn cầu phụ thân trả lại sự trong sạch cho ta, thế nhưng người từng nâng niu ta như châu như ngọc lại chỉ lạnh mặt: “Muội muội con còn chưa gả đi, con cũng nên vì thanh danh của các nàng mà suy nghĩ. Gả cho mã nô đã là thượng sách. Nếu con không chịu, thì chỉ còn con đường tự k ế t l i ễ u bằng một dải lụa trắng.” Tiến thoái lưỡng nan. Ngay lúc ấy, vị Ngự sử đại phu mới nhậm chức đích thân mang sính lễ đến phủ nhà họ Cố. Sau khi thành thân, nửa đời ta cẩn cẩn dực dực, chỉ để hồi báo ân tình cứu vớt năm xưa. Tuy phải gánh chịu tai tiếng cả đời, nhưng ta tự an ủi bản thân rằng, con cái hiểu chuyện hiếu thuận, phu quân cũng hòa thuận kính nhường, còn có gì phải bất mãn. Cho đến khi Thời Cảnh lâm chung. Hắn nắm chặt tay ta, ánh mắt mang theo áy náy, hé ra bí mật chôn giấu bấy lâu. Lúc ấy ta mới biết, thì ra cả một đời ta… chỉ là một trò cười.

Thiên Kim Thật Trở Về Mẹ tôi là người thứ ba nhưng lại tự cho mình thanh cao. Bà ta thà sống nghèo khổ bắt tôi nghỉ học đi làm, cũng không chấp nhận tiền trợ cấp nuôi dưỡng từ chính thất. Khi tôi âm thầm cầu cứu cha ruột, bà ta phát hiện rồi gào khóc chửi mắng: “Con là con hoang, sinh ra đã là tội lỗi. Dựa vào đâu mà đòi tranh giành thứ thuộc về con hợp pháp của người khác?” Vì vậy, khi tôi và Tống Minh Ưu bị bắt cóc cùng lúc, bà ta không chút do dự lựa chọn bỏ rơi tôi. Còn nói như người đạo đức lắm: “Coi như nó đang chuộc tội cho chính mình!” Sau đó tôi thành người thực vật, nghe thấy Tống Minh Ưu bên giường gọi bà ta là “mẹ”, tôi mới bàng hoàng nhận ra — Tống Minh Ưu mới là con hoang! Chúng tôi đã bị tráo ngay từ khi sinh ra! Khi mở mắt lần nữa, tôi quay về đúng ngày bị bà ta phát hiện chuyện cầu xin cha ruột giúp đỡ.

Em Đã Từng Rất Hiểu Chuyện Hôm tôi phát hiện mình mang thai, chồng tôi thú nhận rằng anh ấy đã ngoại tình. Anh ấy sẵn sàng ra đi tay trắng. Mười năm tình cảm, nói buông là buông được ngay. Anh thu dọn hành lý, lúc tay chạm vào ổ khóa cửa. Tôi không kìm được mà hỏi: “Tại sao?” Anh quay đầu nhìn tôi, khóe mắt đong đầy nước mắt. “Vợ à, xin lỗi em, nhưng Nguyễn Nguyễn là lần đầu tiên của cô ấy, anh phải có trách nhiệm với cô ấy.”

An Vân Khi cô thư ký của Đường Diệp lần thứ mười chín lượn lờ đến trước mặt tôi, tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. Hết trò, cô ta dứt khoát rút ra tờ giấy khám thai, chìa ra thị uy giữa chốn đông người. Tôi dịu giọng nhắc nhở: “Lo mà dưỡng thai cho tốt, có chuyện thì tìm ba của đứa bé.” Cô ta tức đến sôi máu, hét lên: “Cô định làm con rùa rụt cổ đến bao giờ?” Cạn lời thật. Cô ta mãi mãi không hiểu nổi một chuyện – Giành đàn ông ấy à? Tôi thấy chán từ lâu rồi. Giành chén cơm của đàn ông, mới là chuyện đáng chơi.

Tôi Là Người Thứ Ba Sau tai nạn xe, chồng tôi mất trí nhớ, tôi lôi “chim hoàng yến” của anh ta đến tận giường bệnh.“Cô ta! Cô ta mới là vợ anh đấy!”Anh nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay tôi với vẻ nghi ngờ.Tôi lập tức tháo nhẫn ra, đeo vào tay cô ta.“Tôi là hồ ly tinh, cái nhẫn này là tôi cướp được.”Anh không tin.Tôi thở dài: “Được rồi, nói thật nhé, tôi là tiểu tam.”

Ngủ Dậy Thành Góa Phụ Sau khi sống lại, việc đầu tiên tôi làm là uống liền năm viên th//uo^c ngủ, ngủ một mạch hai ngày. Chỉ vì ở kiếp trước, tôi ra ngoài mua đồ ăn, lại vô tình bắt gặp chồng mình là Lưu Tử Lương, đang ôm đồng nghiệp nữ bước ra từ khách sạn. Ngày hôm sau, anh ta bị tố cáo và mất việc. Trong cơn tuyệt vọng, anh để lại d/i thư rồi 44. Mẹ chồng và con trai đều cho rằng tôi là người đã hại ch .t anh ta, cùng nhau n/h.ố/t tôi vào kho chứa đồ ở quê. Tôi cố cầm cự được năm ngày, cuối cùng ch .t trong cảnh đ/ói k/hát cùng cực. Ch .t rồi còn bị chuột cắ//n n á/t th//i t h/ể, chẳng còn nguyên vẹn. Cũng lúc đó tôi mới biết — Người đã tố cáo Lưu Tử Lương chính là cô nhân tình kia. Cô ta mượn tay tôi để rũ bỏ trách nhiệm, còn nhân cơ hội thăng chức lên làm tổng giám đốc thay anh ta. Trong tan/g lễ, cô ta giả vờ thương xót, nắm tay mẹ chồng tôi khóc lóc: “Nếu là cháu, cháu tuyệt đối sẽ không tố cáo anh ấy! Người đàn bà đó thật độc ác, phá nát cả một gia đình đang yên ấm!” Mẹ chồng tôi mắng chửi tôi suốt một đêm, rồi quay về quê đem th/i th//ể tôi b ă/m n.á /t thành từng mảnh. Mãi đến khi mở mắt lần nữa, tôi đã trở lại thời điểm trước khi bước ra khỏi nhà mua đồ ăn.

Vượng Mình Không Vượng Người Chồng tôi trúng xổ số 10 triệu NDT (~35 tỷ). Đúng như anh ta từng nói, ngoài cha mẹ ra, những thứ khác… anh ta đều thay đổi hết. Sau khi ly hôn, vì phải phụng dưỡng cha mẹ và nuôi con gái, tôi cố gắng gánh vác nhiều công việc một lúc. Nhưng vì quá mệt mỏi, tinh thần suy sụp, tôi bị tai nạn giao thông trên đường đi làm và tử vong ngay tại chỗ. Lúc mở mắt ra lần nữa, tôi đã trọng sinh về đúng ngày anh ta mua tờ vé số đó. Lần này, tôi quyết định đi lại con đường của chồng cũ, ngoại trừ cha mẹ và con gái, tất cả những thứ còn lại, tôi đều thay đổi.

Nữ Nhi Thương Hộ Phản Kích Cha ta là thương nhân giàu nhất Đại Chu, dưới gối chỉ có ta là nữ nhi. Để bảo vệ ta, ông đã cho ta mang theo của hồi môn kếch xù gả vào Hầu phủ. Ngày định thân, ta mơ một giấc mơ. Mơ thấy Hầu phủ khinh thường xuất thân là nữ nhi thương hộ của ta, Tiểu hầu gia một lòng sủng ái biểu muội là tài nữ của hắn. Sau khi cha ta mất, của hồi môn của ta bị chiếm đoạt sạch sẽ. Để nâng biểu muội lên làm chính thất, Tiểu hầu gia mua chuộc bà đỡ, khi ta sinh con thì ra tay giết chết. Tỉnh mộng, Tiểu hầu gia dẫn theo biểu muội bước vào tiệm trang sức của nhà ta. “Ngươi đã muốn gả vào Hầu phủ thì đừng có mang theo một thân mùi tiền, Hầu phủ chúng ta không thể mất mặt như thế được.” “Cửa tiệm này thôi thì tặng cho biểu muội, coi như là quà ra mắt của tẩu tử.” Ta nhìn bộ mặt cao cao tại thượng của hắn, cười lạnh một tiếng. Quay người liền sai quản gia đuổi hắn ra khỏi cửa. “Thứ nhà quê rách nát, chưa vào cửa đã muốn lấy của hồi môn của con dâu? “Hầu phủ danh giá còn không bằng nhà nông hiểu lễ nghĩa!”

Mẹ Chồng Bá Đạo Cố Trạch đã nhường suất học trường điểm cho con gái của Bạch Nguyệt Quang. Trong khi đó, con trai chúng tôi sắp vào lớp một. Anh ấy thản nhiên nhìn vào điện thoại: “Con trai có IQ giống anh, học ở đâu cũng như nhau thôi.” Cố Trạch luôn đặt Bạch Nguyệt Quang lên hàng đầu, đối với con gái cô ta cũng yêu chiều hết mức. Còn tôi và con trai cộng lại, cũng không được xếp vào vị trí quan trọng nhất trong lòng anh ấy. Sau đó, tôi mang theo con trai rời đi. Thế nhưng, anh ta lại trách móc: “Vợ và con của anh, tại sao lại phải chung sổ hộ khẩu với người đàn ông khác chỉ để vào được trường tốt nhất thành phố?”

Nàng Dâu “Hào Môn” Chị họ tôi sống bằng nghề lừa tiền sính lúc lễ kết hôn. Mỗi cuộc hôn nhân của chị ta chỉ kéo dài nửa năm, đợi thời gian truy tố tiền sính lễ qua đi, chị ta lập tức ly hôn để đổi sang nhà khác. Sau khi biết chuyện này, tôi đã khuyên chị ta rất nhiều. “Điều này là vô đạo đức, lỡ như chị gặp phải kẻ cứng đầu, cả đời chị sẽ bị hủy hoại.” Sau khi nghe lời tôi, chị họ không còn muốn lừa tiền sính lễ nữa. Ai ngờ, nửa đêm anh họ tôi lại cầm dao gõ cửa nhà tôi. “Chị tao lừa tiền sính lễ để mua nhà cho tao, liên quan gì đến mày? Mày cố tình gây chia rẽ hả?” “Mày còn nói với chị tao rằng, đứa em trai chỉ biết bám chị gái sẽ không có kết cục tốt, nếu chị tao còn lừa tiền sính lễ, mày sẽ báo cảnh sát bắt chúng tao.” “Mày giỏi lắm nhỉ? Ra đây cho tao, tao không sống được thì mày cũng đừng hòng sống.” Tôi trực tiếp báo cảnh sát. Sau khi anh họ tôi bị xe cảnh sát đưa đi, tôi run rẩy tra camera nhưng lại phát hiện chị họ đang trốn trong cầu thang, nhìn anh họ cầm dao tìm tôi. Hóa ra chị ta không muốn thay anh họ lừa tiền sính lễ nhưng lại không dám nói thẳng nên kéo tôi ra làm bia đỡ đạn. Tốt nhất là anh họ giết chết tôi, chị ta cũng có thể nhân cơ hội đó loại bỏ đứa em trai hút máu. Nếu đã như vậy, tôi nhất định phải báo đáp chị ta thật tốt.

Bạn Gái Trà Xanh Của Em Trai Em trai dẫn về một cô gái “trà xanh”, vì cô ta mà còn định chuyển nhượng cả căn nhà của ân nhân cứu mạng. Tôi xoay người, rút giấy chứng nhận con nuôi ra, từng chữ từng câu nói rõ với cậu ta: “Lâm Hàng, cậu chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi!” “Nhà họ Lâm không cần một người vong ân bội nghĩa như cậu!”

Sau Lưng Là Ánh Mặt Trời Em gái tôi vừa thi đại học xong, tôi dự định sẽ đưa con bé đi du lịch thư giãn.Bạn trai tôi sau khi biết chuyện liền âm thầm tìm tôi nói:“Sau này em gả vào nhà họ Vương, là người nhà anh. Sao có thể tùy tiện tiêu tiền cho người ngoài được?”Nói xong, anh ta đẩy em gái mình đến trước mặt tôi:“Em hoàn vé máy bay của em gái em đi. Vừa hay em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, dẫn nó đi chơi thư giãn một chuyến.”Em gái anh ta cũng gật đầu:“Đúng đó chị dâu. Ăn cơm nhà họ Vương mà chân ngoài dài hơn chân trong thì không hay đâu.”Tôi nhìn ba tấm vé đã đặt trước, mặt không đổi sắc mà hoàn lại một tấm.Họ nói không sai.Tôi đâu phải người ngốc.Vì sao tôi phải chăm sóc cho em gái người khác chứ?

Làm Chủ Mẫu Hầu Phủ, Còn Sợ Một Thiên Kim Giả Như Ngươi Ta là đương gia chủ mẫu của phủ Vĩnh An Hầu.Cuối cùng ta cũng đợi được đến ngày phu quân liệt giường!Toàn bộ thiếp thất, ngoại thất của hắn, ta đã quét sạch không chừa một ai.À, tiện thể phế luôn cả tên gian phu mà hắn nhét dưới danh nghĩa của ta.Vốn đang định nằm trên ghế thất bảo mà hưởng thụ nửa đời sau an nhàn…Ai ngờ, chợp mắt một giấc, lại phát hiện…Ta xuyên không rồi???

Tôi và người con gái “bạch nguyệt quang” trong lòng thiếu gia quyền quý của Bắc Kinh có đến tám phần giống nhau.Mọi người đều khuyên tôi nên làm thế thân để kiếm tiền, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm, cứ dựa vào gương mặt này mà đi khắp nơi làm chuyện xấu.Quả nhiên, thiếu gia không chịu nổi, lần nào cũng ném cho tôi 5 vạn và bảo:“Tôi không cho phép em dùng gương mặt của cô ấy để livestream, quá tầm thường.”“Đừng dùng gương mặt của cô ấy để gọi trai đẹp đến!”“Ai cho phép em dùng gương mặt của cô ấy để quyến rũ tôi—”Sau đó, thiếu gia trở thành cái đuôi của tôi, tôi đi đâu anh ta cũng theo, đến cả tắm rửa hay ngủ cũng phải ở bên cạnh.Rồi đến khi “bạch nguyệt quang” quay về nước, cố tình ngã xuống ở sân bay.Thiếu gia chỉ lạnh lùng cười khẩy: “Đừng giả vờ nữa, người có gương mặt giống cô ấy không thể nào yếu đuối như thế được! Đồ trà xanh!”

Nữ Tướng Tư Quân Kiếp trước, khi đích tỷ của ta vào cung làm hoàng hậu, nàng đã cúi đầu dạy bảo ta rằng: “A Đinh, khi ta không còn nữa, muội phải tự bảo vệ mình.” Ta hàm lệ đồng ý. Năm năm sau, hoàng hậu thất sủng, bị kẻ gian hãm hại mất trinh tiết, đêm đó đã treo cổ tự vẫn. Thiên tử hạ lệnh, phế truất hoàng hậu Mạnh thị vì vô đức, toàn thành không được mặc đồ tang. Ta thay Mạnh gia nhận tội, vì dung mạo khuynh thành nên được bệ hạ đưa vào cung, được sủng ái hơn cả sáu cung. Ngày ta cùng thiên tử chôn thây trong biển lửa, hắn giận dữ bóp cổ ta: “Trẫm đã không bạc đãi Mạnh gia của ngươi, vì ngươi mà trẫm không truy cứu hoàng hậu mất trinh tiết bị phế truất kia!” Ta mặc cho ngọn lửa thiêu đốt toàn thân, như không hề hay biết: “Nhưng ta truy cứu.” Khi tỉnh lại, ta đã trở về ngày đích tỷ vào cung. Nàng vuốt đầu ta, quay đầu bước vào hoàng cung ăn thịt người. Ta cởi bỏ xiêm y, trang sức, quay đầu bước vào doanh trại đầy máu tanh. —— Ta muốn xem, khi ta dẫn quân vây quanh hoàng thành, tên hoàng đế chó má đó còn dám nói bốn chữ “Hoàng hậu phế truất” không?

Truy Quang Tôi là bạch nguyệt quang của tổng tài bá đạo, nhưng tôi đã hắc hóa rồi. “Anh có thể ra nước ngoài công tác, nhưng lại không thể ra nước ngoài gặp tôi, là không mua nổi vé máy bay hay không có thời gian?” “Miệng thì nói tôi là bạch nguyệt quang của anh, nhưng ngay lập tức lại tìm một kẻ thay thế. Tình cảm của anh rẻ mạt như vậy, sau này đừng nói với ai rằng anh từng thích tôi.” “Người đàn ông đã dơ bẩn rồi, tôi không cần nữa. Sau này đừng đến tìm tôi.”

Thể Chất Báo Ứng – Gậy Ông Đập Lưng Ông Tôi có một thể chất rất kỳ lạ, hễ ai vừa mới chiếm được chút lợi từ tôi, thì ngay sau đó nhất định sẽ chịu tổn thất gấp đôi. Nói cách khác, tôi không bao giờ thiệt, còn những kẻ muốn khiến tôi chịu thiệt… đều sẽ gặp quả báo gấp bội.