Ngọt Sủng
Hóa Ra Là Thích Nửa đêm, kẻ thù không đội trời chung đột nhiên gửi qua một tấm ảnh cơ bụng. Ba giây sau, hắn giải thích: 【Xin lỗi, trượt tay.] Ba giây tiếp theo: 【Cậu chưa thấy hả? Đây là ảnh cơ bụng của tôi đấy. 【Là của tôi thật, không phải của ai khác. 【Hello? Không có ở đó à? 【Thôi quên đi, để tôi thu hồi lại, vừa hay cậu chưa kịp xem. 【Thôi toang rồi, không thu hồi được nữa, bực quá trời! 【Không được xem đó! 【Trời ơi, xấu hổ chết mất, cậu không được xem! 【Tôi bảo không được xem, cậu có nghe thấy không?!] Tôi: “…”
Chuyện Tình Mùa Đông Tôi đến bệnh viện nhổ răng khôn, bác sĩ là một anh chàng đẹp trai, nhìn còn có chút quen mắt. “Đau không?” Thuốc tê vừa tiêm vào, tôi cố nhịn đau: “Không đau.” Anh liếc tôi một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Cứng miệng với bạn trai cũ thì được, chứ với bác sĩ thì không cần thiết.”
Hôn Nhân Không Tình Yêu Đồng hành cùng người chồng từ cuộc hôn nhân với vận tốc ánh sáng tới dự một bữa tiệc. Lúc bước vào phòng, tôi nhận nhầm người, lôi lôi kéo kéo một người đàn ông xa lạ, còn gọi người ta là chồng yêu. Giây tiếp theo, một giọng nói đầy châm chọc vang lên ở phía sau: “Chồng của cô ở chỗ này cơ!”
Minh Nguyệt của Tướng Quân Năm 15 tuổi, hoàng thượng đem ta gả cho vị tướng quân lập được chiến công hiển hách kia. Nhưng ta từng nghe, tướng quân sớm đã có người trong lòng. Có lẽ là bất đắc dĩ, tướng quân mới cưới ta về. Đêm tân hôn, ta nghe thanh âm ồn ào bên ngoài dần dần yên lặng, cũng nghe thấy tiếng bước chân của tướng quân từ xa đến gần…
Đóa Hồng Kiều Diễm Tôi xuyên không thành nữ phụ xinh đẹp trong tiểu thuyết. Sau 20 năm sống cuộc đời tiểu thư được cưng chiều, thế mà lại xuyên không đến một vùng quê nghèo khó. Gã đàn ông thô lỗ chẳng biết nương tay với con gái, bắt tôi xúc phân gà, đào rau dại, còn nói tôi được chiều, làm màu quá thể. Người đàn ông như thú dữ cứ nhìn chằm chằm tôi, tiến gần lại, giọng khàn khàn nói: “Em mà còn nũng nịu nữa, tôi sẽ không chịu nổi nữa đâu.”
Giữa Chúng Ta Có Một Người Trong đám cưới lớp trưởng, vợ cũ ăn diện lộng lẫy, khoác tay một gã đàn ông mặc vest hàng hiệu. Mấy người bạn học không nhịn được mà xì xào: “Cả ngày làm việc quần quật như trâu, cuối cùng lại thành chồng cũ của người ta.” Ánh mắt xung quanh thi nhau đổ dồn về phía tôi. Bộ đồ bảo hộ cũ kỹ không che được sự chế giễu, lại càng không che nổi sự thương hại. Gã đàn ông kia liếc nhìn tôi, ánh mắt đầy khiêu khích, cố tình lớn tiếng với người bên cạnh: “Năm nay làm ăn cũng tàm tạm thôi, chắc được tầm tám mươi mấy vạn (~2,8 tỷ).” Trong bữa tiệc, có người làm nhà nước, có người làm lãnh đạo, cũng có mấy ông chủ nhỏ. Tôi lúng túng xoa tay, lặng lẽ ngồi vào góc xa nhất. Tính im lặng cho đến khi tan tiệc, thì bất ngờ, chiếc điện thoại người già mua với 300 tệ (~1tr) đeo bên hông tôi bỗng rung lên, loa ngoài rú lên: “Alipay báo: nhận được 5 vạn tệ (~175tr).” “Alipay báo: nhận được 10 vạn tệ (~350tr).” “Alipay báo: nhận được 8 vạn tệ (~280tr).” “Alipay báo: nhận được…” Cả hội trường bỗng im phăng phắc. Tôi rút điện thoại ra xem, chia lợi nhuận hải sản xong rồi. Tổng cộng hơn một trăm vạn (~3,5 tỷ).
Ánh Trăng Sáng Của Phong Dương Anh trai của bạn thân tôi là một bác sĩ lạnh lùng, điển trai, mỗi lần gặp anh ấy tôi đều tim đập chân run. Cho đến một ngày, trong lúc ngồi ăn xiên nướng ở quán vỉa hè, tôi bị mất máu đến mức bất tỉnh, phải cấp tốc đưa vào bệnh viện. Kết quả… chính anh ấy là người thực hiện phẫu thuật trĩ cho tôi…
Thấm Tâm Năm thứ ba trở thành chim hoàng yến của thái tử Bắc Kinh, tôi quyết định bỏ trốn. Lúc trước cũng chẳng ai nói với tôi Hoắc Kinh Triệt có dục vọng mạnh mẽ đến vậy. Ba năm rồi mà hắn vẫn chưa chán tôi, thắt lưng tôi thì suýt nữa bị hắn hành hạ gãy mất. “Người trưởng thành chú trọng sự tự nguyện của đôi bên, còn tôi, vẫn thích mấy em trai trẻ trung hoang dã hơn.” Khi ánh trăng sáng trong lòng hắn trở về nước, tôi không do dự chút nào mà ôm tiền rời đi. Không ngờ thái tử Bắc Kinh lại là kẻ điên. Sau khi bị bắt trở về, đêm khuya hắn đè tôi xuống, thay đổi đủ loại tư thế. “Thích kiểu hoang dã à?” Không thèm để ý lời cầu xin của tôi, hắn mạnh mẽ tung ra một đòn. “Bây giờ thì sao? Đủ hoang dã chưa?”
Thần Tài Trợ Yêu Tôi là con chó siêu liếm của Lục Cần. Đến bản thân Lục Cần cũng nói, cho dù trời có sập xuống tôi cũng sẽ không nỡ rời xa hắn. Tôi đối với hắn là kiểu kêu cái là xách mông tới mà đuổi phát là cắp mông đi liền*. (* Nguyên gốc là 招之即来挥之即去, ý muốn nói là bảo sao nghe vậy) Đột nhiên có một thứ tự xưng là hệ thống nói với tôi, Lục Cần sẽ phá hoại tài vận của tôi. Tôi chỉ do dự đúng một giây sau đó liền cho tất cả các phương thức liên hệ của Lục Cần vào danh sách đen. Hệ thống lại chỉ vào một người đàn ông đang sửa xe nói: “Người đàn ông này có thể giúp cô phát tài.” “Người đàn ông này cái gì mà người đàn ông này, không có tí lịch sự nào! Đây rõ ràng là chồng tương lai của tao~”
Đặt Em Trong Tim — Chống chỉ định cho người bị tiểu đường vì truyện vô cùng ngọtttttt Tóm lại là tềnh iu vừa ngọt ngào vừa dở hơi của đôi chym cu=)))) Thời cún con và cô vợ thích trêu chồng của ảnh=)))) — Thời Quyện bị tai nạn xe, mất trí nhớ và quên mất rằng chúng tôi đã kết hôn. Tôi đến bệnh viện thăm anh, nhưng anh lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt. Tôi cố gắng kìm nén nỗi xót xa, quay người rời khỏi phòng bệnh, thì bỗng nghe thấy anh phấn khích nói: “Xong rồi, tôi đã rơi vào lưới tình mất rồi. “Tôi vừa trúng tiếng sét ái tình với cô gái vừa nãy. “Không dám tưởng tượng nếu cô ấy là vợ tôi thì tôi sẽ hạnh phúc đến nhường nào.” Tôi – người đã là vợ ảnh: ???
Luyến Khanh Ta gả cho đại gian thần quyền khuynh triều dã. Hắn nắm trong tay quyền thế ngất trời, không có việc xấu nào không làm, thậm chí trong Kinh Thành còn đồn đại hắn là kẻ đoạn tụ. Mọi người đều nói rằng đời này nữ nhi của Trần gia coi như bị hủy hoại cả rồi. Nhưng ta lại vui đến nỗi không khép miệng lại được, dù sao cả đời này ta cũng có vô số tiền bạc để tiêu, mà phu quân còn là một người “trong sáng”. Ai mà không thích chứ? Nhưng hiện giờ, khi nhìn thấy “đại gian thần” cả ngày ngồi trong thư phòng lo lắng về quốc gia đại sự, trong lòng ta lại suy nghĩ: “Lời đồn thật đáng sợ…” Thậm chí, đêm nào hắn cũng thì thầm bên tai ta: “Nguyệt Nguyệt…” Ta không thể nhẫn nhịn được nữa, tiến lên nắm chặt cổ áo hắn, tức giận nói: “Là ai! Rốt cuộc là ai tung tin đồn thất thiệt!!!!”
Vì Em Là Ninh Ninh Sau khi uống say, tôi chạy tới gõ cửa nhà sếp mình, người tôi thầm yêu bấy lâu vừa khóc vừa mắng anh ta là đồ bạc tình. Mắng chán chê rồi, phía sau bỗng vang lên một giọng nói lạnh như băng: “Ninh Ninh, qua đây. Em gõ nhầm cửa rồi đấy.”
Anh Đến Với Tình Yêu Cháy Bỏng Lúc phỏng vấn chồng trước, tôi nôn nghén. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Tôi lúng túng cười, vì phẩm đức nghề nghiệp, chỉ có thể tiếp tục kiên trì phỏng vấn. “Anh có thể tiết lộ lý do vì sao mình lại liều mạng cho sự nghiệp như vậy không?” Chồng trước bình thản nói: “Vợ nôn nghén, tôi phải kiếm tiền sữa bột.” “…”
Thính Hạ Tôi và Cố Bắc Thần từ nhỏ đã được đính hôn. Năm tôi 7 tuổi, để cứu anh ta, tôi bị di chứng thành tật nói lắp. Thế nhưng anh ta lại cười nhạo tôi với bạn bè: “Ai mà lại đi ở bên một đứa nói lắp chứ.” “Hôn ước trẻ con hồi nhỏ ấy mà, không tính được đâu.” Tôi bình thản rút lui khỏi thế giới của anh ta, thi đỗ vào ngành y hàng không, còn được bình chọn là bác sĩ thực tập xinh đẹp nhất. Anh ta thì tỏ vẻ rất ghét bỏ: “Một đứa nói lắp nho nhỏ thì làm được trò trống gì chứ?” Cho đến khi, video tuyên truyền tôi quay cùng phi công đẹp trai, ngổ ngáo nhất của ngành hàng không dân dụng bỗng nổi như cồn khắp mạng. Trong video, tôi nói năng trôi chảy, rõ ràng. Còn người bên cạnh tôi thì nhìn tôi bằng ánh mắt nồng nhiệt và chân thành. Đêm hôm đó, tôi đăng một tấm ảnh công khai tình cảm lên vòng bạn bè: 【Đang ở bên chàng trai tôi thầm thích từ năm mười bảy tuổi rồi đó~】 Cố Bắc Thần cuối cùng cũng không thể ngồi yên: “Thẩm Thính Hạ, em đừng quên, chúng ta có hôn ước từ nhỏ đấy.” Người đáp lại anh ta là một giọng cười lười nhác của một người đàn ông khác: “Hôn ước trẻ con thì tính cái gì? Gọi cho bạn gái tôi lúc nửa đêm, anh không thấy có vấn đề à?”
Tình yêu Hạt Dẻ Trong cuộc họp online. Trong lòng sếp đột nhiên xuất hiện một con mèo. Ánh mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tôi. Vì con mèo này, một phút trước còn đang ngủ say trong màn hình của tôi. Tôi đang định giải thích. Sếp tôi lại vỗ mông con mèo: “Ngoan, đi tìm mẹ đi.” …Tôi thăng luôn được rồi.
Não Yêu Của Ảnh Hậu Sau ba năm vào nghề, tôi chính thức trở thành Ảnh hậu… lười nhất trong giới. Trong lễ trao giải, khi nhận chiếc cúp từ tay Ảnh đế giành cú đúp, tôi nghẹn ngào hỏi: “Phát biểu tùy ý được không?” Ảnh đế không đáp. Tôi bám lấy micro, trịnh trọng tuyên bố: “Chia tay rồi. Từ nay chỉ phát triển sự nghiệp, không phát triển tình yêu.” Sau lưng vang lên tiếng cười bật ra đầy bất lực. Ảnh đế cao lãnh xưa nay bỗng nói: “Em đúng là phi lý quá mức.” …
Nữ Phụ Độc Ác Thức Tỉnh Rồi Tôi là nữ phụ ác độc và khó ưa. Khi đang cưỡi mặt sỉ nhục nam chính bệnh kiều phản diện, tôi nhìn thấy bình luận nổi lên: [Nữ phụ chạy mau đi, hắn sắp hắc hóa rồi, hắn chính là đại ca hắc đạo trong tương lai đấy] [Bảo bối mềm mại như em, chỉ cần chạm nhẹ cũng đỏ cả người, nếu bị nhốt vào phòng tối chắc khóc ba ngày ba đêm mất] [Không sao đâu, chỉ cần nói vài lời dễ nghe, nam chính lập tức quỳ xuống làm chóa, vừa làm vừa dỗ dành ngay thôi] [Nam chính cảnh sát đến chưa? Sắp tra lý lịch học vấn của bảo bối chưa vậy?] Tôi: ? Ngay giây tiếp theo, nam chính không nhanh không chậm ngước mắt lên, giọng khàn khàn bệnh hoạn hỏi: “Giờ tôi đã liếm sạch sẽ rồi, hài lòng chưa đại tiểu thư?”
gày cậu ấy tự kế/t l//iễ/u đờ/i mình, cũng chính là ngày thanh mai trúc mã của tôi về nước. Cảnh sát gọi tôi tới. Lúc đó tôi mới biết, cậu ấy để lại một quyển nhật ký dày cộp. Hàng trăm trang chi chít chữ, tất cả đều là nỗi si mê đơn phương dành cho tôi: “Người cô ấy thích đã trở về rồi. Một kẻ thế thân như mình, chắc chẳng còn giá trị gì nữa, đúng không?” “Nghe nói người đó môn đăng hộ đối với cô ấy, là bạn thanh mai trúc mã, còn là tinh anh kinh doanh du học từ nước ngoài về.” “Chắc chắn rất xứng với cô ấy.” “Nhưng sao mình vẫn đau lòng đến vậy?” “Sau khi mình chế//t rồi, liệu Vãn Vãn còn nhớ tới mình không?”
Mất Trí, Yêu Nhầm Tôi bị mất trí nhớ, nhớ rõ tất cả mọi người… duy chỉ quên mất anh. Nhìn người chồng vừa đẹp trai, vừa nóng tính, lại chẳng có chút thiện cảm nào với tôi kia, trong lòng có một loại thôi thúc, chỉ hai từ “l/y h/ô/n”, tôi buông tay thở dài: “Nếu rảnh thì chúng ta l/y h/ô/n.”
Sớm Sớm Chiều Chiều Huấn luyện viên quân sự của con trai tôi bất ngờ gọi điện về nhà, yêu cầu dẫn nó đi làm xét nghiệm ADN cùng anh ta! “Tôi là huấn luyện viên của con trai cô, tên là Từ Cảnh Sơ. Nó giống tôi như đúc. Phiền cô đến doanh trại, đưa nó đi xét nghiệm quan hệ cha con với tôi một chuyến.” Từ Cảnh Sơ? Cái tên này… nghe quen quen… Chưa tới ba giây sau, tay tôi cầm điện thoại đã run như muốn rớt. Không phải cái người năm đó tôi lén ‘trộm gen’ đấy chứ?!