Thanh Xuân Vườn Trường

Cảm Ơn Vì Đã Chọn Em Kết quả thi đại học đã có, tôi được 715 điểm. Mở trang web đăng ký nguyện vọng, tôi đang định điền vào Đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Đại. Đột nhiên, trước mắt tôi hiện lên từng dòng chữ: 【Con gái đừng nộp đơn vào Thanh Bắc, con sẽ rất thảm đó】 【Tuyệt đối đừng chọn đại học chính quy, học cao đẳng mới là lựa chọn đúng】 【Đúng rồi, chọn một trường cao đẳng nghề mà học, cuộc đời con mới lên đến đỉnh cao】 Nhìn những dòng chữ đó, tôi lạnh lùng cười khẩy. Đồ ngu, đầu óc tôi vẫn bình thường, làm sao có thể tin rằng học cao đẳng lại hơn Thanh Bắc? Rõ ràng là mấy dòng phụ đề ác ý định lừa tôi. Sau kỳ thi đại học, tôi đọc không ít truyện phản phụ đề, rất có thể đây là trò của cô bạn cùng bàn học dốt nhưng thích chơi nổi hoa khôi lớp của tôi. Tôi giơ tay đấm bay mấy dòng chữ, rồi kiên quyết điền “Đại học Thanh Bắc” vào bảng nguyện vọng. Quả nhiên, tôi đậu một cách dễ dàng. Không ngờ, đúng như lời những dòng chữ kia cảnh báo cuối cùng tôi chết thảm ở Đại học Thanh Bắc. Ba mẹ không chịu nổi cú sốc, một người phát điên, một người đột tử. Mở mắt lần nữa, vẫn là khoảnh khắc tôi chuẩn bị điền nguyện vọng, và mấy dòng chữ ấy lại hiện ra.

Học Bá Vả Mặt Cả Thế Giới Ngày thi đại học, tôi cố tình bỏ trống 5 câu trong mỗi bài thi, chỉ để được học cùng trường với bạn trai. Kết quả thì sao? Anh ta bùng nổ phong độ, thi đậu vào trường 985 danh tiếng ở Hải Thị, rồi tay trong tay rạng rỡ bước vào cổng trường cùng “bạch nguyệt quang” trong lòng mình. Còn tôi một học sinh tiềm năng có thể vào Thanh Hoa, Bắc Đại – cuối cùng lại chỉ đủ điểm vào một trường đại học hạng xoàng! Sống lại một lần nữa, tôi thề sẽ giành lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình!

Viễn Đường Sau kỳ thi đại học, tôi và Lục Thời Dã chia tay. “Cũng chỉ vì tôi giúp cô ấy ước lượng điểm mà không giúp em?” – hắn cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Hắn cười nhạt. “Đừng có hối hận đấy.” Tôi quen hắn từ khi mới năm tuổi, thanh mai trúc mã, cả tuổi thanh xuân, hắn tin chắc tôi không thể rời xa hắn. Nhưng hắn đâu biết, chuyện ước lượng điểm chỉ là cái cớ. Điểm số tôi tự tính rồi, nguyện vọng cũng tự mình nộp, là ngôi trường cách xa hắn nhất có thể. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa hắn. Từ nay, kẻ Nam người Bắc, mạnh ai nấy đi.

Cho Anh Đi Nhờ Một Lần Tình cờ đọc được đoạn chat của bạn trai, người ta hỏi anh có bạn gái chưa. Anh chỉ nhàn nhạt trả lời: “Có, nhưng chia tay cũng được.” Tôi lặng lẽ rời đi, chặn hết mọi liên lạc. Một tháng sau Hạ Vọng mới phát hiện. Vì không sao tìm được tôi, anh phát điên chạy khắp nơi, không biết rằng tôi đã ngồi trên máy bay bay sang châu Âu từ lâu. Khi tôi trở về nước, anh hoàn toàn sụp đổ. Trước đêm chung kết, anh bất chấp tất cả đến trường tìm tôi, đứng ngoài phòng luyện đàn dầm mưa. “Chỉ là nói đùa thôi mà, em cần gì phải nghiêm túc đến vậy?”

Phản Ứng Dây Chuyền Tôi là học trò giỏi nhất dưới trướng thầy hướng dẫn. Nhưng sư muội mới đến đã ăn cắp toàn bộ thành quả nghiên cứu của tôi, còn trắng trợn vu cáo tôi đạo văn của cô ta. Cô ta mới là thiên tài chân chính. Đối mặt với một sư muội ngạo mạn tự phụ, tôi chỉ nói: “Nếu đúng là vậy, thì cô hãy tái hiện lại thí nghiệm đó trước mặt mọi người đi.” Sau mấy lần thí nghiệm đều ph..át n..ổ, hiện trường im phăng phắc. ⸻ “Tần Cẩm Văn, em theo thầy bao năm như vậy, cũng được xem là sư tỷ.” “Vậy mà chẳng những không chăm sóc đàn em, còn đạo văn, ăn cắp kết quả nghiên cứu của người khác, thật sự khiến thầy quá thất vọng.” “Vì nể tình thầy trò bao năm, thầy không đuổi học em, để lại cho em chút danh tiếng. Em tự mình làm thủ tục thôi học đi.” Thầy nói xong thì quay sang an ủi cô gái đứng bên cạnh: “Được rồi, đừng khóc nữa, thầy sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.” Nói rồi thầy cầm tập hồ sơ, quay lưng rời đi, không muốn nhìn tôi thêm một cái. “Thầy, em bị oan!” Tôi vội vàng gọi với theo. Tôi theo thầy bao nhiêu năm. Chẳng lẽ thầy còn không tin nhân cách của tôi sao?

Mùa Hạ Rực Rỡ Của Tiểu Bướm Mẹ tôi bảo tôi mang đồ đến cho bạn gái của anh trai. Tôi đẩy cửa bước vào. Vừa hay bắt gặp một mỹ nam đang c/ởi trầ/n, cơ bụng săn chắc khiến người ta hoa mắt chóng mặt. Tôi chẳng hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu chúc phúc. Giọng run run, nghẹn ngào thốt ra: “Ch…chị dâu… chào chị!” Sau lưng vang lên tiếng anh trai, giọng lạnh tanh: “Lịch sự lắm, nhưng chị dâu em ở phía sau.” ???

Lời Nói Dối Ngọt Ngào Vì thính giác có vấn đề nên tôi bị bố bạo lực gia đình, bị bạn học bắt nạt. Là Tử Chu Dã cứu vớt tôi. Anh kéo tôi ra từ trong vũng bùn, lại gần tôi, bảo vệ tôi. Anh hứa chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Mọi người đều hâm mộ tôi tốt số, có một chỗ dựa từ trên trời rơi xuống. Tôi cũng từng nghĩ rằng tôi đã gặp người cứu rỗi mình. Cho đến khi… “Vẫn là anh Từ của chúng ta biết diễn, nhìn kẻ đ//iếc kia cảm động kia, còn nghĩ mình là nữ chính trong tiểu thuyết chữa lành nữa đó!” “Suỵt, nói nhỏ chút!” Từ Chu Dã hờ hững nhìn về phía tôi: “Sợ gì chứ, dù sao cô ta cũng không nghe thấy gì.” Anh không biết, thính giác của tôi đã bình thường trở lại.

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không? Tôi nghe nói học trưởng lạnh lùng Tạ Lẫm Châu nuôi một con chim ngọc trai, liền kiếm cớ nhắn tin riêng. “Anh ở đó không? Cho xem chim chút.” “Nghe nói chim ngọc trai kêu to lắm, có thật không?” Tôi thề! Nếu anh ấy không trả lời trong một phút, tôi sẽ từ bỏ! Thôi thì ba phút cũng được. Năm phút là giới hạn cuối cùng. Thực ra mười phút cũng… “Bzz.” Điện thoại bỗng rung lên. Cuối cùng, Tạ Lẫm Châu cũng trả lời tôi rồi! Chúng tôi vẫn còn cơ hội chứ nhỉ! “Hehe.” Tôi mỉm cười ngốc nghếch, mở điện thoại ra và… [Ừm.] Vâng, chỉ có đúng một chữ. Haha. Thì ra tôi diễn hài cho thiên hạ xem. Có lẽ, thực sự đã đến lúc tôi nên từ bỏ rồi. Tôi thở dài một tiếng, định kéo Tạ Lẫm Châu vào danh sách chặn, kết thúc thời kỳ theo đuổi điên cuồng này. Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một loạt dòng chữ: [Buồn cười chết mất, học trưởng tưởng cô gái muốn xem “chim” của anh ấy, khó khăn lắm mới tự thuyết phục bản thân chụp một tấm selfie trước gương, kết quả phát hiện là chim ngọc trai, sụp đổ luôn.] [Học trưởng không nói gì, chỉ mải miết chụp chim, còn là chim gì thì thôi cậu đừng bận tâm.] [Cô gái nhỏ vừa bỏ lỡ một cái “màu hồng”, haha…]

Giấc Mộng Vinh Quang Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.