Trang chủ Thể loại Nữ Cường

Nữ Cường

Sau Khi Bị Bạn Trai Và Bạn Thân Cùng Phản Bội

Sau Khi Bị Bạn Trai Và Bạn Thân Cùng Phản Bội Lúc đang xem phim được một nửa, tôi mắc tiểu nên tranh thủ đi vệ sinh. Khi quay lại, ánh mắt cô gái ngồi cạnh nhìn tôi vô cùng kỳ lạ. Phim kết thúc, mọi người bắt đầu rời khỏi rạp. Cô ấy lặng lẽ nhét vào tay tôi một tờ giấy. “Bạn trai và cô bạn thân của cậu, lúc cậu đi vệ sinh thì ôm hôn nhau đấy.” Tôi: “…..”

Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường

Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường Vào ngày cưới, mẹ chồng ngang nhiên để cha ruột mất tích 20 năm của tôi lên sân khấu phát biểu, rồi chỉ tay vào mặt tôi quát mắng: “Ngày vui như vậy mà còn lắm trò gì nữa? Con định để người ta chỉ trỏ sau lưng, mắng con bất hiếu à?” Mà người cha dượng đã vất vả nuôi nấng tôi trưởng thành, lúc đó chỉ biết ngồi dưới sân khấu cười gượng, ánh mắt đầy cô đơn. Tôi tháo khăn voan, vung tay tát thẳng vào mặt vị hôn phu giả tạo. “Cưới cái gì mà cưới, không cưới nữa!”

Độ Hành Chu

Độ Hành Chu   Hệ thống yêu cầu ta cứu rỗi nhân vật nhân vật phản diện, nhưng ta lại là một người mắc chứng sợ giao tiếp. Cũng may, ta nhanh trí đổi lấy một chiếc áo choàng tàng hình từ hệ thống. Vì thế—— Lúc nhân vật phản diện mới sáu tuổi, đói bụng trong ngôi miếu đổ nát, một chiếc bánh lớn bỗng từ trên trời bay tới trước mặt hắn. Nhân vật phản diện: “?” Mười sáu tuổi, khi nhân vật phản diện trên chiến trường suýt mất mạng, kẻ địch lại bất thình lình ngã xuống. Nhân vật phản diện: “??” Sau này. Khi thiếu niên nghèo túng đã trở thành kẻ công thành danh toại, ta định rời đi. Nhưng đêm ta muốn đi, hắn lại rơi xuống nước. Ta không nhịn được, lao xuống cứu, nào ngờ bị hắn giữ chặt cổ tay. Ánh mắt thiếu niên đen láy sáng ngời, từng câu từng chữ, vừa thành kính vừa nóng bỏng: “Cuối cùng, ta cũng gặp được người, thần minh của ta.”

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân

Cùng Ta Ngẩng Đón Mùa Xuân Tỷ tỷ của ta là một thi nhân, tính tình cao nhã. Khi nhà không đủ cơm ăn, đồ tể mang thịt lợn đến đổi lấy một bài thơ, nàng chê thấp hèn nên không viết. Khi cha mẹ cần tiền chữa bệnh, phú thương trả năm mươi lượng mua một bài thơ, nàng chê tầm thường cũng không viết. Sau đó nàng lên kinh thành tham gia thi thơ, trong hội toàn là công tử thế gia. Nàng cuối cùng cũng chịu cầm bút. Nhưng lại viết ra một bài ca ngợi thê tử nhu mì, thanh cao thoát tục, còn lớn gan phê phán nữ đế đương triều không giữ nữ đức! Nữ đế nổi trận lôi đình, x/ử tr/ả/m cả nhà ta. Chớp mắt một cái, ta quay về mười năm trước. Đồ tể xách thịt khô đến nhà, cầu xin tỷ tỷ viết thơ. Ta rút bút lông đã xù lông ra: “Nàng không viết, ta viết.”

Ngân Hàng Tủy Sống

Ngân Hàng Tủy Sống Năm thứ hai sau khi hiến tủy, một cô gái tìm đến nhà tôi. Cô ta nói mình bị tái phát bệnh bạch cầu, yêu cầu tôi lập tức bỏ đứa con trong bụng để hiến tủy cho cô ta thêm một lần nữa. Tôi không thể tin nổi, và đã từ chối. Không ngờ, chồng tôi – người trước nay luôn yêu thương tôi, lại chỉ trích rằng tôi là kẻ máu lạnh. Anh ta lớn tiếng trách mắng: “Em khiến anh quá thất vọng rồi. Con cái có thể sinh lại, nhưng người chết thì không thể sống lại được.” Trong cơn bàng hoàng, tôi đã thuê một thám tử tư. Không ngờ, kết quả điều tra cho thấy cô gái đó chính là “bạch nguyệt quang” mà chồng tôi ngày đêm nhung nhớ. Từ lúc thuyết phục tôi tham gia ngân hàng tủy, anh ta đã lên kế hoạch biến tôi thành nguồn tủy sống di động để cứu “bạch nguyệt quang” của mình… Tôi kìm nén cảm xúc, gọi đến khoa sản. “Tôi sẽ làm theo lời chồng, dù đau lòng vì đứa con thế nào, tôi cũng sẽ hiến tủy!”

Chiêu Dung

Chiêu Dung Ta nữ giả nam trang, cứu Tiêu Kiền từ đống xác chết trở về. Trong tiệc mừng công, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì. Hắn vì cưới công chúa, dùng một kiếm xé toạc áo bó ngực của ta, phơi bày thân phận nữ nhi của ta trước mặt mọi người. “Người này lừa dối quân thượng, thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.” Ta bị giam trong địa lao, xích sắt xuyên qua xương quai xanh. Công chúa mỉm cười nghiền nát xương ngón tay, thả chuột đến gặm nhấm máu thịt của ta. “Dù sao cũng là ngươi cứu được Tiêu lang, mới thúc đẩy mối lương duyên của ta và chàng.” “Bản cung từ bi rộng lượng, ban cho ngươi tạ lễ này.” Năm sau, Tiêu Kiền cưới công chúa, một bước lên mây, quyền khuynh triều chính. Còn ta chịu hết sỉ nhục, chết thảm trong chuồng dê nơi biên cương. Trở lại một đời, ta quay về ngày Tiêu Kiền vạch trần ta.

Công Chúa Phản Kích

Công Chúa Phản Kích Nhi tử bị tiểu thiếp của phu quân xúi giục, không nhận ta là mẫu thân. “Ngươi không phải nương của ta! Lan di nương chưa từng ép ta đọc sách, nàng mới là nương của ta!” “Phụ thân chỉ có một nhi tử là ta, ta ham chơi một chút thì sao chứ? Lan di nương nói, cho dù ta không đọc sách, thì sau này toàn bộ phủ Công Chúa cũng đều là của ta.”

Buông Tay Lặng Sóng

Buông Tay Lặng Sóng Chồng tôi vừa khỏi Covid-19, tôi lại sốt cao 39,5 độ. Hộp thuốc Ibuprofen trong nhà đã bị gửi hết cho chị dâu anh ấy. Tôi lập tức lấy lại gói hàng từ bưu điện và chuyển vào ở khách sạn năm sao. Ai nói ở khách sạn thì không tính là đón Tết chứ? Muốn chơi thì chơi, muốn ăn thì ăn, thật sự thoải mái vô cùng!

Nguyện Một Đời Hồng Liễu

Nguyện Một Đời Hồng Liễu Sau đại chiến, để tránh bị bán vào kỹ viện, đám quân kỹ nghĩ đủ mọi cách quyến rũ các binh sĩ, mong được họ đưa về làm thiếp. Khi tên bách phu trưởng da ngăm đen, trầm mặc ít lời ấy đến tìm ta, trong doanh trại kỹ nữ đã chỉ còn lại ta và một lão kỹ mang trọng bệnh. Bà ấy cười ta: “Tiểu Hồng Liễu à, có người nguyện ý đưa ngươi đi thì hãy đi đi, còn đợi ai nữa? Chẳng lẽ đợi tiểu tướng quân Bùi gia sắp cưới công chúa kia chắc?” Ta đáp rằng cần phải suy nghĩ. Tối đó, Bùi Thích đè ta xuống giường. Hắn bóp cằm ta, dùng sức bắt ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta sắp cưới công chúa, ngươi ghen sao?” Hắn bật cười khinh khỉnh: “Tính khí ngươi cũng lớn đấy.” “Sau khi ta thành thân với công chúa, giữa chúng ta cũng chẳng có gì thay đổi cả. Ta đã mua một căn viện ở ngoài thành, sau này chờ ta ở đó.” Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng hỏi ta rằng ban ngày có ai đến tìm hay không. Dường như hắn tin chắc rằng ta sẽ không đi theo bất kỳ ai khác. Nhưng hắn không biết, ta đã đồng ý theo tên bách phu trưởng tên là Trịnh Uyên kia. Ngày hắn cưới công chúa, cũng là ngày ta thành thân với Trịnh Uyên.

Cuộc Đời Mới Của Tôi

Cuộc Đời Mới Của Tôi Hôm bố tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông sẽ cưới cô dì xinh đẹp trong đoàn văn công, mẹ tôi trở thành trò cười trong mắt tất cả. Họ dùng tiếng Hán để mỉa mai mẹ: “Một người đàn bà dân tộc Tạng không biết một chữ, chỉ biết may vá, chăn bò, lấy gì mà so với hoa khôi đoàn văn công xinh đẹp hát hay múa giỏi?” “Chờ đợi đoàn trưởng suốt ba mươi năm, chưa cưới mà đã sinh con cho ông ta, đến cái danh phận cũng không có, lại còn tưởng mình xứng làm vợ đoàn trưởng.” Tôi định xông lên cãi lại, bạn trai tôi kéo tay giữ lại, gương mặt khó xử: “Hoãn hôn đi, tôi phải đưa thanh mai về Bắc Kinh trước.” Tôi không đáp lại, chỉ quay người rời đi. Tôi tìm đến mẹ – mắt bà sưng đỏ vì khóc: “Mẹ ơi, mình đi thôi, rời khỏi nơi này.” Mười ngày sau, vào ngày bố – đoàn trưởng tổ chức đám cưới. Một nhóm dân chăn nuôi xông vào tiệc cưới, hét lớn: “Cứu người với! Có tai nạn, mẹ con Trác Mã gặp tuyết lở rồi!” Ồ! Thật sự là tai nạn sao?

Em Không Phải Là Người Thứ Tha

Em Không Phải Là Người Thứ Tha Khi đi bệnh viện khám thai, tôi lại bị sắp xếp bí mật để phá thai. Giữa cơn mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh. “Chủ tịch Chung, là bé gái, hơn nữa rất khỏe mạnh.” Tâm tôi hơi ổn định lại. Nhưng ngay sau đó, một câu của Chung Tự Châu khiến tôi hoàn toàn sụp đổ. “Cho nó an lạc đi, tôi không cần đứa trẻ này.” Giọng bác sĩ mang chút bất đắc dĩ: “Cô Giang mới là vợ chính thức của ngài, còn cô Lâm đang nổi tiếng, cô ấy sẽ không vì ngài mà rút khỏi giới giải trí. Ngài không thể tự tay kết thúc sinh mạng cốt nhục ruột thịt chỉ vì một tia hy vọng mong manh.” “Anh biết gì chứ? Chi Noãn kiêu ngạo như vậy, tuyệt đối sẽ không chấp nhận làm mẹ kế. Đứa trẻ còn sống, tôi sẽ không còn cơ hội.” “Vậy ngài định ly hôn sao?” “Đừng hỏi nữa, mau an lạc đi.” Tôi giãy giụa tuyệt vọng, nhưng không sao mở mắt ra được. Chốc lát sau, tiếng khóc của em bé đột ngột ngưng lại. Trong bóng tối, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Lần này, tôi không còn lý do gì để tha thứ cho anh ta nữa.

Lì Xì Bị Đánh Cắp

Lì Xì Bị Đánh Cắp Bữa cơm tất niên, con gái tôi bị mất một nửa số tiền lì xì hơn ba vạn. Con bé khóc rất thương tâm. Mẹ tôi cuống lên, giậm chân không ngừng. Ba tôi cũng đau lòng đến không chịu nổi, vội lấy tiền lì xì của mình ra dỗ dành cháu ngoại. Con gái tôi còn nhỏ, rất nhanh đã nín khóc mà mỉm cười. Tôi coi như đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Cho đến khi, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và em gái mình. “Mẹ, mẹ đúng là quá thông minh! Cách này lợi hại thật đấy!” “Lúc trước chị con không chịu nộp tiền lì xì, mẹ cũng xử lý chị ấy như thế.” “Chị ấy đến giờ còn không biết, số tiền đó là mẹ lén lấy lúc chị không để ý. Mẹ còn mắng chị, khiến chị không những không dám khóc, mà còn ngoan ngoãn đi quỳ phạt. Chị đúng là cần được dạy dỗ mà!” Đêm hôm đó, lòng tôi còn lạnh hơn gió tuyết ngoài cửa. Về sau, khi mẹ tôi bệnh nặng, bà yêu cầu tôi về chăm sóc.

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Người Thân Mất Nết

Người Thân Mất Nết Kết thúc mười năm lăn lộn ở Bắc Kinh, tôi quay về quê tìm chị họ đòi lại nhà, lại bị chị thẳng thừng từ chối. Chị khoanh tay, hùng hồn nói: “Hồi đó vì em cho chị mượn nhà ở nên chị mới bỏ lỡ cơ hội mua nhà giá rẻ. Chị không bắt em bồi thường là may rồi, còn có mặt mũi mà đòi nhà à?” “Với lại, chị đã ở đây mười năm rồi, em dựa vào cái gì mà đòi lấy lại? Em về đúng lúc, đi với chị làm thủ tục sang tên luôn.” Tôi sững người. Nghe nói tôi định kiện, chị lại đổi giọng: “Muốn lấy nhà cũng được, nhưng phải trả tiền sửa sang cho chị.” Tôi bật cười, quay đầu báo án vì tội cố ý phá hoại tài sản. Chị khóc lóc nói: “Chị không ở nữa, tiền sửa nhà cũng không cần, em gỡ đơn được không?” Muộn rồi!

Vả Mặt Em Họ Mất Nết

Vả Mặt Em Họ Mất Nết Em họ bị vỡ hoàng thể, nhưng nhất quyết không chịu tới bệnh viện kiểm tra. “Nội soi âm đạo cái đầu dò đó bao nhiêu người dùng rồi, bẩn chết đi được, lỡ đâu bị lây HPV từ người khác thì sao?” Tôi đã giải thích đi giải thích lại về mức độ vệ sinh trong quy trình kiểm tra, còn nói cả những trường hợp tử vong do vỡ hoàng thể. Lúc đó cô ấy mới sợ, năn nỉ tôi đích thân kiểm tra cho. Tưởng đâu chuyện đến đây là xong, ai ngờ sau đó cô ấy ngoại tình. Không những bị lây HPV từ người tình, mà còn truyền sang cả chồng. Vậy mà cô ta lại nói: “Chắc lúc Giang Nhu kiểm tra cho tôi đã không thay bao đầu dò…” Em rể tôi vừa nhận kết quả dương tính liền xông vào nhà, rút dao chém tôi tới chết. Lần nữa mở mắt ra, em gái lại đang chê đầu dò âm đạo bẩn, sống chết không chịu đi kiểm tra. Lần này, tôi nghe theo cô ấy.

Ly Hôn Thời 90, Tôi Từ Bà Nội Trợ Thành Đại Gia

Ly Hôn Thời 90, Tôi Từ Bà Nội Trợ Thành Đại Gia Cuối những năm 90, sau khi chồng em chồng tôi bất ngờ qua đời, cô ấy đưa con về nương nhờ nhà mẹ đẻ. Nhà không khá giả gì, nhưng tôi nghĩ phận đàn bà goá bụa đã khổ, nên định bụng sẽ bàn riêng với chồng xem có thể giúp đỡ được gì không. Ai ngờ lại tình cờ nghe thấy đám người nhà chồng đang tụ tập bí mật bàn bạc. Chồng tôi hùng hồn tuyên bố: “Chị dâu không biết chuyện Thành Duệ có tiền trợ cấp, đừng để chị ấy biết.” “Thành Duệ mất rồi, em sống vất vả, tiền này em cứ giữ lấy. Sau này cứ việc dắt con về đây ở, mặc kệ chị dâu nói gì.” “Anh với mẹ lẽ nào lại để hai mẹ con em đói à?!” Lúc đó tôi đứng ngay ngoài cửa, nghe mà tức điên người! Chồng em ấy mất là đáng thương, nhưng chẳng lẽ tôi – Giang Kiều, lấy phải một ông chồng chẳng nghĩ gì đến vợ mình thì không đáng thương à? Nếu hôm nay bà chủ nhà hàng không cho nghỉ sớm, thì tôi còn chẳng biết đám người này lại tính toán tôi như vậy! Nhà ai không phải là nhà? Ngày tháng của tôi với con gái chẳng lẽ không đáng sống?! Tô Cẩm Hạo thương em gái thì vợ con anh ta không cần ai quan tâm nữa sao?!

Chồng Nói Anh Và Tiểu Tam Là Chân Ái

Chồng Nói Anh Và Tiểu Tam Là Chân Ái Kết hôn ba năm, chồng tôi ngoại tình hai năm. Anh ta nói với tôi: “Anh và Tiểu Ngọc là tình yêu đích thực, em hãy tác thành cho bọn anh đi.” Vậy nên, tôi tác thành cho anh ta. Nhà, xe, công ty mà tôi tặng cho anh, tôi lần lượt lấy lại từng thứ một.

Máy Bay Cô Độc

Máy Bay Cô Độc Khi tai nạn hàng không xảy ra, chồng tôi – cơ trưởng của chuyến bay nhìn tôi và Bạch Nguyệt Quang, gương mặt tràn đầy khó xử. Tôi thì không hề do dự, nhét bộ dù cuối cùng vào tay hai người bọn họ. Kiếp trước, sau khi cân nhắc đi cân nhắc lại, anh ta chọn đưa dù cho tôi người đang mang thai rồi định cùng Bạch Nguyệt Quang chôn thân trong vụ rơi máy bay. Nhưng cái gọi là “cùng xuống hoàng tuyền” kia không xảy ra – Bạch Nguyệt Quang ch trong vụ tai nạn, còn anh ta thì sống sót một cách kỳ tích. Từ đó về sau, anh ta ngày ngày ở bên cạnh tôi, chờ đứa con của chúng tôi ra đời. Tôi ngỡ rằng mọi bi kịch đã kết thúc, nào ngờ khi con đầy tháng, anh ta lại thản nhiên bóp ch con gái ngay trước mặt tôi: “Nếu không phải cô cứ khăng khăng bám theo, máy bay đâu có thiếu dù.” “Cô gi//ết người tôi yêu nhất, hôm nay, tôi cũng phải để cô nếm thử cảm giác đó!” Tôi đau đớn đến tuyệt vọng, cuối cùng cùng anh ta đồng quy vu tận. Mở mắt ra lần nữa, tôi lại trở về ngày xảy ra tai nạn…

Một Đời Vì Nàng

Một Đời Vì Nàng Kế mẫu thương xót ta tuổi nhỏ mất mẹ, đối đãi ta còn ân cần hơn cả nữ nhi ruột thịt của bà ta. Bà ta thường nói, ta là đích trưởng nữ, đáng lý nên lớn lên trong cảnh vàng son cao quý. Ấy vậy mà sau lưng, lại nghiêm khắc giáo dưỡng muội muội không chút nương tay. Ta được bà ta dung túng đến mức không biết phép tắc, cuối cùng đến năm mười tuổi gây ra đại họa, bị đuổi ra biệt viện sống cảnh tự sinh tự diệt. Về sau, ta được một ma ma quê mùa chẳng biết chữ nuôi lớn. Khi trở lại phủ, muội muội đã sớm được bà ta dạy dỗ thành tài nữ trứ danh kinh thành. Kế mẫu ngoài mặt ôn hòa từ ái, sau lưng lại khinh thường rằng: “Định An hầu phủ sao có thể coi trọng một đích trưởng nữ lớn lên ở chốn thôn dã? Một nha đầu nhà quê, sao có thể sánh với Như nhi của ta?” Ta nghe xong chỉ mỉm cười. Bà ta còn chưa biết, chẳng bao lâu nữa, chính mình sẽ ngã dưới tay nha đầu nhà quê này.

Chị Không Cần Tha Thứ

Chị Không Cần Tha Thứ Năm thứ hai quen biết Triệu Hàn Châu, tôi tình cờ nghe được anh ta đang than phiền về tôi với cô thực tập sinh mới đến. “Ôn Nhiễm đã sắp ba mươi hai tuổi rồi, mỗi lần hôn cô ta tôi đều thấy buồn nôn, giống như đang hôn một con heo nái vậy.” “Mấy người không biết đâu, ng///ực cô ta đã chảy xệ từ lâu, bình thường toàn nhờ nội y nâng đỡ. Về đến nhà lại không mặc, hai cục thịt cứ thế lòng thòng trước ng//ực, nhìn phát ói.” Sau đó là một giọng cười khả ố vang lên. “Anh Hàn, chẳng phải anh đã ch//ơi đến mức cô ta hỏng luôn rồi sao? Ng//ực cũng xệ rồi mà…” “Haha, Triệu tổng, bao giờ thì để tụi em cũng được thử chút? Mặt mũi vóc dáng như thế, tsk…” Lại một tràng cười khả ố nữa nổi lên. Tôi nhẹ nhàng kéo tấm bình phong vốn không cách âm ra. Nếu là tôi năm hai mươi tuổi, có lẽ tôi sẽ hoảng loạn, sẽ xấu hổ đến bật khóc. Nhưng giờ tôi đã ba mươi hai tuổi rồi. Các anh, đã sẵn sàng đối mặt với tôi bây giờ chưa?