Nữ Cường

Nguyền Rủa Người Thương Tôi sinh ra đã có thể chất quyến rũ, khi đạt đến cực điểm, trên cổ tay sẽ hiện lên những sợi chỉ đỏ chiêu tài. Chỉ đỏ đứt, tài sản của đàn ông sẽ tăng gấp đôi. Ở bên Cố Viễn Châu suốt 5 năm, hắn lúc nào cũng không kiềm chế nổi trước tôi. Hắn đã hôn đứt vô số sợi chỉ đỏ trên tay tôi, giá trị tài sản của hắn cũng tăng theo cấp số nhân. Vào ngày hắn trở thành người giàu nhất Bắc Kinh, thư ký của hắn bị bắt cóc. Hắn đẩy tôi cho bọn bắt cóc. “Cô ta trời sinh quyến rũ, chỉ cần chạm vào là mềm nhũn, là cực phẩm trong các cực phẩm.” “Quan trọng hơn, chỉ cần ngủ với cô ta một đêm, giá trị tài sản lập tức tăng vọt. Tôi có được vị trí này là nhờ ngủ với cô ta.” Sợ bọn bắt cóc không tin, hắn còn lấy video ân ái giữa tôi và hắn ra, đích thân dạy chúng cách hôn đứt chỉ đỏ. Tôi vừa khóc vừa hỏi hắn vì sao lại làm vậy. Hắn điềm nhiên trả lời: “Thể chất mị hoặc của cô vốn sinh ra để phục vụ đàn ông, dưới ai cô cũng sẽ vui vẻ.” “Chi Chi không giống, cô ấy thuần khiết, mạnh mẽ. Nếu bị người đàn ông khác chạm vào, cô ấy sẽ không sống nổi.” “Cô yên tâm, dù cô ngủ với bao nhiêu người đi nữa, tôi cũng sẽ không chê bai. Danh phận Cố phu nhân vẫn là của cô.” Hắn dẫn Hạ Chi Chi bỏ đi, còn quay lại dặn tôi tận hưởng cho tốt. Tôi mỉm cười nói “được”. Hắn không biết, tiếng “được” đó của tôi chính là khởi đầu đẩy hắn vào đáy sâu không lối thoát.

Ly Hôn Chớp Nhoáng, Kết Hôn Chớp Nhoáng Tôi và bạn trai yêu nhau suốt 9 năm, vậy mà trong một chuyến công tác, anh ta lại trúng “tiếng sét ái tình” với người phụ nữ khác.Anh ta nói:“Chúng ta chia tay đi. Anh đã tìm thấy nàng thơ trong mộng của mình rồi. Nếu em gặp cô ấy, em nhất định sẽ hiểu cho anh.”Tôi khẽ cười, đáp nhẹ:“Được, vậy thì chia tay đi.”Ngay hôm đó, sau khi nói lời chia tay với anh ta, tôi quay đầu nhận lời cầu hôn của một người đàn ông khác.

Công Lý Sẽ Đến Ở Cuối Con Đường Kiếp trước, trước kỳ thi đại học, em gái cố ý giấu giấy báo dự thi của tôi rồi cùng bố đi chơi trò “nhảy từ trên cao”. Tôi đã chạy nước rút 1500m đến công viên giải trí, tận mắt nhìn thấy em gái lấy giấy báo từ trong túi ra, rồi còn van nài bố lái xe đưa tôi đi thi. Cuối cùng, tôi thành công vào phòng thi và hoàn thành bài thi. Nhưng em gái lại vì sự cố kỹ thuật của trò “nhảy từ trên cao” mà rơi từ độ cao 200 mét xuống, ch//ết ngay tại chỗ, trở thành một đống thịt nát. Bố chỉ bình tĩnh thu dọn xác của em, nhưng đến ngày thứ bảy sau khi em mất, ông ta trói tôi vào chính chiếc máy chơi gặp sự cố đó, không chút do dự nhấn nút khởi động. Ông ta gào lên: “Vì muốn tranh sủng mà mày nhét giấy báo vào túi em mày, còn bày mưu bắt tao đưa mày đi thi, cuối cùng lại khiến em mày gặp chuyện! Đứa đáng ch//ết nhất chính là mày!” Khi mở mắt ra, tôi quay về đúng ngày trước kỳ thi đại học.

Sổ Chi Tiêu Gia Đình Tôi và con trai ra ngoài mua giày, đi ngang qua một tiệm làm móng. Thấy kế bên có khu vui chơi trẻ em, tôi liền bảo con tự vào chơi, còn mình thì vào tiệm làm móng. Làm xong, con trai liếc mắt châm chọc tôi: “Mẹ không phải con gái trẻ trung gì nữa, tay làm như vậy rồi ai làm việc nhà? Mẹ bao nhiêu tuổi rồi, tự biết xấu hổ một chút đi chứ.” Về đến nhà, chồng tôi thì lườm tôi một cái rồi không ngừng khen con trai biết điều. Mấy hôm sau, con trai đứng đợi ngoài cổng trường giữa mùa đông rét buốt đến tối mịt, run lẩy bẩy chẳng ai đến đón. “Thầy à, gọi ba nó đi, tôi bận lắm.”

Cây Ngô Đồng Trước ngày thi liên kết, có người đã ra tay với chai nước tôi uống. Cô bạn thân thành công vượt qua tôi, giành lấy suất tuyển thẳng duy nhất. Thanh mai trúc mã của tôi an ủi: “Không sao đâu, vẫn còn kỳ thi đại học nữa mà.” Thế nhưng đúng vào ngày thi đại học, tôi bị b ắ t c//ó/c. Vì cứu tôi, cậu ấy cũng bỏ lỡ kỳ thi. Để trả ơn, tôi đã gả cho cậu ấy. Nhiều năm sau, cô bạn thân tốt nghiệp từ trường danh giá, diện mạo lộng lẫy, tới dự đám cưới của tôi. Tôi lại vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa cậu ấy và cô ta. “Nhờ có cậu đấy, Như Như mới hai lần đều lỡ kỳ thi, nếu không thì đời này tớ chẳng thể cưới được cô ấy.” Tô Như bật cười đầy giễu cợt. “Ai bảo nó là con của vợ trước ba tôi? Nếu không dẫm nó xuống bùn, thì mẹ tôi làm sao có thể đè đầu bà ta chứ?” Tức giận tột cùng, tôi lái xe đ â//m cả hai thành t/à/n p/h/ế, bị tu/yên á/n t/ử h/ì/n/h. Lần nữa mở mắt, tôi đã quay về năm lớp 12.

Hai Kiếp Sai Lầm Tôi không ngờ rằng, dù được làm lại một lần nữa, tôi vẫn chọn sai chồng. Kiếp trước, tôi đã chọn hôn phu của mình là Hoắc Cảnh Tu. Nhưng anh ta lại ngoại tình với giả tiểu thư Tống Thanh Ngữ suốt ba năm, thậm chí còn có một đứa con với cô ta. Hơn nữa, vì cô ta, anh ta đã tàn nhẫn đâm gãy đôi chân của tôi, trao vị trí vũ công chính của tôi cho cô ta. Sau khi trọng sinh, tôi chọn kết hôn với chú Hoắc Tư Mục. Tôi tưởng rằng có thể thoát khỏi số phận kiếp trước, thực hiện ước mơ của mình. Nhưng trước khi tranh cử vị trí vũ công chính, tôi lại bị người ta đâm gãy đôi chân. Hoắc Tư Mục biết chuyện, không ngại đắc tội với giới quyền quý trong thành, tự tay đưa Tống Thanh Ngữ vào tù. Tôi vô cùng cảm động, lầm tưởng rằng lựa chọn sau khi trọng sinh của mình là đúng đắn. Cho đến năm năm sau, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa Hoắc Tư Mục và con trai. “Bố, lúc trước bố giúp dì Thanh Ngữ tiêu hủy chứng cứ, đổi danh tính để thoát tội, cưới mẹ – một người tàn phế vô dụng để che mắt thiên hạ.” “Bây giờ dì Thanh Ngữ đã quay lại, bố có thể ly hôn với mẹ không? Con muốn dì Thanh Ngữ làm mẹ của con.” Hoắc Tư Mục nghe xong, nhớ lại ánh mắt tin tưởng tuyệt đối của tôi khi nhìn anh, lắc đầu nói: “Không được, vì Thanh Ngữ, bố đã đối không nên với mẹ con, nên bố sẽ dùng cả đời để bù đắp cho mẹ.” “Danh phận là vợ của Hoắc Tư Mục sẽ không bao giờ thay đổi, con cũng không được phép nói những lời như vậy trước mặt mẹ, làm mẹ buồn.” Tôi ngồi trên xe lăn, nỗi đau khi hai lần mất đi đôi chân không thể sánh bằng nỗi đau trong lòng lúc này. Hóa ra, năm năm hôn nhân chỉ là một âm mưu. Hóa ra, Hoắc Tư Mục yêu duy nhất chỉ có Tống Thanh Ngữ, ngay cả đứa con tôi đánh đổi mạng sống để sinh ra cũng vậy. Đã như thế, Hoắc Tư Mục, tôi không cần nữa. Đứa con này, tôi cũng không cần.

Hòn Đảo Cô Độc Sau khi Chu Tầm Khiêm khôi phục trí nhớ và trở thành thái tử gia của giới Bắc Kinh, ai cũng chắc chắn rằng anh sẽ ly hôn với tôi.Giờ đây, chỉ một chiếc khuy tay áo trên người anh đã có giá hàng trăm triệu.Còn tôi, dắt theo con gái, lại bị bạn bè anh gọi là “con nhỏ gội đầu từ quê lên”.Chúng tôi nhìn thế nào cũng không xứng đôi.Thế nhưng anh chỉ lạnh nhạt nói: “Ở lại bên cạnh tôi.”Tôi tưởng rằng, cuộc hôn nhân này vẫn còn hiệu lực, tôi vẫn là vợ chính danh của anh.Cho đến khi tin tức anh đính hôn lan khắp giới thượng lưu.Còn tôi, anh chỉ thản nhiên nói: “An An vẫn ở đây, cô ấy sẽ không đi đâu cả.”Tôi chỉ siết chặt vạt áo, rồi đến gặp mẹ anh: “Con muốn rời đi.”Sau đó, tôi một mình về miền Nam.Không mang theo con, cũng không mang theo anh.

Mẹ Chỉ Yêu Cô Ấy Tôi trọng sinh trở về những năm 80, khi ấy nhà tôi chỉ có một suất thi đại học. Mẹ tôi lại nói y hệt như kiếp trước: “Cha mẹ con bé Linh Giao mất cả rồi, để nó đi học trước đi. Còn con, cứ thay ba vào nhà máy làm đi, đó cũng là công việc ổn định, cơm ăn áo mặc không lo mà.” Kiếp trước tôi ngoan ngoãn mềm lòng, nghe lời mẹ. Ngày ngày đi làm ở nhà máy, vừa lo học phí sinh hoạt cho Linh Giao, vừa nuôi cả nhà. Sau đó bệnh của ba tôi nặng hơn, trong nhà lại không có nổi một đồng tiền chạy chữa. Lúc đó tôi mới biết, hóa ra mẹ đã đưa hết tiền cho Linh Giao mua nhà, cưới chồng ở thành phố. Tóm lại cả nhà tôi chẳng qua chỉ là bệ đỡ cho Linh Giao mà thôi! Tôi muốn đòi lại tiền, mẹ lại lén bỏ thuốc ngủ vào cơm tôi, khiến tôi ra đường bị xe t/ô/n/g ch .t. Một lần nữa sống lại, suất thi đại học này, có ch .t tôi cũng không nhường!

Kết Thúc Rung Động Vào đúng ngày lễ Tình nhân, tôi phát hiện bằng chứng anh người yêu vượt rào, ngay trong chính chiếc máy tính của anh ta.Chiếc dây chuyền anh tặng tôi, hóa ra được mua thành hai cái.Một cái cho tôi, cái còn lại… cho cấp dưới của anh.Suốt nửa năm qua, họ nhắn nhau chúc ngủ ngon, chào buổi sáng mỗi ngày.Cô ta từng mang đồ ăn sáng cho anh, mời anh uống trà sữa.Anh thì từng chắn rượu giúp cô ta, tặng cô ta bó sao băng mà cô ta thích.Năm năm yêu nhau, lòng tin tôi dành cho anh, đến giờ nhìn lại, thật nực cười.

Mẹ Thiên Vị Em Trai Mẹ gọi cho tôi trong tiếng khóc nức nở: “Cái nhà này, mày còn lo nữa không?” “Thằng em mày mê con hồ ly tinh kia, sống ch.t đòi huỷ hôn.” “Ba mày chăm bà nội mày, chăm tới cả… giường của cô y tá luôn rồi.” “Bà nội thì bênh chằm chằm, ủng hộ ba mày đi cặp bồ, còn đuổi tao ra khỏi nhà.” “Hay là tao ch.t quách cho rồi, cho cả nhà tụi mày vui vẻ?” Cúp máy, tôi nói với trợ lý: “Lùi mấy việc lại, tôi có việc riêng phải xử lý.” Trợ lý: “Vâng, sếp muốn trống mấy ngày ạ?” Tôi: “Ba ngày là đủ.” Dư ra ngày nào thì coi như tôi ra tay chưa đủ tàn!

Dũng Cảm Bước Ra Đêm Lục Cảnh Trì đi công tác, mọi người đều giấu tôi. Họ đưa đến cho hắn cô thanh mai nhỏ từng vì khiến tôi sảy thai mà phải ra nước ngoài học ngoan. Dù hắn không muốn, nhưng vẫn để cô ta ở bên cạnh làm thư ký suốt ba năm. Ba năm ấy, Lục Cảnh Trì không ít lần hứa với tôi rằng giữa họ hoàn toàn trong sạch. Thế nhưng ngày trở về nước, cô thanh mai lại bụng to vượt mặt bước xuống máy bay. Lục Cảnh Trì nhìn tôi, giọng đầy bất lực. “Di Hoan lấy cái chết ra ép tôi, tôi không thể không đồng ý. Nhưng người tôi yêu nhất vẫn là em, đứa bé sẽ để em nuôi.” Hôm đó, tôi đưa ra tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn từ lâu. Chờ hắn ba năm, tôi đâu phải không có chuẩn bị.

Tôi Cứ Muốn Làm Nữ Chính Kiếp trước, tôi vô tình “nhặt được” suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa – Bắc Đại mà tiểu thư nhà giàu ở Bắc Kinh không cần. Sau khi tốt nghiệp, tôi còn gả vào hào môn, từ một cô gái nông thôn vụt sáng thành vợ của người giàu nhất nước. Năm hai mươi tám tuổi, tôi đã đi đúng hết tất cả các bước ngoặt định mệnh trong đời. Thế nhưng, vừa mở mắt ra, tôi lại trở về năm mười tám tuổi. Trước mắt bất ngờ xuất hiện từng hàng bình luận nổi lơ lửng: 【Nữ chính đúng là số hưởng, vớ bẫm được cuộc đời vốn dĩ thuộc về nữ phụ.】 【Kiếp trước tiểu thư nhà giàu cứ như bị bỏ bùa, không những nhường suất tuyển thẳng rồi theo một tên nhà nghèo học trường ba xu, mà còn tự tay đẩy nam chính – người từ nhỏ luôn cưng chiều cô ấy hết mực – vào tay người khác, đúng là đánh rơi lá bài tốt!】 【Để nhường đường cho nữ chính mà bị hạ chỉ số thông minh, đúng là bị kịch bản ép diễn! May mà trọng sinh rồi, lần này chắc chắn là màn phản công của nữ phụ!】 【Tôi muốn xem thử, không có những thứ của tiểu thư, thì đời này Giang Minh Nguyệt còn làm được nữ chính kiểu gì?!】 Giang Minh Nguyệt chính là tôi. Thế nhưng— Ai nói tôi không thể làm nữ chính? Những người đến khi đánh mất rồi mới muốn giành lại, từ đầu đã là kẻ thua cuộc.

Sau Khi Bị Dựng Chuyện Bôi Nhọ Tại Lễ Đính Hôn Trong lễ đính hôn của chị gái tôi, em trai của chú rể mở miệng nói bậy ngay trước mặt mọi người. “Em vợ còn đẹp hơn cả chị dâu, anh, lần này anh lời to rồi nha!” Tôi lập tức ném đũa, thẳng tay tạt lên mặt hắn ta: “Cái lưỡi và cái bên dưới của anh mọc ngược hả? Há miệng ra toàn là phân!”

Người Giữ Lửa Núi Rừng Sau khi cha mất, tôi quyết định ly hôn với người chồng là đại đội trưởng của mình, và ở lại ngôi làng nhỏ này mãi mãi. Ngày đầu tiên, tôi lừa anh ta ký vào đơn ly hôn. Ngày thứ năm, tôi nộp đơn xin nghỉ việc tại đơn vị cũ. Ngày thứ bảy, tôi nấu một bàn cơm ngon để chia tay tất cả bạn bè. Lục Việt Xuyên nhíu mày, trách móc tôi vì sao lại nấu món mà thanh mai của anh ta không thích ăn. Tôi đứng dậy, nâng ly rượu kính cô ta: “Từ nay về sau, giữa tôi và Lục Việt Xuyên, không còn quan hệ gì nữa.” Nửa tháng sau, tôi gặp lại Lục Việt Xuyên đang trở về từ một nhiệm vụ. Chỉ là lần này, gió chiều quê thổi hồng đôi mắt anh.