Báo Thù
Tiệm Vàng Mã 5: Lửa Thiêu Đốt Tâm Can Cửa tiệm vàng mã của tôi nằm ở nơi giao thoa giữa âm và dương, chỉ có những hồn ma và người sắp chết mới nhìn thấy được. Một người đàn ông đi ngang qua tiệm, nói rằng hắn yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên. Từ đó, ngày nào hắn cũng đến thăm tiệm. Đêm hôm đó, tôi tiếp một vị khách đặc biệt. Làn da cô ấy như ngọn nến bị đốt chảy, tay ôm một đứa trẻ ma quỷ đang gào thét ghê rợn. Cô ấy kể rằng chồng bạo hành cô, mẹ chồng đổ rượu đầy người cô, bố chồng ném tàn thuốc lên người cô. Cả ba người trong gia đình nhốt cô trong căn phòng, đứng nhìn cô bị thiêu sống. Khi có khách đến, tôi đương nhiên sẽ đáp ứng yêu cầu của họ. Vì vậy, khi người đàn ông kia quay lại tiệm, tôi mỉm cười với hắn. Năm tháng sau, tôi mang bụng bầu, bước chân vào nhà họ Hứa.
Nữ Chính Không Bao Giờ Nhường Vai Một cái tát vang dội giáng xuống, gương mặt của chồng tôi Cố Mặc Đình sưng đỏ thấy rõ bằng mắt thường. Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt u ám. “Khương Hoan, em dám đánh tôi? Em điên rồi à?” Mọi người trong phòng họp cũng đồng loạt quay đầu nhìn tôi. Dù sao trước giờ tôi luôn nhẫn nhịn, cho dù Cố Mặc Đình quá quắt cỡ nào, tôi cũng vì yêu mà lựa chọn chịu đựng, nhún nhường. Kiếp trước, Cố Mặc Đình cướp đi phương thuốc tôi dày công nghiên cứu suốt ba năm, đưa cho cô đàn em Tiểu Lâm của anh ta là Lâm Loan Loan để cô ta lấy danh tiếng. Ngay cả chức phó viện trưởng từng hứa với tôi, anh ta cũng tặng luôn cho cô ta. Tôi đã nhịn, không làm ầm lên.
Em Không Còn Là Của Anh Chồng tôi lái chiếc Bentley đưa con đến trường mẫu giáo. Cô giáo lấy cớ “thuận tiện liên lạc” để thêm WeChat của chồng tôi. Ảnh đại diện ban đầu là một bông hồng xanh, sau đó đổi thành một tấm hình nửa kín nửa hở, trông đầy gợi cảm. Cô ấy thường xuyên gửi ảnh và video của con tôi ở trường cho chồng tôi. Tôi nhíu mày. Tôi đã kết bạn với cô giáo ấy hơn ba tháng, cô chưa từng gửi cho tôi bất kỳ tấm ảnh nào. Cho dù tôi có việc cần liên hệ, cô ấy cũng trả lời rất chậm và cực kỳ kiệm lời. Tôi kể chuyện này với cô bạn thân, cô ấy bảo cô giáo này chắc chắn có ý đồ, dặn tôi cẩn thận kẻo mất chồng. Tôi không để tâm, chỉ coi như chuyện cười kể cho bạn nghe. Cho đến một ngày, tôi đọc được đoạn tin nhắn…
Ta Không Làm Hậu Hoàng đế vừa ban thánh chỉ lập ta làm Thái tử phi, thì Thái tử phụng mệnh xuống Giang Nam cứu tế liền gặp nạn rơi sông mất tích. Ba năm sau, Thái tử rốt cuộc được tìm thấy, nhưng đã mất trí nhớ. Khi ấy, hắn đã thành thân sinh tử, đứa bé trong lòng vừa tròn đầy tháng. Hắn nhìn ta với vẻ lạnh lùng, chậm rãi thốt lên: “A Tú là ái thê duy nhất của ta, nàng còn vì ta sinh hạ long chủng. Nếu muốn ta quay về, thì ngôi vị chính thất phải thuộc về nàng.” Lời còn chưa dứt, một nữ tử dung mạo đáng thương đã nhào vào lòng hắn. “Điện hạ, thiếp mới là thê tử của chàng! Thiếp ôm con chờ đợi chàng suốt ba năm, vì sao chàng lại tàn nhẫn với mẫu tử thiếp như thế?!” Nhìn một nam hai nữ hai hài tử, náo loạn thành một đoàn, trong lòng ta chỉ thầm cười khoái trá. May thay, vị trí Thái tử phi của hắn, ta đã sớm nhường lại cho chân ái của hắn từ ba năm trước.
Công Chúa Nhỏ Bắc Kinh Người từng theo đuổi chồng tôi – công chúa Bắc Kinh bất ngờ qua đời. Trong di thư của cô ấy chỉ có một dòng chữ: “Điều tiếc nuối duy nhất trong cuộc đời này, là Vạn Tư Giai mãi mãi bỏ lỡ Tống Chí Viễn.” Tống Chí Viễn ép tôi đến linh đường của cô ấy để xin lỗi, nhưng trên đường đi chúng tôi gặp tai nạn xe hơi. Khi mở mắt ra lần nữa, tôi quay về ngày đầu tiên cùng Tống Chí Viễn đến thành phố này. Tôi đẩy anh ta về phía công chúa Bắc Kinh: “Phú quý ngập trời này, anh cứ việc nhận lấy.” Tôi chúc anh ta đạt được điều mong muốn. Cũng muốn anh ta tận mắt chứng kiến cuộc sống hoàn mỹ của mình tan thành mây khói như thế nào!
Đoạn Tình Ký Phu quân của ta là Uy Viễn hầu, là vị hầu gia được người người ca tụng là bậc trượng phu mẫu mực. Thành thân đã 20 năm, chàng chưa từng nạp thiếp, không có ngoại thất, đến cả nơi phong trần cũng hiếm khi đặt chân tới. Ngay cả khi đích tử duy nhất qua đời, chàng cũng chỉ thu nhận nhi tử của cố giao đang tá túc trong phủ làm con thừa tự, chứ không hề rước thêm nữ nhân vào hậu viện. Thế nhưng, không ai hay biết, người chàng thật lòng yêu thương chưa bao giờ là ta. Lúc ta ch .t, mặc sa y mỏng, ăn đồ lạnh, đến ch .t cũng bị n/hét cá/m vào miệng. Chính tay chàng – Triệu Thanh Hứa, đưa ta đến chốn Diêm Vương điện, khiến ta mang nỗi oan khó giãi bày, có miệng chẳng thể kêu than. Chỉ là, chàng không biết… ta đã trọng sinh, quay về thời điểm nhi tử ta vẫn còn sống.
Dã Hỏa Thiêu Đồng Kỳ thi đại học kết thúc, cả lớp tổ chức chuyến du lịch tập thể. Nữ sinh chuyển trường thầm yêu cậu bạn thanh mai trúc mã chẳng may gặp h/ỏa h o/ạ.n trong lúc đang tắ/m, bị m/ắc kẹt trong phòng tắm, hoảng loạn cầu cứu người ấy. Cậu bạn lập tức lao đi cứu cô, bất chấp nguy hiểm. Tôi vội vàng cản lại, nói bằng giọng thành thật: “Lử/a lớn quá, cậu sẽ gặp ngu/y hiểm đấy! Tôi đã gọi lính cứu hỏa rồi.” Cậu ấy ngừng lại, không xông vào nữa. Cuối cùng, nữ sinh kia được lính cứu hỏa đưa ra ngoài trong tình trạng không mảnh vải che thân. Cô ta không những không cảm ơn mà còn òa khóc, tố cáo rằng danh tiết của mình đã bị phá hủy. Cô ta gọi cậu ấy tới từ biệt: “Giang Dự Bạch, kiếp sau em sẽ yêu anh bằng một trái tim trong sạch. Anh nhất định phải chờ em.” Tự cho rằng bản thân bị sỉ nhụ/c, cô n h//ả.y lầu 44. Mười năm sau, tôi lâm bồn nguy kịch. Cậu ấy lại nhất quyết không ký vào giấy cam đoan mổ lấy con. “Đây là cái giá cô phải trả cho Diêu Diêu. Đều do cô cản tôi lúc đó, nếu không thì người ch .t đã là cô!” Tôi ch .t cùng đứa con trong bụ/ng. Cậu ấy, lại vì cô gái kia mà oán hận tôi suốt 10 năm. Thế nên, khi quay lại một lần nữa, tôi quyết định thay đổi. Tôi không cản cậu ấy nữa. Khi cậu ấy lao vào biển lửa cứu người, tôi còn chu đáo giúp hai người họ… đóng cửa lại.
Bạch Y Trở Mình Bệnh viện mới có một y tá đến làm việc, tính cách ngây thơ, hiền lành, lúc nào cũng nghĩ cho bệnh nhân.
Trẫm Không Cần Thái Tử Phi Nữa Trong yến tiệc tại cung, Thái tử tuyên bố: “Ai có thể nối tiếp câu thơ này, ắt sẽ trở thành Thái tử phi tương lai.” Kiếp trước, ta nhanh miệng đối tiếp câu thơ, Thái tử liền cho rằng người đã cùng hắn đối thơ trong Y Mai Viên chính là ta. Đến đêm thành thân, nha hoàn của ta mới thổ lộ nàng mới là người đối thơ với Thái tử trong vườn hôm đó, rồi lập tức uống độc tự tận. Sau khi đăng cơ, việc đầu tiên Thái tử làm là truy phong nha hoàn ấy thành Hoàng hậu. Việc thứ hai chính là ban cho ta một chén rượu độc, để ta đau đớn đến ruột gan nát vụn mà ch. “Nếu không phải ngươi mạo nhận Thanh Hà, vị trí Thái tử phi vốn thuộc về nàng.” “Đây là món nợ ngươi phải trả cho Thanh Hà.” Thế nhưng… những câu thơ hôm đó vốn là do ta viết ra. Ta ch thảm, hắn lại ném cả tộc ta vào bãi tha ma cho lũ dã thú tranh nhau x..é x..ác. Khi mở mắt ra lần nữa, ta liền chủ động đẩy nha hoàn ấy ra. Thái tử không phải muốn lấy nàng ta sao? Được, ta tác thành cho họ.
Phượng Hoàng Tro Tàn Mang thai tám tháng, phu quân ta – Thẩm Quân Trạch – trúng x/u/â/n d/ư/ợ/c. Nghe nói cả đêm hôm ấy, hắn ngâm mình trong thùng tắm đá đổ hơn mười thùng băng lạnh mới áp chế được dư/ợc tí/nh. Người người đều khen ta phúc khí sâu dày, nói Thẩm Quân Trạch thân là tướng quân, thể lực cường mãnh, thà tự nhịn đến tổn thân cũng không lấy ta làm t/h/u/ố/c d/ẫ/n. Cho đến ngày ta lâm bồn, bốn nha hoàn trong phòng đều đồng loạt mang thai. Hỏi cha của đứa bé là ai, các nàng ấp a ấp úng không chịu nói. Ta còn đang định hỏi phu quân nên xử trí ra sao, thì bà mẫu đã vui mừng không kềm được, dắt cả bốn người đến, bảo ta uống trà của thiếp thất. “Con trai ta long tinh hổ mãnh, bốn đứa nó có phúc khí, mang thai cốt nhục của Thẩm gia ta, đương nhiên phải có danh phận.” Lúc này ta mới bừng tỉnh, thì ra đêm ấy, Thẩm Quân Trạch đã dùng các nàng để giải dư//ợc. Thấy sắc mặt ta trắng bệch, Thẩm Quân Trạch đỏ hoe mắt quỳ xuống trước mặt ta. “Hà Hà, đêm ấy ta xót nàng mang thai bụng lớn, không đành lòng để nàng chịu khổ vì ta, mới không nhịn được mà sủ/ng hạ/nh bọn họ.” “Các nàng đã bị ta ph/á th/ân, lại còn mang thai, nếu ta không chịu trách nhiệm, e là đời này coi như hủy.” “Huống hồ hài tử bọn họ sinh ra cũng chỉ là thứ tử, không lay động được địa vị chính thê của nàng. Không bằng cứ thu làm thông phòng đi.” Ta gật đầu, đưa hắn một tờ hư/u th/ư. “Vậy xin tướng quân ký tên, cho phép ta hồi Đan Chi.” …
Mẹ Tôi Muốn Bán Tôi Ngày lễ tình nhân, mẹ tôi lén lút huỷ vé tàu cao tốc của tôi. Nhất quyết bắt tôi ngồi xe của cậu về quê. Nhưng vừa lên cao tốc, trước mắt tôi đột nhiên hiện ra một loạt bình luận như đang xem livestream. “Cô gái à, đừng đi! Họ định bán cô cho đối tượng xem mắt đấy!” “Làm chuyện đã lỡ rồi thì phải cưới, nhận 30 vạn tiền sính lễ!” “Bị nhốt trong nhà hơn chục năm, sinh con ra nhưng không tôn trọng con, cuối cùng còn bán con sang miền Bắc Miến Điện!”
Tôi Từng Yêu Anh Như Vậy Sau kỳ thi đại học, Tống Quyết say rượu, cùng tôi vượt rào nếm trái cấm. Tôi ngỡ rằng mối tình thầm lặng bao năm cuối cùng cũng thấy được ánh sáng. Nhưng khi tỉnh dậy, điều tôi thấy là vẻ mặt mơ hồ của Tống Quyết, anh hỏi vì sao tôi lại ở nhà anh. Anh chau mày nói đầy phiền muộn, rằng tối qua uống đến mất trí, hoàn toàn không nhớ gì cả. Tim tôi chùng xuống, cay đắng nuốt vào lòng. Cho đến một ngày, tôi tình cờ nghe có người hỏi anh: “Cậu đã ngủ với người ta rồi, không định cho một danh phận sao?” Tống Quyết bật cười hờ hững: “Đừng đùa, cô ta chỉ là con gái một tài xế, xứng sao?”
Tôi Bán Muối Sau Khi Bị Bạn Cùng Phòng Thao Túng Vợ của người giàu nhất gặp khó khăn khi sinh nở cần truyền máu khẩn cấp, nhìn thấy nhóm m/á//u hiếm giống mình, tôi không chút do dự mà ra tay giúp đỡ. Để bày tỏ lòng biết ơn, người giàu nhất vung tay hào phóng tặng tôi một căn biệt thự nhỏ ở trung tâm thành phố và ba mươi triệu tệ tiền mặt. Bạn cùng phòng tự xưng thanh cao của tôi nghe xong tức điên, “M/á/u là một phần của cơ thể, cậu bán m/á/u thì có gì khác với b/á n th/â.n chứ?” “Tôi không dám nghĩ bây giờ cậu bẩn thỉu và kinh tởm đến mức nào!” “Người ta đã có vợ rồi mà cô còn vội vàng chạy đến, cô có gì khác với tiểu tam chứ?” Kiếp trước dưới sự thao túng của bạn cùng phòng, tôi xấu hổ không chịu nổi, không chỉ từ chối bồi thường của người giàu nhất, mà còn c/ắt đứt mọi quan hệ với tất cả đàn ông. Kể từ đó, tôi không tham gia bất kỳ khóa học nào của bất kỳ giáo viên nam nào, dẫn đến việc tôi thi trượt vô số môn khi gần tốt nghiệp, chủ nhiệm trực tiếp cho tôi học lại. Trong lúc tuyệt vọng, tôi cầu xin bạn cùng phòng giúp tôi ôn tập, không ngờ cô ấy lại đăng ảnh tôi búng mặt lên mạng. “Đồ ngốc! Đại nữ chủ thời đại mới có chuyện gì cũng tự mình giải quyết, cậu tìm tôi giúp đỡ không biết xấu hổ sao?” “Trượt nhiều môn như vậy, nếu tôi là cậu thì tôi đã không sống nữa rồi!” Video nổi tiếng ngay lập tức, hình ảnh tiều tụy của tôi bị làm thành sticker lan truyền điên cuồng, còn bạn cùng phòng thì vụt trở thành KOL. Tối hôm đó, dưới á/p l/ực tinh thần, tôi đã chọn cách uống th/uo^c 44.
Mẹ Tôi Không Nuôi Tôi Để Làm Vợ Anh Năm tư đại học, tôi bất ngờ mang thai. Bạn trai yêu cầu tôi từ bỏ việc xét tuyển thẳng cao học. “Phụ nữ sinh ra là để đẻ con, đừng tranh suất bảo lưu với tôi.” Hắn cười nham hiểm: “Tôi phải đâm thủng mấy cái bao mới khiến cô dính bầu đấy. Thể trạng cô yếu lắm, không đẻ bây giờ thì sau này có muốn cũng không đẻ được đâu.” “Hãy ngoan ngoãn nghe lời, từ bỏ xét tuyển cao học. Tôi sẽ miễn cưỡng cưới cô, nhưng nhà 100m² và xe 500 ngàn tệ phải đứng tên mẹ tôi.” Tôi tát cho hắn một cái nảy lửa: “Anh nằm mơ đi!” Xoay người, tự mua cho mình căn nhà 200m² và chiếc xe tiền tỷ, rồi đỗ thẳng vào chương trình cao học trường top 1 cả nước. Còn bạn trai cũ thì thất nghiệp, há hốc mồm không tin nổi. Kỳ kinh nguyệt trễ hơn một tháng, que thử thai hiện hai vạch. ….
Chồng Ký Sinh Chồng tôi là quán quân tán thủ toàn quốc. Trong một lần thi đấu, anh ấy không may bị đối thủ đánh trúng vùng hiểm, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại dẫn đến khó khăn trong việc sinh con. Tôi đã cùng anh ấy tìm đến vô số danh y khắp thế giới, mãi mới có thể mang thai đứa con đầu lòng. Vì sợ tôi bị quấy rầy, anh đã sắp xếp cho tôi ở trong một biệt thự độc lập để an thai. Nhưng trước khi tôi kịp ổn định, anh đã mải mê cùng cô thư ký trẻ tuổi của mình dây dưa tình cảm. Cô thư ký trẻ tự cho mình là đúng, nghĩ rằng tôi là một kẻ thứ ba không biết liêm sỉ, quyến rũ chồng cô ta. Vậy là cô ta tìm đến biệt thự, nơi tôi đang an thai. “Cô bụng to thế này mà còn không biết xấu hổ, quyến rũ chồng tôi à? Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, cái giá của việc làm kẻ đê tiện là gì!” Mặc cho tôi cố gắng giải thích, cô ta không thèm nghe, nhắm thẳng vào bụng tôi mà đá mạnh. Máu loang đỏ chiếc váy bầu của tôi. Nhưng cô ta vẫn điên cuồng, ra lệnh cho người làm của mình lôi tôi ra khỏi biệt thự, muốn cả thế giới biết rằng làm kẻ thứ ba sẽ không có kết cục tốt đẹp. Tôi quằn quại trong khu biệt thự vắng vẻ, cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể dần yếu đi. Mãi đến khi người hàng xóm tốt bụng phát hiện, mới gọi cho chồng tôi. Tôi nghe tiếng anh qua điện thoại, giọng thờ ơ: “Cô ta còn trẻ, chỉ đùa hơi quá thôi, chắc không đến nỗi xảy ra chuyện lớn.” Người hàng xóm đưa điện thoại cho tôi, nhưng tôi đã yếu đến mức không thể phát ra âm thanh. “Vợ à, em cố chịu một chút, đợi anh bận xong sẽ về thăm em…” Từ điện thoại vọng lại âm thanh ồn ào của tiếng đặt cược, tiếng người cổ vũ trong sòng đấu quyền. “Chồng ơi… cứu em!” “Đã nói là anh đang cá cược quyền anh mà! Đâu có thời gian cứu em, em cố chịu thêm chút nữa đi!” Trong khoảnh khắc đó, nghe được rằng đánh cược còn quan trọng hơn mạng sống của tôi, trái tim tôi như bị xé nát. Tôi tức giận đến mức ngạt thở, đôi mắt tối sầm lại và hoàn toàn mất đi ý thức. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã sống lại, trở về đúng ngày hôm ấy ngày tôi bị đánh đến sảy thai.
Anh Có Bao Giờ Tin Em? Người bạn thân nhất của cô yêu Tô Nghiên. Người đàn ông cô yêu nhất cũng yêu Tô Nghiên. Ngày Tô Nghiên qua đời, tất cả mọi người đều cho rằng thủ phạm chính là cô, hai người đàn ông cùng xem cô ta quan trọng hơn sinh mạng lập tức liên thủ tống cô vào tù. Năm đầu tiên ở trong tù, cô bị hỏng mất một bàn tay. Năm thứ hai ở trong tù, cô bị tàn phế một chân. Năm thứ ba ở trong tù, cô nhận được tin cha mẹ mình bị ép đến tự sát. Hiện giờ cô chỉ còn lại người thân duy nhất là em gái, cô quỳ dưới đất đau khổ cầu xin Tần Dạ Hoài và Giang Đình Viễn giơ cao đánh khẽ, tha mạng cho em gái mình. “Cậu Tần và cậu Giang hạ lệnh, nếu cô muốn đưa em gái đến bệnh viện chữa trị thì phải quỳ xuống đội tấm bảng này lên.” Trên tấm bìa cạc tông màu trắng là ba chữ “Kẻ giết người” cực kỳ chói mắt, tựa như một con dao nhọn đâm thẳng vào mắt cô. An Đồng chỉ run lên trong chớp mắt, giây tiếp theo đã không chút do dự đeo tấm bảng ra sau lưng mình. Chỉ cần em gái sống sót, bọn họ kêu cô làm gì cũng được. Tần Dạ Hoài nhìn cô gái trẻ lảo đảo quỳ lết trên đường, chân mày không khỏi nhíu chặt. Hắn không dám tin người trước mắt mình là An Đồng. An Đồng từng là một cô gái vui tươi xán lạn, xinh đẹp lóa mắt khuynh đảo toàn bộ nam giới ở Hoa Thành, thế nhưng hôm nay cô lại mặc bộ quần áo lao động nhàu nhĩ, tóc tai lộn xộn, mất hết tự tôn quỳ dưới đất đeo lên người tấm bảng sát nhân. Một cơn giận vô cớ dâng lên trong ngực Tần Dạ Hoài, hắn kéo cửa kính xe lên, không nhìn cô nữa mà ra lệnh cho tài xế lái xe đi. An Đồng đeo tấm bảng trên lưng quỳ bò từng bước đến trước cửa bệnh viện, thế nhưng bác sĩ cấp cứu lại nói với cô rằng đứa trẻ nằm trong lòng cô đã sớm tắt thở. “Ông nói sao?” “Cô bé đã qua đời rồi, nếu đến sớm hơn một chút có lẽ còn cứu chữa kịp…”
108 Lời Cầu Hôn, 8 Năm Tù Giam Sau lần cầu hôn thứ 108 của Giang Yến Thâm, cuối cùng tôi cũng đồng ý lấy anh ta. Tối hôm nhận giấy đăng ký kết hôn, tôi nhận được một đoạn video gửi đến từ một người ẩn danh. Trong video, Giang Yến Thâm đang quỳ trên nền đá cẩm thạch giữa trung tâm thương mại, trước mặt anh là một người phụ nữ mặc váy trắng. “Nhược Tuyết, anh sai rồi, xin em đừng rời xa anh.” Giọng nói của anh vang vọng rõ ràng trong không gian trống trải của trung tâm. Xung quanh là đám đông tụ tập quay video, trong phòng livestream có người để lại bình luận: “Chậc chậc, ngày cưới đã quỳ gối trước người phụ nữ khác, tên này đúng là cặn bã.” “Lâm Nhược Tuyết là ai vậy? Không phải Giám đốc Giang mới cưới hôm nay à?” “Anh em ơi, đặt cược nào, đoán xem tối nay Giám đốc Giang ngủ với ai!” ….
Trở Lại Ngày Thi Đại Học, Tôi Mặc Kệ Con Trai Bỏ Thi Vào ngày thi đại học, con trai tôi là Lâm Dư, đưa ra một bản chuyển nhượng cổ phần, uy hiếp tôi: Nếu không ký, nó sẽ không đi thi. Chồng tôi Lâm Dương, còn hùa theo dỗ dành: “Vợ à, còn 2 tiếng nữa là đến giờ thi rồi, dù gì tài sản của mình sau này cũng để lại cho nó, em cứ ký cho nó yên tâm thi cử đi.” Tôi nhìn bản chuyển nhượng cổ phần trong tay, rồi dưới ánh mắt chờ mong của hai cha con, xé nát nó không chút do dự. “Không muốn thi thì khỏi thi!” Kiếp trước, tôi thương con học hành vất vả, sợ ảnh hưởng tâm lý trước kỳ thi nên chẳng nói một lời, liền ký tên. Kết quả thì sao? Sau khi Lâm Dư đỗ vào trường danh tiếng, hai cha con dắt theo một người đàn bà xinh đẹp, ép tôi vào viện tâm thần. Lâm Dư còn giả vờ rơi vài giọt nước mắt: “Cảm ơn mẹ đã hy sinh nhiều năm qua. Bây giờ mẹ ruột con quay lại rồi, mẹ cũng nên vào viện an dưỡng đi thôi.” Lúc ấy tôi mới biết: Lâm Dư là con riêng của chồng tôi và người phụ nữ khác. Con ruột của tôi… ngay từ khi lọt lòng đã bị họ đẩy ra vùng quê xa xôi. Giờ được sống lại đúng ngày thi đại học, tôi chẳng buồn quan tâm nó có thi hay không. Loại người bội bạc ấy, càng không có tương lai càng tốt.
Một Đời Không Quay Đầu Ngày ta cùng phu quân trở về Thiên giới, ta mang thai song thai. Ta không nói gì, chỉ muốn dành cho chàng một bất ngờ. Về đến Thiên giới, Bạch Nguyệt Quang của chàng Thánh nữ đến tìm ta, bị thương ở mắt. Phu quân khẳng định ta vì ghen tuông mà cố ý hãm hại. “Chỉ Lan là Thánh nữ Thiên giới, lương thiện thuần khiết, sao có thể vu oan ngươi?” “Quả nhiên là người phàm hạ tiện, thủ đoạn bẩn thỉu!” Chàng tự tay m…ó..,c mắt ta để tạ tội cho Thánh nữ. Sai người giam giữ nghiêm ngặt, chỉ cho ta ăn đồ thừa cơm cặn. Ta mang song thai, không đủ dinh dưỡng, đau đớn co quắp. Ta cầu xin vì đứa trẻ, nhưng chàng lại nói ta không từ thủ đoạn. “Tam đại đơn truyền của Thiên tộc ta, một phàm nhân như ngươi có thể mang thai song thai sao?” “An Lạc, ngươi đúng là không thấy quan tài không đổ lệ, đến giờ còn dám lừa ta!” Chàng sai người cắt luôn khẩu phần của ta, đến cả cơm thừa cũng không cho. Để sống sót, ta đành tranh ăn với chó. Cho đến ngày chàng cưới Thánh nữ, bắt ta người vợ phàm nhân đến hành lễ. “Bắt An Lạc lăn đến đây, hành lễ thiếp thân với Chỉ Lan. Nếu nàng biết lỗi, thì cho người mang cơm đến.” Cả điện hoảng sợ. Bởi vì đường lên Tru Tiên Đài đã nhuộm đỏ bởi máu ta.
Tuyết Đông Mẫu thân ta là tú bà, từng cứu Hiền phi khỏi ch .t đuối. Bà giấu Hiền phi trong Bách Hoa Lâu để tránh truy s/á/t. Sau khi thủ lĩnh tặc phỉ bị d/i/ệ/t, để xóa bỏ vết nhơ từng lưu lạc chốn thanh l/â/u, Hiền phi vu oan cho mẫu thân ta cấu kết phản tặc, ban lệnh x//ử t/ử bà. Mẫu thân ta ngã gục ngay tại chỗ, Hiền phi ngạo nghễ khinh bỉ cười lạnh: “Đồ tiện chủng, ngươi mà cũng xứng gọi ta là tỷ muội sao?” Bách Hoa Lâu thành tro bụi, ba mươi hai k/ỹ n/ữ bị quân lính làm nhục, xác nằm ngổn ngang ở bãi th/a m//a. Chỉ có ta, vì đang du học ngoài cung, nên thoát khỏi kiếp nạn ấy. Còn Hiền phi, lại giẫm lên x//á/c mẹ ta mà tấn phong làm Quý phi. Nửa năm sau, Quý phi phát bệnh đa/u đầu, Thái y trong cung đều bó tay. Ta quỳ trước giường nàng, cung kính thưa: “Bệnh đau đầu của nương nương, nô tỳ có thể trị.”