Ngọt Sủng

Chúc Niên Tuế Tuế Ta là Thỏ Ngọc, nhưng lại lạc vào vòng tay lạnh lẽo của Đế Quân trên đỉnh Chung Sơn. Khi ta vừa hóa thành người, hắn lạnh lùng bảo ta biến về nguyên hình thỏ. Về sau khi ta định biến thành thỏ, hắn lại khẽ dỗ dành ta hóa thành người.

Vương Phi Đa Tài Khi ta đang du xuân thì bị cư/ờng đ/ạo b/ắt c/óc. Tên cướp đòi phu quân ta nộp năm trăm lượng bạc chuộc người. Phu quân chẳng những không đưa bạc, lại còn sai người mang tới một tờ hưu thư: “Mỗi người một ngả, đời này chúc nàng an lạc.” Tên đầu lĩnh tức đến nỗi giọng the thé mắng to: “Đồ ngốc! Một đ/a/o hai lỗ, còn nói cái gì mà đời này an với chả lạc?” Ta cũng mắng: “An lạc cái tổ bà ngươi ấy!” Ta với tên đầu lĩnh, hai kẻ đồng lòng chung mối hậ/n, vừa gặp đã như tri kỷ. Cùng nhau uống rượu đến say mèm. Còn chưa kịp tỉnh rượu, binh mã của phu quân đã kéo đến nơi. Hắn nghiến răng nói: “A Phù, bản vương chẳng qua chỉ giở chút khổ nhục kế, ai ngờ lòng dạ nàng lại rộng đến vậy, còn uống rượu ăn mừng cho được.” Hắn đâu biết, ta cũng có một kế trong lòng.

Vương Hậu Không Trở Về Ta và phu quân Diêm Vương đã kết tóc trăm năm. Ngày ta lâm bồn khó sinh, hắn chẳng tiếc chia nửa trái tim của mình để cứu ta. Từ đó về sau, giữa ta và hắn sinh ra cộng cảm — lòng ta hiểu rõ hắn yêu ta sâu đậm đến nhường nào. Nhưng ta cũng biết, trong trăm năm thành thân với ta, ngoài ta ra… hắn còn từng sủng ái hàng trăm nữ nhân khác. Ta đau đến mức sống không bằng chết. Hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Yên Yên, cho dù ta có bao nhiêu nữ nhân, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Chỉ cần nàng vui, những nữ nhân ấy, xử trí thế nào đều tùy nàng cả.” Khi ấy, ta ghen đến phát điên, đem toàn bộ nữ nhân từng được hắn sủng ái ném vào chảo dầu. Về sau… dẫu hắn có thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt ta, lòng ta cũng chẳng còn đau nữa. Cho đến khi vì một con diễm quỷ, hắn cưỡng ép đóng Luân Hồi đạo, ta mới đưa ra đề nghị hòa ly. Không phải vì ghen, mà là… tiểu sủng của ta vừa khóc vừa đòi một danh phận.

Cặp Đôi Phòng Trọ Tôi và Hứa Trì là cặp đôi sống chung trong phòng trọ. Dạo gần đây anh ấy thường ra khỏi nhà từ sáng sớm, đến khuya mới về, bóng dáng cũng chẳng thấy đâu. Tức giận quá, tôi tát anh một cái. Ngay lập tức, màn hình hiện lên dòng bình luận: 【Nam chính đã chuẩn bị lấy nhẫn cầu hôn trong túi ra rồi, bị nữ phụ tát một cái mà dằn lại.】 【Chỉ cần nữ phụ có thể bao dung và thấu hiểu nam chính thêm chút nữa, thì cả khối gia tài to như núi về sau đã không rơi vào tay nữ chính.】 【Một cái tát, tát bay luôn lòng tự trọng cuối cùng của nam chính, hai người từ đó chia đôi ngả…】 Tôi nhắm mắt lại, rồi giơ tay — thêm một cái tát nữa. “Trong túi anh đang giấu cái gì?”

Con Gái Riêng Của Hoàng Hậu Ta là con gái tư sinh của đương kim hoàng hậu, được bí mật gửi nuôi trong phủ Ninh Viễn hầu. Từ thuở nhỏ, tỷ tỷ trong phủ Ninh Viễn Hầu luôn thích đoạt lấy những gì ta yêu quý, y phục, trâm cài, thức ăn, bất kể thứ gì lọt vào mắt nàng, đều phải cướp đi cho bằng được. Ta chưa từng tranh đoạt với nàng. Nương ta từng nói, ta là mệnh phải vào cung. Thế nhưng ngay đêm trước đại hôn, tỷ tỷ lại nép vào lòng thái tử Cố Cảnh Dịch, người từ nhỏ lớn lên cùng ta, là thanh mai trúc mã của ta, ánh mắt chan chứa nhu tình, tay còn khẽ vuốt bụng. Vì nàng, thái tử ép ta từ hôn, gia quyến cũng mong nàng thay ta trở thành Thái tử phi. Ta chỉ cười nhạt, gật đầu đồng ý, một tờ thư đoạn tuyệt hết thảy với cẩu nam tiện nữ kia. Lúc bọn họ đắc ý cho rằng mọi sự đã thành, lại không hay biết, tương lai ai làm hoàng hậu, người đó mới có tư cách chọn thái tử.

Lục Dự, Anh Dám Lừa Tôi? Tôi gặp tai nạn xe, phải nhập viện. Đột nhiên muốn trêu chọc bạn trai một chút.“Anh là ai?”Nhìn vẻ mặt khựng lại của Lục Dự, tôi suýt nữa bật cười.Nhưng anh ta lại chỉ sang người anh em thân thiết bên cạnh, Tần Yến Châu:“Anh là anh em của bạn trai em. Còn cậu ta Tần Yến Châu, mới là bạn trai em.”Nụ cười của tôi đông cứng trên môi.Tần Yến Châu bước lên trước, nói chắc như đinh đóng cột:“Phải, anh là bạn trai em.”Tôi cười nhạt:“Vậy thì… đưa em về nhà đi.”

Tiểu Hồng Nhan Ta là quả phụ của Yêu vương gia, người đã trận vong nơi sa trường, cũng là tình nhân của đương kim Hoàng thượng. Ta từng cho rằng, vào vương phủ rồi thủ tiết đã là điều bi thảm nhất trong cuộc đời này. Mãi đến khi La Tam Đức, tổng quản thái giám của Ninh Hi cung, nâng khay tiến đến trước mặt ta, trên đó đặt bạch lăng, rượu độc và đoản đao.

Ta Mở Thư Quán Ở Cổ Đại Ta lén lút trộm viết đồng nhân văn về Thái tử và đích tử Thừa tướng đã tròn năm tháng. Không ngờ lại bị Thái tử bắt quả tang. Sáng hôm sau, thánh chỉ ban hôn liền được đưa tới Hầu phủ. Ta trợn mắt không thể tin nổi, đưa tay chỉ vào chính mình: “Điện hạ muốn cưới ta?” Thái tử vừa lật giở cuốn đồng nhân văn trong tay, vừa thản nhiên đáp: “Tiên hôn hậu ái*, không phải chính ngươi đã viết như vậy hay sao?” *Tiên hôn hậu ái: cưới trước yêu sau

Yêu Anh Là Điều Em Chắc Chắn Nhất Tôi thầm yêu anh nhiều năm, người đàn ông ấy lại vô tình uống phải ly r/ượu bị b/ỏ th/u/o^c thay tôi. Nhìn anh cau mày, khó chịu đến mức cả gương mặt căng thẳng, tôi không kìm được mà đưa tay chạm vào thắt lưng anh, khẽ nói: “Hay… để em giúp anh nhé…” Anh sa sầm mặt, đẩy tôi ra: “Giang Mộng Dao, ai dạy em làm mấy chuyện này hả?!” Tôi tiến sát lại gần, nở nụ cười trong trẻo: “Chẳng ai dạy cả… Hay là anh dạy em đi?” Anh không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng đẩy tôi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại. Cánh cửa ngăn cách tôi và anh, cả sự rung động non dại của tôi nữa. Nhiều năm sau, anh cúi xuống bên tai tôi, giọng khàn khàn mang theo nụ cười nguy hiểm: “Dao Dao, lát nữa đừng có khóc đấy nhé…”

Tôi Dựa Vào Bình Luận Để Né Cốt Truyện Vào ngày kỷ niệm một năm kết hôn với Phó Dục, tôi nhận được… giấy ly hôn anh ta gửi đến. Cùng lúc đó, màn hình trước mắt tôi bỗng hiện ra một loạt… bình luận như đạn bay: 【Đừng ký mà! Yêu nam chính thì chỉ chuốc lấy bất hạnh thôi! Mau quay đầu nhìn chồng cô đi!】 【Cái nữ phụ trong truyện ngược này cái gì cũng ổn, chỉ là… mắt mù.】 【Đừng nhìn anh ta mặt lạnh đòi ly hôn, chứ chỉ cần cô gọi một tiếng “chồng”, mạng cũng dám đưa luôn!】 Tay tôi đang cầm bút ký chợt khựng lại. Thời nào rồi còn chơi kiểu “ngôn tình dâng mạng” thế này chứ?

Chồng Tôi Mỗi Ngày Đều Thả Thính Tôi Sáng thứ Hai, trong cuộc họp đầu tuần. Sếp lỡ lời, cả phòng im phăng phắc. Chỉ mình tôi là cười khúc khích như điên. Sếp mặt tối sầm: “Lương Khê, lặp lại câu lúc nãy của tôi mười lần.” Tôi: “……” Tối về đến nhà. Sếp quỳ. Tôi đứng. Tôi chống hông: “Chu Tự, chép mười lần ‘Quy tắc làm chồng’.” Sếp: “……”

gày cậu ấy tự kế/t l//iễ/u đờ/i mình, cũng chính là ngày thanh mai trúc mã của tôi về nước. Cảnh sát gọi tôi tới. Lúc đó tôi mới biết, cậu ấy để lại một quyển nhật ký dày cộp. Hàng trăm trang chi chít chữ, tất cả đều là nỗi si mê đơn phương dành cho tôi: “Người cô ấy thích đã trở về rồi. Một kẻ thế thân như mình, chắc chẳng còn giá trị gì nữa, đúng không?” “Nghe nói người đó môn đăng hộ đối với cô ấy, là bạn thanh mai trúc mã, còn là tinh anh kinh doanh du học từ nước ngoài về.” “Chắc chắn rất xứng với cô ấy.” “Nhưng sao mình vẫn đau lòng đến vậy?” “Sau khi mình chế//t rồi, liệu Vãn Vãn còn nhớ tới mình không?”

Nuôi Dưỡng Thực tập sinh mới ở công ty đang theo đuổi tôi. Nhưng rồi tôi phát hiện ra cậu ta đang lén yêu một nữ đồng nghiệp khác. Tôi chỉ là tấm bình phong cho hai người họ. Cô đồng nghiệp kia ngoài mặt thì cổ vũ tôi, sau lưng lại cười nhạo tôi tự mình đa tình.

Sau Khi Tôi Sảy Thai, Bạn Trai Phát Điên Tôi bị sảy thai, gọi cho Cố Bắc Thần, trong điện thoại vang lên giọng nói chán ghét của anh ta: “Nếu không phải cô ta theo tôi suốt 7 năm, tôi đã sớm chia tay rồi.” “Cô ta tìm tôi thì còn chuyện gì nữa? Toàn mấy chuyện vặt vãnh thôi.” Tôi lạnh lùng cúp máy, quay sang bác sĩ nói: “Đứa trẻ này, không cần giữ lại nữa.” Mãi đến khi biết tôi sảy thai, Cố Bắc Thần phát điên rồi.

Chú Chó Nhỏ Xinh Đẹp Của Ám Vệ Ta lợi dụng thân phận ám vệ, mượn cớ trái lệnh khi quân, cưỡi lên vị chủ tử tuyệt sắc đang trúng xuân dược Hợp Hoan Tán. Sau khi tỉnh lại, chủ tử nổi trận lôi đình, một chưởng bổ đôi chiếc giường tám bước đêm ấy: “Bổn vương nhất định phải băm vằm nữ tặc vô sỉ kia, tro cũng không tha!” Ta co ro trên xà nhà, sợ đến mức phải đếm ngón tay tính toán: Thiên Ti Hợp Hoan Tán, dược lực kéo dài nửa năm, mười ngày phát tác một lần, mỗi lần đều phải cùng một người mới giải được. Nói cách khác, dáng vẻ nhẫn nhịn đến rơi lệ của chủ tử, ta còn có thể vụng trộm ngắm thêm mười bảy lần nữa. Tốt quá rồi. Tần lang ch .t nơi trướng liêm, làm q/uỷ cũng phong lưu!

Em gái kế để ý đến chồng tôi, nhưng chồng tôi lại là một kẻ não yêu đương. Ngày em gái kế mặc áo choàng tắm, lén từ sau ôm lấy anh ấy, chồng tôi lạnh mặt, trực tiếp bẻ gãy tay cô ta. “Cô có biết để theo đuổi được A Huyên, tôi đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức không? Lần sau còn dám tới gần tôi nữa, không chỉ là g/ãy tay đơn giản như vậy đâu.” Em gái tôi sợ đến mức vừa lăn vừa bò chạy mất.

Buổi tụ họp hôm đó, nhân lúc mất điện, tôi cưỡng hôn nam thần của trường. Bên tai là tiếng thở dốc ẩm ướt, tôi hoảng loạn bỏ chạy. Nửa đêm, đại ca trường học – Phó Dã – đột nhiên phát điên trong nhóm chat: “Mé nó, là ai làm nát môi ông hả?!” Chết tiệt! Chẳng lẽ người tôi vừa cưỡng hôn… là cậu ta?!