Trang chủ Thể loại Nữ Cường

Nữ Cường

Song Sinh Báo Thù

Song Sinh Báo Thù Hoàng đế gặp ác mộng. Sau khi hắn thức dậy đã hạ lệnh giết chết tất cả các bé gái sinh vào ngày Tết Nguyên Tiêu năm Thìn. Cha nương vì bảo vệ tỷ tỷ mà bị loạn côn đánh chết, phơi thây nơi hoang dã. Hoàng đế cho rằng mầm tai họa đã được diệt trừ sạch sẽ. Nhưng hắn không biết ta và tỷ tỷ là tỷ muội sinh đôi.

Tuyết Rơi Trắng Trời

Tuyết Rơi Trắng Trời Trong lễ cưới, Đoạn Tri Hứa ném bó hoa cưới trong tay xuống, ngay trước mặt tất cả mọi người dắt theo cô thanh mai trúc mã rời khỏi hiện trường. Chỉ còn lại tôi – cô dâu hữu danh vô thực – bị khách mời đến dự lễ cưới nhìn như xem trò khỉ, chỉ trỏ bàn tán. Người anh em thân thiết của anh ta, Lục Dữ An, bất ngờ nhảy lên sân khấu, mặc kệ ánh mắt xôn xao của đám đông, nhìn tôi đầy sâu sắc: “Mạn Mạn, em cũng nhìn anh một lần đi được không? Anh có điểm nào thua kém Đoạn Tri Hứa chứ?” “Cho anh một cơ hội, để quãng đời còn lại anh được chăm sóc em, được không?” Tôi không do dự chút nào, khoác tay anh ta, quyết tâm hoàn thành buổi lễ đến cùng. Năm đó, dưới sự dịu dàng tấn công không ngừng của anh ta, tôi yêu anh ta một cách toàn tâm toàn ý. Lễ Tình Nhân đầu tiên sau khi kết hôn. Lục Dữ An đưa tôi đến núi Phúc Sơn trượt tuyết, nhưng lại vô tình gặp Giang Lạc Nhan – người xuất hiện một mình. Khi tôi quay người rời đi thì bị cô ta va vào. Lúc xe cứu thương đến, Lục Dữ An không nghĩ ngợi gì mà bế Giang Lạc Nhan lên xe: “Mạn Mạn, em đợi ở đây nhé, anh đưa Lạc Nhan đến bệnh viện kiểm tra trước đã!” Tôi sững sờ nhìn người đàn ông luôn miệng nói yêu tôi, lại có thể không chút do dự đẩy tôi ra ngoài thế giới của anh ta…

Thoát Ra Được Vẫn Chưa Muộn

Thoát Ra Được Vẫn Chưa Muộn Ba tôi ngoại tình với chị ruột mình! Lúc đang ăn trưa, mẹ gọi hỏi tôi đang làm gì, có tiện nghe máy không. Tôi tưởng bà nhớ cháu nên lập tức gọi video cho bà, ai ngờ vừa kết nối thì thấy mẹ mặt đầy nước mắt. Tôi hốt hoảng hỏi có chuyện gì vậy, mẹ nói bà muốn ly hôn với ba. Tính mẹ tôi rất mạnh mẽ, cãi nhau với ba suốt 30 năm trời, đòi ly hôn không dưới trăm lần. Tôi liền hỏi lần này là do ba bước sai chân nào khiến bà không vui. Mẹ lại nói, ba con ngoại tình rồi. Tôi suýt nghẹn chết vì câu nói đó, vội vàng cầm ly nước bên cạnh tu một hơi dài. Tôi nói, mẹ đừng đùa nữa, ba con không phải người như vậy đâu. Mẹ bảo, lần này là thật, mà người ngoại tình là chị ruột của ba con. Nghe xong, cái ly trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, giống như tình yêu của ba mẹ vậy. Con gái tôi đang ngồi trên ghế sofa bị tiếng động bất ngờ dọa cho khóc òa, tôi không kịp dọn đống mảnh vỡ, vội vã chạy tới dỗ con. Dỗ con xong quay lại thì thấy cuộc gọi video đã bị ngắt, tôi nhắn tin cho mẹ một cái, rồi bắt đầu dọn mảnh thủy tinh dưới đất. Tầm hơn ba giờ chiều, con gái cuối cùng cũng ngủ, tôi cô ra khỏi phòng gọi điện cho chồng. Gọi xong kể rõ mọi chuyện, tôi nói với anh ngày mai phải về nhà một chuyến, xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra. Chồng tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Mai là thứ Tư anh không cô cùng em được, em cứ về trước cô, mua cho anh vé máy bay thứ Sáu, anh bay qua sau.” Tôi đáp một tiếng rồi cúp máy. Quay đầu lấy vali bắt đầu chuẩn bị đồ đạc mang về nhà. Vừa thu dọn tôi vừa nghĩ, ba tôi là người chính trực như vậy, sao có thể ngoại tình, mà lại với chính chị ruột mình, ông ấy đang nghĩ cái gì vậy chứ. Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi, đúng là nếu hiểu được thì mới là chuyện lạ. Tối đến, chồng tôi về sớm, mua trái cây cho con, còn mua cho tôi một con cá. Lúc ăn cơm, hai vợ chồng tôi chẳng ai nói gì, im lặng ăn, im lặng rửa bát, im lặng xem tivi.

Tiểu Sư Muội Phản Nghịch

Tiểu Sư Muội Phản Nghịch Thời điểm ta cùng phu quân động phòng, hắn đột nhiên phi thăng. Lúc phi thăng, hắn thậm chí chưa kịp dừng lại, cứ thế nhẹ nhàng phiêu diêu mà thành tiên. Mà ta, những cảm xúc sắp trào dâng bỗng chốc nghẹn lại trong cổ họng, một cái nghẹn này, đè nén đến mức khiến ta trở nên lãnh đạm trong mọi phương diện. Từ đó, ta chuyên tâm tu luyện Vô Tình Đạo, ba ngàn năm sau trở thành thần, rút kiếm đi tìm tên phu quân kia. Không ngờ, khi vừa dò hỏi tung tích, chúng thần đều cười ầm lên: “Ồ? Ngươi nói là chính là chiến thần trần truồng phi thăng kia sao~” “Hiện giờ, nhân gian đâu đâu cũng có miếu thờ hắn, ngươi chưa thấy kim thân của hắn sao? Hai cái mông sáng loáng được dát vàng, chói mắt vô cùng.” “Thế nào? Ngươi quen hắn sao?” Ta: … “Không quen, chưa từng gặp.”

Người Thừa Kế Bị Loại Bỏ

Người Thừa Kế Bị Loại Bỏ Tôi trúng số 5 triệu tệ, đang định báo tin vui. Ba mẹ lại lấy di chúc ra bắt tôi ký. [Toàn bộ tài sản sẽ do cháu trai Lê Gia Bảo thừa kế…] Anh trai giơ tờ kết quả kiểm tra u xơ của tôi lên: “Cô bị ung thư rồi, không chữa được đâu, đừng hoang phí tiền nữa.” “Ký vào di chúc, giao hết tiền cho Gia Bảo, chết rồi mới có người lo hậu sự cho cô.” Tôi xé nát tờ di chúc ấy, không nói gì về chuyện trúng số. Ngay tại chỗ đó, họ viết “Giấy cắt đứt quan hệ huyết thống”, đánh gãy chân và xương vai tôi, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôi tự sinh tự diệt! Trong lòng tôi cười lạnh: Cơ thể tôi rất khỏe, đã đoạn tuyệt quan hệ thì tiền trúng số để tôi tự tiêu.

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng

Hôn Nhân Bất Ngờ Với Đội Trưởng Doanh nhân Đường Tiêu Tiêu sống đến tận 80 tuổi, sau khi qua đời lại nhận được tin báo rằng người lính cứu hỏa đã cứu cô trong trận động đất năm xưa đã bị tàn tật ở chân, mang thương tật suốt cả cuộc đời. Được hỏi là muốn đi đầu thai hay trở về để giúp ân nhân chữa chân, cô lập tức trả lời: Đương nhiên là chữa chân rồi! Sau khi trọng sinh, Đường Tiêu Tiêu lập tức đến vùng nông thôn, tìm về quê hương của ân nhân cứu mạng. Tống Cảnh Chi: “Đồng chí Đường, tôi không cần cô báo ơn, cô về đi.” Đường Tiêu Tiêu: “Nếu anh không cho tôi ở lại, ngày mai tôi sẽ loan tin ra ngoài rằng chúng ta đã có tiếp xúc da thịt, và anh phải chịu trách nhiệm với tôi.” Tống Cảnh Chi: “…”

Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý

Mười Sáu Năm Hư Tình Giả Ý Người ôn văn nhã nhặn như phu quân của ta lại dùng của hồi môn của ta để nuôi dưỡng ngoại thất suốt mười sáu năm.Đứa con trai nhỏ mà ta hết lòng dạy dỗ không chỉ là con riêng của ngoại thất;Mà còn căm hận ta ngăn cản bọn họ đoàn tụ, ngày đêm mong muốn ta ch.ết đi.Tâm ta như tro tàn, chỉ cảm thấy cuộc đời này không còn hy vọng.Khi định rút trâm tự vẫn, ta bỗng chốc tỉnh ngộ.Nếu ta tự sát, chẳng phải là để cho gian phu dâm phụ nhởn nhơ sung sướng sao?Chờ gì đến kiếp sau? Đời này ta phải báo thù!

HOA ĐÃ QUA TAY NGƯỜI KHÁC

Khi dọn dẹp phòng, tôi tìm thấy chiếc điện thoại mà Thẩm Vọng Tân đã khóa suốt mười năm.Sau khi mở khóa, hình nền hiện ra là ảnh của chị tôi.Trong phần ghi chú, dòng tỏ tình cảm động đến mức khiến tôi rơi nước mắt, tên nữ chính cũng là chị tôi.Bỗng nhiên tôi hiểu ra vì sao bó hoa hôm đó lại héo.Vì đó là hoa đã qua tay người khác.Khi kéo đến dòng cuối cùng của ghi chú, mắt tôi tối sầm lại, ký ức quay về năm tôi mười tám tuổi.Thẩm Vọng Tân, mặc đồng phục xanh trắng, cùng đám bạn lên kế hoạch tỏ tình. Cậu ta cười cợt nói:“Thất bại cũng chẳng sao, vẫn còn Bạch Sơ Nguyệt làm phương án dự phòng mà.”Sau đó, cậu ta cầm bó hoa héo đến gặp tôi.Khi cậu ta đọc xong lời tỏ tình, tôi lùi lại một bước, và nhục mạ trước mặt mọi người:“Cậu? Ngay cả chó cũng không thèm yêu.”

SAI LẦM NGỌT NGÀO

Sau một đêm say rượu phát điên, thế mà tôi lại lăn giường cùng kẻ thù không đội trời chung của mình.Tin tốt: Anh ta không nhớ nổi người đã lên giường cùng mình là tôi.Tin xấu: Một lần trúng ngay, tôi có thai rồi.Giờ kẻ thù đó sắp thành bố của con tôi sao?

Mỹ Nhân Tâm Cơ

Mỹ Nhân Tâm Cơ Chỉ vì một câu của Thần nữ: “Trong vòng trăm năm, Tô gia tất sinh ra yêu nghiệt họa quốc, khiến giang sơn đổi chủ”, Hoàng đế liền hạ chỉ, tru di Tô phủ, lưu đày cửu tộc. Ngay cả tiểu hồ ly trắng ta nuôi cũng không được buông tha. Khi đại tẩu qua đời, trong bụng vẫn còn mang thai. Tô phủ bị san thành bình địa, cỏ cũng không mọc nổi. Ta được phụ thân và huynh trưởng giấu trong giếng sâu, mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Một tháng sau, ta sống thoi thóp, bò lên đỉnh Phổ Đà sơn, tìm đến mẫu thân của tiểu hồ ly, dập đầu cầu xin: “Tiên hồ đại nhân, xin ban thần lực cho ta, chờ ngày đại thù được báo, ta nguyện dùng sinh mệnh này đổi lấy mạng sống cho Tiểu Bạch.” Tiểu Bạch là hài tử duy nhất của tiên hồ, cũng là hồ ly trắng do một tay ta nuôi lớn. Thần nữ đã phán rằng Tô gia nữ tất thành tai họa, vậy ta sẽ khiến lời tiên đoán của nàng trở thành sự thật!

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi

Đến Lúc Thay Hoàng Đế Rồi Hoàng hậu thích chỉ hôn. Trong tiệc cung yến, Hoàng hậu tùy tiện chỉ tay, chỉ vào đích tỷ đã có hôn ước, cho ấu tử của thừa ân hầu là Trần Thiên Hữu. Chưa đầy hai năm, đích tỷ bị bạo hành gia đình đến mức sảy thai, khóc lóc vào cung cầu Hoàng hậu chủ trì công đạo, nhưng lại bị nàng ta trách cứ. “Hồ ngôn loạn ngữ, hôn sự do bản cung chỉ định từ trước đến nay đều là phu thê ân ái, cầm sắt hòa minh, ngươi đây là đang nghi ngờ bản cung sao?” Trần Thiên Hữu càng ngày càng quá đáng, yêu cầu thê thiếp hầu chung một chồng, đích tỷ không chịu nổi nhục, tự vẫn mà chết. Hoàng hậu biết chuyện thì giả mù mưa sa lau vài giọt nước mắt: “Cũng là người không có phúc khí, đáng thương cho tấm lòng tốt của bản cung.” Ngón tay khẽ động, lại chỉ sang ta. Ta cười đáp ứng, có lẽ nàng ta không biết, ta vừa mới cẩu thả cùng với phu quân Hoàng Thượng của nàng ta ở trong chùa. Lúc này trong bụng, còn mang thai long chủng.

Thứ Tôi Muốn Là Duy Nhất

Thứ Tôi Muốn Là Duy Nhất Ba năm dịch bệnh cuối cùng cũng kết thúc. Mối tình đầu của Tạ Diễn vội vã quay về nước. Nhưng thật không may, cô ta lại là một trong những ca nhiễm đầu tiên. Tạ Diễn muốn lấy thuốc của tôi để đưa cho cô ta. Tôi không đồng ý. Anh ta thất vọng nhìn tôi: “Đây là chuyện liên quan đến mạng người, em còn gây chuyện gì nữa?” Tôi lặng lẽ nhìn anh ta, sau đó đập lọ thuốc lên bàn. “Muốn thuốc? Được thôi, 470 vạn!”

Kế Hoạch Trả Thù

Kế Hoạch Trả Thù Sau khi lén trộm hộ khẩu, bảo mẫu cùng bố tôi đã lén lút đi đăng ký kết hôn. Bà ta tự cho mình là nữ chủ nhân, mặt dày đòi tôi phải đưa năm mươi vạn tiền sính lễ với ba mươi vạn tiền dưỡng lão mỗi tháng. Tôi nhìn bố đang ngồi trên xe lăn, liên tục nói rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực. Tôi cười lạnh: “Bà ta không đáng giá đến thế!”

Giấc Mơ

Giấc Mơ Năm thứ hai sau khi gả cho Chung Hoài, hắn vì ân nhân cứu mạng đang mang thai mà muốn hoà ly với ta. Ta không khóc không nháo, chỉ mang theo một nha hoàn quét dọn ở hậu viện. Mọi người đều cười nhạo sự ngu ngốc của ta. Chỉ có ta biết, nha hoàn này là con gái ruột của hoàng đế đang lưu lạc nơi dân gian. Cũng chính là nữ đế tương lai. Còn ta, Hạ Chi Ninh, chính là tể tướng đầu tiên được định sẵn của nàng.

Gã Hàng Xóm Bệnh Hoạn

Gã Hàng Xóm Bệnh Hoạn Tôi đặt mua một bộ đồ ngủ hai dây trên mạng và dặn shipper để trước cửa. Tăng ca xong về nhà, bưu kiện chẳng cánh mà bay. Ngay lúc tôi còn đang thắc mắc thì nhận được tin nhắn từ anh hàng xóm mới. “Mỹ nữ có gu thật đấy, ngay cả đồ ngủ cũng quyến rũ thế này.” “Có cần anh giúp mặc không?” Tôi cố nhịn cơn buồn nôn để lấy lại đồ ngủ, định cho qua mọi chuyện. Ai ngờ tên biến thái lại được đà lấn tới, không ngừng khiêu khích sát ranh giới chịu đựng của tôi. Chuyện do trời thì còn có thể tránh, tự chuốc họa thì đừng trách ai! Vậy thì… đừng trách tôi ác!

Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân

Môn Chủ Thần Ẩn: Kinh Thành Phong Vân Tiêu gia Vân Chước, từ nhỏ đã bị bỏ rơi, nay thân nhân bất ngờ tìm đến, ép nàng hồi kinh để trở thành cái gai trong mắt mọi người. Thân nương khinh thường, nói nàng thô bỉ, không biết một chữ to. Nhưng chỉ trong chốc lát, nàng đã đảo tung giới danh sư kinh thành, nổi danh với tài năng nói từ nói phú, đoán mệnh giải vận, khiến ai ai cũng phải kính nể. Bạch liên hoa chê bai nàng độc ác? Nàng lại khiến tiếng thơm vang xa, để kẻ chê bai tức tối mà phải câm lặng. Đại ca từng thương hại nàng, nghĩ rằng mấy năm nay nàng sống khốn khó, thất vọng vô cùng. Nhưng nàng chỉ nhẹ nhàng giơ tay, châu báu vàng bạc sáng lóa, khiến hắn choáng váng. Nhị ca được mẫu thân bảo bọc, lòng dạ ác độc? Nàng kéo hắn đi gặp báo ứng, đối mặt với cơn thịnh nộ của thần quỷ! Tiểu đệ không chịu nhận tỷ? Trước vũ lực tuyệt đối, cuối cùng hắn cũng phải cúi đầu nhận thua. Vân Chước không chỉ giỏi đoán mệnh, tinh thông tướng thuật, mà còn chiêm tinh thần, sửa phong thủy. Là môn chủ Thần Ẩn môn, nàng mang số mệnh đoản thọ và nghèo khó. Nhưng nàng quyết tâm thay đổi vận mệnh, kiếm thật nhiều tiền để an hưởng tuổi già. Quán nhỏ của nàng tại kinh thành nhanh chóng gây chấn động, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Gả Nhầm Chồng

Gả Nhầm Chồng Sau khi tiệc cưới kết thúc và đến lúc thanh toán, tôi phát hiện chi phí lên đến hơn 2 triệu tệ! Xem bảng kê mà choáng váng: 100 chai Mao Đài giá 3.000 tệ/chai, 300 con tôm hùm xanh Úc giá hơn 2.000 tệ/con, và 100 con cua hoàng đế giá 1.000 tệ/con! Càng xem tiếp càng thấy lố bịch: 30 đĩa ngọc của khách sạn giá 180.000, 50 cặp ly rượu bằng bạc nguyên chất giá 90.000, chưa kể một đống hải sâm, bào ngư, gà đen được tính theo thùng trong hóa đơn… Thậm chí nồi gang trong bếp, điều hòa cây trong phòng tiệc, cây xanh trong sảnh khách sạn cũng bị tính tiền! Chồng tôi gọi điện đối chất với mẹ chồng, nhưng bà ta lại cực kỳ ngang ngược: “Nhà nó giàu thế mà còn đòi sính lễ 66.000, rõ là cố tình làm khó. Nó muốn đòi mạng nhà mình đấy!” “Những thứ đó là tôi bảo mấy cô mấy dì của anh dọn hết, để dạy cho cái loại ham lợi nhỏ như nhà nó một bài học!” Nhận ra mẹ chồng là người không dễ đối phó, tôi lập tức yêu cầu khách sạn báo cảnh sát. Tôi muốn xem cái đám họ hàng nghèo kiết xác đó lấy gì mà đền khoản nợ khổng lồ này!

Nụ Cười Đoạn Tuyệt

Nụ Cười Đoạn Tuyệt Lục Minh vì bạch nguyệt quang của mình mà muốn hủy hôn với tôi. Tôi sảng khoái đồng ý. Tất cả mọi người đều không tin tôi sẽ từ bỏ vị thái tử gia mới nổi của giới kinh thành này. Tôi cười nhạt, công ty của anh ta cũng sắp bị tôi làm cho phá sản rồi, có gì mà không bỏ được chứ?!

Vứt Bỏ Tra Nam Tôi Thấy Nhẹ Nhõm

Vứt Bỏ Tra Nam Tôi Thấy Nhẹ Nhõm Vào đúng ngày kỷ niệm kết hôn, Lục Dĩ An đã đặt một viên kim cương hồng ở cửa hàng đồ hiệu. Tôi mở hộp quà với niềm hân hoan, vậy mà bên trong lại là món tặng kèm của cửa hàng đó. Tối hôm đó, thư ký của Lục Dĩ An đăng một bài lên mạng xã hội. Trên ngón áp út thon dài của cô ta là một viên kim cương hồng lấp lánh. Bên dưới còn kèm một dòng chữ: “Ông trời đã tặng tôi món quà tuyệt vời nhất, chính là gặp được anh.” …

Bách Hoa Sát

Bách Hoa Sát Tại Bách Hoa yến, Thái tử đem đóa mẫu đơn vương do Hoàng hậu đích thân tuyển chọn, dâng tặng cho nữ tử Tô gia. Trong khoảnh khắc ấy, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía ta. Trong những ánh nhìn chế giễu, mỉa mai, còn xen lẫn vài tiếng cười khúc khích đầy ác ý. Ta mỉm cười nâng chén rượu trước mặt, mà đầu móng tay đã găm sâu vào lòng bàn tay. “Đóa hoa này thật đẹp, rất hợp với Tô muội muội.” Một đôi xứng lứa vừa đôi như thế, ta cũng chẳng cần chen chân vào nữa. Chỉ mong đời này của Phó Hạc Minh có thể được như tâm nguyện, vừa có giang sơn, vừa có mỹ nhân. Lập Tô Phù Doanh – người hắn yêu nhất – làm hậu. Để Giang gia ta không còn rơi vào cảnh toàn tộc bị xử trảm, để ta – đường đường là một vị Hoàng hậu của Đại Thịnh– không phải bị đày ra biên cương, trở thành quân kỹ để an ủi tướng sĩ. Chỉ là… khi không còn Giang gia ta dốc toàn tộc trợ lực, ta thật muốn nhìn xem, Phó Hạc Minh hắn, làm sao bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn.