Trang chủ Thể loại Nữ Cường

Nữ Cường

Quả Báo

Quả Báo Tôi đã bán cơm hộp ở công trường suốt năm năm. Một phần cơm hộp có hai món mặn, hai món rau, tám tệ, chưa bao giờ tăng giá. Hôm đó, quản đốc đứng trước quầy của tôi chất vấn: “Cô bán một suất cơm hộp lời bao nhiêu từ bọn tôi? Quán bên cạnh chỉ bán có năm tệ một phần!” Tôi kiên nhẫn giải thích: “Thịt heo mười bảy tệ một cân, thịt đùi gà tám tệ một cân, thịt bò bốn mươi một tệ một cân. Một phần cơm hộp tôi còn chẳng lời nổi một tệ.” Nhưng công nhân vẫn cho rằng tôi nói dối, họ đập phá quầy hàng của tôi, bắt tôi mang cơm hộp về quê. Họ đâu biết rằng quán bán năm tệ một suất kia là quán của một người nổi tiếng trên mạng, cô ta đi khắp cả nước, mỗi nơi chỉ ở lại một tháng rồi đi. Khi sự thật phơi bày, họ quay lại cầu xin tôi bán cơm như trước. Nhưng tôi không còn là kẻ dễ bị lợi dụng nữa, mặc họ quỳ lạy, tôi vẫn dứt khoát từ chối. Không cam tâm, họ lao vào con đường tàn độc hơn bắt cóc và c/ư/ỡ/n/g h/i/ế/p con gái tôi, chỉ để trả thù.

Thu Lan

Thu Lan Ta là nha hoàn câm trong viện của Tạ thế tử. Tạ gia sụp đổ, hắn giao muội muội mới 5 tuổi cho ta chăm sóc. Tiểu tiểu thư còn nhỏ, tính tình kiêu kỳ. Ta mang theo nàng bôn ba trốn chạy, mò cá bắt tôm, tập viết thêu thùa. Vốn định nuôi nàng lớn khôn, sau đó dành dụm chút sính lễ cho nàng. Nhưng Tạ thế tử đột nhiên quay về.

Bạn Trai Nhỏ

Bạn Trai Nhỏ Tôi đi cùng bạn trai đến dự buổi họp mặt ở trường của cậu ta. Chúng tôi đang chơi thật hay thách thì đến lượt bạn trai tôi. “Chọn một người khác giới để hôn nồng nhiệt, không được chọn bạn gái của mình, hoặc hắt ly nước này vào mặt bạn gái, cậu dám không?” Một nhóm nam nữ sinh năm hai đại học, tuổi không lớn, nhưng chơi khá lớn. Tôi nhướng mày, nhìn cô gái đang nói. Cô ta khá xinh đẹp, nhìn tôi với vẻ mặt khiêu khích. Ồ, đây chắc hẳn là cô gái đã nhắn tin cho Lục Linh một cách ám muội, nói rằng cậu ta tìm một bà già như tôi làm bạn gái thật đáng tiếc phải không? Lục Linh cười nói chịu phạt, định uống rượu luôn, nhưng bị những người khác làm ầm lên nói là không được chơi như thế. Do đó cậu ta chọn cách hắt nước vào tôi. Cậu ta ghé vào tai tôi nói: “Chị ơi, chị cũng không muốn em hôn người khác đúng không? Em biết là ấm ức chị rồi, về nhà em xin lỗi chị nhé? Ở đây cho em chút thể diện được không, không thể để họ nghĩ em không dám chơi.” Thật là hoang đường! Dù bình thường tôi có chiều chuộng cậu ta đến đâu, thì điều này cũng quá đáng.  

Âm Mưu Hoàn Hảo

Âm Mưu Hoàn Hảo Bạn thân nói với tôi chồng tôi ngoại tình, bảo tôi nhanh chóng phá thai ly hôn. Tôi chuyển tiếp đoạn chat gửi cho chồng. Bạn thân tức giận trách tôi là đồ thích yêu đương không biết tốt xấu. Tôi lười giải thích. Chồng tôi yêu tôi nhiều như vậy, làm sao có thể ngoại tình chứ? Dù sao lúc kết hôn chồng đã thề, giữa chúng tôi không có ly hôn, chỉ có góa bụa thôi.

Sự Thật Ẩn Giấu

Sự Thật Ẩn Giấu 11 giờ sáng, khi chồng tôi đang dần ngạt thở trong bồn tắm, tôi lại đang ngồi tám chuyện cùng mấy bà mẹ khác ở khu vực cầu trượt dưới khu nhà. Cầu trượt nằm ngay bên dưới cửa sổ phòng tắm nhà tôi, chỉ cách chừng năm sáu mét theo đường thẳng. Bình thường, tôi vẫn luôn về nhà lúc 11 giờ, nếu hôm đó cũng thế, có lẽ tôi đã kịp cứu anh ấy. Nhưng đúng hôm đó, mẹ của bé Hy Hy vừa mới mua một chiếc váy mới, nhiệt tình mời tụi tôi sang nhà cô ấy xem thử. 11 giờ 10, tôi dắt con gái về đến nhà thì chồng đã tắt thở từ lâu. Trong đám tang, tôi đau đớn tột cùng, mấy lần ngất xỉu. Ai nấy đều tỏ ra thương cảm, ai cũng xót xa. Mẹ chồng tôi là bà Lý Ngọc Anh cũng là hiệu trưởng trường tiểu học cũ của tôi, từ tận Tây Bắc lặn lội tới. Bà bước đến trước mặt tôi, trước ánh nhìn của biết bao người, gương mặt kiên nghị, từng chữ từng chữ rõ ràng: “Chính cô là người đã hại chet con trai tôi!”

Thiên Hồng Mưu

Thiên Hồng Mưu Liều ch.t cứu Thái hậu nương nương xong, người nói muốn ban hôn cho ta. Ta cùng thế tử Hầu phủ thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước, vốn dĩ chỉ cần cầu Thái hậu ban cho một ngày lành là được. Nhưng ta lại cúi đầu, khéo léo từ chối. “Thần nữ không có ý định thành thân, chỉ mong Thái hậu cho phép thần nữ nhập Hộ Quốc Tự nửa năm, cầu phúc cho tổ mẫu đã khuất.” Dẫu sao, ta biết rõ người mà thế tử Hầu phủ thực sự yêu, chính là đại tẩu của ta.

Tình Cảm Đến Muộn

Tình Cảm Đến Muộn Trong lễ trưởng thành của con gái, chồng tôi lại khoác tay một người phụ nữ khác để phát biểu. Trông ba người họ mới giống như một gia đình. Nhìn thấy chiếc váy của tôi, ánh mắt anh ta đầy chê bai: “Váy hở lưng? Ngay cả ánh hào quang của con gái mà cô cũng muốn giành à?” Nhưng anh ta lại không thấy máu tươi đang chảy ròng ròng trên chân tôi, mỗi bước đi là một dấu chân máu. Tôi rút khỏi lễ trưởng thành, định đi băng bó vết thương trên chân. Hạ Dị Tri không hài lòng nói: “Nhất định phải đi ngay bây giờ sao?” Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên hiểu ra nhiều điều, bình tĩnh trả lời anh ta: “Đúng vậy, phải đi ngay bây giờ.”

Hoán Đổi Giấy Thi

Trọng sinh về năm 1977, tôi tận mắt thấy đội trưởng sản xuất Triệu Vệ Quốc ăn trộm thư báo trúng tuyển Thanh Bắc của tôi. Vậy mà tôi lại không ngăn cản, để mặc hắn đem nó dâng cho người trong lòng hắn – Tống Uyển Uyển. Kiếp trước, mẹ Triệu Vệ Quốc vin vào hôn ước, bắt nhà tôi vét sạch tiền nong để cho hắn đi học đại học. Hắn học xong trở về, đúng như hẹn dẫn tôi lên thành phố. Cho đến ngày con trai chúng tôi nhập học đại học, hắn cố ý làm hỏng phanh xe khiến tôi và con chết trong tai nạn. Trong lúc hấp hối, tôi nhìn thấy ngoài xe, Triệu Vệ Quốc nhe răng cười như kẻ điên. “Uyển Uyển, đừng sợ, anh sẽ cho hai mẹ con nó chôn cùng em!” Trong tay hắn đang châm lửa đốt một tờ giấy. Đó là thư báo trúng tuyển Thanh Bắc năm 1977, trên đó rõ ràng viết tên tôi!

Tôi Ở Tổng Nghệ Xem Bệnh

Tôi Ở Tổng Nghệ Xem Bệnh Tôi có khả năng nhìn một phát là đoán được bệnh của người khác. Trong giới giải trí, có một nữ minh tinh nổi danh với phong cách “trà xanh” cùng tôi tham gia một chương trình tạp kỹ. Cô ta nói với tôi: “Trang điểm của cô tinh xảo thật đấy, không như tôi, chẳng bao giờ trang điểm cả.” Tôi hờ hững ngước mắt lên: “Tôi thấy cô bị trĩ nặng rồi đấy, mau đi cắt đi.” Cô ta tiếp tục: “Bộ tóc giả của cô đẹp thật, không như tôi, tóc tự nhiên dày quá nên chẳng đội được tóc giả.” Tôi đáp: “Mau đi cắt trĩ đi.” Cô ta lại nói: “Cô giao tiếp với đàn ông tốt thật, không như tôi, chẳng biết làm sao để hòa hợp với họ.” Tôi: “ Cô bị trĩ rồi, cắt đi kẻo muộn.” Cô ta phát điên: “Moẹ nó, cô có thể đừng nhắc đến trĩ nữa được không?!”

Cuộc Hôn Nhân Bị Lừa Dối

Cuộc Hôn Nhân Bị Lừa Dối Đầu thai kỳ, tôi đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội.“Hôm nay chồng cho 50 tệ tiền tiêu vặt, tôi liền mua một cân dâu tây mà mình thèm đã lâu. Ngọt quá đi mất! Yêu chồng nhất luôn, không nỡ ăn hết một lần. Hôm nay cũng là một ngày làm bà bầu tiết kiệm đây nha!”Nửa tiếng sau, ba mẹ gọi video cho tôi, hai người mắt đỏ hoe.Họ nghẹn ngào nói:“Gia Gia, con còn nhớ không? Trước khi con lấy chồng xa, lúc ở nhà, con chỉ ăn phần chóp dâu tây thôi.”Lời vừa dứt, trong đầu tôi như bị sét đánh trúng.Từ bao giờ, tôi, một tiểu thư được ba mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, lại cam tâm tình nguyện trở thành một “cô vợ nhỏ dịu dàng” trong những câu chuyện văn học sến súa như vậy?Chỉ cần chồng cho chút ngọt ngào, tôi đã sung sướng đến mức quên cả bản thân?Đây còn là tôi nữa không?Mãi cho đến khi, tôi vô tình phát hiện một tấm bùa dưới gối của mình…

Cưới Chú Của Bạn Trai

Cưới Chú Của Bạn Trai Tết năm nay, tôi theo bạn trai Phó Hằng về quê ra mắt nhóm bạn thân từ nhỏ của hắn. Tửu lượng kém, tôi gục xuống bàn, lại vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Phó Hằng và đám bạn thân. “Ê, Tống Dao, bạn gái cũ mà mày mãi không quên đã về nước ăn Tết rồi. Nghe nói lần này không đi nữa đâu.” “Thế còn bạn gái thay thế mà mày dùng để chữa lành vết thương lòng thì tính sao?” Phó Hằng nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tết nhất mà chia tay thì xui xẻo lắm. Đợi qua mùng bảy rồi chia, đúng sinh nhật của Tống Dao, tao có thể nhân dịp đó cầu hôn luôn.” Lời của Phó Hằng hoàn toàn dập tắt chút hy vọng cuối cùng mà tôi còn đang níu kéo. Tôi viện cớ đi vệ sinh, gọi điện cho Phó Huyền Dạ: “Hôn ước vẫn giữ, tôi sẽ kết hôn. Nhưng đội phù rể đón dâu, tôi muốn tự chọn một người.” Phó Huyền Dạ sảng khoái đồng ý: “Được, cô nói đi.” “Cháu trai anh — Phó Hằng.”

Cuộc Đời Mới Của Tôi

Cuộc Đời Mới Của Tôi Hôm bố tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông sẽ cưới cô dì xinh đẹp trong đoàn văn công, mẹ tôi trở thành trò cười trong mắt tất cả. Họ dùng tiếng Hán để mỉa mai mẹ: “Một người đàn bà dân tộc Tạng không biết một chữ, chỉ biết may vá, chăn bò, lấy gì mà so với hoa khôi đoàn văn công xinh đẹp hát hay múa giỏi?” “Chờ đợi đoàn trưởng suốt ba mươi năm, chưa cưới mà đã sinh con cho ông ta, đến cái danh phận cũng không có, lại còn tưởng mình xứng làm vợ đoàn trưởng.” Tôi định xông lên cãi lại, bạn trai tôi kéo tay giữ lại, gương mặt khó xử: “Hoãn hôn đi, tôi phải đưa thanh mai về Bắc Kinh trước.” Tôi không đáp lại, chỉ quay người rời đi. Tôi tìm đến mẹ – mắt bà sưng đỏ vì khóc: “Mẹ ơi, mình đi thôi, rời khỏi nơi này.” Mười ngày sau, vào ngày bố – đoàn trưởng tổ chức đám cưới. Một nhóm dân chăn nuôi xông vào tiệc cưới, hét lớn: “Cứu người với! Có tai nạn, mẹ con Trác Mã gặp tuyết lở rồi!” Ồ! Thật sự là tai nạn sao?

Bão Tuyết Đã Đến

Bão Tuyết Đã Đến Năm thứ ba thầm yêu Chu Kinh Hòa, tôi kết hôn với anh. Một năm sau, tại khu trượt tuyết, tôi và người bạn thân khác giới của anh cùng lúc gặp nạn. Chu Kinh Hòa lao tới, bảo vệ cô bạn ấy ngã lăn ra tuyết. Khoảnh khắc thân thể va xuống mặt đất lạnh giá, tôi bỗng thấy… chẳng còn gì đáng giá nữa. Mà những thứ đã vô nghĩa, thì chỉ có thể vứt bỏ thôi.

Mười Một Năm, Không Gặp Lại

Mười Một Năm, Không Gặp Lại Người chồng mà tôi đã yêu 11 năm đột nhiên nói: “Chúng ta ly hôn đi. Anh muốn cho cô ấy một danh phận.” Ngày hôm sau, chúng tôi đến cục dân chính. Kể từ ngày đó, anh ấy không quay về nhà nữa, chỉ có những tin tức của họ xuất hiện liên tục trên mạng xã hội. Còn tôi, cũng từ bỏ việc hỗ trợ công ty của anh, chỉ đứng nhìn xem anh có thể tự mình đi bao xa.

Thiên Kim Thật Đang Tu Tiên

Thiên Kim Thật Đang Tu Tiên Khi cha mẹ ruột tìm thấy tôi, tôi đang tu luyện tiên đạo. Đúng vậy, tôi đã tu luyện hàng ngàn năm, chỉ còn một bước cuối cùng để phi thăng. Kết quả là, tôi lại quay về thế giới cũ. Người em trai ruột đứng cạnh thắc mắc: “Sao không giống trên phim, khóc lóc, náo loạn, rồi đòi sống đòi chết?” Kể lể về những năm tháng qua đã phải chịu đựng khổ sở thế nào?”

Không Quay Lại

Không Quay Lại Sau khi say rượu, chồng chê tôi trên giường cứng nhắc, vô vị, liền lấy ra một bộ tư thế “mặn mà” nóng bỏng bảo tôi học theo. Tôi tưởng là của một nữ diễn viên nào đó của Nhật Bản, nên hứng thú xem. Chồng tôi lại vuốt ve những đường cong trong ảnh, say mê cảm thán: “Tiên phẩm! Cô ấy đã sinh con cho tôi rồi mà vẫn gợi cảm như vậy.” Mười chín năm ân ái, tôi chỉ nghĩ đó là lời nói đùa lúc say của hắn. Nhưng khi tôi cầm giấy siêu âm thai đi làm giấy chứng nhận sinh, nhân viên lại nói: “Cô Giang, tình trạng hôn nhân của cô là ly dị.” “Chồng cũ của cô Chu Cảnh Hành đã tái hôn, và có một con với cô Úc Manh… Cô, không biết sao?” Đầu óc tôi bỗng nổ tung, cả người tôi ngay lập tức cứng đơ tại chỗ. Chu Cảnh Hành yêu tôi, là chuyện cả Hải Thành đều biết. Từ bộ đồng phục học sinh đến váy cưới, hắn vì tôi mà dấn thân vào con đường hắc đạo, cũng vì nước mắt của tôi mà rửa tay gác kiếm. Còn Úc Manh, là người tôi và Chu Cảnh Hành hận nhất. Trong làn nước mắt nhòe nhoẹt, kẻ thù không đội trời chung của Chu Cảnh Hành đột nhiên gọi điện đến, say bí tỉ: “Giang Tri Nguyệt, mười năm rồi, tôi con mẹ nó muốn cưới em phát điên rồi, kiếp này em có thể nào quay đầu lại nhìn tôi một lần không?” Tôi dừng lại một chút rồi nói: “Được.”

Làm Chị Khó Lắm

 Làm Chị Khó Lắm Trước kỳ thi đại học, tôi thay ba đứa em trai từ chối lời mời sinh nhật của hoa khôi. Để ba đứa tập trung nước rút ôn thi thật tốt. Ngày có điểm thi, ba đứa em trai chiếm hết ba vị trí đầu bảng của toàn tỉnh. Còn hoa khôi thì vì điểm quá thấp mà nghĩ quẩn, tự cắt cổ tay. Nhiều năm sau, ba đứa em tốt nghiệp từ những trường danh tiếng ở nước ngoài, tiếp quản sự nghiệp gia đình. Ngày tôi kết hôn, chúng đánh chết chồng tôi. Xé váy cưới của tôi, đẩy tôi vào một căn phòng đầy đàn ông. Chúng mặc kệ tôi gào khóc, khoá chặt cửa lại. “Nếu không phải chị, Tư Dao căn bản sẽ không nghĩ quẩn, cổ ấy chỉ muốn tổ chức sinh nhật một lần thôi, sao chị lại ngăn cản?!” Một ngày một đêm sau, chúng tìm thấy tôi với thân thể đầy vết thương vì bị tra tấn. Chúng dùng dao cắt cổ tay tôi. “Chị cũng nên nếm thử nỗi đau của Tư Dao đi!” Lúc mở mắt lần nữa, tôi thấy hoa khôi đang nhét thiệp mời sinh nhật vào ngăn kéo của ba đứa em trai. Tôi không thèm nhìn thêm lần nào, quay người bỏ đi. Kiếp này tôi sẽ không ôm mộng cứu rỗi nữa, ai có số phận nấy thì cứ theo số phận đó mà sống.

Bác Sĩ Mà Không Có Y Đức

Bác Sĩ Mà Không Có Y Đức Trong phòng phẫu thuật, người chồng là bác sĩ phẫu thuật chính cùng với y tá tiểu tam rời đi suốt bốn mươi phút, khiến bệnh nhân t//ử v/ong. Sau đó, anh ta yêu cầu tôi ký vào biên bản thỏa thuận tai nạn y tế. Lúc này tôi mới biết, anh ta luôn nghĩ rằng người nằm trên bàn mổ là mẹ tôi. Tôi lặng lẽ đẩy tờ thỏa thuận về phía anh ta. “Tôi ký cái này không thích hợp. Vẫn nên để con trai của người đã khuất ký thì hơn.”

Anh Ấy Lại Đang Dỗ Người Khác Rồi

Anh Ấy Lại Đang Dỗ Người Khác Rồi Chưa đầy một năm sau khi kết hôn, tôi và Chu Nghiễn đã cầm trên tay giấy ly hôn. Khi bạn bè hỏi đến, tôi chỉ cười nhạt: “Nhìn mãi một khuôn mặt, cũng thấy chán thôi.” Bạn tôi bảo tôi lạnh lùng quá, nhưng cô ấy đâu biết— Đó chính là lời Chu Nghiễn nói để dỗ vui một thực tập sinh.

Muốn Hiến Gan Của Tôi Thì Mơ Đi

Muốn Hiến Gan Của Tôi Thì Mơ Đi