Nữ Cường
Lòng Đa Nghi Của Đế Vương Vào năm thứ mười sau khi mẹ ta xuyên không đến đây, phụ hoàng đã thay lòng đổi dạ. Hắn từng khen mẹ ta có tư tưởng mới lạ “Mọi người đều bình đẳng”, giờ lại thành “Yêu ngôn hoặc chúng.” Hắn từng hứa với mẹ ta chỉ có một vợ một chồng nhưng đêm nào cũng có người mới được khiêng vào Dưỡng Tâm điện. Sau đó, để được trở về nhà, mẹ đã nghĩ đủ mọi cách. Có lúc mẹ cố tình ngâm mình trong hồ ở ngự hoa viên, có lúc chạy lên Lâu Tẩy Tinh nhảy xuống. Nhưng mẹ không về được nhà. Bởi vì mẹ đã ngã hỏng đầu rồi. Lần này, mẹ nhớ tất cả mọi người, chỉ quên mất phụ hoàng.
Phù Nhân Dao Sau khi Tần gia bị xét nhà tịch thu, vị trí Thái tử phi của Tần Xu Dư rơi vào đầu ta. Thái tử không đành lòng để thanh mai trở thành quân kỹ, vì vậy sau nhiều lần sắp xếp, Tần Xu Dư nhanh chóng biến thành thị nữ hồng tụ thiêm hương trong thư phòng Thái tử. Ta thân là chính thê, phải biết khoan dung độ lượng, không thể làm khó nàng. Không nghĩ tới đêm đại hôn đó, Thái tử đang chuẩn bị cùng ta viên phòng. Ngoài điện đột nhiên vang lên tiếng sáo thê lương ai oán. Khúc sáo cuối, lại vang lên giọng nói tan vỡ của Tần Xu Dư: “Chuyện cũ tiền trần đoạn trường thi, y vi quân si quân bất tri.”
Phần 5 – Thương Nhân Chợ Quỷ Và Huyết Quan Tôi tên là Hứa Tâm, có một tiệm đồ cổ gia truyền tên là Tâm Trai nằm gần khu vực Phan Gia Viên. Tâm Trai chỉ mở cửa vào buổi tối và đóng cửa lúc rạng sáng. Sáng hôm đó, vừa mới đóng cửa tiệm, tôi đã được Hội trưởng Mã của Hiệp hội Đồ cổ mời đến khu dân cư Thiều Hoa để xem một ngôi mộ cổ. Tại một công trường xây dựng, người ta khai quật được một ngôi mộ đá từ thời Dân Quốc, bên trong mộ là một cỗ quan tài được đặt dựng đứng. Theo “Táng Long Kinh” ghi chép, đây được gọi là thế đất “Liên Hoa Địa Hợp Cục”. “Chuồn chuồn lướt nước, con cháu thịnh vượng.” Thế nhưng, khi tôi nhìn thấy quan tài, lại thấy trên đó quấn đầy những sợi xích sắt vấy máu. Tôi lập tức yêu cầu phía thi công ngừng đào bới ngôi mộ, nhưng ông chủ của công ty phát triển dự án lại bảo tôi mê tín dị đoan, thậm chí còn sai công nhân đuổi tôi ra khỏi công trường.
Phần 1 – Thương Nhân Chợ Quỷ Và Gương Đồng Trên quầy hàng ở Phan Gia Viên xuất hiện một chiếc gương đồng cổ, phụ nữ nhìn vào sẽ trở nên xinh đẹp. Tôi định mua chiếc gương về, nhưng bị một cô gái trẻ giật mất. Cô gái trẻ chế giễu tôi: “Này bà cô. Bà đã lớn tuổi như vậy rồi, còn soi gương làm gì? Bà thật ham hố, con cái bà có biết không? Bà không sợ làm họ mất mặt à?” Tôi chỉ mỉm cười, không nói nhiều, chỉ để lại danh thiếp cho cha cô ta. Gia đình cô gái trẻ chắc chắn sẽ đến tìm tôi. Bởi vì chiếc gương đó là một món đồ ma quỷ.
Hoàng Tuyền Mạnh Thập Ta là Mạnh Bà, chủ nhân Hoàng Tuyền, công chức của Minh Phủ. Mỗi ngày, ta đứng trên cầu Nại Hà, đưa bát canh thuốc cho những người đã khuất, giúp họ quên đi tiền duyên, những chuyện cũ. Công việc này, ta đã làm mấy trăm năm rồi.
Phần 1 – Khương Phù Và Hà Thần Váy của bạn cùng phòng phơi trên ban công chưa được lấy vào. Tôi nói với cô ấy: “Hôm nay là Tết Trung Nguyên, tối không được phơi quần áo.” Cô bạn cùng phòng không quan tâm, còn mắng tôi là có bệnh. Hôm sau, cô ấy mặc chiếc váy đó đi hẹn hò với bạn trai. Khi trở về, trên người cô ấy có thêm một bóng dáng.
Trọng Sinh Cuối Thập Niên 70, Tự Làm Giàu Cuối những năm 70, đợt cuối cùng thanh niên trí thức phải về nông thôn, nhà tôi chỉ được để lại một đứa con ở thành phố.Mẹ nói:“Em con từ nhỏ ốm yếu, lại xinh xắn hơn, ở lại thành phố sẽ an toàn hơn.”Tôi vừa định gật đầu đồng ý, thì em gái đã quỳ rầm xuống trước mặt mẹ:“Chị học giỏi, ở lại thành phố sẽ có ích hơn! Để con đi về quê!”Nó kiên quyết như thế, mẹ tôi cũng không ép được, đành nghe theo.Lúc bước lên tàu, em gái quay đầu nhìn tôi, nở nụ cười đầy ẩn ý:“Chị à, kiếp này, em cũng sẽ trở thành vợ của chủ tịch tập đoàn.”Lúc đó tôi đã biết, nó cũng trọng sinh rồi.Chỉ là… không biết nó có dám ch.ặt một ngón tay của mình hay không.
Ngày làm giấy đăng ký kết hôn với Cố Cẩn Xuyên, hắn nói với tôi: “Giữa chúng ta chỉ có danh nghĩa vợ chồng, không có thực chất. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm tốt vai trò bà Cố, trừ tôi ra, em muốn gì tôi cũng có thể cho.” Tôi rất nghe lời, làm bà Cố suốt ba năm. Ba năm sau, Hứa Vi đưa tôi mười triệu, bảo tôi rời khỏi Cố Cẩn Xuyên. Cô ta nói: “Cẩn Xuyên nói hai người chỉ là nạn nhân của ân nghĩa đời trước, hôn nhân này vốn dĩ chỉ là hữu danh vô thực. Bây giờ anh ấy muốn có một gia đình thật sự, muốn có con với người anh ấy yêu. Chị đã làm lỡ dở anh ấy ba năm rồi, mong chị có thể buông tay.” Thì ra… hắn đã có người trong lòng rồi à. Tôi tiếp tục giữ vị trí bà Cố này đúng là không còn hợp nữa. Tối hôm đó, tôi đến thư phòng tìm Cố Cẩn Xuyên. “Năm đó anh từng nói, tôi muốn gì cũng được… lời đó giờ còn tính không?” Cố Cẩn Xuyên đặt tài liệu xuống, ngón tay thon dài tháo kính khỏi sống mũi. Ánh mắt hắn khẽ dao động, môi cong lên một nụ cười nhẹ: “Tất nhiên. Em muốn gì?” Tôi siết nhẹ tập hồ sơ trong tay, đặt bản thoả thuận ly hôn trước mặt hắn. “Tôi muốn anh ký vào đây.”
Hải Sa Và Mèo Trắng Báo Thù Sau khi tôi từ chối lời tỏ tình của trùm trường thì hắn đã để cả trường bắt nạt tôi. Kết quả những kẻ bắt nạt đó đều một là trở thành kẻ tàn tật, hai là phát điên. Chúng khóc lóc quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi thả chúng đi. Nhưng tôi vẫn còn nhiều điều để nói lắm. “Tiếp tục đi, tôi chơi còn chưa đủ đâu.”
Ôm Chặt Đùi Vàng Của Phu Nhân Ta là tiểu thiếp mà Tướng quân mua về từ Kim Ngọc Lâu. Sớm đã nghe đồn Ngụy Tướng quân sợ vợ, nhưng Tướng quân lại cố ý dẫn ta đến phòng Phu nhân diễu võ dương oai. Phu nhân quát lớn một tiếng: “Quỳ xuống!” Ta run rẩy, vừa toan quỳ thì “phịch” một tiếng, Tướng quân đã quỳ xuống trước. Ấy… ta tựa hồ đã biết cần ôm chặt đùi của ai rồi.
Giang Ngư Thị tẩm xong, ta lén lút mang tới một bát canh tránh thai. Trước mắt đột nhiên xuất hiện một hàng chữ: 【Nữ chính hồ đồ quá! Hoàng thượng khó có con, mà nàng lại trời sinh thể chất dễ mang thai, chỉ cần sinh hạ hoàng tử, đó chính là phú quý vinh hoa vô tận, còn uống canh tránh thai làm gì!】 【Đúng vậy, sau khi nữ chính sinh con, Hoàng thượng còn độc sủng nàng, vinh quang biết bao】 Ta cười lạnh trong lòng. Đời trước, ta chính là tin vào những lời nhảm nhí này. Chỉ trong năm năm ngắn ngủi, sinh cho Hoàng thượng ba trai hai gái. Nhưng bọn chúng đều bị hắn ôm đi, giao cho hoàng hậu thanh mai trúc mã của hắn nuôi dưỡng. Bọn họ vợ chồng con cái thành đàn, ân ái mặn nồng, ngồi vững giang sơn. Còn ta, thân thể tổn hại, thê thảm chết đi. Đời này, ta muốn xem thử, một vị hoàng đế không có con nối dõi, làm sao ngồi vững ngôi vị hoàng đế đây?
Chiếu Tuế Mẹ luôn lấy ta ra để phụ trợ biểu tỷ. Lúc ta còn nhỏ không biết chữ, bà lại nhất quyết bắt ta và biểu tỷ cùng làm thơ. Sau đó, lại chế nhạo ta trước mặt mọi người: “Chẳng có chút tài năng nào, sao xứng làm tiểu thư khuê các?” Đến khi ta đỗ đầu trong kỳ thi nữ học, người khác đến chúc mừng, bà lại hừ lạnh. “Biết đọc sách có ích gì, nha đầu này tính tình nóng nảy, phẩm hạnh lại kém. Không giống như biểu tỷ của nó, dung mạo xinh đẹp, tính tình nhu thuận, lấy thê tử thì phải lấy người như vậy.” Chuyện này truyền đến tai thái hậu, bà vốn định chọn ta làm nhiếp chính vương phi, nghe xong liền muốn đổi thành biểu tỷ. Ta trong lòng buồn bã, mẹ lại cười toe toét: “Mẹ làm vậy là vì tốt cho con. Trong cung hiểm ác, một cô nương bình thường như con gả vào đó chắc chắn sẽ bị người ta khinh thường. Nỗi khổ này, cứ để biểu tỷ của con chịu đi.” Ai ngờ nhiếp chính vương vẫn cầu hôn ta. Mẹ biết được, đột nhiên tổ chức một bữa tiệc hoa sen linh đình. Giữa chừng tiệc, bà lại cố tình đẩy ta xuống nước, rồi kêu to cầu cứu, dẫn dụ mọi người đến xem. Ta bị người ta nhìn thấy bộ dạng ướt sũng chìm trong nước, bà liền khóc lớn nói ta đã mất đi sự trong sạch, làm cho chuyện này trở nên rùm beng. Vì vậy, biểu tỷ trở thành nhiếp chính vương phi, còn ta thì bị đưa vào đạo quán thanh tu. Đạo quán âm u lạnh lẽo, ta vào đó không lâu thì mắc bệnh nằm liệt giường rồi qua đời. Trước khi chết ta mới biết được, hóa ra biểu tỷ lại là con của mẹ và cữu cữu tư thông mà sinh ra. Mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về thời điểm trước khi bị ngã xuống nước.
Hoán Linh Ta vốn là một y nữ nơi núi rừng, lại từng có ân cứu mạng với Thái tử. Hắn nghênh ta vào Đông cung, hứa cho ta vị trí chính phi, sau đó ta thuận theo lẽ thường mà trở thành Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử, vinh hoa cả đời. Người người đều nói ta nhặt được phú quý từ trên trời rơi xuống. Khi ta trăm tuổi quy tiên, con cháu đau đớn khóc thương, duy chỉ có hắn nhìn về nơi xa, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Uyển muội, đời này ta đã giữ trọn lời hứa, nhưng lại phụ lòng nàng. Chết đi, ta chỉ mong được đồng táng với nàng, cùng hẹn kiếp sau.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể của ta, từng chữ một: “Còn ngươi, ta nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại, mãi mãi không bao giờ!” Ta bị bí mật an táng tại một ngọn đồi nhỏ cách hoàng lăng trăm mét, vị trí Hoàng hậu lại chôn xuống vong thê của một vị tướng quân. Sống lại một đời, thứ phú quý này, ta không cần nữa.
Hóa Mưa Thành Ánh Sáng Tôi là vị thiên kim thật nhưng bị người người ghét bỏ, chỉ có bạn trai Giang Tống là không rời đi. Thế nhưng, trước đêm cưới, Giang Tống đã cảm thấy chán. Anh ta qua đêm không về, đùa giỡn với người khác giới. “Yên tâm. Tính cách của Giản Nguyệt, giống như con chó, đánh cũng không đuổi đi được.” Trong tiếng cười đùa của mọi người, chú nhỏ của Giang Tống lên tiếng: “Nếu đã quyết định rồi, thì đừng hối hận.” Giang Tống tưởng chú nhỏ cũng đang khuyến khích mình, lòng anh ta tràn đầy cảm kích: “Cảm ơn chú nhỏ.” Mà tôi cuối cùng cũng hoàn toàn từ bỏ anh ta. Đêm đó, tôi lại bị chú nhỏ của anh ta ôm chặt eo trong chiếc Maybach. Trong màn đêm đen đặc vô biên, là giọng nói trầm khàn nam tính: “Không muốn gả cho Giang Tống?” “Vậy muốn làm thím của nó không?”
Thằng Đàn Ông Khốn Nạn Khi tôi đang ở những tháng cuối thai kỳ, tôi bị người ta lôi vào một con hẻm nhỏ. Khi được cứu ra, tử cung đã vỡ, đứa bé đã thành hình cũng chết trong bụng. Chồng tôi tức giận, đem mấy tên đó tống hết vào tù. Em gái nuôi của chồng, cũng là bác sĩ sản khoa, đỏ mắt, tự tay phẫu thuật cắt bỏ tử cung cho tôi. Trong cơn mê man, tôi nghe thấy tiếng em gái nuôi nghẹn ngào. “Anh à, tuy đại sư nói đứa bé trong bụng chị Tranh Tranh sẽ khắc chết con trai chúng ta, nhưng có rất nhiều cách để khiến chị ấy sảy thai mà, làm vậy có phải quá tàn nhẫn rồi không? Em thấy rất hối hận, lẽ ra em nên khuyên can anh.” Chồng tôi nghiến răng: “Tôi chỉ bảo tên kia làm cho cô ta sảy thai, ai ngờ hắn dám làm nhục Tranh Tranh!” “Chỉ tại chị ấy tâm tư không tốt, lúc nào cũng muốn dựa vào con cái để trèo cao, lần này coi như cho chị ấy một bài học.” “Mất đi sự trong sạch cũng không sao, có danh phận phu nhân nhà họ Cận bảo vệ, chẳng ai dám xem thường cô ta. Sau này chỉ cần cô ta ngoan ngoãn, tôi sẽ bù đắp cho cô ta thật tốt.” Nước mắt lặng lẽ trào ra. Thì ra mối nhân duyên mà tôi vẫn ngỡ là ông trời ban cho, chỉ là một màn lừa gạt được sắp đặt kỹ lưỡng. Ngay từ đầu đến cuối, tôi chỉ là tấm bình phong che giấu mối quan hệ mờ ám giữa hai anh em bọn họ. Lau khô nước mắt, tôi gọi cho đối thủ của Cận Lâm Thừa: “Cậu Tần, có một vụ giao dịch lớn, cậu có muốn làm không?”
Mệnh Cách Tỳ Hưu 1: Tráo Đổi Lúc Nhỏ Sau khi thiên kim thật trở về nhà, tôi bị bố mẹ hào môn và bảy người anh trai đuổi ra khỏi nhà. Tôi dựng sạp bói toán ở chợ đêm. Thiên kim thật đá đổ sạp bói của tôi, còn hùng hổ tuyên bố sẽ dùng tiền đè chết tôi. Cô ta không biết, tôi mang mệnh cách Tỳ Hưu. “Nhà các người sắp phá sản rồi.” Lời tôi nói ứng nghiệm. Bảy người anh trai đuổi theo xin lỗi: “Em gái, xin em hãy giúp nhà họ Diệp chúng ta vực dậy!”
Hối hận rồi sao? Muộn rồi, nam chính! Tôi và Thẩm Úc Niên yêu nhau năm năm, còn Lâm Tự thì theo đuổi anh suốt năm năm. Hôm anh cầu hôn tôi, Lâm Tự vừa khóc vừa làm ầm ĩ, thậm chí dọa 44, nhưng anh không hề đoái hoài. Anh cùng tôi đi thử váy cưới, cẩn thận chọn địa điểm tổ chức hôn lễ. Đến ngày cưới, một cuộc điện thoại từ bệnh viện khiến anh hoàn toàn mất kiểm soát. Lâm Tự cắt cổ tay 44, đang được cấp cứu. Anh như phát điên, vứt bỏ tôi ngay tại lễ đường, lao thẳng đến bệnh viện. Ngày Lâm Tự tỉnh lại, anh mất khống chế ôm chặt lấy cô ta, thổ lộ tình cảm, cùng cô ta dây dưa sống ch.t. Tôi chỉ biết tự cười giễu, rồi nói với hệ thống: “Gọi người xuyên thư đến đi.” Lúc Thẩm Úc Niên biết được tin tức về tôi, tôi đã không còn trong thân xác nữa. Tôi phiêu lơ giữa không trung, nhìn người xuyên thư mắng anh ta là đồ thần kinh, bảo cút đi càng xa càng tốt. Anh ta sửng sốt, bối rối nói: “Hạ Quân, em không cần anh nữa sao?” Tôi khẽ nhắm mắt, nhẹ nhàng thở dài: “Thẩm Úc Niên, lẽ ra tôi nên buông tay anh từ lâu rồi.”
Niên Niên Tuế Tuế “Ai cũng biết, bên cạnh Tấn Vương Tiêu Hoài Cẩn có một con chó điên tên là Lưu Niên. Nàng trung thành tuyệt đối với Tiêu Hoài Cẩn, nghe lời răm rắp. Những kẻ bị nàng cắn, không chết thì cũng tàn phế. Về sau, Tiêu Hoài Cẩn thuận lợi đăng cơ làm Hoàng đế, ban cho ta một chén rượu độc. “Bấy nhiêu năm ngươi đi theo Trẫm vất vả rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.” Ta bình thản uống cạn. Mạng nợ của hắn từ năm mười hai tuổi, cũng đến lúc hoàn trả. Không ngờ, ta lại được tái sinh về năm mười hai tuổi. Mới phát hiện bấy lâu nay, bản thân đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng.
Giả Giả Thật Thật Ta là một thiếu nữ xuất thân từ khu ổ chuột. Vậy mà lại mang dung mạo giống hệt công chúa đương triều. Trước ngày đại hôn, công chúa đào hôn. Không rõ từ đâu mà Thái tử lại biết đến ta mà tìm đến tận nơi. Hắn cao cao tại thượng, không cho phép cự tuyệt: “Ta muốn ngươi giả làm công chúa, thay nàng hoàn thành hôn lễ, cho đến khi tìm lại được nàng.” Ta phủ phục quỳ dưới đất đồng ý. Hắn không hề biết, trong căn phòng sau lưng ta, chỉ cách vài bước chân, là nơi giam giữ “muội muội đào hôn” của hắn.
Con Đường Máu Sau khi tổ phụ bại trận, ông đã dẫn theo cha và các bá phụ bỏ chạy, chỉ để lại nữ quyến chúng ta chờ chết. Nhìn cảnh tôn tức trong viện đói khát gần kề cái chết, tổ mẫu đã treo đèn lồng đỏ lên cửa, bắt đầu hành nghề kỹ nữ. Đêm ấy, rất nhiều nam nhân tiến vào trong viện, mẹ và các thẩm nương tiếp đón họ vào phòng. Ngày hôm sau, cuối cùng chúng ta cũng có cơm ăn. Sau đó, tổ phụ dẫn theo cha và các bá phụ quay về. Có người đến báo tin rằng sáng mai họ sẽ tới, bảo chúng ta nhanh chóng trốn đi. Tổ mẫu hỏi: “Có muốn trốn không?” Mọi người đều đáp: “Không trốn.”