Trang chủ Thể loại Thanh Xuân Vườn Trường

Thanh Xuân Vườn Trường

Trà Xanh Nhỏ Tránh Xa Bạn Trai Mị Ra!

Trà Xanh Nhỏ Tránh Xa Bạn Trai Mị Ra! Đàn em trà xanh của bạn trai tôi năm lần bảy lượt đào góc tường của tôi, tôi không chịu được nữa, dạy anh một chiêu. Bạn trai: “Đã hiểu.” Ngày hôm sau. Trà xanh: “Chào buổi sáng đàn anh, lại gặp anh ở đây rồi, thật khéo.” Bạn trai: “Chào buổi sáng, tôi là gay.” Trà xanh: “?” Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘

Về Phía Mặt Trời

Về Phía Mặt Trời Tôi vốn dĩ nghĩ mình là nữ chính, bởi vì tôi đã xuyên không cmnr! Nhưng khi nhận ra bản thân da trắng mịn màng, gia thế hiển hách, học tập xuất sắc, tính cách hoạt bát, lại có thêm một anh chàng thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, mỹ nữ vô cùng hoảng hốt! Đây chẳng phải là mô tả chuẩn đét đèn đẹt về nữ phụ phản diện điển hình hay sao? “Bình tĩnh nào,” Tôi tự nhủ, “Biết đâu lại là câu chuyện về tiểu thư nhà giàu cùng thư sinh nghèo thì sao?” Vậy là tôi bắt đầu chú ý đến những chàng trai xung quanh, xem có ai quần áo bạc màu, ánh mắt u ám, lúc nào cũng cắm đầu vào sách vở hay không. Nhưng! Không! Hề! Có! Vì từ trước đến nay tôi luôn học trường tư, các bạn cùng lớp cũng là con nhà giàu có. Đó chính là lý do khiến tôi tin rằng mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết và đảm nhận vai diễn khá quan trọng – bởi vì tôi quá xuất sắc! Nhưng mà, từ tiểu học đến cao trung, tôi vẫn chưa gặp được chàng trai nhà nghèo nào cả. Không sao cả, có lẽ người ta sẽ sớm chuyển trường đến đây thôi! Nếu đến sớm quá thì hắn sẽ bị so sánh với cậu bạn thân trúc mã của tôi mất, bởi vì cái tên này cũng xuất sắc không kém luôn á! Nhắc đến trúc mã, tôi lại cảm thấy hơi có lỗi. Cậu ấy mang theo kịch bản nam phụ si tình, âm thầm bên cạnh tôi hơn mười năm thanh xuân. Dẫu yêu tôi sâu sắc, lại không được đáp lại tình cảm, ngược lại còn bị tôi tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, thậm chí còn có nguy cơ trở thành “công cụ nuôi con” aka người đổ vỏ thuê. Thật là một điển hình của “mỹ cường thảm”! “Xin lỗi, tớ chỉ có thể nắm bắt hiện tại, cố gắng hết sức đối tốt với cậu mà thôi!” Cậu bạn trúc mã nhìn chiếc muỗng run rẩy không ngừng tiến đến gần miệng mình, khó khăn nói một câu: “… Vậy … cám ơn cậu trước nha …”   Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘

Nắm Tay Em Đi Qua Bốn Mùa

Nắm Tay Em Đi Qua Bốn Mùa Vì để làm dịu căn bệnh đói cảm giác (*) của mình, ngày nào tôi cũng tiêu ba mươi tệ để thuê giáo thảo nhà nghèo Tạ Hoài Kinh ôm mình một tiếng. (*) hay còn gọi là touch starvation/skin hunger: một căn bệnh tâm lý, có thể liên quan đến sự thiếu an toàn. Trạng thái được mô tả bởi hội chứng đói da thường đề cập đến trạng thái một cá nhân rất mong muốn được chạm vào, tiếp xúc da với người khác và mong muốn được chạm vào. Ngày đó, anh ôm lấy tôi đặt lên đùi mình, chế giễu nói: “Vì cô mà bây giờ tôi bị hiểu lầm đến mức không tìm được bạn gái rồi, giải quyết thế nào được?” Tôi cảm thấy rất áy náy, đề xuất dừng giao dịch này với anh. Ngày hôm sau, bạn trai cũ từng chê tôi quá dính người chặn đường tôi, kiêu ngạo nói: “Quay lại với tôi, mỗi ngày tôi có thể ôm em.” Nhưng một giây sau, trước mặt anh ta xuất hiện một chiếc xe ô tô phanh gấp, anh ta bị dọa đến mức ngã bệt xuống đất. Tạ Hoài Kinh đặt một tay lên vô lăng, liếc mắt với anh ta: “Cướp người của tôi, anh chán sống à?” Khi đó tôi mới biết Tạ Hoài Kinh còn một thân phận khác: Thái tử gia Bắc Kinh.     Sắp tới mê truyện có kết hợp với lazada tung ra một loạt mã giảm giá, các mã 30/150k 60/300k 100/150k, ai là tín đồ săn sale của Lazada, shopee thì join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhe😘

Nghìn Năm Sau, Ta Tự Khảo Cổ Bản Thân Mình

Nghìn Năm Sau, Ta Tự Khảo Cổ Bản Thân Mình Ta là người được Hoàng thượng yêu mười năm, là quý phi được sủng ái nhất hậu cung. Ngày chết vì bệnh, ta nhắm mắt lại trong lồng ngực đầy nước mắt của hắn, một giấc chiêm bao kéo dài ngàn năm. “Kẹt…” Ta bị tiếng mở quan tài đánh thức. Ngủ một giấc thật dài… Hồn phách mở mắt, lại đối mặt với một khuôn mặt quen thuộc. Hóa ra luân hồi chuyển thế, Hoàng đế làm nhà khảo cổ học rồi à? “Giáo sư Tần, hình như trong quan tài có một cái nhẫn!” Học sinh bên cạnh hô to gọi nhỏ, hắn mang theo bao tay trắng, vừa cẩn thận vừa chu đáo. Đồ đần! Đó là đồ ta tặng chàng đó, tốt nhất chàng nên nhận ra cho ta! Nhắc nhở thân thiện: Nữ chính là người xưa, xưng hô và cách nhìn nhận phần đầu sẽ giống như cổ đại cho đến khi thật sự xuất hiện ở hiện đại   Sắp tới mê truyện có kết hợp với lazada tung ra một loạt mã giảm giá, các mã 30/150k 60/300k 100/150k, ai là tín đồ săn sale của Lazada, shopee thì join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhe😘

Nỗ Lực Hết Mình!!

Nỗ Lực Hết Mình!! Bạn trai sau khi chia tay với tôi, liền cùng với hoa khôi đứng đầu khối công khai yêu đương. Bọn họ còn muốn cùng nhau vào Thanh Hoa học. Nhưng sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tôi đại diện cho học sinh duy nhất thi đậu Thanh Hoa lên sân khấu phát biểu. Còn hai người bọn họ chỉ có thể ở phía dưới nhìn.

Kẹo Sữa Và Bánh Gato

Kẹo Sữa Và Bánh Gato Tôi chia sẻ sở thích với giáo thảo (*). (*) nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi Cậu nói cậu thích sưu tầm vòng trầm hương. Còn ám chỉ với tôi tháng sau sinh nhật cậu. Tôi gật đầu: “Đã hiểu.” Tôi quay đầu bán tin tức này cho cô gái nhà giàu nhất lớp, kiếm được một ngàn tệ. Hôm sinh nhật Cận Giác, cậu tức giận gọi điện thoại cho tôi: “Tất cả mọi người đều đến, cậu đâu rồi?” Một giây sau tôi đẩy cửa bước vào: “Chào cậu, bánh sinh nhật của cậu đã đến, mời cậu kiểm tra và kí nhận.” Hai má Cận Giác ửng đỏ: “Cậu… đặc biệt mang bánh gato đến cho mình sao?” “Đúng vậy đúng vậy!” Tôi quay đầu nhìn cô gái con nhà giàu kia: “Cảm ơn Chu đại tiểu thư đã tặng hai trăm tệ tiền ship!”

Ai Nói Beta Không Thể Bị Đánh Dấu?

Ai Nói Beta Không Thể Bị Đánh Dấu? Là một Beta, tôi đột nhiên ngửi thấy pheromone của người bạn cùng phòng lạnh lùng – A. Điều tồi tệ hơn là, tôi bắt đầu phụ thuộc vào pheromone của cậu ấy. Khi cậu ấy không có trong ký túc xá, tôi thấy ngứa ngáy trong lòng, đành phải lén ngửi quần áo của cậu ấy. Cảm giác phụ thuộc ngày càng mạnh mẽ, tôi bèn khéo léo nhắc nhở: “Ở trong phòng cậu có thể thu lại pheromone không?” Ánh mắt cậu ấy chợt tối lại, “Cậu ngửi thấy à?” Tôi gật đầu. Cậu ấy chậm rãi tiến lại gần, “Vậy là… cậu có thể bị đánh dấu, đúng không?”

Bạn Cùng Phòng Của Tui Là Người Rắn

Bạn Cùng Phòng Của Tui Là Người Rắn Phát hiện bạn cùng phòng là người rắn, nửa đêm tôi chui vào chăn của cậu ấy. “Cậu làm gì vậy?” “Nghe nói rắn các cậu đều có hai cái đó đó … Tôi tò mò.” Cuối cùng, cậu ấy vỗ vỗ mặt tôi. “Không phải thích nhìn sao? Gần thế này, nhìn rõ chưa?”

Tống Hà Cố Lên

Tống Hà Cố Lên Sáu tháng trước kỳ thi đại học, tôi phát hiện ra số tiền học phí đại học mà bà tôi nhặt ve chai tích cóp cho tôi đã bị bố mẹ lấy đi để mua giày chơi bóng cho em trai. Em trai mang đôi giày phiên bản giới hạn đó khoe khoang ngay trước mặt tôi. Tôi quỳ xuống lạy bố mẹ, cầu xin bọn họ cho tôi mượn tiền để học đại học, hứa sau này khi đi làm sẽ trả lại. Bọn họ nói, cùng lắm mày cũng chỉ đỗ trường hạng hai, thôi thì đừng học nữa. Bọn họ nói, mấy đứa bạn hồi cấp hai của mày giờ lấy chồng hết rồi, tiền sính lễ đều để dành cho em trai cả. Bọn họ nói, đó là số phận của con gái. Nhưng tôi không muốn chấp nhận số phận ấy.

Nghịch Lý Chó Liếm

Nghịch Lý Chó Liếm Tôi thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã suốt sáu năm, vậy mà cậu ấy lại phải lòng bạn cùng phòng của tôi. Tôi làm quân sư cho cậu ấy, lắng nghe cậu ấy thổ lộ nỗi tương tư. Đổi lại được một câu: “Tê Tước, cậu nhất định đừng thích tớ đấy nhé.” Trong buổi tụ họp, cậu ấy công khai tỏ tình trước mọi người. Bạn cùng phòng liếc tôi một cái, ánh mắt nửa cười nửa không: “Tôi không quen những người vướng víu không rõ ràng với các cô gái khác.” Ánh mắt xung quanh như kim nhọn đâm vào tôi. Thẩm Nghê Lan cuống quýt giải thích: “Tôi với Tê Tước chỉ là…” Tôi giơ tay lên, mỉm cười, cho mọi người thấy chiếc nhẫn đôi trên ngón tay. “Tôi có bạn trai từ lâu rồi.”

Trời Sao Lấp Lánh

Trời Sao Lấp Lánh Chị tôi đã liên kết với hệ thống [Càng bỏ bê, càng may mắn], còn tôi thì bị buộc phải liên kết với hệ thống [Càng nỗ lực, càng bất hạnh]. Thế là chị tôi ngày ngày không tập trung vào học hành, nhưng vẫn là một nữ thần học bá được mọi người yêu quý. Còn tôi, dù nỗ lực đến tận đêm khuya, vẫn chỉ là một đứa học kém, vừa béo vừa ngốc. Chị bảo rằng tôi sinh ra chỉ để làm nền cho chị ấy trong cuộc đời này. Nhưng chỉ còn ba tháng nữa là đến kỳ thi đại học. Và hệ thống đã hỏng rồi.

Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã

Gửi Nhầm Tin Nhắn Cho Thanh Mai Trúc Mã Nửa đêm, tôi nhắn tin cho anh ta.【Có muốn đến nhà tôi xem Mimi không?】Tên độc mồm độc miệng kia ngập ngừng:【Em chắc chứ?】【Chắc chắn, mau đến đi!】Khi anh ta đến nhà, tôi hào hứng khoe con mèo hoang mình vừa nhặt được.“Nhìn này, Mimi! Siêu béo!”“…”Khuôn mặt vốn đang đỏ bừng của anh ta bỗng xanh mét.*Trong tiếng Trung, từ “咪咪” (Mimi) có hai nghĩa:Nghĩa thứ nhất: Tên mèo (cách gọi đáng yêu của mèo).Nghĩa thứ hai: Cách gọi ẩn ý chỉ vòng một của phụ nữ.

Lời Nói Dối Ngọt Ngào

Lời Nói Dối Ngọt Ngào Vì thính giác có vấn đề nên tôi bị bố bạo lực gia đình, bị bạn học bắt nạt. Là Tử Chu Dã cứu vớt tôi. Anh kéo tôi ra từ trong vũng bùn, lại gần tôi, bảo vệ tôi. Anh hứa chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt tôi nữa. Mọi người đều hâm mộ tôi tốt số, có một chỗ dựa từ trên trời rơi xuống. Tôi cũng từng nghĩ rằng tôi đã gặp người cứu rỗi mình. Cho đến khi… “Vẫn là anh Từ của chúng ta biết diễn, nhìn kẻ đ//iếc kia cảm động kia, còn nghĩ mình là nữ chính trong tiểu thuyết chữa lành nữa đó!” “Suỵt, nói nhỏ chút!” Từ Chu Dã hờ hững nhìn về phía tôi: “Sợ gì chứ, dù sao cô ta cũng không nghe thấy gì.” Anh không biết, thính giác của tôi đã bình thường trở lại.

Những Mảnh Vỡ Của Thanh Xuân

Những Mảnh Vỡ Của Thanh Xuân Mặt phải của tôi có một vết sẹo, vì thế tôi luôn để mái dày che đi. Vào giờ nghỉ trưa, hoa khôi lớp cố tình vén mái của tôi lên, chụp một bức ảnh xấu xí rồi chiếu lên màn hình lớn. “Cả lớp nhìn xem, có phải Phùng Xuân trông giống như Sói Xám không? Đến cả vị trí và hình dạng của vết sẹo cũng giống hệt.” Cả lớp cười rộ lên, ngay cả người bạn thanh mai trúc mã Sở Cửu Từ của tôi cũng tỏ vẻ khinh miệt, phụ họa: “Quả thực là xấu, một khuôn mặt chẳng tạo nổi chút hứng thú nào.” Hình như cậu ấy đã quên rằng, vết sẹo trên mặt tôi là do hồi nhỏ vì cứu cậu ấy mà bị bọn bắt cóc rạch bảy nhát dao. Vì thế, một tuần sau, khi đến lúc phân ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, tôi đã phá vỡ lời hứa với Sở Cửu Từ, chọn ban khoa học xã hội – nơi phù hợp với tôi hơn. Sau này, người đứng đầu khối, lạnh lùng và xa cách, đã chặn tôi trong một góc rồi bất ngờ hôn tôi. Sở Cửu Từ như phát điên, vung nắm đấm đánh vào mặt cậu ta. “Tôi và Phùng Xuân đã hứa sau kỳ thi đại học sẽ bên nhau. Ai cho phép cậu động vào cô ấy?!”

Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ

Nữ sinh được thanh mai trúc mã tài trợ Năm tôi học lớp 10, một nữ sinh nghèo do thanh mai trúc mã của tôi tài trợ chuyển đến trường chúng tôi. Cô ấy bình thường, quê mùa, có chút rụt rè, nhưng trong đôi mắt lại cẩn thận che giấu tình cảm dành cho Tiêu Vân Trạch. Mọi người trong trường đều cười nhạo cô ấy si tâm vọng tưởng, còn nghiêm túc nhắc nhở tôi: “Niệm Sơ, cậu phải cẩn thận đấy, Tiêu Vân Trạch mà dính vào Vệ Tiểu Hoa thì chẳng khác nào dính phải keo con voi, dứt mãi cũng không ra.” “Có một người ngày nào cũng bám theo trúc mã của mình như thế, thật là buồn nôn.” “Đúng vậy, Niệm Sơ, không sợ trộm cắp, chỉ sợ kẻ luôn nhòm ngó. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ vấp ngã vì Vệ Tiểu Hoa thôi.” Người nói câu này dường như cũng cảm thấy có chút hoang đường, nên lại bổ sung: “Nhưng mà chuyện đó cũng không thể nào xảy ra, ai lại vì Vệ Tiểu Hoa mà từ bỏ cậu chứ? Trừ khi là điên rồi.” Tôi không nói gì.

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không?

Cho Em Xem Chim Ngọc Trai Được Không? Tôi nghe nói học trưởng lạnh lùng Tạ Lẫm Châu nuôi một con chim ngọc trai, liền kiếm cớ nhắn tin riêng. “Anh ở đó không? Cho xem chim chút.” “Nghe nói chim ngọc trai kêu to lắm, có thật không?” Tôi thề! Nếu anh ấy không trả lời trong một phút, tôi sẽ từ bỏ! Thôi thì ba phút cũng được. Năm phút là giới hạn cuối cùng. Thực ra mười phút cũng… “Bzz.” Điện thoại bỗng rung lên. Cuối cùng, Tạ Lẫm Châu cũng trả lời tôi rồi! Chúng tôi vẫn còn cơ hội chứ nhỉ! “Hehe.” Tôi mỉm cười ngốc nghếch, mở điện thoại ra và… [Ừm.] Vâng, chỉ có đúng một chữ. Haha. Thì ra tôi diễn hài cho thiên hạ xem. Có lẽ, thực sự đã đến lúc tôi nên từ bỏ rồi. Tôi thở dài một tiếng, định kéo Tạ Lẫm Châu vào danh sách chặn, kết thúc thời kỳ theo đuổi điên cuồng này. Bỗng nhiên, trước mắt tôi xuất hiện một loạt dòng chữ: [Buồn cười chết mất, học trưởng tưởng cô gái muốn xem “chim” của anh ấy, khó khăn lắm mới tự thuyết phục bản thân chụp một tấm selfie trước gương, kết quả phát hiện là chim ngọc trai, sụp đổ luôn.] [Học trưởng không nói gì, chỉ mải miết chụp chim, còn là chim gì thì thôi cậu đừng bận tâm.] [Cô gái nhỏ vừa bỏ lỡ một cái “màu hồng”, haha…]