Ngược

Những Mảnh Vỡ Của Thanh Xuân Mặt phải của tôi có một vết sẹo, vì thế tôi luôn để mái dày che đi. Vào giờ nghỉ trưa, hoa khôi lớp cố tình vén mái của tôi lên, chụp một bức ảnh xấu xí rồi chiếu lên màn hình lớn. “Cả lớp nhìn xem, có phải Phùng Xuân trông giống như Sói Xám không? Đến cả vị trí và hình dạng của vết sẹo cũng giống hệt.” Cả lớp cười rộ lên, ngay cả người bạn thanh mai trúc mã Sở Cửu Từ của tôi cũng tỏ vẻ khinh miệt, phụ họa: “Quả thực là xấu, một khuôn mặt chẳng tạo nổi chút hứng thú nào.” Hình như cậu ấy đã quên rằng, vết sẹo trên mặt tôi là do hồi nhỏ vì cứu cậu ấy mà bị bọn bắt cóc rạch bảy nhát dao. Vì thế, một tuần sau, khi đến lúc phân ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, tôi đã phá vỡ lời hứa với Sở Cửu Từ, chọn ban khoa học xã hội – nơi phù hợp với tôi hơn. Sau này, người đứng đầu khối, lạnh lùng và xa cách, đã chặn tôi trong một góc rồi bất ngờ hôn tôi. Sở Cửu Từ như phát điên, vung nắm đấm đánh vào mặt cậu ta. “Tôi và Phùng Xuân đã hứa sau kỳ thi đại học sẽ bên nhau. Ai cho phép cậu động vào cô ấy?!”

Bông Hồng Của Riêng Tôi Sau khi Trần Thời đính hôn, tôi lấy lý do đi du lịch để nộp đơn xin nghỉ việc. Anh nhướn mày, mỉm cười nhẹ: “Chơi chán rồi thì quay lại.” Tôi tham lam ngắm nhìn đôi mày mắt của anh, khẽ đáp: “Ừm.” Anh không biết, tôi sẽ không thể quay lại nữa. Cuộc đời tôi, ngay từ khoảnh khắc anh đính hôn, đã bị hệ thống nhấn nút đếm ngược.

Ta và Bùi Thanh Viêm vốn là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ ngây thơ, vô tư.Cho đến khi chàng đem lòng yêu một thiếu nữ hoàn toàn khác biệt với ta.Chàng vì nàng mà tiêu tiền như nước, cùng nàng cưỡi ngựa chạy rong khắp nơi.Có kẻ nhắc đến ta, người bạn thanh mai của chàng, Bùi Thanh Viêm chỉ nhạt nhẽo đáp:“Tống Thập An quá mực đoan trang, nhạt nhẽo như nước, thực vô vị.”Sau này, ta như ý gả vào Bùi gia, chỉ là tân lang đã không còn là chàng.Bùi Thanh Viêm đỏ mắt hỏi ta vì sao không còn yêu chàng nữa.Ta mỉm cười trả lời chàng: “Yêu chàng, chuyện ấy thực vô vị.”

Chỉ Cần Con Được Bình An Khi tôi đau bụng và sinh non, Giang Hoài Tự bỏ mặc tôi, chạy đến bên người thanh mai của anh ta chỉ vì cô ấy có dấu hiệu sinh sớm. Cứ như vậy, con gái tôi vừa chào đời đã phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. Anh ta an ủi tôi: “Con gái vẫn còn sống không phải sao? Nếu Nhược Tuyết xảy ra chuyện, cô ấy suýt chút nữa thì một xác hai mạng rồi.” Sau này, khi con gái tôi và con trai của người thanh mai cùng bị mắc kẹt trong biển lửa, Giang Hoài Tự không chút do dự lựa chọn cứu con trai của cô ta trước. Và thế là, con gái tôi bị ngọn lửa nuốt chửng, chết trong đau đớn. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại đúng ngày con gái tôi gặp nạn.

Chúng Ta Đã Từng Yêu Như Thế Năm thứ mười trong cuộc hôn nhân với Thẩm Hoài Chi, tôi phát hiện anh ta ngoại tình. Không có ảnh chụp. Không có bằng chứng. Chỉ bởi vì… sáng hôm đó, anh ta nói với tôi: “Chào buổi sáng.” Mười năm nay, mỗi sáng thức dậy anh đều nói: “Buổi sáng tốt lành.” Mà hôm đó, đột nhiên lại đổi thành: “Chào buổi sáng.”

Khi đang cãi nhau kịch liệt với kẻ thù không đội trời chung, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của anh ta.【Chết tiệt! Thật muốn đẩy Linh Viên xuống.】【Môi cô ấy nhìn mềm mại quá, thật muốn hôn.】Tôi cứ nghĩ rằng, chỉ cần nắm bắt được tiếng lòng của anh ta, tôi có thể dễ dàng chơi đùa và điều khiển anh trong lòng bàn tay.Thế nhưng, một ngày nọ, tôi lại bị Đoạn Ngự Thần ép sát vào cánh cửa.Đôi mắt anh ta ánh lên một chút ý cười:“Linh Viên, tối qua không phải em nói thích tôi đến phát cuồng sao? Đây là đang chơi trò ‘muốn bắt trước phải thả’ sao?”Chết thật!Anh ta… phát hiện ra rồi?

Vương Hậu Không Trở Về Ta và phu quân Diêm Vương đã kết tóc trăm năm. Ngày ta lâm bồn khó sinh, hắn chẳng tiếc chia nửa trái tim của mình để cứu ta. Từ đó về sau, giữa ta và hắn sinh ra cộng cảm — lòng ta hiểu rõ hắn yêu ta sâu đậm đến nhường nào. Nhưng ta cũng biết, trong trăm năm thành thân với ta, ngoài ta ra… hắn còn từng sủng ái hàng trăm nữ nhân khác. Ta đau đến mức sống không bằng chết. Hắn chỉ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Yên Yên, cho dù ta có bao nhiêu nữ nhân, người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có nàng. Chỉ cần nàng vui, những nữ nhân ấy, xử trí thế nào đều tùy nàng cả.” Khi ấy, ta ghen đến phát điên, đem toàn bộ nữ nhân từng được hắn sủng ái ném vào chảo dầu. Về sau… dẫu hắn có thân mật với nữ nhân khác ngay trước mặt ta, lòng ta cũng chẳng còn đau nữa. Cho đến khi vì một con diễm quỷ, hắn cưỡng ép đóng Luân Hồi đạo, ta mới đưa ra đề nghị hòa ly. Không phải vì ghen, mà là… tiểu sủng của ta vừa khóc vừa đòi một danh phận.

Hòn Đảo Cô Độc Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc gặp với Giang An sau hai ba ngày lại diễn ra trong đồn cảnh sát. Và với tư cách là vợ hắn, tôi cũng không ngờ phải đến bảo lãnh hắn ra vì một lý do kỳ quặc như vậy.

Một Mình Trong Nhà Mình Khi ba mẹ ly hôn, ai cũng tranh giành quyền nuôi em gái tôi, còn tôi thì ai cũng sợ dính phải như ôn dịch. Cuối cùng, tôi bị phán cho về sống với ba. Mẹ tôi dắt em gái đứng bên cạnh, vừa xem vừa cười khẩy, còn xúi ba tôi: “Đánh mạnh vào! Đánh ch .t nó đi thì khỏi phải nuôi nữa, đỡ phiền phức!” Ngay ngày đầu tiên về nhà mới, mẹ kế vừa ôm tôi vừa nói: “Từ giờ, mẹ là mẹ con. Nghe rõ chưa?” Về sau, tôi mua cho mẹ kế biệt thự, siêu xe. Mẹ ruột – người từng bao năm không thèm ngó ngàng đến tôi – lại nằm trên giường bệnh khóc lóc, van xin tôi cứu bà. Tôi mỉm cười, từng ngón tay gỡ bàn tay bà ra khỏi tay tôi: “Bà à, cứ yên tâm mà ch .t đi.”

Một Đời Không Tha Thứ Gả cho Từ Hán Khanh năm năm, hắn cùng thứ muội của ta lén lút tư tình, còn mang thai nghiệt chủng. Người người đều nói, năm xưa hắn chỉ là thư sinh yếu đuối, tay trói gà không chặt. Vậy mà dám một mình xông vào sào huyệt bọn cướp, trong đao kiếm hỗn loạn cứu ta trở ra. Ta là người hắn yêu thương nhất trong lòng. Thế nhưng lúc này, hắn lại phủ phục trước ngực thứ muội ta, nhẹ nhàng vuốt ve bụng nàng, giọng nói ôn nhu như nước: “Về sau, đứa trẻ trong bụng nàng, chính là độc đinh duy nhất của Từ gia ta.” Hôm hắn rước Tạ Yến Uyển vào cửa, Tin tức đương gia chủ mẫu của Từ phủ mất tích đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ Biện thành.

Thanh Hà Khi ta và Chu Phù Nghiễn đính hôn năm thứ bảy, cuối cùng hắn cũng đỗ Tam giáp Thám hoa. Còn ta cũng đã chắt chiu dành dụm được trăm lượng bạc làm của hồi môn. Ta nấu một bàn đầy món ngon, lòng ngập tràn vui mừng, tay cầm đèn lồng đi tìm hắn. Tưởng rằng ước nguyện bao năm rốt cuộc cũng có thể thành toàn, được gả cho người mình mong. Nào ngờ lại nghe thấy hắn nói với bằng hữu: “Phận hèn như Hứa Thanh Hà, xuất thân từ nhà chài lưới, vốn là thấp kém nhất.” “Đừng nói là trăm lượng, cho dù nàng ta dành dụm được cả ngàn lượng bạc, ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái.” Đúng lúc đó, gió lạnh lướt qua, cơn mưa dầm rơi ướt cả người ta. Ta lặng lẽ xoay người, tay cầm đèn lồng đã bị gió thổi tắt, từng bước lui ra khỏi nơi ấy. Từ đó về sau, cả nửa đời còn lại, ta chưa từng quay đầu nhìn lại lần nào nữa. Chu Phù Nghiễn… vốn không xứng.

Cuốn Sổ Đòi Mạng Mẹ tôi có một cuốn sổ ghi lại toàn bộ chi phí nuôi tôi từ nhỏ đến lớn. Sau một cuộc cãi vã khác, bà ấy bảo tôi trả lại toàn bộ số tiền này cho bà ấy. Tôi nói: “Được, trả lại hết cho mẹ.” Cả m//ạng của con, cũng trả lại cho mẹ.

Nhật Ký Của Em Năm đó, cha mẹ qua đời, công ty sắp phá sản. Tôi lựa chọn cắt đứt quan hệ với anh trai đúng vào thời điểm anh khó khăn nhất. Năm năm sau, công ty anh niêm yết trên sàn chứng khoán. Anh trở thành “Hoắc tổng” được người người kính nể. Phóng viên hỏi: “Những năm qua, anh cảm ơn ai nhất?” Anh chỉ nhếch môi, ánh mắt lạnh tanh, giọng nói mang đầy châm biếm: “Cô em gái vì tiền mà bỏ rơi tôi.” “À mà, giờ cũng không tính là em gái nữa rồi. Cô ta sống thế nào?” Câu nói đó như hắt một xô nước đá vào lòng người nghe. Ngay sau đó, cư dân mạng đồng loạt phát động chiến dịch tìm kiếm “em gái Hoắc tổng”. Mức thưởng lên tới hàng chục triệu. Nhưng họ không tìm thấy tôi. Chỉ tìm được… một cuốn nhật ký viết trước khi tôi ch .t.

Gặp Được Cứu Tinh Trước ngày tuyển phi vào Đông Cung, ta bị người hạ độc, giữa cơn mê loạn, lạc vào hẻm tối, mất sạch trinh tiết trong tay thị vệ Đoạn Minh. Khi ấy, ta ngỡ hắn là ân nhân cứu mạng, đành thuận theo số phận, chấp nhận gả vào Đoạn gia. Sau khi thành thân, hắn một bước lên mây, vinh hoa quyền thế đều nhờ ta dốc lòng phò trợ. Đến ngày hắn được phong làm Đại tướng quân, lại có ba tên ăn mày kéo đến phủ, ngông cuồng gào lớn: “Chúng ta mới là tình lang mà tướng quân phu nhân vụng trộm trước ngày xuất giá!” Ta nổi giận, yêu cầu hắn đuổi đi. Nhưng Đoạn Minh chỉ nở nụ cười tàn nhẫn: “Kẻ làm nhục ngươi trong hẻm năm đó là bọn chúng, không phải ta.” “Ta chẳng qua là nhặt được cái xác sống, không ngờ lại đổi lấy phú quý cả đời.” Chân tướng phơi bày, ta giận đến đỏ mắt, rút trâm cài tóc lao tới muốn giết hắn. Nào ngờ lại bị chính tay hắn đẩy xuống đài cao. Trong cơn đau xé thịt, ta thấy bọn ăn mày lao tới, vây quanh như lũ chó đói. Còn hắn – người từng gọi ta là thê tử – lại ôm tiểu thanh mai, lạnh lùng đứng nhìn. Ta chết không nhắm mắt. Nhưng trời cao có mắt, cho ta sống lại lần nữa – đúng đêm bị hạ dược năm đó. Lúc này đây, ta đang đứng trong ngõ nhỏ, cả người nóng rực như thiêu như đốt…

Dục Nhiên Ta là một thứ nữ vô dụng trong phủ huyện lệnh, ngày ngày chỉ biết ăn no chờ chếc. Không ngờ lại bị công tử của Hầu phủ nhìn trúng, ép ta vào phủ. Ai ngờ được, vị công tử kia không chỉ tham lam đồ ăn của ta mà còn muốn… cả người ta.

Tuy An Thiệu Diễm là hộ vệ ta nhặt được. Hắn bảo vệ ta mười năm, nhưng trong ngày vong quốc, hắn lại vì hoàng tỷ mà tự tay ép ta quy hàng. Sau này ta đào vong thất bại, ẩn trốn trong thôn, hắn lại dùng lửa ép ta. Khi mở mắt lần nữa, ta trở lại ngày ta gặp hắn. Ta lập tức che mắt giả mù đi ngang qua. Nhưng nghe nói từ hôm ấy, ở bãi tha ma xuất hiện một thiếu niên áo đen, cả người toàn máu đang chặn hỏi từng người qua đường một.

Ác Mộng Kết hôn bảy năm, tôi bị đám lưu manh lôi vào hẻm tối bảy lần. Lần thứ bảy, lưng chân tôi đều gãy, máu chảy đầm đìa, bị vứt vào thùng rác. Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng giống hệt năm đó, Chồng tôi, Cố Vân Từ cuối cùng cũng bước ra từ đầu hẻm, ra lệnh bắt đám lưu manh năm xưa hại chết em gái hắn. Hắn liếc nhìn tôi hấp hối, ánh mắt phức tạp. Nhưng ngay sau đó, chỉ còn lại vẻ trào phúng và lạnh lùng. “Lạc Mộc Lam, cô nợ tôi đấy!” Đám người đi theo nhìn thấy tình trạng thê thảm của tôi thì có chút hoảng loạn, vội vàng gọi cấp cứu. Cố Vân Từ lại vung tay hất điện thoại, quát nhỏ: “Còn không mau đưa cô ta đi nhận dạng hung thủ!” Tôi im lặng nhắm mắt lại, để mặc bọn họ kéo đi, nước mắt không ngừng rơi. Bảy năm qua từng cơn ác mộng, cuối cùng hôm nay cũng tìm được lý do. Cố Vân Từ, món nợ của anh, tôi trả rồi. …

Ly Nô Ta và tỷ tỷ là hai con mèo yêu. Sau khi lạc vào hoàng cung, tỷ ấy trở thành Quý phi được Hoàng đế sủng ái hết mực. Còn ta thì bị vị Đại tướng quân oai phong ôm vào lòng, mang ra khỏi cung. Được nâng niu như bảo bối, chiều chuộng hết mực suốt ba năm. Tướng quân từ biên cương trở về mang theo một nữ tử, Hoàng đế cũng lần đầu tiên nổi giận với tỷ tỷ. Nửa đêm, tỷ tỷ nhảy lên mái nhà của ta: “Miên Miên, ta đã hút đủ long khí rồi, chạy không?” Ta nhanh chóng gói ghém vàng bạc châu báu, vác lên lưng, gật đầu: “Tỷ đi, ta sẽ đi!” Trong chốc lát, Quý phi qua đời, phủ tướng quân có tang. Nghe nói Hoàng đế vô cùng tức giận, thây chất thành núi. Đại tướng quân vì tìm kiếm ái thê, cầm trọng binh vây đánh hoàng thành. Thiên hạ sắp loạn! …

Đổi Chú Rể Giữa Lễ Đường Vào ngày cưới, mẹ chồng ngang nhiên để cha ruột mất tích 20 năm của tôi lên sân khấu phát biểu, rồi chỉ tay vào mặt tôi quát mắng: “Ngày vui như vậy mà còn lắm trò gì nữa? Con định để người ta chỉ trỏ sau lưng, mắng con bất hiếu à?” Mà người cha dượng đã vất vả nuôi nấng tôi trưởng thành, lúc đó chỉ biết ngồi dưới sân khấu cười gượng, ánh mắt đầy cô đơn. Tôi tháo khăn voan, vung tay tát thẳng vào mặt vị hôn phu giả tạo. “Cưới cái gì mà cưới, không cưới nữa!”

Khương Mộng Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, ta chỉ cần chết đi là có thể rời khỏi thế giới này. Thế nhưng, khi ta treo mình trên dải lụa trắng, Tiêu Tự – kẻ luôn chán ghét ta – lại như phát điên ôm ta xuống. Hắn gầm lên, giọng khàn đặc: “Khương Mộng, nàng nhất định phải tận mắt chứng kiến trẫm và Vân Nhi thành thân, nàng không được chết!” Ta ngước đôi mắt trống rỗng lên, trước mắt chỉ là một mảnh mơ hồ. Lúc đỡ đao cho Tiêu Tự, ta trúng phải kịch độc, đôi mắt đã hoàn toàn mù lòa. “Sao ta có thể tận mắt nhìn chàng thành thân được chứ?”