Trang chủ Thể loại Nữ Cường

Nữ Cường

Gia Đấu Trong Hầu Phủ

Gia Đấu Trong Hầu Phủ Sau khi sống lại, ta đã đưa cả bốn ngoại thất của Cố Giới đều nạp vào phủ. Kiếp trước, ta không cho phép Cố Giới nạp thiếp. Vì vậy, hắn đã sắm sửa nhà cửa cho các hồng nhan tri kỷ ở khắp nơi, mỗi người đều sống xa hoa như chính thất. Các ngoại thất không gặp mặt nhau, sống hòa thuận vô sự. Nhưng kiếp này, bọn họ chỉ có thể đấu đá đến chết trong tòa tiểu viện này.

Âm Mưu Con Dấu Giả Của Cha Mẹ

Âm Mưu Con Dấu Giả Của Cha Mẹ Mẹ tôi gửi một tấm hình biên bản báo án vào nhóm gia đình.Bà viết: “Mẹ bị lừa qua điện thoại mất bốn mươi vạn (~1 tỷ 400tr), tiền tiết kiệm không còn đồng nào, cả tiền sính lễ của Nhị Nha cũng không còn. Tháng này chắc phải nhịn đói rồi.”Chị cả xót quá, định chuyển tiền về ngay.Tôi vội ngăn lại:“Dấu mộc trên biên bản báo án là giả.”

Buông Tay Lặng Sóng

Buông Tay Lặng Sóng Chồng tôi vừa khỏi Covid-19, tôi lại sốt cao 39,5 độ. Hộp thuốc Ibuprofen trong nhà đã bị gửi hết cho chị dâu anh ấy. Tôi lập tức lấy lại gói hàng từ bưu điện và chuyển vào ở khách sạn năm sao. Ai nói ở khách sạn thì không tính là đón Tết chứ? Muốn chơi thì chơi, muốn ăn thì ăn, thật sự thoải mái vô cùng!

Bạn Thân Tôi Là Nghệ Sĩ

Bạn Thân Tôi Là Nghệ Sĩ Bạn thân tôi là một nghệ sĩ, cô ấy muốn tự gây mê trong 6 tiếng và để mặc người khác tùy ý làm gì thì làm.Tôi vội vàng ngăn cô ấy lại: “Bản chất con người là thứ không thể thử nghiệm!”Dưới sự thuyết phục của tôi, cô ấy không cam tâm nhưng vẫn hủy buổi triển lãm.Không ngờ, sư tỷ của cô ấy lại tổ chức màn thử nghiệm nhân tính này và nổi tiếng sau một đêm.Bạn thân hận tôi vì đã ngăn cản, trách tôi đã chặn mất con đường khiến cô ấy bùng nổ danh tiếng.Cô ấy đẩy tôi vào dòng xe cộ, khiến tôi bị c án ch .t ngay giữa phố.Mở mắt ra lần nữa, tôi đã nhìn thấu tất cả.Bạn thân tôi hào hứng kể về ý tưởng của mình, tôi chỉ cười nhạt:“Cứ làm điều mà cậu thấy đúng.”Cô ấy không biết rằng, sư tỷ của cô ấy nổi tiếng là nhờ tạo chiêu trò.

Cuộc Đời Mới Của Tôi

Cuộc Đời Mới Của Tôi Hôm bố tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông sẽ cưới cô dì xinh đẹp trong đoàn văn công, mẹ tôi trở thành trò cười trong mắt tất cả. Họ dùng tiếng Hán để mỉa mai mẹ: “Một người đàn bà dân tộc Tạng không biết một chữ, chỉ biết may vá, chăn bò, lấy gì mà so với hoa khôi đoàn văn công xinh đẹp hát hay múa giỏi?” “Chờ đợi đoàn trưởng suốt ba mươi năm, chưa cưới mà đã sinh con cho ông ta, đến cái danh phận cũng không có, lại còn tưởng mình xứng làm vợ đoàn trưởng.” Tôi định xông lên cãi lại, bạn trai tôi kéo tay giữ lại, gương mặt khó xử: “Hoãn hôn đi, tôi phải đưa thanh mai về Bắc Kinh trước.” Tôi không đáp lại, chỉ quay người rời đi. Tôi tìm đến mẹ – mắt bà sưng đỏ vì khóc: “Mẹ ơi, mình đi thôi, rời khỏi nơi này.” Mười ngày sau, vào ngày bố – đoàn trưởng tổ chức đám cưới. Một nhóm dân chăn nuôi xông vào tiệc cưới, hét lớn: “Cứu người với! Có tai nạn, mẹ con Trác Mã gặp tuyết lở rồi!” Ồ! Thật sự là tai nạn sao?

Công Chúa Phản Kích

Công Chúa Phản Kích Nhi tử bị tiểu thiếp của phu quân xúi giục, không nhận ta là mẫu thân. “Ngươi không phải nương của ta! Lan di nương chưa từng ép ta đọc sách, nàng mới là nương của ta!” “Phụ thân chỉ có một nhi tử là ta, ta ham chơi một chút thì sao chứ? Lan di nương nói, cho dù ta không đọc sách, thì sau này toàn bộ phủ Công Chúa cũng đều là của ta.”

Chiêu Dung

Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.

Lì Xì Bị Đánh Cắp

Lì Xì Bị Đánh Cắp Bữa cơm tất niên, con gái tôi bị mất một nửa số tiền lì xì hơn ba vạn. Con bé khóc rất thương tâm. Mẹ tôi cuống lên, giậm chân không ngừng. Ba tôi cũng đau lòng đến không chịu nổi, vội lấy tiền lì xì của mình ra dỗ dành cháu ngoại. Con gái tôi còn nhỏ, rất nhanh đã nín khóc mà mỉm cười. Tôi coi như đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Cho đến khi, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và em gái mình. “Mẹ, mẹ đúng là quá thông minh! Cách này lợi hại thật đấy!” “Lúc trước chị con không chịu nộp tiền lì xì, mẹ cũng xử lý chị ấy như thế.” “Chị ấy đến giờ còn không biết, số tiền đó là mẹ lén lấy lúc chị không để ý. Mẹ còn mắng chị, khiến chị không những không dám khóc, mà còn ngoan ngoãn đi quỳ phạt. Chị đúng là cần được dạy dỗ mà!” Đêm hôm đó, lòng tôi còn lạnh hơn gió tuyết ngoài cửa. Về sau, khi mẹ tôi bệnh nặng, bà yêu cầu tôi về chăm sóc.

Chúng Ta Đã Từng

Chúng Ta Đã Từng Chồng tôi đã ch .t. Bởi vì mối tình đầu của anh ta 44. Trước khi đi, cô ta để lại một bức thư: “Giá như kiếp sau có thể làm vợ anh thì tốt biết mấy.” Khi đó, Lục Kim An vẫn điềm nhiên như không. Nhưng tối hôm đó, tôi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Đẩy cửa bước vào, tôi thấy anh nằm bất động trong bồn tắm đầy nước. Bên cạnh là một bức thư viết ngoáy nguệch ngoạc: “Được, anh đến tìm em.” Kết hôn 5 năm, tôi không ngờ Lục Kim An lại yêu cô ta sâu đậm đến vậy. Mở mắt ra, tôi quay về thời cấp ba. Tôi nhìn Lục Kim An đang nghiêm túc làm đề dưới chiếc quạt trần trong lớp học, nói: “Nói cho cậu một bí mật nhé, Lâm Đường chính là vợ tương lai của cậu đấy.”

Ta Tự Tới Non Cao

Ta Tự Tới Non Cao Phu nhân gả cho ta khi vừa tròn mười bảy tuổi. Đêm tân hôn, nàng tò mò ngồi xổm bên cạnh xe lăn của ta, kinh ngạc không thôi: “Ám tiễn này của chàng làm sao có thể giấu trong tay cầm?” “Sao trên tay chàng lại có nhiều vết sẹo như vậy?” “Chân chàng thật sự đã phế rồi? Nửa thân dưới còn phản ứng không? Có thể làm chuyện kia không?” “…” Nàng ríu rít không ngừng, phá vỡ sự lạnh lẽo bao trùm khắp phủ Tướng quân. Cũng đánh thức một linh hồn đã sớm trở nên tê dại.

Hàn Hà

Hàn Hà Cơn đau nhức ở thân dưới đột nhiên biến mất, bên tai vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc nhưng xa xăm.Ta vậy mà lại trở về chuồng ngựa nơi kiếp trước từng làm việc.Nhìn quanh bốn phía, ta chợt thấy một cảnh tượng mà kiếp trước mình chưa từng để ý.Một nữ tử dung mạo thanh tú, đôi mắt ngập tràn lệ nhưng gương mặt vẫn mang theo vẻ quật cường, mạnh mẽ cắm sâu cây trâm trong tay vào bụng ngựa. Động tác tàn nhẫn, dứt khoát đến mức ta không kịp thốt ra một lời ngăn cản.Con ngựa bị thương đau đớn, hai chân trước chồm lên cao, hí vang một tiếng, hoảng sợ tránh xa nữ tử kia.Các công tử, tiểu thư xung quanh đều kinh hoảng chạy tán loạn.Chỉ có một nam nhân ngược lại, vội vàng xô đẩy đám đông, lao đến bên nàng:“Thanh Hàm! Thanh Hàm đừng sợ! Ta đến cứu nàng đây!”Kiếp trước, cũng chính vì cứu hắn mà ta trở thành một kẻ tàn phế, từ đó chẳng thể bước đi bình thường nữa.Sau này, bà mối mang theo một đội ngũ đến cửa cầu thân.Lúc ấy ta mới biết, thì ra hắn chính là Tân khoa Thám hoa vừa được thánh thượng sắc phong, Tôn Gia Ngọc. Để tỏ lòng biết ơn, hắn chuộc lại khế ước bán thân của ta từ chuồng ngựa, còn thỉnh cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn lấy ta làm thê.Hôm đến cầu thân, hắn quỳ một gối trước mặt ta, nghiêm túc nói:“Hàn Hà, nàng đã cứu mạng ta, sau này ta nhất định sẽ kính trọng, bảo hộ nàng, cho nàng một đời vinh hoa bình an để báo đáp.”Kinh thành ai nấy đều tán dương hắn là người trọng nghĩa khí, ngợi ca hắn phẩm hạnh cao thượng.Nhưng chỉ có ta mới biết, sau khi thành thân, hắn vung tiền mua trâm cài đá lựu chỉ để đổi lấy một nụ cười của nữ tử trong lòng hắn.Ta dốc lòng học cách làm món mật phù tô nại hoa, hắn ăn xong vô cùng yêu thích.Thế nên ngày nào ta cũng dậy từ khi trời chưa sáng, kiên nhẫn đun đường mía cùng mật ong, nắn từng đóa hoa nhài xinh xắn.Cả ngày bận rộn, bụng không một hạt cơm.Kết quả, hắn xách hộp thức ăn, quay lưng đi gõ cửa phủ Tể tướng.Ta lặng lẽ chịu đựng.Ta biết, hắn lấy ta chỉ vì ân tình.Vậy nên chưa bao giờ dám mơ tưởng đến tình yêu.Chỉ mong có thể kính trọng nhau như khách.Cho đến ngày ta lâm bồn.Tôn Gia Ngọc bóp chặt cằm ta, ép ta uống cạn chén thuốc khiến toàn thân mềm nhũn:“Nếu không phải vì ngươi, ta đã có thể cứu Thanh Hàm, nàng ấy sẽ không bị hủy dung nhan, cũng chẳng phải u sầu cả ngày.“Lẽ ra, ta và nàng có thể bên nhau trọn đời…”“Tất cả đều do ngươi nhiều chuyện, xông ra cứu ta!”Lúc đó ta mới biết, hắn lại hận ta đến mức này.Ông trời có mắt, để ta được làm lại từ đầu.

Một Chín Một Mười

Một Chín Một Mười Ta đã phải lòng hoàng thượng 10 năm, hắn từng vô số lần nhục nhã, giày vò ta bằng chuyện hoan ái nam nữ. Nhiều năm sau, hắn trở thành tù nhân của ta. Ta trói cổ tay của hắn lại, ra lệnh cho một người đàn ông trung niên khỏe mạnh đi vào phòng giam của hắn cả một đêm…

MỘT NGƯỜI PHỤ NỮ NHẬN NHẦM TÔI LÀ TIỂU TAM

Có một người phụ nữ đã phá khóa cửa nhà tôi, đập phá loạn xạ, và lấy đi một đống đồ vật đắt tiền với lý do là đánh ghen nhầm.Sau đó, cô ta từ chối xin lỗi: “Dù tôi nhận nhầm người và đến nhầm nhà, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta không phải là tiểu tam. Một cô gái trẻ mà giàu có như thế, ai mà biết tiền từ đâu ra?”Cuối cùng, tôi đã khiến cô ta phải bồi thường đến mức phá sản.

Hệ Thống Phát Tài Của Nữ Chính Truyện Ngược

Hệ Thống Phát Tài Của Nữ Chính Truyện Ngược Tôi là một hệ thống đại gia, tình cờ xuyên vào một thế giới ngược tâm. Nam chính đang uy hiếp nữ chính. “Cho cô một tiếng quay về, không thì tôi sẽ ngừng toàn bộ việc điều trị cho mẹ cô.” Ba cô ta cũng dọa nạt. “Quay về xin lỗi con rể ngay, không thì tôi lập tức bán căn nhà của mẹ cô.” Em gái cô ta cũng không vừa. “Tốt nhất là đừng quay về, nếu không, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết. Anh ấy chỉ có thể là của tôi.” Nữ chính trong mấy truyện ngược này chỉ biết khóc lóc bất lực. Nhưng tôi thì khác, tôi bị ngược đến phát điên rồi. Tôi cũng uy hiếp cô ta luôn. “Cô nhất định phải ngược lại bọn họ cho tôi, mỗi cái tát là mười ngàn, không thì tôi sẽ cho cô ăn điện đấy.” Ban đầu nữ chính rụt rè run rẩy. “Thật sự phải tát sao? Không tát được không? Tôi không muốn đâu, làm ơn tha cho tôi.” Sau này, cô ta bám chặt lấy nam chính và nữ phụ không buông. “Xin anh, cho tôi tát thêm một cái nữa, chỉ một cái nữa thôi là đủ mười triệu rồi.”

BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA CHỒNG VỀ NƯỚC

Vào một buổi tối, khi ánh trăng sáng của chồng tôi trở về nước. Chồng tôi đã tìm cho tôi một người đàn ông, để tôi giải trí.Bất ngờ hơn là…Người đó lại chính là anh chàng tôi từng thầm mến hồi cấp ba.Khi ánh trăng sáng gọi điện cho tôi để khoe khoang, chàng trai ấy đã giật lấy điện thoại và hôn tôi đến mức không thể thở nổi, anh ấy nghiêm túc nói:“Không được phân tâm.”

Sau Khi Phát Điên, Tôi Tự Đổi Cho Mình Một Ông Bố Khác

Sau Khi Phát Điên, Tôi Tự Đổi Cho Mình Một Ông Bố Khác Ba tôi tuổi trung niên lại nhận yêu đương bên ngoài, bỏ vợ bỏ con.Thế là, cả nhà chúng tôi quyết định mặc kệ luôn.Công ty ba phá sản, ông ngoại chủ tịch: “Hết tiền rồi, không chống lưng nổi đâu.”Trà xanh bị trường đuổi học, hiệu trưởng dì hai: “Loại sâu bọ như vậy, đừng làm hư những bông hoa của Tổ quốc!”Con trai họ nguy kịch, cậu ba bác sĩ nhi khoa hàng đầu: “Xin lỗi, tôi cũng lực bất tòng tâm.”Đến lượt tôi: Chả sao cả, tôi tự đi tìm bố mới!

Ngoại Tình Thì Cho Cút

Ngoại Tình Thì Cho Cút Tôi cứ ngỡ mình là người chiến thắng trong cuộc đời này. Từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, cho dù là hôn nhân sắp đặt thì cũng gả vào nhà giàu có tiếng trong giới ở Bắc Kinh, là con dâu lớn của nhà họ Dư. Con trai lanh lợi, ba mẹ chồng hiền hòa. Trong các buổi tụ họp của giới nhà giàu, tôi luôn là người khiến người khác phải ghen tị. Vậy mà hôm nay, lại nhận được ảnh do con nhỏ kình địch Giang Duyệt gửi đến. “Ha ha ha, cô bị cắm sừng mà còn không biết à? Tới đây, tôi gửi thêm cho vài tấm nữa. Đàn ông chẳng có thằng nào ra hồn. Con trai cũng thế! Độc thân vui hơn nhiều nhé! Đúng là mong chờ ngày cô quay về hội độc thân đấy!”

Sau Khi Thủ Tiết, Ta Nằm Cũng Thắng

Sau Khi Thủ Tiết, Ta Nằm Cũng Thắng Ngày thành thân, phu quân vì cứu ta mà bị thiêu ch.t trong biển lửa. Ta một mình gánh vác cả nhà chồng, thay hắn phụng dưỡng cha mẹ, nuôi lớn chất tử của hắn. Khi ta bệnh nặng hấp hối, người chồng đã ch.t từ lâu bỗng dẫn theo mẹ con ngoại thất xuất hiện. Thì ra hắn sớm đã thầm yêu ngoại thất, lại tham lam sính lễ hồi môn của ta. Hắn giả ch.t, lừa ta cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà hắn cả đời. Lần nữa mở mắt, ta trở về ngày thành thân năm đó. Nhìn tân phòng ngập trong biển lửa, ta lặng lẽ khóa cửa lại. Muốn ch.t ư? Vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn.

Năm tháng còn lại, chỉ mong yên bình

Năm tháng còn lại, chỉ mong yên bình Vào sinh nhật 50 tuổi của tôi, Kỷ Hàn Thanh như thường lệ, đến Hàng Châu tham dự hội nghị học thuật. Anh ấy đăng một bức ảnh mưa nhẹ bên hồ Tây lên vòng bạn bè, kèm dòng chữ: “Tây Hồ sau mưa, dùng tư duy dạng hạt để ngắm nhìn một người tựa ngọc.” Trong ảnh, một đoạn cổ tay thon đeo chiếc vòng ngọc vô tình lọt vào khung hình, đâm thẳng vào mắt tôi như một mũi kim sắc nhọn. —— Người như ngọc ấy, mối tình đầu trong trắng mà anh nhớ mãi không quên, đã quay về. Tối đó, tôi khui rượu vang, mua chiếc bánh kem cherry luôn thấy tiếc tiền không nỡ ăn. Tôi chậm rãi ăn hết miếng bánh sinh nhật, rồi tháo nhẫn cưới, đặt trên bàn cùng một tờ giấy và bản thỏa thuận. “Kỷ Hàn Thanh, chúng ta ly hôn đi.” Sau đó, tôi xách vali, một mình bước lên chuyến bay ra nước ngoài. Phía trước là một thế giới rộng lớn đang dần mở ra. Kỷ Hàn Thanh có ánh trăng trắng không thể quên trong lòng. Còn tôi, phần đời còn lại, phải đi tìm lại một “tôi” tự do, mãnh liệt, từng bị lãng quên.

Tri Ngọc

Tri Ngọc Hoàng thượng ban hôn, ta bị ép gả vào Tiêu Bá phủ làm kế thất. Nghe nói bà mẫu tương lai cay nghiệt, đám chị em dâu khó đối phó, trượng phu lại có một tiểu thiếp sủng ái, kiêu ngạo đến cực điểm, thậm chí còn khiến chính thất tiền nhiệm tức chết. Các danh môn thế gia trong kinh thành đều tránh xa chốn này như tránh ôn dịch. Trước khi bước lên kiệu hoa, mẫu thân nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng: “Con gái à, con nhất định phải nhẫn nhịn.” “Đừng ra tay quá mạnh với nhà chồng, kẻo phụ thân con khó bề ăn nói với bệ hạ.”