Nữ Cường

Thể Chất Báo Ứng – Gậy Ông Đập Lưng Ông Tôi có một thể chất rất kỳ lạ, hễ ai vừa mới chiếm được chút lợi từ tôi, thì ngay sau đó nhất định sẽ chịu tổn thất gấp đôi. Nói cách khác, tôi không bao giờ thiệt, còn những kẻ muốn khiến tôi chịu thiệt… đều sẽ gặp quả báo gấp bội.

Gai Nhọn Thế Gian Nữ streamer mà chồng tôi yêu thích tìm đến tôi, nói rằng cô ta thích chồng tôi và mong tôi thương xót cô ta. Thực sự, tôi đã thấy tội nghiệp cô ta, nên nhanh chóng phân chia tài sản với chồng và ly hôn, đồng thời tự tay giúp họ đăng ký kết hôn. Trong ngày cưới, tôi còn gửi tặng cô ta một món quà lớn: phát lên màn hình lớn giấy báo chẩn đoán ung thư dạ dày của chồng cũ.

Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”

Hoán Mệnh Đoạt Thiên Tiểu sư muội yêu thích bói toán. Từng dự đoán rằng ta chính là nữ chính mệnh phượng hoàng, còn nàng lại chỉ là nữ phụ độc ác. Sau khi biết được điều này, nàng lặng lẽ đổi mệnh cách của chúng ta. Từ đó, người nhặt được Thái tử Thiên giới tại đáy vực sâu trở thành nàng. Nàng được lập làm Thái tử phi, còn ta lại thay thế nàng gánh chịu mọi tội ác, bị trục xuất khỏi tông môn. Vào ngày đại hôn của nàng, ta thong thả xuất hiện. Thế nhưng, nàng lại dẫn theo chúng tiên gia, công khai xét xử ta giữa chốn đông người. Nàng muốn khiến “nữ phụ độc ác” như ta thân bại danh liệt, chết không yên lành. Ta cười khẽ. Trong trăm năm nàng trèo cao bám quyền, ta ẩn cư nơi núi rừng khổ luyện. Giờ đây, ta đã mạnh mẽ đến đáng sợ. Chỉ cần một ngón tay, cũng đủ nghiền nát bọn họ thành tro bụi.

Tuế Tuế Vô Ưu Ta là người đề nghị từ hôn với Cố Ngọc Hoài, hôm đó trời nắng đẹp vô cùng. “Cố Ngọc Hoài, chúng ta thôi đi.” “Đời người một kiếp, đáng lẽ nên ở bên cạnh người trong lòng mình, chớ để lãng phí thanh xuân tươi đẹp.” Trước đây ta ngày ngày mong chờ hôn kỳ mau đến, rồi lại mau đến hơn nữa. Nhưng hôm ấy, giữa trời tuyết bay đầy, bông tuyết lặng lẽ rơi xuống. Hắn vô thức thốt ra: “Tuế Tuế.” Mà tên ta là Vô Ngư. Lúc đó ta mới hiểu, người trong lòng hắn vốn không phải ta. Những năm tháng thiếu nữ của ta, hóa ra chỉ là một mối tình sai lầm. Ta không cần, cũng không muốn. Từ đó về sau, ta theo sư phụ xuống Giang Nam hành y, vô tình gặp lại Cố Ngọc Hoài. Hắn nhìn ta bên cạnh sư phụ, đôi mắt lập tức đỏ hoe. “Tuế Tuế?” Nhưng ta là Vô Ngư.

Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông Trọng sinh một đời, ta lựa chọn tránh né mọi lần gặp gỡ với thiếu tướng quân Mục Hằng. Hắn tham dự lễ cập kê của biểu muội, ta liền giả bệnh nằm liệt giường. Hắn đoạt giải nhất đố đèn Nguyên Tiêu vì biểu muội, ta ở nhà một mình nâng chén thưởng nguyệt. Hắn quyết định nhập học tộc học, ta dứt khoát ôm chặt đùi Tam công chúa, vào cung làm thư đồng. Ta vẫn nhớ kiếp trước trọn một đời lầm lỡ, Mục Hằng ngồi bên giường cảm thán, rằng chính ta đầy rẫy tâm cơ, cướp đi hôn duyên giữa hắn và biểu muội. Ngay cả nữ nhi độc nhất của ta cũng oán ta là một mụ đàn bà điên cuồng, không bằng biểu di mẫu dịu dàng hiền thục.

Chạy Về Phía Mặt Trời Bước ra khỏi trung tâm phục hồi chức năng, trên màn hình lớn của trung tâm thương mại đối diện đang phát trực tiếp lễ trao giải của một liên hoan phim nào đó. Ảnh hậu mới nổi – Chung Ý Vãn, ôm cúp trong tay, đôi mắt ngấn lệ xúc động đọc lời cảm ơn. Nhưng ống kính lại đặc tả gương mặt xúc động của chồng tôi – Cố Cảnh Châu và con trai tôi – Cố Mục Thần. Bảy năm trước, tôi đã dùng một chân của mình để đổi lấy mạng sống cho Cố Cảnh Châu. Năm đó, tôi đang là sinh viên năm nhất, vừa giành được hai huy chương vàng ở cuộc thi điền kinh Đại hội Thể thao toàn quốc. Rất nhiều người từng hỏi tôi: “Có hối hận không?” Tôi luôn nhẹ nhàng lắc đầu. Vì đó là người tôi yêu. Nhưng khoảnh khắc này, tôi lại nghe thấy chính nội tâm của mình đang hỏi: 【Có hối hận không?】

Làm Chị Khó Lắm Trước kỳ thi đại học, tôi thay ba đứa em trai từ chối lời mời sinh nhật của hoa khôi. Để ba đứa tập trung nước rút ôn thi thật tốt. Ngày có điểm thi, ba đứa em trai chiếm hết ba vị trí đầu bảng của toàn tỉnh. Còn hoa khôi thì vì điểm quá thấp mà nghĩ quẩn, tự cắt cổ tay. Nhiều năm sau, ba đứa em tốt nghiệp từ những trường danh tiếng ở nước ngoài, tiếp quản sự nghiệp gia đình. Ngày tôi kết hôn, chúng đánh chết chồng tôi. Xé váy cưới của tôi, đẩy tôi vào một căn phòng đầy đàn ông. Chúng mặc kệ tôi gào khóc, khoá chặt cửa lại. “Nếu không phải chị, Tư Dao căn bản sẽ không nghĩ quẩn, cổ ấy chỉ muốn tổ chức sinh nhật một lần thôi, sao chị lại ngăn cản?!” Một ngày một đêm sau, chúng tìm thấy tôi với thân thể đầy vết thương vì bị tra tấn. Chúng dùng dao cắt cổ tay tôi. “Chị cũng nên nếm thử nỗi đau của Tư Dao đi!” Lúc mở mắt lần nữa, tôi thấy hoa khôi đang nhét thiệp mời sinh nhật vào ngăn kéo của ba đứa em trai. Tôi không thèm nhìn thêm lần nào, quay người bỏ đi. Kiếp này tôi sẽ không ôm mộng cứu rỗi nữa, ai có số phận nấy thì cứ theo số phận đó mà sống.

Em Cũng Không Sai Lén đến thăm chồng làm việc xa, nhưng lại tận mắt bắt gặp hắn ngoại tình. Hắn che chắn cô gái kia sau lưng, nhìn tôi với ánh mắt có chút đề phòng. “Em đừng làm khó cô ấy, đây là lỗi của anh. Chuyện do anh gây ra, anh sẽ chịu trách nhiệm.” Nhìn hắn lúc này, tôi bỗng bật cười, nhận ra bản thân chẳng hề đau khổ như mình tưởng. Hắn có lỗi gì chứ? Hắn chẳng qua chỉ đang theo đuổi một tình yêu rực rỡ, đầy sức sống mà thôi. Còn tôi, những gì tôi có được chính là toàn bộ tài sản của hai chúng tôi. Buồn cười chết đi được. Ngoại trừ hắn, chẳng lẽ còn ai tin vào tình yêu nữa sao?

Cổ Nữ Vương Phi Ta là đích nữ của Thừa tướng, một kẻ bị vứt bỏ. Ngày hôm sau khi cứu Thụy Thân Vương, ta bị đón về tướng phủ. Phu phụ Thừa tướng cùng dưỡng nữ quỳ xuống cầu xin ta hãy nhường Thụy Thân Vương cho nàng ta. “Diệu Diệu từ nhỏ đã thích Thụy Thân Vương, không có hắn, nàng sẽ không sống nổi.” Ta tiện tay ném một con cổ trùng, biến Thụy Thân Vương thành một kẻ ngốc. Đến ngày xuất giá, bọn họ lại sai người trói ta nhét lên kiệu hoa, còn Giang Diệu thì khoác tay đích tử của Thượng thư, mỉm cười duyên dáng nhìn ta. “Tỷ tỷ đã cứu Thụy Thân Vương, người nên lấy thân báo đáp chính là tỷ. Đây là một mối lương duyên tốt đẹp, tỷ nhất định phải trân trọng đấy.” Ta nhìn nàng ta một cách đầy hàm ý, khẽ cong khóe môi, hy vọng nàng ta sẽ không hối hận lần thứ hai.

Sau Khi Chị Gái Bị Bắt Nạt Lúc hai giờ sáng, chị gái tôi gọi điện khóc lóc, nói rằng: “Khi chị đang tắm, bố chồng đã phá cửa xông vào, cởi đồ, đòi tắm chung với chị.”

Thâm Tình Đến Muộn Trước khi nhận nhiệm vụ cuối cùng, tôi hỏi Phó Cận Thần lần cuối cùng: “Anh có thể cưới em không?” Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Được.” Tôi và hệ thống cùng lúc ch .t lặng: “Tiêu rồi.” Chẳng phải đã thỏa thuận, chỉ cần bị từ chối đủ 100 lần, tôi có thể trở về thế giới thực sao? Hóa ra… tất cả chỉ là một phen hú vía. Bởi vì ở nhiệm vụ cuối cùng, tôi lại vô tình trở thành vật thế mạng cho mối tình đầu của anh. Phó Cận Thần đã ở bên cô ấy ba ngày, rồi mới nhớ ra tôi — Và điều chờ đón anh, lại là tin tôi hy sinh trong nhiệm vụ.

Con Bạn Khốn Nạn Và Thằng Cờ Hó Bạn thân tôi hay nói mặt tôi khắc chồng, mệnh thì thấp kém, còn cô ấy thì vượng phu. Tôi ăn một cây kem, cô ấy nói tôi khắc chồng, sau này chồng tôi chắc chắn bị tiểu đường. Tôi mua sợi dây chuyền, cô ấy bảo tôi khắc chồng, sau này chồng tôi sẽ treo cổ chết. Tôi đổi cái điện thoại, cô ấy lại nói tôi khắc chồng, sau này chồng tôi sẽ bị nhiễm xạ chết. …

Kiếp Này Tôi Chỉ Sống Vì Chính Mình Lúc kẻ bắt cóc cầm d ao lao tới, Thẩm Yến Tây nghĩ rằng tôi sẽ giống như kiếp trước, bất chấp tất cả mà lao ra đỡ d ao thay anh ta.Anh ta ôm chặt người con gái trong lòng Kiều Tô Mạn, nhẹ giọng dỗ dành cô ta.Cho đến khi mũi d ao sắc bén đ â.m xuyên qua lồng ngực, cơn đau dữ dội ập đến.Chỉ lúc này, Thẩm Yến Tây mới hoảng hốt ngẩng đầu, nhìn về phía tôi.Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.Ánh mắt lạnh lùng đối diện với anh ta.Bốn mắt nhìn nhau—Tôi mỉm cười với anh ta.Đau không?Chắc là đau chứ.Nhưng so với nỗi đau của tôi kiếp trước, thế này đã là gì?Thẩm Yến Tây, chúng ta còn rất nhiều thời gian để tính sổ.

Tam Nữ Mị Gia Tướng phủ có ba nữ nhi, tiên nhân du hành ngang qua nơi này đã để lại một lời phán— “Một nữ làm hậu, một nữ làm tướng, một nữ làm kỹ.” Nay, đại tỷ đã là hoàng hậu nương nương, nhị tỷ trấn thủ biên cương… Vậy thì, chỉ còn lại ta.

Tính Toán Của Chị Dâu Chị dâu tôi muốn giảm cân khi mang thai, uống phải thuốc hết hạn dẫn đến ngộ độc, mất con.Nhưng cô ta lại đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu tôi.Cô ta khăng khăng nói rằng chính vì ăn cua mà tôi mua nên mới sả//y tha//i.Bố mẹ chồng căm hận tôi đến tận xương tủy.Về sau, khi phát hiện chồng mình ngoại tình, cô ta không tìm gã cặn bã kia tính sổ mà lại quay sang trả thù tôi.Cô ta đốt cháy tôi trong biển lửa.Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về thời điểm mình vừa xách túi cua đến thăm bố mẹ chồng cùng chồng.Không nói hai lời, tôi xé toạc túi nilon, đổ hết mớ cua vào cống nước thải.“Ăn cua á? Cút hết mà ăn phân đi!”

Đọa Tiên Ta theo A nương lên núi cắt cỏ heo, lúc trở về liền thấy trước cửa nhà nằm một thiếu niên tuấn tú, phong thái ung dung. Người ấy rõ ràng đang hôn mê bất tỉnh, nhưng ta lại nghe thấy giọng nói đầy kích động vang lên trong đầu. “Tiểu nha đầu này chính là người sở hữu thiên linh căn, tương lai sẽ phi thăng trở thành Phù Ngọc Nữ Đế!” “Chờ khi ngôi làng này bị hủy diệt, ngày mai ta sẽ đưa nàng bôn ba khắp chân trời góc bể.” “Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ta muốn nàng tự nguyện vì ta mà gác kiếm nấu canh.” Ta kinh nghi bất định, nhưng nào ngờ nửa đêm, trong làng quả thực bùng lên một trận hỏa hoạn kinh thiên động địa. Thiếu niên ôm lấy ta đang mê man vào lòng, cẩn thận khẽ đặt một nụ hôn nơi mi tâm. Khi ta hoàn hồn, thanh đoản đao nhỏ bằng bàn tay đã đâm sâu xuyên qua tim hắn. Nhìn cơ thể ấy tan biến trong lưỡi lửa cuồng bạo, ta khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nhàn nhạt. “Không bao giờ gặp lại, kẻ công lược.”

Bán Kho Lương Thực, Mua Lại Cuộc Đời 1970 năm, Công xã Hồng Dương. Tôi cùng con gái lê lết khắp núi để đào rau dại ăn cho đỡ đói. Người chồng làm việc trong kho lương thực, kế thừa công việc của cha tôi, lại lén lút cầm phiếu lương thực đem cho nữ thanh niên trí thức. Con gái ốm, tôi đi vay họ hàng bên ngoại mười cân phiếu lương thực. Vừa quay lưng, chồng tôi đã trộm lấy, đem tặng nữ thanh niên trí thức mừng sinh nhật. Tôi khóc lóc cầu xin anh ta đòi lại phiếu lương thực, nếu con bé không ăn cơm, nó sẽ ch.t đói mất! Nhưng anh ta lại mắng tôi, bảo tôi phải học theo nữ thanh niên trí thức, dù có ch.t đói cũng không thể đánh mất thể diện. Sau này, tôi bán mất công việc trong kho lương thực. Chồng tôi khóc lóc cầu xin tôi vay tiền giúp anh ta mua gạo. Tôi mỉm cười nói: “Vì thể diện, anh cứ nhịn đói đi thì hơn!”

Hơi Ấm Gia Đình Hồi nhỏ, cả gia đình nhà tôi tự lái xe đi du lịch. Bố mẹ dẫn chị gái, em trai đi tham quan danh lam thắng cảnh, còn tôi bị bỏ quên trong xe bốn tiếng đồng hồ, suýt chết ngạt. “Ôi, chúng tôi quên mất con bé, cứ để con bé ở trong xe đợi chúng tôi là được.” Khi cảnh sát liên lạc với bố mẹ tôi, họ đã nói như vậy. Hai mươi năm sau, xảy ra động đất. Chị gái bế cháu trai, em trai dắt con chó của mình, bố tôi cầm sổ tiết kiệm với giấy tờ tùy thân. Cả nhà vội vã chạy trốn nhưng không ai nhớ đến mẹ tôi đang cảm lạnh ngất xỉu. Sau đó, mẹ tôi khóc gọi điện cho tôi. “Ôi, họ quên mất mẹ sao?” “Ngoan ngoãn ở nguyên chỗ đợi người khác đến tìm mẹ… hóa ra là không được sao?”

Khi anh ấy được tuyển thẳng vào Bắc Đại, tôi chỉ đỗ một trường đại học hạng hai không danh tiếng. Để xứng đáng với anh ấy, tôi đã cật lực ôn thi nghiên cứu sinh của Bắc Đại.Năm tôi thi trượt, chúng tôi chia tay. Tôi chặn mọi cách liên lạc với anh ấy.Anh ấy sang Mỹ để học tiếp, còn tôi bắt đầu bán xúc xích tinh bột.Sau này, bạn của anh ấy tình cờ gặp tôi, mặt đầy ngạc nhiên:“Em làm gì ở đây vậy, Văn Cảnh tìm em sắp phát điên rồi.”Tôi không ngẩng đầu lên:“Khởi nghiệp mà, có muốn đầu tư cổ phần không? Ba đồng một cây, năm đồng hai cây.”