Hài Hước
Giới thiệu truyên ngôn tình thời cổ đại hài hước độc đáo này: Nói về cuộc đời của cô gái mang tên Điền Thất thì có lẽ phải nhắc đến từ “vừa cười vừa khóc”. Cô có một kẻ thù không đội trời chung, hắn ta đã diệt sạch diệt môn nên cô liền ôm quyết tâm giết chết hắn. Để đạt được kế hoạch đó, điều đầu tiên Điền Thất làm là trà trộn vào chốn hậu cung bằng cách nữ giả thái giám. Nhưng chưa tận tay giết chết kẻ thù, hắn ta đã tự chầu trời về ông bà. Điền Thất suy nghĩ, không sao, miễn hắn vẫn chết là được. Kế tiếp chính là suy nghĩ làm sao thoát khỏi hậu cung này. Bởi vì kẻ thù cũng không còn trên đời, hít chung bầu không khí với cô nữa, cô còn ở đây làm gì? Mà đâu phải muốn xuất cung là được, Điền Thất đành tương kế tựu kế ở lại. Cô buộc phải tìm kiếm một người chủ mới để giả làm thái giám. Bắt đầu từ đây ông trời mới thật sự trêu đùa cô. Theo người nào thì người đó chưa được một tháng đã chết. Hiện tại cô vừa suy ngẫm về nhân sinh của mình vừa đốt giấy tiền vàng bạc cho vị chủ thứ ba. Trong lòng thì chửi rủa ông trời vì thích làm khó cô. Tâm trạng đang bù lu bù loa, khóc đến sưng mắt, cô liền quờ quạng tay tìm kiếm thứ lau nước mũi đang chảy dài. Tìm như thế nào lại vớ trúng long bào bên cạnh. Liệu rằng Điền Thất sẽ gặp những chuyện gì và phải trải qua những tình tiết vừa cười vừa khóc sắp tới?
Tôi và thiên kim giả là kẻ thù không đội trời chung.Biết được cô ấy sắp kết hôn với thái tử gia giới Kinh Thành.Tôi không phục, liền đi tìm thái tử gia khác… là chú của cậu ta.Sau đó, người trong lòng của thái tử gia đến khiêu khích cô ấy.thiên kim giả: “Tức chết đi được, tôi muốn ly hôn.”Tôi: “Kết hôn sớm hơn tôi thì cũng thôi, ly hôn còn muốn sớm hơn tôi, đừng mơ!”thiên kim giả: “Không quan tâm, tôi ly trước.”Tôi: “Dựa vào cái gì, để tôi ly trước!”Chúng tôi tranh nhau thắng thua, ngay tại chỗ lập thỏa thuận ly hôn, nhất định phải phân cao thấp.Rồi cả hai bị chú cháu kia mỗi người đưa về nhà.Đêm đó, ông chồng bệnh tật của tôi suy nghĩ mãi, nước mắt rơi mãi, cuối cùng ôm tôi ấm ức nói:“Không phải chứ, là lỗi của cháu anh có người trong lòng, thì có liên quan gì đến anh, sao lại phải phạt anh chịu cảnh ‘không vợ’ chứ?”
Cháu gái nhỏ của tôi trốn hôn, gia tộc tôi bắt tôi phải thay nó kết hôn.Trước đêm kết hôn, tôi lại nghe thấy chú rể phàn nàn:“Ai lại muốn cưới một người lớn hơn mình tám tuổi chứ?”Thế là tôi và anh đã ký một bản thỏa thuận rằng, đợi đến khi cháu gái tôi trở về, chúng tôi sẽ ly hôn.Hai năm sau, cháu gái tôi thật sự đã quay lại.Tôi ký vào bản thỏa thuận, tháo nhẫn cưới, thu dọn hành lý rồi rời đi không một lời từ biệt.Anh ấy lại phát điên lên mà đi tìm tôi khắp nơi.
Sau khi trở thành vợ của thiếu gia xã hội đen, để tự bảo vệ mình, tôi giả vờ làm người câm điếc.Kết quả là anh ấy thực sự nghĩ tôi không nghe được, cả ngày cứ than phiền bên tai tôi:“Em làm cái biểu cảm như ăn phải phân khi tôi hôn em là ý gì? Ghét lắm à? Ghét thì lần sau tôi còn hôn nữa, hôn mạnh hơn!”“Hôm qua em lại nói chuyện với thằng Tiểu Triệu ngoài cổng, mai tôi sẽ chuyển nó đi.”“Còn nữa, em có thể cười với tôi nhiều hơn không? Nhìn con chó đất trong nhà còn vui mừng khi gặp tôi hơn em. Tiếp tục thế này là tôi sẽ xử lý em thật đấy.”…Thế là tôi dựa vào việc anh ấy không hiểu ngôn ngữ ký hiệu để phản pháo lại không thương tiếc.Cho đến khi anh ấy âm thầm mời thầy học lén ngôn ngữ ký hiệu, chuyện tôi giả điếc bị lộ tẩy hoàn toàn.Sau bữa tối, anh ấy ngậm điếu thuốc, vẻ mặt âm u chắn trước mặt tôi, tháo chiếc máy trợ thính của tôi ra, cúi sát người cười khẽ:“Dám lừa tôi à? Xong đời em rồi. Lần này tôi xử em thật đây.”
Tết này tôi vội vàng bắt tàu cao tốc về quê, ai ngờ kẻ thù không đội trời chung lại ngồi ngay bên cạnh, còn liên tục hóng chuyện.Tôi: “Bảo bối hôm nay thế nào rồi?”Anh ta hơi chần chừ, nhỏ giọng đáp: “Cũng ổn.”Tôi: “Vậy có phải sắp theo tôi về nhà rồi không?”Anh ta sững người, tai đỏ bừng: “Có nhanh quá không?”Trong khi đó, đầu dây bên kia, bạn thân tôi vẫn thao thao bất tuyệt:“Yên tâm đi, đảm bảo giúp cậu mang con mèo nhỏ về nhà an toàn…”Mà tên kẻ thù ngồi cạnh tôi đã tự diễn tiến tâm lý đến mức suy nghĩ xem nên chuẩn bị sính lễ cưới bao nhiêu rồi.Tôi: “??”
Để cưa được anh chàng thô lỗ làm việc ở công trường, tôi đã đặc biệt đến đó để bán cơm hộp.Anh ta hỏi tôi: “Sao lại ra ngoài làm việc này?”Tôi thở dài: “Nhà nghèo, còn anh thì sao?”Anh ấy cũng thở dài: “Tôi cũng thế.”Chúng tôi đồng cảm với nhau.Sau đó, bố tôi ép tôi tham dự tiệc sinh nhật của một thiếu gia nhà giàu ở Bắc Kinh. Bố tôi khuyên: “Có thời gian đi chơi với những gã đàn ông ngoài kia, không bằng tìm cách lấy lòng thiếu gia ấy.”Nhưng tôi nhìn vào gương mặt của thiếu gia, giống hệt gã đàn ông ngoài kia. Tôi chìm vào suy nghĩ.Tôi hỏi: “Anh có phải có một người anh em sinh đôi bị lưu lạc không?”Anh ta cười: “Tôi là con một.”Ngay sau đó, anh ta tao nhã khoanh chân: “Xin lỗi, có chút thói quen khó bỏ.”Tôi: “???”
vô tình đạp trúng đại ca trường. Anh ta lập tức túm cổ áo nhấc bổng tôi lên, ánh mắt đầy hung dữ nhìn chằm chằm.“Cậu mù à?”Tôi nhanh trí nói: “Xin lỗi, mẹ tôi định từ bỏ việc chữa trị mắt cho tôi rồi. Tôi buồn quá mới ra ngoài uống rượu.”Tôi cố ép ra hai giọt nước mắt, trông thật đáng thương..,..“Anh… đạp lại tôi đi.”Anh ta giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, hối hận và tự trách.Về sau, đại ca trường tìm đến tôi, nhét vào tay tôi một tấm thẻ.“Ở đây có 500.000 tệ, đủ không?”Cậu ta thật sự rất thành thật!Rồi sau đó nữa, khi phát hiện tôi giả mù, anh ta lại túm tôi nhấc lên một lần nữa, giọng nói lạnh lẽo rợn người.“Dám lừa tôi à?”“Để… để tôi giải thích!”
Tôi Và Mẹ Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Tôi thật không ngờ, một ngày nào đó tôi lại có thể cùng mẹ mình xuyên không. Kích thích không? Chính tôi cũng thấy vậy. Chuyện này kể ra cũng không dài, chỉ vì đêm hôm trước tôi thức khuya đọc tiểu thuyết, sáng hôm sau mẹ gọi tôi dậy không biết bao nhiêu lần mà tôi vẫn bám chặt giường không chịu rời. Điều này khiến mẹ tôi, người đang nấu bữa trưa, đeo tạp dề, tay phải cầm muỗng, xông thẳng vào phòng để “dạy bảo” tôi. Trong cơn bối rối, đầu tôi chưa kịp suy nghĩ, chân đã bật dậy chạy, rồi lại đ//âm thẳng đầu vào… trán của mẹ. RẦM! Đầu óc tôi tối sầm, mắt nổ đom đóm, tai ù ù. Sau đó, tôi không biết gì nữa. Khi tỉnh lại, thứ đập vào mắt tôi là một căn phòng xa hoa đến mức khó tin. Đây rõ ràng là một căn phòng công chúa! Dù não tôi lúc này vẫn hơi “đơ”, nhưng tôi hiểu rõ đây chắc chắn không phải nhà mình. Ngồi đờ người một lát, tôi quyết định bước xuống giường, vừa đi vừa nhìn quanh, cảm nhận lớp thảm mềm mại không biết làm từ chất liệu gì dưới chân. Rồi tôi vô thức đi đến trước gương— Ngực tôi! Rõ ràng trước đây chỉ là hai chiếc bánh bao nhỏ xíu, sao giờ lại thành C-cup thế này! Chưa kịp mừng rỡ, tôi ngẩng đầu lên và nhận ra… gương mặt này, hình như cũng không phải của tôi. Hả???
Nửa đêm đi thang máy, tôi gặp một anh chàng đẹp trai mặc quần thể thao màu xám.Tôi nhắn tin cho bạn:“Đẹp trai thật, đúng gu của tôi, nhìn chắc cao khoảng 1m83… Quả nhiên, quần thể thao màu xám là của hồi môn tốt nhất của đàn ông.”Đột nhiên, anh đẹp trai bên cạnh mở miệng:“1m87.”“Hả?”Anh quay mặt sang, nhìn thẳng vào tôi – kẻ ngơ ngác không hiểu gì.“Tôi nói là tôi cao 1m87. Còn nữa,” anh nhếch miệng cười, tiến sát lại gần, “quần thể thao màu xám? Của hồi môn tốt nhất của đàn ông? Hóa ra em thích kiểu này à?”
Cưới Trước Yêu Sau Hôm trước ngày cưới, vị hôn phu của tôi đánh gãy mũi chồng người yêu cũ, chỉ vì muốn bênh vực cô ta, kết quả bị khép vào tội cố ý gây thương tích cấp độ hai, đeo luôn vòng tay bạc. Anh ta bảo tôi, hãy đợi anh ta 2 năm. Nhưng Khương Chanh tôi, có học thức, có ngoại hình, lý lịch trong sạch, gia đình đàng hoàng, tôi dựa vào đâu để đi đợi một kẻ phạm tội? Dựa vào việc anh làm gì cũng bốc đồng, bạo lực, không suy nghĩ? Dựa vào chuyện trong một ngày đặc biệt như vậy mà anh nỡ khiến tôi mất mặt ê chề? Hay là dựa vào việc anh vẫn nhớ mãi không quên, si tình khắc cốt với mối tình đầu?
Sau khi kết hôn với người tôi thầm yêu, anh – người luôn giữ vẻ thanh cao, lạnh lùng – ôm lấy eo tôi, ghé sát tai thì thầm:“Vì em, anh đã giả vờ suốt nhiều năm rồi.”1.Tôi sắp kết hôn.Người đó chính là đại lão trong giới tài chính, Tề Tư Niên.Đúng như tên anh, lịch lãm, nhã nhặn, lạnh lùng, cấm dục.Hồi còn học đại học, tôi từng điên cuồng theo đuổi anh nhưng bị từ chối phũ phàng.Lý do đưa ra lại cực kỳ đáng yêu: “Không muốn yêu đương làm ảnh hưởng đến việc học.”Được lắm, phong thái thật đỉnh, đúng là anh mà.
Thiên Kim Không Giả Học muội trong nhóm chat giả mạo thân phận tôi, nói mình là con nhà giàu. Tôi chỉ thấy kỳ lạ: khi nào ba tôi lại có thêm một cô con gái thế? Sao tôi không biết?
Nhật Ký Dưới Âm Phủ Sau khi tôi qua đời, gia đình đã đốt cho tôi một con trâu giấy. Một thời gian sau, tôi phải chăn trâu hằng ngày, tiều tụy đến không chịu nổi. Vì vậy, tôi đành báo mộng cho mẹ: “Con ngày nào cũng phải đi cắt cỏ chăn trâu, rất mệt mỏi.” Không lâu sau, gia đình lại đốt cho tôi một người hầu, nhưng bọn họ đốt quá vội vàng, quên vẽ thêm mắt và tai cho cậu ta. Tôi liền báo mộng cho ba: “Ba, hai người đốt là cái thứ đồ chơi gì vậy? Đã mù lại còn điếc, suốt ngày mò mẫm ra ngoài, con chăn trâu về còn phải đi tìm cậu ta.” Ngày hôm sau, gia đình lại đốt thêm một người hầu khác, lần này thì nhớ vẽ thêm mắt và tai, nhưng lại gãy một cái chân. Tôi lại phải báo mộng cho em trai: “Mấy người có thể để cho chị sống yên ổn được không? Trước chỉ cần chăn trâu, tìm thằng mù là xong, giờ con còn phải cõng thằng què đi khám bệnh, không đi là cậu ta kêu đau.” Mấy ngày sau, gia đình lại đốt cho tôi một đôi nam nữ nhỏ, kèm theo thư bảo rằng cặp đôi này sẽ chăm sóc cho tôi. Tôi thật không chịu nổi nữa, đôi này thì không có vấn đề gì, nhưng suốt ngày bận yêu đương, chẳng làm gì cả, cuối cùng lại để tôi nấu cơm cho chúng. Sáng nào tôi cũng phải nấu xong bữa sáng, ăn xong lại cõng tên què đi khám bệnh, về lại đi chăn trâu, chăn xong trời tối, còn phải đi khắp làng tìm tên điếc. Ông trời ơi, chết rồi mà không cho tôi được vài ngày yên ổn sao?
Tôi muốn chia tay, đối tượng yêu qua mạng điên cuồng gọi điện cho tôi:“Rốt cuộc em đang ở sân bay nào? Em đùa anh à?”Tôi nhìn xuống chân, mấy con gà con đang kêu chiêm chiếp đòi ăn, trầm tư suy nghĩ.Tôi nói tôi đang ở trại gà.Anh hỏi tôi ở sân bay nào.Thôi bỏ đi.Nói với mấy người thành phố đúng là không tài nào hiểu nổi.
Sau khi chia tay với Cố Nam Khâm, tôi mắc phải chứng biếng ăn nghiêm trọng.Không kìm được, tôi nhắn tin cho hắn: “Tôi đã ba ngày rồi không ăn gì rồi.”Tin nhắn mãi lâu sau mới được hồi âm: “Ngầu thật.”Vào trang cá nhân của hắn, tôi ngay lập tức nhìn thấy bức ảnh hắn và bạn gái mới công khai hôn nhau.Đối thủ một mất một còn từ nhỏ của tôi, Nguyên Dã, cũng nhìn thấy.Tôi cứ nghĩ cậu ta sẽ cười nhạo, nhưng không ngờ cậu ấy lại bay xuyên đêm về nước, mất hơn mười tiếng trên máy bay.Vừa về, cậu ấy lao ngay vào bếp, bận rộn chuẩn bị một bàn đồ ăn.Trứng xào tôm cần, há cảo hấp cách thủy, và cả sườn xào chua ngọt.Cậu ấy đặt đồ ăn xuống, nói với tôi:“Vì một thằng tồi mà nhịn ăn à? Cậu cũng giỏi thật đấy.”“Du học sinh đặc biệt xin nghỉ phép chỉ để về nấu cho cậu, nên cậu phải ăn sạch hết đấy.”Sau này, vì muốn tôi quay lại, Cố Nam Khâm cũng nhịn ăn ba ngày.“Hết giận chưa, bảo bối? Tên kia ngoài biết nấu ăn thì còn làm được gì chứ?”Tôi xoa đôi môi sưng vì bị hôn, nghiêm túc đáp lại.“Anh ấy không chỉ rất giỏi nấu ăn, mà còn… cực kỳ giỏi nấu ăn.”
Người yêu cũ của tôi đăng một bức ảnh khoe cơ bụng lên mạng, tôi lạnh lùng lướt qua, không thèm thả tim.Chưa đầy một lúc sau, anh ta nhắn tin riêng:【Xem xong cơ bụng của tôi mà không biết bấm like à?】Tôi đáp lại, cứng miệng: 【Không xem, bớt tự luyến đi.】【Ồ, nhưng tôi cài đặt chỉ mình em xem thôi.【Hệ thống báo đã xem hơn ba trăm lần, tỷ lệ xem hết 100%.】???Chết tiệt!
Khi tôi quay lại thành phố A, và Giang Niệm Xuyên giờ đã trở thành một người nổi tiếng trong giới Kinh Thành.Mẹ anh ấy sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn để có cháu, chỉ cần ai sinh con cho anh ấy, mỗi đứa trẻ sẽ được thưởng một tỷ.Tôi nhìn sang phiên bản thu nhỏ của Giang Niệm Xuyên bên cạnh mình và gõ cửa nhà họ Giang.“Dì ơi, ba năm trước sinh rồi thì có tính không ạ?”
Sau khi tôi chết, thanh mai trúc mã của tôi quỳ từng bước cầu xin để có được chuỗi Phật châu.Từ đó, anh trở nên thanh tâm quả dục, sống như một người xuất gia, được người đời tôn xưng là “Phật tử của giới quyền quý kinh thành”.Ở địa phủ, tôi vất vả năm năm nấu canh cho Mạnh Bà, đổi lấy một thân phận mới, nặn ra một gương mặt giống mình trước đây đến bảy, tám phần rồi trở lại nhân gian.Tôi chỉ muốn lén nhìn anh ấy một lần.Nhưng không ngờ lại bị anh chú ý, tôi trở thành “thế thân” của chính mình, bị anh đưa về nuôi dưỡng như một con chim hoàng yến trong lồng.Mà anh cũng chẳng hề giống như lời đồn đại trước đây là người sống trong giới cấm dục.Một lần say rượu, tôi trách móc anh:“Anh làm như vậy có thấy có lỗi với cô thanh mai đã chết của mình không?”Anh cười cưng chiều:“Em đang thay chính mình mà bất bình sao?”Tôi trợn to mắt, không thể tin được.
Sau khi tốt nghiệp, gia đình giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt cực kỳ xuất sắc, ngoại hình điển trai, tài sản hàng triệu.Anh ấy nói không có yêu cầu gì nhiều, chỉ thích những cô gái nhiệt tình và cởi mở.Mẹ tôi nói, “Con đừng có giữ cái bộ mặt lầm lì như mọi khi nữa, nhất định phải giữ lấy người này cho mẹ!”Mắt tôi sáng rực lên, “Mẹ yên tâm, vì tiền, con có thể thay đổi bất cứ điều gì.”Sau đó, tôi và anh chàng này có thời gian bên nhau rất vui vẻ.— Nhưng thực ra đều là giả vờ.Vì việc giả vờ cởi mở khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi.Vì vậy, tôi nói dối rằng mình không thể quên “mối tình đầu” và cần phải đi tìm “mối tình đầu” để hàn gắn.Cuối cùng, Chu Dục mắt đỏ hoe, đứng chặn cửa nhà tôi và nói, “Em yêu, vì tình yêu anh có thể chấp nhận làm người thứ ba.”