Thanh Xuân Vườn Trường
Tình Yêu Thời Thanh Xuân Lúc đang gọi video với bạn trai, đám bạn cùng phòng của anh ấy cứ nhao nhao đòi nhìn mặt tôi. Tôi còn đang cười duyên một cách e lệ, thì điện thoại bỗng bị giật mất. Một giọng nam trầm khàn mang theo tiếng cười vang lên: “Đừng keo kiệt thế, để anh em xem thử chị dâu xinh cỡ nào nào.” Giây tiếp theo, tôi đối mặt — bốn mắt nhìn nhau với người bạn trai cũ mà năm xưa chia tay cực kỳ không êm đẹp. Nụ cười trên mặt anh ta dần tắt ngấm, im lặng mấy giây rồi khẽ giật khóe môi: “Đệt.”
Theo Anh, Em Chọn Bắc Đại Khi đăng ký nguyện vọng đại học, tôi đã từ chối lời mời nhập học của Thanh Hoa mà chọn Bắc Đại. Lý do rất đơn giản: vì người tôi yêu qua mạng học ở đó. Sau khi xác nhận nguyện vọng xong, người kia nhắn tin cho tôi: “Vừa nãy có bạn thí sinh được 712 điểm từ chối thư mời nhập học bên trường tôi đấy.” 712 à? Trùng hợp ghê, đúng bằng điểm của tôi luôn. Tôi đang định an ủi vài câu thì người kia lại nhắn tiếp: “Nếu là em, chắc chắn em sẽ giữ lời hứa và chọn Thanh Hoa, đúng không?” ??? Thanh Hoa?! Chẳng phải anh bảo học Bắc Đại à?!
Dù Thế Nào Cũng Thích Em Lần đầu tiên gặp Bùi Chấp, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi đã bạc màu, trên tay cầm trợ cấp dành cho sinh viên nghèo. Mà gương mặt ấy, đẹp đến mức khiến người ta giận dữ. Thế là tôi giả vờ làm một nữ sinh viên nghèo đầy nghị lực để tiếp cận Bùi Chấp, kéo anh ấy ra hàng quán ven đường trong cơn gió lạnh cắt da để ăn dĩa bánh cuốn giá năm tệ. Anh ấy chở tôi trên chiếc xe điện nhỏ, rong ruổi quanh hồ Vị Minh của Bắc Đại. Cho đến khi tôi nhắm trúng viên kim cương đỏ Winston trị giá hàng chục triệu nhưng lại bị người khác nhanh tay đoạt trước. Bùi Chấp lấy ra viên kim cương đỏ có tông màu hoàn mỹ ấy, nâng mặt tôi lên rồi hôn một cái: “Mua đại thôi, đừng chê nhé.”
Thái Giám Thế Kỷ 21 Học sinh chuyển trường cá cược với người khác rằng tôi đã nâng ngực. Cược thua thì phải tỏ tình với nam sinh có đời sống riêng tư rối loạn nhất lớp. Để cô ấy khỏi mất mặt, cậu bạn thanh mai trúc mã ép tôi phải chủ động thừa nhận. “Lâm Vũ, coi như là nói đùa một chút thôi, sau đó tớ sẽ giúp cậu đính chính.” Tôi ngoài miệng đồng ý, nhưng vừa quay người lại liền hét lớn với các bạn học đang ở sân thể dục. “Mọi người biết không? Tống Từ bị thiếu một bên tinh hoàn, cậu ấy là nửa tên thái giám đấy!” Trúc mã nổi đóa, còn tôi thì cười sảng khoái. “Chỉ đùa một chút thôi mà, làm gì phải căng thẳng đến vậy?”
Học Bá Vả Mặt Cả Thế Giới Ngày thi đại học, tôi cố tình bỏ trống 5 câu trong mỗi bài thi, chỉ để được học cùng trường với bạn trai. Kết quả thì sao? Anh ta bùng nổ phong độ, thi đậu vào trường 985 danh tiếng ở Hải Thị, rồi tay trong tay rạng rỡ bước vào cổng trường cùng “bạch nguyệt quang” trong lòng mình. Còn tôi một học sinh tiềm năng có thể vào Thanh Hoa, Bắc Đại – cuối cùng lại chỉ đủ điểm vào một trường đại học hạng xoàng! Sống lại một lần nữa, tôi thề sẽ giành lại tất cả những gì vốn dĩ thuộc về mình!
Tôi Không Phải Là Á Quân Một đứa suốt đời chỉ đứng nhì toàn khối như tôi đột nhiên được hệ thống trao cho cơ hội trao đổi một lần duy nhất. Trên màn hình ảo trước mắt tôi, những dòng bình luận cuồn cuộn trôi qua: 【Xong rồi, xong rồi, nữ phụ độc ác lại ghen tỵ với thành tích hạng nhất của nữ chính, chắc chắn sẽ dùng hệ thống để tráo điểm thi đại học của cô ấy!】 【May mà nữ chính có thể nghe được đối thoại giữa nữ phụ và hệ thống, nên mới quyết định bỏ mặc tất cả, tận hưởng thanh xuân, ngày thi thì ngủ từ đầu đến cuối luôn!】 【Nữ phụ có tính toán thế nào cũng vô ích! Cuối cùng chẳng đổi được gì ngoài con số 0! Nữ chính nhà ta thì một phát donate nguyên cái tòa nhà cho Harvard! Đỉnh quá trời luôn!】 Nữ phụ độc ác? Là… tôi sao? Nhưng — Ai nói tôi muốn đổi điểm thi của nữ chính? Thứ tôi muốn đổi, là một thứ còn quý giá hơn nhiều.
Vòng Tay Cứu Rỗi Những ngày làm bạn học kèm cho thiếu gia tàn tật Trước khi được đưa đến làm bạn học kèm cho Tống thiếu gia. Tôi nghe nói rằng cậu ấy bị liệt hai chân, nóng nảy, dễ nổi giận, đã chửi bới và đánh đuổi không biết bao nhiêu người. Tôi nhìn người đang vùi mặt vào ngực mình, cắn răng hỏi: “Chẳng phải tôi chỉ là bạn học kèm thôi sao, thiếu gia?” Thiếu gia mím môi, đôi mắt đỏ hoe ngước lên: “Ở thời cổ đại, thư đồng bên cạnh thiếu gia chính là để làm như vậy, cậu không biết sao?”
Món Quà Định Mệnh Ngày thi đại học, chiếc kẹp tóc trên đầu tôi đột nhiên nhấp nháy hai lần. Tôi bị coi là gian lận, nguồn tín hiệu được giấu trong chiếc kẹp tóc. Tôi không vào được đại học, thậm chí cao đẳng cũng không. Mà chiếc kẹp tóc đó là do thần tượng tôi thầm thương trộm nhớ ba năm tặng. Cậu ta vào trường y tốt nhất, còn tôi bưng bê đĩa suốt bốn năm.
Thế Nào Gọi Là Yêu? Vào ngày kỷ niệm của tôi và Thẩm Thư Dật, hắn lại một lần nữa bỏ tôi ở lại để quay về xử lý dữ liệu thí nghiệm. Trong lúc tôi đang thẫn thờ, những dòng bình luận quen thuộc lại xuất hiện lần nữa. “Nam chính thật tham vọng, nữ chính yêu nam chính như vậy cũng đáng.” “Nam chính là kiểu đàn ông khoa học kỹ thuật, không giỏi biểu đạt tình cảm. Nhưng anh ấy thực sự yêu nữ chính.” “Chắc giờ trong lòng nam chính cũng buồn lắm, không thể cùng nữ chính mừng ngày kỷ niệm.” “……” Lần này, tôi không giống như trước, không còn tự an ủi mình bằng những lời từ những dòng bình luận đó nữa, mà lấy điện thoại ra, viết một tin nhắn chia tay. Bao nhiêu năm nay, tôi mệt rồi. Dù có sở hữu góc nhìn toàn tri đi chăng nữa, kiểu tình yêu vô hình, im lặng này, tôi cũng không cần nữa.
Diều Giấy Tôi từng yêu một cậu sinh viên đại học lạnh lùng, sống dựa vào trợ cấp. Tôi đã tiêu rất nhiều tiền vào cậu, làm đủ mọi chuyện điên rồ. Nhưng trong lòng cậu, luôn có hình bóng một cô gái khác. Không cam tâm, tôi đã “chiếm đoạt” cậu rồi biến mất. Không ngờ, hai năm sau. Cậu sinh viên nghèo khó năm xưa đã trở thành người thừa kế của một tập đoàn lớn, và cậu xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của tôi. Cậu lạnh lùng, quý phái, cao ngạo đến mức không thể với tới. Tôi giả vờ không quen biết, quay lưng bỏ đi. Nhưng cậu đã giữ chặt tay tôi lại. “Chị ơi, chạy đi đâu vậy?” “Ngủ với tôi rồi mà chị định không nhận người nữa sao?”
Pháo Hoa Và Mèo Ngày thứ ba bị bạn trai chiến tranh lạnh, tôi cuối cùng cũng không nhịn được mà nhắn tin cho anh ấy: “Rốt cuộc có làm hòa không thì anh cho em một câu trả lời chắc chắn đi, anh không nói thì làm sao em quyết định có chấp nhận lời tỏ tình của đàn em không?” Bạn trai tức giận: “Bản kiểm điểm anh bảo em viết đâu?” Viết kiểm điểm á? Chuyện nhỏ! Tôi vung tay, viết một đoạn mở đầu xuất sắc rồi hí hửng gửi cho anh ấy. “Chỉ từ 0.3 tệ/ngày để mở thành viên, xem toàn bộ nội dung.” Bạn trai: “?”
Thư Tình Ban Ngày Để làm bẽ mặt tôi, Bùi Cách lại một lần nữa đem thư tình tôi viết ra làm trò đùa trước mặt mọi người. Cậu ta cười khẩy một tiếng và nói: “Có ai thích cô ta không? Đến cầu xin tôi đi.” Mọi người đều cười ồ lên nhưng có người đột nhiên hỏi một câu: “Ơ, cô ấy đâu rồi?” Nào ai biết, cách một bức tường, tôi đang bị bạn cùng phòng của cậu ta đè lên cánh cửa. Từ Tri Bạch vừa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, vừa chậm rãi lần mò cúc áo trên váy tôi. “Chẳng phải nói là thư tình viết cho tôi sao, tại sao lại đưa đến tay cậu ta?” “Hình phạt đã nói trong điện thoại hôm qua, hay là thử xem?” “Xoẹt ——” Có người “vô tình” đụng phải bàn tôi khiến cho quyển sách ở ngoài cùng bị rơi xuống, cây bút đang viết dở trong tay tôi đột nhiên bị kéo ra một đường dài. Tôi hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái bóng dáng quen thuộc kia.
Cô Ấy Có Thể Nghe Thấy Ca sĩ thiên tài Bách Xuyên phát hành album mới, trong đó, ca khúc [Cô Ấy Có Thể Nghe Thấy] nhanh chóng nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, càn quét các giải thưởng lớn. Anh đã viết bài hát này từ hồi cấp ba, khi đó, anh là bạn cùng bàn của tôi. Khi anh ta hát đến câu cuối cùng, anh ta đưa tay ra giật lấy máy trợ thính của tôi nên tôi đã không thể nghe thấy. Nhiều năm trôi qua, cuối cùng tôi cũng nghe được lời kết của bài hát – “Anh thích em.”
Viễn Đường Sau kỳ thi đại học, tôi và Lục Thời Dã chia tay. “Cũng chỉ vì tôi giúp cô ấy ước lượng điểm mà không giúp em?” – hắn cười. “Đúng vậy.” “Được thôi.” Hắn cười nhạt. “Đừng có hối hận đấy.” Tôi quen hắn từ khi mới năm tuổi, thanh mai trúc mã, cả tuổi thanh xuân, hắn tin chắc tôi không thể rời xa hắn. Nhưng hắn đâu biết, chuyện ước lượng điểm chỉ là cái cớ. Điểm số tôi tự tính rồi, nguyện vọng cũng tự mình nộp, là ngôi trường cách xa hắn nhất có thể. Lần này, tôi thực sự muốn rời xa hắn. Từ nay, kẻ Nam người Bắc, mạnh ai nấy đi.
Cảm Ơn Vì Đã Chọn Em Kết quả thi đại học đã có, tôi được 715 điểm. Mở trang web đăng ký nguyện vọng, tôi đang định điền vào Đại học Thanh Hoa hoặc Bắc Đại. Đột nhiên, trước mắt tôi hiện lên từng dòng chữ: 【Con gái đừng nộp đơn vào Thanh Bắc, con sẽ rất thảm đó】 【Tuyệt đối đừng chọn đại học chính quy, học cao đẳng mới là lựa chọn đúng】 【Đúng rồi, chọn một trường cao đẳng nghề mà học, cuộc đời con mới lên đến đỉnh cao】 Nhìn những dòng chữ đó, tôi lạnh lùng cười khẩy. Đồ ngu, đầu óc tôi vẫn bình thường, làm sao có thể tin rằng học cao đẳng lại hơn Thanh Bắc? Rõ ràng là mấy dòng phụ đề ác ý định lừa tôi. Sau kỳ thi đại học, tôi đọc không ít truyện phản phụ đề, rất có thể đây là trò của cô bạn cùng bàn học dốt nhưng thích chơi nổi hoa khôi lớp của tôi. Tôi giơ tay đấm bay mấy dòng chữ, rồi kiên quyết điền “Đại học Thanh Bắc” vào bảng nguyện vọng. Quả nhiên, tôi đậu một cách dễ dàng. Không ngờ, đúng như lời những dòng chữ kia cảnh báo cuối cùng tôi chết thảm ở Đại học Thanh Bắc. Ba mẹ không chịu nổi cú sốc, một người phát điên, một người đột tử. Mở mắt lần nữa, vẫn là khoảnh khắc tôi chuẩn bị điền nguyện vọng, và mấy dòng chữ ấy lại hiện ra.
Cánh Chim Ngang Trời Kỳ thi đại học kết thúc, cậu ấy vì muốn ôm cô ấy, cũng tiện thể ôm luôn tôi. Không sao cả. Tôi cũng chỉ là vì muốn ôm, cái người đang bám trên người cậu ấy mà thôi.
Bước Đường Cùng Mẹ tôi tung tin đồn, ép chết người đứng đầu kì thi tuyển sinh đại học. Đối mặt với sự chất vấn, bà như phát điên: “Không phải mẹ là vì để con có thể giành được vị trí số một của trường sao!” Bởi vì như vậy, bà ấy mới có thể có được tư cách trở thành đại diện phụ huynh ưu tú lên bục diễn thuyết, giành được vinh quang. Bởi vì vinh quang đó, trong 18 năm, bà ép đến mức ba phải bỏ đi, tan nhà nát cửa, hủy hoại thanh xuân của tôi. Thậm chí, khi ý thức được tôi chỉ có thể đứng thứ hai, bà gạt bỏ tương lai của chàng thiếu niên đứng đầu kia. Vì vậy khi hội phụ huynh tuyên bố hủy bỏ hoạt động để tưởng niệm trạng nguyên, bà ấy đã phát điên. Đó là kì nhập học đại học 3 năm trước, trước mặt toàn trường, bà ấy nhéo tai tôi chửi mắng : “Cái ngữ chỉ thi đứng thứ hai, tao nuôi mày được ích lợi gì? Sao mày không đi chết đi! Tao không đóng học phí đại học cho mày, tự đi bán cái thân mày mà đóng đi!” Do vậy ngày thứ hai, tôi cúi mình dập đầu 3 cái trước nhà cậu thiếu niên ấy. Sau đó đi lên tầng thượng mà cậu Trạng nguyên kia từng đến.
Bản Năng Tin Tức Tố Tôi bị một Omega xinh đẹp cưỡng ép. Khi tôi chui ra khỏi con hẻm đó thì trời đã chạng vạng. Tôi ngơ ngác nhìn đôi tay không còn trong sạch của mình, đứng lặng người trong làn gió rối tung. Vệ sĩ của tôi cuống cuồng tìm được tôi, mặt mày hoảng hốt, vội vàng kiểm tra xem tôi có bị thương không. Tôi bặm môi nhìn anh ta, trong lòng khổ không nói nên lời, nước mắt lưng tròng tuôn rơi không ngừng. “Em… em không cần đôi tay này nữa hu hu hu hu…”
Phản Ứng Dây Chuyền Tôi là học trò giỏi nhất dưới trướng thầy hướng dẫn. Nhưng sư muội mới đến đã ăn cắp toàn bộ thành quả nghiên cứu của tôi, còn trắng trợn vu cáo tôi đạo văn của cô ta. Cô ta mới là thiên tài chân chính. Đối mặt với một sư muội ngạo mạn tự phụ, tôi chỉ nói: “Nếu đúng là vậy, thì cô hãy tái hiện lại thí nghiệm đó trước mặt mọi người đi.” Sau mấy lần thí nghiệm đều ph..át n..ổ, hiện trường im phăng phắc. ⸻ “Tần Cẩm Văn, em theo thầy bao năm như vậy, cũng được xem là sư tỷ.” “Vậy mà chẳng những không chăm sóc đàn em, còn đạo văn, ăn cắp kết quả nghiên cứu của người khác, thật sự khiến thầy quá thất vọng.” “Vì nể tình thầy trò bao năm, thầy không đuổi học em, để lại cho em chút danh tiếng. Em tự mình làm thủ tục thôi học đi.” Thầy nói xong thì quay sang an ủi cô gái đứng bên cạnh: “Được rồi, đừng khóc nữa, thầy sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa.” Nói rồi thầy cầm tập hồ sơ, quay lưng rời đi, không muốn nhìn tôi thêm một cái. “Thầy, em bị oan!” Tôi vội vàng gọi với theo. Tôi theo thầy bao nhiêu năm. Chẳng lẽ thầy còn không tin nhân cách của tôi sao?
Anh Có Dám Yêu Em Không? Kỳ thi đại học năm đó, trên người tôi bỗng dưng xuất hiện một bản đáp án. Giống như đang khiêu khích giám thị: “Nhìn này! Tôi gian lận đó!” Nhưng rõ ràng tôi là học sinh được tuyển thẳng vào Thanh Hoa mà?! Tôi không hiểu, tôi đã được nhận vào Thanh Hoa rồi, còn gian lận làm gì? Cho đến khi tôi về nhà, mới phát hiện ra — tất cả bắt đầu từ đêm trước kỳ thi đại học. Mẹ nuôi cố tình dùng mực tàng hình viết chữ lên áo tôi, muốn tôi nhường lại suất tuyển thẳng vào Thanh Hoa theo diện chỉ tiêu tỉnh cho con gái sếp của bà ta. Chỉ để đổi lấy một triệu tệ, làm sính lễ cho người anh trai không cùng huyết thống của tôi. Sau đó, tôi chuyển hướng thi vào Bắc Đại. Nhưng lại bị anh ấy ép vào góc tường, nói rằng: “Không cưới em thì không lấy ai cả.” Ơ… thế thì… cho em gửi lời cảm ơn mẹ trước vậy! Không thể không nói: Một triệu này, thơm thật!