Ngôn Tình

Niên Niên Tuế Tuế

Niên Niên Tuế Tuế “Ai cũng biết, bên cạnh Tấn Vương Tiêu Hoài Cẩn có một con chó điên tên là Lưu Niên. Nàng trung thành tuyệt đối với Tiêu Hoài Cẩn, nghe lời răm rắp. Những kẻ bị nàng cắn, không chết thì cũng tàn phế. Về sau, Tiêu Hoài Cẩn thuận lợi đăng cơ làm Hoàng đế, ban cho ta một chén rượu độc. “Bấy nhiêu năm ngươi đi theo Trẫm vất vả rồi, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.” Ta bình thản uống cạn. Mạng nợ của hắn từ năm mười hai tuổi, cũng đến lúc hoàn trả. Không ngờ, ta lại được tái sinh về năm mười hai tuổi. Mới phát hiện bấy lâu nay, bản thân đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng.

Tâm Sự Của Thanh Mai

Tâm Sự Của Thanh Mai Tôi và Diêm Triển Sĩ đã được đính hôn từ khi cả hai còn bọc tã. Anh ta không thích tôi, tôi biết điều đó rất rõ. Khi đính hôn, anh ta nói: “Thời hạn 2 năm, trong thời gian đó tôi sẽ không can thiệp vào việc của em.” Ý ngoài lời là, tôi cũng đừng xen vào chuyện của anh ta. Đợi đến khi thời hạn kết thúc, sẽ nói với ông cụ là tính cách không hợp rồi chia tay trong hòa bình. Hai năm sau, Bạch Nguyệt Quang của Diêm Triển Sĩ trở về nước. Tôi chủ động tìm đến ông cụ nhà họ Diêm để bàn chuyện ly hôn. Vậy mà Diêm Triển Sĩ lại trước mặt ông cụ thẳng thừng phủ nhận: “Giận dỗi chút thôi, ly hôn gì chứ? Không có chuyện đó!”

Yêu Đương Qua Mạng Cùng Kẻ Thù Của Anh Trai

Yêu Đương Qua Mạng Cùng Kẻ Thù Của Anh Trai Đối tượng hẹn hò qua mạng của tôi bất ngờ đề nghị gặp mặt. Tôi hoảng loạn. Không vì lý do gì khác, chỉ vì hắn chính là kẻ thù không đội trời chung của anh trai tôi. Hai người họ không ưa nhau từ nhỏ. Tôi dùng tài khoản ẩn danh tán tỉnh hắn chỉ để trả thù cho anh trai mình. Ai ngờ hắn thực sự bị tôi mê hoặc, không dứt ra được. Sau đó, danh tính thật của tôi bị lộ. Tôi bị đẩy vào góc tường, hôn đến tay chân mềm nhũn. Giọng hắn dịu dàng nhưng ám ảnh: “Ngoan, nói cho tôi biết, tôi với anh trai em, ai hơn nào?”  

Tương Lai Tươi Đẹp

Tương Lai Tươi Đẹp Ta nhặt một thiếu niên từ đám ăn mày về, thiếu niên tuấn tú, ôn nhu như ngọc nhưng hắn không bao giờ ăn cơm ta nấu, cũng không uống trà ta pha. Ta hỏi hắn vì sao, thiếu niên cười nhạt: “A Trúc, ta thích sạch sẽ.” Ta hiểu rồi. Ta là kỹ nữ của Hồng Trướng Lâu, hắn chê ta bẩn. Sau đó ta lại nhặt về một tên ngốc tử. Tên ngốc tử sẽ giúp ta nhào bột, trộn nhân, chẻ củi, còn cả ngày vui vẻ đi theo sau ta. Nhưng đôi mắt của thiếu niên đó lại đỏ au, hắn nắm chặt tay ta: “Một tên ngốc tử, cũng đáng để ngươi để tâm sao?” Ta hất tay hắn ra, nhẹ giọng nói: “Ngươi biết không? Ta cũng chê bẩn.”  

Gặp Lại Người Xưa

Gặp Lại Người Xưa Thích Lục Bùi suốt mười năm, cuối cùng tôi cũng thấy chán nản. Tôi không còn chủ động bám lấy hắn ta nữa, tôi trả lại quà và từ chối mọi lời mời của hắn ta. Một tháng, hai tháng trôi qua, tôi chưa từng xuất hiện trước mặt hắn ta một lần nào. Cho đến khi bạn bè đăng một bức ảnh. Dưới ánh đèn mờ, một bàn tay trắng trẻo đặt lên hông một người đàn ông gầy gò. Nơi đầu ngón tay chạm vào, có xăm tên tôi. Sự căng thẳng tình dục đạt đến đỉnh điểm. Cuối cùng, hắn ta không thể ngồi yên, chủ động đến tìm tôi để hòa giải. Nhưng lại thấy tôi bị một người đàn ông khác ôm hôn đến mức gần như mất kiểm soát. Người đàn ông nhướng mày nhìn hắn ta: “Sao vậy, Tổng giám đốc Lục có sở thích thích nhìn người khác âu yếm à?”  

Mệnh Hồ Điệp

Mệnh Hồ Điệp Tôi chịu đựng áp lực để đưa người chồng nuôi từ nhỏ đi học đại học, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh ta lại leo lên được với thiên kim của hiệu trưởng, khiến tôi trở thành trò cười cho cả làng. Dưới sức ép của những lời đàm tiếu, gia đình vội vã gả tôi cho một người đàn ông ốm yếu. Vốn dĩ không hề tình nguyện, sau khi kết hôn, tôi luôn lạnh nhạt với chồng. Nhưng anh ấy lại không tính toán với tôi, suốt cả đời đều nhường nhịn tôi. Vào tuổi hoa giáp*, tôi mắc bệnh nặng, người đàn ông cả đời thanh liêm ấy lại cúi mình vì tiền, khiến mọi người trên mạng chửi mắng anh là đã làm mất đi cốt cách của một người trí thức. *60 tuổi. Thế nhưng anh lại nói: “Nếu cô ấy ra đi, tôi còn cần cốt cách này làm gì?” Sau khi sống lại, tôi đuổi người chồng nuôi từ nhỏ ra khỏi nhà, thúc giục gia đình nhanh chóng tìm vợ cho anh ta. Đời này, từ cái nhìn đầu tiên, tôi sẽ bắt đầu yêu anh ấy.

Dựa Vào Chính Mình

Dựa Vào Chính Mình Trong giới thượng lưu thịnh hành một loại trò chơi nuôi dưỡng xấu xa. Chọn một cô gái xinh đẹp từ cô nhi viện, để cô ấy trở thành chim hoàng yến được nuôi dưỡng của thái tử gia. Chị gái xinh đẹp đắc ý nói với tôi: “Sắc đẹp của phụ nữ chính là vốn liếng để trói buộc đàn ông.” Vì thế kiếp trước, chị gái không học hành nữa, ăn mặc lòe loẹt, vui mừng được chọn, còn tôi thì bị loại, tiếp tục ở lại cô nhi viện. 10 năm sau, tôi tốt nghiệp đại học vào làm ở một công ty danh tiếng, được thái tử gia trọng dụng, còn chị gái thì bị vứt bỏ thảm hại, chết thảm ngoài đường. Trước khi chết, chị ta lái xe đâm vào tôi, cả hai chúng tôi cùng được tái sinh vào ngày thái tử gia đến cô nhi viện chọn người. Cuộc đời của chúng tôi một lần nữa đảo ngược. Chị gái kiêu ngạo vô cùng: “Lần này tao sẽ dùng hình tượng hoa sen trắng, chắc chắn sẽ được thái tử gia thích.” Thật đáng thương cho chị gái tôi, dù có sống lại một kiếp nữa, chị ta cũng không hiểu rằng, phụ nữ không bao giờ là vật phụ thuộc của bất kỳ ai. Ngược lại, lần này trở thành chim hoàng yến, nắm trong tay nguồn lực và mối quan hệ, tôi lại leo lên nhanh hơn.

Ái Tại Ngôn Gian

Ái Tại Ngôn Gian Phu quân ra trận mang về một nữ nhân đang mang thai. Ta bảo chàng nạp nàng ta làm thiếp, lại nghe thấy tiếng lòng của chàng: 【Hu hu hu, quả nhiên nương tử không yêu ta rồi!】 Còn nữ nhân bụng bầu vẻ mặt hung hăng kiêu ngạo đứng bên cạnh: “Không phải đã nói chỉ cần khiến phu nhân ghen thì sẽ thả ta đi sao? Trong bụng ta làm gì có đứa bé nào, không có thì sao sinh đây!”

Hồ Ly Đạo Trưởng Và Tiểu Hoa Yêu

Hồ Ly Đạo Trưởng Và Tiểu Hoa Yêu Nghe đồn rằng đạo sĩ không thể đụng tới rượu. Ta muốn trêu đùa một chút, bèn lén đổi nước của hắn thành rượu. Rượu mạnh vừa vào họng, gương mặt vị đạo trưởng áo xanh thoáng ửng hồng, phía sau lưng hắn bỗng mọc ra chín chiếc đuôi cáo trắng như tuyết. Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn dùng chín chiếc đuôi ấy quấn lấy ta, ánh mắt lấp lánh mị hoặc. “Tiểu yêu hoa, ngươi còn định chạy đi đâu?”

Dụ Dỗ Kẻ Mất Trí

Dụ Dỗ Kẻ Mất Trí Kết hôn với kẻ thù không đội trời chung đã 3 năm, anh ta gặp tai nạn giao thông rồi mất trí nhớ. Ký ức của anh dừng lại ở năm mà mối quan hệ giữa chúng tôi tệ hại nhất. Anh nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ tôi, giọng run lên. “Là ai cắn?” Nghĩ đến tối qua anh cắn tôi đến mức cả gương mặt ướt sũng, tôi đỏ bừng mặt. “Chó cắn đấy…” Sau đó, tôi tình cờ phát hiện anh đang lên mạng cầu cứu. “Sau khi mất trí nhớ mới phát hiện mình đã kết hôn với người mình thầm yêu 10 năm, nhưng cô ấy hình như đang nuôi chó bên ngoài… Các anh em, tôi nên làm gì đây?!”

Những Năm Tháng Trồng Dưa Ở Quê Nhà

Những Năm Tháng Trồng Dưa Ở Quê Nhà Sau khi tốt nghiệp mà không tìm được việc làm, tôi trở về quê nhà, tiếp quản 200 mẫu ruộng dưa hấu của gia đình. Nửa đêm, có người gõ cửa: “Ngươi thấy ta giống người hay giống yêu quái?” Tôi mỉm cười: “Tôi thấy anh giống một cộng sự tốt, ngày nào cũng có thể giúp tôi trông dưa.” Về sau, anh vừa lầm bầm mắng chửi vừa giúp tôi canh dưa, đuổi nhím đi.

Khi Yêu Thương Trở Thành Hối Tiếc

Khi Yêu Thương Trở Thành Hối Tiếc Yêu nhau với Cung Yến năm năm, chia tay rồi quay lại vô số lần, hắn phụ trách nói chia tay, tôi phụ trách xin quay lại. Vừa mới cùng bạn nối khố tụ tập trở về, hắn nhìn thấy tôi trên sô pha, lại một lần nữa nói chia tay. Tôi biết ánh trăng sáng của hắn xuất hiện trong bữa tiệc. Lúc này đây, tôi không cầu xin quay lại, ném nhẫn đôi, sắp xếp toàn bộ đồ đạc, về quê. Sau đó, hắn gọi điện thoại cho tôi, lần đầu tiên cầu xin quay lại: “Hạ Hạ, khi nào em trở về?” Đầu dây bên kia, lại truyền đến tiếng cười của người đàn ông: “Cô ấy đang tắm, không nghe điện thoại được. Còn nữa, bây giờ cô ấy có bạn trai rồi.”

Xoá Tan Băng Tuyết

Xoá Tan Băng Tuyết Thế giới yên lặng đến kỳ lạ. Không tiếng xe cộ, không tiếng điện cao thế rè rè, không tiếng người gọi nhau trên phố, không có cả tiếng động của thực vật. Gió cũng không thổi qua nơi đây, chỉ có một thứ tĩnh lặng bao trùm như tấm chăn khổng lồ, nặng nề đè nén lên mọi giác quan. Mỗi khi bước ra đường, tôi luôn có cảm giác như đang đi vào một không gian hai chiều. Những tòa nhà, những hàng cây khô khốc phủ đầy màu trắng như những hình vẽ nguệch ngoạc trên nền giấy cũ. Mọi thứ thiếu sức sống, thiếu chiều sâu, như thể cả thế giới đã bị ai đó tước mất trái tim.

Ngày Yêu Trở Lại

Ngày Yêu Trở Lại Sau bảy năm ly hôn, tôi và Giang Yển gặp lại nhau trong bệnh viện tâm thần. Tôi là cảnh sát chìm giả dạng bệnh nhân tâm thần. Anh là một thương nhân giàu có mắc chứng gắt gỏng. “Bảy năm không gặp, em sống thành ra thế này à? Lâm Thanh Thanh, anh đã nói rồi, sẽ có một ngày em sẽ hối hận vì đã phụ bạc anh!” “Hối hận cái gì chứ? Đồ điên…” Sau đó, nhân lúc không có ai, anh nghiêng đầu, lén hôn tôi. “Không sao. Em có bị bệnh thì anh vẫn yêu em.”

Xé Nát Trà Xanh

Xé Nát Trà Xanh Phủ đệ có một vị biểu muội không giống bình thường đến. Nàng mặc áo đỏ cưỡi ngựa, uống rượu bằng bát lớn, tâm tình chuyện thiên hạ. Khi nàng nhất quyết muốn kéo phu quân ta đi du ngoạn đêm ở Tần Hoài, còn muốn dán lên người chàng. Ta đã đích thân ra tay, đẩy nàng xuống sông Tần Hoài. Những người huynh đệ tốt của nàng sau khi cứu nàng lên thì túm lại chỉ trích ta. Phu quân ta mặt lạnh bảo hộ ta ở sau lưng: “Phu nhân ta yếu đuối không thể tự gánh vác, sao có thể đẩy nàng ta xuống nước?”

Giấc Mộng Ngày Xuân

Giấc Mộng Ngày Xuân Ta trời sinh đã có vòng một đầy đặn. Tiểu thư sợ cô gia không cầm lòng được, bèn gả ta cho Tiêu tướng quân đang trọng thương nơi chiến trường. Nàng vừa tiễn ta ra cửa, vừa chột dạ rót lời vào tai: “Tiêu Miễn tuy không thể hành phòng, nhưng ngươi cũng nhờ vậy mà bớt khổ sở chuyện sinh hài tử.” “Ngươi đừng lo, nam nhân không được ở phương diện kia, có khi lại đặc biệt được ở những chỗ khác.” Về sau, ta đêm nào cũng cầu xin tha mạng. Thật muốn hỏi tiểu thư một câu: Tiêu Tướng quân vì sao cái nào chỗ nào cũng được?

Khô Mộc Phùng Xuân

Khô Mộc Phùng Xuân Một thời gian dài sau khi chia tay, video tôi đi chùa cầu phúc bị người ta khui ra. Tôi bước từng bước một và dập đầu bái lạy, cuối cùng tôi ôm một hộp gỗ nhỏ chạy đi. Cư dân mạng đều cho rằng chuyện tốt của tôi sắp đến, cả mạng đều chúc phúc tôi trăm năm hạnh phúc. Tôi cười giải thích với truyền thông rằng: [Tôi chỉ đi xem náo nhiệt thôi, không có chuyện tốt nào cả.] Nhưng tối đó, vị Thái tử gia nhà họ Lục kia phát điên. Anh ấy cho người ra bờ hồ vớt tìm ba ngày ba đêm cũng không vớt được cái hộp gỗ và lá thư tình bị tôi giấu bên trong. Khi tôi đoạt giải Ảnh hậu và trở về nước, bạn bè tổ chức tiệc mừng công cho tôi. “Chúc mừng Ảnh hậu vĩ đại của chúng ta, rốt cuộc mong ước của cô cũng thành sự thật!”

Trèo Cành Cao

Trèo Cành Cao Ta và thư sinh tuấn tú đang hò hẹn thì tình cờ bắt gặp trúc mã vừa thắng trận trở về. Hắn chặn đường chúng ta, mắt đỏ ngầu: “Không phải nàng đã nói sẽ đợi ta về sao?” Thời cuộc thay đổi chóng vánh, trước đây ta cần một chỗ dựa lớn nhưng giờ ta cần một người đến ở rể. Ta sắp xếp lời lẽ chuẩn bị cãi chày cãi cối nhưng vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện, sau lưng trúc mã cũng đi theo một cô nương nũng nịu.

Nhặt Được Phu Quân

Nhặt Được Phu Quân Phu quân ta nhặt về chết trên đường khải hoàn. Nhận được tin, ta cầm hai lượng tiền trợ cấp, đốt cho hắn một đồng tiền giấy: “Nhị Cẩu à, ngươi đã đi rồi, đừng trách ta bỏ trốn với Đại Tráng ca nhé.” Nhưng sau đó, hắn sống lại, lén lút trở thành tiểu tướng quân chạm tay có thể bỏng bên cạnh công chúa.

Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi

Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi Ngày hoàng thượng cưới thiên kim của thừa tướng, mọi người đều nói hoàng hậu điên rồi. Cung nữ vây thành một vòng dưới gốc cây đại thụ trăm năm ở điện Đoan Dương, ai nấy đều hốt hoảng. “Hoàng hậu nương nương, người mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!” “Hoàng hậu nương nương, chắc chắn hoàng thượng có nỗi khổ tâm, người hãy nghe ngài ấy giảo biện…à không là giải thích!” Ta nghe thấy bên dưới một mảnh oanh yến yến truyền đến, chỉ thấy ồn ào, bèn bực bội ngoáy ngoáy tai, buông lời khoác lác: “Hoàng thượng đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, bỏ rơi vợ con, hôm nay bản cung liền muốn nhảy xuống từ đây, sau đó đụng đầu, về sau mất trí nhớ, quên tên đàn ông phụ tình kia!” “Hoàng hậu nương nương, hãy suy nghĩ lại!” “Hoàng hậu nương nương, trong thoại bản đều là giả, người sẽ chỉ bị gãy tay gãy chân thôi, chứ không mất trí nhớ đâu!” Nghe vậy, ta bắt đầu có chút do dự, dù sao thì gãy tay gãy chân cũng không dễ nhìn. Đang lúc ta do dự, thái giám hô một tiếng “Hoàng thượng giá lâm”, dọa đến ta dưới chân trượt một cái, ngã thẳng xuống. Trong nháy mắt, tiếng ồn ào hỗn loạn tràn vào tai, chất lỏng ấm áp chảy từ trán ta chảy xuống, ta chỉ biết cuối cùng mình bị người ta bế lên, mơ mơ màng màng nghe thấy một câu: “Đốt hết thoại bản trong cung cho trẫm!” Ý thức dần mơ hồ, ta liền dựa vào cổ hắn ngủ thiếp đi.