Trang chủ Thể loại Ngọt Sủng

Ngọt Sủng

Hotboy Và Bạn Cùng Phòng

Hotboy Và Bạn Cùng Phòng Bạn cùng phòng là hot boy trường vừa có bạn gái mới, lớn hơn cậu ấy mười tuổi. Cậu ấy sợ gia đình không chấp nhận, bèn quyết định dẫn tôi – một người đàn ông – về nhà trước, giả vờ là yêu đương đồng tính để giảm bớt tiêu chuẩn của bố mẹ. Kết quả khi vừa vào nhà: Mẹ cậu ấy: “Con thích nam thì cứ nam đi, miễn là con vui vẻ là được.” Bố cậu ấy: “Được, đã ở bên nhau thì sống với nhau cho tốt là được.” Tôi: “?” Cái này cũng chấp nhận được sao? Thế giới này điên rồi à? —

Tiểu Đầu Lĩnh Sơn Tặc

Tiểu Đầu Lĩnh Sơn Tặc Cha ta đi cướp, mang về một nam hài tám tuổi. Cái vẻ ngỗ ngược đó, giống hệt như con sói con ta gặp khi đi theo cha đến Mạc Bắc lúc còn nhỏ. Tất cả mọi người đều quỳ lạy hắn, gọi hắn là điện hạ. Ta thì cầm ná bắn vào gáy hắn. Cha ta sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, túm lấy gáy ta nhét ta vào gầm bàn. “Hắn là thái tử.” Ta thò đầu ra khỏi gầm bàn, chớp chớp mắt hỏi: “Thái tử là thứ gì? Có lợi hại hơn ta, một tiểu đầu lĩnh sơn tặc không?” Mười năm sau, ba nghìn cấm vệ quân đóng quân ngoài Lưu Vân trại, đón thái tử Phong Mặc hồi kinh. Ta trốn trong đống cỏ khô không ai để ý, than trời trách đất.

Nhặt Được Một Nhân Ngư Bên Bờ Biển

Nhặt Được Một Nhân Ngư Bên Bờ Biển  Tôi nuôi một mỹ nam ngư. Nước mắt của cậu ấy là ngọc trai, có thể bán được rất nhiều tiền. Hôm nay tôi vẫn như thường lệ ép cậu ta khóc, thì trước mắt bỗng nhiên xuất hiện dòng chữ ảo: [Cười chết mất, nam chính muốn tỏ tình với chị gái bảo bối, ai ngờ bị chị bé đánh ngất rồi bắt về nhà, ngày nào cũng bị bắt nạt, nước mắt cũng bị đem bán kiếm tiền, nam chính thảm thật sự.] [Chị gái bảo bối chắc không biết, nam chính là hoàng tử tộc nhân ngư đó. Nếu chị ta chịu làm vương phi thì sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không hết, thế mà lại cứ thích trói nam chính, ngày nào cũng đánh cậu ta.] [Với lại, mỗi lần đánh là đánh ngay giữa cái đuôi cá, chị ấy không biết giữa đuôi cá có gì à? Nghĩ thôi đã thấy đau thay nam chính rồi.] [Bạn lầu trên ơi, tui thấy nam chính chưa chắc là đau đâu, rõ ràng là đang khoái còn gì! Không tin thì nhìn xem, chị gái bảo bối vừa dừng tay, nam chính đã tự đưa đuôi cá cọ vào tay chị ấy rồi kìa!] Tay tôi đang vung đánh liền khựng lại. Mỹ nam ngư trước mặt vẫn mang vẻ xấu hổ và phẫn uất tột cùng, nhưng lại âm thầm ưỡn người, chủ động đưa đuôi cá về phía tôi. Lúc này, một dòng chữ nữa lại lướt qua: [Hóng cái cảnh chị gái bảo bối kiếm đủ tiền rồi vứt nam chính trở lại biển, sau đó nam chính bộc phát bản năng thú tính, ngày nào cũng khiến chị bé khóc lóc cầu xin tha thứ! Tội nghiệp bảo bảo, vẫn chưa biết gì đâu ha!]  

Hương Vị Tình Yêu

Hương Vị Tình Yêu 「Tôi có thể chạm vào đuôi của anh không?」 Tôi dè dặt hỏi sếp. Sếp đã say, dưới bộ vest sang trọng, ở phần cuối cột sống lộ ra một cái đuôi trắng mượt mà! 「Được.」 Tổng tài lạnh lùng vô tình, nhưng lúc này hai má anh lại đỏ ửng. 「Phương Tiểu Linh, em có thể chạm nào nó.」 Anh nói.

Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi

Hoàng Hậu Mất Trí Nhớ Rồi Ngày hoàng thượng cưới thiên kim của thừa tướng, mọi người đều nói hoàng hậu điên rồi. Cung nữ vây thành một vòng dưới gốc cây đại thụ trăm năm ở điện Đoan Dương, ai nấy đều hốt hoảng. “Hoàng hậu nương nương, người mau xuống đây, trên đó nguy hiểm lắm!” “Hoàng hậu nương nương, chắc chắn hoàng thượng có nỗi khổ tâm, người hãy nghe ngài ấy giảo biện…à không là giải thích!” Ta nghe thấy bên dưới một mảnh oanh yến yến truyền đến, chỉ thấy ồn ào, bèn bực bội ngoáy ngoáy tai, buông lời khoác lác: “Hoàng thượng đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, bỏ rơi vợ con, hôm nay bản cung liền muốn nhảy xuống từ đây, sau đó đụng đầu, về sau mất trí nhớ, quên tên đàn ông phụ tình kia!” “Hoàng hậu nương nương, hãy suy nghĩ lại!” “Hoàng hậu nương nương, trong thoại bản đều là giả, người sẽ chỉ bị gãy tay gãy chân thôi, chứ không mất trí nhớ đâu!” Nghe vậy, ta bắt đầu có chút do dự, dù sao thì gãy tay gãy chân cũng không dễ nhìn. Đang lúc ta do dự, thái giám hô một tiếng “Hoàng thượng giá lâm”, dọa đến ta dưới chân trượt một cái, ngã thẳng xuống. Trong nháy mắt, tiếng ồn ào hỗn loạn tràn vào tai, chất lỏng ấm áp chảy từ trán ta chảy xuống, ta chỉ biết cuối cùng mình bị người ta bế lên, mơ mơ màng màng nghe thấy một câu: “Đốt hết thoại bản trong cung cho trẫm!” Ý thức dần mơ hồ, ta liền dựa vào cổ hắn ngủ thiếp đi.

Miểu Liên Tiên Tử

Miểu Liên Tiên Tử Ta và thiên đế đã hòa ly ba năm rồi. Vậy mà hôm nay hắn đột nhiên lại chạy tới, tay còn cầm theo một mảnh giấy mua bán nhà đất hung hăng ném vào mặt ta. “Miểu Liên! Mảnh đất của bản tôn ở núi Bắc Hoang từ bao giờ lại thành đất của nàng vậy!” “Hả? Sao mới mấy năm không gặp mà thiên đế càng ngày càng vô vị vậy.” Ta đứng dậy khỏi chiếc trường kỉ mềm mại, đưa tay nhặt mảnh giấy lên. Phía bên trên tờ giấy, giấy trắng mực đen viết rất rõ ràng — [Núi Bắc Hoang đã được Trạch Hoa thiên đế tặng lại cho Miểu Hoa nữ tôn, hiện tại đã thuộc quyền sở hữu của Miểu Hoa nữ tôn.] Là đêm qua ta lợi dụng lúc hắn say rượu mà lừa được. Tiểu đồng gác đêm không đúng lúc lại đem ngọc mộng bước vào. “Nữ Tôn, ngọc mộng của Thiên Đế vỡ rồi, phải làm sao đây?” Chỉ thấy cảnh mộng như một làn khói, chầm chậm hiện ra. Ta ôm cổ Thiên Đế, rót rượu vào miệng hắn: “Trạch Hoa, nếu chàng đưa đất cho ta, ta sẽ để chàng muốn làm gì thì làm.” Sau đó ta lấy được khế đất, phóng bước đi mất, hoàn toàn quên lời hứa. Đôi mắt Thiên Đế phát ra làn khí lạnh, ta tưởng hắn sẽ trách tội ta vì đã đùa bỡn hắn. Không ngờ hắn lại nắm lấy cằm ta, ánh mắt rực rỡ sinh động. “Miểu Liên, nàng lừa ta, lấy núi của ta mà không thực hiện lời hứa.”

Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến

Tình Cũ Không Rủ Cũng Đến Tôi chở con trai đi học bằng xe đạp, vô tình làm trầy một chiếc Maybach. Người bước xuống từ ghế lái là bạn trai cũ. “Hơ, giờ sống thảm vậy à?” Hắn cười cười, “Đứa nhỏ là con ai vậy?” “Tôi lấy chồng rồi, con tôi tất nhiên là con chồng tôi.”  

Thư Ký Giang Sao Thế?

Thư Ký Giang Sao Thế? Tổng tài bị thương nhập viện. Y tá nói với tôi: “Kéo quần của tổng tài lên đến bắp chân.” Tôi sững người một chút. Ngồi xổm xuống, trực tiếp kéo quần của tổng tài xuống tận bắp chân. Cả phòng bệnh lập tức rơi vào im lặng. Tiếng máy theo dõi nhịp tim vang lên đặc biệt rõ ràng. Y tá nhắm mắt run rẩy nói: “Vị thân nhân này, ý tôi là kéo ống quần lên đến bắp chân á…”

Công Lược Nam Chính Game ABO Thực Tế Ảo

Công Lược Nam Chính Game ABO Thực Tế Ảo Tôi xuyên không vào vai nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết đam mỹ, người hạ thuốc mê thụ chính. Omega thanh lãnh cao quý bị tôi đè xuống bàn, ba chiếc cúc áo sơ mi trên cùng đã bung ra, lộ ra lồng ngực với những đường nét hoàn hảo. Omega mắt ửng đỏ, giọng run rẩy đầy kìm nén: “Tô Mê Nhĩ, cô đã làm gì tôi?” Tôi không chút thương xót một phát tát ngất hắn. Gặp lại, tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Omega vốn luôn điềm tĩnh tự chủ lại không giữ được bình tĩnh. Hắn dùng một tay giữ chặt cổ tay tôi, môi áp sát vào tai tôi, hơi thở nóng rực như mang theo dòng điện: “Chạy cái gì? Không phải nói thích tôi sao?” Pheromone nho ngọt ngào bao trùm lấy tôi, khiến đầu óc choáng váng, tôi cắn chặt môi để giữ tỉnh táo: “Thuốc ức chế…” “Chậc. Thuốc ức chế có dùng tốt bằng tôi không?” Hắn xé bỏ miếng dán tuyến thể, chỉ chỉ vào cần cổ trắng nõn của mình. Cười nhạt, “Lại đây, đánh dấu vào đây này…” Lúc đó, tôi mới biết, đây vốn dĩ đâu phải tiểu thuyết đam mỹ, mà đang trải nghiệm trò chơi hẹn hò thực tế ảo 18+!!

Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Của Tôi Và Sếp

Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Của Tôi Và Sếp Trong buổi team building của công ty, sếp nhã nhặn từ chối lời mời rượu của đồng nghiệp. “Vợ tôi đang chuẩn bị mang thai, không cho tôi uống.” Đồng nghiệp lập tức hào hứng hóng chuyện về bà xã của sếp. Sếp thử nhìn về phía tôi: “Vợ ơi, chuyện này có nói được không?” Tôi: “…Anh nghĩ sao?”

Phong Tình Nguyệt Ý

Phong Tình Nguyệt Ý “Thê … thê chủ, ta đau quá…” Một cơn choáng váng qua đi. Khi ta mở mắt ra lần nữa, đã nhìn thấy trên giường, một thiếu niên hoa lê đới vũ, trông đáng thương vô cùng. Cây roi trong tay ta bất giác rơi xuống đất. Ta là ai? Đây là đâu?  

A Ngọc

A Ngọc Ta là Thái hậu tiếng xấu lan xa. Nhi tử ghét ta, nữ nhi vứt bỏ ta, bách quan ngày ngày can gián muốn ta giao ra binh quyền, bách tính mắng ta là yêu phụ. Ai cũng muốn ta chết không toàn thây. Cho nên, khi ta bị vây trong quân địch, bọn họ khuyên ta hy sinh vì đại nghiệp, một người đổi một thành, đáng lắm. Thôi thì, dù sao ta cũng sống đủ rồi, cả đời không có gì hối tiếc. Nào ngờ khi mở mắt ra lần nữa, ta đã trở về năm chưa vào cung. Thiếu niên tướng quân mặc áo gấm tung bay trước mắt cưỡi ngựa hỏi: “Hạ Lan Ngọc, nàng thật sự không gả cho ta sao?” Ồ, lúc đó hình như ta định đến Tạ gia để hủy hôn, chỉ vì thấy Tạ gia tam lang này chỉ biết tập võ giết người, chẳng hiểu chút phong tình nào. Sau khi bị ta hủy hôn, hắn liền buông bỏ hết chuyện hồng trần, đến biên cương rồi không bao giờ trở về. Nhưng hắn lại là người duy nhất sau khi ta chết, một mình một ngựa xông vào quân địch để thu xác cho ta.

Bên Nhau Trọn Đời

Bên Nhau Trọn Đời Kiếp trước, công chúa dựa vào quyền thế mà chia rẽ ta và Dư Đình Ân, hại ta phải lưu lạc chốn thanh lâu. Nàng ta hạ mình hầu hạ Dư gia mười mấy năm, đổi lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt của phu quân và công bà. Phu quân đưa một kỹ nữ như ta về làm thiếp, sau lưng thì đối đãi với ta ngang hàng với cả nàng ta, còn để ta mang thai trưởng tử. Khi ta sinh nở, nàng ta tuyệt vọng đốt chết cả Dư gia. Sau khi sống lại, công chúa lại gả cho người khác, còn xin chỉ dụ ban hôn cho ta và Dư Đình Ân. Nàng ta cười lạnh nói: “Trong hang ổ hổ lang nhà họ Dư, có người đang chờ ngươi đấy.”

Minh Châu

Minh Châu Thế tử của Vĩnh Ninh Hầu bị phán tội, đợi sau mùa thu sẽ hành quyết. Thế tử phi kéo theo của hồi môn, trong đêm liền quay về nhà mẹ đẻ. Hầu phu nhân dùng nghìn lượng bạc mua ta. Hàng đêm đưa vào thiên lao, muốn ta lưu lại cho Thế tử một huyết mạch. Một tháng sau, ta được chẩn ra hỉ mạch. Hai tháng sau, Thế tử được giải oan, phóng thích vô tội. Việc đầu tiên hắn làm là đón Thế tử phi về lại phủ. Thật khó xử, không phải sao? Ta nên mang bầu chạy trốn, hay là… mang bầu mà trốn đây?

Từ Giờ, Không Ai Bắt Nạt Con Nữa

Từ Giờ, Không Ai Bắt Nạt Con Nữa Ba tôi là phản diện đã ph/á sả/n. Năm nghèo nhất, ông định “xuống biển”. Trước khi đi, ông để tôi lại căn phòng trọ rách nát, dặn dò: “Yên Yên à, ba đi tìm chỗ dựa to để nuôi con. Con chờ ba nhé.” Nhưng tôi chờ ba ba suốt ba ngày. Đến khi sắp ch .t đói, trước mắt tôi đột nhiên hiện lên dòng chữ phụ đề: 【Phản diện bị t a.i n/ạ/n giao thông, hiện đang hôn mê bất tỉnh. Đứa nhỏ này chắc sắp ch .t đói rồi. Đây chính là con gái của hắn và nữ phụ á/c đ/ộc.】 【Không trách nữ phụ ác độc được, lúc sinh con, ba mẹ cô ta lừa rằng đứa bé đã ch .t lưu nên cô ta không hề biết đến sự tồn tại của con mình.】 【Cô ấy còn nhận nuôi một đứa bé khác, dồn hết tình yêu làm mẹ cho đứa đó. Đứa nhỏ này khi đi tìm ba, suýt bị bọn buôn người b/ắt c//ó c, đúng lúc lại lướt qua mẹ ruột của mình.】 Khi bọn buôn người dụ tôi đi, tôi chạy thẳng tới ôm chặt chân cô ấy. “Mẹ ơi! Cứu con!”

Luật Sư Cưng Chiều Vợ Nhỏ

Luật Sư Cưng Chiều Vợ Nhỏ Tôi gây họa rồi! Lén lái chiếc Maybach của chồng ra ngoài rồi tông phải một chiếc Porsche. Lại còn để anh ấy dọn đống rắc rối giúp mình, vì thế nên tôi tự giác đứng vào góc tường chịu phạt. Anh tháo kính, day day sống mũi, giọng bình thản: “Dù là trẻ con, làm sai cũng phải bị phạt.” Tim tôi đập thình thịch. Mỗi lần anh tháo kính, tôi đều biết anh sẽ hôn mình. Nhưng nếu anh bắt đầu tháo đồng hồ… thì tôi tiêu thật rồi! Bây giờ chạy còn kịp không nhỉ?

Sai Gả

Sai Gả Hôm trưởng công chúa xuất giá, lại trùng hợp gặp phải đoàn rước dâu của trạng nguyên lang. Trong lúc hỗn loạn, kiệu hoa của trưởng công chúa và vị tiểu thư nhà thương gia mà trạng nguyên lang định cưới lại bị hoán đổi. Khi mọi người phát hiện ra, cả hai bên đã nhập động phòng. Hoàng đế hạ chỉ: “Cứ để sai thành đúng, nếu không hài lòng thì tự nhận mình xui xẻo.” Và ta, chính là vị tiểu thư xui xẻo của nhà thương gia ấy!

Lương Duyên Trời Định

Lương Duyên Trời Định Khi tôi đang định tỏ tình với Lục Kỳ Niên, tôi chợt nhận ra hắn là nam chính của một cuốn tiểu thuyết, và tôi không phải nữ chính. Tôi lập tức suy sụp, mặt mày méo mó giật lại bức thư tình đã đưa cho hắn. “Một đứa mọt sách như tôi sao dám động vào người phong lưu như anh chứ?” “Tạm biệt.” Lục Kỳ Niên: ? Về sau, tôi bị Lục Kỳ Niên ôm chặt vào lòng mà hôn điên cuồng. Giữa những hơi thở gấp gáp, hắn cười lạnh: “Tốn bao công sức để quyến rũ em, em bảo anh phong lưu?” “Em thật có số đấy.”  

Phán Phán Của Hắn

Phán Phán Của Hắn Phụ hoàng muốn gả ta cho Lục tướng quân. Ta nữ giả nam trang vào quân doanh, để tìm hiểu vị hôn phu của mình. Sau ba tháng chung sống, ta yêu chàng thiếu niên khí chất oai hùng đó. Lấy cớ biến mất một thời gian, ta trở lại làm công chúa cao quý, chờ Lục tiểu tướng quân đến rước ta. Nhưng vào ngày phụ hoàng hạ chỉ, tiểu tướng quân lại nói, hắn là đoạn tụ, chỉ thích nam nhân.

Xé Nát Trà Xanh

Xé Nát Trà Xanh Phủ đệ có một vị biểu muội không giống bình thường đến. Nàng mặc áo đỏ cưỡi ngựa, uống rượu bằng bát lớn, tâm tình chuyện thiên hạ. Khi nàng nhất quyết muốn kéo phu quân ta đi du ngoạn đêm ở Tần Hoài, còn muốn dán lên người chàng. Ta đã đích thân ra tay, đẩy nàng xuống sông Tần Hoài. Những người huynh đệ tốt của nàng sau khi cứu nàng lên thì túm lại chỉ trích ta. Phu quân ta mặt lạnh bảo hộ ta ở sau lưng: “Phu nhân ta yếu đuối không thể tự gánh vác, sao có thể đẩy nàng ta xuống nước?”