Ngọt Sủng
Nhất Định Là Em Vì muốn cứu công ty của “bạch nguyệt quang”, Lục Dã đã đẩy tôi vào phòng của khách hàng. Hoàn toàn không quan tâm tôi chính là vị hôn thê của anh ta. “Tô Hà, nhà họ Lục nuôi cô bao nhiêu năm, bây giờ cũng đến lúc cô phải báo đáp rồi.” Sau đó, Lục Dã đứng trước cửa khách sạn, đợi tôi phản kháng kịch liệt rồi làm bộ nghĩa hiệp xông vào “giải cứu”. Nhưng anh ta lại nghe thấy tiếng tôi run rẩy bên trong: “Đau… nhẹ một chút…” Đêm đó, thiếu gia nhà họ Lục luôn bình tĩnh ôn hòa, lần đầu nổi điên, cầm ghế đập cửa khách sạn như phát cuồng, mắt đỏ ngầu, gào lên gọi vị hôn thê của mình.
Nét Chữ Nên Chồng Thầy dạy thư pháp nói chữ tôi xấu kinh khủng. Đến cả Thẩm Thư nổi tiếng trong giới cũng không cứu nổi. Tôi không cam tâm, thật sự tìm tới tận nơi, năn nỉ muốn bái hắn làm thầy. Hắn đúng như lời đồn, không nể nang mà thẳng thừng chê bai. “Không có chút năng khiếu nào.” Về sau, thư phòng vốn luôn gọn gàng của hắn bị tôi làm cho bừa bộn. Tôi vừa khóc vừa bám chặt lấy hắn. Hắn cúi xuống, tàn nhẫn cắn vào vành tai tôi, thì thầm khen ngợi. “Thì ra, thiên phú của em đều dồn vào chỗ này à.”
Chính Cung Của Tôi Và 28 Cậu Em Đẹp Trai Ba tôi bị trĩ phải nhập viện. Ông nhờ tôi sau khi tan làm đến trông nom KTV. Một mình tôi làm không xuể. Thế là gọi thêm mấy em trai đẹp trai đến hỗ trợ. Khi khách đã về hết, em trai họ hỏi tôi: “Chị, tối nay còn đến nhà em không?” Tôi chỉ vào em trai ruột: “Không, tối nay ngủ nhà nó.” Chuyển khoản cho cậu em họ một vạn: “Tiền công cực nhọc hôm trước.” Cậu em họ xúc động, ôm hôn tới tấp: “Chị, ngày mai đến lượt em nhé? Em có thể ‘trụ’ suốt hai tiếng đấy!” Tôi thản nhiên đáp: “Gặp nhiều quá lại chán, vài ngày nữa hãy nói.” Sau đó, tôi bị ép sát trên bàn họp bởi một người đàn ông lạnh lùng cao quý, ánh mắt đỏ ngầu, gằn giọng nhượng bộ: “Em có thể nuôi bao nhiêu cá cũng được, nhưng chính cung phải là tôi.”
Chồng Tôi Bị Mất Trí Nhớ Cho Rằng Mình Là Tiểu Tam Tôi và kẻ thù không đội trời chung đã kết hôn được bốn năm. Hắn gặp tai nạn xe,bị mất trí nhớ, ký ức của hắn dừng lại ngay trước khi chúng tôi kết hôn. Nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay tôi, hắn nhếch mép châm chọc: “Ai xui tận mạng mới lấy cậu vậy?”
New với em không? Lúc đang quẩy trong bar, tôi gặp một anh đẹp trai học giỏi cùng trường. Khói thuốc lượn lờ, tôi nheo mắt hỏi: “Làm không?” Anh đẹp trai nhướng mày, lười biếng nằm dài trên ghế sofa ra hiệu tôi nói tiếp. Tôi phấn khích muốn điên, lập tức móc từ trong túi ra một quyển bài tập: “Toán cao cấp, làm đi.” Rồi tôi vung một xấp tiền ra. Anh ấy khẽ cười, không thèm lấy tiền mà viết hết bài cho tôi. Kết quả là hôm sau, giáo sư gọi tôi lên văn phòng, vỗ vai anh đẹp trai đứng cạnh: “Đây là sinh viên mà hôm qua em nói đã thuê trong bar để làm bài tập đó hả?”
Ngày kết thúc kỳ thi đại học, tôi đứng trước cả lớp, ném một xấp tiền vào mặt Tạ Sơ Ngôn: “Tôi chơi chán rồi, đến đây thôi.” Anh ấy cúi xuống, nhặt từng tờ tiền trên sàn. Giọng khàn khàn nói: “Ừ.” Kỳ nghỉ hè kết thúc, Tạ Sơ Ngôn lên chuyến tàu đến Thanh Bắc. Còn tôi bay ra nước ngoài, bắt đầu quá trình hóa trị dài đằng đẵng. Nhiều năm sau khi trở về nước, tôi nằm trên giường bệnh, tóc rụng hết vì điều trị. Đang bận rộn chọn tóc giả thì cửa phòng bệnh mở ra. Tạ Sơ Ngôn trong chiếc áo blouse trắng, ánh mắt chạm vào tôi.
Dù Thế Nào Cũng Thích Em Lần đầu tiên gặp Bùi Chấp, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi đã bạc màu, trên tay cầm trợ cấp dành cho sinh viên nghèo. Mà gương mặt ấy, đẹp đến mức khiến người ta giận dữ. Thế là tôi giả vờ làm một nữ sinh viên nghèo đầy nghị lực để tiếp cận Bùi Chấp, kéo anh ấy ra hàng quán ven đường trong cơn gió lạnh cắt da để ăn dĩa bánh cuốn giá năm tệ. Anh ấy chở tôi trên chiếc xe điện nhỏ, rong ruổi quanh hồ Vị Minh của Bắc Đại. Cho đến khi tôi nhắm trúng viên kim cương đỏ Winston trị giá hàng chục triệu nhưng lại bị người khác nhanh tay đoạt trước. Bùi Chấp lấy ra viên kim cương đỏ có tông màu hoàn mỹ ấy, nâng mặt tôi lên rồi hôn một cái: “Mua đại thôi, đừng chê nhé.”
Gia Đình Không Bình Thường Cảnh báo: Bộ truyện này là tác phẩm hư cấu, chứa đựng các yếu tố bạo lực và tâm lý cực đoan. Vui lòng không áp dụng, suy diễn hoặc liên hệ nội dung truyện với đời thực. Hãy thưởng thức một cách có trách nhiệm và giữ khoảng cách với các hành vi tiêu cực được mô tả. Những kẻ đối xử tệ bạc với tôi còn đe dọa sẽ đến nhà tôi. Tôi van xin họ đừng đến, vì họ không biết rằng tôi là người duy nhất bình thường trong nhà.
Người Khác Trong Mắt Em Nửa đêm 2 giờ sáng, tôi thấy trong điện thoại bạn trai mình có hai tin nhắn.【Ngoài em ra, tất cả đều là tạm bợ.】【Chỉ cần em lên tiếng, anh sẽ lập tức đến bên em.】Ngọt ngào biết bao, đáng tiếc… người nhận lại không phải tôi.Tay tôi run lên, chiếc điện thoại rơi xuống đất, nước mắt cũng theo đó mà trào ra.Hai dòng tin nhắn cô độc nằm trơ trọi trong khung chat, không ai đáp lại, như đang chế giễu tôi.Mày xem, người mà mày si mê khắc cốt ghi tâm, thì ra chỉ là một con cún bên cạnh người khác mà thôi.Tôi thích Tề Tri Phi bao lâu, thì anh ta đã thích Đường Nguyệt bấy lâu.Nhưng tôi không ngờ, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày đính hôn, vậy mà anh lại nói với Đường Nguyệt rằng:Tôi chỉ là sự tạm bợ của anh ta.
Cảnh Sát Trần À, Anh Bắt Em Lần Thứ N Rồi! Kết hôn chớp nhoáng với một anh cảnh sát, sau khi cưới lại sống như bạn trên mạng ở hai thành phố khác nhau. Tin nhắn trò chuyện thì như đang nói chuyện với AI: 【Hôm nay đi bắt tội phạm, không về nhà, nhớ khóa cửa.】 【Chưa bắt được, tiếp tục bắt, không về, khóa cửa.】 【Bắt người, khóa cửa.】
Tôi kết hôn chớp nhoáng với một tổng tài giàu có đã ly hôn. Mỗi tháng anh ấy chuyển cho tôi một triệu tệ tiền sinh hoạt, điều kiện duy nhất là tôi phải chăm sóc con gái năm tuổi của anh ta. Tôi: Hả? Trên đời còn có chuyện tốt thế này à? Sau đó, bảy bà tám mợ trong nhà thay phiên nhau nói vào tai tôi: “Cháu đúng là không có tiền đồ gì cả, đi lấy người từng có vợ con rồi!” “Con gái nhà bác thì khác nhé, lấy được chồng tốt, có hẳn hai căn nhà, còn tốt nghiệp đại học 985 đấy!” “Thế này đi, Nhược Nhược, bác giới thiệu cho cháu ông chủ tiệm bánh bao dưới khu nhà, người ta vẫn còn độc thân đó.” Tôi: ??? Tránh ra giùm cái, đừng phá chuyện tốt của tôi.
Bệnh Kiều Khi tôi thất nghiệp, suýt chút nữa chớt đói, thì trời xui đất khiến thế nào, tên người yêu cũ bệnh kiều lại b@t cóc và giam giữ tôi. Hắn đỏ mắt đe dọa tôi không được rời đi, ngược lại trong lòng tôi lại vui như mở hội. Thôi nào, được nghỉ hưu sớm, sống an nhàn, mỗi ngày đều có cơ bụng tám múi để sờ, có gương mặt đẹp trai để hôn. Mơ cũng chả dám mơ í chứ? Cũng chẳng cần lo bệnh kiều phát bệnh, cứ đi đường của bệnh kiều, để bệnh kiều hết đường mà đi thôi. Giờ thì mỗi khi hắn tắm đều phải khóa cửa, sợ tôi vào tấn công cái mông cong của hắn. Xí, nhỏ mọn thật.
Vòng Tay Cứu Rỗi Những ngày làm bạn học kèm cho thiếu gia tàn tật Trước khi được đưa đến làm bạn học kèm cho Tống thiếu gia. Tôi nghe nói rằng cậu ấy bị liệt hai chân, nóng nảy, dễ nổi giận, đã chửi bới và đánh đuổi không biết bao nhiêu người. Tôi nhìn người đang vùi mặt vào ngực mình, cắn răng hỏi: “Chẳng phải tôi chỉ là bạn học kèm thôi sao, thiếu gia?” Thiếu gia mím môi, đôi mắt đỏ hoe ngước lên: “Ở thời cổ đại, thư đồng bên cạnh thiếu gia chính là để làm như vậy, cậu không biết sao?”
Chàng Trúc Mã Của Tôi [Trúc mã size gap cực đại x Thanh mai nhỏ xinh yếu ớt] Tôi nắm chặt tay thanh mai trúc mã của mình, đầy tâm sự: “Tôi muốn tỏ tình với Sầm Duật, cậu thấy tôi nên làm thế nào?” Thanh mai trúc mã của tôi – Sầm Duật – chỉ vào mình: “Cậu hỏi tôi á?” Hắn “chậc” một tiếng, mặt đỏ lên: “Tôi khuyên cậu nói thẳng luôn đi.”
Nuôi Dưỡng Thực tập sinh mới ở công ty đang theo đuổi tôi. Nhưng rồi tôi phát hiện ra cậu ta đang lén yêu một nữ đồng nghiệp khác. Tôi chỉ là tấm bình phong cho hai người họ. Cô đồng nghiệp kia ngoài mặt thì cổ vũ tôi, sau lưng lại cười nhạo tôi tự mình đa tình.
Cả Đời Dỗ Dành Ra sân bay đón em trai mà quên mang kính, tôi nhận nhầm người, còn lỡ hôn nhầm luôn. Đến khi ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng của bạn trai cũ đập vào mắt tôi. “Gọi tên thằng khác mà dám hôn tôi? Em giỏi đấy!”
Anh Ấy Thật Sự Rất Yêu Tôi Mồng Một Tết, một nhóm đại ca áo đen bao vây cả nhà tôi, người thân ai nấy đều tưởng tôi vay n/ặ/ng l/ã i. Vậy mà anh đẹp trai nhất bước lên trước, lạnh lùng nói: “Mặc quần vào rồi là phủi tay? Em nghĩ anh là hạng người nào?! Hôm nay nếu em không cho anh một lời giải thích, thì mọi người khỏi ăn Tết luôn đi!” Bà nội tôi, tám mươi tuổi, bật dậy như một cơn gió, hùng hồn lao ra: “Cháu rể à, định khi nào làm đám cưới thế?”
Âm Mưu Của Nam Thần Khi tôi đặt xe qua app để về trường, người lái xe lại là… nam thần học đường của chúng tôi, Tống Bách Xuyên. Tôi lập tức cảm thấy xót xa cho hoàn cảnh “sa cơ lỡ vận” của anh. Tống Bách Xuyên trầm mặc một lúc. Rồi anh nói: “Em từng thấy ai lái Porsche Cayenne mà vẫn đi chạy dịch vụ chưa?” Tôi sững người, quay đầu nhìn ra sau, chiếc xe đúng là Cayenne thật, mà chiếc xe tôi đặt thực sự đang đứng phía sau, còi bấm đến gần rách cả tay lái.
Ảnh Đế Sập Nhà Vào cái ngày Giang Lâm “sập nhà”, tôi đang ở nhà nấu bún ốc cay. Mùi măng chua nồng nặc vừa kịp bá chủ cả phòng khách, điện thoại tôi liền nổ tung. Không phải nói ví von. Nó thực sự “oong—— oong—— oong——” rung lên theo nhịp điệu t/ận thế, lăn từ trên bàn trà xuống mép thảm, suýt nữa thì bổ nhào xuống đất. Tôi vừa hút sợi bún cuối cùng vừa luống cuống với tay nhặt điện thoại lên. Trên màn hình là tên của cô bạn thân Tô Hà nhấp nháy liên tục, phía sau là mười mấy tin nhắn chưa đọc, toàn là kiểu hét lên như đang chá/y nhà: “Vãn Vãn!!!!!!! Mau xem hot search!!!!!!!!!!” “Vãi linh hồn vãi linh hồn vãi linh hồn!!!!!! Nhà chị Giang s/ập rồi!!!!!!” “Livestream!! Mở livestream mau!!! Show truyền hình của Giang Lâm phát sinh chuyện rồi!!!” Nước súp bắn lên tay tôi, bỏ/ng đến mức tôi giật nảy mình. Tim tôi chợt lỡ một nhịp. Giang Lâm? Xảy ra chuyện?
Con Thuyền Muộn Bạn trai cũ bất ngờ tới dạy thay, tôi hoàn toàn phát điên, kéo theo cả nhỏ bạn thân cùng hú hét. 【Vài năm không gặp, anh ta thành trai đẹp mông cong da mịn rồi! Muốn sờ quá đi!】 Trên bục giảng, Lục Hành Chu do dự một lát, rồi khoác lại chiếc áo khoác. 【Ơ sao lại mặc áo rồi? Thật khiến người ta lạnh lòng mà. Trong lớp rõ ràng có lò sưởi mà, chẳng lẽ anh ta… thận yếu?】 Lục Hành Chu ho nhẹ một tiếng, rồi lặng lẽ cởi áo khoác. Tôi hoàn toàn không nhận ra, tiếp tục làm loạn với bạn thân. 【Sao không trả lời? Hả? Mau lên!】 Mãi sau này, khi bị Lục Hành Chu chặn lại trên sofa, giọng khàn khàn quyến rũ, anh cũng hỏi tôi một câu y chang: “Không nói gì à? Hửm? Muốn nhanh lên sao?”