Nữ Cường
Khi Kịch Bản Trở Thành Sự Thật Tôi – người mãi mãi đứng nhì khối, vừa mới liên kết với Hệ Thống Trao Đổi. Trước mắt tôi lướt qua hàng loạt bình luận như nổi bật giữa màn đêm: 【Xong rồi xong rồi, nữ phụ độc ác chắc chắn đang ghen tị với nữ chính bảo bối vì luôn đứng nhất, kiểu gì cũng sẽ dùng hệ thống để đổi điểm thi đại học của cô ấy cho xem!】 【May mà nữ chính nghe được hết đoạn đối thoại giữa hệ thống và nữ phụ, nên từ đó mặc kệ hết, tận hưởng tuổi trẻ, đến ngày thi đại học còn ngủ từ đầu đến cuối luôn cơ mà!】 【Nữ phụ có âm mưu gì cũng vô ích! Cuối cùng cũng chỉ đổi được… 0 điểm thôi! Nữ chính sau đó sẽ quyên góp hẳn một tòa nhà cho Harvard luôn ấy! Đỉnh chưa!】 Nữ phụ độc ác? Là tôi sao? Nhưng… ai bảo tôi muốn đổi điểm thi đại học của nữ chính? Thứ tôi muốn đổi… là một thứ còn quý giá hơn nhiều.
Bụng Bầu Báo Thù Chồng tôi là quán quân tán thủ toàn quốc, trong một lần thi đấu không may bị đối thủ đánh trúng chỗ hiểm, tuy không mất mạng nhưng lại dẫn đến khó có con. Tôi cùng hắn lặn lội khắp nơi tìm bác sĩ giỏi, khó khăn lắm mới mang thai được. Hắn sợ tôi bị quấy rầy nên vừa sắp xếp cho tôi ở trong biệt thự riêng để an thai, thì quay lưng đi đã lén lút mập mờ với cô thư ký của hắn. Cô thư ký trẻ tuổi nóng nảy ấy cứ tưởng tôi là tiểu tam lẳng lơ, tìm đến biệt thự nơi tôi đang dưỡng thai. “Cô bụng to như thế này rồi mà vẫn không biết xấu hổ dụ dỗ chồng tôi? Hôm nay tôi phải cho cô biết kết cục của kẻ lẳng lơ là gì!” Tôi vừa mở miệng giải thích, cô ta đã nhắm thẳng bụng tôi mà đá tới tấp. Máu thấm đỏ váy bầu, cô ta vẫn chưa dừng tay, còn điên cuồng sai người lôi tôi ra khỏi biệt thự, nói phải cho tất cả phụ nữ trên đời thấy rằng làm tiểu tam thì không có kết cục tốt. Tôi vật vã cầu cứu trong khu biệt thự vắng vẻ, mãi đến khi có hàng xóm phát hiện ra tôi đang hấp hối mới gọi cho chồng tôi. Tôi nghe thấy hắn nói trong điện thoại: “Cô ấy còn nhỏ, chỉ đùa hơi quá đà thôi, chắc không đến mức chết người đâu.” Hàng xóm đưa điện thoại cho tôi, tôi yếu đến mức không thốt ra nổi tiếng nào. Hắn nói trong điện thoại: “Vợ à, cố chịu chút, anh xong việc sẽ về với em…” Trong tiếng nền phía hắn vang lên âm thanh đặt cược thắng thua trong sới cá độ đấm bốc. “Chồng ơi, cứu em với!” “Đã bảo là anh đang cá cược đấm bốc rồi mà! Làm gì có thời gian cứu em, em cố gắng chịu thêm chút nữa đi!” Nghe hắn nói cá độ còn quan trọng hơn tôi, tôi tức đến mức chết không nhắm mắt! Vừa mở mắt ra, tôi phát hiện mình quay lại đúng ngày bị hành hạ đến chết hôm đó.
Tôi Và Mẹ Trọng Sinh Những năm 90, vật chất còn khan hiếm. Nhà mãi mới hầm được con gà, mẹ lại đem cái đùi gà cho con trai chú Vương hàng xóm. Lúc ba hỏi đến trong bữa cơm, mẹ nói tôi là người đã ăn. Tôi không nhận, mẹ liền mắng tôi là đồ chuyên nói dối. “Chính mày ăn, chính mày ăn, ăn rồi còn không chịu nhận, tao đ/á/n/h ch.t cái đồ nói dối nhà mày…” Và rồi bà thật sự lỡ tay đ/á/n/h ch.t tôi. Lần nữa mở mắt, tôi lại đang ngồi ở mâm cơm, mẹ cười gượng bảo: đùi gà là do Phương Phương ăn. Lần này tôi đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Ba, đùi gà là con ăn đó, mẹ đâu có đem cho chú Vương đâu!”
Phụ Nữ Phải Độc Lập Sau khi tôi có bầu, chồng đón mẹ chồng lên chăm sóc tôi. Sau khi làm hỏng 3 cái nồi cơm điện, 4 cái máy rửa chén, 5 cái lò vi sóng, bà vừa lau nước mắt vừa nói: “Mẹ già rồi, mẹ vô dụng, mấy thứ công nghệ cao này mẹ học không nổi.” Sau đó nữa, bà cùng với em chồng ngày nào cũng khiến tôi bực bội. Đến cuối cùng tôi mới biết, tất cả chuyện này đều do chồng tôi bày ra, chỉ để ép tôi nghỉ việc.
Người Thừa Kế Bị Loại Bỏ Tôi trúng số 5 triệu tệ, đang định báo tin vui. Ba mẹ lại lấy di chúc ra bắt tôi ký. [Toàn bộ tài sản sẽ do cháu trai Lê Gia Bảo thừa kế…] Anh trai giơ tờ kết quả kiểm tra u xơ của tôi lên: “Cô bị ung thư rồi, không chữa được đâu, đừng hoang phí tiền nữa.” “Ký vào di chúc, giao hết tiền cho Gia Bảo, chết rồi mới có người lo hậu sự cho cô.” Tôi xé nát tờ di chúc ấy, không nói gì về chuyện trúng số. Ngay tại chỗ đó, họ viết “Giấy cắt đứt quan hệ huyết thống”, đánh gãy chân và xương vai tôi, rồi đuổi tôi ra khỏi nhà, bảo tôi tự sinh tự diệt! Trong lòng tôi cười lạnh: Cơ thể tôi rất khỏe, đã đoạn tuyệt quan hệ thì tiền trúng số để tôi tự tiêu.
Món Độc Hại Người Bà theo người ta ra ngoài nhặt nấm, nhặt về một đống nấm mũ đỏ, thân trắng. Bà bảo muốn làm món gà hầm nấm để cải thiện bữa ăn cho cả nhà. Tôi nhắc: “Mấy cây nấm này có độc, ăn vào chết người đấy.” Ba ghét tôi nói chuyện xui xẻo, để phạt tôi, ông bắt tôi ăn hết sạch chỗ nấm đó. Lúc tôi hoa mắt chóng mặt, trước mặt toàn sao bay rồi cầu cứu họ, họ lại mắng tôi giả vờ. Vậy là tôi chết ngay tối hôm đó. Không ai rơi giọt nước mắt nào, chỉ đổ hết chỗ gà nấm đi rồi vùi tôi qua loa dưới đất. Mở mắt ra lần nữa, bà đang múc món gà hầm nấm, tôi bình tĩnh bưng đĩa đồ ăn đặt lên bàn. Bà lấy cái đùi gà, đưa cho em trai tôi, nói: “Cháu đích tôn đang tuổi lớn, ăn nhiều một chút!”
Cứu Lấy Con Gái Con gái tôi bị một kẻ giết người hàng loạt sát hại, tôi truy lùng hung thủ suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng đưa hắn ra pháp luật, nhưng hắn lại không thừa nhận đã giết con tôi. Trong khi đó, chồng cũ đã tái hôn với em gái tôi, có con trai con gái đủ cả, gia đình hạnh phúc viên mãn. Còn tôi thì lao lực mà bệnh, cuối cùng mắc ung thư gan giai đoạn cuối. Trước lúc chết, em gái nói cho tôi biết, chính nó là người đã giết rồi chôn con tôi. Cũng chính nó là người suốt bao năm qua luôn khích lệ tôi dù ly hôn cũng phải kiên trì truy tìm hung thủ, đòi lại công bằng cho con. Từng chút từng chút, nó loại bỏ hết những gì cản đường, chiếm lấy toàn bộ những gì thuộc về tôi. Tôi gom chút sức lực cuối cùng đẩy nó xuống khỏi cửa sổ, cùng kéo nó chết chung. Mở mắt ra, tôi sống lại rồi, trở về buổi sáng hôm con gái tôi mất tích.
Người Ra Đi Không Quay Lại Tôi quyết định ly hôn với Kỷ Tùng vào đúng ngày sinh nhật mình.Trên bàn ăn, tôi giả vờ đùa hỏi anh ta:“Anh có yêu em không?”Kỷ Tùng nhếch môi cười lạnh:“Hơn 30 tuổi rồi, còn làm màu gì nữa?”Tôi cúi đầu, không đáp, liếc nhìn màn hình điện thoại.Trong ảnh chụp màn hình, Kỷ Tùng đang ôm hôn một người phụ nữ.Khung hội thoại phía dưới là lời tỏ tình sâu đậm anh ta gửi cho cô ta:“Cả đời này, Kỷ Tùng tôi chỉ từng yêu một mình em, Chu Tình.”Tôi ngẩng đầu, nhìn anh ta bình tĩnh:“Cho em một món quà sinh nhật đi.”Kỷ Tùng gật đầu cái rụp:“Em muốn gì, cứ nói.”Tôi tháo nhẫn cưới trên tay, đặt lên bàn.“Cho em một khởi đầu mới. Kỷ Tùng, chúng ta ly hôn đi.”
Thiên Kim Không Giả Học muội trong nhóm chat giả mạo thân phận tôi, nói mình là con nhà giàu. Tôi chỉ thấy kỳ lạ: khi nào ba tôi lại có thêm một cô con gái thế? Sao tôi không biết?
Chồng Tôi Lấy Tiền Của Tiểu Tam Để Nuôi Tôi Chồng tôi dạo này thất nghiệp, nhưng vận may lại cực kỳ tốt. Trúng xổ số được tám vạn tám, đi siêu thị bốc thăm cũng trúng ngay máy làm đẹp đắt tiền. Xuống lầu đổ rác còn nhặt được về cho tôi một hộp đầy trang sức vàng. Nhưng tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không ổn. Tôi lên mạng đăng bài cầu cứu, cư dân mạng đồng loạt khuyên tôi: của bất chính, tốt nhất nên tìm người điều tra thử hắn. Cho đến khi tôi lướt thấy một bình luận được nhiều lượt thích:【Biết đâu hắn có người bên ngoài rồi, mấy hôm trước chẳng có một chị ba đăng bài nghi ngờ tình nhân ăn trộm sao?】 Tôi giật bắn người, lập tức lần theo chỉ dẫn đi xem bài viết. Kết quả, mỗi món đồ mà chị ba kia báo mất đều khớp hoàn hảo với những thứ chồng tôi đem về. Đang cân nhắc có nên báo cảnh sát không thì hắn chuyển khoản cho tôi hai trăm ngàn tệ. Má nó, còn cân nhắc cái gì nữa! Hắn đã trộm của chị ba để nuôi tôi rồi, chẳng phải tôi nên mắt nhắm mắt mở hay sao?
Chồng Tôi Và Bạch Nguyệt Quang Cùng Nhau Bay Màu Tôi vừa xác nhận mình mang thai, về đến nhà thì phát hiện trong nhà trống không một bóng người. Trên bàn chỉ có mảnh giấy mà chồng tôi để lại. Anh ấy nói mình bị trầm cảm, cần lái xe đi du lịch tự chữa lành trong vòng 8 tháng. Hiện tại đã cùng với “bạch nguyệt quang” của anh ta bon bon trên đường cao tốc rồi. Tôi thì cuống hết cả lên. Xe trong nhà vốn đang hỏng phanh, còn chưa kịp sửa xong. Lỡ mà anh ta đ âm ch .t người thật thì phải làm sao đây?
Sau Lưng Là Ánh Mặt Trời Em gái tôi vừa thi đại học xong, tôi dự định sẽ đưa con bé đi du lịch thư giãn.Bạn trai tôi sau khi biết chuyện liền âm thầm tìm tôi nói:“Sau này em gả vào nhà họ Vương, là người nhà anh. Sao có thể tùy tiện tiêu tiền cho người ngoài được?”Nói xong, anh ta đẩy em gái mình đến trước mặt tôi:“Em hoàn vé máy bay của em gái em đi. Vừa hay em gái anh cũng vừa thi xong, em làm chị dâu, dẫn nó đi chơi thư giãn một chuyến.”Em gái anh ta cũng gật đầu:“Đúng đó chị dâu. Ăn cơm nhà họ Vương mà chân ngoài dài hơn chân trong thì không hay đâu.”Tôi nhìn ba tấm vé đã đặt trước, mặt không đổi sắc mà hoàn lại một tấm.Họ nói không sai.Tôi đâu phải người ngốc.Vì sao tôi phải chăm sóc cho em gái người khác chứ?
Nữ Vương Mồm Mép Phản Kích Tôi lập một tài khoản chỉ để ghi lại những khoảnh khắc thường ngày với bạn trai. Không ngờ vài clip liên tiếp viral, tôi trở thành hot blogger tình yêu được cả mạng biết đến. Sau đó, theo yêu cầu của fan, tôi livestream mang quà sinh nhật bất ngờ đến tặng bạn trai. Cửa mở ra, lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp quấn khăn tắm. Ngón tay trắng muốt của cô ta lướt qua túi quà tôi đang cầm, mắt thậm chí chẳng thèm nhìn tôi. “Đồ ăn giao rồi mà, còn không đi à?”
Sau Màn Thử Thách Của Mẹ Chồng Trước Cưới, Tôi Không Hầu Hạ Nữa Tôi và bạn trai yêu nhau ba năm, vừa mới đính hôn không lâu. Đến Tết Nguyên Tiêu, anh ấy đưa tôi về nhà ra mắt bố mẹ. Trên đường đi, mẹ anh gọi điện liên tục, giục hết lần này đến lần khác. “Con trai à, về đến nơi thì mau đưa Tiểu Thiển về nhà nhé, mẹ chuẩn bị xong hết rồi, vừa hay cả nhà ăn bữa cơm trưa.” Tôi xách theo đủ loại quà, gõ cửa nhà họ. Vừa bước vào, nhìn thấy trên bàn chẳng có lấy một món ăn. Bảy cô tám bác ngồi đầy ghế sofa, vừa thấy tôi đã ríu rít bàn tán. Mẹ anh ta chỉ chào hỏi qua loa vài câu rồi lập tức đẩy tôi vào bếp. “Nghe nói con dâu tương lai của mẹ nấu ăn ngon lắm, hôm nay mẹ cũng được hưởng lây rồi. Mẹ đã mua đầy đủ nguyên liệu hết rồi nhé.” Tôi xách lại túi quà, quay đầu bỏ đi. “Dì à, xem ra mọi người không chào đón cháu lắm, cháu xin phép để hôm khác tới vậy.” Gọi là thử thách tiền hôn nhân đúng không? Xin lỗi, tôi không phục vụ đâu.
Công Lý Sẽ Đến Ở Cuối Con Đường Kiếp trước, trước kỳ thi đại học, em gái cố ý giấu giấy báo dự thi của tôi rồi cùng bố đi chơi trò “nhảy từ trên cao”. Tôi đã chạy nước rút 1500m đến công viên giải trí, tận mắt nhìn thấy em gái lấy giấy báo từ trong túi ra, rồi còn van nài bố lái xe đưa tôi đi thi. Cuối cùng, tôi thành công vào phòng thi và hoàn thành bài thi. Nhưng em gái lại vì sự cố kỹ thuật của trò “nhảy từ trên cao” mà rơi từ độ cao 200 mét xuống, ch//ết ngay tại chỗ, trở thành một đống thịt nát. Bố chỉ bình tĩnh thu dọn xác của em, nhưng đến ngày thứ bảy sau khi em mất, ông ta trói tôi vào chính chiếc máy chơi gặp sự cố đó, không chút do dự nhấn nút khởi động. Ông ta gào lên: “Vì muốn tranh sủng mà mày nhét giấy báo vào túi em mày, còn bày mưu bắt tao đưa mày đi thi, cuối cùng lại khiến em mày gặp chuyện! Đứa đáng ch//ết nhất chính là mày!” Khi mở mắt ra, tôi quay về đúng ngày trước kỳ thi đại học.
Thật Giả Lẫn Lộn Con bé xưa nay luôn ngoan ngoãn lại bị bắt nạt thậm tệ ở trường, thậm chí còn bị lột sạch quần áo, ép chụp ảnh k/h/o/ả t/h/â/n. Nó quỳ xuống van xin tôi cứu nó. Tôi chẳng những chẳng để tâm, còn mỉa mai: “Không có lửa sao có khói, sao người ta không bắt nạt ai khác mà lại chọn mày? Tự xem lại mình đi.” Nửa tiếng sau, chồng tôi khóc nức nở chạy tới tìm tôi: “Em ơi, con bé bị dồn ép đến mức nhảy lầu t/u t/u rồi!” Tôi bật cười thành tiếng: “Tốt quá rồi!”
Trọng Sinh Sau Thập Niên 70: Những Đứa Con Lang Sói Chưa đầy nửa năm sau khi chồng mất, các con khuyên tôi bán nhà. Chúng nó nói sẽ thay phiên nhau nuôi tôi, mỗi nhà hai tháng. Tôi mềm lòng, đồng ý, bán căn nhà duy nhất trong tay và chia mấy trăm vạn cho cả bốn đứa con. Nào ngờ, đến lượt con út thì con dâu nhất quyết không cho tôi vào cửa. Nó bảo: “Lúc trước con sinh con, mẹ chẳng hề chăm sóc. Đã để con về nhà mẹ đẻ ở cữ thì giờ cũng đừng mong con lo dưỡng già cho mẹ.” Một đứa không cho vào, mấy đứa kia cũng bắt chước theo. Tôi đành dùng chút tiền còn lại thuê một căn phòng nhỏ. Mỗi tuần một nhà thay phiên nhau mang cơm tới. Đến tuần của con út, cả nhà nó dắt nhau đi du lịch. Tôi bị bỏ đói đến ch .t trong căn nhà trọ.
Gả Nhầm Chồng Sau khi tiệc cưới kết thúc và đến lúc thanh toán, tôi phát hiện chi phí lên đến hơn 2 triệu tệ! Xem bảng kê mà choáng váng: 100 chai Mao Đài giá 3.000 tệ/chai, 300 con tôm hùm xanh Úc giá hơn 2.000 tệ/con, và 100 con cua hoàng đế giá 1.000 tệ/con! Càng xem tiếp càng thấy lố bịch: 30 đĩa ngọc của khách sạn giá 180.000, 50 cặp ly rượu bằng bạc nguyên chất giá 90.000, chưa kể một đống hải sâm, bào ngư, gà đen được tính theo thùng trong hóa đơn… Thậm chí nồi gang trong bếp, điều hòa cây trong phòng tiệc, cây xanh trong sảnh khách sạn cũng bị tính tiền! Chồng tôi gọi điện đối chất với mẹ chồng, nhưng bà ta lại cực kỳ ngang ngược: “Nhà nó giàu thế mà còn đòi sính lễ 66.000, rõ là cố tình làm khó. Nó muốn đòi mạng nhà mình đấy!” “Những thứ đó là tôi bảo mấy cô mấy dì của anh dọn hết, để dạy cho cái loại ham lợi nhỏ như nhà nó một bài học!” Nhận ra mẹ chồng là người không dễ đối phó, tôi lập tức yêu cầu khách sạn báo cảnh sát. Tôi muốn xem cái đám họ hàng nghèo kiết xác đó lấy gì mà đền khoản nợ khổng lồ này!
Ngày Nghỉ Ác Mộng Ngày nghỉ tôi dẫn cả nhà đi chơi, ai ngờ “nàng thơ” trong lòng chồng cũng nhất quyết đòi đi theo. Không chỉ vậy, cô ta còn tự ý đổi chuyến đi suối nước nóng tôi đã đặt thành chuyến cắm trại. Vừa mới đặt chân đến khu cắm trại, Thẩm Giai Di đã bị rắn cắn. Tề Phi Dục cuống cuồng muốn lái xe đưa cô ta đến thị trấn gần đó để chữa trị. Tôi thì không chút do dự đứng chắn trước đầu xe, không cho họ đi. Kiếp trước, sau khi Tề Phi Dục rời đi thì có người phát hiện trong núi có gấu xuất hiện. Chúng tôi còn chưa kịp rút lui thì đã bị gấu đen tấn công. Tôi vì bảo vệ mẹ chồng mà bị gấu đánh trọng thương. Vậy mà sau khi biết chuyện, Tề Phi Dục chẳng những không biết ơn, còn vì viện phí của tôi quá cao mà rút máy thở của tôi. Thậm chí chưa đầy một tuần sau khi tôi chết, hắn đã vui vẻ rước “nàng thơ” vào cửa làm vợ. Làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để bọn họ dễ dàng rời đi như vậy. …
Truy Thê? Trễ Rồi Tại buổi tiệc tụ họp thương nghiệp của gia tộc, một bác trong nhà họ Giang hỏi tôi: “Bao giờ thì định có con vậy?” Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng, mỉm cười: “Tôi có rồi.” Cả đám người ngay lập tức quay sang chúc mừng Giang Ngôn: “Chúc mừng nhé!” Tôi và anh kết hôn đã mười năm, trong mắt người ngoài, điều tiếc nuối duy nhất chính là chưa có con. Bây giờ cuối cùng cũng xem như trọn vẹn rồi. Chỉ tiếc là… Giang Ngôn chỉ hơi nhíu mày, cằm siết chặt, chẳng có lấy chút vui vẻ nào. Tan tiệc, anh chặn tôi lại: “Tống Chân Chân, chúng ta đã ly hôn ba tháng rồi, em còn muốn nói dối để buộc chặt anh nữa à?” Tôi ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: “Tôi có nói đứa bé là của anh sao?”