Nữ Cường
Hắc Liên Hoa Phản Sát Ta là quý phi được muôn vàn sủng ái. Hôm nay, khi vừa ân ái cùng Hoàng đế xong, ta bỗng nhìn thấy giữa không trung hiện lên những dòng đạn mạc kỳ quái: 【Cười chết mất, lại phải xem nàng ta vui vẻ uống thuốc tránh thai rồi. Không thể không nói, Tiêu Cảnh Hoài đúng là tàn nhẫn! 】 【Thật đáng thương, bề ngoài nhìn thì vinh quang vô hạn, nhưng thực chất chẳng mấy chốc sẽ bị tru di cửu tộc. 】 【Các ngươi chẳng lẽ lại bắt đầu thương hại nàng ta sao? Đừng quên, nàng chính là nữ phụ độc ác đó! 】 Ta ngây người nhìn những lời lẽ quái dị đó. Tiêu Cảnh Hoài ở bên cạnh thì cầm bát thuốc do cung nhân dâng lên, dịu dàng đưa đến môi ta. “Mi Nhi, mau uống đi, thuốc nguội thì hiệu quả sẽ kém đi.”
Ác Giả Ác Báo Vì muốn cho đệ đệ chào đời đúng ngày mồng Một Tết, nương ta gắng gượng nén đau, cắn răng chịu đựng. Ta lo lắng sẽ xảy ra chuyện một xác hai mạng, bèn đi thỉnh bà đỡ đến. May mắn, đệ đệ thuận lợi chào đời, mẫu tử bình an. Nhưng cha ta chẳng những không vui mừng, mà giáng ngay một cái tát thật mạnh vào mặt ta, khiến tai ù đặc. “Đồ tiện tỳ, ngươi đã khiến cả nhà chúng ta mất đi tiền đồ sáng lạn!” Nương ta vừa tỉnh lại, đã dồn chút sức lực cuối cùng, ghì chặt đầu ta xuống, ép mạnh vào tường. “Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi đi tìm bà đỡ, ta cũng sẽ không phải sinh đứa bé vào hôm nay!” Đầu ta bị đập đến máu chảy không ngừng, mà cha cùng tổ mẫu đứng bên cạnh lại vỗ tay cười hả hê như đang xem trò hay. Thương thế còn chưa kịp lành, bọn họ đã đem ta bán vào nơi bẩn thỉu nhất – kỹ viện. Ta chịu đựng tra tấn đến khi chết. Khi mở mắt lần nữa, ta phát hiện mình trở về đúng đêm nương chuẩn bị sinh đệ đệ. Lần này, ta khóa chặt cửa lớn, nhất quyết không để nương ra ngoài thỉnh bà mụ. “Nương à, con biết người khổ sở, nhưng vì phú quý cả nhà ta, người hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa.”
Tri Dư Sau khi đích trưởng tỷ vào cung, gia môn gặp nạn, xét nhà lưu đày. Nàng thản nhiên nói: “Hậu cung không được can chính, ta muốn sống thể diện.” Vì thế, xử toàn phủ nữ tử làm nô, nam tử làm dịch, trên đường lưu đày đến Mạc Bắc tử thương gần một nửa. Ta ở Tân Giả Khố đợi tám năm, cuối cùng cũng đổi lấy được cơ hội diện Thánh, hy vọng lật lại án của phụ thân. Sau khi vào cung, gặp được đích trưởng tỷ của ta. Nàng ân cần hỏi ta: “Ngươi có nỗi khổ gì? Ta có thể giải quyết cho ngươi. Nhưng ngươi không thể quyến rũ Hoàng thượng, chàng và ta đã quen biết nhau từ nhỏ, tình nghĩa sâu đậm.” Ta nở nụ cười, một chút ôn nhu cuối cùng trong lòng cứ như vậy bị cắt đứt. Nàng không biết, tám năm khổ dịch ta đã sớm thành ác nữ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Trọng Sinh, Ta Đá Bay Cả Hai Vị Hôn Phu Ta và Tiêu di nương đấu nhau cả một đời. Trước khi chet, nàng ta không chịu gặp Tạ Tầm, chỉ để lại một câu: “Thiếp thân thế hèn mọn, nếu có kiếp sau, chỉ nguyện cùng quân không gặp lại.” Tạ Tầm chắc chắn rằng chính ta đã bức nàng ta đến chết, đêm khuya cầm kiếm xông vào tẩm các của ta, bắt ta đền mạng. Ta bị người đẩy ra, ngã thẳng vào lưỡi kiếm, đau đớn mà chết. Khi mở mắt ra, ta đã quay về ngày phụ thân chọn phu quân cho ta. Trước mặt, một người là Tạ Tầm vừa mới đỗ trạng nguyên, một người là thiếu niên tướng quân Kỷ Thiệu An. Ta nhấc gậy lớn, đem cả hai đuổi ra ngoài. Tạ Tầm không phải người tốt, nhưng kiếp trước, kẻ đứng sau đẩy ta chính là Kỷ Thiệu An.
Ngoại Tình Thì Cho Cút Tôi cứ ngỡ mình là người chiến thắng trong cuộc đời này. Từ nhỏ đã được cả nhà cưng chiều, cho dù là hôn nhân sắp đặt thì cũng gả vào nhà giàu có tiếng trong giới ở Bắc Kinh, là con dâu lớn của nhà họ Dư. Con trai lanh lợi, ba mẹ chồng hiền hòa. Trong các buổi tụ họp của giới nhà giàu, tôi luôn là người khiến người khác phải ghen tị. Vậy mà hôm nay, lại nhận được ảnh do con nhỏ kình địch Giang Duyệt gửi đến. “Ha ha ha, cô bị cắm sừng mà còn không biết à? Tới đây, tôi gửi thêm cho vài tấm nữa. Đàn ông chẳng có thằng nào ra hồn. Con trai cũng thế! Độc thân vui hơn nhiều nhé! Đúng là mong chờ ngày cô quay về hội độc thân đấy!”
Mẹ Tôi Mạnh Mẽ Như Hổ Tôi đi công tác về sớm, vừa bước vào nhà đã nghe tiếng khóc xé gan xé phổi của con gái. Mặt con đỏ bừng, sốt cao không hạ. Mẹ chồng giả nhân giả nghĩa của tôi thì vẫn bám sát phía sau, vừa chà tay vừa biện hộ: “Mẹ cũng vì tốt cho con bé thôi! Không nặn ra thì sau này lớn lên làm gì có sữa cho con bú?” “Tốt cho mẹ ông nội bà ngoại nhà bà ấy!” Tôi vung tay tát bà ta một cái, ôm con lao thẳng đến bệnh viện. Cuối cùng, bác sĩ chẩn đoán viêm tuyến vú. Nhưng còn chưa kịp để con hạ sốt, bên nhà chồng đã tổng tấn công bằng những cuộc điện thoại, từng người từng người thay phiên trách móc tôi hung dữ, bất hiếu. Tốt lắm, rất tốt! Các người đã muốn chơi lớn thì tôi chiều!
Tôi Là Người Thứ Ba Sau tai nạn xe, chồng tôi mất trí nhớ, tôi lôi “chim hoàng yến” của anh ta đến tận giường bệnh.“Cô ta! Cô ta mới là vợ anh đấy!”Anh nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay tôi với vẻ nghi ngờ.Tôi lập tức tháo nhẫn ra, đeo vào tay cô ta.“Tôi là hồ ly tinh, cái nhẫn này là tôi cướp được.”Anh không tin.Tôi thở dài: “Được rồi, nói thật nhé, tôi là tiểu tam.”
Chồng Tôi Bao Nuôi Tình Nhân Tôi và Tống Từ kết hôn ba năm, hắn từng cho tôi tất cả sự chiều chuộng. Cho đến khi tôi tình cờ nhìn thấy bản thỏa thuận bao nuôi cất trong két sắt của hắn. Tôi phát điên chất vấn, chỉ nhận lại một câu tỉnh bơ: “Ba em cũng ngoại tình, mẹ em còn chịu được. Anh chỉ chơi bời tí thôi, sao em không chịu nổi?” Sau đó, tôi bán luôn căn nhà và chiếc xe mà hắn tặng, hủy hết mọi dấu tích giữa chúng tôi, rồi quay lưng bỏ đi.
Năm tháng còn lại, chỉ mong yên bình Vào sinh nhật 50 tuổi của tôi, Kỷ Hàn Thanh như thường lệ, đến Hàng Châu tham dự hội nghị học thuật. Anh ấy đăng một bức ảnh mưa nhẹ bên hồ Tây lên vòng bạn bè, kèm dòng chữ: “Tây Hồ sau mưa, dùng tư duy dạng hạt để ngắm nhìn một người tựa ngọc.” Trong ảnh, một đoạn cổ tay thon đeo chiếc vòng ngọc vô tình lọt vào khung hình, đâm thẳng vào mắt tôi như một mũi kim sắc nhọn. —— Người như ngọc ấy, mối tình đầu trong trắng mà anh nhớ mãi không quên, đã quay về. Tối đó, tôi khui rượu vang, mua chiếc bánh kem cherry luôn thấy tiếc tiền không nỡ ăn. Tôi chậm rãi ăn hết miếng bánh sinh nhật, rồi tháo nhẫn cưới, đặt trên bàn cùng một tờ giấy và bản thỏa thuận. “Kỷ Hàn Thanh, chúng ta ly hôn đi.” Sau đó, tôi xách vali, một mình bước lên chuyến bay ra nước ngoài. Phía trước là một thế giới rộng lớn đang dần mở ra. Kỷ Hàn Thanh có ánh trăng trắng không thể quên trong lòng. Còn tôi, phần đời còn lại, phải đi tìm lại một “tôi” tự do, mãnh liệt, từng bị lãng quên.
Tôi Không Cần Sự Cứu Rỗi Của Bất Kỳ Ai Hứa Lâm Xuyên vì cô thư ký mới mà đốt một màn pháo hoa hết 100 vạn (~3,5 tỷ). Anh ta còn không quên nhắn tin cho tôi: 【Vãn Tinh, đợi đến kỷ niệm 10 năm kết hôn, anh sẽ tặng em một màn pháo hoa thật đẹp.】 Đó là điều tôi đã ước 10 năm trước. Khi đó nghèo, sau khi đăng ký kết hôn, chúng tôi chỉ thắp vài cây pháo que. Giờ nhìn màn pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, tôi lật lại video công khai yêu nhau năm xưa, chụp màn hình đăng lên vòng bạn bè: 【Kết cục, đều như vậy cả.】 Tối hôm đó, Hứa Lâm Xuyên không về nhà. Hôm sau, tôi gửi nhanh cho anh ta một bản thỏa thuận ly hôn. Kèm theo đó, là một lá thư gửi chậm từ mười năm trước. Trên đó, chính tay Hứa Lâm Xuyên từng viết: 【Hôm nay, có yêu Vãn Tinh nhiều hơn một chút không?】
Nữ Đế Trọng Sinh Kiếp trước, ta được Thái tử Yến quốc để mắt tới, theo hắn đến Yến quốc xa xôi, trở thành Hoàng hậu. Không chỉ hưởng hết phú quý, hắn còn vì ta mà không mở hậu cung, chỉ sủng ái một mình ta. Nhưng tỷ tỷ lại gả cho một vị tướng quân què chân, cả đời lận đận, hai người giày vò lẫn nhau. Trở về sau khi được tái sinh, tỷ ấy đã giành trước ta, cùng Thái tử làm chuyện mờ ám, khiến mọi người đều biết. Phụ hoàng vì giữ thể diện, bất đắc dĩ phải thành toàn. Tỷ tỷ cười cong cả mắt: “Muội muội, cuối cùng thì vận may trời cho này cũng đến lượt tỷ. Lần này, đổi lại là muội ở lại đây, từ từ tiêu hao cùng đám tôm tép nhãi nhép kia đi.” Ta cũng cười. Tỷ ấy không biết, đằng sau sự sủng ái dành cho Hoàng hậu, là vực sâu vạn trượng. Đây không phải là vận may trời cho, mà là… Địa ngục trần gian.
Mười Bảy Năm Hôn Nhân Cũng Chỉ Là Giấc Mộng Vào ngày kỷ niệm mười bảy năm kết hôn, chồng tôi đang cùng tình nhân mới đi khám thai. Tôi đã cùng anh ta trải qua mọi gian khổ trong những năm đầu lập nghiệp, để rồi khi cuộc sống cuối cùng cũng khởi sắc, người anh ta chọn để sẻ ngọt lại không phải tôi. Có lẽ anh ta nghĩ tôi đã có tuổi, lại không có lấy một đứa con, rời khỏi anh ta sẽ chẳng thể tìm được ai tốt hơn, nên mới càng lúc càng trắng trợn, không kiêng nể gì nữa. Anh ta không chỉ có gia đình bên ngoài, có cả con riêng, mà đứa trẻ đó lại có quyền thừa kế hợp pháp tài sản của anh ta. Lúc mối quan hệ giữa hai chúng tôi căng thẳng đến tột độ, anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng, buông một câu đầy lý lẽ: “Quy tắc tồn tại tức là hợp lý.” Phải thôi, luật pháp chỉ ràng buộc được người có đạo đức. Mà trên đời này, không thiếu kẻ bỉ ổi đến mức chẳng còn chút đạo đức nào để mà ràng buộc. Vậy thì tôi sẽ dùng quy tắc để đánh bại quy tắc. Dùng “hợp lý” để lật đổ cái gọi là “hợp lý” của anh ta. Dù sao thì, một tờ giấy đăng ký kết hôn, người bị trói đâu phải chỉ có một mình tôi. Tôi chẳng vướng bận gì, từ trước đến nay chưa từng sợ “cá chết lưới rách”. Người nên sợ, vốn không phải là tôi.
Hoán Linh Ta vốn là một y nữ nơi núi rừng, lại từng có ân cứu mạng với Thái tử. Hắn nghênh ta vào Đông cung, hứa cho ta vị trí chính phi, sau đó ta thuận theo lẽ thường mà trở thành Hoàng hậu, sinh hạ trưởng tử, vinh hoa cả đời. Người người đều nói ta nhặt được phú quý từ trên trời rơi xuống. Khi ta trăm tuổi quy tiên, con cháu đau đớn khóc thương, duy chỉ có hắn nhìn về nơi xa, nở một nụ cười nhẹ nhõm. “Uyển muội, đời này ta đã giữ trọn lời hứa, nhưng lại phụ lòng nàng. Chết đi, ta chỉ mong được đồng táng với nàng, cùng hẹn kiếp sau.” Hắn lạnh lùng nhìn thi thể của ta, từng chữ một: “Còn ngươi, ta nguyện đời đời kiếp kiếp không gặp lại, mãi mãi không bao giờ!” Ta bị bí mật an táng tại một ngọn đồi nhỏ cách hoàng lăng trăm mét, vị trí Hoàng hậu lại chôn xuống vong thê của một vị tướng quân. Sống lại một đời, thứ phú quý này, ta không cần nữa.
Hôn Lễ Ba Người Bạn trai đột nhiên đi công tác nhưng lại quên thoát tài khoản WeChat trên máy tính. Khi giúp anh ta tắt máy, tôi vô tình liếc thấy lịch sử trò chuyện. [Em yêu, tối nay ở bên anh nhé, ông xã của em sắp chết đói rồi.] Cô gái kia nói: [Vậy thì anh không được không dùng biện pháp, em vẫn chưa muốn có thai.] Bạn trai tôi trả lời: [Có thì sinh, sinh một đứa con gái, đáng yêu như em vậy.] Tôi cố kìm nén sự cuộn trào trong lòng, mở ảnh đại diện lên giống hệt tôi. Bạn bè của cô ấy đăng ảnh cưới, người đàn ông ở góc ảnh trông rất nổi bật. Vậy… tôi chỉ là người thứ ba?
Phận Nữ Nhi Ngày cha ta dẫn ta về nhà, ta cố ý làm vỡ chiếc vòng ngọc mà mẹ kế tặng. Chưa đợi phụ thân mở miệng chỉ trích, bà đã vội vàng nắm lấy bàn tay bị thương của ta, như một người mẹ hiền bảo vệ rồi cầm máu cho ta. “Châu Châu, thổi thổi một chút là hết đau thôi.” Một lần bảo vệ ấy kéo dài mười năm. Sau này, An Viễn Hầu phủ sụp đổ, cha ta lập tức muốn vứt bỏ mẹ kế. Ta quay đầu đồng ý lời cầu hôn của nhiếp chính Vương. “Mẫu thân, lần này đến lượt Châu Châu che chở người rồi!”
Xuyên thành Lâm Đại Ngọc Xuyên không thành Lâm Đại Ngọc, mười năm sau ta bước vào Giả phủ. Giả Bảo Ngọc liền xông tới hỏi: “Muội muội có tên tự không?” Ta đáp: “Trận chiến tại miếu Sơn Thần, chắc hẳn người trong kinh thành đều đã biết đến danh tính của ta rồi.” “Thêm nữa, đừng gọi ta là muội muội, hãy gọi ta là Lâm Giáo Đầu.”
Sau Khi Thủ Tiết, Ta Nằm Cũng Thắng Ngày thành thân, phu quân vì cứu ta mà bị thiêu ch.t trong biển lửa. Ta một mình gánh vác cả nhà chồng, thay hắn phụng dưỡng cha mẹ, nuôi lớn chất tử của hắn. Khi ta bệnh nặng hấp hối, người chồng đã ch.t từ lâu bỗng dẫn theo mẹ con ngoại thất xuất hiện. Thì ra hắn sớm đã thầm yêu ngoại thất, lại tham lam sính lễ hồi môn của ta. Hắn giả ch.t, lừa ta cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa cho nhà hắn cả đời. Lần nữa mở mắt, ta trở về ngày thành thân năm đó. Nhìn tân phòng ngập trong biển lửa, ta lặng lẽ khóa cửa lại. Muốn ch.t ư? Vậy thì ta tiễn ngươi một đoạn.
Liệt Nữ Đại tỷ kiên trinh bất khuất, là tấm gương liệt nữ vang danh khắp kinh thành. Thái tử từng lấy tính mạng cả gia đình uy hiếp, ép nàng làm thiếp, nhưng nàng lại cầm trâm vàng tựa lên cổ, giọng nói kiên quyết: “Để ta dùng sắc hầu người, chi bằng chết còn hơn!” Phụ thân không chịu nổi tỷ tỷ chịu nhục, liền liều mạng phản kháng, cuối cùng máu đổ ngay tại chỗ. Nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn: “Người ta ai rồi cũng phải chết, ta tuyệt đối không để bị khuất phục!” Thái tử thấy nàng thú vị, bèn bắt cả mẫu thân và huynh trưởng, cười lớn rời đi. Ngày quốc gia sụp đổ, chúng ta không may bị bắt, trở thành quân kỹ cho đám binh lính dị tộc. Đại tỷ rút lưỡi dao từ kẻ địch, muốn tự sát trước mặt bọn chúng: “Ta thà chết còn hơn cầu cứu thái tử!” Lúc ta đang cuống quýt định đứng ra, trong đầu bỗng xuất hiện từng hàng mưa đạn.
An Vân Khi cô thư ký của Đường Diệp lần thứ mười chín lượn lờ đến trước mặt tôi, tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. Hết trò, cô ta dứt khoát rút ra tờ giấy khám thai, chìa ra thị uy giữa chốn đông người. Tôi dịu giọng nhắc nhở: “Lo mà dưỡng thai cho tốt, có chuyện thì tìm ba của đứa bé.” Cô ta tức đến sôi máu, hét lên: “Cô định làm con rùa rụt cổ đến bao giờ?” Cạn lời thật. Cô ta mãi mãi không hiểu nổi một chuyện – Giành đàn ông ấy à? Tôi thấy chán từ lâu rồi. Giành chén cơm của đàn ông, mới là chuyện đáng chơi.
Gia Đình Khốn Nạn Của Bạn Trai Vừa mới qua sinh nhật 28 tuổi, mẹ tôi đã bắt đầu giục cưới dữ dội. Tôi chuẩn bị quay về để nói lời chia tay với thằng bạn trai đã yêu nhau một năm, cái thằng mà suốt ngày đòi chia đôi tiền nong từng ly từng tí. Không ngờ hắn lại nói: “Tư Nguyệt, mẹ anh bảo nên cưới sớm, tiền đặt cọc mua nhà thì vẫn chia đôi như cũ, nhưng bà sẽ lo tiền tiệc cưới, nên bên em chỉ cần tặng một chiếc xe làm của hồi môn là được, mẫu anh chọn sẵn rồi…” Tôi: “…” Nghĩ đến mức lương 5 triệu một tháng của hắn, tôi nhất thời không biết nên mở miệng thế nào. Ngày nào cũng chia đôi, chia đến mức đầu óc hỏng luôn rồi chứ chẳng chơi. Anh trai à, yêu đương với anh thì được. Nhưng cưới anh á? Tôi xin miễn!