Trang chủ Thể loại Nữ Cường

Nữ Cường

Công Chúa Phản Kích

Công Chúa Phản Kích Nhi tử bị tiểu thiếp của phu quân xúi giục, không nhận ta là mẫu thân. “Ngươi không phải nương của ta! Lan di nương chưa từng ép ta đọc sách, nàng mới là nương của ta!” “Phụ thân chỉ có một nhi tử là ta, ta ham chơi một chút thì sao chứ? Lan di nương nói, cho dù ta không đọc sách, thì sau này toàn bộ phủ Công Chúa cũng đều là của ta.”

Nghịch Lý Của Nạn Nhân

Nghịch Lý Của Nạn Nhân Tòa nhà nghệ thuật bốc cháy lớn, rõ ràng tôi có thể tự mình thoát thân, nhưng lại bị người bạn diễn nam cưỡng ép bế kiểu công chúa. Hắn giả vờ như đang cứu tôi. Nhưng khi sắp thoát ra ngoài, hắn cố tình đẩy tôi xuống cầu thang, khiến cột sống tôi gãy, phải nằm liệt giường suốt đời. Sau đó, hắn còn khóc lóc trước ống kính phỏng vấn: “Tôi có lòng tốt muốn cứu cô ấy, nhưng chính cô ấy vùng vẫy nên mới xảy ra tai nạn.” “Chẳng lẽ bây giờ cứu người cũng là tội sao?” Chỉ như vậy, hắn từ kẻ gây hại trở thành nạn nhân, thu về hàng loạt sự thương cảm và thi đỗ vào trường đại học mơ ước. Còn tôi, bị mang tiếng là kẻ “vô ơn báo oán”, kéo lê cơ thể tàn tật, khó khăn bò lên tòa nhà cao tầng để tự tử. Nhưng khi mở mắt ra, tôi lại trở về ngày tòa nhà nghệ thuật bốc cháy. Lần này, tôi đã sớm hơn một bước đẩy hắn xuống cầu thang…

Cuộc Đời Mới Của Tôi

Cuộc Đời Mới Của Tôi Hôm bố tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông sẽ cưới cô dì xinh đẹp trong đoàn văn công, mẹ tôi trở thành trò cười trong mắt tất cả. Họ dùng tiếng Hán để mỉa mai mẹ: “Một người đàn bà dân tộc Tạng không biết một chữ, chỉ biết may vá, chăn bò, lấy gì mà so với hoa khôi đoàn văn công xinh đẹp hát hay múa giỏi?” “Chờ đợi đoàn trưởng suốt ba mươi năm, chưa cưới mà đã sinh con cho ông ta, đến cái danh phận cũng không có, lại còn tưởng mình xứng làm vợ đoàn trưởng.” Tôi định xông lên cãi lại, bạn trai tôi kéo tay giữ lại, gương mặt khó xử: “Hoãn hôn đi, tôi phải đưa thanh mai về Bắc Kinh trước.” Tôi không đáp lại, chỉ quay người rời đi. Tôi tìm đến mẹ – mắt bà sưng đỏ vì khóc: “Mẹ ơi, mình đi thôi, rời khỏi nơi này.” Mười ngày sau, vào ngày bố – đoàn trưởng tổ chức đám cưới. Một nhóm dân chăn nuôi xông vào tiệc cưới, hét lớn: “Cứu người với! Có tai nạn, mẹ con Trác Mã gặp tuyết lở rồi!” Ồ! Thật sự là tai nạn sao?

Số 8 Tai Hoạ

Số 8 Tai Hoạ Vào đúng ngày cưới, tôi và Vệ Trình Ngôn cãi nhau về tiền sính lễ ngay trên đường đi rước dâu. Ban đầu nhà hắn định đưa 88.800 tệ, còn nhà tôi sẽ cho một căn nhà và 100.000 tệ làm của hồi môn. Vậy mà giữa đường hắn lại đổi ý, “88.800 tệ chẳng khác nào đòi mạng cả nhà tôi. Anh đưa em 8.888 tệ lấy lệ là được rồi.” Tôi cau mày cãi lại vài câu, không ngờ hắn cùng đám phù rể kéo tôi xuống khỏi xe hoa, còn nói, “Khi nào em nghĩ thông rồi, anh sẽ quay lại đón.” Trong cái lạnh cắt da, tôi mặc chiếc váy cưới mỏng tang, đứng đó suốt nửa tiếng. Giây phút đó, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lập tức báo với họ hàng bạn bè, hủy cưới.

Buông Tay Lặng Sóng

Buông Tay Lặng Sóng Chồng tôi vừa khỏi Covid-19, tôi lại sốt cao 39,5 độ. Hộp thuốc Ibuprofen trong nhà đã bị gửi hết cho chị dâu anh ấy. Tôi lập tức lấy lại gói hàng từ bưu điện và chuyển vào ở khách sạn năm sao. Ai nói ở khách sạn thì không tính là đón Tết chứ? Muốn chơi thì chơi, muốn ăn thì ăn, thật sự thoải mái vô cùng!

Nguyện Một Đời Hồng Liễu

Nguyện Một Đời Hồng Liễu Sau đại chiến, để tránh bị bán vào kỹ viện, đám quân kỹ nghĩ đủ mọi cách quyến rũ các binh sĩ, mong được họ đưa về làm thiếp. Khi tên bách phu trưởng da ngăm đen, trầm mặc ít lời ấy đến tìm ta, trong doanh trại kỹ nữ đã chỉ còn lại ta và một lão kỹ mang trọng bệnh. Bà ấy cười ta: “Tiểu Hồng Liễu à, có người nguyện ý đưa ngươi đi thì hãy đi đi, còn đợi ai nữa? Chẳng lẽ đợi tiểu tướng quân Bùi gia sắp cưới công chúa kia chắc?” Ta đáp rằng cần phải suy nghĩ. Tối đó, Bùi Thích đè ta xuống giường. Hắn bóp cằm ta, dùng sức bắt ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta sắp cưới công chúa, ngươi ghen sao?” Hắn bật cười khinh khỉnh: “Tính khí ngươi cũng lớn đấy.” “Sau khi ta thành thân với công chúa, giữa chúng ta cũng chẳng có gì thay đổi cả. Ta đã mua một căn viện ở ngoài thành, sau này chờ ta ở đó.” Từ đầu tới cuối, hắn chưa từng hỏi ta rằng ban ngày có ai đến tìm hay không. Dường như hắn tin chắc rằng ta sẽ không đi theo bất kỳ ai khác. Nhưng hắn không biết, ta đã đồng ý theo tên bách phu trưởng tên là Trịnh Uyên kia. Ngày hắn cưới công chúa, cũng là ngày ta thành thân với Trịnh Uyên.

Màn Trời

Màn Trời Tống Duật năm ba mươi chín tuổi đã nuôi một ngoại thất. Những nữ tử ái mộ hắn cố ý đem chuyện này tiết lộ cho ta. Sau khi biết chuyện, hắn cố tình đến cảnh cáo: “Tố Tố không phải người ngoài.” Thì ra, Lâm Tố là con gái khuê mật của bà mẫu ta. Phụ thân nàng chiến tử, mẫu thân tuẫn tình. Một tháng trước, Tống Duật đón nàng về. Trên đường đi, hai người lâu ngày sinh tình. Hắn nói nàng đến là để gia nhập gia đình này. Bọn họ đều nghĩ rằng ta sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng ta lại nói: “Sao có thể nuôi dưỡng ở bên ngoài để làm trò cười cho thiên hạ? Chi bằng nâng nàng làm bình thê.” Ta thậm chí còn đề nghị họ sớm sinh con. Bởi vì hệ thống nói với ta:【Thân thể của ngươi cuối tháng sẽ hồi phục, còn mười ngày nữa là có thể trở về.】 Nhi nữ ta vất vả sinh ra, khẳng định là muốn dẫn đi.

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta

Thái Tử Bồi Táng Cùng Ta Nữ nhi ngoại thất của phụ thân mượn danh nghĩa của ta để trèo lên giường thái tử. Hoàng hậu muốn đánh c/h/ết nàng ta, nhưng nàng lại nói rằng chính ta sai nàng làm vậy, chỉ để thử lòng thái tử. Ngoại tổ gia của ta nắm giữ năm mươi vạn binh quyền, lại vô cùng yêu thương ta. Hoàng hậu không dám đắc tội với ta, chỉ đành ép nữ nhi ngoại thất ấy gả cho một kẻ thô bạo, phải rời xa kinh thành. Thái tử cũng một mực khẳng định rằng, hắn chưa từng động vào nữ nhi ngoại thất, chỉ muốn sớm ngày rước ta vào Đông cung. Về sau, nữ nhi ngoại thất tư thông cùng người khác, bị phu quân phát hiện, đánh đập đến ch/ết. Thái tử bỗng thay đổi hoàn toàn, dùng da/o k/ề lên cổ ta, giọng căm hận nói: “Nếu không phải vì ngươi nhất quyết muốn gả cho ta, thì làm sao nàng ấy lại rời xa ta?” “Nàng ấy ch/ết rồi, ngươi phải b/ồi tá/ng.” Hắn dùng da/o, tự tay biến ta thành nh/â/n t/rư, vừa cười vừa hành hạ ta đến c/h/ết. Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày muội muội trèo lên giường hắn.

Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông

Người Đi Tây Thành, Ta Về Hướng Đông Trọng sinh một đời, ta lựa chọn tránh né mọi lần gặp gỡ với thiếu tướng quân Mục Hằng. Hắn tham dự lễ cập kê của biểu muội, ta liền giả bệnh nằm liệt giường. Hắn đoạt giải nhất đố đèn Nguyên Tiêu vì biểu muội, ta ở nhà một mình nâng chén thưởng nguyệt. Hắn quyết định nhập học tộc học, ta dứt khoát ôm chặt đùi Tam công chúa, vào cung làm thư đồng. Ta vẫn nhớ kiếp trước trọn một đời lầm lỡ, Mục Hằng ngồi bên giường cảm thán, rằng chính ta đầy rẫy tâm cơ, cướp đi hôn duyên giữa hắn và biểu muội. Ngay cả nữ nhi độc nhất của ta cũng oán ta là một mụ đàn bà điên cuồng, không bằng biểu di mẫu dịu dàng hiền thục.

Ba Tôi Ngoại Tình

Ba Tôi Ngoại Tình Kiếp trước, ba tôi 59 tuổi bị phát hiện ngoại tình, ông quỳ xuống khóc lóc nhận lỗi. Nhưng vừa làm xong thủ tục nghỉ hưu, ông liền cuỗm hết tiền trong nhà, dắt theo tiểu tam và con trai của ả cao chạy xa bay. Mẹ tôi vì chuyện này mà mắc bệnh trầm cảm, ôm hận mà qua đời. Tôi sống lại đúng vào ngày ba lên cơn cao huyết áp, cần cấp cứu. Ông ngồi trong phòng khách, tay ôm ngực cầu cứu: “Uyển Uyển, mau… mau gọi xe cứu thương…” Còn tôi thì đang nằm trong phòng ngủ, thong thả đeo tai nghe. Ừm, bài hát này nghe hay thật.

Hoàng Quyền

Hoàng Quyền   Nữ nhân xuyên không cự tuyệt danh phận mà phụ thân ta ban cho bà ta. Bà ta nói bà ta không muốn giống mẫu thân ta, bị nhốt trong hậu viện. Hơn nữa, theo hầu bên phụ thân ta với thân phận nha hoàn, bà ta mới có thể ở bên phụ thân ta mãi mãi. Ta rất kinh ngạc. Mẫu thân ta lại đang mang thai, còn được thăng vị. Nữ nhân xuyên không chế nhạo mẫu thân ta: “Ngươi chẳng qua chỉ là cỗ máy đẻ!” Sau đó, phụ thân ta lên ngôi hoàng đế, mẫu thân ta được sách phong làm hoàng hậu. Ca ca ta cũng được phong làm thái tử. Nữ nhân xuyên không vẫn chế nhạo mẫu thân ta: “Hắn chỉ đang kiêng dè binh quyền của ca ca ngươi nên mới giả vờ đối xử tốt với ngươi mà thôi!” Bà ta bị phụ hoàng đày đến dịch đình, thế mà còn luôn miệng nói với người khác: “Hắn yêu ta, bây giờ chỉ là muốn bảo vệ ta, không muốn ta trở thành cái đinh trong mắt người khác!” Nhưng ta nghe phụ hoàng nói: “Bà ta điên rồi, tiễn bà ta một đoạn đường cuối cùng đi.” Ta hỏi phụ hoàng: “Phụ hoàng giết bà ta, là vì yêu bà ta, không muốn để bà ta chịu khổ sao?” Phụ hoàng mỉm cười: “Nếu trẫm yêu bà ta thì sao mẫu thân con có thể làm hoàng hậu được?”

Vì Em Không Tha Thứ

Vì Em Không Tha Thứ Giới thượng lưu Thượng Hải có một bí mật ai ai cũng ngầm hiểu. Nếu thấy người đàn ông lái chiếc Maybach biển số 1001, tuyệt đối đừng dây vào. Bởi vì người lái xe đó chính là Giang Yến Thừa. Nghe đồn anh ta yêu vợ như mạng, nhưng ngoài mặt lại thường xuyên đi tìm cảm giác mới lạ. Chơi bời trác táng là vậy, nhưng có một điều tối kỵ: không ai được phép để lộ trước mặt cô vợ bé nhỏ của anh ta. Bởi tất cả đều biết, người vợ đó ở bên anh suốt bảy năm qua chính là điểm yếu duy nhất của Giang Yến Thừa. Cô ấy chỉ cần biến mất một giờ, anh ta có thể phát điên. Nhưng lần này, anh ta không thể che giấu nữa rồi. Bởi vì lần này, cô gái kia không chịu nghe lời. Ỷ vào sự nuông chiều của anh, cô ta hỗn hào đến mức đích thân xuất hiện trước mặt tôi. Thế nên, tôi cũng giấu anh ta một chuyện. Tôi không muốn tiếp tục cùng anh ta diễn nữa. Tôi muốn biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh ta.

Vương Phi Mưu Lược

Vương Phi Mưu Lược Hoàng thượng ban hôn, chỉ hôn ta làm chính phi của Khánh Vương. Đồng thời, còn chỉ hôn một Trắc phi. Trắc phi vốn là cung nữ bên cạnh quý phi, nay được nhận làm chất nữ. Khánh Vương và nàng ta tình cảm sâu đậm. Không những cầu xin Hoàng thượng cho nàng cùng ta đồng ngày nhập phủ, còn xin thêm quyền quản gia cho nàng. Tất cả mọi người đều chờ xem trò cười của ta. Bọn họ nghĩ rằng ta gả vào không được sủng ái, phòng không gối chiếc, còn chẳng bằng một nha hoàn, thực sự đáng thương. Ta lại cười. Xuất thân là đích nữ chính phi của gia tộc hiển hách, lẽ nào còn phải tranh sủng với một Trắc phi?

Nữ Phụ Không Chịu Biến Mất

Nữ Phụ Không Chịu Biến Mất Khi Tiêu Trí để cô thư ký mới ngồi vào ghế phụ, trước mắt tôi lập tức hiện lên một loạt bình luận: “Cuối cùng nữ chính cũng xuất hiện rồi, nữ phụ độc ác bao giờ mới cút đi vậy, phát chán!” “Chỉ muốn xem nam chính cấm dục và nữ chính yêu nhau ngọt ngào, bà già kia biến đi cho khuất mắt!” Tôi giả vờ không thấy gì, thậm chí còn rộng lượng để mặc Tiêu Trí sắp xếp chỗ ở cho cô gái kia trong biệt thự, chữa bệnh cho bà ngoại cô ta, thu xếp mọi thứ ổn thỏa. Không ai biết… tôi đang mang thai. Đàn ông không phải thứ không thể thiếu. So với việc phát điên, tìm nữ chính gây sự rồi cuối cùng bị thiêu sống cho đến ch .t, thì giữ lại con, để nó mang họ tôi và trở thành người thừa kế hợp pháp, chẳng phải thơm hơn à?

Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa

Hồi Sinh Giữa Gấm Hoa Trọng sinh về năm 1970, lần này tôi chọn lấy người đồ tể mà mẹ giới thiệu, từ chối anh bạn thanh mai trúc mã làm giáo viên ở nhà bên. Tôi không còn bỏ lỡ cơ hội vào nhà máy dệt, không còn phải sống cả đời chăm sóc mẹ chồng nằm liệt giường, quanh quẩn trong bếp núc cơm áo gạo tiền. Tôi sẽ không còn bị chồng cằn nhằn vì đi chợ lỡ tiêu hơn hai hào, mua hai quả quýt chua. “Suốt ngày chỉ biết hoang phí!” Tôi cũng sẽ không còn bị lũ trẻ trách móc chỉ vì muốn ra ngoài xả hơi vài hôm. “Mẹ đi rồi ai trông tụi con?” Ở kiếp này, tôi đi từ một nữ công nhân bình thường, trở thành tổ trưởng, rồi làm tới nữ xưởng trưởng đầu tiên trong lịch sử nhà máy. Tôi không còn chỉ là “vợ của ai”, “mẹ của ai”, mà là chính tôi – là tôi, một con người độc lập. Tôi có sự nghiệp vững chắc, gia đình hạnh phúc. Tôi trở thành vết chu sa trong tim người năm xưa tôi từng yêu. Còn trúc mã đời trước của tôi, người luôn coi tôi là lựa chọn dự phòng thì sao? Cô bạch nguyệt quang mà anh ta theo đuổi cuối cùng lại trở thành người phụ nữ già nua hơn tuổi vì chăm sóc mẹ chồng tai quái, không có công việc, bị chồng xem là “người ăn không ngồi rồi”. Nữ thần của năm xưa, hoa khôi lớp học cuối cùng cũng chỉ là hạt cơm dính trên cổ áo đàn ông. Tôi kéo cô vợ của trúc mã vào lớp đào tạo lại cho phụ nữ tại nhà máy, để cô ấy một hoa khôi từng bị lãng quên, lại một lần nữa tỏa sáng rực rỡ.

Không Còn Là Người Ấy Nữa

Không Còn Là Người Ấy Nữa Đã yêu “bạch nguyệt quang” đến thế, vậy thì tôi thành toàn cho bọn họ. Năm thứ năm tôi “công lược” phản diện trong tiểu thuyết, cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng đồng ý cưới tôi. Vào ngày cưới, đèn chùm trong sảnh tiệc bất ngờ rơi xuống, đúng lúc nguy hiểm, anh ta lập tức đẩy tôi ra, ôm chặt lấy nữ chính đang run rẩy. Cánh tay anh ta bị kính vỡ cứa trúng, bộ vest trắng loang một vệt máu lớn. Còn nữ chính trong vòng tay anh ta thì không hề hấn gì. Tôi ôm lấy cổ đang rỉ máu, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật, anh ta chưa từng yêu tôi. Lúc đó, hệ thống xuất hiện, hỏi tôi: “Có muốn kết thúc nhiệm vụ trước thời hạn không?” Tôi gật đầu. “Đã biết sau này anh ta phải chịu kết cục tan xương nát thịt vì nữ chính… thì tôi sẽ thành toàn cho anh ta.”

Con Gái Tôi, Họ Bảo Chỉ Đáng Ăn Cơm Thừa

Con Gái Tôi, Họ Bảo Chỉ Đáng Ăn Cơm Thừa Dựa vào việc con gái tôi thể chất yếu, mẹ chồng liền đem cơm thiu mang từ quê lên đút cho con bé ăn. “Đây là cơm trăm nhà đấy, bổ nhất rồi!” “Cứ kiên trì ăn đi, chẳng mấy mà khỏe lên cho xem!” Tôi ngăn lại, mẹ chồng mắng tôi không biết điều, còn mắng tôi bất hiếu. Chồng tôi cũng tỏ vẻ không vui, mắng tôi phụ lòng tốt của người nhà quê. Ngược lại, tôi lạnh mặt, đập mạnh đống “cám heo” đó lên bàn. “Chân mẹ bị trật, cần bồi bổ, mẹ ăn đi.” “Chồng bị thoát vị đĩa đệm, cũng nên bồi bổ, ăn đi.” “Hôm nay nếu hai người không liếm sạch đống đồ ăn cho lợn này, tôi sẽ trở mặt thật đấy!”

Mẹ Chồng Thức Tỉnh

Mẹ Chồng Thức Tỉnh Về quê ăn Tết, tôi phát hiện mẹ chồng có dấu hiệu t /rầ/m c.ả/m. Nửa đêm bà lén khóc trong bếp, miệng lẩm bẩm rằng sống chẳng còn ý nghĩa. Tôi muốn đưa bà lên thành phố ở chơi một thời gian cho khuây khỏa. Nhưng ba chồng sống ch .t không đồng ý. Ông tuyên bố nếu bà dám theo tôi lên thành phố, ông sẽ tuyệt thực. Mẹ chồng sợ hãi, rụt rè từ chối lòng tốt của tôi. Tôi cương quyết kéo bà lên xe: “Mẹ mà không đi, có khi chẳng còn mạng đâu.”

Hệ Thống Công Lược Tra Phu Và Nghịch Tử

Hệ Thống Công Lược Tra Phu Và Nghịch Tử Phụ thân từ bên ngoài nhặt về cho ta một dưỡng mẫu, dưỡng mẫu đối xử với ta rất tốt, nói sẽ đối xử với ta như thân sinh nữ nhi. Nhưng ta lại nghe được tiếng lòng của bà ta: [Hệ thống, đây chính là dưỡng nữ có thể khiến cặp phụ tử kia hối hận sao? Chỉ cần ta thu phục được nó, cặp phụ tử kia sẽ phải chạy theo cầu xin ta!] Đêm đó ta mơ một giấc mơ về kiếp trước. Trong mơ, dưỡng mẫu đưa ta vào thành, trước mặt hoàng đế và tiểu công chúa, bà ta bế ta lên cao, còn thân mật với phụ thân ta. Tiểu công chúa ghen tị, quỳ xuống ôm lấy dưỡng mẫu, gọi bà ta là mẫu phi, nói rằng mình đã biết lỗi, muốn mẫu phi ôm. Hoàng đế cũng đỏ hoe mắt, khóc lóc cầu xin dưỡng mẫu tha thứ. Dưỡng mẫu lập tức bỏ ta xuống, vui vẻ muốn cùng họ về cung, ta cầu xin bà đừng đi nhưng bà lại cười lạnh: “Ngươi chỉ là công cụ để ta khiến cặp phụ tử khốn nạn kia hối hận mà thôi! Ngươi thật sự nghĩ ta muốn làm mẫu thân của ngươi sao? Cút đi!” Bà ta về cung liền được phong làm hoàng hậu, cùng ngày đó phụ thân ta bị hoàng đế ghen tuông dìm chết dưới nước. Còn ta vì đã từng “Cướp” mẫu thân với tiểu công chúa nên bị xe ngựa cán gãy cả tay lẫn chân. Tiểu công chúa chỉ vào ta với đôi chân gãy hỏi: “Mẫu hậu, người thương nàng ta hay thương con?” Dưỡng mẫu cưng chiều dỗ dành nàng ta: “Con là bảo bối do ta sinh ra, còn nàng ta chỉ là đứa rác rưởi mà mẫu thân nhặt được từ trên đất thôi.” Ta giật mình tỉnh giấc, dưỡng mẫu đang tiều tụy bưng một miếng bánh ngọt nịnh nọt ta. Ta lại nghe thấy tiếng lòng của bà ta: [Đây là bánh điểm tâm ta cố ý mang từ trong cung ra, đứa con hoang này ăn vào chắc chắn sẽ nhận ta làm mẫu thân!]  

Hoa Khôi Đầu Bảng Xuyên Không

Hoa Khôi Đầu Bảng Xuyên Không Thành Tiểu Hoa Giới Giải Trí Tôi vốn là hoa khôi đầu bài nức tiếng kinh thành, vậy mà lại xuyên không thành tiểu hoa tai tiếng trong giới giản trí thời hiện đại. Còn bị nhét vào một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu của các minh tinh. Chỉ để làm nền cho sự hấp dẫn của các nữ khách mời khác. Hừ, chẳng phải chỉ là nổi bật giữa đám phụ nữ sao? Là hoa khôi đứng đầu, tôi đây chuyên nghiệp lắm.