Ngọt Sủng
Duyên Trời Định Phụ thân ta là một đại gian thần. Tỷ tỷ ta là một yêu phi. Vì vậy, các ngươi đã hiểu rồi đúng không, khắp chốn kinh thành Biện Lương này không có một nhà nào ưa thích gia đình nhà ta cả. Khi ta còn nhỏ, đi đến đâu cũng nghe thấy người ta m@ng nhiếc nhà ta trên đường. Nào là cả nhà ta chếc hết đi, cả nhà sẽ bị Diêm Vương dẫn đi, Tư Mệnh đại nhân trên trời sẽ đầu thai cả nhà ta thành lợn… đủ thứ lời độc ác. Mỗi lần nghe thấy, tỷ tỷ ta đều rất tức giận, luôn xuống tranh cãi với họ, cuối cùng vẫn bị tức đến phát khóc. Lúc này mẫu thân sẽ dịu dàng ôm tỷ tỷ vào lòng, nói: “Ngoan nào, đừng giận nữa nhé.” Còn ta, chỉ đứng một bên ăn táo đường, không nói gì. Tỷ tỷ ta không biết rút kinh nghiệm. Biết rõ mỗi lần đều bị mắng, nhưng vẫn cứ cãi nhau với đám người đó. Có lẽ cãi quá lớn, thậm chí còn bị Hoàng thượng nhìn thấy. Lúc đó, mặt tỷ tỷ đỏ bừng vì cãi nhau, mồ hôi chảy dọc theo thái dương, như con nghé con mới sinh, quanh mắt đỏ hoe một mảng. Không biết Hoàng thượng gu thẩm mỹ cái kiểu gì, lại thấy tỷ tỷ ta như vậy là đẹp, lập tức đưa tỷ tỷ vào cung, phong làm Lâm phi. Từ đó, tỷ tỷ ta trở thành yêu phi.
Cố Tiên Sinh Của Em Sinh nhật ba mươi tuổi của Cố Hoài, trước mặt mọi người, tôi bị ánh trăng sáng của anh ta đích thân rót rượu mạnh. “Cô ấy uống say mới vui, mọi người có muốn xem không?” Đám người có chút lo lắng: “Cố tổng, như vậy có ổn không?” Cố Hoài giọng lạnh lùng: “Không sao, dù sao cô ấy cũng bị chứng si ngốc.” “Ngày mai tỉnh dậy, sẽ chẳng nhớ gì nữa.” Tôi bị anh ta nắm tay, như một con rối ngoan ngoãn. Bởi vì bất kể anh ta đối xử với tôi như thế nào, sáng hôm sau, tôi sẽ chỉ nhớ rằng anh ta yêu tôi.
Quân Tâm Như Yến Màn che đỏ được vén lên, đập vào mắt ta là một khuôn mặt trẻ tuổi, hai gò má dính đầy vệt m*u tươi. “Ta là nữ nhân của Đại Thiền Vu, dám động đến ta thì ngươi ch*t chắc!” “Trùng hợp thay, ta lại chính là Thiền Vu.” Hắn bế ngang ta lên, nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn, xen lẫn với m*u tươi chưa kịp khô, như một ác quỷ vừa thoát ra từ địa ngục. Bên ngoài đại trướng, đuốc sáng rực, gió mang theo mùi m*u tanh. Hắn bế ta bước ra ngoài, giơ cao ta lên, tựa như khoe khoang chiến lợi phẩm. Ta suýt ngã xuống, sợ hãi quên cả bản thân, vội vàng ôm chặt lấy cổ hắn. “Đại Thiền Vu Y Mông Tà vạn tuế! Vạn tuế!” Bên dưới, đám người cao lớn, vạm vỡ, vung những thanh đao dính m*u, hô vang cả bầu trời. Hắn tên là Y Mông Tà, vừa giết chết Thiền Vu tiền nhiệm. Còn ta, đúng thật là một món chiến lợi phẩm.
Tám Kiếp Tình Thâm Chưa từng nghĩ tới, trúc mã thề non hẹn biển với ta, lại đem ta bán vào phủ Vĩnh Xương hầu làm nô tỳ. Lúc đó ta một thân đồ trắng, vẫn còn đang để tang cha mẹ. Hắn đứng trên cao lạnh lùng nhìn ta, lời nói mang theo vẻ bố thí: “Nhân Nhân đã lớn rồi, nàng là tẩu tẩu của nàng ấy, cũng nên chuẩn bị chút của hồi môn cho nàng ấy. “Yên tâm, sớm muộn gì ta cũng sẽ cưới nàng.” Sau đó, hắn cầm thiệp cưới đứng đợi ngoài Hầu phủ một đêm, mắt đỏ hoe nói: “Không thể nào, Vĩnh Xương hầu sao có thể cưới một nữ tử mang nô tịch làm thê tử?” Hầu gia cười khẽ, hôn lên má ta, hơi thở nóng ẩm phả bên tai: “Đây chính là tình lang bạc tình của nàng sao? Quả là một cổ nhân cổ hủ não ngắn.”
Không Bỏ Lỡ Hệ thống bắt tôi cứu vớt người chồng trầm cảm, tôi say “No!”. Anh định dùng dao rạch tay, tôi thản nhiên làm ngơ, còn tiện tay mở cửa sổ ban công hét to: “Đôi giày cao gót phiên bản giới hạn vừa mới mua đã gãy gót, trời ơi, tôi không sống nổi nữa!” Chồng tôi sợ làm phiền hàng xóm, đành hạ dao xuống đến dỗ tôi: “Đừng khóc nữa, chúng ta đi mua đôi mới nhé.” Nửa đêm, anh muốn lẻn ra đường ray tàu vắng vẻ để “yên nghỉ” một mình, tôi lập tức nhét đôi chân lạnh ngắt vào lòng anh: “Em lạnh chết đi được, mau sưởi ấm cho em đi.” Anh bị lạnh đến run rẩy, nhíu mày ôm lấy chân tôi, chỉ còn cách kéo chăn đắp chặt hơn. Sau một thời gian dài chung sống, anh vẫn muốn cht, còn tôi vẫn chẳng buồn quan tâm. “Vậy trước khi anh cht, chúng ta ly hôn trước đi.” Chồng tôi sững sờ: “Muốn cht thì nhất định phải ly hôn sao?” Tôi trợn mắt: “Chứ còn gì nữa! Chỉ khi ly hôn em mới thoát khỏi nơi quỷ quái này chứ!” Anh bỗng ôm chặt tôi, hoảng hốt nói: “Vậy anh không cht nữa, anh không muốn ly hôn.”
Hồ Ly Quyến Rũ Động Lòng Người Ta và Trường Ninh thượng tiên làm phu thê một ngàn tám trăm năm, sớm đã chán ngấy nhau từ lâu. Gần đây hắn ta nuôi hồ ly hồng, vô cùng cưng chiều, mang nàng ta đi lên trời xuống đất, khắp Tam giới không ai không biết. Ta khuyên hắn ta khiêm tốn một chút, hắn ta lại nói: “Hồ ly trời sinh quyến rũ, làm người khác ăn rồi mới biết tủy trong xương liếm thôi cũng ngon.” “Ngưng Sương, ngươi hóa hình lâu như thế rồi, nên sửa đổi bản tính lạnh nhạt khát máu của rắn đi.” Ta cười không nói. Hắn ta không biết, ta đã sớm câu được thái tử của Hồ tộc từ lâu rồi. Tối hôm qua con Cửu Vĩ Hồ kia còn quấn ta đến tận nửa đêm, đến bây giờ eo vẫn còn đau nhức đây. Sắp tới Mê Truyện có kết hợp với Lazada/Shopee tung ra một loạt các mã giảm giá cực sâu, các mã giảm giá 30k, 60k, 100k. Mấy bà join nhóm dưới đây để nhận mã nhanh nhất nhen😘
Ta Cùng Với Hoàng Đế Hoán Đổi Linh Hồn Ta là tiểu tiểu cung nữ của đích tỷ, bị nàng đẩy xuống nước, sau đó ta và Hoàng thượng hoán đổi linh hồn với nhau. Vì vậy, ta đành trơ mắt nhìn đích tỷ ngày ngày nịnh nọt trước mặt ta, trở về cung thì không vừa ý liền tát Hoàng thượng một cái thật mạnh. May mắn nàng đã đá ta ra khỏi gia phả, nếu không tội danh liên luỵ cửu tộc này sợ rằng sẽ phải liên lụy đến ta mất.
An Vũ Nửa tháng trước khi thành thân, tiểu thanh mai của Chu Hành Dã thiếu chút nữa bị người ta làm nhục. Đêm đó, Chu Hành Dã nói với ta muốn lấy nàng ta làm bình thê. “Vũ Yên không có gì cả, không có ta nàng ấy không sống được.” Hắn ta cho rằng ta sẽ nhịn. Nhưng ta quay đầu tìm biệt viện ở ngoại ô của Tiêu Hạc Xuyên. “Thành thân sao? Tự mặc giá y là được, tiệc cưới sẵn sàng.”
Tôi Trở Thành Đối Tượng Bị Công Lược Tôi lừa thái tử gia Bắc Kinh lên giường, ăn người ta sạch sành sanh. Hệ thống bùng nổ: [Cái đồ ngốc nhà cô ăn nhầm người rồi! Tôi nói cô công lược nam chính cơ mà! Cô ngủ với anh trai sinh đôi của người ta rồi!] Người tôi cứng đờ, não lập tức tỉnh táo lại. “Cậu nói Thẩm Tịch không phải nam chính?” Một ngày nào đó sau này, trong phòng khách sạn. Hai khuôn mặt giống hệt nhau, một trước một sau. “Gan em lớn thật đấy.” Thẩm Tịch dập điếu thuốc trong tay, đưa tay vuốt ve đùi tôi. “Sao? Em muốn cả hai người sao?”
Thái Tử Phi Tự Lực Cánh Sinh Ngày ta phong phi, hắn ở ngoài cung quỳ một đêm. “Nương nương, bệ hạ đã quỳ một đêm, có cho ngài ấy đứng lên hay không?” “Hắn biết sai rồi sao?” “Bệ hạ suy nghĩ một đêm, nói phong hào Phúc Quý phi này quả thật không dễ nghe, nhưng cũng không phải ngài ấy chọn, nương nương tha cho ngài ấy đi.” Ta cười lạnh một tiếng: “Nói sai rồi, bảo hắn tiếp tục quỳ đi.” “Đến giờ lên triều…” “Vậy quỳ mà lên triều, triều thần có thể quỳ, còn hắn quỳ không được à?” Chờ ta rửa mặt xong thong thả đi tới tiền điện, lại thấy hắn đang yên ổn ngồi ở trên long ỷ, thật không nghe lời. Vì thế đêm nay hắn chỉ có thể quỳ thêm một đêm.
Chính Cung Của Tôi Và 28 Cậu Em Đẹp Trai Ba tôi bị trĩ phải nhập viện. Ông nhờ tôi sau khi tan làm đến trông nom KTV. Một mình tôi làm không xuể. Thế là gọi thêm mấy em trai đẹp trai đến hỗ trợ. Khi khách đã về hết, em trai họ hỏi tôi: “Chị, tối nay còn đến nhà em không?” Tôi chỉ vào em trai ruột: “Không, tối nay ngủ nhà nó.” Chuyển khoản cho cậu em họ một vạn: “Tiền công cực nhọc hôm trước.” Cậu em họ xúc động, ôm hôn tới tấp: “Chị, ngày mai đến lượt em nhé? Em có thể ‘trụ’ suốt hai tiếng đấy!” Tôi thản nhiên đáp: “Gặp nhiều quá lại chán, vài ngày nữa hãy nói.” Sau đó, tôi bị ép sát trên bàn họp bởi một người đàn ông lạnh lùng cao quý, ánh mắt đỏ ngầu, gằn giọng nhượng bộ: “Em có thể nuôi bao nhiêu cá cũng được, nhưng chính cung phải là tôi.”
Đôi Lứa Xứng Đôi Ta là nữ tử xấu xí nổi danh khắp cả Kinh Thành, gả cho người mù lòa nổi danh khắp Kinh Thành. Người mù lòa này là trưởng tôn của Ninh Vương gia, là ta trèo cao lên người ta. Sau khi cưới mới biết, phu quân của ta là một công tử giống như thần tiên, ta cảm thấy tự ti! Hắn đặt ngón tay thon dài phủ lên gò má ta: “Tướng xương của phu nhân rất đẹp!”
Tình Ý Miên Man Chu Cảnh Sâm rút trúng thử thách trong trò chơi “Đại mạo hiểm”: “Hôn môi người khác giới mà bạn thích trong 2 phút.” Giữa những tiếng reo hò cổ vũ không ngừng của đám bạn, anh đứng dậy đi về phía tôi. Khi ấy, chúng tôi đang chiến tranh lạnh. Tôi vừa lo lắng, vừa bối rối, theo bản năng nhắm chặt mắt lại. Thế nhưng, Chu Cảnh Sâm lại cúi đầu, khẽ cười nhạo bên tai tôi: “Muốn tôi hôn cô à, Giang Miên? Đáng tiếc là… tôi đã thấy chán từ lâu rồi.” Nói xong, anh quay người hôn cô bạn học xinh đẹp. Khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên cảm thấy bản thân không cần anh nữa. Ngày hôm sau, tôi nộp đơn xin học một trường đại học ở nước ngoài và chấp nhận cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt. Vào ngày sinh nhật của anh, tôi không ngoảnh đầu lại mà bay thẳng đến một đất nước xa lạ. Khi máy bay hạ cánh, điện thoại của tôi bị anh gọi đến nổ tung…
Tuý Kinh Hoa Ta xuyên sách rồi, trở thành một nhân vật qua đường cực kỳ xinh đẹp. Vị nhiếp chính vương mất trí nhớ được mẹ ta nhặt về làm chàng rể ở rể cho ta. Hệ thống nói, ta chỉ cần không ngừng tìm đường chớt, chờ hắn khôi phục trí nhớ rồi cho ta một đao, là có thể thoát vai trở về nhà. Không ngờ sau này ta lại thất bại, không chỉ không thoát được mà còn bị hắn trói mang về kinh thành. Đêm khuya sương lạnh, hắn áp sát lại gần, hơi thở rơi vào bên tai ta: “Dung Nhi… nàng đừng mơ rời khỏi ta.”
Yêu Quái Tình Thư Ngày trước đám cưới, tôi đột nhiên có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác. Một người đàn ông cao lớn, cao gần 1m9, cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay đầy hình xăm. Hắn mặt lạnh như tiền, đứng trước quầy bán kẹo bông gòn, mua liền hai cây. Miệng thì lạnh lùng nói: “Thêm đường, vợ tôi thích ăn ngọt.” Nhưng trong đầu lại vang lên một câu hoàn toàn khác: [Tôi cũng thích ăn ngọt!] Tôi: ???
Cả Chó Và Người Đều Nhớ Em Ảnh đế lạnh lùng tham gia chương trình giải trí, sau khi thua trò chơi bị tổ đạo diễn yêu cầu gọi điện cho bạn gái cũ. Tôi đang mơ màng ngủ bị đánh thức: “Không mua nhà, không đặt đồ ăn, không có tiền.” Ảnh đế ngẩn người nhưng lại trả lời theo bản năng: “Không có tiền? Anh chuyển cho em.” Tôi vẫn còn trong cơn mơ màng: “Hả? Mấy người lừa đảo năm nay liều mạng vì KPI như thế sao?”
Ôm Lấy Mặt Trời Tôi là một linh hồn cô đơn, không hiểu tại sao, Hắc Bạch Vô Thường vẫn chưa đến bắt tôi nữa. Tôi cô đơn ngồi xổm trên mộ của mình, đếm từng ngón tay, đoán chắc hôm nay cũng là một ngày Hắc Bạch Vô Thường lạc đường rồi. Điều đáng buồn là, xung quanh không có một ngôi mộ nào khác. Muốn tìm ai đó để trò chuyện cũng không được. Cuộc sống ma quỷ thật cô đơn quá đi — Đúng lúc tôi nghĩ mình rất có thể sẽ trở thành một con ma già cô đơn, thì ngôi mộ của tôi bị phá bỏ. Ngày hôm đó, máy kéo, máy xúc cùng hoạt động, bụi bay mù mịt. Khiến tôi ho không ngừng. Những ngày tiếp theo, tôi chứng kiến khu mộ của mình dần dần được xây dựng thành một tòa nhà. Trên đó viết bốn chữ sáng chói “Nhà vệ sinh nam”. Tôi đứng giữa nhà vệ sinh nam, khóe miệng giật giật, “Ít nhất cũng xây cho tôi một nhà vệ sinh nữ chứ!” “Có ai quan tâm đến giới tính của ma không vậy!” Tôi muốn trả hàng!!!
Trường An Quy Cố Lý Đã 14 năm kể từ khi ta xuyên không thành nữ phụ, dường như ta đã phải lòng nam chính. Đêm hội Nguyên Tiêu, cổ thành tấp nập người qua kẻ lại, dãy phố dài mười dặm đèn hoa rực rỡ, phủ một lớp sương đỏ mỏng manh, cuối cùng cũng soi sáng nhân gian trong bóng tối. Ta vùi mình trong vòng tay người nọ, nhìn đăm đăm cảnh đêm phồn hoa, không kìm được hỏi khẽ: “Vì sao chàng lại thích ta?” Giây lát sau, ta nghe giọng chàng thiếu niên lười biếng, mang chút quyến rũ: “Bởi vì… Trường An quy Cố Lý*.” “Tuy ta không phải Cố Lý, nhưng ta sẽ là Cố Lý của nàng*.” *Cố Lý còn có nghĩa là cố hương, quê nhà.
Gả Thay Ta thay đích tỷ gả cho Trấn Nam Vương đang hôn mê bất tỉnh để xung hỉ. Mọi người đều nghĩ ta sẽ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, sống cuộc đời đầy đau khổ. Nhưng mà, được gả vào hào môn, không cần phải hầu hạ cha mẹ chồng, phu quân thì chẳng khác nào người chết… Đây chẳng phải cuộc sống lý tưởng của ta sao! Ta siêng năng giúp phu quân lau rửa thân thể, nhân tiện “lợi dụng” một chút. Bỗng dưng, bên tai vang lên một giọng nói nghiến răng ken két: “Nữ nhân, ngươi sờ đủ chưa!”
Đóa Hồng Kiều Diễm Tôi xuyên không thành nữ phụ xinh đẹp trong tiểu thuyết. Sau 20 năm sống cuộc đời tiểu thư được cưng chiều, thế mà lại xuyên không đến một vùng quê nghèo khó. Gã đàn ông thô lỗ chẳng biết nương tay với con gái, bắt tôi xúc phân gà, đào rau dại, còn nói tôi được chiều, làm màu quá thể. Người đàn ông như thú dữ cứ nhìn chằm chằm tôi, tiến gần lại, giọng khàn khàn nói: “Em mà còn nũng nịu nữa, tôi sẽ không chịu nổi nữa đâu.”