Ngôn Tình
Tuyết Thời Tôi là nhà hoàn hầu hạ bên người tiểu hầu gia. Có một lần tiểu hầu gia say rượu, nhận nhầm tôi thành công chúa Chiêu Nguyên, nên đã cưỡng ép tôi. Sau đó tôi bỏ trốn, nhưng không ngờ lại có thai. Nhiều năm sau, người trong cung tới tìm, lại bảo tôi là Thất công chúa lưu lạc bên ngoài, chính là em gái ruột của công chúa Chiêu Nguyên. Tôi được nghênh vào cung. Trên con đường vào cung dài dằng dặc, tiểu hầu gia đầy khí phách năm đó đã trở nên trưởng thành chín chắn, nhìn chằm chằm tôi với đôi mắt sắc bén như mắt âu. Tôi nhìn thẳng không chớp mắt, sống lưng thì lại run rẩy. Bé con bên người bắt lấy ống tay áo tôi: “Mẫu thân ơi, ông ấy như muốn ăn thịt người kìa.” Tôi quay đầu trừng nó: “Ngậm miệng.” Đột nhiên tiểu hầu gia chặn xa giá của tôi lại, giọng đầy nặng nề: “Thất công chúa, sao tôi thấy nhóc con bên cạnh người trông giống con trai tôi thế?”
Chỉ Có Thể Là Anh Trong phòng khám, tôi đang tán tỉnh đối thủ một mất một còn của anh trai. Đột nhiên anh trai đẩy cửa đi vào. “Thấy em gái tôi không?” Tôi trốn dưới gầm bàn, vụng trộm nắm chặt lấy áo khoác trắng của anh. Chỉ nghe thấy anh cười khẽ một tiếng: “Không thấy.”
Trò Chơi Tru Tâm Khi đang cùng vị hôn phu đi chọn nhẫn kim cương, tôi tình cờ lướt qua một bài viết đang rất hot trên mạng: [Cô bạn thân sắp dùng hôn nhân để thay đổi giai cấp, tôi thật sự rất ghen tị, phải làm sao đây?] Phần lớn bình luận đều là an ủi tác giả của bài viết. Chỉ có một bình luận nói: [Vậy thì tìm cách phá hỏng, cướp lấy cơ hội.] Ngay dưới, một dòng chữ nhỏ hiện lên, tác giả đã thích bình luận này. Lông mày tôi khẽ nhíu lại. Ngay sau đó, điện thoại của Chu Diễn ở ngay bên cạnh nhận được hai tin nhắn WeChat: “Anh Chu, tôi đã suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không thể trơ mắt nhìn anh bị lừa dối.” “Giang Phồn khi đi du học ở nước ngoài đã mang thai trước khi kết hôn và sinh con cho người đàn ông khác. Anh có biết chuyện này không?”
Phơi Bày Mặt Nạ Giả Dối Khi sống chung, tôi và bạn trai luôn giữ các biện pháp tránh thai an toàn. Nhưng khi kỳ kinh nguyệt bị trễ, tôi vẫn không khỏi hoảng hốt. Đặc biệt là khi thử thai hiện lên hai vạch, tôi hoàn toàn choáng váng. Tôi cầm que thử thai dương tính, ném thẳng vào mặt Chu Khải Dương. Chu Khải Dương vui mừng không thôi, phấn khích đến mức lập tức thông báo tin vui cho họ hàng. Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh ta, tôi không nhịn được mà bật cười. Bỗng nhiên tôi nhớ đến một câu: “Mang thai rồi mới biết mình lấy người hay lấy chó.” Thế nhưng, đến ngày hôm sau, khi tôi mặc lễ phục, nhìn anh ta cầm cái vòng khui từ nắp lon cầu hôn mình, tôi không còn cười nổi nữa. Điều khiến tôi không nghĩ tới chính là, đây mới chỉ là bắt đầu…
Lấy Thân Trả Nợ Ba năm yêu thầm Chu Gia Thuật, bỗng nhiên hắn tuyên bố kết hôn. Cô dâu không phải là tôi. Có người cảm thấy bất bình thay tôi, Chu Gia Thuật cười đến lãnh đạm: “Nếu anh đau lòng, không bằng cưới một người nghèo như cô ta đi?” Sau đó, ông nội bệnh nặng, công ty gặp nguy hiểm, tôi đang mang thai bị ép công bố tin kế thừa gia nghiệp. “Xin hỏi cô Hứa, đứa bé là của Chu tổng sao?” Tôi nhìn phóng viên, cười khéo léo: “Đứa nhỏ không liên quan gì đến Chu tổng cả.” Nghe nói ngày đó Chu Gia Thuật nhìn tôi với cái bụng hơi nhô lên trên ti vi, tức giận đến mức đập vỡ đồ đạc trong phòng. Về sau nữa, có người chụp được người đàn ông khiêm tốn, thần bí nhất giới nhà giàu Bắc Kinh kia, ở trên đường thấp giọng dỗ một cô gái. “Nhan Nhan, đứa nhỏ cũng sắp một tuổi, sắp gọi ba được rồi, em còn không cho anh một danh phận sao?”
Chim Hoàng Yến Độc Ác Dựa Vào Bình Luận Đạn Màn Để Lật Kèo Tôi là chim hoàng yến mà Hạ Hành Tiêu nuôi dưỡng. Trên giường thì lười biếng, cứ lâu một chút là kêu đau kêu mệt. Mua sắm thì nhanh như gió, ra sức tiêu tiền của anh. Cho đến khi tôi nhìn thấy một loạt bình luận đạn màn: [Những ngày tháng sung sướng của nữ phụ độc ác sắp kết thúc rồi, nữ chính vạn người mê, được cả thế giới yêu chiều sắp gặp nam chính!] [Cô ta sẽ hãm hại nữ chính đủ kiểu, cuối cùng bị nam chính ghét bỏ.] [Chưa kịp bị nam chính bỏ, cô ta đã cuỗm tiền của anh ta chạy theo một tên nhà giàu giả mạo. Kết quả bị hắn lừa hết tiền, bị lấy thận, chết thảm trong căn phòng thuê rách nát.] [Đáng đời! Chỉ có nữ chính hiền lành, không ham mê vật chất mới xứng đáng được lão đại yêu thương!] Tôi không muốn mất đi công việc lương ba trăm nghìn tệ một tháng này. Từ đó về sau, tôi không còn lười biếng nữa, trên giường như được tiêm thuốc kích thích, không để lại cho nữ chính dù chỉ một cơ hội nhỏ. Hạ Hành Tiêu cười mà như không cười: “Em định làm tôi đột quỵ để hưởng toàn bộ tài sản của tôi à?”
Tâm Ngữ Của Nữ Phụ Xuyên thành cô bạn gái cũ thực dụng của nam chính trong tiểu thuyết vả mặt. Nhiệm vụ của tôi là tìm đủ mọi cách sỉ nhục nam chính đang nghèo rớt mồng tơi, rồi sau đó đá anh một cách đau đớn. Tôi dốc hết sức mình hoàn thành tốt vai diễn, nhưng không hề biết nam chính đã sớm thức tỉnh khả năng đọc tâm trí. Bề ngoài tôi lạnh lùng nói: “Ngày nào cũng cắm đầu làm mấy việc lặt vặt đó thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Nuôi nổi tôi không? Đúng là đồ vô dụng!” Nhưng trong lòng lại gào thét: [Cơ bụng! Cơ bụng! Cơ bụng tám múi! Mình muốn sờ thử, muốn sờ thử một chút! Sờ một chút thôi mà!!] Tai nam chính đỏ bừng, một tay kéo phăng áo sơ mi: “Đã sờ anh rồi thì không được sờ người khác.”
Giáo sư Mạnh rất kiêu ngạo Tôi đã thích anh trai của chồng bạn thân, giáo sư đại học Mạnh Quan Hạc. Giữa đêm khuya, tôi nhắn tin cho hắn: [Chồng à, anh thật đẹp trai.] Hắn trả lời tôi hai chữ: [Tự trọng.] Theo đuổi hơn một tháng, bông hoa lạnh lùng không hề lay chuyển. Tháng thứ hai, bạn thân khóc lóc nói muốn ly hôn. Tôi vỗ ngực: “Mình sẽ đi cùng cậu!” Rồi gửi tin nhắn cho Mạnh Quan Hạc: [Đàn ông lớn tuổi, nhìn là biết không ổn!] [Tạm biệt, không gặp lại nữa!] Tối hôm đó, tôi bị Mạnh Quan Hạc nhốt trong phòng, nước mắt rơi xin lỗi: “Tôi sai rồi.” Hắn cười lạnh: “Muộn rồi.”
Đóa Hoa Đẹp Nhất Vì muốn chữa bệnh cho đệ đệ, cha lấy năm lượng bạc đem bán ta cho đồ tể làm kế thất. Gả vào mới biết, hắn còn có một đôi nhi nữ. Người ta thường nói, kế mẫu khó làm, ta tính trời vừa sáng liền bỏ trốn. Nào ngờ, đồ tể lại chết trong đêm mưa ấy. Cha đến đón ta về nhà, ta nhìn hai cặp mắt trong veo kia, cắn răng, chốt cửa, nhốt cha bên ngoài.
Thấu Hiểu Trong năm thứ ba khi tham tiền của kim chủ, anh ta dứt khoát chia tay tôi. Tùy tiện ném tôi cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi, thậm chí còn cực kỳ chán ghét tôi – Kỷ Chước. Bình thản như gió thoảng mây trôi: “Nuôi hư rồi, đưa ra ngoài rèn giũa tính tình đi.” Nhưng anh ta không biết rằng, tôi đã sớm muốn thoát khỏi chiếc lồng vàng của anh ta rồi. Ngày bị vứt bỏ, tôi vui vẻ ném cái két sắt nhỏ giàu có ra trước mặt Kỷ Chước, hào khí ngút trời: “Đừng cố gắng nữa, chị bao nuôi em!” Ánh mắt Kỷ Chước trầm xuống, chỉ đáp lại một tiếng “Được.” Về sau, Phí Hoán cuối cùng cũng nhớ đến tôi, tung ra một bản hợp đồng trị giá trên trời muốn chuộc lại tôi. Kỷ Chước ngồi ở vị trí cao, nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn cưới, giọng điệu nhàn nhạt: “Xin lỗi, nhà tôi có truyền thống sợ vợ, không dám làm chủ.”
Tham Lam Suốt 4 năm quấn lấy Chu Tấn Nhiên, nhà tôi phá sản. Bạch nguyệt quang của anh ta nhân cơ hội nói: “Vừa hay để cô ta nếm chút khổ sở, bớt đi cái tính kiêu căng.” Chu Tấn Nhiên nghe lời cô ta, vứt tôi lại trên đường phố nơi xứ người. Bốn tháng sau, tôi đầy thương tích quay về Bắc Kinh. Ai cũng nghĩ tôi sẽ tiếp tục bám lấy Chu Tấn Nhiên không buông. Nhưng tôi chủ động tránh mặt anh ta, trả lại quà của anh ta. Hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Chu Tấn Nhiên cười nói với bạn bè: “Cuối cùng cũng đá được miếng cao dán chó này.” Nhưng đến ngày tôi rời khỏi Bắc Kinh, anh ta lại hồn bay phách lạc đuổi theo đến sân bay, giọng run rẩy cầu xin tôi. “ Sơ Niệm, em ở lại đi, chúng ta cứ như trước được không?” Tôi cong mắt cười, chỉ vào bụng hơi nhô lên: “Chu Tấn Nhiên à, anh xem, chúng ta còn có thể như trước được à?”
Nàng Là Ánh Sáng Trúc mã của ta từ chốn sa trường trở về, theo sau là một nữ tử. Ta thoáng liếc mắt ra hiệu cho ám vệ: “Diệt trừ ả ngay.” Kết cục, đêm đó tin dữ truyền đến, trúc mã của ta đột ngột qua đời.
Thính Hạ Từ nhỏ tôi và Cố Bắc Thần đã có hôn ước với nhau. Năm 7 tuổi vì cứu hắn tôi đã mắc tật nói lắp. Nhưng hắn lại giễu cợt tôi với bạn bè: “Ai lại thích đồ nói cà lăm chứ.” “Những người thích tôi hồi nhỏ nhiều không thể đếm hết.” Tôi bình tĩnh rời khỏi thế giới của hắn, thi đậu vào ngành y, được bình chọn là bác sĩ thực tập đẹp nhất. Hắn lại hết sức ghét bỏ: “Một người nói lắp có thể làm ra chuyện gì được chứ.” Cho đến khi tôi và phi công đẹp trai quay video tuyên truyền rồi nổi tiếng trên mạng. Trong video tôi nói chuyện rất rõ ràng. Mà người bên cạnh, ánh mắt nhìn tôi chân thành tha thiết. Đêm khuya hôm đó, tôi đăng một tấm ảnh lên nhóm bạn bè: “Ở cùng một chỗ với thiếu niên năm mười bảy tuổi thầm mến.” Cuối cùng Cố Bắc Thần ngồi không yên: “Thẩm Thính Hạ, em đừng quên chúng ta có hôn ước từ nhỏ.” Đáp lại hắn là nụ cười thản nhiên của một người đàn ông khác: “Anh hối hận sao, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho bạn gái tôi, anh không sao chứ?”
Anh Là Nhà Nửa đêm, máy điều hòa bị hỏng. Nóng quá nên tôi gọi thợ bảo trì. Nhưng tôi lại gọi nhầm số cho bạn trai cũ của mình . “Nóng à?”,Giọng anh ấy nghe có vẻ ngái ngủ khi vừa tỉnh dậy, “Em có muốn đến nhà anh không?”
Trên chương trình tạp kỹ, tôi thua trò chơi “Thật lòng hay Thách thức”, bị yêu cầu tỏ tình với một người ngẫu nhiên trong danh bạ WeChat.Tôi run rẩy tắt điện thoại, sợ đến mức không dám nhìn màn hình, chỉ lo sẽ nhận được phản hồi gì đó kinh thiên động địa.Không ngờ giây tiếp theo, điện thoại đột ngột đổ chuông:“Bảo bối, chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ như này là không ngoan đâu đấy.”
Nam Tinh Tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết tu tiên. Tin tốt: Tôi có người cha giàu có nhất Tu Chân giới. Tin xấu: Tôi là nữ phụ ác độc, là cái loại mà vừa chiếm mất sự trong sạch của nam chính đó.
Thừa Bách Có người đào ra chuyện khi tôi còn học đại học, đã dựa vào tiền của gia đình, ép buộc ông trùm thương mại hiện nay là Tạ Thừa Bách phải ở bên tôi. Nữ minh tinh nổi tiếng tự tay lên tiếng trên Weibo: “Mọi chuyện đã qua rồi. Gặp phải người không tốt không phải là lỗi của Tạ Thừa Bách.” Cộng đồng mạng vừa khen cô ta xinh đẹp, lại còn tốt bụng, và cho rằng cô ta và Tạ Thừa Bách là một cặp trời sinh, vừa ngồi đợi tôi bị Tạ Thừa Bách trả thù. Họ không biết rằng, người mà họ đang nói đến, Tạ Thừa Bách, đang nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, yêu cầu tôi vuốt ve anh: “Vợ à, em đã không để ý đến anh suốt ba mươi bảy phút rồi. Em không yêu anh nữa phải không?”
Từng Bước Đắm Chìm Khi đang đi nhảy trong quán bar, tôi gặp một anh chàng đẹp trai, học bá cùng trường. Giữa làn khói mờ ảo, tôi nheo mắt lại hỏi: “Làm không?” Anh nhướn mày, lười biếng nằm trên ghế sofa, ra hiệu cho tôi tiếp tục. Tôi phấn khích đến phát điên, lập tức rút từ trong túi ra một cuốn bài tập: “Toán cao cấp, làm đi.” Rồi tôi ném cho anh một xấp tiền. Anh khẽ cười, không nhận tiền mà làm hết bài tập cho tôi. Kết quả là ngày hôm sau, giáo sư gọi tôi vào văn phòng, vỗ vai anh chàng đẹp trai bên cạnh: “Đây là sinh viên hôm qua cậu nói, người đã thuê cậu làm bài tập ở quán bar đúng không?”
Luyến Tình Tiên Ma “Thần tiên cũng động tình sao?” Ta nhìn người trước mặt, áo trắng của hắn đã bị ta xé rách, đôi mắt vốn lạnh lùng như tùng tuyết giờ đã nhuốm đầy dục vọng, cứ nhìn chằm chằm vào ta. Hắn bị trói bởi Khốn Tiên tỏa, đã sớm không thể sử dụng pháp lực, chỉ có thể mặc cho ta làm xằng làm bậy. Ta cẩn thận hôn lên môi hắn. Đây là lần đầu tiên ta làm chuyện như vậy, ta biết tình dược mà mình cho hắn uống mạnh đến mức nào, cũng biết thêm một lúc nữa thôi, dù hắn là tiên tôn mà cả tam giới đều kính sợ thì cũng sẽ không thể kiềm chế được. Tình dược do mị yêu tỷ tỷ đích thân pha chế, tăng liều gấp hai mươi lần, dù ai cũng không thể chống đỡ. Vì vậy, khi hắn hôn đáp lại ta, ta thật nghi ngờ, hắn đang hôn hay muốn giết ta. Tay Tạ Trường Từ bóp chặt eo ta, giọng nói khàn khàn đầy dục vọng, hắn như vậy thật không giống một tiên nhân cao cao tại thượng, mà giống như một ác ma kéo người ta vào vực sâu vô tận. Trong lúc chìm nổi, ta nghe thấy giọng nói của hắn, vẫn lạnh lùng và mỉa mai như trước. “Nghiệt đồ.”
Không Muộn Trúc mã ngày ngày lôi kéo tôi làm những chuyện xằng bậy. Ăn quen bén mùi, vậy mà anh ta chưa từng cho tôi một danh phận. Đám bạn của anh ta nhao nhao: “Lục Thận, được đấy nhé, dễ dàng chiếm được thế cơ mà. Thẩm Yểu ngày nào cũng quấn lấy mày, sao còn chưa cho người ta một danh phận?” Lục Thận nheo mắt cười khẩy: “Tao phải luyện tập trước đã.” Tôi ném bỏ chiếc bánh kem mà tôi tự tay làm, ôm quà đi ra khỏi chỗ đó. Lục Thận cứ nghĩ chỉ cần lạnh nhạt vài ngày là tôi sẽ vội vàng quay lại xin lỗi, làm lành với anh ta. Nhưng ngày qua ngày, tôi vẫn biệt tăm. Cuối cùng, Lục Thận mắt đỏ hoe đến chặn trước cửa nhà tôi, giọng khàn đặc: “Yểu Yểu, làm bạn gái anh nhé?” Cánh cửa mở ra, một người đàn ông nhẹ nhàng ôm eo tôi: “Vợ à, anh ta là ai vậy?”