Trang chủ Thể loại Nữ Cường

Nữ Cường

Nữ Tướng Quân

Nữ Tướng Quân Ta vì cứu Thẩm Nam Phong mà bị hủy dung. Hắn bất đắc dĩ phải cưới ta. Đêm tân hôn, hắn trợn mắt giận dữ, quát ta: “Ngươi là ả đàn bà rắn rết xấu xí vô cùng! Tự biên tự diễn trò này, chẳng qua là muốn chia rẽ ta và Yến Nhi!” Người khắp kinh thành đều đồn ta vì muốn gả cho Thẩm tướng quân đang được nhiều người theo đuổi mà không từ thủ đoạn, làm mất hết thể diện của phủ Trấn quốc tướng quân. Mười năm phòng không gối chiếc, cho đến trước khi chết, ta chỉ nhận được một câu của hắn: “Nếu có kiếp sau, ta thà tàn phế cũng không cưới ngươi.” Từng chữ như dao đâm vào tim. Từng câu như máu chảy thành sông. Mở mắt lần nữa, ta đã trở về đêm hắn bị ám sát. Thẩm Nam Phong, lần này, mong hai người đàn cầm sắt hòa minh, bạc đầu giai lão.

Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung

Minh Nguyệt Chiếu Hoàng Cung Hoàng thượng đột nhiên hạ chỉ, muốn nạp nữ nhi Tiết gia vào cung. Đại tỷ dung mạo khuynh thành, nhị tỷ mưu lược hơn người. Chỉ tiếc, nữ nhi chưa xuất giá của Tiết gia giờ chỉ còn lại một mình ta, kẻ đầu óc không được linh hoạt cho lắm. Ngày tiến cung, phụ thân hiếm khi đỏ mắt, ông nói tất cả trong cung đã được thu xếp ổn thỏa, ta chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời hoàng thượng là được. Sau này, hoàng thượng và hoàng hậu cãi nhau, hắn giận dữ chỉ tay vào hoàng hậu, lạnh lùng lên tiếng: “Nếu hoàng hậu đã lo quốc sự đến vậy, chi bằng nàng làm hoàng đế đi?” Ta lập tức hiểu ra ngay, hoàng thượng đây là muốn nhường ngôi cho hoàng hậu! Thế là ta lập tức gửi thư về nhà: “Phụ thân, đừng lo dưỡng lão nữa! Mau khởi binh tạo phản!”

Gió Lớn Về Muộn

Gió Lớn Về Muộn Tôi là vợ của giám đốc xưởng, con trai tôi là giáo viên trung học. Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đậu vào một trường trọng điểm ở Bắc Kinh. Cháu gái tôi biểu hiện xuất sắc tại Cung Thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình mừng xuân. Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi hạnh phúc viên mãn. Thế nhưng, ngay trước ngày con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy mình ch .t trong một vụ tai n ạn x e. Sau khi tôi qua đời chưa đầy 1 năm, chồng tôi liền cưới vợ mới về nhà. Người dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ do tôi nuôi lớn từ bé. Sau khi cô ta vào cửa, lập tức đòi chồng tôi và con trai phải chia nhà. Thậm chí còn vu khống con dâu tôi vụng trộm với người khác khi con trai đi công tác, khiến con bé bị ép 44 để chứng minh trong sạch giữa vô số lời nhơ nhuốc của hàng xóm láng giềng. Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi mẹ ruột bảo vệ, chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người. Con trai tôi đau đớn vì mất vợ con, uất ức thành bệnh, chưa đến 30 tuổi đã qua đời.

Tường Đóng Kín

Tường Đóng Kín Ta là một quả phụ thủ tiết trước khi cưới.Tông tộc lấy gạch đá trát kín cửa sổ, chỉ chừa lại một ô nhỏ để đưa cơm.Bọn họ muốn ta cô độc mà chết ở đây, rồi dựng lên một tấm biển trinh tiết.Nhưng ta muốn sống.Ta phải thoát ra ngoài.

Trường Mệnh Báo Thù

Trường Mệnh Báo Thù Phu quân của ta là một vị tướng quân. Năm ta tròn hai mươi, hắn đã bỏ lại ta, vì nước mà hy sinh. Ta một mình nuôi nấng hài tử, quán xuyến mọi việc trong phủ, thậm chí còn giúp con giành được tước vị. Khi đã bước qua tuổi lục tuần, ta lại vô tình trông thấy đứa con trai đã trở thành Hầu gia, mang theo đứa cháu ngoan của ta tiến vào một tòa trạch viện. Tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ trong viện như những mũi dao đâm thẳng vào tim ta. Hóa ra hài tử của ta lại gọi người khác là mẫu thân. Hóa ra bốn mươi năm thủ tiết của ta chỉ là một trò cười, bởi phu quân ta vốn chưa từng chết. Khi sự thật phơi bày, nỗi hận trong lòng ta cuồn cuộn dâng trào: Tất cả đều phải chết.

Bắt Tôi Nuôi Con Của Ánh Trăng Sáng Thì Biến Đi

Bắt Tôi Nuôi Con Của Ánh Trăng Sáng Thì Biến Đi Tại buổi lễ cưới, một bé trai hai tuổi cầm nhẫn chậm rãi bước tới. Cố Thừa Trạch bế thằng bé lên, “Gọi mẹ đi con.” Bên dưới xôn xao cả lên, ai cũng đang chờ xem tôi – người quấn lấy hắn suốt bảy năm – sẽ kết thúc thế nào. Tôi giật khăn voan xuống, “Cưới xin coi như bỏ đi, tôi với anh cũng thôi đi.” Cố Thừa Trạch níu tôi lại, “A Miên mất rồi, sẽ không ai giành vị trí Cố phu nhân với em nữa.” “Tôi chỉ muốn một đứa con thôi, em không đẻ được, sao không thể để tôi toại nguyện?” Hắn và con của người hắn yêu, tôi không thể chấp nhận. Cũng không thể yêu thương nổi.

Nguyệt Chiếu Cô Chiêu

Nguyệt Chiếu Cô Chiêu Mẹ ta là một nữ nhân xuyên không, đã cùng cha ta từ lúc nghèo khó đến lúc phú quý, chịu bao khổ cực. Thế nhưng, vào ngày cha ta được phục chức, ông lại mang thuốc cứu mạng của ta tặng cho nữ tử mà ông coi là bạch nguyệt quang. Mẹ ta ôm lấy ta, lúc ấy đang phát bệnh tim, nhưng không rơi một giọt nước mắt nào. Bà chỉ bình tĩnh hỏi ta: “Ba ngày nữa, con có muốn về nhà cùng ta không?” Ta ngơ ngác gật đầu, trong lòng có chút kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?” Mẹ ta ngước nhìn trời, giọng nói càng thêm kiên định: “Đúng vậy, chỉ ba ngày nữa thôi.”

Đánh Cắp May Mắn

Đánh Cắp May Mắn Từ nhỏ tôi đã bị trói buộc với hệ thống đổi trí thông minh lấy tiền tài, theo thời gian gia đình càng giàu có, tôi càng trở nên ngốc nghếch. Bố mẹ tôi thường xuyên đánh mắng tôi, luôn thiên vị cô em gái thông minh lanh lợi, cho rằng con bé mang lại tài lộc cho gia đình. Cho đến trước kỳ thi đại học, tôi đã trưởng thành. “Ký chủ đã trưởng thành, tiền tài sẽ không còn do bố mẹ quản lý, trí thông minh cũng sẽ được trả lại, xin hãy tiếp nhận.”

Giành Lấy Công Đạo

Giành Lấy Công Đạo Ta là thứ nữ của phủ Vĩnh Ninh Bá. Không ai biết rằng, mỗi đêm ta đều từ mật đạo được đưa đến long sàng trong hoàng cung. Rồi có một ngày, ta mệt mỏi, quyết định xin một danh phận. Lục Hoài Xuyên ôm lấy tay ta, khựng lại: “Quý phi đang mang thai, chờ thêm chút nữa được không?” Ta nhắm mắt, quả nhiên lời đồn rằng cô cô được sủng ái nhất lục cung không phải là giả. Sau đó, ta trở về bá phủ. Di nương cầm khăn tay, ngập ngừng hỏi: “Ta đã chọn cho con một mối hôn sự. Gả cho Bùi thắng Bùi Tướng quân làm kế thất, con có muốn gả không?” Ta im lặng một lúc, rồi gật đầu: “Con gả.”

Ba Trăm Tờ Giấy Nợ

Ba Trăm Tờ Giấy Nợ Từ năm mười tuổi đến năm mười tám tuổi, bố mẹ bắt tôi viết tổng cộng hai trăm chín mươi chín tờ giấy nợ. Mỗi khoản tiền tôi xin họ đều phải ghi nợ lại, đợi đến khi tôi trưởng thành sẽ phải trả lại. Cho đến khi tôi gặp tai nạn xe, lúc cần nộp tiền phẫu thuật, trong thẻ vẫn còn thiếu ba nghìn tệ. Đường cùng, tôi chỉ có thể cầu xin bố mẹ. Nhưng họ chỉ cười lạnh lùng nói: “Tần Sơ, con đã mười tám tuổi rồi, chúng ta không có nghĩa vụ phải cho con tiền nữa! Con viết thêm một tờ giấy nợ đi!” Tôi rơi nước mắt viết tờ giấy nợ thứ ba trăm. Sau ca phẫu thuật, tôi lướt thấy dòng trạng thái trong vòng bạn bè của con gái nuôi trên mạng xã hội. Trong ảnh, con ấy đang ở trên du thuyền nước ngoài tổ chức sinh nhật mười tám tuổi, được mọi người vây quanh như một nàng công chúa nhỏ. Quà bố mẹ tặng cô ấy là một căn hộ lớn ở trung tâm Thượng Hải và chìa khóa xe một chiếc Maserati. Còn cậu bạn trúc mã của tôi, ánh mắt nhìn cô ấy cũng đầy yêu thương. Cô ấy nói, cảm ơn những người yêu thương nhất đã cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp nhất. Còn tôi cúi đầu nhìn tờ giấy nợ nhàu nát trong tay, bỗng bật cười. Trả hết nợ rồi, một gia đình như vậy, tôi cũng không cần nữa.

Ly Hôn Vui Vẻ

Ly Hôn Vui Vẻ Kỷ niệm ba năm kết hôn, Chử Hàn đưa em gái của người anh em đã khuất về nhà chăm sóc. Tôi không đồng ý. “Cái gọi là chăm sóc của anh, nhất định phải để cô ta sống trong nhà chúng ta sao?” Chử Hàn nói tôi vô tình, không để ý đến sự phản đối của tôi mà giữ Trần Nam Duyệt lại. Tôi không thể chịu đựng nổi. Lần nào cũng cãi vã, hết lần này đến lần khác rơi vào cái bẫy của Trần Nam Duyệt. Cho đến khi cả tôi và cô ta cùng bị bắt cóc, Chử Hàn chỉ cứu cô ta. Lúc ấy, tôi mới nhận ra, người từng thề chỉ yêu mình tôi, đã sớm thay lòng đổi dạ. Sau khi trọng sinh, tôi không còn mong chờ tình yêu của Chử Hàn nữa. Khi anh ta đưa Trần Nam Duyệt về nhà, tôi chỉ mỉm cười nói: “Được thôi.”

Một Mình Trong Nhà Mình

Một Mình Trong Nhà Mình Khi ba mẹ ly hôn, ai cũng tranh giành quyền nuôi em gái tôi, còn tôi thì ai cũng sợ dính phải như ôn dịch. Cuối cùng, tôi bị phán cho về sống với ba. Mẹ tôi dắt em gái đứng bên cạnh, vừa xem vừa cười khẩy, còn xúi ba tôi: “Đánh mạnh vào! Đánh ch .t nó đi thì khỏi phải nuôi nữa, đỡ phiền phức!” Ngay ngày đầu tiên về nhà mới, mẹ kế vừa ôm tôi vừa nói: “Từ giờ, mẹ là mẹ con. Nghe rõ chưa?” Về sau, tôi mua cho mẹ kế biệt thự, siêu xe. Mẹ ruột – người từng bao năm không thèm ngó ngàng đến tôi – lại nằm trên giường bệnh khóc lóc, van xin tôi cứu bà. Tôi mỉm cười, từng ngón tay gỡ bàn tay bà ra khỏi tay tôi: “Bà à, cứ yên tâm mà ch .t đi.”

Âm Mưu Con Dấu Giả Của Cha Mẹ

Âm Mưu Con Dấu Giả Của Cha Mẹ Mẹ tôi gửi một tấm hình biên bản báo án vào nhóm gia đình.Bà viết: “Mẹ bị lừa qua điện thoại mất bốn mươi vạn (~1 tỷ 400tr), tiền tiết kiệm không còn đồng nào, cả tiền sính lễ của Nhị Nha cũng không còn. Tháng này chắc phải nhịn đói rồi.”Chị cả xót quá, định chuyển tiền về ngay.Tôi vội ngăn lại:“Dấu mộc trên biên bản báo án là giả.”

Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu

Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu Tôi vừa xác nhận mình mang thai, về đến nhà thì phát hiện trong nhà trống không một bóng người. Trên bàn chỉ có mảnh giấy mà chồng tôi để lại. Anh ấy nói mình bị trầm cảm, cần lái xe đi du lịch tự chữa lành trong vòng 8 tháng. Hiện tại đã cùng với “bạch nguyệt quang” của anh ta bon bon trên đường cao tốc rồi. Tôi thì cuống hết cả lên. Xe trong nhà vốn đang hỏng phanh, còn chưa kịp sửa xong. Lỡ mà anh ta đ âm ch .t người thật thì phải làm sao đây?

Cứu Lấy Dì Út

Cứu Lấy Dì Út Năm tôi học lớp 12, dì út bị chồng b ạ o h à.n.h đến ch .t. Trước đó, dì từng nhiều lần nộp đơn ly hôn. Nhưng lần nào tòa án cũng bác bỏ, lấy lý do: “tình cảm vợ chồng chưa rạn nứt nghiêm trọng.” Trong lễ tang dì, tôi khóc đến ngất đi. Vậy mà khi tỉnh dậy, tôi lại quay về 20 năm trước, đúng lúc dì lần đầu đề nghị ly hôn với chồng. Người trong gương… chính là khuôn mặt của dì út!

Tôi Ly Hôn Trong Tiệc Mừng Thọ Của Anh

Tôi Ly Hôn Trong Tiệc Mừng Thọ Của Anh Ông xã tôi, Hạ Hoài An, trong tiệc mừng thọ 60 tuổi, đột nhiên tuyên bố muốn cùng bạch nguyệt quang về quê sống ẩn dật.Mọi người đều nghĩ tôi sẽ phản đối, nhưng tôi lại gật đầu đồng ý.Mấy chục năm còn chẳng làm anh ta yêu tôi, vậy thì… thả tự do cho anh ta thôi.Nhưng trước khi anh ta đi, tôi yêu cầu, ra đi tay trắng.Bởi vì căn nhà này, khối tài sản này, gần như đều do tôi một tay gây dựng.Hạ Hoài An lạnh lùng cười nhạo:“Cô chỉ biết tiền! Tôi về quê sống đời thanh đạm, không cần tiền cũng sống tốt!”Tôi chỉ thấy anh ta quá ngây thơ.Cái mà anh ta tưởng tượng là “ẩn cư nơi điền viên” sống trong ngôi nhà tiện nghi, trồng ít rau, có hàng xóm thân thiện.Nhưng thực tế anh ta sắp đối mặt chính là, căn nhà cũ nát từ lâu, mỗi sáng mở mắt ra là đống việc đồng áng không bao giờ hết, một thôn làng vắng ngắt không bóng người, gián và chuột chạy đầy nhà, bệnh tật thì không có nổi một bệnh viện kịp thời cứu chữa.

Bí Mật Động Trời

Bí Mật Động Trời Tôi mệt rã rời sau chuyến công tác nên lên giường nghỉ sớm. Nửa đêm tỉnh dậy uống nước, lúc đi ngang qua phòng bố mẹ chồng, tôi vô tình nghe được một bí mật động trời. Tôi sững người tại chỗ.

Chồng Tôi Nói Anh Ta Và Tiểu Tam Là Chân Ái

Chồng Tôi Nói Anh Ta Và Tiểu Tam Là Chân Ái Kết hôn ba năm, chồng tôi ngoại tình suốt hai năm.Anh ta nói với tôi:“Anh và Tiểu Du là chân ái, em hãy tác thành cho bọn anh đi.”Vậy nên, tôi đã tác thành cho họ.Nhưng tôi cũng thu hồi toàn bộ: nhà, xe, công ty tôi từng tặng anh ta.

Trọng Sinh Sau Thập Niên 70: Những Đứa Con Lang Sói

Trọng Sinh Sau Thập Niên 70: Những Đứa Con Lang Sói Chưa đầy nửa năm sau khi chồng mất, các con khuyên tôi bán nhà. Chúng nó nói sẽ thay phiên nhau nuôi tôi, mỗi nhà hai tháng. Tôi mềm lòng, đồng ý, bán căn nhà duy nhất trong tay và chia mấy trăm vạn cho cả bốn đứa con. Nào ngờ, đến lượt con út thì con dâu nhất quyết không cho tôi vào cửa. Nó bảo: “Lúc trước con sinh con, mẹ chẳng hề chăm sóc. Đã để con về nhà mẹ đẻ ở cữ thì giờ cũng đừng mong con lo dưỡng già cho mẹ.” Một đứa không cho vào, mấy đứa kia cũng bắt chước theo. Tôi đành dùng chút tiền còn lại thuê một căn phòng nhỏ. Mỗi tuần một nhà thay phiên nhau mang cơm tới. Đến tuần của con út, cả nhà nó dắt nhau đi du lịch. Tôi bị bỏ đói đến ch .t trong căn nhà trọ.

Gió Lộng Lúc Chiều Tàn

Gió Lộng Lúc Chiều Tàn Tôi là vợ giám đốc nhà máy, con trai là giáo viên trung học.Năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, con dâu tôi đỗ vào một trường đại học trọng điểm ở Bắc Kinh.Cháu gái thì biểu hiện xuất sắc ở cung thiếu nhi, được chọn tham gia luyện tập cho chương trình Gala Tết.Ai ai cũng ngưỡng mộ gia đình tôi viên mãn, hạnh phúc.Nhưng đúng vào ngày trước khi con trai tôi được bổ nhiệm làm hiệu trưởng, tôi lại mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ — mơ thấy mình ch.t trong một vụ tai nạn xe hơi.Sau khi tôi ch.t chưa đầy một năm, chồng tôi liền cưới vợ mới.Người phụ nữ dưới lớp khăn voan đỏ ấy không ai khác, chính là cháu gái bên nhà mẹ đẻ mà tôi đã nuôi nấng từ nhỏ.Vừa bước chân vào cửa, cô ta đã giở trò bắt chồng và con trai tôi tách riêng nhà cửa.Khi con trai đi công tác, cô ta vu khống con dâu tôi ngoại tình, khiến hàng xóm lời ra tiếng vào, cuối cùng con dâu không chịu nổi nhục nhã mà tự vẫn để chứng minh trong sạch.Tội nghiệp cháu gái tôi, mất đi sự bảo vệ của mẹ, còn chưa kịp trưởng thành đã bị mẹ kế độc ác bán cho bọn buôn người.Con trai tôi vì mất vợ mất con, sinh bệnh mà ch.t khi chưa đến ba mươi tuổi.